Tàng Tình
-
Chương 6
Lúc lại lên đường, bầu không khí đã không như lúc trước, Yên Vân Liệt tuy là chật vật, nhưng cũng không biết có phải vì đùa Lăng Thanh vui vẻ hay không, luôn cố tình làm một vài chuyện tình làm người ta phát cáu. Thế nhưng không có người tiếp lời, sau mấy lần hắn cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì, đường đi lúc sau toàn bộ thu hồi thái độ vui đùa.
Lăng Thanh vẫn tự trách hắn ngày đó dưới xúc động, đả thương nha dịch mới dẫn đến những kẻ đó trả thù lại, mặc dù Yên Vân Liệt khuyên giải rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn không cách nào tiêu tan từ trong đó.
Đi tới trấn nhỏ dưới Thập Quân sơn, liền gặp được bọn họ người bọn họ muốn tìm, dược sư của Thiên Tuyệt giáo — Viên Bất Quy.
Niên kỷ của đối phương không chênh lệch mấy với bọn họ, một thân nho sam, khăn vấn đầu lay động, khi nói chuyện vẻ mặt ôn hòa, khiêm tốn lễ độ, ngược lại càng giống như là một thư sinh.
Lăng Thanh ngồi xuống bên cạnh bàn, theo như yêu cầu của Viên Bất Quy đưa tay đặt trên bàn, đối phương đưa tay đặt lên mạch của hắn.
“Giải một cái ‘Thanh Phong’ còn cần bắt mạch? Lẽ nào chỉ một tháng không gặp, y thuật của dược sư thụt lùi?” Yên Vân Liệt ngồi ở một bên uống trà, nói mát.
Viên Bất Quy liếc Yên Vân Liệt một cái, ngôn từ khẩu khí cùng với cung kính của Vệ Vũ quả thực khác biệt trời vực, “Thì ra giáo chủ là rất sợ y thuật của thuộc hạ thụt lùi, vì vậy ngàn dặm xa xôi mang theo một người tới thử thuộc hạ?” Vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Lăng Thanh, “Xin hỏi Tần công tử có từng trúng độc?”
Lăng Thanh bị hỏi đến sửng sốt, liếc mắt nhìn hướng Yên Vân Liệt, sau đó nói: “Tần mỗ bị thương vì độc châm của Yên giáo chủ.”
Viên Bất Quy mỉm cười khoát khoát tay, “Ý của tại hạ là, Tần công tử trước khi trúng ‘Thanh Phong’, có từng trúng loại độc?… Hay là cổ độc các loại khác hay không?”
Lăng Thanh nhíu mày cúi đầu thoáng ngẫm nghĩ, sau đó ngẩng đầu, “Chưa từng.”
“Cái này thật lạ.” Trên mặt Viên Bất Quy lộ ra vẻ nghi hoặc, lại nghiêm túc chẩn một lát, hỏi lại, “Tần công tử bình thường có phải có chứng đau đầu?” Tựa hồ sợ Lăng Thanh không hiểu, còn cố ý bổ sung, “Chính là chỗ trán giống như kim châm, thời gian không dài, chỉ chốc lát là có thể khôi phục.”
Vừa hỏi xong, trên mặt Lăng Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc, gật đầu, “Xác thực có tình trạng này.”
“Đã bao lâu?”
“Có một thời gian.”
“Bao lâu phát tác một lần?”
“Lâu thì mấy tháng, ngắn thì mấy ngày…”
“Có dùng dược vật gì khắc chế?”
“Có…” Lăng Thanh từ trong túi ở tay áo lấy ra một bình nhỏ đưa cho Viên Bất Quy.
Viên Bất Quy mở nắp bình ngửi một cái, “Tại hạ có thể biết Tần công tử là như thế nào có được vật này hay không?” Lúc trả lại cho bình Lăng Thanh hỏi.
Lăng Thanh hơi có do dự, suy nghĩ một chút mới trả lời, “Là một vị thế huynh…”
“Như vậy xem ra…” Sắc mặt Viên Bất Quy nghiêm túc, “Thuốc giải của ‘Thanh Phong’ trên người tại hạ thật sự có, nhưng không thích hợp dùng trên người Tần công tử, phải đợi sau khi tại hạ trở về Thiên Tuyệt sơn điều chế thêm cho Tần công tử.”
Lăng Thanh có chút kinh ngạc, “Là Tần mỗ thân có ẩn tật?”
Viên Bất Quy cười lắc đầu, “Tần công tử đa tâm rồi, thể chất mỗi người bất đồng, chỉ là trong thuốc giải có một vị thuốc vừa vặn tương khắc với dược vật Tần công tử đang dùng, đều nói thuốc là ba phần độc, giải độc không cẩn thận ngược lại làm hại mạng người.”
Lăng Thanh cái hiểu cái không gật đầu, trong lòng thầm nghĩ dược sư này cũng là cẩn thận, lại nhớ đến Vệ Vũ lời nói không nhiều nhưng vừa nhìn là cực kỳ trung thành, không khỏi âm thầm phỏng đoán, thủ hạ của Yên Vân Liệt nhất định còn có không ít người tài ba dị sĩ, nếu là thật sự bất hòa với chính đạo…
Sợ rằng đây là mục đích kẻ thả ra tin tức giả, làm cho bọn họ ngộ thương chúng nhân của Thiên Tuyệt giáo. Suy đoán như thế, có thể rõ ràng hiểu hướng đi của Yên Vân Liệt như vậy, sợ là người bên cạnh hắn.
Chỉ là chuyện trong giáo người khác, hắn không tiện nhiều lời, mà hắn lúc này ngay cả mình cũng không thể tự bảo vệ mình, “Viên tiên sinh, Tần mỗ thân trúng ‘Thanh Phong’ đã gần một tháng, có lẽ chịu đựng không được đến khi tiên sinh phối thuốc giải khác.”
“Ngươi nói cái gì?” Viên Bất Quy giống như là không có nghe rõ sau khi muốn Lăng Thanh nói lại một lần, liền lại đưa tay thay Lăng Thanh chẩn mạch một lần, sau khi chẩn xong buông tròng mắt như có điều suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ nhìn về phía Yên Vân Liệt.
Chỉ thấy Yên đại giáo chủ nâng chén trà, nhìn ngoài cửa sổ, bộ dáng dường như không có chú ý bọn họ nói cái gì.
Trên mặt Viên Bất Quy lộ ra vẻ không sai, lại quay đầu nói với Lăng Thanh: “Không ngại, tại hạ có lẽ có phương pháp trì hoãn độc trên người Tần công tử, bất quá khả năng vẫn muốn mời Tần công tử đi Thiên Tuyệt sơn một chuyến mới được.”
Viên Bất Quy nhấc hòm thuốc ra khỏi gian phòng của Lăng Thanh, Yên Vân Liệt đi theo ra.
“Bất Quy!”
Viên Bất Quy dừng bước chân xoay người lại, “Giáo chủ có gì phân phó?”
Yên Vân Liệt đi đến trước mặt y, “Vì sao muốn nói với hắn thuốc trên người ngươi không thể dùng? Lại vì sao muốn hắn lên Thiên Tuyệt sơn?”
Khóe miệng Viên Bất Quy khẽ cong, cười nhạt, “Thuộc hạ đương nhiên đoán được là giáo chủ cố ý lừa hắn, kỳ thực chỉ cần cho hắn một viên thuốc bổ sau đó để hắn tự mình vận công, lấy nội lực của hắn, trong hai canh giờ là có thể bức dư độc ra… Thế nhưng giáo chủ dẫn hắn tới gặp thuộc hạ không phải vì cái kia?”
Yên Vân Liệt nhìn hắn, cau mày, “Cái kia gì cơ?”
Thấy hắn hỏi như vậy, lần này đến phiên Viên Bất Quy bối rối, “Giáo chủ chẳng lẽ không biết hắn bị hạ ‘Cập Đệ’?”
“‘Cập Đệ’?”
Viên Bất Quy khẳng định gật đầu, “Thuộc hạ từng tiếp xúc với người bị hạ cổ này, mạch tượng người trúng cổ không khác người bình thường, song gốc ngón tay móng tay sẽ sinh ra một hồng tuyến mảnh, thuộc hạ cũng là khi hắn đưa tay để cho thuộc hạ bắt mạch mới để ý, sau khi hỏi phát hiện bệnh trạng cũng ăn khớp.
“Cổ trùng xâm não, tằm ăn lên tuỷ não, lúc đầu đau đầu như kim châm, khi độc tính sâu có khả năng mù, người bị nghiêm trọng hơn sẽ mất đi thần trí thậm chí si ngốc, mà dược vật mang theo trên người hắn chính là dùng để kiềm chế cổ trùng, vì vậy bệnh trạng vẫn dừng lại tại tiền kỳ.”
Yên Vân Liệt nhăn mày liếc nhìn hướng vị trí gian phòng của Lăng Thanh kia, “Ý tứ của ngươi… hắn cũng là con rối bị Hoắc Hiền khống chế?”
“Không giống… Thuộc hạ ngược lại cảm thấy hắn hình như không hề hay biết trong thân mình chứa cổ.”
Cập Đệ, người trong giang hồ ít nhiều nghe nói qua, tương tự cổ độc của Miêu Cương, người bị hạ cổ sẽ không lập tức chết đi, cổ trùng chui vào trong đầu từ từ xâm thực tuỷ não, người bị hạ cổ đầu tiên là đau đầu, tiếp đó xuất hiện các bệnh trạng khác, cuối cùng tủy não bị ăn sạch mà chết.
Cổ và độc khác nhau rất nhiều, cái trước cho dù người có y thuật cao siêu cũng rất khó chẩn đoán ra, nhưng người hiểu biết loại độc cổ này cực ít, người trong giang hồ phần lớn cho rằng chẳng qua là lưu truyền.
“Vậy hắn còn có thể cứu chữa?”
“Tạm thời sẽ không nguy hại tính mạng, nhưng có lẽ là liên quan đến ‘Thanh Phong’, hoặc là thiên tính ưa độc của cổ trùng, chỉ sợ những thuốc trên người hắn kia tạm thời áp chế không được, thuộc hạ cần pha chế một số loại khác, mà dược liệu không có khả năng đều mang theo trên người, vì vậy cần sau khi về Thiên Tuyệt sơn mới có thể.”
Vừa dứt lời, Yên Vân Liệt liền một tay tóm lấy cánh tay Viên Bất Quy, “Bản tọa muốn ngươi cứu hắn!”
Viên Bất Quy ngẩn người, nhìn khuôn mặt lo lắng sốt ruột của Yên Vân Liệt, nháy nháy mắt, “Có thể làm cho giáo chủ kinh hoàng thất thố như thế… Chẳng lẽ dưới mặt nạ kia là một dung nhan tuyệt sắc độc nhất vô nhị, làm người ta liếc mắt một cái là khó mà quên được?”
Yên Vân Liệt hiển nhiên bị nghẹn một chút, buông tay đang tóm cánh tay Viên Bất Quy ra, “Nói bậy cái gì? Bản tọa căn bản chưa từng thấy hắn trông ra sao.”
“Vậy lại thật kỳ lạ.” Đôi mắt Viên Bất Quy nháy nháy, “Thuộc hạ lần đầu tiên thấy giáo chủ thân thiết với một người không biết diện mạo như thế.”
“Dù gì là bản tọa đả thương người ta…” Yên Vân Liệt vẫn là mạnh miệng biện giải.
Viên Bất Quy cũng không cãi nhau với hắn nữa, “Được được được, giáo chủ ngài một chút hứng thú cũng không có với người ta.” Lại hỏi, “Ngài xem ngài là mang vị Tần công tử kia về Thiên Tuyệt sơn trước, chờ sau khi thuộc hạ hái được khôi thạch liên, trở lại điều chế thuốc có thể kiềm chế ‘Cập Đệ’, hay là ở chỗ này chờ thuộc hạ hái xong cùng nhau trở về?”
Yên Vân Liệt có phần không kiên nhẫn, “Khôi thạch liên còn có mấy ngày nở?”
Viên Bất Quy ra dấu ba.
Yên Vân Liệt nhíu mày, “Thuốc kia cần bao lâu?”
“Thuộc hạ chưa từng pha chế, không có nắm chắc mười phần.”
“Khôi thạch liên quan trọng như vậy?”
Viên Bất Quy ra sức trợn mắt nhìn đại giáo chủ của hắn, “Giáo chủ đại nhân, ngài thật đúng là chỉ cần mỹ nhân không cần cái gì cái gì khác, ngài biết khôi thạch liên trân quý có bao nhiêu không? Ngài biết thiên hạ này có bao nhiêu người muốn cầu cũng cầu không được không? Ngài biết…”
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa!”, chân mày Yên Vân Liệt nhíu chặt hơn, sau đó dùng giọng điệu không cho thương lượng nói, “Ngươi về trước phối dược, khôi thạch liên để bản tọa hái.”
Viên Bất Quy nhíu mày, trong lòng âm thầm vỗ tay, vậy đương nhiên tốt, phía dưới khôi thạch liên nối với địa mạch, ai biết động vào địa mạch xảy ra chuyện gì.
Song khôi thạch liên trăm năm mới có một gốc, lại hơn trăm năm mới nở hoa kết hạt, quả chạm đất liền nát, nhất định phải trong nháy mắt kết hạt thu lại mới được, trân quý không gì sánh được, bỏ lỡ dù cho hoàng đế lão tử muốn cũng không có. Nếu giáo chủ đại nhân người mang tuyệt kỹ chủ động xin đi giết giặc, đâu có đạo lý không đồng ý?
Viên Bất Quy làm bộ khó xử suy nghĩ một chút, sau đó bất đắt dĩ đáp ứng, “Được, vậy thuộc hạ về Thiên Tuyệt sơn, giáo chủ ngài lưu lại.” Đơn giản nói vị trí khôi thạch liên và canh giờ hái cùng với chuyện tình cần phải chú ý, Viên Bất Quy liền vui vui vẻ vẻ đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Thiên Tuyệt sơn.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Thanh đi ra khỏi khách ***, từ trong tay Yên Vân Liệt gỡ dây cương xuống, bởi vì không thấy Viên Bất Quy mà có chút kỳ quái.
“Bất Quy đi về trước.” Yên Vân Liệt giải thích nghi ngờ của hắn.
Lăng Thanh nhìn hắn, còn chưa mở miệng, Yên Vân Liệt đã nói trước, “Chúng ta còn có chuyện khác phải làm, sau khi làm xong mới trở về Thiên Tuyệt sơn, thuốc Bất Quy đưa cho ngươi ăn chưa?”
Lăng Thanh gật đầu.
Kỳ thực Lăng Thanh cũng không biết đó chính là thuốc giải của “Thanh Phong”, mà bọn họ đi Thiên Tuyệt sơn, kì thực là vì độc cổ trúng trên người hắn.
Yên Vân Liệt nhếch miệng cười xoay người lại giục ngựa lên đường, Lăng Thanh không có hỏi nhiều, xoay người lên ngựa kẹp bụng ngựa một cái, bảo con ngựa đi tới.
Lúc gặp được Viên Bất Quy tại khách *** hắn bỗng nhiên ý thức được, chỉ cần độc trên người mình giải xong, hắn sẽ phải mỗi người đi một ngả với Yên Vân Liệt.
Từ nay về sau trời cao nước xa, hắn là Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh, người nọ thì là giáo chủ Thiên Tuyệt giáo Yên Vân Liệt, lại không liên quan, thậm chí xa xa gặp lại ngay cả gật đầu thi lễ cũng không có khả năng… Sẽ không còn cùng nhau nướng khoai trộm được, cũng không có khả năng cùng nhau nâng cốc đối ẩm nói thỏa thích…
Tất cả liên hệ giữa hai bên đều sẽ theo sự biến mất của “Tần Lâm” mà tan thành mây khói, không để lại dấu vết.
Chẳng biết qua nhiều năm sau, người nọ còn có thể nhớ, có một người gọi là Tần Lâm, cùng với hắn trải qua đoạn thời gian không dài này, du lịch sơn thủy, khắc xuống thân ảnh trong tháng năm hay không…
E rằng người kia xoay người liền không nhớ rõ, thế nhưng Lăng Thanh biết, chính mình có lẽ cả đời cũng sẽ không quên.
Phiền muộn thình lình xảy ra, phủ lên bi thương mất đi Liên di, Lăng Thanh cảm thấy mình không nên như thế, hắn không nên bước chân vào thế giới của nam nhân này, đó là một mặt mà mình không biết. Nhưng hắn lại không ngăn cản được bản thân, giữa đúng và sai, hắn tựa hồ đang không chùn bước mà đi phương hướng thất lạc ấy.
Giống như khi Viên Bất Quy đề nghị muốn hắn đi Thiên Tuyệt sơn, hắn không suy nghĩ cái gì liền đồng ý.
Trong lòng có một thanh âm đang hô, Lăng Thanh, ngươi nên quay đầu, lại đi tiếp về phía trước chính là vạn kiếp bất phục. Thế nhưng hắn lại giống như không có nghe được, tim của hắn tựa hồ buộc trên người Yên Vân Liệt, muốn cùng một chỗ với y…
Muốn… cùng một chỗ với y…
Trên vách núi Thập Quân sơn, hai đạo thân ảnh một đen một trắng thân dài mà đứng, gió núi đâm nghiêng thổi tới, cuộn áo bào phần phật, vạt áo tung bay.
“Chính là cái kia.” Yên Vân Liệt chỉ một đoạn núi nhô ra dưới nhai cho Lăng Thanh xem, thứ xám xịt hình giống tảng đá to không làm cho người ta chú ý chút nào.
Lăng Thanh tiến lên một bước, hơi thò người ra, “Cái kia chính là khôi thạch liên trong truyền thuyết? Sao…” Khó coi như thế? Mấy chữ phía sau cũng không nói ra miệng.
“Nghĩ khó coi có phải hay không? Nhưng có đôi khi bề ngoài cũng không phải là tiêu chuẩn đủ để quyết định tất cả.”
Lăng Thanh nghe được Yên Vân Liệt nói như thế, trong lòng hơi chua chát cười nhạo, ở trên đời này, duy chỉ có Yên đại giáo chủ ngươi nói lời này không có lý nhất.
“Bây giờ phải đi xuống hái sao?”
Yên Vân Liệt khoát khoát tay, “Hoa nở còn có hai ngày, mà hái chỉ trong nháy mắt. Bản tọa chẳng qua là mang ngươi đến xem thử trước.”
Lăng Thanh không có hỏi nhiều hơn nữa, nhìn quanh thế núi bốn phía, lại nhìn nhìn dưới vách núi, “Địa thế nơi đây còn chưa coi là hung hiểm, nếu xuống phía dưới cũng không phải việc khó.”
Yên Vân Liệt nghe thấy tiếng bên cạnh, chỉ thấy thanh niên bạch y bên người để tay sau lưng, trong ngôn ngữ thản nhiên như thường, hiển nhiên vô cùng tự tin đối với khinh công của mình.
Nửa gương mặt lộ ở bên ngoài mặt nạ của thanh niên đường nét nhu hòa, cằm đến cần cổ phác nên đường cong lưu loát ôn nhuận, chỉ thấy khóe miệng hắn hơi nhếch, như cười như không, gió núi hất tay áo và sợi tóc, như tắm trong gió, tơ bông cùng tay áo… Yên Vân Liệt bất giác khẽ chấn động trong lòng.
Hai ngày sau trở lại, hai người mang theo dây thừng. Tảng đá to dưới chân núi kia đã nứt ra mấy khe, mơ hồ có thể thấy được ánh sáng lưu chuyển trong đó.
Yên Vân Liệt cầm dây buộc trên thân cây đại thụ to gần một người ôm cách đó không xa, đầu kia đang muốn buộc bên hông mình, bị Lăng Thanh lấy xuống.
“Tần mỗ tự nhận khinh công còn được, nguyện ý thỉnh Yên giáo chủ chỉ giáo.”
Nói được vô cùng hàm súc, nhưng Yên Vân Liệt rất rõ ràng lời này của đối phương hiển nhiên xuất phát từ hắn nghĩ cho y. Mặc dù thời điểm mấu chốt vẫn là muốn xem trình độ của môn công phu vượt nóc băng tường kia, nhưng tình huống muốn treo giữa vách núi như thế, xác thực cao lớn thô kệch như y sẽ tương đối vụng về một chút.
Hắn có chút thích Tần Lâm bình thường không che giấu tình tự chút nào, giống như bằng hữu ở chung với mình, cũng thích Tần Lâm giống như bây giờ không dấu vết âm thầm giấu đi tiểu tâm tư. Tóm lại người trước mắt này khiến cho tâm hắn sinh thiện cảm, lần đầu tiên không phải là bởi vì dung mạo của đối phương mà nảy sinh tình cảm như thế, mà là bởi vì Tần Lâm người này.
Thế là Yên Vân Liệt cũng không tranh với hắn, chủ động đưa tay ra thay hắn buộc dây lại, không quên thắt thêm mấy nút, thử thử độ chắc, “Dưới khôi thạch liên nối với địa mạch, lúc xuống phía dưới phải cẩn thận, nhỡ có gì phải để ý chính mình.”
Lăng Thanh gật đầu, thanh âm trầm trầm ôn nhu của Yên Vân Liệt tựa như biến thành từng đợt rung động trong lòng hắn, Lăng Thanh không khỏi sinh mấy phần quẫn bách, cuống quít gác đầu qua một bên.”Đa tạ Yên giáo chủ căn dặn.” Liền xoay người thân thể kéo một cái, như chim nhạn lượn trời.
Nhìn đạo bóng trắng kia nhẹ nhàng nhảy lên giữa vách đá, Yên Vân Liệt không tự chủ nắm chặt dây thừng trong tay, mặc dù biết võ công của người kia không tầm thường, nhưng vẫn là có một tia lo lắng, không khỏi âm thầm hối hận trong lòng, hẳn là nên cùng nhau xuống với hắn mới đúng.
Trong khi tâm tư bách chuyển thiên hồi, Lăng Thanh đã xuống đến đoạn núi nhô ra, mặt phẳng nham thạch không lớn, chân vừa mới chạm đất thì có một trận đá vụn rầm rầm đổ xuống.
Lăng Thanh âm thầm cả kinh, không khỏi nắm chặt sợi dây đang kéo mình, nhưng cảm giác sợi dây trong tay cũng rất căng. Ngẩng đầu, đã thấy nửa người Yên Vân Liệt lộ ra ngoài vách núi, trong tay quấn sợi dây thừng kia gần như kéo hắn lên, không để cho tất cả trọng lượng của hắn đều đặt trên mấy tảng đá đã sắp nứt kia, mà trong mặt mày, tràn đầy lo lắng.
Lăng Thanh có một khắc sững ra, lại bị thanh âm vỡ vụn sột soạt bên tai gọi tinh thần lại. Cúi đầu vừa nhìn, thì ra là tầng cánh hoa bên ngoài nhất giống như thạch bích phong hóa của khôi thạch liên kia nứt ra, bề ngoài cực kỳ thô ráp, cánh hoa bên trong lại trong suốt như ngọc, sau đó từng tầng cánh hoa, mang theo ánh sáng xanh tím lưu chuyển, lộ ra nhị hoa phấn nộn.
Lăng Thanh nhìn đến xuất thần.
Khôi thạch liên cơ hồ là thần vật trong truyền thuyết, tương truyền nó vốn mọc trên thiên trì, quả thất lạc nhân gian liền mọc rễ trên đá, trăm năm mới mọc được một gốc, qua trăm năm nữa mới nở hoa kết quả, vì quả của nó là vật của thiên đình, chịu không được địa khí, rơi xuống đất liền nát. Tương truyền quả của nó là linh dược thế gian, có thể làm sống người chết, thêm thịt cho xương trắng, nhưng chưa từng có người thấy qua.
Lúc Yên Vân Liệt nói cho hắn đó chính là khôi thạch liên hắn còn chưa tin, hôm nay tận mắt nhìn thấy tình huống hiếm hoi này, không thể không tin tảng đá có thể nở hoa trước mắt này chính là khôi thạch liên trong truyền thuyết.
Cánh hoa nứt ra hết, ánh sáng từ từ rút đi, Lăng Thanh thấy bên trong nhị hoa có mấy điểm sáng óng ánh lấp lánh, lúc đầu chỉ như ánh sáng đom đóm, theo cánh hoa tàn, điểm sáng kia từng điểm gặp nhau, càng hợp càng lớn…
Lăng Thanh hơi nới lỏng dây thừng ở thắt lưng một chút, cúi người xuống.
Ánh đom đóm nho nhỏ cuối cùng tụ thành sáu viên cỡ mắt cá, hạt châu màu đỏ giống như lưu ly, óng ánh trong sáng, lấp lánh rực rỡ.
Lăng Thanh thấy đúng thời cơ đang muốn đưa tay, bỗng một trận đất rung núi chuyển, hắn mất thăng bằng, thân thể đổ về phía sau.
“Tần Lâm?!”
Yên Vân Liệt gầm nhẹ một tiếng đã thuận theo dây thừng tuột xuống, đợi đến khi sắp đến gần, chân đạp lên mỏm đá thân thể vừa chuyển, dây thừng quấn một vòng trên lưng, dây thừng đột nhiên kéo căng. Mà Yên Vân lại cơ hồ ngang trên không trung, trên tay nắm chặt dây thừng kéo Lăng Thanh, đá bốn phía văng tung tóe không ngừng rơi xuống.
Lăng Thanh mới hoàn hồn trong lúc trước, lại thấy Yên Vân Liệt như thế, trong lòng không biết nên vui hay buồn, trên lưng mình quấn sợi dây, chỉ cần sợi dây không đứt là không có việc gì, kết quả bản thân người nọ cũng hạ xuống, lần này, đợi đi lên nhưng phải phí một phen công phu.
Đang nghĩ, khôi thạch liên hạ xuống một đạo quang hoa cuối cùng, liền thấy cánh hoa sen đã nở rộ trong nháy mắt ánh sáng hoàn toàn biến mất, nhanh chóng khô lại. Lăng Thanh bất chấp do dự, đưa tay một trảo đem sáu viên lưu ly đỏ rực, giống như quả vào trong tay, gần như cùng lúc, cánh hoa khôi thạch liên cuối cùng rơi xuống, héo rũ hoàn toàn.
“Lấy được rồi.” Lăng Thanh cười ngẩng đầu, đã thấy tay nắm dây thừng của Yên Vân Liệt đang nhỏ máu.
Lăng Thanh cả kinh, đối phương lại là an ủi hắn khóe miệng khẽ cong, “Lấy được thì mau lên đây, bản tọa anh minh thần võ, cũng không muốn để cho người khác thấy bộ dáng chật vật như thế.”
Lăng Thanh thầm nghĩ, lẽ nào bị ta xem thì không sao?
Từ trong túi tay áo lấy ra một cái bình dương chi bạch ngọc, cẩn thận thu sáu viên kia vào trong đó, đóng kín, trong bình nửa trong suốt, mấy viên đỏ rực vẫn còn có ánh sáng mơ hồ.
Cất xong cái bình, đưa tay với lên sợi dây, nhưng lại là một trận lắc lư, càng sâu hơn lúc trước, nương theo trận trận nổ vang phía chân trời.
Lăng Thanh chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu chụp xuống một bóng mờ, ngẩng đầu…
Yên Vân Liệt thấy Lăng Thanh ngẩng đầu trong nháy mắt thần sắc đột nhiên biến, con mắt bỗng nhiên trợn to, còn chưa kịp mở miệng liền thấy Lăng Thanh một phen kéo dây thừng ở thắt lưng, sau đó lật cổ tay một chưởng đánh đi lên.
Hắn bản năng trốn hướng bên cạnh, hầu như đồng thời, núi đá khổng lồ cùng với tiếng vang điếc tai sạt qua thân thể hắn lăn xuống phía dưới… Chờ hắn quay đầu lại, đã nhìn thấy cự thạch đánh thẳng vào Lăng Thanh!
Lăng Thanh há mồm chính là một ngụm đỏ tươi phun trên cự thạch, thân thể nghiêng một cái, thẳng tắp ngã xuống phía dưới.
“Tần Lâm?”
Yên Vân Liệt đưa tay kéo, nhưng đã không kịp, mắt thấy bóng trắng vậy như lá rụng điêu tàn trong gió lướt qua như thế, không kịp suy nghĩ nhiều, Yên Vân Liệt xoay thân từ dây thừng thoát ra, cũng rơi xuống.
Gió núi vù vù thổi qua bên tai, sắc bén lưỡi đao cắt trên mặt, bốn phía vẫn nổ vang điếc tai, nhưng trong mắt của hắn chỉ có thân ảnh màu trắng kia, sau khi thu nội lực lại nhanh chóng hạ bụng tại chỗ cao trăm trượng. Lúc này trong đầu Yên Vân Liệt chỉ có một ý niệm, y muốn cứu hắn! Y sẽ không để cho hắn cứ chết như thế!
Lăng Thanh chỉ cảm thấy ngực một trận vô cùng đau đớn, dịch thể tanh ngọt từ nơi cổ họng xông thẳng lên, hắn định thi triển khinh công, bằng không xác định sẽ thịt nát xương tan. Song nội lực tán loạn, ý thức cũng từ từ không rõ, trong tầm mắt không rõ chỉ nhìn thấy một bóng đen nhào tới phía mình, mà lại càng ngày càng gần.
Yên Vân Liệt với cánh tay qua, hết sức móc lấy ống tay áo Lăng Thanh, mấy lần cuối cùng móc được, liền dùng một chút lực kéo hắn vào trong lòng mình, chỉ cảm thấy Lăng Thanh thân mềm như bùn, trên vạt áo ngực nhuộm tảng lớn đỏ tươi, mà lúc này cách mặt đất chừng mấy chục trượng.
Yên Vân Liệt ôm chặt Lăng Thanh, xoay thân đạp lên núi đá sụp xuống, mượn lực nhảy lên, lại giẫm lên một tảng đá khác, xê dịch trong núi đá đang sụp, còn phải cẩn thận không bị rơi phải, thấy giữa núi có một gốc cây tùng thấp đâm ngang, Yên Vân Liệt nhảy mấy cái tới đó, một tay ôm cành tùng khô, cả người treo lơ lửng giữa lưng chừng núi.
Lay động của núi và tiếng ầm vang hơi có chút lắng lại, nhưng xung quanh vẫn còn có đá rơi xuống. Yên Vân Liệt thở phào một cái, cúi đầu, lại thấy người dựa vào trong lòng ho hai cái, màu đỏ tươi ho ra từng chấm tan ra trên y phục.
“Tần Lâm? Tần Lâm?”
Người trong lòng lông mi run rẩy, sau đó từ từ tỉnh dậy, tựa như mê man một chút, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu, khi thấy hắn trong ánh mắt sáng ngời trong nháy mắt, đôi mắt trong suốt ánh lên từng chấm lân quang óng ánh.
Lăng Thanh há miệng, một luồng tơ máu thuận theo khóe miệng chảy xuống, hơi thở mong manh, “Yên giáo chủ…?”
“Còn ổn không?” Yên Vân Liệt trầm giọng hỏi, bất đắc dĩ một tay phải nắm cành tùng, tay kia thì vòng quanh thắt lưng đối phương, bằng không y nhất định sẽ thân thủ lau đi máu ở khóe miệng hắn. Cái loại màu sắc đỏ diễm hồng diễm này, rất chói mắt.
Lăng Thanh nhìn nam nhân trước mặt, không rảnh bận tâm ái muội trong tư thế giữa hai bên lúc này, cũng không có nghĩ nhiều khi đó Yên Vân Liệt vậy mà tự mình nhảy xuống cứu hắn, chỉ là nghĩ ở đây nguy hiểm, không thể để cho hắn chờ chết với mình.
“Yên giáo chủ… Yên giáo chủ không cần phải để ý đến Tần mỗ… Tự mình đi là được rồi…”
Yên Vân Liệt cau mày, khiển trách: “Nói linh tinh cái gì?! Bản tọa là cái loại người chỉ lo cho sống chết của mình ấy sao?”
Lăng Thanh nhắm mắt lại khẽ lắc đầu, sau đó lại là nhợt nhạt nở nụ cười, “Yên giáo chủ anh minh thần võ… Không sợ bị người thấy bộ dáng chật vật như thế…? Khụ, khụ!”
Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy nơi nào đó trong lòng hơi rung động, bất giác nắm thật chặt cánh tay đang vòng quanh thắt lưng hắn, để cho hắn càng gần kề mình hơn, “Biết ngọn núi này vì sao gọi là ‘Thập Quân sơn’?”
Lăng Thanh không có đáp lại, ngực vẫn là đau đớn, chân khí tán loạn trong thân thể, phỏng chừng mình e rằng bị thương không nhẹ, lại đánh giá bốn phía, nghĩ nếu là một mình Yên Vân Liệt, bằng công phu của y đi lên có lẽ không phải việc khó, thế nhưng nếu lại thêm hắn…
Lại một ngụm tanh ngọt nảy lên nơi cổ họng, Lăng Thanh cố gắng đè huyết khí xông lên xuống, hơi nghiêng đầu, cũng vừa vặn đụng phải bả vai Yên Vân Liệt. Mãi đến lúc này, Lăng Thanh mới phát giác mình đang bị Yên Vân Liệt ôm vào trong ngực, gần như thế, hơi thở của đối phương quanh quẩn toàn thân…
Quả nhiên vẫn là chống đỡ không nổi nữa… Nghĩ tới đây, ngực cũng khẽ thở dài một hơi. Đời người từ cổ ai không chết? Lăng Thanh là sớm đã thông suốt, bèn buông lỏng khẩu khí, chân khí lại trút ra nhanh hơn, thân thể dần dần lạnh như băng, ý thức cũng dần dần mơ hồ không rõ. Lăng Thanh đơn giản dựa đầu lên bả vai Yên Vân Liệt, nhớ tới câu hỏi của hắn, “Là vì sao?”
Yên Vân Liệt cũng không biết ý niệm từ bỏ sống của Lăng Thanh, chỉ là chậm rãi mở miệng, “Tương truyền trước đây có một thương nhân, khi đi ngang qua ngọn núi này gặp sơn phỉ, cường đạo cướp tiền tài giết thương nhân, phân thi thể hắn thành mấy khối ném tại những nơi khác nhau trên ngọn núi này. Thương nhân có vị nương tử hiền tuệ lo việc nhà, thấy tướng công của mình ra ngoài mấy tháng lại chậm trễ chưa về, liền tâm sinh bất an, một ngày nằm mơ, mơ thấy tướng công của mình bị người làm hại vứt thây trong núi.
“Sau khi tỉnh lại, nàng đến huyện nha kể nhất nhất chuyện tình mơ thấy, thế nhưng người khác chỉ coi nàng tưởng niệm trượng phu mà trở nên si ngốc. Nữ nhân tin chắc giấc mơ của mình là thật, liền mang theo một chút bạc ra ngoài tìm chồng, vòng vòng vo vo mấy năm, cuối cùng có một ngày nàng đi tới ngọn núi này, cảnh vật bốn phía giống trong mộng của nàng như đúc, thậm chí tại nơi mơ thấy phu quân bị giết hại nhặt được một cái túi gấm… Đó là bùa bình an nàng trước khi xuất môn tự tay đưa đến trong tay hắn.
“Thế là nữ nhân ở lại trong núi, mỗi ngày tìm đi tìm lại trong đó, muốn tìm về từng chút thi hài của tướng công nàng. Năm qua năm lại, tóc đen hóa thành sương trắng, cuối cùng cảm động trời cao, thiên đình phái tiên quân xuống tìm thi hài di lạc trong núi thay nàng, còn trừng trị đám tặc nhân kia… Lúc tiên quân đi dặn nữ nhân, thi hài của phu quân nàng phải cúng bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể chôn cất, nữ nhân liền canh giữ bên cạnh xương vỡ của tướng công, vừa gấp tiền giấy vừa nói chuyện lúc trước.
“Ngày thứ bảy bảy bốn mươi chín đó, nữ nhân sáng sớm tỉnh lại, nhưng không thấy xương cốt của tướng công nàng, nàng vội vàng chạy đi tìm. Trời trong xanh thổi tới một trận gió mát nhẹ nhàng, phe phẩy tóc mai mất đi màu trắng trở thành tóc đen, xóa đi sương gió cùng tang thương trên mặt nàng, cánh hoa vòng quanh bay xuống dính lên quần áo của nàng hóa thành tơ trắng hoa mỹ nhất trên đời này.
“Nữ nhân không có để ý dung nhan mình rực rỡ khôi phục tuổi trẻ cùng mỹ mạo, trong mắt nàng, chỉ có thân ảnh màu xanh dưới đại thụ ngoài phòng kia, bộ dáng giống như khi xoay người rời đi nhiều năm trước…”
“Những người đời sau liền gọi ngọn núi này là ‘Thập Quân sơn’ (1).”
Yên Vân Liệt nói xong, cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm ôn nhu nhìn Lăng Thanh, Lăng Thanh cũng không có mở miệng, chỉ là nâng con ngươi nhìn hắn, tầm mắt giao thoa, sóng mắt lưu chuyển.
Sau đó khóe miệng Yên Vân Liệt giương lên, thanh âm thuần hậu từng chút từng chút tan ra bên tai Lăng Thanh, “Bản tọa sao có thể không cứu ngươi? Cho dù ngươi thịt nát xương tan, bản tọa cũng sẽ từng mảnh cốt, từng sợi tóc nhặt ngươi về…”
Nghe vậy, thân thể Lăng Thanh khẽ run lên, hắn tựa hồ nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Yên Vân Liệt, lại tựa hồ không hiểu, đang muốn gác đầu qua một bên, bất ngờ Yên Vân Liệt đột nhiên sáp xuống, còn chưa đợi hắn phản ứng, đã bắt được đôi môi của hắn.
Hơi thở của đối phương bỗng chốc bao phủ hắn.
Bốn bờ môi dán vào nhau, xúc cảm mềm mại mà xa lạ, cùng với hoảng sợ trong lòng không dám tin tưởng, còn có một tia tình cảm không cách nào giải thích, tựa hồ vẫn núp ở một góc trong tim chưa từng bị phát hiện, thế nhưng lại bị hắn chú ý tới vào lúc này.
Nó đến tột cùng là cái gì?
Thứ ẩn náu dưới đáy lòng dường như xâm phạm đến cấm kỵ gì đó, giống như dây mây có thể mọc cành dài mảnh, sau đó lặng lẽ lan tỏa, không tiếng động quấn quanh trái tim…
Rốt cuộc là cái gì?
Lăng Thanh muốn biết, nhưng lại sợ hãi, hai loại ý niệm bất đồng giằng co trong đầu, nhưng khi hắn còn đang do dự mê hoặc, cái lưỡi linh hoạt của đối phương đã dò vào trong miệng của hắn.
Ôn nhu lại cực kỳ cường thế tìm tòi cướp đoạt, trộn với huyết tinh đầy miệng. Mặc dù cũng từng có kinh nghiệm mấy lần không nhiều với nữ tử, nhưng lúc này là bị cũng người thân là nam tử dùng phương thức hoàn toàn bất đồng xâm phạm, mềm yếu khác thường cùng với cảm giác xa lạ dọc theo sống lưng đi lên.
Cũng không ghét cảm giác như thế, thậm chí… còn cảm thấy chỗ ngực xao động một chút ôn nhu ngọt ngào mềm mại…
Mình đến tột cùng là làm sao vậy?
Nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì đối phương lộ ra ý lui, môi lưỡi kề sát sắp tách ra, nhưng Lăng Thanh lại là lưu luyến. Loại cảm giác được yêu thương này, tuyệt đến mức khiến cho trong lòng hắn từng đợt sợ run, thân thể vì nội lực tán loạn mà từ từ mất đi nhiệt độ bị nhiệt độ của đối phương vây quanh, tiêm nhiễm, có loại bình tĩnh cùng an tâm chảy trên mặt nước không sóng không gió…
Không muốn nhanh như thế rời khỏi. Đáy lòng Lăng Thanh có một thanh âm nho nhỏ gào thét, để cho ta… lại cảm thụ nhiều hơn!
Bèn hơi có vẻ trúc trắc lộ ra đầu lưỡi, đụng chạm đến mềm mại của đối phương, nhẹ nhàng mà dụ dỗ.
Xem như một giấc mộng là được, bởi vì, sẽ không thể nào có lần thứ hai… Trước mắt Lăng Thanh lại bị hơi nước tràn đầy.
Khiêu khích mới lạ không có chút kỹ xảo nào lại mang theo ý sợ hãi, làm cho đối phương sửng sốt. Trong lỗ mũi Yên Vân Liệt hừ một tiếng, tay ôm chặt thắt lưng hắn càng thêm dùng sức để cho thân thể hắn dán chặt lên y.
Môi lưỡi lần thứ hai bị đối phương cuốn đi không chút khách khí, dây dưa quấn lấy, sau đấy chìm đắm trong đó…
Sụp đổ bốn phía chẳng biết ngừng lại từ bao giờ, Yên Vân Liệt buông môi của hắn ra, nhất thời huyết sắc xinh đẹp, mà chính y cũng nếm thấy vị đạo miệng đầy máu. Tại thời khắc sinh tử mạng sống treo trên một sợi dây này, tim của y lại là trói chặt trên thân thể người này, không biết mặt mũi, không biết thân thế, y chỉ biết hắn gọi là Tần Lâm… Nhưng có làm sao?
“Bản tọa mang ngươi đi xuống trước.” Yên Vân Liệt nói, tay nắm lấy cành tùng hơi buông, đồng thời chân giẫm lên vách đá, ôm lấy Lăng Thanh cưỡi gió mà xuống.
Dưới chân núi có một cái hồ không lớn, gió khẽ lướt qua, hơi hơi lân quang, chu vi hồ một tảng rừng lớn, chim tước ca hoan, ríu rít êm tai.
Yên Vân Liệt mượn cành lá chậm lại xung lượng lúc hạ xuống, lại xoay người một cái bình yên rơi xuống đất. Sau khi đứng vững liền vội vàng đặt Lăng Thanh trên một khối đất bằng phẳng, đã thấy vì một trận xóc nảy vừa rồi, hắn lại nôn ra mấy búng máu, chỗ ngực bị nhiễm đỏ một mảng lớn.
“Tần Lâm… Tần Lâm?” Khe khẽ kêu.
Lăng Thanh có chút gian nan mở mắt ra, lông mi run rẩy, sắc môi tái nhợt, tiếng như muỗi, “Yên giáo chủ…” Lo lắng trong ánh mắt đối phương hắn thấy rõ ràng, Yên Vân Liệt lại hôn hắn, hắn cũng tựa hồ có chút minh bạch tình tố bao hàm trong đó, thế nhưng hắn lại không muốn tin.
Yên Vân Liệt không phải từ trước đến nay chỉ thích mỹ nhân sao? Nhưng hắn lại ngay cả bộ dạng thực sự của mình cũng chưa từng thấy, lại sao có thể… ?
Nếu như hắn nhìn thấy khuôn mặt dưới mặt nạ của mình, có lẽ sẽ… Sợ hãi vì tử vong sắp tới cũng không cảm giác được lại vào giờ khắc này bao phủ trong lòng, nhưng là vì một nguyên nhân xem ra có phần nực cười.
“Đừng nói nữa, để bản tọa xem vết thương của ngươi.” Yên Vân Liệt đương nhiên nhìn không ra trong lòng Lăng Thanh đang nghĩ cái gì, chỉ là một lòng treo trên vết thương của hắn, đưa tay đang muốn kéo vạt áo của hắn, tay lại bị ghìm lại. Bàn tay đối phương hơi lạnh, xương ngón tay tinh tế, phủ trên mu bàn tay hắn.
“Yên giáo chủ…” Lăng Thanh lắc đầu ý bảo Yên Vân Liệt không cần làm điều thừa, “Thương thế của Tần mỗ ra sao tự có chừng mực… Chỉ thỉnh Yên giáo chủ đợi sau khi Tần mỗ tuyệt mệnh, tùy tiện tìm một nơi chôn… Không bao giờ… Không bao giờ tháo mặt nạ trên mặt Tần mỗ xuống…” Gần như dùng toàn bộ khí lực còn lại nắm chặt tay Yên Vân Liệt.
Giờ khắc này, Lăng Thanh đột nhiên hiểu mình vì sao không muốn tháo mặt nạ xuống, sau khi trải qua quãng ngày sống chung này, thân phận thế nào sớm đã không là vấn đề then chốt, đơn giản là hắn sợ, có lẽ… nên nói là tự ti…
Đứng bên cạnh Yên Vân Liệt trước đến giờ đều là mỹ nhân dung nhan vô song, mình có thể sóng vai mà đi với hắn, thậm chí khiến cho hắn nói ra lời như vậy, thế nhưng chính mình dưới mặt nạ, bất quá là sinh một khuôn mặt bình đạm phổ thông…
Không muốn để cho hắn nhìn thấy, cũng không thể để cho hắn nhìn thấy!
Yên Vân Liệt vỗ vỗ tay hắn bảo hắn không nên kích động, nhưng Lăng Thanh không chiếm được hứa hẹn của hắn lại không chịu buông tay, mà trong khi nói lại có lượng lớn máu từ trong miệng hắn phun ra.
“Bản tọa sẽ không để cho ngươi chết!” Yên Vân Liệt không cho giải thích mà tránh thoát tay hắn, lần thứ hai đi xé vạt áo của hắn, nhưng bị Lăng Thanh nắm lại.
“Yên giáo chủ… Tần mỗ ở chỗ này cầu ngươi… Van cầu ngươi…” Thanh âm suy yếu, khẩn cầu.
Trong lòng Yên Vân Liệt mềm nhũn, dọc theo con đường này ở chung gần một tháng, y còn chưa thấy hắn chịu thua, tuy là “Thanh Phong” độc phát, khi mắt thấy bỏ mạng dưới đao của y, hắn cũng là một bộ thản nhiên không sợ, nhưng hiện tại lại vì một cái mặt nạ gần như đang cầu y, không, rõ ràng là cầu… rốt cuộc vì sao? Dưới mặt nạ kia có bí mật gì? Có gì không nhìn được người?
“Bản tọa đáp ứng ngươi… Không nhìn.” Yên Vân Liệt trầm thanh âm, ngữ khí ôn nhu nói ra.
Lăng Thanh mở to con mắt nhìn y, tựa như không tin, Yên Vân Liệt lại khẳng định gật gật đầu, mới đi tách ngón tay của hắn, từng chút một, từng ngón một, cuối cùng cũng tách tay càng ngày càng lạnh lẽo từ trên tay mình xuống, khi lại ngẩng đầu, Lăng Thanh đã mất đi ý thức.
Không được phép để lỡ, Yên Vân Liệt cởi vạt áo của hắn ra muốn đi kiểm tra vết thương, nhưng phát hiện hai tay của mình không tự chủ khẽ run.
Y không muốn mới nhận rõ tâm tình của mình lại phải đối mặt chia lìa, y còn có rất nhiều lời chưa nói với hắn, còn có rất nhiều chuyện chưa cùng làm với hắn. Y còn muốn dẫn hắn về Thiên Tuyệt sơn, nhìn xem kỳ thạch trập trùng độc hữu của Tương Tây, nhìn mây mù lượn lờ của Thiên Tuyệt sơn, sau đó cùng nhau ở đỉnh núi chờ mặt trời mới mọc lên từ phương đông…
“Tần Lâm… Ngươi không thể chết! Bản tọa không cho ngươi chết!” Y đã mất đi Liên di, không muốn ngay cả hắn cũng lưu không được.
Tay trái vòng qua phía sau hắn, dán lên lưng hắn, rót chút chân khí cho hắn, chỉ cảm thấy nội tức trong cơ thể hắn trống rỗng, chân khí tán loạn, càng phát ra cảm giác chẳng lành.
Y sam nửa người trên của Lăng Thanh cởi hết, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn của hắn, xương cốt đều đặn, mảnh khảnh lại không lộ vẻ yếu ớt, nhìn ra được là người từ nhỏ đã tập võ. Ngực bị cự thạch đụng vào nổi lên một tầng hồng nhạt, ngực phập phồng yếu ớt. Yên Vân Liệt đưa tay đè lên chỗ ngực hắn, xác định xương cốt không có gãy, thế nhưng nội thương xem ra thập phần nghiêm trọng.
Mà lúc này lại muốn chạy đi đâu tìm linh dược chữa thương?
Mắt thấy hơi thở của Lăng Thanh càng ngày càng yếu, Yên Vân Liệt có chút phiền não đứng lên, vô ý đá phải thứ gì bên chân. Cúi đầu, lại là hai tròng mắt sáng ngời.
Thứ rơi xuống bên cạnh không phải gì khác, chính là cái bình bạch ngọc thả quả khôi thạch liên kia. Có lẽ là vừa rồi khi cởi y phục của hắn rớt ra từ bên trong y phục. Lúc này cái bình óng ánh trong suốt nằm yên trên mặt đất, quả đỏ rực như lưu ly bên trong đang mơ hồ sáng lên, chợt lóe chợt lóe, dường như nhịp đập có sinh mệnh.
Yên Vân Liệt nhìn cái bình trên mặt đất, tựa hồ do dự, trầm ngâm trong giây lát, mới hạ quyết tâm cúi xuống nhặt cái bình kia lên.
Dịch nắp bình đổ một viên vào trong lòng bàn tay, tiên thảo đồn đại sinh từ thiên trì, quả có thể làm sống người chết thêm thịt cho xương trắng, không biết truyền thuyết rốt cuộc có thể tin hay không.
Lại cúi đầu xuống nhìn nhìn Lăng Thanh đã bất tỉnh nhân sự, môi như giấy trắng, khuôn mặt lộ ngoài mặt nạ thoạt nhìn xám như tro tàn…
Yên Vân Liệt nắm chặt bàn tay, ngồi xổm xuống, động tác cực kỳ cẩn thận ôm lấy Lăng Thanh, để cho hắn tựa vào lòng mình.
Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể đánh cuộc một cái!
“Tần Lâm ơi Tần Lâm, ngày đó bên trong sòng bạc ngươi một chiêu làm cho thế chết cũng sống lại, lần này cũng không có để cho bản tọa thua a…”
Yên Vân Liệt ngậm quả của khôi thạch liên vào trong miệng, sau đó nắm hàm dưới Lăng Thanh đưa vào trong, đầu lưỡi khẽ đẩy, cảm giác được cổ họng đối phương giật giật mới tách ra. Một tay kia thủy chung để tại lưng hắn, chậm rãi rót vào nội lực, dẫn đường cho chân khí trong cơ thể hắn trở về vị trí cũ.
Ước chừng sau một nén nhang, Yên Vân Liệt kinh ngạc thấy trên môi Lăng Thanh thế nhưng khôi phục một chút huyết sắc, nội tức cũng từ từ bình ổn. Yên Vân Liệt rút tay ra, tĩnh khí trữ thần, âm thầm cảm thán khôi thạch liên này quả nhiên là thần vật trong truyền thuyết.
Người vừa rồi hơi thở yếu ớt, giờ đây đã hít thở đều đặn, mặc dù còn rơi vào hôn mê, nhưng Yên Vân Liệt đã không lo lắng như lúc trước.
Lúc này trời cũng tối xuống, chỉ sợ đêm khuya sương dày bất lợi cho vết thương của hắn, liền cởi áo khoác trên người xuống trải trên mặt đất, lại lượm một vài cành khô nhóm đống lửa, sau đó ôm Lăng Thanh vào trong lòng, cách mỗi một đoạn canh giờ liền truyền chút nội lực cho hắn.
Trăng sáng sao thưa, hồ nước trong như gương, trong bụi cỏ có mấy ánh đom đóm.
Trải qua một phen lăn qua lăn lại ban ngày, Yên Vân Liệt có chút mệt mỏi rã rời, nhưng hoàn toàn không buồn ngủ. Thỉnh thoảng cúi đầu nhìn nhìn người trong lòng, mà sinh mấy phần thỏa mãn, bản thân thật đúng là chưa từng để bụng với một ai như thế.
Hắn vì sao phải mang mặt nạ nhỉ?
Là cố ý muốn giấu giếm thân phận của mình, hay là đúng như mình truy đến cùng hắn mới bất đắc dĩ nói, mang mặt nạ là bởi vì tướng mạo xấu xí không dám gặp người?
Nhưng là từ ngôn hành cử chỉ của hắn mà thấy, cũng không phải là một người tự ti đến xấu hổ vô cùng, thậm chí có những lúc còn có thể lơ đãng biểu lộ tự phụ nho nhỏ, tỷ như lúc dùng nội lực chấn vỡ cửa sổ một phòng tại chái nhà sau thanh lâu, tỷ như đêm trăng dưới miếu thờ chỉ dùng một tay tranh đoạt một vò nữ nhi hồng với mình…
Thân ảnh thanh dật ôn nhã kia cứ như thế ánh lên trong đầu rõ ràng vô cùng, sau đó lại ấm áp tan trong lòng, nhớ tới liền không chịu nổi ngực đập thình thịch, là cảm giác hắn đến nay cũng chưa từng cảm nhận được.
Nghĩ hắn du lịch bụi hoa nhiều năm như thế, mỹ nhân bên người đổi từng đóa lại từng đóa đây là lần đầu tiên không phải là bởi vì dung mạo của đối phương mà tâm sinh ra hảo cảm, tiếp đó muốn cùng một chỗ với hắn, nắm hắn chặt chẽ trong lòng bàn tay…
Tầm mắt rơi vào trên mặt nạ người nọ, ánh trăng sáng trong như nước, mặt nạ bằng bạc che kín nửa gương mặt hắn, trên mặt nạ ánh lên khuôn mặt của chính Yên Vân Liệt.
Yên Vân Liệt nhìn nhìn, ma xui quỷ khiến đưa tay qua, ngón tay vừa mới chạm vào mặt nạ lạnh như băng kia, lại rụt lui.
“… Không bao giờ tháo mặt nạ trên mặt Tần mỗ xuống… Cầu ngươi…”
Thanh âm của hắn vang lên bên tai. Yên Vân Liệt dẹt dẹt miệng, tựa như rất không cam lòng thu tay về, ôm càng chặt người trong lòng hơn một chút, đầu chạm đầu, “Bản tọa chờ, chờ ngươi ngày nào đó tự mình bỏ xuống…”
Lăng Thanh mở mắt ra, phát hiện chính mình đang thân ở trong một mảnh sương mù dày đặc, bốn phía có bụi cây hoa lá, dường như còn có người nói khe khẽ. Lăng Thanh đi không mục đích, không biết nên đi nơi nào, đang đi, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gốc đại thụ chọc trời, dưới gốc cây có bóng người.
Người nọ một thân hắc y, đứng tay chống sau lưng, đang nâng đầu nhìn bầu trời, gió nhẹ kéo dây cột tóc và vạt áo hắn, phiêu dật như bay.
Tựa hồ là nhận thấy được người tới, người kia chậm rãi xoay người, mày kiếm bay xéo, đường nét tựa như đao, tuấn dật xuất sắc, tiêu sái bất kham, một đôi con ngươi sâu đen như đêm nhìn hắn thật sâu.
Lăng Thanh lại cảm thấy ngực mình tựa như giấu một con thỏ đang nhảy loạn thình thịch.
Khóe miệng người dưới tàng cây nọ khẽ cong, gợi lên nụ cười tùy tiện, vươn tay ra về phía hắn.
Lăng Thanh do dự một chút, nhưng chung quy chống cự không được tâm ý của mình, giơ tay lên… Lại là một trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, hoa lá như mưa, tất cả cảnh tượng đều hóa thành hư không, đợi đến khi gió ngừng, Lăng Thanh phát hiện đã thay đổi địa phương, thân ở trong một mảnh bóng tối.
Trước mặt có một chút hồng quang, lưu chuyển ánh sáng đỏ rực như lưu ly, hồng quang chậm rãi tới gần hắn, mới nhìn rõ thì ra là quả của khôi thạch liên, ngay tại nơi đưa tay có thể đạt được.
Quả kia bỗng nhiên từ giữa nứt ra một kẽ hở, cách một tiếng, càng rõ ràng, sau đó chỗ nứt ra như cành cây lại tách ra nữa, một mạt quang hoa khác càng chói mắt hơn từ vết nứt bắn ra, sau đó là đạo thứ hai, đạo thứ ba, hạt châu lưu ly hiện đầy vết nứt tách thành từng cánh hoa, giống như sen nở rộ.
Lăng Thanh thấy kinh ngạc, không biết đây đại biểu cho cái gì.
Quả như lưu ly nứt ra thành đóa sen hồng nho nhỏ, nhích lại gần về phía hắn, hắn còn chưa kịp giơ tay lên, đóa hoa sen kia đã bỗng nhiên ẩn vào bụng hắn.
Lăng Thanh hoảng hốt, giơ tay lên sờ vào nơi thứ kia biến mất… Chỉ cảm thấy có từng trận ấm áp kéo tới, lại trong bất chợt cảm thấy yên bình và an tâm.
Mờ mịt bốn phía càng thêm dày đặc, từng chút bao vây lấy hắn, mềm mại, giống như muốn bảo vệ hắn, trong một mảnh hài hòa cùng yên lặng, Lăng Thanh cảm thấy buồn ngủ dần dần tràn đầy, liền buông lỏng thân tâm, mặc cho chính mình nhẹ nhàng mà phảng phất bồng bềnh trong mây, theo ý thức tùy ý đi xa…
Chú thích
(1) Thập Quân có nghĩa là nhặt chàng ↑
Lăng Thanh vẫn tự trách hắn ngày đó dưới xúc động, đả thương nha dịch mới dẫn đến những kẻ đó trả thù lại, mặc dù Yên Vân Liệt khuyên giải rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn không cách nào tiêu tan từ trong đó.
Đi tới trấn nhỏ dưới Thập Quân sơn, liền gặp được bọn họ người bọn họ muốn tìm, dược sư của Thiên Tuyệt giáo — Viên Bất Quy.
Niên kỷ của đối phương không chênh lệch mấy với bọn họ, một thân nho sam, khăn vấn đầu lay động, khi nói chuyện vẻ mặt ôn hòa, khiêm tốn lễ độ, ngược lại càng giống như là một thư sinh.
Lăng Thanh ngồi xuống bên cạnh bàn, theo như yêu cầu của Viên Bất Quy đưa tay đặt trên bàn, đối phương đưa tay đặt lên mạch của hắn.
“Giải một cái ‘Thanh Phong’ còn cần bắt mạch? Lẽ nào chỉ một tháng không gặp, y thuật của dược sư thụt lùi?” Yên Vân Liệt ngồi ở một bên uống trà, nói mát.
Viên Bất Quy liếc Yên Vân Liệt một cái, ngôn từ khẩu khí cùng với cung kính của Vệ Vũ quả thực khác biệt trời vực, “Thì ra giáo chủ là rất sợ y thuật của thuộc hạ thụt lùi, vì vậy ngàn dặm xa xôi mang theo một người tới thử thuộc hạ?” Vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Lăng Thanh, “Xin hỏi Tần công tử có từng trúng độc?”
Lăng Thanh bị hỏi đến sửng sốt, liếc mắt nhìn hướng Yên Vân Liệt, sau đó nói: “Tần mỗ bị thương vì độc châm của Yên giáo chủ.”
Viên Bất Quy mỉm cười khoát khoát tay, “Ý của tại hạ là, Tần công tử trước khi trúng ‘Thanh Phong’, có từng trúng loại độc?… Hay là cổ độc các loại khác hay không?”
Lăng Thanh nhíu mày cúi đầu thoáng ngẫm nghĩ, sau đó ngẩng đầu, “Chưa từng.”
“Cái này thật lạ.” Trên mặt Viên Bất Quy lộ ra vẻ nghi hoặc, lại nghiêm túc chẩn một lát, hỏi lại, “Tần công tử bình thường có phải có chứng đau đầu?” Tựa hồ sợ Lăng Thanh không hiểu, còn cố ý bổ sung, “Chính là chỗ trán giống như kim châm, thời gian không dài, chỉ chốc lát là có thể khôi phục.”
Vừa hỏi xong, trên mặt Lăng Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc, gật đầu, “Xác thực có tình trạng này.”
“Đã bao lâu?”
“Có một thời gian.”
“Bao lâu phát tác một lần?”
“Lâu thì mấy tháng, ngắn thì mấy ngày…”
“Có dùng dược vật gì khắc chế?”
“Có…” Lăng Thanh từ trong túi ở tay áo lấy ra một bình nhỏ đưa cho Viên Bất Quy.
Viên Bất Quy mở nắp bình ngửi một cái, “Tại hạ có thể biết Tần công tử là như thế nào có được vật này hay không?” Lúc trả lại cho bình Lăng Thanh hỏi.
Lăng Thanh hơi có do dự, suy nghĩ một chút mới trả lời, “Là một vị thế huynh…”
“Như vậy xem ra…” Sắc mặt Viên Bất Quy nghiêm túc, “Thuốc giải của ‘Thanh Phong’ trên người tại hạ thật sự có, nhưng không thích hợp dùng trên người Tần công tử, phải đợi sau khi tại hạ trở về Thiên Tuyệt sơn điều chế thêm cho Tần công tử.”
Lăng Thanh có chút kinh ngạc, “Là Tần mỗ thân có ẩn tật?”
Viên Bất Quy cười lắc đầu, “Tần công tử đa tâm rồi, thể chất mỗi người bất đồng, chỉ là trong thuốc giải có một vị thuốc vừa vặn tương khắc với dược vật Tần công tử đang dùng, đều nói thuốc là ba phần độc, giải độc không cẩn thận ngược lại làm hại mạng người.”
Lăng Thanh cái hiểu cái không gật đầu, trong lòng thầm nghĩ dược sư này cũng là cẩn thận, lại nhớ đến Vệ Vũ lời nói không nhiều nhưng vừa nhìn là cực kỳ trung thành, không khỏi âm thầm phỏng đoán, thủ hạ của Yên Vân Liệt nhất định còn có không ít người tài ba dị sĩ, nếu là thật sự bất hòa với chính đạo…
Sợ rằng đây là mục đích kẻ thả ra tin tức giả, làm cho bọn họ ngộ thương chúng nhân của Thiên Tuyệt giáo. Suy đoán như thế, có thể rõ ràng hiểu hướng đi của Yên Vân Liệt như vậy, sợ là người bên cạnh hắn.
Chỉ là chuyện trong giáo người khác, hắn không tiện nhiều lời, mà hắn lúc này ngay cả mình cũng không thể tự bảo vệ mình, “Viên tiên sinh, Tần mỗ thân trúng ‘Thanh Phong’ đã gần một tháng, có lẽ chịu đựng không được đến khi tiên sinh phối thuốc giải khác.”
“Ngươi nói cái gì?” Viên Bất Quy giống như là không có nghe rõ sau khi muốn Lăng Thanh nói lại một lần, liền lại đưa tay thay Lăng Thanh chẩn mạch một lần, sau khi chẩn xong buông tròng mắt như có điều suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ nhìn về phía Yên Vân Liệt.
Chỉ thấy Yên đại giáo chủ nâng chén trà, nhìn ngoài cửa sổ, bộ dáng dường như không có chú ý bọn họ nói cái gì.
Trên mặt Viên Bất Quy lộ ra vẻ không sai, lại quay đầu nói với Lăng Thanh: “Không ngại, tại hạ có lẽ có phương pháp trì hoãn độc trên người Tần công tử, bất quá khả năng vẫn muốn mời Tần công tử đi Thiên Tuyệt sơn một chuyến mới được.”
Viên Bất Quy nhấc hòm thuốc ra khỏi gian phòng của Lăng Thanh, Yên Vân Liệt đi theo ra.
“Bất Quy!”
Viên Bất Quy dừng bước chân xoay người lại, “Giáo chủ có gì phân phó?”
Yên Vân Liệt đi đến trước mặt y, “Vì sao muốn nói với hắn thuốc trên người ngươi không thể dùng? Lại vì sao muốn hắn lên Thiên Tuyệt sơn?”
Khóe miệng Viên Bất Quy khẽ cong, cười nhạt, “Thuộc hạ đương nhiên đoán được là giáo chủ cố ý lừa hắn, kỳ thực chỉ cần cho hắn một viên thuốc bổ sau đó để hắn tự mình vận công, lấy nội lực của hắn, trong hai canh giờ là có thể bức dư độc ra… Thế nhưng giáo chủ dẫn hắn tới gặp thuộc hạ không phải vì cái kia?”
Yên Vân Liệt nhìn hắn, cau mày, “Cái kia gì cơ?”
Thấy hắn hỏi như vậy, lần này đến phiên Viên Bất Quy bối rối, “Giáo chủ chẳng lẽ không biết hắn bị hạ ‘Cập Đệ’?”
“‘Cập Đệ’?”
Viên Bất Quy khẳng định gật đầu, “Thuộc hạ từng tiếp xúc với người bị hạ cổ này, mạch tượng người trúng cổ không khác người bình thường, song gốc ngón tay móng tay sẽ sinh ra một hồng tuyến mảnh, thuộc hạ cũng là khi hắn đưa tay để cho thuộc hạ bắt mạch mới để ý, sau khi hỏi phát hiện bệnh trạng cũng ăn khớp.
“Cổ trùng xâm não, tằm ăn lên tuỷ não, lúc đầu đau đầu như kim châm, khi độc tính sâu có khả năng mù, người bị nghiêm trọng hơn sẽ mất đi thần trí thậm chí si ngốc, mà dược vật mang theo trên người hắn chính là dùng để kiềm chế cổ trùng, vì vậy bệnh trạng vẫn dừng lại tại tiền kỳ.”
Yên Vân Liệt nhăn mày liếc nhìn hướng vị trí gian phòng của Lăng Thanh kia, “Ý tứ của ngươi… hắn cũng là con rối bị Hoắc Hiền khống chế?”
“Không giống… Thuộc hạ ngược lại cảm thấy hắn hình như không hề hay biết trong thân mình chứa cổ.”
Cập Đệ, người trong giang hồ ít nhiều nghe nói qua, tương tự cổ độc của Miêu Cương, người bị hạ cổ sẽ không lập tức chết đi, cổ trùng chui vào trong đầu từ từ xâm thực tuỷ não, người bị hạ cổ đầu tiên là đau đầu, tiếp đó xuất hiện các bệnh trạng khác, cuối cùng tủy não bị ăn sạch mà chết.
Cổ và độc khác nhau rất nhiều, cái trước cho dù người có y thuật cao siêu cũng rất khó chẩn đoán ra, nhưng người hiểu biết loại độc cổ này cực ít, người trong giang hồ phần lớn cho rằng chẳng qua là lưu truyền.
“Vậy hắn còn có thể cứu chữa?”
“Tạm thời sẽ không nguy hại tính mạng, nhưng có lẽ là liên quan đến ‘Thanh Phong’, hoặc là thiên tính ưa độc của cổ trùng, chỉ sợ những thuốc trên người hắn kia tạm thời áp chế không được, thuộc hạ cần pha chế một số loại khác, mà dược liệu không có khả năng đều mang theo trên người, vì vậy cần sau khi về Thiên Tuyệt sơn mới có thể.”
Vừa dứt lời, Yên Vân Liệt liền một tay tóm lấy cánh tay Viên Bất Quy, “Bản tọa muốn ngươi cứu hắn!”
Viên Bất Quy ngẩn người, nhìn khuôn mặt lo lắng sốt ruột của Yên Vân Liệt, nháy nháy mắt, “Có thể làm cho giáo chủ kinh hoàng thất thố như thế… Chẳng lẽ dưới mặt nạ kia là một dung nhan tuyệt sắc độc nhất vô nhị, làm người ta liếc mắt một cái là khó mà quên được?”
Yên Vân Liệt hiển nhiên bị nghẹn một chút, buông tay đang tóm cánh tay Viên Bất Quy ra, “Nói bậy cái gì? Bản tọa căn bản chưa từng thấy hắn trông ra sao.”
“Vậy lại thật kỳ lạ.” Đôi mắt Viên Bất Quy nháy nháy, “Thuộc hạ lần đầu tiên thấy giáo chủ thân thiết với một người không biết diện mạo như thế.”
“Dù gì là bản tọa đả thương người ta…” Yên Vân Liệt vẫn là mạnh miệng biện giải.
Viên Bất Quy cũng không cãi nhau với hắn nữa, “Được được được, giáo chủ ngài một chút hứng thú cũng không có với người ta.” Lại hỏi, “Ngài xem ngài là mang vị Tần công tử kia về Thiên Tuyệt sơn trước, chờ sau khi thuộc hạ hái được khôi thạch liên, trở lại điều chế thuốc có thể kiềm chế ‘Cập Đệ’, hay là ở chỗ này chờ thuộc hạ hái xong cùng nhau trở về?”
Yên Vân Liệt có phần không kiên nhẫn, “Khôi thạch liên còn có mấy ngày nở?”
Viên Bất Quy ra dấu ba.
Yên Vân Liệt nhíu mày, “Thuốc kia cần bao lâu?”
“Thuộc hạ chưa từng pha chế, không có nắm chắc mười phần.”
“Khôi thạch liên quan trọng như vậy?”
Viên Bất Quy ra sức trợn mắt nhìn đại giáo chủ của hắn, “Giáo chủ đại nhân, ngài thật đúng là chỉ cần mỹ nhân không cần cái gì cái gì khác, ngài biết khôi thạch liên trân quý có bao nhiêu không? Ngài biết thiên hạ này có bao nhiêu người muốn cầu cũng cầu không được không? Ngài biết…”
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa!”, chân mày Yên Vân Liệt nhíu chặt hơn, sau đó dùng giọng điệu không cho thương lượng nói, “Ngươi về trước phối dược, khôi thạch liên để bản tọa hái.”
Viên Bất Quy nhíu mày, trong lòng âm thầm vỗ tay, vậy đương nhiên tốt, phía dưới khôi thạch liên nối với địa mạch, ai biết động vào địa mạch xảy ra chuyện gì.
Song khôi thạch liên trăm năm mới có một gốc, lại hơn trăm năm mới nở hoa kết hạt, quả chạm đất liền nát, nhất định phải trong nháy mắt kết hạt thu lại mới được, trân quý không gì sánh được, bỏ lỡ dù cho hoàng đế lão tử muốn cũng không có. Nếu giáo chủ đại nhân người mang tuyệt kỹ chủ động xin đi giết giặc, đâu có đạo lý không đồng ý?
Viên Bất Quy làm bộ khó xử suy nghĩ một chút, sau đó bất đắt dĩ đáp ứng, “Được, vậy thuộc hạ về Thiên Tuyệt sơn, giáo chủ ngài lưu lại.” Đơn giản nói vị trí khôi thạch liên và canh giờ hái cùng với chuyện tình cần phải chú ý, Viên Bất Quy liền vui vui vẻ vẻ đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Thiên Tuyệt sơn.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Thanh đi ra khỏi khách ***, từ trong tay Yên Vân Liệt gỡ dây cương xuống, bởi vì không thấy Viên Bất Quy mà có chút kỳ quái.
“Bất Quy đi về trước.” Yên Vân Liệt giải thích nghi ngờ của hắn.
Lăng Thanh nhìn hắn, còn chưa mở miệng, Yên Vân Liệt đã nói trước, “Chúng ta còn có chuyện khác phải làm, sau khi làm xong mới trở về Thiên Tuyệt sơn, thuốc Bất Quy đưa cho ngươi ăn chưa?”
Lăng Thanh gật đầu.
Kỳ thực Lăng Thanh cũng không biết đó chính là thuốc giải của “Thanh Phong”, mà bọn họ đi Thiên Tuyệt sơn, kì thực là vì độc cổ trúng trên người hắn.
Yên Vân Liệt nhếch miệng cười xoay người lại giục ngựa lên đường, Lăng Thanh không có hỏi nhiều, xoay người lên ngựa kẹp bụng ngựa một cái, bảo con ngựa đi tới.
Lúc gặp được Viên Bất Quy tại khách *** hắn bỗng nhiên ý thức được, chỉ cần độc trên người mình giải xong, hắn sẽ phải mỗi người đi một ngả với Yên Vân Liệt.
Từ nay về sau trời cao nước xa, hắn là Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh, người nọ thì là giáo chủ Thiên Tuyệt giáo Yên Vân Liệt, lại không liên quan, thậm chí xa xa gặp lại ngay cả gật đầu thi lễ cũng không có khả năng… Sẽ không còn cùng nhau nướng khoai trộm được, cũng không có khả năng cùng nhau nâng cốc đối ẩm nói thỏa thích…
Tất cả liên hệ giữa hai bên đều sẽ theo sự biến mất của “Tần Lâm” mà tan thành mây khói, không để lại dấu vết.
Chẳng biết qua nhiều năm sau, người nọ còn có thể nhớ, có một người gọi là Tần Lâm, cùng với hắn trải qua đoạn thời gian không dài này, du lịch sơn thủy, khắc xuống thân ảnh trong tháng năm hay không…
E rằng người kia xoay người liền không nhớ rõ, thế nhưng Lăng Thanh biết, chính mình có lẽ cả đời cũng sẽ không quên.
Phiền muộn thình lình xảy ra, phủ lên bi thương mất đi Liên di, Lăng Thanh cảm thấy mình không nên như thế, hắn không nên bước chân vào thế giới của nam nhân này, đó là một mặt mà mình không biết. Nhưng hắn lại không ngăn cản được bản thân, giữa đúng và sai, hắn tựa hồ đang không chùn bước mà đi phương hướng thất lạc ấy.
Giống như khi Viên Bất Quy đề nghị muốn hắn đi Thiên Tuyệt sơn, hắn không suy nghĩ cái gì liền đồng ý.
Trong lòng có một thanh âm đang hô, Lăng Thanh, ngươi nên quay đầu, lại đi tiếp về phía trước chính là vạn kiếp bất phục. Thế nhưng hắn lại giống như không có nghe được, tim của hắn tựa hồ buộc trên người Yên Vân Liệt, muốn cùng một chỗ với y…
Muốn… cùng một chỗ với y…
Trên vách núi Thập Quân sơn, hai đạo thân ảnh một đen một trắng thân dài mà đứng, gió núi đâm nghiêng thổi tới, cuộn áo bào phần phật, vạt áo tung bay.
“Chính là cái kia.” Yên Vân Liệt chỉ một đoạn núi nhô ra dưới nhai cho Lăng Thanh xem, thứ xám xịt hình giống tảng đá to không làm cho người ta chú ý chút nào.
Lăng Thanh tiến lên một bước, hơi thò người ra, “Cái kia chính là khôi thạch liên trong truyền thuyết? Sao…” Khó coi như thế? Mấy chữ phía sau cũng không nói ra miệng.
“Nghĩ khó coi có phải hay không? Nhưng có đôi khi bề ngoài cũng không phải là tiêu chuẩn đủ để quyết định tất cả.”
Lăng Thanh nghe được Yên Vân Liệt nói như thế, trong lòng hơi chua chát cười nhạo, ở trên đời này, duy chỉ có Yên đại giáo chủ ngươi nói lời này không có lý nhất.
“Bây giờ phải đi xuống hái sao?”
Yên Vân Liệt khoát khoát tay, “Hoa nở còn có hai ngày, mà hái chỉ trong nháy mắt. Bản tọa chẳng qua là mang ngươi đến xem thử trước.”
Lăng Thanh không có hỏi nhiều hơn nữa, nhìn quanh thế núi bốn phía, lại nhìn nhìn dưới vách núi, “Địa thế nơi đây còn chưa coi là hung hiểm, nếu xuống phía dưới cũng không phải việc khó.”
Yên Vân Liệt nghe thấy tiếng bên cạnh, chỉ thấy thanh niên bạch y bên người để tay sau lưng, trong ngôn ngữ thản nhiên như thường, hiển nhiên vô cùng tự tin đối với khinh công của mình.
Nửa gương mặt lộ ở bên ngoài mặt nạ của thanh niên đường nét nhu hòa, cằm đến cần cổ phác nên đường cong lưu loát ôn nhuận, chỉ thấy khóe miệng hắn hơi nhếch, như cười như không, gió núi hất tay áo và sợi tóc, như tắm trong gió, tơ bông cùng tay áo… Yên Vân Liệt bất giác khẽ chấn động trong lòng.
Hai ngày sau trở lại, hai người mang theo dây thừng. Tảng đá to dưới chân núi kia đã nứt ra mấy khe, mơ hồ có thể thấy được ánh sáng lưu chuyển trong đó.
Yên Vân Liệt cầm dây buộc trên thân cây đại thụ to gần một người ôm cách đó không xa, đầu kia đang muốn buộc bên hông mình, bị Lăng Thanh lấy xuống.
“Tần mỗ tự nhận khinh công còn được, nguyện ý thỉnh Yên giáo chủ chỉ giáo.”
Nói được vô cùng hàm súc, nhưng Yên Vân Liệt rất rõ ràng lời này của đối phương hiển nhiên xuất phát từ hắn nghĩ cho y. Mặc dù thời điểm mấu chốt vẫn là muốn xem trình độ của môn công phu vượt nóc băng tường kia, nhưng tình huống muốn treo giữa vách núi như thế, xác thực cao lớn thô kệch như y sẽ tương đối vụng về một chút.
Hắn có chút thích Tần Lâm bình thường không che giấu tình tự chút nào, giống như bằng hữu ở chung với mình, cũng thích Tần Lâm giống như bây giờ không dấu vết âm thầm giấu đi tiểu tâm tư. Tóm lại người trước mắt này khiến cho tâm hắn sinh thiện cảm, lần đầu tiên không phải là bởi vì dung mạo của đối phương mà nảy sinh tình cảm như thế, mà là bởi vì Tần Lâm người này.
Thế là Yên Vân Liệt cũng không tranh với hắn, chủ động đưa tay ra thay hắn buộc dây lại, không quên thắt thêm mấy nút, thử thử độ chắc, “Dưới khôi thạch liên nối với địa mạch, lúc xuống phía dưới phải cẩn thận, nhỡ có gì phải để ý chính mình.”
Lăng Thanh gật đầu, thanh âm trầm trầm ôn nhu của Yên Vân Liệt tựa như biến thành từng đợt rung động trong lòng hắn, Lăng Thanh không khỏi sinh mấy phần quẫn bách, cuống quít gác đầu qua một bên.”Đa tạ Yên giáo chủ căn dặn.” Liền xoay người thân thể kéo một cái, như chim nhạn lượn trời.
Nhìn đạo bóng trắng kia nhẹ nhàng nhảy lên giữa vách đá, Yên Vân Liệt không tự chủ nắm chặt dây thừng trong tay, mặc dù biết võ công của người kia không tầm thường, nhưng vẫn là có một tia lo lắng, không khỏi âm thầm hối hận trong lòng, hẳn là nên cùng nhau xuống với hắn mới đúng.
Trong khi tâm tư bách chuyển thiên hồi, Lăng Thanh đã xuống đến đoạn núi nhô ra, mặt phẳng nham thạch không lớn, chân vừa mới chạm đất thì có một trận đá vụn rầm rầm đổ xuống.
Lăng Thanh âm thầm cả kinh, không khỏi nắm chặt sợi dây đang kéo mình, nhưng cảm giác sợi dây trong tay cũng rất căng. Ngẩng đầu, đã thấy nửa người Yên Vân Liệt lộ ra ngoài vách núi, trong tay quấn sợi dây thừng kia gần như kéo hắn lên, không để cho tất cả trọng lượng của hắn đều đặt trên mấy tảng đá đã sắp nứt kia, mà trong mặt mày, tràn đầy lo lắng.
Lăng Thanh có một khắc sững ra, lại bị thanh âm vỡ vụn sột soạt bên tai gọi tinh thần lại. Cúi đầu vừa nhìn, thì ra là tầng cánh hoa bên ngoài nhất giống như thạch bích phong hóa của khôi thạch liên kia nứt ra, bề ngoài cực kỳ thô ráp, cánh hoa bên trong lại trong suốt như ngọc, sau đó từng tầng cánh hoa, mang theo ánh sáng xanh tím lưu chuyển, lộ ra nhị hoa phấn nộn.
Lăng Thanh nhìn đến xuất thần.
Khôi thạch liên cơ hồ là thần vật trong truyền thuyết, tương truyền nó vốn mọc trên thiên trì, quả thất lạc nhân gian liền mọc rễ trên đá, trăm năm mới mọc được một gốc, qua trăm năm nữa mới nở hoa kết quả, vì quả của nó là vật của thiên đình, chịu không được địa khí, rơi xuống đất liền nát. Tương truyền quả của nó là linh dược thế gian, có thể làm sống người chết, thêm thịt cho xương trắng, nhưng chưa từng có người thấy qua.
Lúc Yên Vân Liệt nói cho hắn đó chính là khôi thạch liên hắn còn chưa tin, hôm nay tận mắt nhìn thấy tình huống hiếm hoi này, không thể không tin tảng đá có thể nở hoa trước mắt này chính là khôi thạch liên trong truyền thuyết.
Cánh hoa nứt ra hết, ánh sáng từ từ rút đi, Lăng Thanh thấy bên trong nhị hoa có mấy điểm sáng óng ánh lấp lánh, lúc đầu chỉ như ánh sáng đom đóm, theo cánh hoa tàn, điểm sáng kia từng điểm gặp nhau, càng hợp càng lớn…
Lăng Thanh hơi nới lỏng dây thừng ở thắt lưng một chút, cúi người xuống.
Ánh đom đóm nho nhỏ cuối cùng tụ thành sáu viên cỡ mắt cá, hạt châu màu đỏ giống như lưu ly, óng ánh trong sáng, lấp lánh rực rỡ.
Lăng Thanh thấy đúng thời cơ đang muốn đưa tay, bỗng một trận đất rung núi chuyển, hắn mất thăng bằng, thân thể đổ về phía sau.
“Tần Lâm?!”
Yên Vân Liệt gầm nhẹ một tiếng đã thuận theo dây thừng tuột xuống, đợi đến khi sắp đến gần, chân đạp lên mỏm đá thân thể vừa chuyển, dây thừng quấn một vòng trên lưng, dây thừng đột nhiên kéo căng. Mà Yên Vân lại cơ hồ ngang trên không trung, trên tay nắm chặt dây thừng kéo Lăng Thanh, đá bốn phía văng tung tóe không ngừng rơi xuống.
Lăng Thanh mới hoàn hồn trong lúc trước, lại thấy Yên Vân Liệt như thế, trong lòng không biết nên vui hay buồn, trên lưng mình quấn sợi dây, chỉ cần sợi dây không đứt là không có việc gì, kết quả bản thân người nọ cũng hạ xuống, lần này, đợi đi lên nhưng phải phí một phen công phu.
Đang nghĩ, khôi thạch liên hạ xuống một đạo quang hoa cuối cùng, liền thấy cánh hoa sen đã nở rộ trong nháy mắt ánh sáng hoàn toàn biến mất, nhanh chóng khô lại. Lăng Thanh bất chấp do dự, đưa tay một trảo đem sáu viên lưu ly đỏ rực, giống như quả vào trong tay, gần như cùng lúc, cánh hoa khôi thạch liên cuối cùng rơi xuống, héo rũ hoàn toàn.
“Lấy được rồi.” Lăng Thanh cười ngẩng đầu, đã thấy tay nắm dây thừng của Yên Vân Liệt đang nhỏ máu.
Lăng Thanh cả kinh, đối phương lại là an ủi hắn khóe miệng khẽ cong, “Lấy được thì mau lên đây, bản tọa anh minh thần võ, cũng không muốn để cho người khác thấy bộ dáng chật vật như thế.”
Lăng Thanh thầm nghĩ, lẽ nào bị ta xem thì không sao?
Từ trong túi tay áo lấy ra một cái bình dương chi bạch ngọc, cẩn thận thu sáu viên kia vào trong đó, đóng kín, trong bình nửa trong suốt, mấy viên đỏ rực vẫn còn có ánh sáng mơ hồ.
Cất xong cái bình, đưa tay với lên sợi dây, nhưng lại là một trận lắc lư, càng sâu hơn lúc trước, nương theo trận trận nổ vang phía chân trời.
Lăng Thanh chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu chụp xuống một bóng mờ, ngẩng đầu…
Yên Vân Liệt thấy Lăng Thanh ngẩng đầu trong nháy mắt thần sắc đột nhiên biến, con mắt bỗng nhiên trợn to, còn chưa kịp mở miệng liền thấy Lăng Thanh một phen kéo dây thừng ở thắt lưng, sau đó lật cổ tay một chưởng đánh đi lên.
Hắn bản năng trốn hướng bên cạnh, hầu như đồng thời, núi đá khổng lồ cùng với tiếng vang điếc tai sạt qua thân thể hắn lăn xuống phía dưới… Chờ hắn quay đầu lại, đã nhìn thấy cự thạch đánh thẳng vào Lăng Thanh!
Lăng Thanh há mồm chính là một ngụm đỏ tươi phun trên cự thạch, thân thể nghiêng một cái, thẳng tắp ngã xuống phía dưới.
“Tần Lâm?”
Yên Vân Liệt đưa tay kéo, nhưng đã không kịp, mắt thấy bóng trắng vậy như lá rụng điêu tàn trong gió lướt qua như thế, không kịp suy nghĩ nhiều, Yên Vân Liệt xoay thân từ dây thừng thoát ra, cũng rơi xuống.
Gió núi vù vù thổi qua bên tai, sắc bén lưỡi đao cắt trên mặt, bốn phía vẫn nổ vang điếc tai, nhưng trong mắt của hắn chỉ có thân ảnh màu trắng kia, sau khi thu nội lực lại nhanh chóng hạ bụng tại chỗ cao trăm trượng. Lúc này trong đầu Yên Vân Liệt chỉ có một ý niệm, y muốn cứu hắn! Y sẽ không để cho hắn cứ chết như thế!
Lăng Thanh chỉ cảm thấy ngực một trận vô cùng đau đớn, dịch thể tanh ngọt từ nơi cổ họng xông thẳng lên, hắn định thi triển khinh công, bằng không xác định sẽ thịt nát xương tan. Song nội lực tán loạn, ý thức cũng từ từ không rõ, trong tầm mắt không rõ chỉ nhìn thấy một bóng đen nhào tới phía mình, mà lại càng ngày càng gần.
Yên Vân Liệt với cánh tay qua, hết sức móc lấy ống tay áo Lăng Thanh, mấy lần cuối cùng móc được, liền dùng một chút lực kéo hắn vào trong lòng mình, chỉ cảm thấy Lăng Thanh thân mềm như bùn, trên vạt áo ngực nhuộm tảng lớn đỏ tươi, mà lúc này cách mặt đất chừng mấy chục trượng.
Yên Vân Liệt ôm chặt Lăng Thanh, xoay thân đạp lên núi đá sụp xuống, mượn lực nhảy lên, lại giẫm lên một tảng đá khác, xê dịch trong núi đá đang sụp, còn phải cẩn thận không bị rơi phải, thấy giữa núi có một gốc cây tùng thấp đâm ngang, Yên Vân Liệt nhảy mấy cái tới đó, một tay ôm cành tùng khô, cả người treo lơ lửng giữa lưng chừng núi.
Lay động của núi và tiếng ầm vang hơi có chút lắng lại, nhưng xung quanh vẫn còn có đá rơi xuống. Yên Vân Liệt thở phào một cái, cúi đầu, lại thấy người dựa vào trong lòng ho hai cái, màu đỏ tươi ho ra từng chấm tan ra trên y phục.
“Tần Lâm? Tần Lâm?”
Người trong lòng lông mi run rẩy, sau đó từ từ tỉnh dậy, tựa như mê man một chút, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu, khi thấy hắn trong ánh mắt sáng ngời trong nháy mắt, đôi mắt trong suốt ánh lên từng chấm lân quang óng ánh.
Lăng Thanh há miệng, một luồng tơ máu thuận theo khóe miệng chảy xuống, hơi thở mong manh, “Yên giáo chủ…?”
“Còn ổn không?” Yên Vân Liệt trầm giọng hỏi, bất đắc dĩ một tay phải nắm cành tùng, tay kia thì vòng quanh thắt lưng đối phương, bằng không y nhất định sẽ thân thủ lau đi máu ở khóe miệng hắn. Cái loại màu sắc đỏ diễm hồng diễm này, rất chói mắt.
Lăng Thanh nhìn nam nhân trước mặt, không rảnh bận tâm ái muội trong tư thế giữa hai bên lúc này, cũng không có nghĩ nhiều khi đó Yên Vân Liệt vậy mà tự mình nhảy xuống cứu hắn, chỉ là nghĩ ở đây nguy hiểm, không thể để cho hắn chờ chết với mình.
“Yên giáo chủ… Yên giáo chủ không cần phải để ý đến Tần mỗ… Tự mình đi là được rồi…”
Yên Vân Liệt cau mày, khiển trách: “Nói linh tinh cái gì?! Bản tọa là cái loại người chỉ lo cho sống chết của mình ấy sao?”
Lăng Thanh nhắm mắt lại khẽ lắc đầu, sau đó lại là nhợt nhạt nở nụ cười, “Yên giáo chủ anh minh thần võ… Không sợ bị người thấy bộ dáng chật vật như thế…? Khụ, khụ!”
Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy nơi nào đó trong lòng hơi rung động, bất giác nắm thật chặt cánh tay đang vòng quanh thắt lưng hắn, để cho hắn càng gần kề mình hơn, “Biết ngọn núi này vì sao gọi là ‘Thập Quân sơn’?”
Lăng Thanh không có đáp lại, ngực vẫn là đau đớn, chân khí tán loạn trong thân thể, phỏng chừng mình e rằng bị thương không nhẹ, lại đánh giá bốn phía, nghĩ nếu là một mình Yên Vân Liệt, bằng công phu của y đi lên có lẽ không phải việc khó, thế nhưng nếu lại thêm hắn…
Lại một ngụm tanh ngọt nảy lên nơi cổ họng, Lăng Thanh cố gắng đè huyết khí xông lên xuống, hơi nghiêng đầu, cũng vừa vặn đụng phải bả vai Yên Vân Liệt. Mãi đến lúc này, Lăng Thanh mới phát giác mình đang bị Yên Vân Liệt ôm vào trong ngực, gần như thế, hơi thở của đối phương quanh quẩn toàn thân…
Quả nhiên vẫn là chống đỡ không nổi nữa… Nghĩ tới đây, ngực cũng khẽ thở dài một hơi. Đời người từ cổ ai không chết? Lăng Thanh là sớm đã thông suốt, bèn buông lỏng khẩu khí, chân khí lại trút ra nhanh hơn, thân thể dần dần lạnh như băng, ý thức cũng dần dần mơ hồ không rõ. Lăng Thanh đơn giản dựa đầu lên bả vai Yên Vân Liệt, nhớ tới câu hỏi của hắn, “Là vì sao?”
Yên Vân Liệt cũng không biết ý niệm từ bỏ sống của Lăng Thanh, chỉ là chậm rãi mở miệng, “Tương truyền trước đây có một thương nhân, khi đi ngang qua ngọn núi này gặp sơn phỉ, cường đạo cướp tiền tài giết thương nhân, phân thi thể hắn thành mấy khối ném tại những nơi khác nhau trên ngọn núi này. Thương nhân có vị nương tử hiền tuệ lo việc nhà, thấy tướng công của mình ra ngoài mấy tháng lại chậm trễ chưa về, liền tâm sinh bất an, một ngày nằm mơ, mơ thấy tướng công của mình bị người làm hại vứt thây trong núi.
“Sau khi tỉnh lại, nàng đến huyện nha kể nhất nhất chuyện tình mơ thấy, thế nhưng người khác chỉ coi nàng tưởng niệm trượng phu mà trở nên si ngốc. Nữ nhân tin chắc giấc mơ của mình là thật, liền mang theo một chút bạc ra ngoài tìm chồng, vòng vòng vo vo mấy năm, cuối cùng có một ngày nàng đi tới ngọn núi này, cảnh vật bốn phía giống trong mộng của nàng như đúc, thậm chí tại nơi mơ thấy phu quân bị giết hại nhặt được một cái túi gấm… Đó là bùa bình an nàng trước khi xuất môn tự tay đưa đến trong tay hắn.
“Thế là nữ nhân ở lại trong núi, mỗi ngày tìm đi tìm lại trong đó, muốn tìm về từng chút thi hài của tướng công nàng. Năm qua năm lại, tóc đen hóa thành sương trắng, cuối cùng cảm động trời cao, thiên đình phái tiên quân xuống tìm thi hài di lạc trong núi thay nàng, còn trừng trị đám tặc nhân kia… Lúc tiên quân đi dặn nữ nhân, thi hài của phu quân nàng phải cúng bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể chôn cất, nữ nhân liền canh giữ bên cạnh xương vỡ của tướng công, vừa gấp tiền giấy vừa nói chuyện lúc trước.
“Ngày thứ bảy bảy bốn mươi chín đó, nữ nhân sáng sớm tỉnh lại, nhưng không thấy xương cốt của tướng công nàng, nàng vội vàng chạy đi tìm. Trời trong xanh thổi tới một trận gió mát nhẹ nhàng, phe phẩy tóc mai mất đi màu trắng trở thành tóc đen, xóa đi sương gió cùng tang thương trên mặt nàng, cánh hoa vòng quanh bay xuống dính lên quần áo của nàng hóa thành tơ trắng hoa mỹ nhất trên đời này.
“Nữ nhân không có để ý dung nhan mình rực rỡ khôi phục tuổi trẻ cùng mỹ mạo, trong mắt nàng, chỉ có thân ảnh màu xanh dưới đại thụ ngoài phòng kia, bộ dáng giống như khi xoay người rời đi nhiều năm trước…”
“Những người đời sau liền gọi ngọn núi này là ‘Thập Quân sơn’ (1).”
Yên Vân Liệt nói xong, cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm ôn nhu nhìn Lăng Thanh, Lăng Thanh cũng không có mở miệng, chỉ là nâng con ngươi nhìn hắn, tầm mắt giao thoa, sóng mắt lưu chuyển.
Sau đó khóe miệng Yên Vân Liệt giương lên, thanh âm thuần hậu từng chút từng chút tan ra bên tai Lăng Thanh, “Bản tọa sao có thể không cứu ngươi? Cho dù ngươi thịt nát xương tan, bản tọa cũng sẽ từng mảnh cốt, từng sợi tóc nhặt ngươi về…”
Nghe vậy, thân thể Lăng Thanh khẽ run lên, hắn tựa hồ nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Yên Vân Liệt, lại tựa hồ không hiểu, đang muốn gác đầu qua một bên, bất ngờ Yên Vân Liệt đột nhiên sáp xuống, còn chưa đợi hắn phản ứng, đã bắt được đôi môi của hắn.
Hơi thở của đối phương bỗng chốc bao phủ hắn.
Bốn bờ môi dán vào nhau, xúc cảm mềm mại mà xa lạ, cùng với hoảng sợ trong lòng không dám tin tưởng, còn có một tia tình cảm không cách nào giải thích, tựa hồ vẫn núp ở một góc trong tim chưa từng bị phát hiện, thế nhưng lại bị hắn chú ý tới vào lúc này.
Nó đến tột cùng là cái gì?
Thứ ẩn náu dưới đáy lòng dường như xâm phạm đến cấm kỵ gì đó, giống như dây mây có thể mọc cành dài mảnh, sau đó lặng lẽ lan tỏa, không tiếng động quấn quanh trái tim…
Rốt cuộc là cái gì?
Lăng Thanh muốn biết, nhưng lại sợ hãi, hai loại ý niệm bất đồng giằng co trong đầu, nhưng khi hắn còn đang do dự mê hoặc, cái lưỡi linh hoạt của đối phương đã dò vào trong miệng của hắn.
Ôn nhu lại cực kỳ cường thế tìm tòi cướp đoạt, trộn với huyết tinh đầy miệng. Mặc dù cũng từng có kinh nghiệm mấy lần không nhiều với nữ tử, nhưng lúc này là bị cũng người thân là nam tử dùng phương thức hoàn toàn bất đồng xâm phạm, mềm yếu khác thường cùng với cảm giác xa lạ dọc theo sống lưng đi lên.
Cũng không ghét cảm giác như thế, thậm chí… còn cảm thấy chỗ ngực xao động một chút ôn nhu ngọt ngào mềm mại…
Mình đến tột cùng là làm sao vậy?
Nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì đối phương lộ ra ý lui, môi lưỡi kề sát sắp tách ra, nhưng Lăng Thanh lại là lưu luyến. Loại cảm giác được yêu thương này, tuyệt đến mức khiến cho trong lòng hắn từng đợt sợ run, thân thể vì nội lực tán loạn mà từ từ mất đi nhiệt độ bị nhiệt độ của đối phương vây quanh, tiêm nhiễm, có loại bình tĩnh cùng an tâm chảy trên mặt nước không sóng không gió…
Không muốn nhanh như thế rời khỏi. Đáy lòng Lăng Thanh có một thanh âm nho nhỏ gào thét, để cho ta… lại cảm thụ nhiều hơn!
Bèn hơi có vẻ trúc trắc lộ ra đầu lưỡi, đụng chạm đến mềm mại của đối phương, nhẹ nhàng mà dụ dỗ.
Xem như một giấc mộng là được, bởi vì, sẽ không thể nào có lần thứ hai… Trước mắt Lăng Thanh lại bị hơi nước tràn đầy.
Khiêu khích mới lạ không có chút kỹ xảo nào lại mang theo ý sợ hãi, làm cho đối phương sửng sốt. Trong lỗ mũi Yên Vân Liệt hừ một tiếng, tay ôm chặt thắt lưng hắn càng thêm dùng sức để cho thân thể hắn dán chặt lên y.
Môi lưỡi lần thứ hai bị đối phương cuốn đi không chút khách khí, dây dưa quấn lấy, sau đấy chìm đắm trong đó…
Sụp đổ bốn phía chẳng biết ngừng lại từ bao giờ, Yên Vân Liệt buông môi của hắn ra, nhất thời huyết sắc xinh đẹp, mà chính y cũng nếm thấy vị đạo miệng đầy máu. Tại thời khắc sinh tử mạng sống treo trên một sợi dây này, tim của y lại là trói chặt trên thân thể người này, không biết mặt mũi, không biết thân thế, y chỉ biết hắn gọi là Tần Lâm… Nhưng có làm sao?
“Bản tọa mang ngươi đi xuống trước.” Yên Vân Liệt nói, tay nắm lấy cành tùng hơi buông, đồng thời chân giẫm lên vách đá, ôm lấy Lăng Thanh cưỡi gió mà xuống.
Dưới chân núi có một cái hồ không lớn, gió khẽ lướt qua, hơi hơi lân quang, chu vi hồ một tảng rừng lớn, chim tước ca hoan, ríu rít êm tai.
Yên Vân Liệt mượn cành lá chậm lại xung lượng lúc hạ xuống, lại xoay người một cái bình yên rơi xuống đất. Sau khi đứng vững liền vội vàng đặt Lăng Thanh trên một khối đất bằng phẳng, đã thấy vì một trận xóc nảy vừa rồi, hắn lại nôn ra mấy búng máu, chỗ ngực bị nhiễm đỏ một mảng lớn.
“Tần Lâm… Tần Lâm?” Khe khẽ kêu.
Lăng Thanh có chút gian nan mở mắt ra, lông mi run rẩy, sắc môi tái nhợt, tiếng như muỗi, “Yên giáo chủ…” Lo lắng trong ánh mắt đối phương hắn thấy rõ ràng, Yên Vân Liệt lại hôn hắn, hắn cũng tựa hồ có chút minh bạch tình tố bao hàm trong đó, thế nhưng hắn lại không muốn tin.
Yên Vân Liệt không phải từ trước đến nay chỉ thích mỹ nhân sao? Nhưng hắn lại ngay cả bộ dạng thực sự của mình cũng chưa từng thấy, lại sao có thể… ?
Nếu như hắn nhìn thấy khuôn mặt dưới mặt nạ của mình, có lẽ sẽ… Sợ hãi vì tử vong sắp tới cũng không cảm giác được lại vào giờ khắc này bao phủ trong lòng, nhưng là vì một nguyên nhân xem ra có phần nực cười.
“Đừng nói nữa, để bản tọa xem vết thương của ngươi.” Yên Vân Liệt đương nhiên nhìn không ra trong lòng Lăng Thanh đang nghĩ cái gì, chỉ là một lòng treo trên vết thương của hắn, đưa tay đang muốn kéo vạt áo của hắn, tay lại bị ghìm lại. Bàn tay đối phương hơi lạnh, xương ngón tay tinh tế, phủ trên mu bàn tay hắn.
“Yên giáo chủ…” Lăng Thanh lắc đầu ý bảo Yên Vân Liệt không cần làm điều thừa, “Thương thế của Tần mỗ ra sao tự có chừng mực… Chỉ thỉnh Yên giáo chủ đợi sau khi Tần mỗ tuyệt mệnh, tùy tiện tìm một nơi chôn… Không bao giờ… Không bao giờ tháo mặt nạ trên mặt Tần mỗ xuống…” Gần như dùng toàn bộ khí lực còn lại nắm chặt tay Yên Vân Liệt.
Giờ khắc này, Lăng Thanh đột nhiên hiểu mình vì sao không muốn tháo mặt nạ xuống, sau khi trải qua quãng ngày sống chung này, thân phận thế nào sớm đã không là vấn đề then chốt, đơn giản là hắn sợ, có lẽ… nên nói là tự ti…
Đứng bên cạnh Yên Vân Liệt trước đến giờ đều là mỹ nhân dung nhan vô song, mình có thể sóng vai mà đi với hắn, thậm chí khiến cho hắn nói ra lời như vậy, thế nhưng chính mình dưới mặt nạ, bất quá là sinh một khuôn mặt bình đạm phổ thông…
Không muốn để cho hắn nhìn thấy, cũng không thể để cho hắn nhìn thấy!
Yên Vân Liệt vỗ vỗ tay hắn bảo hắn không nên kích động, nhưng Lăng Thanh không chiếm được hứa hẹn của hắn lại không chịu buông tay, mà trong khi nói lại có lượng lớn máu từ trong miệng hắn phun ra.
“Bản tọa sẽ không để cho ngươi chết!” Yên Vân Liệt không cho giải thích mà tránh thoát tay hắn, lần thứ hai đi xé vạt áo của hắn, nhưng bị Lăng Thanh nắm lại.
“Yên giáo chủ… Tần mỗ ở chỗ này cầu ngươi… Van cầu ngươi…” Thanh âm suy yếu, khẩn cầu.
Trong lòng Yên Vân Liệt mềm nhũn, dọc theo con đường này ở chung gần một tháng, y còn chưa thấy hắn chịu thua, tuy là “Thanh Phong” độc phát, khi mắt thấy bỏ mạng dưới đao của y, hắn cũng là một bộ thản nhiên không sợ, nhưng hiện tại lại vì một cái mặt nạ gần như đang cầu y, không, rõ ràng là cầu… rốt cuộc vì sao? Dưới mặt nạ kia có bí mật gì? Có gì không nhìn được người?
“Bản tọa đáp ứng ngươi… Không nhìn.” Yên Vân Liệt trầm thanh âm, ngữ khí ôn nhu nói ra.
Lăng Thanh mở to con mắt nhìn y, tựa như không tin, Yên Vân Liệt lại khẳng định gật gật đầu, mới đi tách ngón tay của hắn, từng chút một, từng ngón một, cuối cùng cũng tách tay càng ngày càng lạnh lẽo từ trên tay mình xuống, khi lại ngẩng đầu, Lăng Thanh đã mất đi ý thức.
Không được phép để lỡ, Yên Vân Liệt cởi vạt áo của hắn ra muốn đi kiểm tra vết thương, nhưng phát hiện hai tay của mình không tự chủ khẽ run.
Y không muốn mới nhận rõ tâm tình của mình lại phải đối mặt chia lìa, y còn có rất nhiều lời chưa nói với hắn, còn có rất nhiều chuyện chưa cùng làm với hắn. Y còn muốn dẫn hắn về Thiên Tuyệt sơn, nhìn xem kỳ thạch trập trùng độc hữu của Tương Tây, nhìn mây mù lượn lờ của Thiên Tuyệt sơn, sau đó cùng nhau ở đỉnh núi chờ mặt trời mới mọc lên từ phương đông…
“Tần Lâm… Ngươi không thể chết! Bản tọa không cho ngươi chết!” Y đã mất đi Liên di, không muốn ngay cả hắn cũng lưu không được.
Tay trái vòng qua phía sau hắn, dán lên lưng hắn, rót chút chân khí cho hắn, chỉ cảm thấy nội tức trong cơ thể hắn trống rỗng, chân khí tán loạn, càng phát ra cảm giác chẳng lành.
Y sam nửa người trên của Lăng Thanh cởi hết, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn của hắn, xương cốt đều đặn, mảnh khảnh lại không lộ vẻ yếu ớt, nhìn ra được là người từ nhỏ đã tập võ. Ngực bị cự thạch đụng vào nổi lên một tầng hồng nhạt, ngực phập phồng yếu ớt. Yên Vân Liệt đưa tay đè lên chỗ ngực hắn, xác định xương cốt không có gãy, thế nhưng nội thương xem ra thập phần nghiêm trọng.
Mà lúc này lại muốn chạy đi đâu tìm linh dược chữa thương?
Mắt thấy hơi thở của Lăng Thanh càng ngày càng yếu, Yên Vân Liệt có chút phiền não đứng lên, vô ý đá phải thứ gì bên chân. Cúi đầu, lại là hai tròng mắt sáng ngời.
Thứ rơi xuống bên cạnh không phải gì khác, chính là cái bình bạch ngọc thả quả khôi thạch liên kia. Có lẽ là vừa rồi khi cởi y phục của hắn rớt ra từ bên trong y phục. Lúc này cái bình óng ánh trong suốt nằm yên trên mặt đất, quả đỏ rực như lưu ly bên trong đang mơ hồ sáng lên, chợt lóe chợt lóe, dường như nhịp đập có sinh mệnh.
Yên Vân Liệt nhìn cái bình trên mặt đất, tựa hồ do dự, trầm ngâm trong giây lát, mới hạ quyết tâm cúi xuống nhặt cái bình kia lên.
Dịch nắp bình đổ một viên vào trong lòng bàn tay, tiên thảo đồn đại sinh từ thiên trì, quả có thể làm sống người chết thêm thịt cho xương trắng, không biết truyền thuyết rốt cuộc có thể tin hay không.
Lại cúi đầu xuống nhìn nhìn Lăng Thanh đã bất tỉnh nhân sự, môi như giấy trắng, khuôn mặt lộ ngoài mặt nạ thoạt nhìn xám như tro tàn…
Yên Vân Liệt nắm chặt bàn tay, ngồi xổm xuống, động tác cực kỳ cẩn thận ôm lấy Lăng Thanh, để cho hắn tựa vào lòng mình.
Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể đánh cuộc một cái!
“Tần Lâm ơi Tần Lâm, ngày đó bên trong sòng bạc ngươi một chiêu làm cho thế chết cũng sống lại, lần này cũng không có để cho bản tọa thua a…”
Yên Vân Liệt ngậm quả của khôi thạch liên vào trong miệng, sau đó nắm hàm dưới Lăng Thanh đưa vào trong, đầu lưỡi khẽ đẩy, cảm giác được cổ họng đối phương giật giật mới tách ra. Một tay kia thủy chung để tại lưng hắn, chậm rãi rót vào nội lực, dẫn đường cho chân khí trong cơ thể hắn trở về vị trí cũ.
Ước chừng sau một nén nhang, Yên Vân Liệt kinh ngạc thấy trên môi Lăng Thanh thế nhưng khôi phục một chút huyết sắc, nội tức cũng từ từ bình ổn. Yên Vân Liệt rút tay ra, tĩnh khí trữ thần, âm thầm cảm thán khôi thạch liên này quả nhiên là thần vật trong truyền thuyết.
Người vừa rồi hơi thở yếu ớt, giờ đây đã hít thở đều đặn, mặc dù còn rơi vào hôn mê, nhưng Yên Vân Liệt đã không lo lắng như lúc trước.
Lúc này trời cũng tối xuống, chỉ sợ đêm khuya sương dày bất lợi cho vết thương của hắn, liền cởi áo khoác trên người xuống trải trên mặt đất, lại lượm một vài cành khô nhóm đống lửa, sau đó ôm Lăng Thanh vào trong lòng, cách mỗi một đoạn canh giờ liền truyền chút nội lực cho hắn.
Trăng sáng sao thưa, hồ nước trong như gương, trong bụi cỏ có mấy ánh đom đóm.
Trải qua một phen lăn qua lăn lại ban ngày, Yên Vân Liệt có chút mệt mỏi rã rời, nhưng hoàn toàn không buồn ngủ. Thỉnh thoảng cúi đầu nhìn nhìn người trong lòng, mà sinh mấy phần thỏa mãn, bản thân thật đúng là chưa từng để bụng với một ai như thế.
Hắn vì sao phải mang mặt nạ nhỉ?
Là cố ý muốn giấu giếm thân phận của mình, hay là đúng như mình truy đến cùng hắn mới bất đắc dĩ nói, mang mặt nạ là bởi vì tướng mạo xấu xí không dám gặp người?
Nhưng là từ ngôn hành cử chỉ của hắn mà thấy, cũng không phải là một người tự ti đến xấu hổ vô cùng, thậm chí có những lúc còn có thể lơ đãng biểu lộ tự phụ nho nhỏ, tỷ như lúc dùng nội lực chấn vỡ cửa sổ một phòng tại chái nhà sau thanh lâu, tỷ như đêm trăng dưới miếu thờ chỉ dùng một tay tranh đoạt một vò nữ nhi hồng với mình…
Thân ảnh thanh dật ôn nhã kia cứ như thế ánh lên trong đầu rõ ràng vô cùng, sau đó lại ấm áp tan trong lòng, nhớ tới liền không chịu nổi ngực đập thình thịch, là cảm giác hắn đến nay cũng chưa từng cảm nhận được.
Nghĩ hắn du lịch bụi hoa nhiều năm như thế, mỹ nhân bên người đổi từng đóa lại từng đóa đây là lần đầu tiên không phải là bởi vì dung mạo của đối phương mà tâm sinh ra hảo cảm, tiếp đó muốn cùng một chỗ với hắn, nắm hắn chặt chẽ trong lòng bàn tay…
Tầm mắt rơi vào trên mặt nạ người nọ, ánh trăng sáng trong như nước, mặt nạ bằng bạc che kín nửa gương mặt hắn, trên mặt nạ ánh lên khuôn mặt của chính Yên Vân Liệt.
Yên Vân Liệt nhìn nhìn, ma xui quỷ khiến đưa tay qua, ngón tay vừa mới chạm vào mặt nạ lạnh như băng kia, lại rụt lui.
“… Không bao giờ tháo mặt nạ trên mặt Tần mỗ xuống… Cầu ngươi…”
Thanh âm của hắn vang lên bên tai. Yên Vân Liệt dẹt dẹt miệng, tựa như rất không cam lòng thu tay về, ôm càng chặt người trong lòng hơn một chút, đầu chạm đầu, “Bản tọa chờ, chờ ngươi ngày nào đó tự mình bỏ xuống…”
Lăng Thanh mở mắt ra, phát hiện chính mình đang thân ở trong một mảnh sương mù dày đặc, bốn phía có bụi cây hoa lá, dường như còn có người nói khe khẽ. Lăng Thanh đi không mục đích, không biết nên đi nơi nào, đang đi, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gốc đại thụ chọc trời, dưới gốc cây có bóng người.
Người nọ một thân hắc y, đứng tay chống sau lưng, đang nâng đầu nhìn bầu trời, gió nhẹ kéo dây cột tóc và vạt áo hắn, phiêu dật như bay.
Tựa hồ là nhận thấy được người tới, người kia chậm rãi xoay người, mày kiếm bay xéo, đường nét tựa như đao, tuấn dật xuất sắc, tiêu sái bất kham, một đôi con ngươi sâu đen như đêm nhìn hắn thật sâu.
Lăng Thanh lại cảm thấy ngực mình tựa như giấu một con thỏ đang nhảy loạn thình thịch.
Khóe miệng người dưới tàng cây nọ khẽ cong, gợi lên nụ cười tùy tiện, vươn tay ra về phía hắn.
Lăng Thanh do dự một chút, nhưng chung quy chống cự không được tâm ý của mình, giơ tay lên… Lại là một trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, hoa lá như mưa, tất cả cảnh tượng đều hóa thành hư không, đợi đến khi gió ngừng, Lăng Thanh phát hiện đã thay đổi địa phương, thân ở trong một mảnh bóng tối.
Trước mặt có một chút hồng quang, lưu chuyển ánh sáng đỏ rực như lưu ly, hồng quang chậm rãi tới gần hắn, mới nhìn rõ thì ra là quả của khôi thạch liên, ngay tại nơi đưa tay có thể đạt được.
Quả kia bỗng nhiên từ giữa nứt ra một kẽ hở, cách một tiếng, càng rõ ràng, sau đó chỗ nứt ra như cành cây lại tách ra nữa, một mạt quang hoa khác càng chói mắt hơn từ vết nứt bắn ra, sau đó là đạo thứ hai, đạo thứ ba, hạt châu lưu ly hiện đầy vết nứt tách thành từng cánh hoa, giống như sen nở rộ.
Lăng Thanh thấy kinh ngạc, không biết đây đại biểu cho cái gì.
Quả như lưu ly nứt ra thành đóa sen hồng nho nhỏ, nhích lại gần về phía hắn, hắn còn chưa kịp giơ tay lên, đóa hoa sen kia đã bỗng nhiên ẩn vào bụng hắn.
Lăng Thanh hoảng hốt, giơ tay lên sờ vào nơi thứ kia biến mất… Chỉ cảm thấy có từng trận ấm áp kéo tới, lại trong bất chợt cảm thấy yên bình và an tâm.
Mờ mịt bốn phía càng thêm dày đặc, từng chút bao vây lấy hắn, mềm mại, giống như muốn bảo vệ hắn, trong một mảnh hài hòa cùng yên lặng, Lăng Thanh cảm thấy buồn ngủ dần dần tràn đầy, liền buông lỏng thân tâm, mặc cho chính mình nhẹ nhàng mà phảng phất bồng bềnh trong mây, theo ý thức tùy ý đi xa…
Chú thích
(1) Thập Quân có nghĩa là nhặt chàng ↑
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook