Tàng Tình
Chương 21

Đương là tháng chín, sóng hắt màu thu.

Sương bình minh chưa tan, hàn ý tẩm một đêm trăng lạnh hơi xâm nhập vào xương cốt người, Lăng Thanh lại một lần bị đông lạnh tỉnh trong giấc mộng.

Nói là ngủ mơ, thật ra cũng là ngủ một giấc không sâu, hai canh giờ, đầu hôm trong bụng nhộn nhạo đến lợi hại, sau nửa đêm lại chân chuột rút một lúc lâu. Lăng Thanh vẻ mặt tiều tụy ngồi dậy, cúi đầu nhìn về phía bụng mình… Rõ ràng mới năm tháng, thế nhưng lúc này đây bụng thoạt nhìn lại rõ ràng không ít.

Sau cái đêm ý loạn tình mê bên hồ nước ấy, quả nhiên là có, dự cảm không hiểu khi đó của hắn rất nhanh bị phản ứng không lâu sau đó liên tiếp mà đến chứng thực.

Mặc dù không kinh hoàng như lần đầu tiên, nhưng trong lòng Lăng Thanh vẫn có một cái hẫng không vượt qua được.

Lần trước nếu nói là vô ý, chung quy vẫn là kết tinh của lưỡng tình tương duyệt giữa Yên Vân Liệt và “Tần Lâm”, nhưng lần này lại có thêm nhân tố bị ép buộc, mà chỉ cần khi vừa nghĩ tới thái độ hoàn toàn bất đồng của Yên Vân Liệt đối xử với “Tần Lâm” và “Lăng Thanh”, hắn liền tim như đao róc.

Lăng Thanh vẫn muốn rời đi, nhưng sau khi rơi xuống cạm bẫy mấy lần và vòng vo nửa ngày trong sơn lâm lại quay về chỗ cũ, hắn buông tha ý niệm một mình xông ra, tiện tay bắt một giáo chúng uy hiếp y mang mình xuống núi, thế nhưng hắn lại quên mất Thiên Tuyệt giáo am hiểu nhất, tay đối phương vừa đảo qua hắn liền mất đi ý thức, sau khi tỉnh lại đã phát hiện mình lại trở về phòng nhỏ, như thế vài lần, cho đến lúc phát hiện lại lần nữa mang thai.

Hài tử mặc dù không phải là hắn thật tình muốn, hơn nữa sinh mệnh ngày một lớn lên trong bụng hắn này luôn không ngừng nhắc nhở hắn, hài tử vô tội bởi vì giấu giếm của mình, bởi vì ích kỷ của Yên Vân Liệt mà chết dưới loạn đao ấy, nhưng sau khi đã mất đi một lần, lại biết càng thêm quý trọng, dù cho hài tử đến cũng không phải là hắn cam tâm tình nguyện.

Vì thế Lăng Thanh không dám lại mạo hiểm xung quanh tìm kiếm phương pháp chạy đi nữa, mà là tĩnh tâm chờ hài tử chào đời.

Thật ra dù cho hắn muốn bôn ba khắp nơi cũng là không thể nào. Tiểu gia hỏa trong bụng bây giờ thực sự rất biết làm ầm ĩ, hai tháng đầu đã có thể nói là kinh thiên động địa, khoảng thời gian ấy Lăng Thanh gần như qua trong tình trạng thần trí mơ hồ, tỉnh lại liền kéo thân thể mềm nhũn xuống giường tùy tiện ăn một chút, không có khẩu vị cũng phải ăn, phần lớn thời gian ăn xong là lập tức nôn đến hôn thiên ám địa, nôn xong lại quay về giường tiếp tục mê man.

Không biết làm sao hài tử đầu tiên thực sự rất nhu thuận yên tĩnh, khi Lăng Thanh mang thai hắn ba tháng vẫn còn vượt nóc băng tường tại Lệ thành, xe ngựa xóc nảy, phản ứng cũng vẫn đều rất nhỏ, đâu như hiện tại, quả thực thật giống như mình thiếu nó.

Yên Vân Liệt thì vẫn không xuất hiện, giống như là sớm đã quên sự tồn tại của hắn.

Lăng Thanh nghĩ thầm, có lẽ y căn bản không quan tâm mình có thể lại sinh ra một đứa trả lại cho y hay không, dù cho có thể, trong lòng y “Tần Lâm” và “Lăng Thanh” căn bản là hai người khác nhau… Y thực sự nguyện ý chấp nhận hài tử do “Lăng Thanh” sinh? Chiếu tình huống lúc đó, người kia có lẽ chỉ muốn có một nơi để phát tiết bi phẫn trong lòng y.

Thế nhưng… bi thống mà mình phải chịu đựng, nên dốc cho ai?

Cuộc sống cứ như vậy mỗi một ngày trôi qua, cuối hè trong núi không xem là nóng bức, nhưng ẩm ướt dính ngấy dằng dai trong gió cũng làm cho người ta không thoải mái chút nào, ve kêu tịch mịch cả ngày hè, trong hồ nước bỏ đi sau phòng, sen dại tự mình đong đưa, sau đó vào một ngày, gió thu thổi, cắt nát lá sen…

Không có đại phu, cũng không có người đến quản, chỉ có người chuyện gì cũng chẳng quan tâm mỗi ngày đúng giờ đưa tới cơm nước. Lăng Thanh có mấy lần nửa đêm tỉnh lại, mệt mỏi rã rời và khó chịu của thân thể khiến cho hắn muốn rót cho mình một chén nước cũng khó khăn, cứ nằm ngẩn ra trên giường nhìn ấm trà trên bàn, từng đợt ủy khuất giống như thủy triều trào lên.

Thật vất vả chịu đựng phản ứng kịch liệt của mấy tháng đầu, bệnh trạng cũng hơi dịu đi, tiểu gia hỏa trong bụng liền bắt đầu có một chút động tác, tựa hồ luôn không ngừng mà nghĩ phương pháp để nhắc nhở Lăng Thanh sự tồn tại của nó. Lăng Thanh cũng bị nó làm ầm ĩ quen, cũng may Nguyễn Tố Tuyết khi đó dạy hắn biết không ít thứ, không ai đến quản, hắn có thể một mình một người để ý.

Lăng Thanh nhíu mày, có chút sủng nịch lại có một chút hờn giận lấy tay vỗ nhẹ bụng hai cái, tiểu sinh mệnh trong bụng dường như đáp lại mà giật giật, giống như làm nũng.

“Con yên tâm… Ta sẽ sinh hạ con.” Tay khẽ vỗ về bụng hơi nhô lên, thản nhiên hứa hẹn.

Đứng dậy, mở cửa phòng, người đưa cơm kia đã sớm đặt hộp thức ăn ở cửa, hắn cầm lấy hộp thức ăn xoay người vào phòng.

Đồ ăn rất đơn giản, thậm chí có thể nói là sơ sài, vốn đối với hắn thì không sao, thế nhưng bây giờ trong bụng còn có tiểu gia hỏa này. Lăng Thanh đặt bánh bao qua một bên, giữ lại đợi khi đói bụng mới ăn, chỉ ăn ít rau và cháo lạnh vào bụng.

Ăn được phân nửa, nghe thấy bên ngoài tựa hồ có tiếng bước chân người, Lăng Thanh đặt bát đũa xuống, cho rằng mình nghe lầm. Nửa năm qua, ở đây ngoại trừ gã đưa cơm ấy thì không còn người nào đặt chân đến nữa, mà tiếng bước chân của người đưa cơm nọ hắn sớm đã quen thuộc, lần này nghe qua lại không giống lắm.

Lăng Thanh mở cửa đi ra ngoài, đi tới sân, có chút bất ngờ lại trông thấy cái nơi gần như không người đặt chân này, tới một người thị phó. Phó dịch kia đang cầm cái chổi lớn thờ ơ quét lá rụng trên mặt đất, thỉnh thoảng giẫm lên một, hai chiếc lá khô, phát ra tiếng vang xột xoạt xột xoạt. Phó dịch kia cứ như thế vừa quét vừa giẫm, tựa hồ rất thích thú.

Lăng Thanh không nhịn được khẽ cười lên, nhớ ra bộ dạng này của mình bây giờ vẫn là không tiện để người khác nhìn thấy, lúc đang muốn xoay người, một chuỗi thanh âm trong trẻo thánh thót lướt qua bên tai.

Leng keng… Leng leng keng…

Lăng Thanh hơi dừng bước, có chút kinh ngạc nhìn một chuỗi chuông bạc dùng dây đỏ xuyên bên hông người nọ. Đúng lúc này có gió thu phất qua, phó dịch kia thẳng thắt lưng, lấy tay vén sợi tóc bị gió thổi dán lên gò má, vừa quay đầu lại, dung nhan vẫn diêm dúa xinh đẹp ấy, khi nhìn thấy người đứng trong sân cũng thất thần tại chỗ.

“Lăng Thanh?!”

“Linh công tử…”

Hai người đồng thời kinh ngạc thốt lên.

Lăng Thanh đang muốn mở miệng, muốn hỏi hắn vì sao ở chỗ này, nhưng lập tức lại nghĩ tới cái gì vội vàng xoay người muốn vào trong phòng.

“Lăng Thanh, chờ một chút!”

Phía sau chuông bạc vang lên một trận, Linh Quân đuổi theo bắt lấy cánh tay Lăng Thanh không cho hắn đi.

“Lăng Thanh, bụng của ngươi…”

Quả nhiên bị thấy rồi.

Trong lòng Lăng Thanh vừa vội lại vừa xấu hổ, thấy ánh mắt Linh Quân thẳng tắp rơi vào thân hình không bình thường của mình, trên bụng nhô ra giống như thắt lưng to của tài chủ giàu đến chảy mỡ, quả thực hận không thể đào một cái lỗ chui xuống.

Hắn nhất định là nghĩ bộ dáng của mình bây giờ rất kỳ quái, nói không chừng còn có thể bị xem như…

Lăng Thanh rút cánh tay mình từ trong tay hắn ra, hờ hững xa lạ cũng không quay đầu lại đi vào trong phòng, nhưng chưa đi được hai bước, tiểu gia hỏa trong bụng kia thực không phối hợp mà động một cái, động tĩnh không tính lớn cũng không đến mức đau đớn, nhưng làm cho Lăng Thanh không khỏi chậm bước chân lại, tay che bụng đợi một trận này lắng lại.

Chỉ chốc lát này, một đôi giày vải trắng muốt liền xuất hiện trong tầm mắt hắn. Lăng Thanh nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu, không muốn để y thấy hình dạng như quỷ của mình.

“Lăng Thanh, ngươi có phải… cũng ăn khôi thạch liên hay không?”

Lăng Thanh nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút không tin nhìn về phía Linh Quân, hắn làm sao lại biết khôi thạch liên?

Thấy hắn như vậy, Linh Quân lộ ra biểu tình không sai, hơi cười khẽ tựa như đang an ủi hắn, “Ngươi đừng sợ, ta không coi ngươi như yêu quái.” Nói xong, trái lại có chút khổ sở cúi đầu, đưa tay sờ lên bụng của mình, “Vốn ta cũng có một, thế nhưng bản thân không biết cũng không để ý, liền…”

Lăng Thanh mở to hai mắt, lời nói của Linh Quân quá mức ngoài ý muốn, khiến hắn nhất thời phản ứng không kịp, chỉ ấp úng buột miệng hỏi, “Là… hài tử của Yên Vân Liệt?”

Linh Quân ngẩng đầu, trên mặt thu hồi bi thương ngược lại khe khẽ cười, xinh đẹp không gì sánh nổi, song lại nhếch mi dài mảnh lắc đầu phủ nhận.

Đây lại là bất ngờ ra ngoài ý nghĩ của Lăng Thanh, thế nhưng Linh Quân không nhiều lời, chỉ rất thân thiết vươn tay, đỡ cánh tay Lăng Thanh, cẩn thận dìu hắn đi vào trong phòng.

“Bao lâu rồi?”

“Năm tháng.”

“Của Yên Vân Liệt?”

“…”

Hai người dựa vào cánh cửa ngồi xuống, thái dương dần dần lên cao xua đi khí lạnh sáng sớm, trải ấm áp trên người.

“Linh công tử, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Hơn nữa còn là… bộ dáng hiện giờ?” Lăng Thanh sau khi bất ngờ liên tiếp, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, nói ra nghi vấn trong lòng.

“Ngươi nói ta như bây giờ?”

Linh Quân với cánh tay ra, cười hớn hở phơi ra bộ áo vải màu trắng phó dịch mặc, sau đó thu hồi tay lại, khuỷu tay tỳ đầu gối, hai tay chống má, thở dài, “Bởi vì vi phạm giáo quy nên bị phạt làm phó dịch…”

Nhưng biểu tình mất mát mới lưu lại trên mặt phút chốc thì lập tức lại thay đổi, Linh Quân lấy tay phủi phủi bụi trên y sam, “Bất quá bây giờ cũng tốt, ta mới không phải làm cái đường chủ rách kia…”

Lăng Thanh nhìn hắn, không biết nên nói cái gì.

Trước kia nghĩ Linh Quân người này có chút lãnh ngạo, tựa hồ không dễ thân cận lắm, khi vừa tới Thiên Tuyệt sơn còn bị hắn giễu cợt một trận, thế nhưng bây giờ hai người cứ như vậy cùng ngồi ở ngưỡng cửa nói chuyện, luôn cảm thấy tựa hồ đã biết rất lâu, lại giống như quan hệ rất tốt.

Tựa hồ nhận thấy được tầm mắt của Lăng Thanh, Linh Quân cũng quay đầu, nhìn Lăng Thanh, sau đó tầm mắt vẫn rơi vào trên bụng hắn, nhìn một lát, đột nhiên vươn tay ra sờ sờ lên chỗ nhô ra.

Lăng Thanh bị cử động này của hắn dọa sợ hết hồn, bản năng muốn tránh ra, thế nhưng phát hiện Linh Quân cũng không có ác ý, trái lại trong ánh mắt lộ ra vài phần hâm mộ, liền mặc kệ hắn.

“Của Yên Vân Liệt sao?”

Lăng Thanh không đáp, chỉ khẽ rũ mắt xuống.

Thấy hắn như vậy xem như là ngầm thừa nhận, Linh Quân lại đột nhiên có chút kích động, tay chỉ chỉ xung quanh, “Ngươi có hài tử của y, y vậy mà lại ném ngươi ở loại địa phương này? !”

Lăng Thanh lắc đầu, “E rằng y căn bản cũng không biết…”

Con ngươi giương lên, sau đó đường nhìn rơi vào xa xa, thở dài, mới mở miệng chậm rãi nói.

“Nói ra rất dài…”

Lăng Thanh nói một lần sự tình từ đầu đến cuối, rất nhiều phần không muốn nhớ tới, không muốn nhắc tới, hôm nay nói lên tâm tư lại bình tĩnh hơn nhiều.

Hắn xác thực vẫn còn có hận với Yên Vân Liệt, nhưng đã không còn mãnh liệt như khi ấy.

Nhân thế chìm nổi, rất nhiều lỗi lầm đã đúc thành từ rất nhiều năm trước, chờ lúc phát hiện đã hối hận không kịp, mà luyến ái thiêu cốt khoét tâm cũng trong thương tổn của hai bên này dần dần bị tiêu mòn, giống như thề non hẹn biển khắc trên đá, chung quy một ngày bị gió thổi mưa xối, biến thiên năm tháng phong hóa hầu như không còn, tới lúc đó, còn có ai từng nhớ đã say rượu phi chén? Còn có ai từng nhớ đã song song mà đi?

Y sẽ không nhớ, mình… có lẽ cũng sẽ có một ngày buông…

Đợi khi nói xong tất cả, mặt trời đã gần đến trưa.

Lăng Thanh cũng không biết mình vì sao lại nói hết tất cả cho Linh Quân, thậm chí ngay cả phần Nguyễn Tố Tuyết không biết hắn cũng nói ra toàn bộ, rõ ràng hắn và Linh Quân cũng không nói được là quen biết. Thế nhưng sau khi nói ra những lời đã giấu trong lòng từ lâu, hắn lại cảm thấy buồn khổ nén trong ngực tiêu tan không ít.

Linh Quân hai mắt hồng hồng, đưa tay qua xoa khuôn mặt gầy gò của Lăng Thanh, “Đều là ta không tốt, nếu như khi đó không ép ngươi đi, có lẽ cũng sẽ không có kết quả như ngày hôm nay…”

“Không phải lỗi của ngươi.” Lăng Thanh vỗ nhẹ bàn tay đang phủ trên khuôn mặt mình, ngược lại an ủi hắn, “Ta vốn đã có ý định đi, nhưng lại do dự, ngươi khi đó bất quá là đẩy ta một phen sau lưng, để ta hạ quyết tâm rời đi.”

Nghe thấy hắn nói như vậy, Linh Quân mới hơi trấn an, thu tay về.

“Khi đó ta nhìn ánh mắt ngươi trông Yên Vân Liệt, trong suốt như thế, nóng bỏng như thế, tất cả tình ý không che giấu chút nào viết ở đáy mắt, ta đã biết ngươi nhất định là thật tình.”

“Bên cạnh Yên Vân Liệt từng có nhiều người như vậy, đếm cũng đếm không hết, ai cũng muốn trở thành người độc nhất vô nhị bên cạnh Yên Vân Liệt, thế nhưng sau cùng đều không thể không nhận rõ ấy bất quá là si tâm vọng tưởng. Nhưng ta đã cảm thấy ngươi không giống chúng ta… Vì thế ta nghĩ ngươi không nên lưu lại, khi ngươi còn chưa có hãm sâu vào, như vậy chí ít chỉ là nhất thời khổ sở mà không phải bị thương đến thương tích đầy mình…”

Trong lòng Lăng Thanh thầm nghĩ, thì ra hắn khi đó là vì mình… Chỉ tiếc…

“Chỉ tiếc, khi đó ta cũng đã rơi vào không rút ra được…”

Ấy là bao lâu trước đó?

Là bắt đầu từ khi mình vô tình hay cố ý tìm kiếm thân ảnh phong lưu trong đám người ấy? Hay là bắt đầu từ khi mình quen mặc bạch y thắt lưng rộng tay áo lớn? Hay có lẽ bắt đầu từ một lần vô tình gặp mặt trên dịch đạo nhiều năm trước ấy?

Lăng Thanh có chút tự giễu cười cười, ngược lại hỏi Linh Quân, “Vậy còn ngươi? Ngươi vừa nói… ngươi cũng từng có một hài tử, nhưng không phải là của Yên Vân Liệt, ta đây nhưng thật ra rất tò mò, ai dám không coi y vào đâu châu thai ám kết (1) với ngươi?”

“Châu thai cái gì…” Linh Quân khẽ cười một tiếng, khuôn mặt trong nháy mắt nổi lên hai đám mây hồng, có phần mất tự nhiên đứng dậy kéo phẳng y sam, dường như muốn gạt qua, bị Lăng Thanh một phen kéo ống tay áo.

“Tại hạ cũng nguyện thổ lộ tiếng lòng với Linh công tử, Linh công tử lại vẫn coi tại hạ như người ngoài?” Lăng Thanh giả vờ tức giận.

Linh Quân bĩu môi, cúi xuống đỡ Lăng Thanh đứng lên, nhưng hiển nhiên vẫn còn đang do dự, do dự một hồi, giậm chân một cái không sá gì kề vào bên tai Lăng Thanh, nhỏ giọng nói gì đó.

Lăng Thanh lúc đầu còn cười thầm hắn thần thần bí bí, kết quả vừa nghe xong cả kinh trực tiếp thốt lên.

“Vệ Vũ?!”

“Xuỵt—!”

Linh Quân cực kỳ sợ hãi, vội vàng che miệng Lăng Thanh, biết rõ ở đây không có người nào tới, vẫn chột dạ kéo cả Lăng Thanh vào trong phòng, hơi khép cửa lại, đỏ ửng trên mặt còn chưa rút đi.

Lăng Thanh bị hắn che miệng, cánh tay lại bị túm, chỉ chớp chớp đôi mắt.

Linh Quân buông tay ra, oán giận nói: “Đã biết ngươi sẽ phản ứng như thế này.”

Lăng Thanh nhíu nhíu mày, mặc dù mình quả thực rất kinh ngạc, đối phương cư nhiên lại là Vệ Vũ ít thấy biểu tình, chỉ biết nghe lệnh hành sự kia, thế nhưng… rõ ràng phản ứng của ngươi mới là lớn ấy.

“Thật ra ta sớm đã biết tình ý Vệ Vũ đối với ta…”

Ngón tay Linh Quân xoắn y sam của mình, chậm rãi hồi ức.

“Đó là sự tình khi Yên Vân Liệt vừa mới kế nhiệm vị trí giáo chủ không bao lâu, lúc đó hữu sứ tiền nhiệm không phục quyết định này, âm thầm cùng nhân thủ chuẩn bị kéo Yên Vân Liệt khỏi vị trí giáo chủ, bất hạnh bị ta vô tình nghe được. Vì mau chóng mang tin tức Đinh hữu sứ làm phản về, ta bị người của Đinh hữu sứ đả thương.”

“Tình huống lúc đó rất hỗn loạn, Yên Vân Liệt liền để ta lại Từ châu dưỡng thương, chính mình mang người trở về xử lý sự tình trong giáo, chuyến đi này chính là ba tháng tin tức gì cũng không có, ngay cả câu hỏi thăm cũng không. Khoảng thời gian ta ở Từ châu dưỡng thương đều là Vệ Vũ chăm sóc ta, hỏi han ân cần, sắc thuốc châm trà, còn phải chịu đựng tùy hứng và tính tình bất định của ta.”

Nói đến đây, Linh Quân không nhịn được cười rộ lên, vừa nói vừa lấy tay lắc chuỗi chuông bên hông.

“Ngươi là không có trông thấy, hắn biết ta thích loay hoay mấy thứ này, vì giải buồn cho ta, một người nam nhân cao to, lại trầm mặc giống như tảng đá, diện vô biểu tình có thể làm cho người ta tránh lui ba thước như thế, vậy mà lại đến quầy hàng nhỏ chọn chuông bạc cho ta…”

Lăng Thanh tưởng tượng cái hình ảnh đó, cũng buồn cười, hai người cười khanh khách, thêm vài phần nhân khí cho địa phương tịch mịch quạnh quẽ này.

Từ trong miệng Linh Quân biết được, sau này khi vết thương của hắn lành quay về Thiên Tuyệt sơn, nhìn thấy chính là bên cạnh Yên Vân Liệt có một người khác. Yên Vân Liệt niệm hắn có công với giáo, cho hắn làm đường chủ Giới Thảo đường, đây cũng là duyên cớ vì sao hắn vẫn ở lại Thiên Tuyệt sơn.

Thất sủng của Linh Quân là rõ ràng, hắn nhìn thấy bên cạnh Yên Vân Liệt rõ ràng thay đổi một người lại một người, vài năm trôi qua, từ thương tổn tới hết hy vọng, triệt triệt để để.

Mà trong lúc này, duy nhất sưởi ấm áp trái tim hắn, đó chính là những chiếc chuông Vệ Vũ mỗi tháng len lén đặt ở cửa phòng hắn ấy, lặng yên in vào dấu vết của Vệ Vũ, làm cho hắn lơ đãng tới gần phía nam tử trầm mặc trung hậu này. Sau đó, rốt cuộc vào một đêm mưa, dưới sự thúc giục của rượu, hai người chọc thủng tờ giấy mỏng ngăn cách hai bên.

Không biết là ai ôm lấy ai trước, màn che buông xuống, triền miên lưu luyến.

Thế nhưng sau khi tỉnh lại, lại đều không hẹn mà cùng lựa chọn ngậm miệng không đề cập tới.

“Lẽ nào hắn không biết ngươi…?”

Linh Quân lắc đầu, “Hắn không biết, ta ăn lầm khôi thạch liên, chuyện khôi thạch liên có thể làm cho nam tử có thai, là ta nghe trộm Yên Vân Liệt nói chuyện cùng Viên Bất Quy mới biết.”

Ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt có phần lo lắng của Lăng Thanh, Linh Quân có chút bất đắc dĩ nói: “Hắn cho rằng tim ta vẫn còn tại chỗ Yên Vân Liệt, ta là nghĩ đến thân phận và địa vị của hắn trong giáo, nếu như là truyền ra cái gì với ta, ít nhiều không tốt với hắn…”

Lăng Thanh không nghĩ tới, hai người này nhưng cũng là trở ngại nặng nề. Đang không biết phải an ủi như thế nào, không ngờ Linh Quân tự mình lau mặt, khi tay buông vẫn là dung nhan diễm lệ chứa nụ cười thản nhiên ấy.

“Ta không khổ sở, ta biết trong lòng hắn có ta là đủ rồi. Ngược lại ngươi…” Linh Quân nói, tầm mắt rơi vào cơm canh Lăng Thanh đã ăn phân nửa trên bàn, sắc mặt đại biến, hai bước đi đến bên cạnh bàn chỉ vào nửa bát cháo loãng lạnh và một đĩa rau nhỏ, “Y chỉ cho ngươi ăn cái này? Ngươi mang thai hài tử y chỉ cho ngươi ăn thứ này?”

Thấy Lăng Thanh trầm mặc, Linh Quân vén tay áo một bộ muốn tìm người liều mạng, “Yên Vân Liệt tên vương bát cao tử này, ta đi tìm y đòi lại công đạo cho ngươi!”

“Linh công tử! Linh Quân!” Lăng Thanh vội vàng kéo hắn, “Đừng đi! Ta không muốn cho y biết!”

Bước chân của Linh Quân bước được phân nửa bị hắn kéo lại, nghiêng đầu, nghi hoặc không hiểu.

Lăng Thanh mím mím môi, “Có thể lại cho ta một ống trúc như thế nữa hay không?” Dừng một chút, cúi đầu nhìn về phía bụng nhô lên rõ ràng của mình, “Ta không muốn để Yên Vân Liệt biết, ta muốn rời khỏi đây.”

Linh Quân suy nghĩ một chút, lộ ra biểu tình khó xử, “‘Dẫn Lộ’ trên người ta cũng không còn, bất quá ‘Dẫn Lộ’ cũng không phải cổ gì quá khó nuôi, nuôi thêm cũng có thể.”

Lăng Thanh nắm lấy cánh tay hắn, có chút kích động, “Vậy ngươi có thể lại nuôi thêm một ít hay không?”

Linh Quân cười vỗ vỗ tay hắn, “Có thể thì có thể, nhưng cần thời gian chừng trăm ngày, còn phải để chúng nó bám lên thân người đi sơn đạo một lần mới xem như ‘Dẫn Lộ’ chân chính.”

Lăng Thanh nhíu mày hơi suy nghĩ, chừng trăm ngày… Khi đó hài tử trong bụng đã hơn bảy tháng… Hơn bảy tháng không sao, mình còn có thể chịu đựng được bôn ba, lại không biết hài tử liệu có việc gì hay không.

“Đừng nghĩ nhiều, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”

Thấy hắn đang cau mày tựa hồ trong lòng suy tính cái gì, Linh Quân kéo để cho hắn ngồi lên giường.

“Trước khi ‘Dẫn Lộ’ nuôi xong, ngươi cứ an an phận phận mà dưỡng thai, không cần nghĩ cái gì…” Nói xong Linh Quân ngồi xổm xuống, giống như là nói chuyện với cái bụng của Lăng Thanh, “Cho dù nó cũng không phải là ngươi thành tâm muốn, thế nhưng nó dù sao cũng đã tới, ngươi cứ an tâm tiếp thu đi. Có thể là người thân, không biết là duyên phận đã tu luyện mấy đời…”

Linh Quân nói xong thanh âm lại thấp xuống, Lăng Thanh chỉ cảm thấy có thứ gì tí ta tí tách rơi trên tay mình, vỡ trong lòng bàn tay, chậm rãi lan ra một mảnh ướt lạnh.

Lăng Thanh đưa tay sờ sờ đầu Linh Quân, đột nhiên nhớ tới một câu Yên Vân Liệt từng nói —

Hữu tình đều là duyên, vô tình tương tư khổ…

Sau hôm đó, Linh Quân hầu như ngày nào cũng chạy tới chỗ Lăng Thanh. Mỗi lần cũng sẽ không tay không mà đến, có đôi khi mang một, hai cái bánh bao nóng nghi ngút, có đôi khi là thảo dược có thể bổ thân hái được trên núi, có mấy lần còn bưng tới một chén canh gà.

Trong lòng Lăng Thanh rất cảm kích, nhưng Linh Quân lại không thích nghe hắn nói cám ơn. Lăng Thanh biết, Linh Quân là chuyển hết tất cả cảm tình đối với hài tử đã mất đi kia, dời đến tiểu sinh mệnh chưa giáng sinh trong bụng mình này, nghĩ đến điều này, lại cũng ngầm đồng ý với những chuyện y làm, dù sao dựa vào chính mình có lẽ chống không được tới cái ngày rời đi đó.

Lăng Thanh rất rõ ràng tình trạng của thân thể mình, bụng càng lúc càng lớn, thân thể của mình lại ngày càng lụn bại.

Nghĩ khi ở tại thôn Từ gia, tuy là trong núi hẻo lánh, nhưng khi đó chí ít áo cơm không thiếu, Nguyễn Tố Tuyết lại có tài nấu nướng, biết hắn thấy chén thuốc liền rụt rè, lại biến đổi phương pháp làm dược thiện cho hắn, từng bữa tẩm bổ, cũng bổ hắn tròn mấy vòng…

Nghĩ tới đây, Lăng Thanh không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lúc này đã vào tháng chạp giá lạnh, bên ngoài phủ một tầng tuyết mỏng, mắt thấy sắp qua năm, ở đây vẫn tiêu điều như cũ, gió lạnh giữa cửa sổ lọt vào, trong phòng chỉ có một cái chậu than nhỏ, vẫn là Linh Quân tìm tới.

Lăng Thanh quay đầu lại, đường nhìn rơi vào chậu than trước mặt, than gỗ cháy đến đỏ hồng sáng lên tia lửa lấp lánh, tỏa ra nhiệt lượng gần như không cảm giác được.

Năm ngoái là cùng Nguyễn Tố Tuyết ăn tết tại thôn Từ gia, cũng là tầm đang mang thai ngần này tháng. Trong phòng bốn phía đều đặt chậu than, sưởi cực ấm áp. Nguyễn Tố Tuyết thết đãi người trong thôn ở phòng trước, hắn thì bởi vì ôm Kỳ Chiêu giống như ôm heo con, bị Nguyễn Tố Tuyết để lại phòng sau, trong lòng ôm một cái gối sứ luyện tập ôm hài tử như thế nào.

Khi đó hắn còn nói với Nguyễn Tố Tuyết, năm nay không thể ở cùng cha mẹ, không có làm hết đạo hiếu, thế nhưng sang năm bọn họ có thể cùng tôn tử ăn bữa cơm đoàn viên, bảo dưỡng tuổi thọ…

Ngẫm lại rõ ràng mới chỉ một năm trước, nhưng tựa hồ đã là chuyện xưa cách bao nhiêu năm.

Hắn còn nhớ rõ năm ấy trừ tịch đầy phòng thổi hương rượu say; hắn còn nhớ rõ mình ôm lấy Kỳ Chiêu chơi đầu chạm trán với bé, chọc cho tiểu tử ngốc kia cười khanh khách không ngừng; hắn cũng nhớ rõ, trong quãng ngày náo nhiệt ấy, hắn trộm một lát rảnh sau giờ ngọ, mang ghế dựa vào trong sân, cùng với tiểu gia hỏa yên tĩnh trong bụng phơi nắng chợp mắt…

Đó là một đoạn thời gian cực kỳ ngắn ngủi nhưng lại rất tốt đẹp trong trí nhớ của hắn.

Cửa két một tiếng bị đẩy ra, gió bấc cuốn chút vụn tuyết gào thét tiến vào, lại rất nhanh bị người tới ngăn trở bên ngoài.

Linh Quân ôm đệm chăn đi vào, “Sợ ngươi đông lạnh, mang theo đệm chăn qua đây.”

“Vậy ngươi làm sao bây giờ?” Lăng Thanh hỏi.

Linh Quân trải đệm chăn lên cho hắn, “Ngươi cũng đừng quản ta, trước tiên quản tốt chính ngươi, còn có hài tử trong bụng ngươi nữa.”

Linh Quân bận rộn xong xoay người lại, lấy tay vén tóc mai bị gió thổi loạn chỉnh tề. Hắn mặc dù bị phạt làm phó dịch, nhưng luồng ngạo khí trên người không giảm chút nào, cũng không biết khi ấy bị sai đi bỏ lại cho người khác vẻ mặt gì…

Bất quá nhìn hắn đi về tự do, trên người lại luôn luôn sạch sẽ, có lẽ cũng là làm một người rảnh rỗi, chỉ là thay đổi một thân phận khác.

Lăng Thanh không khỏi tâm sinh cảm thán, có những người trời sinh là để người ta nâng niu trong lòng bàn tay thương yêu che chở, mà có những người…

“Đang suy nghĩ cái gì?” Linh Quân đi tới dùng kìm gắp than lật lật than củi trong chậu than, sau đó nắm tay Lăng Thanh lên, ủ trong hai tay chà xát cho hắn, bởi vì huyết mạch không thuận, ngón tay Lăng Thanh bị đông cứng đến đỏ bừng, còn bị nứt da.

“Ta đã thương lượng tốt với người đưa cơm cho ngươi kia, về sau cơm của ngươi từ ta tới đưa, ta lấy thức ăn còn nóng hổi từ phòng bếp đưa thẳng qua đây cho ngươi, luôn ăn món ăn lạnh sao được?”

Lăng Thanh không có lên tiếng tầm mắt rơi trên chuỗi chuông bạc ngang hông Linh Quân ấy, ngưng mắt suy nghĩ, sau đó cười nói: “Đệm chăn kia không phải là ngươi mang tới từ chỗ Vệ Vũ đấy chứ?”

Trên mặt Linh Quân lập tức lộ ra biểu tình “Làm sao ngươi biết”.

Lăng Thanh nở nụ cười, “Trên chuỗi kia của ngươi đổi mấy cái mới.”

Linh Quân nghe vậy, lập tức giống như bí mật ẩn sâu bị phát hiện, đưa tay đè chuỗi chuông bạc ngang hông kia lại.

Lăng Thanh cảm thấy buồn cười, ngẫm lại mũi lại mơ hồ ê ẩm, đưa tay rút chuỗi chuông bạc từ trong tay Linh Quân ra, thả trong lòng bàn tay tỉ mỉ quan sát.

Nhìn như vậy mới biết được, trên thứ nho nhỏ này lại có thể có muôn vàn hình thú, hoa văn tinh tế đủ loại hoặc khắc hoặc chạm, không chỉ nhìn ra được người chế tác tỉ mỉ, trên chuỗi kia hơn mười cái, mỗi cái bất đồng, cũng cho thấy người chọn mất không ít tâm tư thu thập.

“Tìm hắn, nói cho hắn biết lời trong lòng đi…”

“Hử?” Linh Quân không nghe rõ.

Lăng Thanh không nói lại lần hai, chỉ là nhìn một cái trong chuỗi chuông bạc ấy, khóe miệng hơi cong.

Chú thích

(1) châu thai ám kết: yêu đương vụng trộm mà có thai

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương