Tang Thế Tình Nhân
-
Quyển 1 - Chương 9: Không gian tùy thân
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối con đường bằng cuội là một hồ nước trong xanh rộng chừng hai mẫu ruộng, nước ở mặt hồ tựa như bị đông lại, gần mặt hồ lẳng lặng có đỗ một con thuyền màu đen. Chung quanh hồ nước là con đường bằng đá, nối liền với đầu cầu. Đối diện hồ nước là một căn nhà bằng trúc hai tầng tinh xảo mang phong thái cổ xưa; sau căn nhà có thể thấy được một mảnh rừng trúc xanh rờn, trong đó có gốc cây đa vừa thô vừa to, cành lá xum xuê, xanh um tươi tốt, làm cả một vùng xung quanh thập phần mát mẻ.
Lấy con đường bằng cuội là ranh giới, bên trái căn nhà bằng trúc là một rừng cây rậm rạp, qua trái nữa là một bãi cỏ rộng lớn, cỏ xanh cho súc vật ăn cao chừng hai mươi centimét, tươi ngon dồi dào; bên phải con đường là khu đất đen[1] phì nhiêu màu mỡ, có khoảng bốn năm mẫu. Phía xa hơn là bãi cỏ cùng rừng cây. Đường Miểu cảnh giác, chần chờ đi tới chỗ sáng tối giao nhau, cẩn thận đưa tay tìm kiếm, lại phát hiện bên bóng tối giống như một bức tường, không thể nào vượt qua. Nơi này không cảnh không tệ, nhưng lại bị một vòng bóng tối bao quanh, hơn nữa không có sức sống, yên tĩnh đến mức làm người ta sợ hãi.
“Có ai không?” Đường Miểu kêu lên một tiếng.
Bốn phía vẫn một mảnh tĩnh lặng.
Tâm trạng Đường Miểu lúc này trở nên căng thẳng, làm sao rời khỏi đây đây? Vừa nghĩ bỗng dưng trước mắt chói lên, không hiểu gì lại trở về phòng tắm.
Đường Miểu sau nửa ngày mới tỉnh táo nhớ lại. Đúng rồi, ngọc bội…
Đường Miểu vội vàng tìm kiếm dưới đất. Phòng tắm cậu không nhỏ, nhưng bài trí bên trong cũng không phức tạp, tìm lần lượt từng nơi đều không tìm thấy tung tích ngọc bội đâu, trong đầu bỗng dưng có một loại cảm giác vi diệu. Cậu nhớ rõ trước khi mặc ngọc[2] biến thành hồng ngọc[3], hẳn là do có gì đó liên quan giữa cậu và khối cổ ngọc đó?
Đường Miểu trái lo phải nghĩ, cũng không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ đành bỏ qua, cầm lấy vòi sen mở nước, tầm mắt trong lúc vô tình đảo qua kính, thầm ‘Ô’ một tiếng, bên hõm vai trái cậu có thêm một ấn ký màu đỏ!
Đường Miểu vội vàng dùng khăn khô lau đi hơi nước trên mặt kính, để sát người vào xem xét, ấn ký ở hõm vai có hình bông hoa năm cánh lớn cỡ móng tay cái, giống hình dạng của mặc ngọc như đúc!
Ngắn ngủi trong mười phút sau đó, Đường Miểu hốt hoảng tắm đi tắm lại nhiều lần, thử thăm dò sờ lên ấn ký, làm như gãi ngứa, trước mắt lóe lên quang ảnh, lại xuất hiện trong đồng ruộng. Đường Miểu thoáng hiểu ra gì đó, trong đầu nghĩ ‘ra ngoài’, quả nhiên lần nữa xuất hiện trong phòng tắm.
Đường Miểu mừng rỡ, không ngờ cổ ngọc này là một bảo bối thần kỳ như thế. Vậy ra đây là cái gọi là ‘không gian tùy thân’ trong tiểu thuyết a! Cậu nhanh chóng lau người mặc quần áo, cẩn thận đóng kỹ cửa sổ, quyết định phải nghiên cứu ấn ký cổ quái này một phen. Trong đầu niệm ‘đi vào’, Đường Miểu lại xuất hiện trong không gian lạ lẫm kia. Đi qua cây cầu bằng đá, buồn bực đi trong khu rừng ven hồ, cậu cảm thấy quá mức quỷ dị, nhặt lên một chiếc lá nhìn nhìn, cuối cùng biết được là lạ chỗ nào, thực vật ở đây quả thật là vật sống, nhưng lại không có chút sức sống, giống như đã ngừng sinh trưởng, hay là nói thời gian ở đây căn bản là bất động.
Đường Miểu tiếp tục đi về phía trước, nhanh chóng bước vào căn nhà bằng trúc. Đẩy cửa, vừa vào chính là đại sảnh, bàn ghế đầy đủ, đều mang phong thái cổ xưa, trái phải hai bên có hai cánh cửa; bên phải đại sảnh có một cầu thang đi lên lầu hai cũng bằng trúc. Đường Miểu đi qua trái đến gần một căn phòng gần cửa, nguyên lai là phòng bếp, nhưng trong bếp và tủ chén đều trống rỗng. Trong phòng bếp còn có một cái giếng cổ, có tay vịn bằng đá xung quanh, nước giếng trong vắt, cũng đọng lại, mặt nước bóng loáng như gương. Cúi người xuống nhìn, không biết sâu bao nhiêu. Ba phòng khác thì không có vật gì. Đường Miểu lại bước lên lầu hai, lầu hai nối thẳng đến hành lang, chỉ có một cánh cửa, đó là phòng ngủ, diện tích lớn, bất quá bên trong rỗng tuếch. Bên trong nối liền hai phòng, cũng trống rỗng.
———————————————————
[1]: đất chưa trồng trọt
[2] Mặc ngọc:
[3] Hồng ngọc:
Cuối con đường bằng cuội là một hồ nước trong xanh rộng chừng hai mẫu ruộng, nước ở mặt hồ tựa như bị đông lại, gần mặt hồ lẳng lặng có đỗ một con thuyền màu đen. Chung quanh hồ nước là con đường bằng đá, nối liền với đầu cầu. Đối diện hồ nước là một căn nhà bằng trúc hai tầng tinh xảo mang phong thái cổ xưa; sau căn nhà có thể thấy được một mảnh rừng trúc xanh rờn, trong đó có gốc cây đa vừa thô vừa to, cành lá xum xuê, xanh um tươi tốt, làm cả một vùng xung quanh thập phần mát mẻ.
Lấy con đường bằng cuội là ranh giới, bên trái căn nhà bằng trúc là một rừng cây rậm rạp, qua trái nữa là một bãi cỏ rộng lớn, cỏ xanh cho súc vật ăn cao chừng hai mươi centimét, tươi ngon dồi dào; bên phải con đường là khu đất đen[1] phì nhiêu màu mỡ, có khoảng bốn năm mẫu. Phía xa hơn là bãi cỏ cùng rừng cây. Đường Miểu cảnh giác, chần chờ đi tới chỗ sáng tối giao nhau, cẩn thận đưa tay tìm kiếm, lại phát hiện bên bóng tối giống như một bức tường, không thể nào vượt qua. Nơi này không cảnh không tệ, nhưng lại bị một vòng bóng tối bao quanh, hơn nữa không có sức sống, yên tĩnh đến mức làm người ta sợ hãi.
“Có ai không?” Đường Miểu kêu lên một tiếng.
Bốn phía vẫn một mảnh tĩnh lặng.
Tâm trạng Đường Miểu lúc này trở nên căng thẳng, làm sao rời khỏi đây đây? Vừa nghĩ bỗng dưng trước mắt chói lên, không hiểu gì lại trở về phòng tắm.
Đường Miểu sau nửa ngày mới tỉnh táo nhớ lại. Đúng rồi, ngọc bội…
Đường Miểu vội vàng tìm kiếm dưới đất. Phòng tắm cậu không nhỏ, nhưng bài trí bên trong cũng không phức tạp, tìm lần lượt từng nơi đều không tìm thấy tung tích ngọc bội đâu, trong đầu bỗng dưng có một loại cảm giác vi diệu. Cậu nhớ rõ trước khi mặc ngọc[2] biến thành hồng ngọc[3], hẳn là do có gì đó liên quan giữa cậu và khối cổ ngọc đó?
Đường Miểu trái lo phải nghĩ, cũng không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ đành bỏ qua, cầm lấy vòi sen mở nước, tầm mắt trong lúc vô tình đảo qua kính, thầm ‘Ô’ một tiếng, bên hõm vai trái cậu có thêm một ấn ký màu đỏ!
Đường Miểu vội vàng dùng khăn khô lau đi hơi nước trên mặt kính, để sát người vào xem xét, ấn ký ở hõm vai có hình bông hoa năm cánh lớn cỡ móng tay cái, giống hình dạng của mặc ngọc như đúc!
Ngắn ngủi trong mười phút sau đó, Đường Miểu hốt hoảng tắm đi tắm lại nhiều lần, thử thăm dò sờ lên ấn ký, làm như gãi ngứa, trước mắt lóe lên quang ảnh, lại xuất hiện trong đồng ruộng. Đường Miểu thoáng hiểu ra gì đó, trong đầu nghĩ ‘ra ngoài’, quả nhiên lần nữa xuất hiện trong phòng tắm.
Đường Miểu mừng rỡ, không ngờ cổ ngọc này là một bảo bối thần kỳ như thế. Vậy ra đây là cái gọi là ‘không gian tùy thân’ trong tiểu thuyết a! Cậu nhanh chóng lau người mặc quần áo, cẩn thận đóng kỹ cửa sổ, quyết định phải nghiên cứu ấn ký cổ quái này một phen. Trong đầu niệm ‘đi vào’, Đường Miểu lại xuất hiện trong không gian lạ lẫm kia. Đi qua cây cầu bằng đá, buồn bực đi trong khu rừng ven hồ, cậu cảm thấy quá mức quỷ dị, nhặt lên một chiếc lá nhìn nhìn, cuối cùng biết được là lạ chỗ nào, thực vật ở đây quả thật là vật sống, nhưng lại không có chút sức sống, giống như đã ngừng sinh trưởng, hay là nói thời gian ở đây căn bản là bất động.
Đường Miểu tiếp tục đi về phía trước, nhanh chóng bước vào căn nhà bằng trúc. Đẩy cửa, vừa vào chính là đại sảnh, bàn ghế đầy đủ, đều mang phong thái cổ xưa, trái phải hai bên có hai cánh cửa; bên phải đại sảnh có một cầu thang đi lên lầu hai cũng bằng trúc. Đường Miểu đi qua trái đến gần một căn phòng gần cửa, nguyên lai là phòng bếp, nhưng trong bếp và tủ chén đều trống rỗng. Trong phòng bếp còn có một cái giếng cổ, có tay vịn bằng đá xung quanh, nước giếng trong vắt, cũng đọng lại, mặt nước bóng loáng như gương. Cúi người xuống nhìn, không biết sâu bao nhiêu. Ba phòng khác thì không có vật gì. Đường Miểu lại bước lên lầu hai, lầu hai nối thẳng đến hành lang, chỉ có một cánh cửa, đó là phòng ngủ, diện tích lớn, bất quá bên trong rỗng tuếch. Bên trong nối liền hai phòng, cũng trống rỗng.
———————————————————
[1]: đất chưa trồng trọt
[2] Mặc ngọc:
[3] Hồng ngọc:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook