Tạp Bỉ Khâu
-
Chương 5
Editor: Vườn Rau Củ Tươi Mát Ngọt LànhDường như tiềm thức muốn bổ sung những ký ức chưa hoàn thiện nên buổi tối hôm nay Đào Tư Trĩ liền mơ thấy cảnh tiếp theo sau khi gặp được bà Tưởng.
Cảnh trong mơ của Đào Tư Trĩ thường tái hiện đầy đủ sự việc, cậu mơ thấy mình ngồi trên xe bà Tưởng, ngồi bên cạnh Tưởng Kha, trả lời một vài câu hỏi của bà Tưởng.
Sau khi biết trong nhà cậu không có ai, bà Tưởng khăng khăng muốn dẫn Đào Tư Trĩ về nhà mình ăn cơm.
Bà hỏi cậu: “Tư Trĩ, cháu thích ăn cái gì hay có kiêng gì không để cô gọi điện nói cho dì nấu cơm.”
“Dạ.” Đào Tư Trĩ suy nghĩ, thử nói với bà Tưởng: “Cháu không thích ăn đồ ăn lúc cắn sẽ phát ra tiếng.”
Bà Tưởng quay đầu nghi hoặc nhìn cậu, Đào Tư Trĩ giải thích: “Ví dụ như rau cần và dưa leo.”
“Còn có thực phẩm muối.” Đào Tư Trĩ nói: “Ví dụ như đồ chua.”
Bà Tưởng yên lặng trong chốc lát, nói: “Cô hỏi anh cháu một chút.”
Bà gọi điện cho Đào Tư Viễn, Đào Tư Trĩ ngồi ở ghế sau, loáng thoáng nghe thấy anh cậu ở đầu bên kia cảm ơn bà Tưởng, còn nghe được mấy câu như “Cho nó một chén cơm.” và “Nó sẽ tự tránh những đồ ăn không thích ăn.”
Bà cúp điện thoại, quay đầu cười tủm tỉm với Đào Tư Trĩ nói: “Cô biết rồi.”
Đào Tư Trĩ đối diện với bà, nói: “Cảm ơn.” Từ sự lặng im của bà Tưởng vừa rồi, cậu có thể đoán ra mình đã nói sai hoặc làm sai chuyện gì đó nên giải thích với bà: “Cháu có hơi phiền, rất xin lỗi.”
“Có gì phiền đâu.” Bà Tưởng khoát tay.
Tưởng Kha ngồi bên cạnh, lưng ngả ra sau, dán vào ghế chơi điện thoại, dường như không có hứng thú với cuộc trò chuyện của bọn họ nên chẳng nói gì.
Nhà Tưởng Kha rất rộng, có cảnh quan hoa viên. Sau khi xuống xe, đi từ chiếc cầu thang tròn lên tầng lửng mới có thể vào cửa. Trần phòng khách rất cao, rèm cửa chỉ kéo một nửa, phía ngoài cửa sổ sát đất là một bãi cỏ xanh biếc, trời chiều nhuộm cây cỏ thành màu vàng óng, cực kỳ đẹp.
Phòng ăn ở tầng hai, Đào Tư Trĩ cùng họ đi lên, dì nấu cơm đang bày đồ ăn đã nấu xong ra.
Bà Tưởng nói khẽ mấy câu, dì nấu cơm liền xới cho Đào Tư Trĩ một chén cơm đầy, còn đầy hơn cả Tưởng Kha.
Lúc nhìn thấy chén cơm của Đào Tư Trĩ, không biết vì sao Tưởng Kha lại cười.
Hắn cười rất nhẹ, nhưng vẫn bị Đào Tư Trĩ nghe thấy. Đào Tư Trĩ quay đầu nhìn hắn, mặt hắn không chút thay đổi mà dời tầm mắt.
Hôm đó Tưởng Kha mặc áo sơ mi trắng đồng phục. Đào Tư Trĩ còn đang mặc áo dài tay thì Tưởng Kha đã mặc áo ngắn tay. Cánh tay hắn rất dài, bàn tay lớn, đường cong cơ thể giống như trong tranh, màu da cực kỳ khỏe mạnh.
Tóc Tưởng Kha cắt ngắn, xương lông mày hơi gồ lên, mũi thẳng, hình dáng rõ ràng, đường nét rất mượt mà, đẹp vô cùng. Đào Tư Trĩ nhìn hắn nhưng hắn lại không nhìn cậu, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì.
Đào Tư Trĩ không nhìn ra hắn đang tức giận hay đang suy nghĩ chuyện gì.
Rất nhanh sau đó bọn họ bắt đầu ăn cơm. Bà Tưởng nói chuyện trên bàn ăn, nhắc tới trường học, còn có thành tích của Tưởng Kha.
“Chương trình học của Minh Đức có phải khó lắm không.” Bà hỏi Đào Tư Trĩ, nhưng không đợi Đào Tư Trĩ trả lời, bà liền nói tiếp: “Bài kiểm tra đầu tiên của Tưởng Kha không tốt lắm, cô hơi lo. Trường cũ của nó tuy là song học tịch(双学籍), nhưng hình như học không giống với các cháu. Bác và ba nó quyên góp cho trường một cái thư viện nên trường mới cho nó vào học đấy.”
Trên thực tế, Đào Tư Trĩ cũng không nắm được sắp xếp chương trình học của Tưởng Kha, Đào Tư Trĩ học lớp Toán dự bị đại học còn Tưởng Kha học lớp bình thường của bình thường, chương trình học của hai lớp cũng khác nhau.
“Về sau nếu Tưởng Kha có gì không hiểu thì cháu giúp nó nhé.” Bà Tưởng nói.
Đào Tư Trĩ vừa định đáp lại thì Tưởng Kha đột nhiên mở miệng: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa được không?”
Giọng hắn rất trầm, chau mày nhìn bà Tưởng. Bà Tưởng nhìn hắn chốc lát, thở dài cúi đầu ăn mấy miếng cơm rồi lại bảo Đào Tư Trĩ ăn nhiều một chút.
Đào Tư Trĩ không biết Tưởng Kha và bà Tưởng cảm thấy thế nào nhưng bữa cơm chiều này cậu ăn rất vui, cậu phát hiện dì nấu cơm nhà Tưởng Kha nấu rất hợp khẩu vị của cậu, phối hợp nguyên liệu lành mạnh, bày biện cũng rất đẹp mắt. Đào Tư Trĩ ăn no đến mức buồn ngủ.
Sau khi ăn xong, Đào Tư Trĩ muốn về nhà.
“Tưởng Kha, con đưa Tư Trĩ về nhà đi.” Bà Tưởng nói: “Hai đứa là thanh thiếu niên, chắc là có chuyện muốn nói với nhau, mẹ không quấy rầy hai đứa.”
Tưởng Kha nhìn bà rồi lại nhìn Đào Tư Trĩ, có vẻ không bằng lòng lắm mà đi về phía cửa.
Trong gió đêm tháng tư mang theo hương hoa cỏ không biết tên.
Đào Tư Trĩ đi sau Tưởng Kha, nhìn ánh đèn mờ nhạt bao phủ lấy hắn. Gió nhè nhẹ cứ thổi qua Tưởng Kha rồi lại thổi tới khuôn mặt và áo sơ mi của Đào Tư Trĩ.
Ngồi trong xe, rèm xe che mất rừng cây bạch quả phía ngoài nhà Tưởng Kha, Đào Tư Trĩ hỏi hắn: “Tưởng Kha, vì sao cậu lại chuyển trường?” Cậu muốn biết Tưởng Kha có thật sự đánh người hay không.
Thế nhưng Tưởng Kha lại cho Đào Tư Trĩ một câu trả lời vô tình, hắn liếc mắt nhìn Đào Tư Trĩ, hỏi lại: “Vì sao cậu không rút được thẻ?”
Đào Tư Trĩ yên lặng vài giây, lại nói với Tưởng Kha: “Nếu cậu có bài nào không hiểu thì cứ hỏi tôi, tôi sẽ giúp cậu.”
“Tôi không có.” Tưởng Kha lạnh lùng trả lời.
“Có mà.” Đào Tư Trĩ không đồng ý: “Tôi xem quyển sửa bài tập với giáo viên cậu vứt trên bài, sai một nửa.”
Tưởng Kha nhắn mặt nhìn cậu, nhướn mày: “Đào Tư Trĩ, có phải đầu óc cậu có vấn đề gì không, đừng nói chuyện nữa.”
Đào Tư Trĩ đành yên lặng.
Nhà Tưởng Kha cách nhà Đào Tư Trĩ khá xa, Đào Tư Trĩ nhìn cửa sổ chốc lát, cảm thấy cây cối và nhà cửa bay về phía sau khiến cậu váng đầu, liền lấy điện thoại mở diễn đàn trò chơi lên.
Bài post của cậu có thêm rất nhiều người mới trả lời, biểu tượng thông báo phía bên phải lóe lên. Cậu chọn vào trang chủ, làm mới bài post rồi thêm vào 9 thẻ SSR mới rút hôm nay vào, sửa lại tiêu đề, đổi hậu tố thành “Mới 30/4” rồi mới ấn vào nhắc nhở để đọc.
Đọc được vài cái, cậu phát hiện Tưởng Kha đang sát lại gần đây, ánh mắt rơi trên điện thoại của cậu.
“Cái gì vậy?” Có lẽ vì muốn thấy rõ hơn, Tưởng Kha lại dựa gần hơn nữa, vẻ mặt kỳ quái đọc bình luận trong bài post của Đào Tư Trĩ: “Chúc mừng chủ post đổi vận, cọ cọ vận may.”
“Cọ tôi à?” Hắn nói.
Ngón tay Đào Tư Trĩ động đậy, ẩn “cọ cọ vận may” đi.
“Đào Tư Trĩ.” Tưởng Kha gọi tên cậu: “Tôi hỏi cậu, tổng cộng cậu dùng tay tôi rút thẻ bao nhiêu lần?”
Đào Tư Trĩ nghiêng mặt nhìn Tưởng Kha.
Thật ra Tưởng Kha cách cậu hơi gần, đã vượt qua khoảng cách mà Đào Tư Trĩ có thể chịu được, nhưng kỳ lạ thay cậu không quá bài xích, có lẽ là vì trên người Tưởng Kha có hơi thở của sự may mắn.
Dù vậy Đào Tư Trĩ vẫn không trả lời câu hỏi của Tưởng Kha ngay vì dáng người của cậu kém xa hắn, hơn nữa Đào Tư Trĩ cũng biết 8 là một con số quá lớn.
Đứng trước cám dỗ, cậu khó lòng kiềm chế, liền rút rất thường xuyên.
Tưởng Kha bị cậu nhìn không bao lâu liền thúc giục: “Tôi hỏi cậu đấy, cậu nhìn tôi vậy rốt cuộc là đã rút mấy lần?”
Đào Tư Trĩ lại càng không dám nói, chỉ là cậu không muốn nói dối, suy nghĩ nửa ngày đành mặc kệ hắn.
Cuối cùng Tưởng Kha không ép hỏi cậu nữa, chỉ nói với cậu: “Đào Tư Trĩ, cậu thật sự không được bình thường.”
Cho đến lúc đến dưới lầu nhà Đào Tư Trĩ, Tưởng Kha cũng không nói gì với cậu.
Tưởng Kha mở điện thoại, chơi một trò chơi vô cùng bạo lực. Hắn chơi suốt dọc đường, âm thanh rất lớn, đều là tiếng đấu súng, còn có người dùng tiếng phổ thông pha giọng địa phương để chửi người, chẳng qua Tưởng Kha không mở mic.
Đến khi dừng xe, lái xe giúp Đào Tư Trĩ mở cửa, Tưởng Kha vẫn không để ý tới cậu, Đào Tư Trĩ tự đi về.
Đào Tư Trĩ lên lầu mở cửa, trong nhà trống rỗng, cậu mở đèn ngồi trong phòng khách, đem tất cả thẻ mình rút được ra nhìn một lượt thì Đào Tư Viễn đã về đến nhà.
Nhìn Đào Tư Viễn mệt mỏi đến cực điểm, sau khi vứt túi công văn lên mặt bàn thì ngã ngửa vào sô pha, kêu to: “Mệt chết anh!”
Đào Tư Trĩ nhìn hắn, không thể chịu được túi hắn vứt lung tung trên mặt đất làm mất đi sự ngăn nắp của ngôi nhà bèn bước tới dọn túi để bên cạnh sô pha.
“Buổi tối thế nào?” Đào Tư Viễn vẫn nằm bất động, chỉ có ánh mắt chuyển động, hắn nhìn Đào Tư Trĩ, vui vẻ nói: “Nghe bà Tưởng nói em trai anh quen bạn bè, có phải không?”
Đối với cách nói của Đào Tư Viễn, Đào Tư Trĩ cảm thấy rất mới mẻ.
Cậu đứng bên cạnh anh cậu, nhìn hắn, có hơi tò mò: “Cậu ấy giúp em rút thẻ, còn đưa em về, có tính là bạn không?”
“Đương nhiên rồi, không tin thì em hỏi cậu bạn ấy đi.” Đào Tư Viễn cười cười với Đào Tư Trĩ, đưa tay muốn sờ mặt cậu.
Đào Tư Trĩ lập tức nhảy về phía sau, chân đụng vào sô pha suýt nữa ngã sấp xuống.
Anh cậu bảo: “Càng lớn càng nhỏ nhen.”
Cậu giả vờ như không nghe thấy, đi về phòng.
Anh cậu gọi to phía sau: “Chín giờ ngày mai sẽ đi tới trung tâm can thiệp, em dậy rồi thì nhớ đến gõ cửa phòng anh.”
Cậu suy nghĩ, hóa ra quen bạn bè đơn giản như vậy.
Sau đó giấc mơ của cậu kết thúc. Kết cục của giấc mơ là Đào Tư Trĩ mười bảy tuổi nghĩ rằng cuối cùng mình cũng quen được bạn còn Đào Tư Trĩ hai mươi lăm tuổi tỉnh dậy trên giường ký túc xá nhân viên.
Nhưng sự thật kết cục không phải như thế, Đào Tư Trĩ ngồi trên giường chốc lát, xoa mặt, mơ màng nghĩ tới phần tiếp theo của giấc mơ.
Ba ngày sau khi tới nhà Tưởng Kha lần đầu tiên, nghỉ lễ mồng một tháng năm đã qua, Đào Tư Trĩ trở lại trường, tới căn tin ăn cơm chiều.
Người trong căn tin rất đông, Đào Tư Trĩ ngồi ở góc gần cửa, lúc ăn được một nửa thì cậu nhìn thấy Tưởng Kha và mấy bạn học đi vào.
Tưởng Kha cũng nhìn thấy cậu, hơi dừng bước, Đào Tư Trĩ nghĩ có phải nên chào hỏi bạn bè không, liền vẫy tay với Tưởng Kha.
Bạn học của Tưởng Kha thấy vậy, một người trong đó cười khúc khích, vỗ bả vai Tưởng Kha. Tưởng Kha nhíu mày, liếc mắt nhìn người kia một cái, người kia không cười nữa, nhưng Tưởng Kha cũng không nhìn Đào Tư Trĩ, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Thế nên, Đào Tư Trĩ đành phải buông cánh tay đang vẫy của mình xuống.
Đương nhiên lúc ấy Đào Tư Trĩ không sinh ra cảm xúc dao động gì, bây giờ cũng không.
Đột nhiên, đồng hồ báo thức của Đào Tư Trĩ vang lên, cậu nên rời giường đi làm. Cậu lập tức xuống giường, tới phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Thay quần áo xong, cậu cầm lấy điện thoại, nhìn thấy điện thoại thông báo có hai tin nhắn mới.
“Chào buổi sáng, thức dậy chưa?”
Đều là Tưởng Kha gửi.
Hắn gửi cho Đào Tư Trĩ: “Hôm qua tôi uống rượu, rất xin lỗi.”
Cảnh trong mơ của Đào Tư Trĩ thường tái hiện đầy đủ sự việc, cậu mơ thấy mình ngồi trên xe bà Tưởng, ngồi bên cạnh Tưởng Kha, trả lời một vài câu hỏi của bà Tưởng.
Sau khi biết trong nhà cậu không có ai, bà Tưởng khăng khăng muốn dẫn Đào Tư Trĩ về nhà mình ăn cơm.
Bà hỏi cậu: “Tư Trĩ, cháu thích ăn cái gì hay có kiêng gì không để cô gọi điện nói cho dì nấu cơm.”
“Dạ.” Đào Tư Trĩ suy nghĩ, thử nói với bà Tưởng: “Cháu không thích ăn đồ ăn lúc cắn sẽ phát ra tiếng.”
Bà Tưởng quay đầu nghi hoặc nhìn cậu, Đào Tư Trĩ giải thích: “Ví dụ như rau cần và dưa leo.”
“Còn có thực phẩm muối.” Đào Tư Trĩ nói: “Ví dụ như đồ chua.”
Bà Tưởng yên lặng trong chốc lát, nói: “Cô hỏi anh cháu một chút.”
Bà gọi điện cho Đào Tư Viễn, Đào Tư Trĩ ngồi ở ghế sau, loáng thoáng nghe thấy anh cậu ở đầu bên kia cảm ơn bà Tưởng, còn nghe được mấy câu như “Cho nó một chén cơm.” và “Nó sẽ tự tránh những đồ ăn không thích ăn.”
Bà cúp điện thoại, quay đầu cười tủm tỉm với Đào Tư Trĩ nói: “Cô biết rồi.”
Đào Tư Trĩ đối diện với bà, nói: “Cảm ơn.” Từ sự lặng im của bà Tưởng vừa rồi, cậu có thể đoán ra mình đã nói sai hoặc làm sai chuyện gì đó nên giải thích với bà: “Cháu có hơi phiền, rất xin lỗi.”
“Có gì phiền đâu.” Bà Tưởng khoát tay.
Tưởng Kha ngồi bên cạnh, lưng ngả ra sau, dán vào ghế chơi điện thoại, dường như không có hứng thú với cuộc trò chuyện của bọn họ nên chẳng nói gì.
Nhà Tưởng Kha rất rộng, có cảnh quan hoa viên. Sau khi xuống xe, đi từ chiếc cầu thang tròn lên tầng lửng mới có thể vào cửa. Trần phòng khách rất cao, rèm cửa chỉ kéo một nửa, phía ngoài cửa sổ sát đất là một bãi cỏ xanh biếc, trời chiều nhuộm cây cỏ thành màu vàng óng, cực kỳ đẹp.
Phòng ăn ở tầng hai, Đào Tư Trĩ cùng họ đi lên, dì nấu cơm đang bày đồ ăn đã nấu xong ra.
Bà Tưởng nói khẽ mấy câu, dì nấu cơm liền xới cho Đào Tư Trĩ một chén cơm đầy, còn đầy hơn cả Tưởng Kha.
Lúc nhìn thấy chén cơm của Đào Tư Trĩ, không biết vì sao Tưởng Kha lại cười.
Hắn cười rất nhẹ, nhưng vẫn bị Đào Tư Trĩ nghe thấy. Đào Tư Trĩ quay đầu nhìn hắn, mặt hắn không chút thay đổi mà dời tầm mắt.
Hôm đó Tưởng Kha mặc áo sơ mi trắng đồng phục. Đào Tư Trĩ còn đang mặc áo dài tay thì Tưởng Kha đã mặc áo ngắn tay. Cánh tay hắn rất dài, bàn tay lớn, đường cong cơ thể giống như trong tranh, màu da cực kỳ khỏe mạnh.
Tóc Tưởng Kha cắt ngắn, xương lông mày hơi gồ lên, mũi thẳng, hình dáng rõ ràng, đường nét rất mượt mà, đẹp vô cùng. Đào Tư Trĩ nhìn hắn nhưng hắn lại không nhìn cậu, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì.
Đào Tư Trĩ không nhìn ra hắn đang tức giận hay đang suy nghĩ chuyện gì.
Rất nhanh sau đó bọn họ bắt đầu ăn cơm. Bà Tưởng nói chuyện trên bàn ăn, nhắc tới trường học, còn có thành tích của Tưởng Kha.
“Chương trình học của Minh Đức có phải khó lắm không.” Bà hỏi Đào Tư Trĩ, nhưng không đợi Đào Tư Trĩ trả lời, bà liền nói tiếp: “Bài kiểm tra đầu tiên của Tưởng Kha không tốt lắm, cô hơi lo. Trường cũ của nó tuy là song học tịch(双学籍), nhưng hình như học không giống với các cháu. Bác và ba nó quyên góp cho trường một cái thư viện nên trường mới cho nó vào học đấy.”
Trên thực tế, Đào Tư Trĩ cũng không nắm được sắp xếp chương trình học của Tưởng Kha, Đào Tư Trĩ học lớp Toán dự bị đại học còn Tưởng Kha học lớp bình thường của bình thường, chương trình học của hai lớp cũng khác nhau.
“Về sau nếu Tưởng Kha có gì không hiểu thì cháu giúp nó nhé.” Bà Tưởng nói.
Đào Tư Trĩ vừa định đáp lại thì Tưởng Kha đột nhiên mở miệng: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa được không?”
Giọng hắn rất trầm, chau mày nhìn bà Tưởng. Bà Tưởng nhìn hắn chốc lát, thở dài cúi đầu ăn mấy miếng cơm rồi lại bảo Đào Tư Trĩ ăn nhiều một chút.
Đào Tư Trĩ không biết Tưởng Kha và bà Tưởng cảm thấy thế nào nhưng bữa cơm chiều này cậu ăn rất vui, cậu phát hiện dì nấu cơm nhà Tưởng Kha nấu rất hợp khẩu vị của cậu, phối hợp nguyên liệu lành mạnh, bày biện cũng rất đẹp mắt. Đào Tư Trĩ ăn no đến mức buồn ngủ.
Sau khi ăn xong, Đào Tư Trĩ muốn về nhà.
“Tưởng Kha, con đưa Tư Trĩ về nhà đi.” Bà Tưởng nói: “Hai đứa là thanh thiếu niên, chắc là có chuyện muốn nói với nhau, mẹ không quấy rầy hai đứa.”
Tưởng Kha nhìn bà rồi lại nhìn Đào Tư Trĩ, có vẻ không bằng lòng lắm mà đi về phía cửa.
Trong gió đêm tháng tư mang theo hương hoa cỏ không biết tên.
Đào Tư Trĩ đi sau Tưởng Kha, nhìn ánh đèn mờ nhạt bao phủ lấy hắn. Gió nhè nhẹ cứ thổi qua Tưởng Kha rồi lại thổi tới khuôn mặt và áo sơ mi của Đào Tư Trĩ.
Ngồi trong xe, rèm xe che mất rừng cây bạch quả phía ngoài nhà Tưởng Kha, Đào Tư Trĩ hỏi hắn: “Tưởng Kha, vì sao cậu lại chuyển trường?” Cậu muốn biết Tưởng Kha có thật sự đánh người hay không.
Thế nhưng Tưởng Kha lại cho Đào Tư Trĩ một câu trả lời vô tình, hắn liếc mắt nhìn Đào Tư Trĩ, hỏi lại: “Vì sao cậu không rút được thẻ?”
Đào Tư Trĩ yên lặng vài giây, lại nói với Tưởng Kha: “Nếu cậu có bài nào không hiểu thì cứ hỏi tôi, tôi sẽ giúp cậu.”
“Tôi không có.” Tưởng Kha lạnh lùng trả lời.
“Có mà.” Đào Tư Trĩ không đồng ý: “Tôi xem quyển sửa bài tập với giáo viên cậu vứt trên bài, sai một nửa.”
Tưởng Kha nhắn mặt nhìn cậu, nhướn mày: “Đào Tư Trĩ, có phải đầu óc cậu có vấn đề gì không, đừng nói chuyện nữa.”
Đào Tư Trĩ đành yên lặng.
Nhà Tưởng Kha cách nhà Đào Tư Trĩ khá xa, Đào Tư Trĩ nhìn cửa sổ chốc lát, cảm thấy cây cối và nhà cửa bay về phía sau khiến cậu váng đầu, liền lấy điện thoại mở diễn đàn trò chơi lên.
Bài post của cậu có thêm rất nhiều người mới trả lời, biểu tượng thông báo phía bên phải lóe lên. Cậu chọn vào trang chủ, làm mới bài post rồi thêm vào 9 thẻ SSR mới rút hôm nay vào, sửa lại tiêu đề, đổi hậu tố thành “Mới 30/4” rồi mới ấn vào nhắc nhở để đọc.
Đọc được vài cái, cậu phát hiện Tưởng Kha đang sát lại gần đây, ánh mắt rơi trên điện thoại của cậu.
“Cái gì vậy?” Có lẽ vì muốn thấy rõ hơn, Tưởng Kha lại dựa gần hơn nữa, vẻ mặt kỳ quái đọc bình luận trong bài post của Đào Tư Trĩ: “Chúc mừng chủ post đổi vận, cọ cọ vận may.”
“Cọ tôi à?” Hắn nói.
Ngón tay Đào Tư Trĩ động đậy, ẩn “cọ cọ vận may” đi.
“Đào Tư Trĩ.” Tưởng Kha gọi tên cậu: “Tôi hỏi cậu, tổng cộng cậu dùng tay tôi rút thẻ bao nhiêu lần?”
Đào Tư Trĩ nghiêng mặt nhìn Tưởng Kha.
Thật ra Tưởng Kha cách cậu hơi gần, đã vượt qua khoảng cách mà Đào Tư Trĩ có thể chịu được, nhưng kỳ lạ thay cậu không quá bài xích, có lẽ là vì trên người Tưởng Kha có hơi thở của sự may mắn.
Dù vậy Đào Tư Trĩ vẫn không trả lời câu hỏi của Tưởng Kha ngay vì dáng người của cậu kém xa hắn, hơn nữa Đào Tư Trĩ cũng biết 8 là một con số quá lớn.
Đứng trước cám dỗ, cậu khó lòng kiềm chế, liền rút rất thường xuyên.
Tưởng Kha bị cậu nhìn không bao lâu liền thúc giục: “Tôi hỏi cậu đấy, cậu nhìn tôi vậy rốt cuộc là đã rút mấy lần?”
Đào Tư Trĩ lại càng không dám nói, chỉ là cậu không muốn nói dối, suy nghĩ nửa ngày đành mặc kệ hắn.
Cuối cùng Tưởng Kha không ép hỏi cậu nữa, chỉ nói với cậu: “Đào Tư Trĩ, cậu thật sự không được bình thường.”
Cho đến lúc đến dưới lầu nhà Đào Tư Trĩ, Tưởng Kha cũng không nói gì với cậu.
Tưởng Kha mở điện thoại, chơi một trò chơi vô cùng bạo lực. Hắn chơi suốt dọc đường, âm thanh rất lớn, đều là tiếng đấu súng, còn có người dùng tiếng phổ thông pha giọng địa phương để chửi người, chẳng qua Tưởng Kha không mở mic.
Đến khi dừng xe, lái xe giúp Đào Tư Trĩ mở cửa, Tưởng Kha vẫn không để ý tới cậu, Đào Tư Trĩ tự đi về.
Đào Tư Trĩ lên lầu mở cửa, trong nhà trống rỗng, cậu mở đèn ngồi trong phòng khách, đem tất cả thẻ mình rút được ra nhìn một lượt thì Đào Tư Viễn đã về đến nhà.
Nhìn Đào Tư Viễn mệt mỏi đến cực điểm, sau khi vứt túi công văn lên mặt bàn thì ngã ngửa vào sô pha, kêu to: “Mệt chết anh!”
Đào Tư Trĩ nhìn hắn, không thể chịu được túi hắn vứt lung tung trên mặt đất làm mất đi sự ngăn nắp của ngôi nhà bèn bước tới dọn túi để bên cạnh sô pha.
“Buổi tối thế nào?” Đào Tư Viễn vẫn nằm bất động, chỉ có ánh mắt chuyển động, hắn nhìn Đào Tư Trĩ, vui vẻ nói: “Nghe bà Tưởng nói em trai anh quen bạn bè, có phải không?”
Đối với cách nói của Đào Tư Viễn, Đào Tư Trĩ cảm thấy rất mới mẻ.
Cậu đứng bên cạnh anh cậu, nhìn hắn, có hơi tò mò: “Cậu ấy giúp em rút thẻ, còn đưa em về, có tính là bạn không?”
“Đương nhiên rồi, không tin thì em hỏi cậu bạn ấy đi.” Đào Tư Viễn cười cười với Đào Tư Trĩ, đưa tay muốn sờ mặt cậu.
Đào Tư Trĩ lập tức nhảy về phía sau, chân đụng vào sô pha suýt nữa ngã sấp xuống.
Anh cậu bảo: “Càng lớn càng nhỏ nhen.”
Cậu giả vờ như không nghe thấy, đi về phòng.
Anh cậu gọi to phía sau: “Chín giờ ngày mai sẽ đi tới trung tâm can thiệp, em dậy rồi thì nhớ đến gõ cửa phòng anh.”
Cậu suy nghĩ, hóa ra quen bạn bè đơn giản như vậy.
Sau đó giấc mơ của cậu kết thúc. Kết cục của giấc mơ là Đào Tư Trĩ mười bảy tuổi nghĩ rằng cuối cùng mình cũng quen được bạn còn Đào Tư Trĩ hai mươi lăm tuổi tỉnh dậy trên giường ký túc xá nhân viên.
Nhưng sự thật kết cục không phải như thế, Đào Tư Trĩ ngồi trên giường chốc lát, xoa mặt, mơ màng nghĩ tới phần tiếp theo của giấc mơ.
Ba ngày sau khi tới nhà Tưởng Kha lần đầu tiên, nghỉ lễ mồng một tháng năm đã qua, Đào Tư Trĩ trở lại trường, tới căn tin ăn cơm chiều.
Người trong căn tin rất đông, Đào Tư Trĩ ngồi ở góc gần cửa, lúc ăn được một nửa thì cậu nhìn thấy Tưởng Kha và mấy bạn học đi vào.
Tưởng Kha cũng nhìn thấy cậu, hơi dừng bước, Đào Tư Trĩ nghĩ có phải nên chào hỏi bạn bè không, liền vẫy tay với Tưởng Kha.
Bạn học của Tưởng Kha thấy vậy, một người trong đó cười khúc khích, vỗ bả vai Tưởng Kha. Tưởng Kha nhíu mày, liếc mắt nhìn người kia một cái, người kia không cười nữa, nhưng Tưởng Kha cũng không nhìn Đào Tư Trĩ, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Thế nên, Đào Tư Trĩ đành phải buông cánh tay đang vẫy của mình xuống.
Đương nhiên lúc ấy Đào Tư Trĩ không sinh ra cảm xúc dao động gì, bây giờ cũng không.
Đột nhiên, đồng hồ báo thức của Đào Tư Trĩ vang lên, cậu nên rời giường đi làm. Cậu lập tức xuống giường, tới phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Thay quần áo xong, cậu cầm lấy điện thoại, nhìn thấy điện thoại thông báo có hai tin nhắn mới.
“Chào buổi sáng, thức dậy chưa?”
Đều là Tưởng Kha gửi.
Hắn gửi cho Đào Tư Trĩ: “Hôm qua tôi uống rượu, rất xin lỗi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook