Tàng Tình
-
Chương 31
Vào đông ánh nắng sáng sớm xua tan hàn ý đã thoáng có phần thấm vào xương, soi sáng một phòng huân hương cuốn quanh, điềm nhiên khẽ nghỉ, cuối cùng không một tiếng động dừng trên giường.
Ánh sáng nhu hòa tinh tế phác quanh ngũ quan cùng đường nét tuấn đĩnh của người nọ trên giường, nhưng y lại có chút không kiên nhẫn giơ tay lên dùng cánh tay che trên mặt, dường như còn chưa muốn tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Qua ước chừng nửa nén hương, Yên Vân Liệt mới tựa hồ thanh tỉnh, lật người, đưa tay sờ giường bên hông, không ngờ lại sờ thấy trống không.
Yên Vân Liệt mở mắt ra, có chút nghi ngờ nhìn giường đệm bên cạnh không có một bóng người, chân mày hơi nhăn, lòng trầm xuống tinh tế cảm thụ chốc lát, cảm giác được khí tức chảy xuôi bốn phía đang bị từng đợt quấy nhiễu, đồng thời có tiếng vang vung kiếm “vụt, vụt” truyền vào trong tai. Ngay sau đó, có chút hiểu rõ trầm một hơi, ngay sau đó hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, tiện tay cầm lên một cái áo khoác khoác lên, mở cửa đi ra ngoài.
Sương mù trên núi còn chưa hoàn toàn tan đi, Tương Tây nhiều mưa mà ẩm ướt, trong không khí mang theo hơi nước rất nặng, một tia tươi mát bùn đất hỗn tạp cùng với hương hoa như có như không, bỗng nhiên xông vào chóp mũi, làm cho người ta nhịn không được hít thêm. Yên Vân Liệt đứng ở cửa một hồi, lúc này mới thích ứng ánh sáng trước mắt.
Kinh Phong Tế Vũ lâu là lầu các cao nhất xây dựa vào núi trên Thiên Tuyệt sơn, đẩy cửa sổ ra liền có cảnh trí “có khi lên tận đỉnh, vọng xuống đám núi xanh” (1), một bên ngoài phòng là vách núi Thiên Tuyệt sơn, từ trên vách núi rủ xuống vô số dây mây.
Lúc này có một đạo bóng người giẫm lên cành dây mây tại chỗ cách mặt đất cao mấy trượng khẽ xoay nhẹ nhàng, trường kiếm trên tay mũi nhọn chợt quét, kiếm phong ào ào ra tiếng.
Yên Vân Liệt chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó, nhìn Lăng Thanh sáng sớm không ở trên giường ôn tồn với mình, trái lại ở trong này chăm chỉ luyện kiếm như thế.
Nhưng đây có thể trách ai?
Cho Lăng Thanh vào Tàng Kiếm các của Thiên Tuyệt sơn chính là mình, lấy kiếm phổ thất truyền trân quý ra đây khoe khoang cũng là mình, kết quả Lăng Thanh nghiên cứu xong chiêu thức trên kiếm phổ, lại kiên nhẫn nghiên cứu Thiên Tuyệt kiếm không dùng kiếm chỉ bằng vào hai tay là có thể vung ra kiếm khí của Yên đại giáo chủ kia, sau đó kết hợp Vãn Nguyệt kiếm của chính hắn, thế nhưng sáng chế ra một bộ kiếm thức mới.
Lấy tuổi như Lăng Thanh có thể có giác ngộ như vậy, thân là người yêu của hắn, một phụ thân khác của hài tử bọn họ, Yên Vân Liệt hẳn là cảm thấy hết sức tự hào cùng vinh hạnh. Nhưng y hiện giờ không những không thỏa mãn, còn rất không hài lòng, loại thời gian này vốn là một tháng mới gặp nhau chưa được mấy ngày, chẳng lẽ không nên hảo hảo triền miên trên giường? Vì sao diễn biến thành loại tình huống mình sáng sớm thức dậy phải một mình đối mặt giường không thế này?
Được rồi, trọng điểm quan tâm của Yên đại giáo chủ luôn luôn không đặt tại chuyện đứng đắn.
Người múa võ xê dịch giữa dây mây lúc này, một tay cầm kiếm, một tay vịn cành dây mây, mũi chân đạp trên vách núi nhẹ nhàng giẫm, liền dáng người nhẹ nhàng nhảy lên một sợi dây mây khác, đầu gối cong ôm lấy cành dây mây đột nhiên trượt xuống, khi tới gần đuôi dây, trường kiếm trong tay đảo qua, kiếm khí đánh lên mặt đất, nhờ lực đạo bắn ngược, mở rộng hai cánh tay lại vút lên cao.
Hắn chỉ mặc một bộ áo đơn sa trắng, sương trắng như tuyết, tay áo mỏng rung rung, ống tay áo tung bay, có mấy phần vị đạo siêu nhiên thoát tục, hắn mặt mày thanh tú, thần tình xa xôi, bộ dáng hết sức chăm chú vào chiêu kiếm, làm cho Yên Vân Liệt nhìn liền bất giác tim đập thình thịch.
Lăng Thanh là rượu…
Ở chung lâu càng có khẳng định như thế, lúc đầu ngọt lạnh sảng khoái, mềm mại nhu thuận, tinh tế phẩm vị mới có thể nếm ra u nhã và thuần hậu nồng đậm, ngay sau đó lại lộ ra mát lạnh và ngọt ngào, các loại tư vị làm cho người ta nhịn không được muốn tinh tế tìm tòi tiếp, lại sợ hãi nhất thời lòng tham uống cạn một lần tất cả tốt đẹp.
Thế là mỗi khi đến lúc này, trong lòng Yên Vân Liệt không khỏi sinh ra áy náy thật sâu, y có lỗi với Lăng Thanh rất nhiều, ở chỗ Nguyễn Tố Tuyết, hai người mặc dù trao đổi tâm ý, thế nhưng y vẫn không thể an tâm, luôn có loại cảm giác lo được lo mất, luôn cảm giác dường như mình quay người lại là sẽ mất đi hắn.
Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh ở trên giang hồ là một danh hiệu không nhỏ, Lăng Thanh không cần dựa vào hoặc nhờ cậy mình làm hậu thuẫn của hắn, hắn cũng có không ít bạn tốt giang hồ, thậm chí uy tín còn có thể điều động quân Kỳ gia, ở trước mặt hắn, mình thực sự không tính là cái gì…
Nguyễn Tố Tuyết nói Lăng Thanh lúc trước khi ở bên mình, bởi vì không tin mình mà luôn luôn ôm thấp thỏm cùng bất an, bây giờ, mình cũng không phải là không tin Lăng Thanh, lại ít nhiều cũng cảm nhận được loại cảm giác này.
Ngẩng đầu, Lăng Thanh liên tiếp vung ra kiếm hoa, kiếm khí phiêu đãng, lá khô trên dây mây sột soạt rơi xuống, lại bị kiếm khí cuốn lượn vòng giữa không trung, khắp bầu trời phồn hoa như mưa, lộ ra tính tình tùy ý trong lúc lơ đãng của người nọ.
Kiếm pháp Vãn Nguyệt kiếm nhẹ nhàng, mà Quy Mộng lại là kiếm mềm, Lăng Thanh đối phó với địch đại đa số thời gian cần gần người mới có thể chế địch, thế nhưng mỗi khi đối chiêu tại phòng luyện công với Yên Vân Liệt, Yên Vân Liệt chém ra kiếm khí làm cho hắn không thể gần người, chưa đầy một lát liền rơi vào thế yếu, còn bị Yên Vân Liệt liên tiếp trêu chọc.
Lăng Thanh dưới ảo não quăng Quy Mộng mấy lần, sau đó liền chuyên tâm nghiên cứu kiếm pháp mới.
Lúc này hắn dùng chính là kiếm ngọc “Thái Thượng Vong Tình” rộng hai ngón tay, không có vỏ kiếm cũng không có lưỡi trong Tàng Kiếm các, kiếm ngọc thực ra chỉ là dụng cụ, mà chém ra kiếm khí vô hình kia mới là kiếm thực sự.
Mưa lá rơi hết, Lăng Thanh cũng đang muốn thu chiêu, lại nghe được “rắc” một tiếng, cành dây mây hắn đang vịn trong tay kia bỗng nhiên gãy. Trong lòng Yên Vân Liệt cả kinh, không chút nghĩ ngợi liền vận sức dưới chân thi triển khinh công nhảy lên, cánh tay ôm lấy, kéo Lăng Thanh vào lòng, sau đó bản thân mình nắm dây mây chậm rãi trượt xuống.
Gió mát qua tai, tay áo và vạt áo tung bay, khí tức quen thuộc gần mặt, dường như tái hiện một màn nỗi lòng triền miên dưới Thập Quân sơn nhiều năm trước ấy, hai bên đều nhìn đối phương, sau đó thấy được thân ảnh của mình trong con ngươi đối phương.
Vì quá khứ này, khiến cho tơ hồng ràng buộc hai người quấn quanh đến càng khó gỡ, cho đến sau cùng cuốn chặt cùng một chỗ, cho dù ai cũng không gỡ được, cho dù ai cũng không cắt được.
Yên Vân Liệt ôm Lăng Thanh rơi xuống đất, chẳng những không có buông tay đang ôm hắn ra, trái lại ôm ngang hắn liền đi vào trong phòng. Lăng Thanh hơi đỏ mặt, giãy giụa muốn xuống đất, nhưng Yên Vân Liệt lại không chịu buông tay.
“Ngươi bây giờ nội tức bất ổn, dù cho khinh công khá hơn nữa cũng không nên luyện kiếm ở nơi đó, huống hồ…”
Yên Vân Liệt cúi đầu liếc nhìn bụng của hắn, nhưng chỉ cười khẽ không nói tiếp nữa, bởi vì Lăng Thanh đã quay mặt đi, chỗ mang tai đỏ bừng.
Yên Vân Liệt cảm thấy phản ứng biểu hiện ra của Lăng Thanh lúc không được tự nhiên, cùng với lúc xấu hổ rất đáng yêu, liền sáp xuống cắn một cái trên cổ trắng nõn của hắn, không thể thiếu bị Lăng Thanh dùng nắm đấm đập mấy cái trên bờ vai.
Tiểu gia hỏa cắm rễ trong bụng Lăng Thanh đã hơn ba tháng, Viên Bất Quy nói thân thể của nam tử vốn cũng không phải là để mang thai sinh con, vì vậy mấy tháng đầu càng phải chú ý.
Yên đại giáo chủ lần này nghe lọt những lời này, lại thêm những khổ sở Lăng Thanh phải chịu vì mình khi mang thai Tư Tần, vì vậy Yên đại giáo chủ liền hận không thể buộc Lăng Thanh bên cạnh mình.
Thật vất vả đón hắn lên núi, thế nhưng Lăng Thanh nghe nói chỗ Ung châu Liêu binh tái phạm, Nguyễn Tố Tuyết đã cùng quân Kỳ gia dẫn đầu chạy tới nơi đó, hắn ở trên Thiên Tuyệt sơn mấy ngày sau khi hỏi Viên Bất Quy lấy chút thuốc, cũng muốn khởi hành đi vào trong đó.
Yên Vân Liệt nghe xong bất động thanh sắc bóp nát một cái chén trà.
Lăng Thanh nhận Nguyễn Tố Tuyết làm tỷ tỷ, lại rất nghe lời của Nguyễn Tố Tuyết, bảo hắn đừng đi hắn nhất định sẽ kiên quyết cự tuyệt, thế nhưng Yên Vân Liệt sao có thể yên tâm để hắn mang theo hài tử ba tháng trong bụng, chạy đến Liêu quốc nơi chiến hỏa chưa tan ấy chứ?
Thế là Yên đại giáo chủ suy nghĩ nên dùng biện pháp gì làm cho Lăng Thanh trong vẻn vẹn mấy ngày này bỏ đi ý niệm ấy, thế nhưng nghĩ mấy ngày đều nghĩ không ra. Ngày Lăng Thanh xuống núi chính là ngày mai, trên mặt Yên đại giáo chủ mặc dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng nội tâm ít nhiều vẫn còn có chút sốt ruột.
Ở chỗ sâu trong Thiên Tuyệt sơn có một suối nước bốn mùa đều duy trì ấm áp, đại giáo chủ đầu tiên khi xây Kinh Phong Tế Vũ lâu đã mở ống dẫn, từ suối nước nóng ấy dẫn một mạch nước thông qua đây, xây một cái bể tắm thiên nhiên phía sau Kinh Phong Tế Vũ lâu.
Bốn phía bể tắm dùng đá hoa văn thú văn tinh tế chạm khắc trang trí, Viên Bất Quy đặt một số dược thảo không chịu được lạnh tại nơi này qua mùa đông, hơi nóng bốc lên nghi ngút, sương trắng mênh mông, hòa với mùi hương thoang thoảng của hoa và thuốc, làm cho người ta như đi vào cảnh mộng.
Lúc này tiếng nước quấy trộn, trong sương mù trắng xóa mơ hồ nhìn thấy hai bóng người.
Yên đại giáo chủ ngâm trong nước, nửa người trên ghé vào tường đá bên cạnh ao nước, đầu gối trên chỗ cánh tay giao nhau, mắt nửa hí, hưởng thụ mỹ sự Lăng Thanh giúp y gội đầu.
Người tập võ đối với huyệt vị như ngón tay và bàn tay, lực đạo khi ấn xoa cũng đúng lúc, cũng khó trách Yên đại giáo chủ thoải mái đến bộ dáng muốn ngủ.
Lăng Thanh thấy y lộ ra biểu tình mãn nguyện mỹ mỹ, ngón tay không nhẹ búng một cái sau ót y.
“Gần đây thế lực của Thiên Tuyệt giáo tựa hồ mở rộng không ít về phía bắc…”
Yên Vân Liệt bị búng đến đau, lắc lư đầu, giọng điệu lơ đễnh, “Ta có dặn người dưới không được chạm chân đến địa giới của Võ Lâm minh.”
Lăng Thanh nghe nói, nhếch khóe miệng, “Thế lực của Thiên Tuyệt giáo khắp phía nam, không ai dám tranh với ngươi, móng vuốt với xa như vậy làm gì, khăng khăng đòi chiếm phương bắc đi?”
Yên Vân Liệt nghiêm túc biểu tình.
“Hiện giờ tình thế loạn như vậy, cẩu hoàng đế lúc trước và cẩu tặc Hoắc Hiền này khiến cho dân oán sục sôi, tân đế mới đăng cơ, chưa có công tích, uy tín chưa đủ, ghế kia ngồi tràn ngập nguy cơ, nhà Liêu và Triệu lại đánh không ngừng, Bắc Ngụy chưa từng an phận.”
“Triều đình một mặt vọng tưởng phân chia thế lực võ lâm, một mặt lại mong nhờ lực lượng của võ lâm bình loạn, nếu như Ung châu không lấy được, Bắc Ngụy lại nhân cơ hội cử binh, chỉ dựa vào đám ô hợp Võ Lâm minh này, ta không tin bọn họ có thể ngăn được, ta bành trướng thế lực về phía bắc, không chỉ là bảo vệ mình cũng có thể nói là bảo vệ thiên hạ.”
Lăng Thanh nghĩ nghĩ, Yên Vân Liệt nói cũng có chút đạo lý, mặc dù thừa dịp loạn mở rộng địa bàn xác thực không phải là chuyện quang minh lỗi lạc gì, nhưng tình thế bây giờ đúng như y nói, nhà Liêu vốn đã yên lặng thật lâu đột nhiên phát binh, vả lại có vẻ mưu đồ đã lâu khí thế to lớn, chỗ Bắc Nguỵ cũng không thể không phòng, triều đình ốc còn không mang nổi mình ốc, thậm chí cầu viện về phía quân Kỳ gia của Nguyễn Tố Tuyết.
Thiên Tuyệt giáo bành trướng thế lực về phía bắc, dù cho tình huống xấu nhất phát sinh, bằng giáo chúng và người tài dưới trướng y, ít nhiều có thể chống lại một chút, thế nhưng…
Tay Lăng Thanh nắm tóc Yên Vân Liệt dùng sức một chút, “Thế nhưng thế lực của ngươi cũng đã sắp đến Giang Nam, chẳng lẽ là muốn nhét cả Vãn Nguyệt sơn trang vào phạm vi thế lực của ngươi?”
Yên Vân Liệt khẽ kêu một tiếng, có lẽ là thực sự đau đớn, nhíu mày, sau đó rất vô tội trả lời, “Cùng lắm thì đến lúc đó vòng qua Vãn Nguyệt sơn trang là được.”
“Vòng qua?”
Thế là trong đầu Lăng Thanh hiện ra một người hình ảnh như thế này — Vãn Nguyệt sơn trang giống như một hòn đảo biệt lập đứng ở giữa địa bàn cắm đầy cờ của Thiên Tuyệt giáo.
Lăng Thanh nhất thời đen mặt ba phần, lấy gáo nước bên cạnh ra múc một gáo liền giội trên đầu Yên Vân Liệt.
“Ta khuyên ngươi vẫn là ít làm chuyện ngu xuẩn!” Bỏ lại gáo nước mặc kệ y.
Yên Vân Liệt lắc lắc đầu, gạt tóc dán trên mặt ra, thấy Lăng Thanh sắp ra khỏi từ trong bể tắm, vội đưa tay kéo hắn, đặt hắn bên bể không cho hắn đi, ánh mắt thâm thúy nhìn hắn, “Chọc ngươi thôi, trong chuyện này ta tự có chừng mực, sẽ không khiến cho Vãn Nguyệt sơn trang khó xử.”
Lăng Thanh quay đầu, “Chuyện này liên quan gì tới Vãn Nguyệt sơn trang chúng ta?”
Yên Vân Liệt nhíu mày, đưa tay nắm cằm Lăng Thanh làm cho hắn quay lại, mặt gần sát hơn.
Trong hơi nước mịt mờ, Lăng Thanh cảm thấy đôi con ngươi mị nhân ấy của y dường như có thể câu người vào trong, nháy nháy mắt không dám nhìn thẳng ánh mắt y, nhưng sau khi dời tầm mắt lại khống chế không được một lần nữa nhìn về phía y.
Nam nhân trước mắt bất luận là lời nói hay cử chỉ đều thành thục ổn trọng hơn nhiều, cũng không vô tình hay cố ý toát ra hành vi trẻ con như trước, cho dù có cũng chỉ là vì dỗ mình mở lòng.
Mà loại kiên định trĩu nặng được đối phương đặt vào trong lòng này, luôn khiến hắn có loại cảm giác không dám tin, thế nhưng lần này Lăng Thanh thầm thuyết phục chính mình thử tin tưởng, dù cho mình vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho y.
Thấy tầm mắt Lăng Thanh tránh né một chút, cuối cùng vẫn là chuyển về nhìn mình, Yên Vân Liệt sáp xuống bờ môi hắn, tay nắm cằm Lăng Thanh buông lỏng, gập ngón tay lại dùng mu ngón tay phất qua ***g ngực của hắn, ngón tay kẹp hồng nhị trước ngực hắn đùa bỡn hai cái, liền trượt xuống phần bụng vẫn còn bằng phẳng của hắn, lòng bàn tay áp lên, động tác dịu dàng vuốt ve.
“Sao không liên quan tới Vãn Nguyệt sơn trang các ngươi? Ở đây… không phải đều là của ta?”
Lăng Thanh há mồm muốn phản bác, nhưng thanh âm còn chưa kịp phát ra đã bị Yên Vân Liệt hôn thật sâu, đầu lưỡi hai người quấn quýt cùng một chỗ, lưng Lăng Thanh dựa bên bể nước, ngửa đầu, biểu hiện trên khuôn mặt bị nhiệt khí hấp hơi đỏ hồng càng thấy sương mù và chìm đắm.
Tay dừng ở bụng hắn của Yên Vân Liệt một đường trượt xuống… nhưng khi chạm đến dục vọng giữa háng hắn, Lăng Thanh bỗng nhiên tỉnh táo lại, hai tay chống ngực Yên Vân Liệt hơi đẩy y ra.
“Đừng… Còn chưa được.”
Yên Vân Liệt hiểu ý tứ của hắn, giơ tay lên nắm cổ tay hắn gạt tay hắn ra, “Ta biết, ta không làm, thế nhưng ngươi giúp ta một chút…”
Giai đoạn đầu mang thai không nên làm chuyện đó, nhất là chuyện trái với lẽ thường Lăng Thanh dùng thân nam tử mang thai như vậy. Lăng Thanh vốn tính tình lãnh đạm, thế nhưng đối với Yên Vân Liệt mà nói, dạng cấm dục cố ý như thế này cũng không phải là chuyện dễ chịu gì.
Lăng Thanh đỏ mặt gật gật đầu, đang muốn đưa tay xuống giúp Yên Vân Liệt, không ngờ Yên Vân Liệt nắm bờ vai của hắn, đồng thời ghé vào lỗ tai hắn, thanh âm khàn khàn, khẽ gõ cửa lòng, “Khép chân lại…”
Lăng Thanh thoáng sửng sốt, không rõ Yên Vân Liệt tại sao muốn mình làm như vậy, thế nhưng tay Yên Vân Liệt dưới đáy nước đang vuốt ve trên đùi hắn tựa như đang thúc giục, Lăng Thanh chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời y nói, khép chân lại, ngay sau đó cũng cảm giác được có thứ gì đó thô cứng chen vào giữa hai chân khép lại của mình ra vào liên tục, bắt chước động tác ***.
Tiếng thở dốc nặng nề của Yên Vân Liệt rơi vào bên tai, thỉnh thoảng bị y vươn đầu lưỡi liếm vành tai và gáy, va chạm khi ra vào khiến cho toàn bộ nửa người trên của Lăng Thanh đều sấp bên ao, cúi đầu là có thể cách hơi nước mơ hồ nhìn thấy bộ phận đầu đỉnh đỏ hồng đưa vào rút ra trong khe hở giữa chân mình.
Lăng Thanh cẩn thận dùng tay che chở bụng của mình, quay đầu lại, “Yên Vân Liệt, nhẹ chút…”
Nghe được thanh âm của Lăng Thanh, Yên Vân Liệt rơi vào trong dục tình hơi chậm động tác, cánh tay vòng qua từ phía sau lưng ôm Lăng Thanh, kéo hắn lưng dán vào ngực mình, tiếp tục ra vào ma sát giữa hai chân hắn, đồng thời ngón tay thuần thục vuốt ve trêu đùa thứ giữa hai chân Lăng Thanh.
Lăng Thanh ưỡn ngực, đầu ngả ra sau dựa vào vai Yên Vân Liệt, thân thể cũng cấm dục cực kỳ dễ dàng bị khiêu khích, lại thêm những hình ảnh kích thích vừa mới nhìn thấy kia, hắn cũng có chút không thể ức chế kích động.
Nước suối dập dờn, đan xen tiếng thở dốc mê người và tiếng ngâm nga khắc chế tại cổ họng trầm thấp, hai người dùng phương thức như thế phát tiết *** chất chứa, không bao lâu liền cùng nhau đạt tới đỉnh núi.
Từ bể đi ra, bà vú đã bế Tư Tần vào, nghe thấy thanh âm “ê ê a a” của nhi tử bên ngoài, Lăng Thanh vội vội vàng vàng mặc vào y sam đi tới gian ngoài, từ trong tay bà vú đón lấy ôm vào trong lòng.
Bởi tràng tình sự không trong dự liệu tại bể tắm, dẫn đến thời gian hai người ở bên trong lâu, đã qua thời gian dùng đồ ăn sáng bình thường, tiểu gia hỏa phỏng chừng đói bụng, đang gặm ngón cái của mình.
Lăng Thanh đẩy cái tay kia của bé ra, thế nhưng Tư Tần lập tức lại nhét ngón tay vào trong miệng gặm, Lăng Thanh lại lần nữa đẩy tay bé ra, đồng thời khẽ vỗ một cái trên mu bàn tay gặm ấy, “Không thể gặm.”
Ngữ khí có chút nghiêm khắc, thế là Tư Tần bĩu miệng ngẩng đầu, có chút ủy khuất nhìn phía Lăng Thanh, thấy Lăng Thanh không để ý tới mình liền nhìn xung quanh bốn phía.
Tầm mắt Tư Tần rơi trên bát cháo đã đặt trên bàn, con ngươi long lanh híp thành một cái khe, giang hai cánh tay, thân thể nhỏ tròn vo cong mông cố gắng đẩy về phía trước, trong miệng kêu “a a”, hi vọng Lăng Thanh có thể mau ngồi xuống bên bàn một chút.
Lăng Thanh bị bé đẩy giống như sâu sắp ôm không được, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng ánh mắt toát ra lại là cực kỳ thương yêu, ôm Tư Tần ngồi xuống bên cạnh bàn. Vừa mới ngồi xuống, Tư Tần liền dùng tay níu cạnh bàn, miệng mở to, nước dãi cũng chảy ra.
Yên Vân Liệt buộc đai lưng từ phòng trong đi ra, thấy bộ dáng này của Tư Tần, đi tới dùng tay nhéo nhéo mũi Tư Tần, “Thật là một con quỷ con tham ăn.”
Bị nhéo đau, Tư Tần cố sức vẫy vẫy đầu, thừa dịp Yên Vân Liệt buông lỏng tay há mồm muốn cắn y, thế nhưng rốt cuộc không nhanh bằng tốc độ thu tay lại của Yên Vân Liệt, một ngụm cắn không.
Tư Tần quay đầu lại, túm vạt áo ngực của Lăng Thanh, trong miệng mơ hồ không rõ hô “Cha… Cha…”, giống như là muốn Lăng Thanh giúp bé báo thù.
Thấy thế, Yên Vân Liệt đưa tay véo một cái trên mông núc ních của bé, “Phụ thân con mới không giúp con.”
“Ô…” Tư Tần bắt đầu ứa nước mắt.
“Đừng làm rộn…” Lăng Thanh khẽ cười ôm Tư Tần nâng cao cao hai cái, Tư Tần lúc này mới dừng bọt nước đang cuồn cuộn trong hốc mắt, “khanh khách” cười.
Quãng ngày ấy đơn giản mà ôn hòa, dường như những máu tanh giang hồ ân oán tình thù ấy đều bị ngăn cách ngoài cuộc sống.
Lăng Thanh một tay ôm Tư Tần một tay cầm thìa quấy chén cháo lỏng trước mặt kia, một chén cháo nóng vừa mới múc xong đặt xuống trước mặt hắn, thanh âm thuần hậu của nam nhân rơi bên tai.
“Ta đến cho Tư Tần ăn là được.”
Lăng Thanh ngẩng đầu, liền đối diện vẻ mặt nhu tình của Yên Vân Liệt, nam nhân mặt mày tuấn lãng ngũ quan anh tuấn, hơi thu tròng mắt, con ngươi thâm thúy sâu lắng như đêm đen.
Lăng Thanh nhìn đến sửng sốt, hắn chưa từng nghĩ hai người đến cuối cùng lại đi đến một bước này, biến thành quan hệ như thế, trước kia là không dám nghĩ, mà bây giờ… rất nhiều thứ thoáng cái tới quá nhanh, làm cho hắn ngay cả cơ hội suy nghĩ cùng do dự cũng không có, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp thu tất cả.
Hắn không biết như vậy có tốt hay không, cũng không biết ngoại trừ tiếp thu ra, mình nên đi làm cái gì hay không.
Từ lúc hắn chớm yêu, trong lòng liền cất giấu một người như thế, một lần giấu tới sáu năm, đợi đến khi ý thức được phần cảm tình này, đã có quan hệ quấn quýt không rõ cùng người kia.
Khi tình thù kịch liệt hai bên cơ hồ sống chết đối lập, song những thứ khắc trong lòng ấy lại không có bị năm tháng trải qua phai mờ.
Hắn kiếp này chỉ yêu một người như vậy, trước đây chỉ biết giấu trong lòng, cho rằng như vậy chính là tốt nhất, nhưng bây giờ hai người tình ý rõ ràng, hắn lại không biết phải thế nào mới tốt.
“Sao vậy?” Thấy hắn nhìn mình ngẩn ra, Yên Vân Liệt buông bát, đưa tay tới sờ mặt hắn, “Chỗ nào không thoải mái? Có muốn đi gọi Bất Quy hay không?”
Lăng Thanh phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu. Lúc trước thân thể vừa khó chịu, Viên Bất Quy liền bị Yên Vân Liệt xách cổ áo quăng qua đây, cũng không quản người ta đang ngủ hay là đang ngồi chồm hổm nhà xí, kết quả phát hiện bất quá đều là Yên đại giáo chủ quá căng thẳng. Thế là Viên Bất Quy quẳng ra lời hung, nếu như còn hoảng sợ linh tinh như vậy, hắn lập tức đi xuống núi! Lập tức! Tuyệt đối!
“Không…” Cúi đầu muốn đút cho Tư Tần ăn cháo, lại phát hiện khi hắn đang ngây người, Tư Tần đã nửa người nhào vào trên bàn, hai tay cầm lấy bát, mặt cũng chôn vào, còn phát ra tiếng vang “chép chép”.
Yên Vân Liệt chẳng những không giúp dạy dỗ nhi tử của mình, ngược lại cười “ha ha ha”.
Nghi ngờ ngưng trệ trong lòng bị quét sạch, Lăng Thanh hung hăng trừng Yên Vân Liệt một cái, ôm lấy Tư Tần dính cả mặt cháo sánh, nhận khăn tay Yên Vân Liệt đưa tới lau mặt cho bé.
Lau hai cái, hắn dừng động tác lại, ngưng thần lặng nghe.
“Yên Vân Liệt, ngươi có nghe được thanh âm gì hay không?”
Yên Vân Liệt cũng dừng động tác trong tay lại, nhíu mày nghiêng đầu nghe, sau đó quay đầu, muốn cho Lăng Thanh yên tâm cười cười, “Hẳn là tiếng của chuỗi trên người Linh Quân ấy đi?”
Lăng Thanh lắc lắc đầu, “Ngươi lại nghe cẩn thận một chút, ta cảm thấy không giống lắm…”
Trước ở trong Vụ U Thính Tuyết các cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy, mấy lần này lên núi ở vào Kinh Phong Tế Vũ lâu, khi bốn phía yên tĩnh, Lăng Thanh thường xuyên nghe được tiếng vang “leng keng”, “leng keng”, lúc đầu hắn cũng tưởng chiếc chuông bạc nhỏ chỗ hông Linh Quân phát ra thanh âm theo gió truyền tới, thế nhưng nghe kỹ lại không giống lắm.
Tiếng “leng keng” nghe được trong Kinh Phong Tế Vũ lâu, nếu so với chuông bạc trên người Linh Quân hơi trầm thấp hơn, còn lẫn với tạp âm “ong ong”.
Yên Vân Liệt nghe thấy hắn nói vậy, lại cẩn thận lắng nghe, xác thực cũng nghe ra một chút bất đồng, y nghĩ nghĩ, đột nhiên nhíu mày, “Ta nhớ ra rồi, thanh âm này hẳn là từ cấm địa hậu sơn truyền đến.”
“Cấm địa hậu sơn?” Lăng Thanh không khỏi nghi hoặc, chính mình chưa từng nghe Yên Vân Liệt nhắc tới.
Tư Tần nghe không hiểu hai người bọn họ đang nói cái gì, đứng trên đùi Lăng Thanh, tự mình dùng tay nhỏ bé nắm cái thìa múc cháo đưa vào miệng.
“Ta cũng là lúc còn rất nhỏ nghe cha ta nói cho ta nghe, hậu sơn Thiên Tuyệt sơn có một chỗ cấm địa, nơi ấy hình như đặt thứ gì đó, không cho người tùy tiện tới gần, nhưng bởi vì bản thân nơi đó ở chỗ sâu trong núi, vì thế dù cho không nói cũng không có ai đi.”
“Ở bên trong là cái gì?” Lăng Thanh lấy cái thìa trong tay Tư Tần xuống, múc một thìa cháo đưa tới bên miệng bé.
“Cha ta đi vào xem qua, là một cái chuông đồng rất to rất to, phi thường cự đại, cũng không biết là dùng làm gì, tựa hồ từ rất xưa đã ở đó, chuông bởi vì quá to quá nặng, có một phần vùi trong đất, phần lộ ở bên ngoài bị dây mây rất to quấn quanh che phủ, gió thổi mưa xối khiến hình vẽ và văn tự trên chuông cũng đã mờ nhạt không rõ, sau khi mơ hồ phân rõ nhận ra, phát hiện không giống như văn tự trung thổ.
“Bên cạnh còn có một số chuông đồng cỡ không giống nhau, lớn thì như miệng chén, nhỏ thì giống như chuông bạc trên người Linh Quân, gió thổi qua, còn có thể phát ra tiếng vang.”
Lăng Thanh nghe xong Yên Vân Liệt miêu tả cũng cảm thấy mới mẻ, không biết chuông đồng lớn như vậy là muốn dùng làm gì, nghĩ đến khi đúc hẳn cũng tốn không ít nhân lực vật lực, thế nhưng sau khi đúc xong lại ném ở nơi đó không dùng, thực sự quá mức kỳ quái…
Bất quá bản thân Thiên Tuyệt giáo đã có rất nhiều địa phương ít người biết đến, không làm bạn với chính đạo, lại hành sự quỷ bí, nhớ lại lúc mới quen, Yên Vân Liệt liền đánh bạc trộm khoai, còn luôn cáu kỉnh giống như một tiểu hài tử, thực sự làm cho người ta không nói được lời nào. Giáo chủ đời trước thần thần bí bí để một cái chuông đồng lớn ở loại địa phương đó dường như cũng không hiếm lạ.
Chú thích
(1) hai câu thơ trong bài “Vọng nhạc” của Đỗ Phủ, bản dịch của Trần Trọng San
Ánh sáng nhu hòa tinh tế phác quanh ngũ quan cùng đường nét tuấn đĩnh của người nọ trên giường, nhưng y lại có chút không kiên nhẫn giơ tay lên dùng cánh tay che trên mặt, dường như còn chưa muốn tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Qua ước chừng nửa nén hương, Yên Vân Liệt mới tựa hồ thanh tỉnh, lật người, đưa tay sờ giường bên hông, không ngờ lại sờ thấy trống không.
Yên Vân Liệt mở mắt ra, có chút nghi ngờ nhìn giường đệm bên cạnh không có một bóng người, chân mày hơi nhăn, lòng trầm xuống tinh tế cảm thụ chốc lát, cảm giác được khí tức chảy xuôi bốn phía đang bị từng đợt quấy nhiễu, đồng thời có tiếng vang vung kiếm “vụt, vụt” truyền vào trong tai. Ngay sau đó, có chút hiểu rõ trầm một hơi, ngay sau đó hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, tiện tay cầm lên một cái áo khoác khoác lên, mở cửa đi ra ngoài.
Sương mù trên núi còn chưa hoàn toàn tan đi, Tương Tây nhiều mưa mà ẩm ướt, trong không khí mang theo hơi nước rất nặng, một tia tươi mát bùn đất hỗn tạp cùng với hương hoa như có như không, bỗng nhiên xông vào chóp mũi, làm cho người ta nhịn không được hít thêm. Yên Vân Liệt đứng ở cửa một hồi, lúc này mới thích ứng ánh sáng trước mắt.
Kinh Phong Tế Vũ lâu là lầu các cao nhất xây dựa vào núi trên Thiên Tuyệt sơn, đẩy cửa sổ ra liền có cảnh trí “có khi lên tận đỉnh, vọng xuống đám núi xanh” (1), một bên ngoài phòng là vách núi Thiên Tuyệt sơn, từ trên vách núi rủ xuống vô số dây mây.
Lúc này có một đạo bóng người giẫm lên cành dây mây tại chỗ cách mặt đất cao mấy trượng khẽ xoay nhẹ nhàng, trường kiếm trên tay mũi nhọn chợt quét, kiếm phong ào ào ra tiếng.
Yên Vân Liệt chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó, nhìn Lăng Thanh sáng sớm không ở trên giường ôn tồn với mình, trái lại ở trong này chăm chỉ luyện kiếm như thế.
Nhưng đây có thể trách ai?
Cho Lăng Thanh vào Tàng Kiếm các của Thiên Tuyệt sơn chính là mình, lấy kiếm phổ thất truyền trân quý ra đây khoe khoang cũng là mình, kết quả Lăng Thanh nghiên cứu xong chiêu thức trên kiếm phổ, lại kiên nhẫn nghiên cứu Thiên Tuyệt kiếm không dùng kiếm chỉ bằng vào hai tay là có thể vung ra kiếm khí của Yên đại giáo chủ kia, sau đó kết hợp Vãn Nguyệt kiếm của chính hắn, thế nhưng sáng chế ra một bộ kiếm thức mới.
Lấy tuổi như Lăng Thanh có thể có giác ngộ như vậy, thân là người yêu của hắn, một phụ thân khác của hài tử bọn họ, Yên Vân Liệt hẳn là cảm thấy hết sức tự hào cùng vinh hạnh. Nhưng y hiện giờ không những không thỏa mãn, còn rất không hài lòng, loại thời gian này vốn là một tháng mới gặp nhau chưa được mấy ngày, chẳng lẽ không nên hảo hảo triền miên trên giường? Vì sao diễn biến thành loại tình huống mình sáng sớm thức dậy phải một mình đối mặt giường không thế này?
Được rồi, trọng điểm quan tâm của Yên đại giáo chủ luôn luôn không đặt tại chuyện đứng đắn.
Người múa võ xê dịch giữa dây mây lúc này, một tay cầm kiếm, một tay vịn cành dây mây, mũi chân đạp trên vách núi nhẹ nhàng giẫm, liền dáng người nhẹ nhàng nhảy lên một sợi dây mây khác, đầu gối cong ôm lấy cành dây mây đột nhiên trượt xuống, khi tới gần đuôi dây, trường kiếm trong tay đảo qua, kiếm khí đánh lên mặt đất, nhờ lực đạo bắn ngược, mở rộng hai cánh tay lại vút lên cao.
Hắn chỉ mặc một bộ áo đơn sa trắng, sương trắng như tuyết, tay áo mỏng rung rung, ống tay áo tung bay, có mấy phần vị đạo siêu nhiên thoát tục, hắn mặt mày thanh tú, thần tình xa xôi, bộ dáng hết sức chăm chú vào chiêu kiếm, làm cho Yên Vân Liệt nhìn liền bất giác tim đập thình thịch.
Lăng Thanh là rượu…
Ở chung lâu càng có khẳng định như thế, lúc đầu ngọt lạnh sảng khoái, mềm mại nhu thuận, tinh tế phẩm vị mới có thể nếm ra u nhã và thuần hậu nồng đậm, ngay sau đó lại lộ ra mát lạnh và ngọt ngào, các loại tư vị làm cho người ta nhịn không được muốn tinh tế tìm tòi tiếp, lại sợ hãi nhất thời lòng tham uống cạn một lần tất cả tốt đẹp.
Thế là mỗi khi đến lúc này, trong lòng Yên Vân Liệt không khỏi sinh ra áy náy thật sâu, y có lỗi với Lăng Thanh rất nhiều, ở chỗ Nguyễn Tố Tuyết, hai người mặc dù trao đổi tâm ý, thế nhưng y vẫn không thể an tâm, luôn có loại cảm giác lo được lo mất, luôn cảm giác dường như mình quay người lại là sẽ mất đi hắn.
Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh ở trên giang hồ là một danh hiệu không nhỏ, Lăng Thanh không cần dựa vào hoặc nhờ cậy mình làm hậu thuẫn của hắn, hắn cũng có không ít bạn tốt giang hồ, thậm chí uy tín còn có thể điều động quân Kỳ gia, ở trước mặt hắn, mình thực sự không tính là cái gì…
Nguyễn Tố Tuyết nói Lăng Thanh lúc trước khi ở bên mình, bởi vì không tin mình mà luôn luôn ôm thấp thỏm cùng bất an, bây giờ, mình cũng không phải là không tin Lăng Thanh, lại ít nhiều cũng cảm nhận được loại cảm giác này.
Ngẩng đầu, Lăng Thanh liên tiếp vung ra kiếm hoa, kiếm khí phiêu đãng, lá khô trên dây mây sột soạt rơi xuống, lại bị kiếm khí cuốn lượn vòng giữa không trung, khắp bầu trời phồn hoa như mưa, lộ ra tính tình tùy ý trong lúc lơ đãng của người nọ.
Kiếm pháp Vãn Nguyệt kiếm nhẹ nhàng, mà Quy Mộng lại là kiếm mềm, Lăng Thanh đối phó với địch đại đa số thời gian cần gần người mới có thể chế địch, thế nhưng mỗi khi đối chiêu tại phòng luyện công với Yên Vân Liệt, Yên Vân Liệt chém ra kiếm khí làm cho hắn không thể gần người, chưa đầy một lát liền rơi vào thế yếu, còn bị Yên Vân Liệt liên tiếp trêu chọc.
Lăng Thanh dưới ảo não quăng Quy Mộng mấy lần, sau đó liền chuyên tâm nghiên cứu kiếm pháp mới.
Lúc này hắn dùng chính là kiếm ngọc “Thái Thượng Vong Tình” rộng hai ngón tay, không có vỏ kiếm cũng không có lưỡi trong Tàng Kiếm các, kiếm ngọc thực ra chỉ là dụng cụ, mà chém ra kiếm khí vô hình kia mới là kiếm thực sự.
Mưa lá rơi hết, Lăng Thanh cũng đang muốn thu chiêu, lại nghe được “rắc” một tiếng, cành dây mây hắn đang vịn trong tay kia bỗng nhiên gãy. Trong lòng Yên Vân Liệt cả kinh, không chút nghĩ ngợi liền vận sức dưới chân thi triển khinh công nhảy lên, cánh tay ôm lấy, kéo Lăng Thanh vào lòng, sau đó bản thân mình nắm dây mây chậm rãi trượt xuống.
Gió mát qua tai, tay áo và vạt áo tung bay, khí tức quen thuộc gần mặt, dường như tái hiện một màn nỗi lòng triền miên dưới Thập Quân sơn nhiều năm trước ấy, hai bên đều nhìn đối phương, sau đó thấy được thân ảnh của mình trong con ngươi đối phương.
Vì quá khứ này, khiến cho tơ hồng ràng buộc hai người quấn quanh đến càng khó gỡ, cho đến sau cùng cuốn chặt cùng một chỗ, cho dù ai cũng không gỡ được, cho dù ai cũng không cắt được.
Yên Vân Liệt ôm Lăng Thanh rơi xuống đất, chẳng những không có buông tay đang ôm hắn ra, trái lại ôm ngang hắn liền đi vào trong phòng. Lăng Thanh hơi đỏ mặt, giãy giụa muốn xuống đất, nhưng Yên Vân Liệt lại không chịu buông tay.
“Ngươi bây giờ nội tức bất ổn, dù cho khinh công khá hơn nữa cũng không nên luyện kiếm ở nơi đó, huống hồ…”
Yên Vân Liệt cúi đầu liếc nhìn bụng của hắn, nhưng chỉ cười khẽ không nói tiếp nữa, bởi vì Lăng Thanh đã quay mặt đi, chỗ mang tai đỏ bừng.
Yên Vân Liệt cảm thấy phản ứng biểu hiện ra của Lăng Thanh lúc không được tự nhiên, cùng với lúc xấu hổ rất đáng yêu, liền sáp xuống cắn một cái trên cổ trắng nõn của hắn, không thể thiếu bị Lăng Thanh dùng nắm đấm đập mấy cái trên bờ vai.
Tiểu gia hỏa cắm rễ trong bụng Lăng Thanh đã hơn ba tháng, Viên Bất Quy nói thân thể của nam tử vốn cũng không phải là để mang thai sinh con, vì vậy mấy tháng đầu càng phải chú ý.
Yên đại giáo chủ lần này nghe lọt những lời này, lại thêm những khổ sở Lăng Thanh phải chịu vì mình khi mang thai Tư Tần, vì vậy Yên đại giáo chủ liền hận không thể buộc Lăng Thanh bên cạnh mình.
Thật vất vả đón hắn lên núi, thế nhưng Lăng Thanh nghe nói chỗ Ung châu Liêu binh tái phạm, Nguyễn Tố Tuyết đã cùng quân Kỳ gia dẫn đầu chạy tới nơi đó, hắn ở trên Thiên Tuyệt sơn mấy ngày sau khi hỏi Viên Bất Quy lấy chút thuốc, cũng muốn khởi hành đi vào trong đó.
Yên Vân Liệt nghe xong bất động thanh sắc bóp nát một cái chén trà.
Lăng Thanh nhận Nguyễn Tố Tuyết làm tỷ tỷ, lại rất nghe lời của Nguyễn Tố Tuyết, bảo hắn đừng đi hắn nhất định sẽ kiên quyết cự tuyệt, thế nhưng Yên Vân Liệt sao có thể yên tâm để hắn mang theo hài tử ba tháng trong bụng, chạy đến Liêu quốc nơi chiến hỏa chưa tan ấy chứ?
Thế là Yên đại giáo chủ suy nghĩ nên dùng biện pháp gì làm cho Lăng Thanh trong vẻn vẹn mấy ngày này bỏ đi ý niệm ấy, thế nhưng nghĩ mấy ngày đều nghĩ không ra. Ngày Lăng Thanh xuống núi chính là ngày mai, trên mặt Yên đại giáo chủ mặc dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng nội tâm ít nhiều vẫn còn có chút sốt ruột.
Ở chỗ sâu trong Thiên Tuyệt sơn có một suối nước bốn mùa đều duy trì ấm áp, đại giáo chủ đầu tiên khi xây Kinh Phong Tế Vũ lâu đã mở ống dẫn, từ suối nước nóng ấy dẫn một mạch nước thông qua đây, xây một cái bể tắm thiên nhiên phía sau Kinh Phong Tế Vũ lâu.
Bốn phía bể tắm dùng đá hoa văn thú văn tinh tế chạm khắc trang trí, Viên Bất Quy đặt một số dược thảo không chịu được lạnh tại nơi này qua mùa đông, hơi nóng bốc lên nghi ngút, sương trắng mênh mông, hòa với mùi hương thoang thoảng của hoa và thuốc, làm cho người ta như đi vào cảnh mộng.
Lúc này tiếng nước quấy trộn, trong sương mù trắng xóa mơ hồ nhìn thấy hai bóng người.
Yên đại giáo chủ ngâm trong nước, nửa người trên ghé vào tường đá bên cạnh ao nước, đầu gối trên chỗ cánh tay giao nhau, mắt nửa hí, hưởng thụ mỹ sự Lăng Thanh giúp y gội đầu.
Người tập võ đối với huyệt vị như ngón tay và bàn tay, lực đạo khi ấn xoa cũng đúng lúc, cũng khó trách Yên đại giáo chủ thoải mái đến bộ dáng muốn ngủ.
Lăng Thanh thấy y lộ ra biểu tình mãn nguyện mỹ mỹ, ngón tay không nhẹ búng một cái sau ót y.
“Gần đây thế lực của Thiên Tuyệt giáo tựa hồ mở rộng không ít về phía bắc…”
Yên Vân Liệt bị búng đến đau, lắc lư đầu, giọng điệu lơ đễnh, “Ta có dặn người dưới không được chạm chân đến địa giới của Võ Lâm minh.”
Lăng Thanh nghe nói, nhếch khóe miệng, “Thế lực của Thiên Tuyệt giáo khắp phía nam, không ai dám tranh với ngươi, móng vuốt với xa như vậy làm gì, khăng khăng đòi chiếm phương bắc đi?”
Yên Vân Liệt nghiêm túc biểu tình.
“Hiện giờ tình thế loạn như vậy, cẩu hoàng đế lúc trước và cẩu tặc Hoắc Hiền này khiến cho dân oán sục sôi, tân đế mới đăng cơ, chưa có công tích, uy tín chưa đủ, ghế kia ngồi tràn ngập nguy cơ, nhà Liêu và Triệu lại đánh không ngừng, Bắc Ngụy chưa từng an phận.”
“Triều đình một mặt vọng tưởng phân chia thế lực võ lâm, một mặt lại mong nhờ lực lượng của võ lâm bình loạn, nếu như Ung châu không lấy được, Bắc Ngụy lại nhân cơ hội cử binh, chỉ dựa vào đám ô hợp Võ Lâm minh này, ta không tin bọn họ có thể ngăn được, ta bành trướng thế lực về phía bắc, không chỉ là bảo vệ mình cũng có thể nói là bảo vệ thiên hạ.”
Lăng Thanh nghĩ nghĩ, Yên Vân Liệt nói cũng có chút đạo lý, mặc dù thừa dịp loạn mở rộng địa bàn xác thực không phải là chuyện quang minh lỗi lạc gì, nhưng tình thế bây giờ đúng như y nói, nhà Liêu vốn đã yên lặng thật lâu đột nhiên phát binh, vả lại có vẻ mưu đồ đã lâu khí thế to lớn, chỗ Bắc Nguỵ cũng không thể không phòng, triều đình ốc còn không mang nổi mình ốc, thậm chí cầu viện về phía quân Kỳ gia của Nguyễn Tố Tuyết.
Thiên Tuyệt giáo bành trướng thế lực về phía bắc, dù cho tình huống xấu nhất phát sinh, bằng giáo chúng và người tài dưới trướng y, ít nhiều có thể chống lại một chút, thế nhưng…
Tay Lăng Thanh nắm tóc Yên Vân Liệt dùng sức một chút, “Thế nhưng thế lực của ngươi cũng đã sắp đến Giang Nam, chẳng lẽ là muốn nhét cả Vãn Nguyệt sơn trang vào phạm vi thế lực của ngươi?”
Yên Vân Liệt khẽ kêu một tiếng, có lẽ là thực sự đau đớn, nhíu mày, sau đó rất vô tội trả lời, “Cùng lắm thì đến lúc đó vòng qua Vãn Nguyệt sơn trang là được.”
“Vòng qua?”
Thế là trong đầu Lăng Thanh hiện ra một người hình ảnh như thế này — Vãn Nguyệt sơn trang giống như một hòn đảo biệt lập đứng ở giữa địa bàn cắm đầy cờ của Thiên Tuyệt giáo.
Lăng Thanh nhất thời đen mặt ba phần, lấy gáo nước bên cạnh ra múc một gáo liền giội trên đầu Yên Vân Liệt.
“Ta khuyên ngươi vẫn là ít làm chuyện ngu xuẩn!” Bỏ lại gáo nước mặc kệ y.
Yên Vân Liệt lắc lắc đầu, gạt tóc dán trên mặt ra, thấy Lăng Thanh sắp ra khỏi từ trong bể tắm, vội đưa tay kéo hắn, đặt hắn bên bể không cho hắn đi, ánh mắt thâm thúy nhìn hắn, “Chọc ngươi thôi, trong chuyện này ta tự có chừng mực, sẽ không khiến cho Vãn Nguyệt sơn trang khó xử.”
Lăng Thanh quay đầu, “Chuyện này liên quan gì tới Vãn Nguyệt sơn trang chúng ta?”
Yên Vân Liệt nhíu mày, đưa tay nắm cằm Lăng Thanh làm cho hắn quay lại, mặt gần sát hơn.
Trong hơi nước mịt mờ, Lăng Thanh cảm thấy đôi con ngươi mị nhân ấy của y dường như có thể câu người vào trong, nháy nháy mắt không dám nhìn thẳng ánh mắt y, nhưng sau khi dời tầm mắt lại khống chế không được một lần nữa nhìn về phía y.
Nam nhân trước mắt bất luận là lời nói hay cử chỉ đều thành thục ổn trọng hơn nhiều, cũng không vô tình hay cố ý toát ra hành vi trẻ con như trước, cho dù có cũng chỉ là vì dỗ mình mở lòng.
Mà loại kiên định trĩu nặng được đối phương đặt vào trong lòng này, luôn khiến hắn có loại cảm giác không dám tin, thế nhưng lần này Lăng Thanh thầm thuyết phục chính mình thử tin tưởng, dù cho mình vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho y.
Thấy tầm mắt Lăng Thanh tránh né một chút, cuối cùng vẫn là chuyển về nhìn mình, Yên Vân Liệt sáp xuống bờ môi hắn, tay nắm cằm Lăng Thanh buông lỏng, gập ngón tay lại dùng mu ngón tay phất qua ***g ngực của hắn, ngón tay kẹp hồng nhị trước ngực hắn đùa bỡn hai cái, liền trượt xuống phần bụng vẫn còn bằng phẳng của hắn, lòng bàn tay áp lên, động tác dịu dàng vuốt ve.
“Sao không liên quan tới Vãn Nguyệt sơn trang các ngươi? Ở đây… không phải đều là của ta?”
Lăng Thanh há mồm muốn phản bác, nhưng thanh âm còn chưa kịp phát ra đã bị Yên Vân Liệt hôn thật sâu, đầu lưỡi hai người quấn quýt cùng một chỗ, lưng Lăng Thanh dựa bên bể nước, ngửa đầu, biểu hiện trên khuôn mặt bị nhiệt khí hấp hơi đỏ hồng càng thấy sương mù và chìm đắm.
Tay dừng ở bụng hắn của Yên Vân Liệt một đường trượt xuống… nhưng khi chạm đến dục vọng giữa háng hắn, Lăng Thanh bỗng nhiên tỉnh táo lại, hai tay chống ngực Yên Vân Liệt hơi đẩy y ra.
“Đừng… Còn chưa được.”
Yên Vân Liệt hiểu ý tứ của hắn, giơ tay lên nắm cổ tay hắn gạt tay hắn ra, “Ta biết, ta không làm, thế nhưng ngươi giúp ta một chút…”
Giai đoạn đầu mang thai không nên làm chuyện đó, nhất là chuyện trái với lẽ thường Lăng Thanh dùng thân nam tử mang thai như vậy. Lăng Thanh vốn tính tình lãnh đạm, thế nhưng đối với Yên Vân Liệt mà nói, dạng cấm dục cố ý như thế này cũng không phải là chuyện dễ chịu gì.
Lăng Thanh đỏ mặt gật gật đầu, đang muốn đưa tay xuống giúp Yên Vân Liệt, không ngờ Yên Vân Liệt nắm bờ vai của hắn, đồng thời ghé vào lỗ tai hắn, thanh âm khàn khàn, khẽ gõ cửa lòng, “Khép chân lại…”
Lăng Thanh thoáng sửng sốt, không rõ Yên Vân Liệt tại sao muốn mình làm như vậy, thế nhưng tay Yên Vân Liệt dưới đáy nước đang vuốt ve trên đùi hắn tựa như đang thúc giục, Lăng Thanh chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời y nói, khép chân lại, ngay sau đó cũng cảm giác được có thứ gì đó thô cứng chen vào giữa hai chân khép lại của mình ra vào liên tục, bắt chước động tác ***.
Tiếng thở dốc nặng nề của Yên Vân Liệt rơi vào bên tai, thỉnh thoảng bị y vươn đầu lưỡi liếm vành tai và gáy, va chạm khi ra vào khiến cho toàn bộ nửa người trên của Lăng Thanh đều sấp bên ao, cúi đầu là có thể cách hơi nước mơ hồ nhìn thấy bộ phận đầu đỉnh đỏ hồng đưa vào rút ra trong khe hở giữa chân mình.
Lăng Thanh cẩn thận dùng tay che chở bụng của mình, quay đầu lại, “Yên Vân Liệt, nhẹ chút…”
Nghe được thanh âm của Lăng Thanh, Yên Vân Liệt rơi vào trong dục tình hơi chậm động tác, cánh tay vòng qua từ phía sau lưng ôm Lăng Thanh, kéo hắn lưng dán vào ngực mình, tiếp tục ra vào ma sát giữa hai chân hắn, đồng thời ngón tay thuần thục vuốt ve trêu đùa thứ giữa hai chân Lăng Thanh.
Lăng Thanh ưỡn ngực, đầu ngả ra sau dựa vào vai Yên Vân Liệt, thân thể cũng cấm dục cực kỳ dễ dàng bị khiêu khích, lại thêm những hình ảnh kích thích vừa mới nhìn thấy kia, hắn cũng có chút không thể ức chế kích động.
Nước suối dập dờn, đan xen tiếng thở dốc mê người và tiếng ngâm nga khắc chế tại cổ họng trầm thấp, hai người dùng phương thức như thế phát tiết *** chất chứa, không bao lâu liền cùng nhau đạt tới đỉnh núi.
Từ bể đi ra, bà vú đã bế Tư Tần vào, nghe thấy thanh âm “ê ê a a” của nhi tử bên ngoài, Lăng Thanh vội vội vàng vàng mặc vào y sam đi tới gian ngoài, từ trong tay bà vú đón lấy ôm vào trong lòng.
Bởi tràng tình sự không trong dự liệu tại bể tắm, dẫn đến thời gian hai người ở bên trong lâu, đã qua thời gian dùng đồ ăn sáng bình thường, tiểu gia hỏa phỏng chừng đói bụng, đang gặm ngón cái của mình.
Lăng Thanh đẩy cái tay kia của bé ra, thế nhưng Tư Tần lập tức lại nhét ngón tay vào trong miệng gặm, Lăng Thanh lại lần nữa đẩy tay bé ra, đồng thời khẽ vỗ một cái trên mu bàn tay gặm ấy, “Không thể gặm.”
Ngữ khí có chút nghiêm khắc, thế là Tư Tần bĩu miệng ngẩng đầu, có chút ủy khuất nhìn phía Lăng Thanh, thấy Lăng Thanh không để ý tới mình liền nhìn xung quanh bốn phía.
Tầm mắt Tư Tần rơi trên bát cháo đã đặt trên bàn, con ngươi long lanh híp thành một cái khe, giang hai cánh tay, thân thể nhỏ tròn vo cong mông cố gắng đẩy về phía trước, trong miệng kêu “a a”, hi vọng Lăng Thanh có thể mau ngồi xuống bên bàn một chút.
Lăng Thanh bị bé đẩy giống như sâu sắp ôm không được, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng ánh mắt toát ra lại là cực kỳ thương yêu, ôm Tư Tần ngồi xuống bên cạnh bàn. Vừa mới ngồi xuống, Tư Tần liền dùng tay níu cạnh bàn, miệng mở to, nước dãi cũng chảy ra.
Yên Vân Liệt buộc đai lưng từ phòng trong đi ra, thấy bộ dáng này của Tư Tần, đi tới dùng tay nhéo nhéo mũi Tư Tần, “Thật là một con quỷ con tham ăn.”
Bị nhéo đau, Tư Tần cố sức vẫy vẫy đầu, thừa dịp Yên Vân Liệt buông lỏng tay há mồm muốn cắn y, thế nhưng rốt cuộc không nhanh bằng tốc độ thu tay lại của Yên Vân Liệt, một ngụm cắn không.
Tư Tần quay đầu lại, túm vạt áo ngực của Lăng Thanh, trong miệng mơ hồ không rõ hô “Cha… Cha…”, giống như là muốn Lăng Thanh giúp bé báo thù.
Thấy thế, Yên Vân Liệt đưa tay véo một cái trên mông núc ních của bé, “Phụ thân con mới không giúp con.”
“Ô…” Tư Tần bắt đầu ứa nước mắt.
“Đừng làm rộn…” Lăng Thanh khẽ cười ôm Tư Tần nâng cao cao hai cái, Tư Tần lúc này mới dừng bọt nước đang cuồn cuộn trong hốc mắt, “khanh khách” cười.
Quãng ngày ấy đơn giản mà ôn hòa, dường như những máu tanh giang hồ ân oán tình thù ấy đều bị ngăn cách ngoài cuộc sống.
Lăng Thanh một tay ôm Tư Tần một tay cầm thìa quấy chén cháo lỏng trước mặt kia, một chén cháo nóng vừa mới múc xong đặt xuống trước mặt hắn, thanh âm thuần hậu của nam nhân rơi bên tai.
“Ta đến cho Tư Tần ăn là được.”
Lăng Thanh ngẩng đầu, liền đối diện vẻ mặt nhu tình của Yên Vân Liệt, nam nhân mặt mày tuấn lãng ngũ quan anh tuấn, hơi thu tròng mắt, con ngươi thâm thúy sâu lắng như đêm đen.
Lăng Thanh nhìn đến sửng sốt, hắn chưa từng nghĩ hai người đến cuối cùng lại đi đến một bước này, biến thành quan hệ như thế, trước kia là không dám nghĩ, mà bây giờ… rất nhiều thứ thoáng cái tới quá nhanh, làm cho hắn ngay cả cơ hội suy nghĩ cùng do dự cũng không có, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp thu tất cả.
Hắn không biết như vậy có tốt hay không, cũng không biết ngoại trừ tiếp thu ra, mình nên đi làm cái gì hay không.
Từ lúc hắn chớm yêu, trong lòng liền cất giấu một người như thế, một lần giấu tới sáu năm, đợi đến khi ý thức được phần cảm tình này, đã có quan hệ quấn quýt không rõ cùng người kia.
Khi tình thù kịch liệt hai bên cơ hồ sống chết đối lập, song những thứ khắc trong lòng ấy lại không có bị năm tháng trải qua phai mờ.
Hắn kiếp này chỉ yêu một người như vậy, trước đây chỉ biết giấu trong lòng, cho rằng như vậy chính là tốt nhất, nhưng bây giờ hai người tình ý rõ ràng, hắn lại không biết phải thế nào mới tốt.
“Sao vậy?” Thấy hắn nhìn mình ngẩn ra, Yên Vân Liệt buông bát, đưa tay tới sờ mặt hắn, “Chỗ nào không thoải mái? Có muốn đi gọi Bất Quy hay không?”
Lăng Thanh phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu. Lúc trước thân thể vừa khó chịu, Viên Bất Quy liền bị Yên Vân Liệt xách cổ áo quăng qua đây, cũng không quản người ta đang ngủ hay là đang ngồi chồm hổm nhà xí, kết quả phát hiện bất quá đều là Yên đại giáo chủ quá căng thẳng. Thế là Viên Bất Quy quẳng ra lời hung, nếu như còn hoảng sợ linh tinh như vậy, hắn lập tức đi xuống núi! Lập tức! Tuyệt đối!
“Không…” Cúi đầu muốn đút cho Tư Tần ăn cháo, lại phát hiện khi hắn đang ngây người, Tư Tần đã nửa người nhào vào trên bàn, hai tay cầm lấy bát, mặt cũng chôn vào, còn phát ra tiếng vang “chép chép”.
Yên Vân Liệt chẳng những không giúp dạy dỗ nhi tử của mình, ngược lại cười “ha ha ha”.
Nghi ngờ ngưng trệ trong lòng bị quét sạch, Lăng Thanh hung hăng trừng Yên Vân Liệt một cái, ôm lấy Tư Tần dính cả mặt cháo sánh, nhận khăn tay Yên Vân Liệt đưa tới lau mặt cho bé.
Lau hai cái, hắn dừng động tác lại, ngưng thần lặng nghe.
“Yên Vân Liệt, ngươi có nghe được thanh âm gì hay không?”
Yên Vân Liệt cũng dừng động tác trong tay lại, nhíu mày nghiêng đầu nghe, sau đó quay đầu, muốn cho Lăng Thanh yên tâm cười cười, “Hẳn là tiếng của chuỗi trên người Linh Quân ấy đi?”
Lăng Thanh lắc lắc đầu, “Ngươi lại nghe cẩn thận một chút, ta cảm thấy không giống lắm…”
Trước ở trong Vụ U Thính Tuyết các cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy, mấy lần này lên núi ở vào Kinh Phong Tế Vũ lâu, khi bốn phía yên tĩnh, Lăng Thanh thường xuyên nghe được tiếng vang “leng keng”, “leng keng”, lúc đầu hắn cũng tưởng chiếc chuông bạc nhỏ chỗ hông Linh Quân phát ra thanh âm theo gió truyền tới, thế nhưng nghe kỹ lại không giống lắm.
Tiếng “leng keng” nghe được trong Kinh Phong Tế Vũ lâu, nếu so với chuông bạc trên người Linh Quân hơi trầm thấp hơn, còn lẫn với tạp âm “ong ong”.
Yên Vân Liệt nghe thấy hắn nói vậy, lại cẩn thận lắng nghe, xác thực cũng nghe ra một chút bất đồng, y nghĩ nghĩ, đột nhiên nhíu mày, “Ta nhớ ra rồi, thanh âm này hẳn là từ cấm địa hậu sơn truyền đến.”
“Cấm địa hậu sơn?” Lăng Thanh không khỏi nghi hoặc, chính mình chưa từng nghe Yên Vân Liệt nhắc tới.
Tư Tần nghe không hiểu hai người bọn họ đang nói cái gì, đứng trên đùi Lăng Thanh, tự mình dùng tay nhỏ bé nắm cái thìa múc cháo đưa vào miệng.
“Ta cũng là lúc còn rất nhỏ nghe cha ta nói cho ta nghe, hậu sơn Thiên Tuyệt sơn có một chỗ cấm địa, nơi ấy hình như đặt thứ gì đó, không cho người tùy tiện tới gần, nhưng bởi vì bản thân nơi đó ở chỗ sâu trong núi, vì thế dù cho không nói cũng không có ai đi.”
“Ở bên trong là cái gì?” Lăng Thanh lấy cái thìa trong tay Tư Tần xuống, múc một thìa cháo đưa tới bên miệng bé.
“Cha ta đi vào xem qua, là một cái chuông đồng rất to rất to, phi thường cự đại, cũng không biết là dùng làm gì, tựa hồ từ rất xưa đã ở đó, chuông bởi vì quá to quá nặng, có một phần vùi trong đất, phần lộ ở bên ngoài bị dây mây rất to quấn quanh che phủ, gió thổi mưa xối khiến hình vẽ và văn tự trên chuông cũng đã mờ nhạt không rõ, sau khi mơ hồ phân rõ nhận ra, phát hiện không giống như văn tự trung thổ.
“Bên cạnh còn có một số chuông đồng cỡ không giống nhau, lớn thì như miệng chén, nhỏ thì giống như chuông bạc trên người Linh Quân, gió thổi qua, còn có thể phát ra tiếng vang.”
Lăng Thanh nghe xong Yên Vân Liệt miêu tả cũng cảm thấy mới mẻ, không biết chuông đồng lớn như vậy là muốn dùng làm gì, nghĩ đến khi đúc hẳn cũng tốn không ít nhân lực vật lực, thế nhưng sau khi đúc xong lại ném ở nơi đó không dùng, thực sự quá mức kỳ quái…
Bất quá bản thân Thiên Tuyệt giáo đã có rất nhiều địa phương ít người biết đến, không làm bạn với chính đạo, lại hành sự quỷ bí, nhớ lại lúc mới quen, Yên Vân Liệt liền đánh bạc trộm khoai, còn luôn cáu kỉnh giống như một tiểu hài tử, thực sự làm cho người ta không nói được lời nào. Giáo chủ đời trước thần thần bí bí để một cái chuông đồng lớn ở loại địa phương đó dường như cũng không hiếm lạ.
Chú thích
(1) hai câu thơ trong bài “Vọng nhạc” của Đỗ Phủ, bản dịch của Trần Trọng San
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook