Tạp Đồ
-
Chương 569: Năm xưa chuyện cũ
“Năm đó?” Sắc mặt Ba Cách Nội Nhĩ lộ vẻ đau buồn, ngữ khí thê lương.
“Chúng ta năm xưa có năm người, cảm tình rất tốt. Ta, Hắc Vương, Bạt Đao, Văn Hương Ly, Chức Phi. Người còn nhớ lúc giúp ta sửa chữa tấm tạp phiến đó không? Tây Lỵ Á chính là Chức Phi, cũng là thê tử của ta. Chúng ta năm đó hợp thành đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen, đánh đâu thắng đó, công đâu được đó! Kể cả quân đội cũng bại dưới tay bọn ta.”
Nói đến đây, Ba Cách Nội Nhĩ đầy vẻ ngạo nghễ. Nhưng chút ngạo khí này chợt biến mất, giọng hắn trầm xuống.
“Về sau, trong một lần vô ý, chúng ta tìm được một kính song trong rừng, mọi người đều rất hưng phấn, tất cả nhất trí quyết định thăm dò kính song đó.” Vẻ đau khổ trên mặt Ba Cách Nội Nhĩ càng đậm.
“ Kính song?” Trần Mộ cả kinh: “Là kính song chúng ta đi vào sao?”
“Không phải.” Ba Cách Nội Nhĩ lắc đầu đáp: “Kính song đó ở khu Phạm A Tư, chúng ta lúc ấy đang chấp hành nhiệm vụ thì phát hiện ra nó ở sâu trong rừng. Lúc đó thực lực bọn ta rất mạnh, so với đội ngũ bây giờ còn mạnh hơn, có thể dễ dàng vào sâu trong rừng. Cái kính song ấy nằm trong một khe núi nhỏ, rất khó nhận ra, chỉ sợ ta bây giờ cũng không tìm được nó nữa.”
Nói đây đến, hắn vội nhắc nhở Trần Mộ: “Ông chủ, chúng ta cần nhanh chóng thăm dò hết tầng bụi này, tìm một kính song khác, nếu không thì không thể đảm bảo an toàn cho căn cứ này.”
Trần Mộ gật đầu đồng ý.
Thăm dò tầng bụi, họ có lợi thế rất lớn, ngoài la bàn là thiết bị thăm dò hữu hiệu, còn có Thiên Lý, tạp phiến thông tin liên lạc giữa những khoảng rất xa. Bề mặt tầng bụi khá bằng phẳng, không có gì cản trở nên có thể truyền tin đi rất xa.
Ba Cách Nội Nhĩ lộ ra thần sắc tưởng nhớ và bi thương: “Ngay từ đầu bọn ta đã rất thuận lợi, trước mấy trận bão cát đều tìm được chỗ tránh gió, hơn nữa cũng dần dần nắm được quy luật của bão cát, điều này khiến chúng ta rất yên tâm. Nhưng không ngờ, chẳng bao lâu sau chúng ta gặp phiền toái.”
Nói đến đên, khóe mắt Ba Cách Nội Nhĩ thoáng ửng đỏ.
“Cơn lốc ấy tới quá đột ngột, không hề có dấu hiệu gì, hơn nữa nó hoàn toàn khác với những trận bão cát trước. Cơn lốc ấy là một luồng khí lạnh cực kỳ kinh khủng, khí lạnh mang theo cát bụi ngập trời, do nhiệt độ quá thấp, cát ở bên ngoài hoàn toàn đóng băng, to như quả trứng gà, có khối lớn bằng nắm tay, lớn nhất bằng cả một chiếc xe. Chúng rơi xuống như mưa, khe núi chỗ chúng ta ẩn náu bị đập tan nát.
Để giữ mạng, chúng ta chỉ có nước bay ra ngoài, nhưng bọn ta đã đánh giá thấp uy lực của trận lốc Hàn Tinh này. Gió quá mạnh, chúng ta vừa bay ra lập tức bị gió thổi tản mát, ta vận khí còn khá, lăn vào trong một sơn động khuất gió nên mới sống sót, chỉ có chân bị đánh nát.”
Ba Cách Nội Nhĩ biểu tình đờ đẫn.
“Trên người ta không có thuốc men gì, ở trong sơn động ba ngày. Ba ngày này, ta không ngừng liên lạc tới thông tin tạp của bọn họ nhưng không hề có hồi âm. Sau ba ngày, chân đã khá hơn một chút, ta rời khỏi sơn động. Lúc ấy ta đói lắm rồi, cần tìm thức ăn. Vừa ra khỏi sơn động, ta liền thấy rất nhiều thi thể, bọn họ bị đánh đến tan xương nát thịt, khó mà phân biệt được là ai với ai, nhưng ta biết, họ là đồng đội của ta. Về sau, ta tìm được một toa xe có chứa thực phẩm nên mới sống sót.”
Ba Cách Nội Nhĩ nói rất nhẹ nhàng nhưng Trần Mộ nghe mà rợn tóc gáy, có thể tưởng tượng được thảm trạng lúc đó.
“Bọn họ đều đã chết, ta nghĩ mình cũng chẳng nên sống làm gì, thấy không có khả năng thoát khỏi tầng bụi này nên khi bão cát đến ta căn bản không thèm trốn tránh. Ta nghĩ, chết thì chết, đằng nào cũng vậy thôi. Khi bị bão cát cuốn lên trời, vốn đã tưởng sắp mất mạng, không ngờ rằng khi mở mắt ra, ta nhìn thấy kính song. Lúc ấy thật là hoang đường, ta muốn chết, nhưng trời cao lại bắt ta phải sống.”
Trần Mộ không biết nói gì, chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen đã diệt vong như vậy, diệt vong không ai biết. Trong lời kể tràn đầy cảm khái, bi thương và cô độc.
“Trong mấy người bọn ta, Hắc Vương được tất cả khâm phục nhất, bốn người chúng ta đều rất tôn kính hắn, đội viên cũng rất tôn trọng. Hắn là thủ lĩnh thành công nhất mà ta từng gặp, có lẽ chỉ có Đường Hàm Phái mới có thể so sánh được với hắn. Lại nói, Hắc Vương có một đệ đệ, nhưng chúng ta cũng không biết người đó là ai. Có một lần hắn nói, hy vọng ta có thể truyền thụ kiến thức chiến thuật cho đệ đệ của hắn. Nếu là người khác, ta chắc chắn không làm, nhưng hắn đã mở miệng, ta liền đáp ứng, hắn đã cứu mạng ta. Về sau, ta hao phí thời gian soạn ra một bản ghi chép đưa cho Hắc Vương. Đáng tiếc là, không biết đệ đệ của hắn rốt cuộc là ai, nếu không ta cũng muốn đi tìm gã nửa đệ tử này.”
Nhìn Ba Cách Nội Nhĩ khóe miệng thoáng cười, đắm chìm trong hồi ức, Trần Mộ cũng không quấy rầy hắn.
“Tên gia hỏa Văn Hương Ly ấy, ham ăn, ham ngủ, keo kiệt đến mức vắt cổ chày ra nước. Ha ha, bất quá hắn cũng là kẻ chơi vui nhất trong năm người. Trong tay hắn luôn có mấy thứ cổ quái, kỳ lạ, mỗi lần ta cãi nhau với Tây Lỵ Á là lại đến chỗ tên gia hỏa này kiếm mấy món đồ chơi về dụ nàng. Chỉ là cái tên *** sắt ấy, muốn lấy được thứ gì của hắn không dốc hết vốn ra thì đừng có mơ, khắp Liên Bang nếu có ai sánh được, bọn ta đều bội phục sát đất.
Bạt Đao là một thùng thuốc nổ, tính tình cực kỳ nóng nảy, có điều hắn sợ Tây Lỵ Á nhất, nàng vừa tức giận là hắn nhũn ra ngay. Tên đó đúng là điên, đi khắp nơi khiêu chiến người khác, dùng lời của Hắc Vương thì là chạy khắp nơi gây phiền toái, chúng ta luôn phải tới dọn dẹp hộ hắn. Còn nhớ thương hội Hưu Tư của Tiêu Lập Thiến không? Thúc thúc Hưu Tư của nàng trước đây từng bị Bạt Đao tìm tới. Sau này đúng là không đánh không quen, cảm tình giữa mọi người cũng không tệ.
Nếu nói trong năm người chúng ta, địa vị ai cao nhất, thì đó không phải Hắc Vương mà là lão bà của ta, Tây Lỵ Á. Ha ha. Nàng là công chúa của bọn ta, đến cả Hắc Vương cũng rất yêu quý nàng. Trong đoàn đội, không ai dám đắc tội với nàng, kẻ nào đắc tội, Bạt Đao không hai lời, chắc chắc sẽ tới chém. Tây Lỵ Á..” Ba Cách Nội Nhĩ vẻ mặt si ngốc, lệ quang lấp lánh, thanh âm nghẹn ngào, trong nháy mắt, hắn như già đi rất nhiều, thê lương, bi thống.
Trần Mộ vẫn như trước, không biết nên an ủi Ba Cách Nội Nhĩ thế nào, chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe.
@#$%^&
Căn cứ được xây dựng với khí thế bừng bừng. Lốc Hàn Tinh như lời Ba Cách Nội Nhĩ làm Trần Mộ rất chú ý, yêu cầu của hắn với căn cứ lập tức tăng lên, cuối cùng xác định là xây dựng dựa vào vách khe núi, vì cân nhắc tính an toàn nên căn cứ được cấu tạo theo dạng kết cấu hoàn toàn kín gió.
May mắn là khoáng sản ở đây cực nhiều, cần nguyên liệu gì đều có thể khai thác tại chỗ. Bọn họ thậm chí có thể pha trộn một vài nguyên liệu trân quý vào kim loại, khiến tính năng của hợp kim tăng lên đến mức vô cùng kinh khủng. Một căn cứ như thế này, nếu đặt tại Liên Bang, Trần Mộ sẽ không gánh nổi chi phí xây dựng. Đến cả Lục Đại cũng không thể xa xỉ đến mức dùng những nguyên liệu cao cấp và quý hiếm đến thế để kiến tạo căn cứ.
Trần Mộ cũng nhanh chóng bận rộn, để chế tạo tạp giới, hắn tự thân đi đầu. Về mặt tinh luyện kim loại, hắn đương nhiên không bằng A Phương Tác, nhưng so với đám chuyên gia tạp giới Liên Bang thì giỏi hơn nhiều. Để tiết kiệm thời gian, hắn cũng không chế tác tỷ mỷ mà chỉ tạo ra một tạp giới luyện kim tương đối thô lậu, hiệu suất tận dụng khoáng thạch của tạp giới này không cao nhưng hắn cũng không quan tâm, ở đây thứ không thiếu nhất chính là khoáng thạch. Trong khe núi lớn, chỗ nào cũng có khoáng thạch, những loại quý hiếm cũng tìm được dễ dàng.
Đám tạp tu đáng thương, ngoài những người phụ trách thăm dò và canh gác, số còn lại đều biến tạp tu khai mỏ. Được cái chẳng ai có ý kiến gì, đến cả đám tạp tu cấp bảy ngày thường cao cao tại thượng cũng làm việc hết sức. Ai cũng biết, chỉ cần họ có thể trụ vững ở tầng bụi, vậy sẽ có một con gà đẻ trứng vàng. Tài nguyên của đoàn đội càng nhiều, không gian phát triển của họ trong tương lai càng lớn, người thân của họ cũng sẽ được hưởng đãi ngộ càng cao. Những người này đều đã theo Trần Mộ từ lâu, hoặc do một tay hắn huấn luyện, nên độ trung thành cực cao.
Đội kiến trúc tạp tu cũng không xây dựng căn cứ trên phạm vi lớn, chỉ làm một cái cảng chắn gió cỡ nhỏ. Chỗ này tối đa có thể chứa được ba nghìn người, cùng một số vật tư nhất định, còn các công năng khác đều được bỏ qua. Thành lập cái căn cứ này, nhiệm vụ của nó là ở đây chờ căn cứ Đông Vệ trợ giúp. Đến khi lực lượng trợ giúp tới, sẽ lấy căn cứ này làm trung tâm, tiến hành mở rộng.
Do công năng đơn giản, chỉ cần dựng các tấm hợp kim dày lên rồi hàn lại, hơn nữa mọi người cùng làm việc nên tiến độ rất nhanh. Cuối cùng bọn hắn cũng hoàn thành căn cứ trước khi trận bão cát thứ hai tới.
Nó giống như một tòa tháp sắt to lớn, phần lớn ẩn dưới khe núi, chỉ có mấy cửa ra vào lộ ở bên ngoài. Để gia tăng sức phòng ngự, chỗ nào cũng có kết cấu giá đỡ gia cố, việc này làm căn cứ nhìn có chút bừa bộn, xấu xí, nhưng cũng chẳng ai để ý. Khi cơn bão cát thứ hai đến, tất cả đều rút vào trong tòa tháp sắt xấu xí này.
Xuyên qua dụng cụ quan sát, có thể nhìn thấy khung cảnh đáng sợ bên ngoài cát bay đá chạy, ở trong căn cứ ấm áp như mùa xuân, mọi người nhàn nhã dạo chơi, uống các loại đồ uống nóng, túm năm tụm ba tán gẫu, đối lập một cách rõ ràng so với tình cảnh khốn khổ lúc trước.
Vẻ mặt mỗi người đều tràn đầy hưng phấn, ai cũng biết, thành lập căn cứ này có ý nghĩa gì. Ở chỗ này, chuyện đâu đâu cũng có thể tìm được khoáng sản trân quý đã trở thành chủ đề nóng hổi nhất. Cho dù là những tạp tu kinh nghiệm nhất trong số họ cũng chưa từng thấy tài phú kinh khủng như thế.
@#$%^&
Trong Liên Bang, không một ai trong Lục Đại hay biết trong tầng bụi vô thanh vô tức có thêm một căn cứ, một con sử tử non sắp tiến vào thời kỳ phát triển nhanh chóng, có lẽ trong số họ cũng có người dự đoán được nhưng cũng chẳng có cách nào. Ánh mắt của mọi người đều bị một người hấp dẫn. Đường Hàm Phái dẫn dắt Đường doanh, phong cách cường ngạnh đang từ từ tới gần Tinh viện.
Trong đại quân, một bản tay trắng nõn, thon dài nhẹ nhàng mở một tập ghi chép màu đen. Trên trang bìa có ghi một hàng chữ nhỏ:
“Gửi đệ đệ, hy vọng đệ có thể trở thành một anh hùng!”
“Chúng ta năm xưa có năm người, cảm tình rất tốt. Ta, Hắc Vương, Bạt Đao, Văn Hương Ly, Chức Phi. Người còn nhớ lúc giúp ta sửa chữa tấm tạp phiến đó không? Tây Lỵ Á chính là Chức Phi, cũng là thê tử của ta. Chúng ta năm đó hợp thành đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen, đánh đâu thắng đó, công đâu được đó! Kể cả quân đội cũng bại dưới tay bọn ta.”
Nói đến đây, Ba Cách Nội Nhĩ đầy vẻ ngạo nghễ. Nhưng chút ngạo khí này chợt biến mất, giọng hắn trầm xuống.
“Về sau, trong một lần vô ý, chúng ta tìm được một kính song trong rừng, mọi người đều rất hưng phấn, tất cả nhất trí quyết định thăm dò kính song đó.” Vẻ đau khổ trên mặt Ba Cách Nội Nhĩ càng đậm.
“ Kính song?” Trần Mộ cả kinh: “Là kính song chúng ta đi vào sao?”
“Không phải.” Ba Cách Nội Nhĩ lắc đầu đáp: “Kính song đó ở khu Phạm A Tư, chúng ta lúc ấy đang chấp hành nhiệm vụ thì phát hiện ra nó ở sâu trong rừng. Lúc đó thực lực bọn ta rất mạnh, so với đội ngũ bây giờ còn mạnh hơn, có thể dễ dàng vào sâu trong rừng. Cái kính song ấy nằm trong một khe núi nhỏ, rất khó nhận ra, chỉ sợ ta bây giờ cũng không tìm được nó nữa.”
Nói đây đến, hắn vội nhắc nhở Trần Mộ: “Ông chủ, chúng ta cần nhanh chóng thăm dò hết tầng bụi này, tìm một kính song khác, nếu không thì không thể đảm bảo an toàn cho căn cứ này.”
Trần Mộ gật đầu đồng ý.
Thăm dò tầng bụi, họ có lợi thế rất lớn, ngoài la bàn là thiết bị thăm dò hữu hiệu, còn có Thiên Lý, tạp phiến thông tin liên lạc giữa những khoảng rất xa. Bề mặt tầng bụi khá bằng phẳng, không có gì cản trở nên có thể truyền tin đi rất xa.
Ba Cách Nội Nhĩ lộ ra thần sắc tưởng nhớ và bi thương: “Ngay từ đầu bọn ta đã rất thuận lợi, trước mấy trận bão cát đều tìm được chỗ tránh gió, hơn nữa cũng dần dần nắm được quy luật của bão cát, điều này khiến chúng ta rất yên tâm. Nhưng không ngờ, chẳng bao lâu sau chúng ta gặp phiền toái.”
Nói đến đên, khóe mắt Ba Cách Nội Nhĩ thoáng ửng đỏ.
“Cơn lốc ấy tới quá đột ngột, không hề có dấu hiệu gì, hơn nữa nó hoàn toàn khác với những trận bão cát trước. Cơn lốc ấy là một luồng khí lạnh cực kỳ kinh khủng, khí lạnh mang theo cát bụi ngập trời, do nhiệt độ quá thấp, cát ở bên ngoài hoàn toàn đóng băng, to như quả trứng gà, có khối lớn bằng nắm tay, lớn nhất bằng cả một chiếc xe. Chúng rơi xuống như mưa, khe núi chỗ chúng ta ẩn náu bị đập tan nát.
Để giữ mạng, chúng ta chỉ có nước bay ra ngoài, nhưng bọn ta đã đánh giá thấp uy lực của trận lốc Hàn Tinh này. Gió quá mạnh, chúng ta vừa bay ra lập tức bị gió thổi tản mát, ta vận khí còn khá, lăn vào trong một sơn động khuất gió nên mới sống sót, chỉ có chân bị đánh nát.”
Ba Cách Nội Nhĩ biểu tình đờ đẫn.
“Trên người ta không có thuốc men gì, ở trong sơn động ba ngày. Ba ngày này, ta không ngừng liên lạc tới thông tin tạp của bọn họ nhưng không hề có hồi âm. Sau ba ngày, chân đã khá hơn một chút, ta rời khỏi sơn động. Lúc ấy ta đói lắm rồi, cần tìm thức ăn. Vừa ra khỏi sơn động, ta liền thấy rất nhiều thi thể, bọn họ bị đánh đến tan xương nát thịt, khó mà phân biệt được là ai với ai, nhưng ta biết, họ là đồng đội của ta. Về sau, ta tìm được một toa xe có chứa thực phẩm nên mới sống sót.”
Ba Cách Nội Nhĩ nói rất nhẹ nhàng nhưng Trần Mộ nghe mà rợn tóc gáy, có thể tưởng tượng được thảm trạng lúc đó.
“Bọn họ đều đã chết, ta nghĩ mình cũng chẳng nên sống làm gì, thấy không có khả năng thoát khỏi tầng bụi này nên khi bão cát đến ta căn bản không thèm trốn tránh. Ta nghĩ, chết thì chết, đằng nào cũng vậy thôi. Khi bị bão cát cuốn lên trời, vốn đã tưởng sắp mất mạng, không ngờ rằng khi mở mắt ra, ta nhìn thấy kính song. Lúc ấy thật là hoang đường, ta muốn chết, nhưng trời cao lại bắt ta phải sống.”
Trần Mộ không biết nói gì, chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen đã diệt vong như vậy, diệt vong không ai biết. Trong lời kể tràn đầy cảm khái, bi thương và cô độc.
“Trong mấy người bọn ta, Hắc Vương được tất cả khâm phục nhất, bốn người chúng ta đều rất tôn kính hắn, đội viên cũng rất tôn trọng. Hắn là thủ lĩnh thành công nhất mà ta từng gặp, có lẽ chỉ có Đường Hàm Phái mới có thể so sánh được với hắn. Lại nói, Hắc Vương có một đệ đệ, nhưng chúng ta cũng không biết người đó là ai. Có một lần hắn nói, hy vọng ta có thể truyền thụ kiến thức chiến thuật cho đệ đệ của hắn. Nếu là người khác, ta chắc chắn không làm, nhưng hắn đã mở miệng, ta liền đáp ứng, hắn đã cứu mạng ta. Về sau, ta hao phí thời gian soạn ra một bản ghi chép đưa cho Hắc Vương. Đáng tiếc là, không biết đệ đệ của hắn rốt cuộc là ai, nếu không ta cũng muốn đi tìm gã nửa đệ tử này.”
Nhìn Ba Cách Nội Nhĩ khóe miệng thoáng cười, đắm chìm trong hồi ức, Trần Mộ cũng không quấy rầy hắn.
“Tên gia hỏa Văn Hương Ly ấy, ham ăn, ham ngủ, keo kiệt đến mức vắt cổ chày ra nước. Ha ha, bất quá hắn cũng là kẻ chơi vui nhất trong năm người. Trong tay hắn luôn có mấy thứ cổ quái, kỳ lạ, mỗi lần ta cãi nhau với Tây Lỵ Á là lại đến chỗ tên gia hỏa này kiếm mấy món đồ chơi về dụ nàng. Chỉ là cái tên *** sắt ấy, muốn lấy được thứ gì của hắn không dốc hết vốn ra thì đừng có mơ, khắp Liên Bang nếu có ai sánh được, bọn ta đều bội phục sát đất.
Bạt Đao là một thùng thuốc nổ, tính tình cực kỳ nóng nảy, có điều hắn sợ Tây Lỵ Á nhất, nàng vừa tức giận là hắn nhũn ra ngay. Tên đó đúng là điên, đi khắp nơi khiêu chiến người khác, dùng lời của Hắc Vương thì là chạy khắp nơi gây phiền toái, chúng ta luôn phải tới dọn dẹp hộ hắn. Còn nhớ thương hội Hưu Tư của Tiêu Lập Thiến không? Thúc thúc Hưu Tư của nàng trước đây từng bị Bạt Đao tìm tới. Sau này đúng là không đánh không quen, cảm tình giữa mọi người cũng không tệ.
Nếu nói trong năm người chúng ta, địa vị ai cao nhất, thì đó không phải Hắc Vương mà là lão bà của ta, Tây Lỵ Á. Ha ha. Nàng là công chúa của bọn ta, đến cả Hắc Vương cũng rất yêu quý nàng. Trong đoàn đội, không ai dám đắc tội với nàng, kẻ nào đắc tội, Bạt Đao không hai lời, chắc chắc sẽ tới chém. Tây Lỵ Á..” Ba Cách Nội Nhĩ vẻ mặt si ngốc, lệ quang lấp lánh, thanh âm nghẹn ngào, trong nháy mắt, hắn như già đi rất nhiều, thê lương, bi thống.
Trần Mộ vẫn như trước, không biết nên an ủi Ba Cách Nội Nhĩ thế nào, chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe.
@#$%^&
Căn cứ được xây dựng với khí thế bừng bừng. Lốc Hàn Tinh như lời Ba Cách Nội Nhĩ làm Trần Mộ rất chú ý, yêu cầu của hắn với căn cứ lập tức tăng lên, cuối cùng xác định là xây dựng dựa vào vách khe núi, vì cân nhắc tính an toàn nên căn cứ được cấu tạo theo dạng kết cấu hoàn toàn kín gió.
May mắn là khoáng sản ở đây cực nhiều, cần nguyên liệu gì đều có thể khai thác tại chỗ. Bọn họ thậm chí có thể pha trộn một vài nguyên liệu trân quý vào kim loại, khiến tính năng của hợp kim tăng lên đến mức vô cùng kinh khủng. Một căn cứ như thế này, nếu đặt tại Liên Bang, Trần Mộ sẽ không gánh nổi chi phí xây dựng. Đến cả Lục Đại cũng không thể xa xỉ đến mức dùng những nguyên liệu cao cấp và quý hiếm đến thế để kiến tạo căn cứ.
Trần Mộ cũng nhanh chóng bận rộn, để chế tạo tạp giới, hắn tự thân đi đầu. Về mặt tinh luyện kim loại, hắn đương nhiên không bằng A Phương Tác, nhưng so với đám chuyên gia tạp giới Liên Bang thì giỏi hơn nhiều. Để tiết kiệm thời gian, hắn cũng không chế tác tỷ mỷ mà chỉ tạo ra một tạp giới luyện kim tương đối thô lậu, hiệu suất tận dụng khoáng thạch của tạp giới này không cao nhưng hắn cũng không quan tâm, ở đây thứ không thiếu nhất chính là khoáng thạch. Trong khe núi lớn, chỗ nào cũng có khoáng thạch, những loại quý hiếm cũng tìm được dễ dàng.
Đám tạp tu đáng thương, ngoài những người phụ trách thăm dò và canh gác, số còn lại đều biến tạp tu khai mỏ. Được cái chẳng ai có ý kiến gì, đến cả đám tạp tu cấp bảy ngày thường cao cao tại thượng cũng làm việc hết sức. Ai cũng biết, chỉ cần họ có thể trụ vững ở tầng bụi, vậy sẽ có một con gà đẻ trứng vàng. Tài nguyên của đoàn đội càng nhiều, không gian phát triển của họ trong tương lai càng lớn, người thân của họ cũng sẽ được hưởng đãi ngộ càng cao. Những người này đều đã theo Trần Mộ từ lâu, hoặc do một tay hắn huấn luyện, nên độ trung thành cực cao.
Đội kiến trúc tạp tu cũng không xây dựng căn cứ trên phạm vi lớn, chỉ làm một cái cảng chắn gió cỡ nhỏ. Chỗ này tối đa có thể chứa được ba nghìn người, cùng một số vật tư nhất định, còn các công năng khác đều được bỏ qua. Thành lập cái căn cứ này, nhiệm vụ của nó là ở đây chờ căn cứ Đông Vệ trợ giúp. Đến khi lực lượng trợ giúp tới, sẽ lấy căn cứ này làm trung tâm, tiến hành mở rộng.
Do công năng đơn giản, chỉ cần dựng các tấm hợp kim dày lên rồi hàn lại, hơn nữa mọi người cùng làm việc nên tiến độ rất nhanh. Cuối cùng bọn hắn cũng hoàn thành căn cứ trước khi trận bão cát thứ hai tới.
Nó giống như một tòa tháp sắt to lớn, phần lớn ẩn dưới khe núi, chỉ có mấy cửa ra vào lộ ở bên ngoài. Để gia tăng sức phòng ngự, chỗ nào cũng có kết cấu giá đỡ gia cố, việc này làm căn cứ nhìn có chút bừa bộn, xấu xí, nhưng cũng chẳng ai để ý. Khi cơn bão cát thứ hai đến, tất cả đều rút vào trong tòa tháp sắt xấu xí này.
Xuyên qua dụng cụ quan sát, có thể nhìn thấy khung cảnh đáng sợ bên ngoài cát bay đá chạy, ở trong căn cứ ấm áp như mùa xuân, mọi người nhàn nhã dạo chơi, uống các loại đồ uống nóng, túm năm tụm ba tán gẫu, đối lập một cách rõ ràng so với tình cảnh khốn khổ lúc trước.
Vẻ mặt mỗi người đều tràn đầy hưng phấn, ai cũng biết, thành lập căn cứ này có ý nghĩa gì. Ở chỗ này, chuyện đâu đâu cũng có thể tìm được khoáng sản trân quý đã trở thành chủ đề nóng hổi nhất. Cho dù là những tạp tu kinh nghiệm nhất trong số họ cũng chưa từng thấy tài phú kinh khủng như thế.
@#$%^&
Trong Liên Bang, không một ai trong Lục Đại hay biết trong tầng bụi vô thanh vô tức có thêm một căn cứ, một con sử tử non sắp tiến vào thời kỳ phát triển nhanh chóng, có lẽ trong số họ cũng có người dự đoán được nhưng cũng chẳng có cách nào. Ánh mắt của mọi người đều bị một người hấp dẫn. Đường Hàm Phái dẫn dắt Đường doanh, phong cách cường ngạnh đang từ từ tới gần Tinh viện.
Trong đại quân, một bản tay trắng nõn, thon dài nhẹ nhàng mở một tập ghi chép màu đen. Trên trang bìa có ghi một hàng chữ nhỏ:
“Gửi đệ đệ, hy vọng đệ có thể trở thành một anh hùng!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook