Tăng Sản Báo Quốc
-
Chương 1
“Bảo bối, anh yêu em, em hãy gật đầu một cái đồng ý gả cho anh đi! Để cho anh dùng tình yêu của mình bao bọc em, đem đến cho em sự ấm áp trước nay chưa từng có, hạnh phúc của em chỉ có thể là do anh mang lại…”
Một bó hoa hồng tươi đẹp rực rỡ chói mắt như ngọn lửa đỏ, cánh hoa mềm mại như tơ lụa được đưa đến trước mặt một cô gái. Hành động này đã phá hỏng bầu không khí yên tĩnh của tiệm cà phê.
Yêu.
Người đàn ông kia có vẻ ngoài thật xuất sắc, cái mũi thẳng cao, mày rậm mắt to, môi dày vừa phải, đôi mắt đen như mực ánh lên sự tự tin cho thấy anh vô cùng quyết tâm nhất định phải đạt được mục đích.
Đây không phải là lần đầu tiên anh cầu hôn.
Nhưng anh lại giống như tiểu cường*, ngày qua ngày trình diện ở tiệm cà phê này, dùng những lời lẽ khác nhau để cầu hôn với đối phương. Đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc xõa ngang vai.
* Con gián.
Tên của tiệm cà phê là “Góc đường”, nó nằm ở góc ngã tư đường, bảng hiệu màu đỏ trông thật bắt mắt, trên đó còn có một con mèo nhỏ tham ngủ màu trắng như tượng trưng cho tiệm.
Những người chờ xem kịch vui đã sớm ngồi kín cả tiệm, chỉ chờ xem anh bị cự tuyệt một cách tàn khốc thì mới vui vẻ ra về.
“Bảo bối, những bông hoa này thật là nặng đó, em có muốn nhận lấy nó trước không? Tay của anh tê hết cả rồi.” Người đàn ông tuấn tú làm nũng nói, đôi con ngươi không hề e lệ một chút nào khi nói những câu đó mà còn toát ra vẻ hấp dẫn chết người.
“Thứ nhất, tôi không phải bảo bối của anh; thứ hai, tôi bị dị ứng phấn hoa.” Cánh môi phấn nộn của cô gái toát ra tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe có vẻ giống như cô không hề có chút vui mừng nào với hành động của người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông nghe vậy, mới ngửa đầu cười lớn, hai ngón tay búng vào nhau phát ra âm thanh, sau đó bày ra tư thế anh tuấn nhất: “Không cần mắc cỡ! Bảo bối, hai chúng ta quen nhau cũng không phải là mới ngày một, ngày hai. Tình cảm thanh mai trúc mã của chúng ta kéo dài đến ngày hôm nay, tất cả đều là duyên phận...”
Cô gái vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ khẽ nâng mí mắt lên nhìn anh một cái, sau đó thản nhiên nói: “Anh chiếm mất chỗ ngồi của người khác.”
“Bảo bối, lòng anh bị tổn thương rồi.” Vẻ mặt của người đàn ông rất thương tâm giống như đã bị đả kích thật lớn.
“Anh không yếu ớt như vậy.” Cô gái xinh đẹp vẫn trả lời một cách lạnh lùng.
Anh thở dài, khóe miệng rũ xuống: “Thực vô tình quá đó! Bảo bối, em cứ từ chối lời cầu hôn của anh, tình cảm của anh thắm thiết như thế, gả cho anh có gì không tốt chứ? Anh sẽ yêu thương em suốt đời suốt kiếp.”
“Không.”
Một chữ ngắn gọn mà có sức mạnh vô song vừa tuôn ra thì những trận cười liền tràn ngập trong tiệm, có người tiến lên vỗ vỗ vào vai người đàn ông, cổ vũ anh cố lên. Phụ nữ chính là phải mặt dày tấn công, tấn công được thì là của anh.
Cũng có người giễu cợt anh tự mình đa tình, khuyên anh nên sớm đổi mục tiêu, thế gian nơi nào không có cỏ thơm, chỉ cần bước ra ngoài là có ngay người đẹp thôi.
Nhưng cũng có người lợi dụng việc này để cá cược với nhau, bây giờ đang giơ một tay ra hướng về phía trước chờ thu tiền.
Đương sự thì như đã thành thói quen, anh giương môi lên, lơ đễnh buông chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ tươi xuống, rất phong độ xoay người lại đi ra.
Chuông cửa vang lên khi anh đẩy cửa ra, trông anh không hề tức giận chút nào mà đang nở nụ cười đi vào tiệm bán kim cương gần đó.
Đột nhiên, một trái bóng cao su bay qua trước mặt, anh dừng lại một chút, hai tròng mắt híp lại.
Anh chỉ thấy một đứa bé sáu tuổi chạy tới đuổi theo trái bóng bay, đèn báo hiệu ở ngã tư đường đang chuyển sang màu đỏ, mọi người đều dừng bước chân lại.
“A, cẩn thận ——”
Phịch một tiếng, cơ thể của người đàn ông đó bị đánh bay lên tạo thành một hình vòng cung, sau đó rơi xuống đường, một dòng máu đỏ tươi nhanh chóng tràn ra như màu đóa hoa hồng để lại trong tiệm cà phê…
“...Gia đình chúng ta thật hạnh phúc, cuộc sống ấm no lại khỏe mạnh, anh em trong nhà lại hòa thuận, cha mẹ đều hiền lành, mặc dù không có một vườn hoa rộng lớn, Xuân Lan thu quế bay theo chiều gió, tuy rằng không có một phòng khách lớn nhưng mùa đông ấm áp mùa hè lạnh, gia đình chúng ta là số một nha! Con không thể rời đi người, công ơn của người... ”
Một đám học sinh tiểu học đầu đội chiếc nón quả dưa màu vàng, mặc áo trắng, quần đùi hoặc váy dài màu xanh, trên tay cầm một cây cờ nhỏ hình tam giác, trên lưng đeo ba lô hình nhân vật hoạt hình vui nhộn, vừa đi theo giáo viên của mình vừa cất cao giọng hát vang một bài hát nào đó.
Bọn nhỏ được ra ngoại ô chơi thật là vui mừng biết nhường nào. Trường tổ chức cho chúng đến vườn cây ở ngoại ô cách đây 5 km để dã ngoại.
Bọn nhỏ cười thật vui vẻ! Khuôn mặt ngây thơ với nụ cười thuần khiết, không buồn không lo hát bài “Gia đình chúng ta”, trong mắt đều là cảnh vật xinh đẹp ở xung quanh.
Nhìn bọn trẻ cứ như thấy được mọi sự tốt đẹp trên thế giới này, không có dối trá, không có dơ bẩn, không có thất vọng. Bọn chúng một lòng thầm nghĩ mau lớn lên, lúc đó thì có thể đi được xa hơn, được xem nhiều cảnh đẹp hơn nữa.
Ở đây vui nhộn là thế nhưng ở một nơi khác lại hoàn toàn đối lập. Tiếng chuông cửa vang lên ở một góc đường tĩnh lặng, Cao Bảo Nhi đẩy cửa kính trong suốt ra bước vào trong sau đó đóng cửa lại ngăn cách mọi âm thanh vui vẻ ở bên ngoài.
Đây là một nơi vô cùng yên tĩnh hoặc có thể nói là lạnh lẽo, không hề có một chút không khí ấm áp nào như thế giới ngoài cửa kính kia.
Người mới bước vào hờ hững với mọi thứ, giọng nói thản nhiên mang theo một chút kiêu ngạo làm cho người nghe cứ như nhìn thấy một cây mai đứng sừng sững ngạo nghễ giữa cơn bão tuyết.
Nhưng trên thực tế, cô không phải là kiêu ngạo chỉ là lười nói chuyện. Cô im lặng cả ngày, không nói không cười, giống như không có chuyện gì đáng để nói đến, trời có sập xuống thì cũng không có quan hệ gì với cô.
“Chị Bảo Nhi, hôm nay chị tới sớm vậy, có phải là em làm việc không được tốt nên chị đến giám sát em không?” Một cô gái trẻ hé ra khuôn mặt tươi cười mang chút sợ hãi hỏi.
“Trời nóng nực.” Một sợi tóc dài đen nhánh như mực rơi xuống đất ngay sau đó.
“Dạ?” Cô gái ngẩn ra.
“Máy lạnh không có lạnh.” Cao Bảo Nhi bỏ thêm một viên đá vào trong ly nước chanh rồi uống một hơi.
Một cảnh đẹp hiện ra, tất cả cùng nhau lay động trong cơn gió, không cần quan tâm ánh mắt của người khác, chỉ riêng mình cô tự do tự tại.
Em gái vừa làm vừa học lộ ra ánh mắt đồng tình: “Lại hư nữa rồi sao? Chị có muốn kêu người lại sửa không? Người nhà của bạn học em mở tiệm điện đó.”
Cô nhẹ nhăn hai hàng chân mày lại, bỏ một viên nước đá vào miệng nhai: “Không cần, còn xài được.”
Gương mặt tuấn tú của bà chủ thật mê người, đôi mắt lạnh lùng chói lọi rực rỡ giống như viên trân châu đen nơi biển sâu. Có khả năng dụ dỗ mọi người trầm luân vào không còn biết đường mà về.
Cao Bảo Nhi không cao, nhưng lại có dáng người làm người khác phải hâm mộ, đôi chân thon dài cùng vòng eo quyến rũ, còn có làn da trắng như sữa cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Cô là một cô gái xinh đẹp hơn nữa còn có khí chất hơn người. Đây là điều được mọi người thừa nhận, không ai dám có bất cứ lời lẽ phản bác nào về điều đó.
Nhưng Cao Bảo Nhi lại không đồng ý với điều đó, cô cảm thấy ánh mắt mọi người có vấn đề, một cô gái ít nói thì có vẻ đẹp gì đáng để nói đến chứ, nhiều lắm thì hình dáng không khó coi thôi.
Cô đối với hình dáng của chính mình không có một chút vui mừng nào, thêm vào đó là tính cách lãnh đạm kia làm cho khách đến tiệm chỉ dám âm thầm thưởng thức vẻ đẹp của cô, không dám trực tiếp khen ngợi, vì vậy cô cũng tự nhận định là diện mạo của mình chỉ ở mức “còn có thể” chấp nhận được.
“Chị Bảo Nhi, chị có suy nghĩ đến việc đổi một cái máy lạnh mới không? Gần nhất có rất nhiều cửa hàng lớn đang đại hạ giá, chị nên mua một cái mới đi.” Cái máy lạnh kia thật sự đã quá cũ và lỗi thời rồi.
“Có thể xài thì vẫn xài, không cần phải lãng phí.” Vẻ mặt của Cao Bảo Nhi không thay đổi, cô đang đo tỉ lệ giữa bột mì và bột ca cao.
Cao Bảo Nhi không phải là tiếc đồ cũ, mà là cô không muốn vứt bỏ những thứ có liên quan đến ba mình. Trong lòng cô, ba cô vẫn còn sống mãi ở đây, nên cô không muốn rời khỏi nhà trọ này rời xa những kỉ niệm của hai người.
Thật ra thì cô có đủ khả năng về kinh tế để mua một căn nhà chung cư, có thang máy, có bảo vệ 24/24 giờ tuần tra xung quanh, không phải chịu cảnh mồ hôi đổ như mưa khi đi lên cầu thang nhỏ hẹp để lên tầng 5 càng không phải chịu đựng cảnh đông lạnh hạ nóng.
Thật may là nhà cô ở tầng cao nhất có sân thượng có thể phơi quần áo và ra ngoài hóng mát, nếu không đến mùa hè thì nhất định cô sẽ ở trong một cái lò nướng bánh.
Thậm chí gia cảnh của em gái làm thêm này còn tốt hơn cô, cô ấy từ miền nam tới đây thân thế hoàn toàn trong sạch, ban ngày đi làm đến tối thì đến lớp học. Tiệm này có hai phòng trống, một trong hai phòng dùng để cho nhân viên nghỉ ngơi. Cô ấy không có chỗ ở, ban đêm sẽ ngủ lại đây.
Tiệm cà phê ở góc đường là nơi gửi gắm tâm hồn của Cao Bảo Nhi, cô dồn hết sức lực để kinh doanh đem đến thành công như ngày hôm nay, nhận được lời khen gợi của mọi người.
Nhưng cô là người không uống cà phê.
Không phải là hoàn toàn không uống mà là hiếm khi cô uống. Đối với một người kinh doanh tiệm cà phê mà nói, đây đúng là chuyện hiếm thấy.
Dĩ nhiên trong đó có cả một câu chuyện xưa nhưng cô không muốn nói cho ai biết, mọi người chỉ biết bà chủ của tiệm cà phê này có một tính cách vô cùng lạnh lùng.
Điều quan trọng nhất là tay nghề pha chế cà phê của cô được mọi người khen ngợi không dứt lời. Khách hàng đến đây chỉ được ăn điểm tâm ngọt và uống cà phê, không cho mang về nhà cũng như không được nói chuyện lớn tiếng nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài.
“Chị Bảo Nhi, em thấy chị ở nhà nóng quá ngủ không được nên mới sáng sớm đã chạy đến đây rồi, nếu cứ kéo dài như thế, cơ thể của chị sẽ không chống đỡ nổi đâu.” Trác Hương Miêu bày ra một bộ dạng quan tâm nhưng trên thực tế cô rất vui mừng khi có người bầu bạn với mình.
Dù sao cô chỉ là một nữ sinh mười bảy, mười tám tuổi lại không có người thân bên cạnh, vừa đi học vừa đi làm quả thật cô không thể chịu nổi.
May mắn có chị Bảo Nhi giúp đỡ cô, không để cho cô vì chuyện mướn phòng trọ mà phiền lòng vừa tiết kiệm được một khoản chi vừa không sợ bị trễ giờ làm. Tiệm cà phê ở ngay lầu dưới nơi cô sống.
“Không cần lo lắng cho chị, hai ngày nữa là bảo tới rồi, nhiệt độ tự nhiên sẽ giảm xuống.” Cao Bảo Nhi nói rất thoải mái cứ như việc bão sắp tới đây cũng không nằm trong phạm vi liên quan đến cô.
“Bão... ” Trác Hương Miêu nghe vậy thì trên xuất hiện hắc tuyến, khóe miệng hơi run rẩy.
Rõ ràng chỉ là một cái máy lạnh cũ kỹ có vấn đề, đổi một cái máy mới là được rồi, thế mà chị ấy lại mong có bão đến để giảm không khí nóng xuống, quá thiên tài đi.
Quả nhiên là phong cách của chị Bảo Nhi, tàn khốc không ai bằng được.
“Lấy đường cát trắng và phấn hoa quế qua cho chị.” Trước tiên phải để lò nướng ở hai trăm độ.
“Chị Bảo Nhi, không phải hôm nay chị làm bánh táo sao?” Vừa nghĩ tới hương thơm của quả táo hòa quyện với lớp bánh giòn tan, nước miếng của Trác Hương Miêu đã chảy ra rồi.
“Ừ! Chị làm thêm mấy loại bánh trái cây, bánh ngọt phô mai, bánh chocolate…” Cao Bảo Nhi dừng lại một chút, liếc vị tiểu trợ lý bên cạnh: “Không được ăn vụng bánh nữa, mặt của em càng ngày càng tròn đó.”
Trác Hương Miêu đang len lén ăn vụng một ít bánh chocolate đột nhiên đứng hình, cô cười gượng bỏ miệng bánh xốp giòn tan xuống.
Tiệm cà phê ở góc đường mười một giờ sáng mới bắt đầu mở cửa, mãi cho đến chín giờ tối mới ngừng hoạt động. Hàng ngày có hai nhân viên phục vụ thay ca nhau tiếp đãi khách hàng.
Bình thường bà chủ xinh đẹp mười giờ mới đến tiệm, buổi tối hôm trước cô đã dặn Trác Hương Miêu chuẩn bị những nguyên liệu cần thiết khi cô đến chỉ cần bắt tay vào việc làm bánh, thế là cửa tiệm sẽ thuận lợi mở cửa.
Tay nghề của Cao Bảo Nhi quả thật rất khéo, tay cô cứ như là có ma thuật. Cô vừa có thể làm mười loại bánh khác nhau vừa trông chừng lò nướng. Khi có tiếng kêu vang lên cô lập tức lấy bánh ra lại tiếp tục bỏ vào một khay bánh mới, động tác rất là lưu loát.
Bởi vì hôm nay cô đến sớm hai tiếng nên có rất nhiều loại bánh ngọt như bánh cà rốt, bánh quả mâm xôi, bánh mì đều đã hoàn thành đủ dùng cho ba ngày.
Đúng mười một giờ, chuông cửa vang lên, vị khách đầu tiên đẩy cửa bước vào.
“Tịch Na, cho tôi một ly cà phê đá châu Âu.”
Tịch Na là tên Cao Bảo Nhi sử dụng trong cửa tiệm, đa số khách quen cũng không biết tên thật của cô.
“Vâng! Xin đợi một chút.” Mặt cô không hề tươi cười chỉ mở miệng nói.
Trong ly có đường trái cây, đá vụn chiếm ba phần, lại thêm một viên đá lớn; cô lấy cà phê đặc ra hâm nóng nhân dịp còn nóng cô quậy cho tan đều ra.
Mọi người chỉ thấy bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng rót vào ly đá rồi thêm rượu Whisky vào.
Trên cùng thêm một lớp kem sữa rồi trang trí bằng một trái anh đào, một ly cà phê châu Âu đã hoàn thành.
“Tịch Na, tôi muốn một ly cà phê Mocha.”
“Tịch Na, tôi muốn một ly cà phê với cam, thêm một phần bánh quy nữa.”
“Nóng quá đi! Tịch Na, mau cho tôi một ly cà phê đá... Oa! Bánh chocolate ngon quá, cho tôi một phần…”
Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, một người lại một người nối tiếp nhau vào trong tiệm cà phê, chào hỏi với bà chủ quen thuộc đứng sau quầy bar rồi tự tìm chỗ ngồi.
Chưa đến mười hai giờ, nhưng gần như không còn ghế trống nào trong tiệm, hương thơm của cà phê và bánh ngọt hòa quyện vào nhau, không ai nói lời nói, tiệm cà phê tràn ngập một không khí tĩnh lặng.
Nhưng cũng có vài vị khách quen cố tình tiếp cận bà chủ, thoạt nhìn như đang trêu ghẹo cô nhưng chẳng qua là hỏi thăm một số việc thường ngày.
“Tịch Na, suốt ngày cô ở quán cà phê này, không ra ngoài hẹn hò, không sợ bạn trai giận à?” Người đàn ông A vẫn luôn có tình cảm tốt với cô mở miệng lơ đãng đặt câu hỏi.
Cao Bảo Nhi nhẹ nhướn hàng lông mày lên, lạnh lùng nói: “Nếu như uống cà phê nhiều làm đầu óc anh mơ hồ thì tôi đề nghị anh nên ít đến đây.”
Cô vừa nói dứt lời cũng đã cắt xong một lát chanh, một ly cà phê đá khác lại được đưa đến cho khách hàng.
Cao Bảo Nhi có thể đồng thời làm rất nhiều việc, một tay xay cà phê một tay đánh kem, nháy mắt đã làm xong một ly cà phê kem.
“Trời ơi! Tịch Na, đừng nghĩ ý tốt của tôi là lòng lang dạ thú chứ, cô cũng đã trưởng thành cũng nên tìm một người bạn trai đi, nhìn cô luôn cô đơn một mình, chúng tôi cũng đau lòng.” Một người đàn ông trung niên ăn mặc như nhân viên chính phủ vừa uống cà phê vừa không quên tiến cử chính mình đi tiêu thụ.
Đầu năm nay, người làm mai quá nhiều, chỉ cần nhìn thấy người nào chưa có đôi có cặp liền nhiệt tình hỏi một câu, tự cho là mình đang làm việc tốt.
“Tôi không biết là uống cà phê cũng sẽ say.” Giọng nói của Cao Bảo Nhi lãnh đạm, cùng với không khí nóng bên ngoài hoàn toàn đối lập nhau.
Ánh sáng chói chang mãnh liệt chiếu xuống làm cho người ta cảm thấy càng thêm nóng bức.
Lúc này nếu như uống một ly cà phê đá để giải nhiệt đúng là quá đã, không ít người nghĩ như vậy, cho nên tiệm cà phê rất đông khách.
Cao Bảo Nhi vẫn một mực lạnh lùng trả lời câu hỏi của khách hàng nhưng vẫn không làm giảm nhịp điệu làm ra một ly cà phê nữa, đáp ứng nhu cầu của khách hàng.
Hai giờ trưa đột nhiên có tiếng sấm rền vang, một cơn mưa rào mang theo sấm chớp đã cướp đi không ít khách hàng của tiệm, đồng thời cũng làm cho nó quay về vẻ tĩnh lặng ban đầu.
Bình thường từ ba giờ đến năm giờ chiều tiệm cà phê sẽ treo bảng đóng cửa, trong khoảng thời gian này nhân viên sẽ tranh thủ nghỉ ngơi bổ sung năng lượng, có như thế thì mới có thể lực tiếp tục làm việc vào buổi tối.
Lúc này cũng còn sớm, Trác Hương Miêu đang chuẩn bị đến trạm xe buýt đón xe đi học, một nhân viên nam vừa làm vừa học khác đã tiếp nhận công việc của cô.
Ngay tại lúc mọi người đang nghĩ ngơi, một chiếc xe màu xanh ngọc cũ kỹ chạy nhanh qua ngã tư đường, sau đó chuyển đầu xe đậu tại nơi cấm đậu xe bên đường.
Cửa xe vừa mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống, anh mang một chiếc kính râm rộng thùng thình không hề hợp với khuôn mặt chút nào, dường như đang suy nghĩ điều gì đó anh đưa tay xoa xoa cằm, chăm chú nhìn tiệm cà phê ở góc đường.
Một lúc sau, anh lại lái xe đi, đậu ở một nơi khá xa, chiếc kính râm vẫn không gỡ cuống anh đi bộ trở lại góc đường.
Anh cúi đầu kiểm tra thông tin với tờ giấy trong tay rồi căng thẳng thử kéo cửa kính ra.
Cửa không có khóa, đương nhiên anh có thể mở nó ra.
Thành thật mà nói, anh bị tiếng chuông cửa làm cho giật mình, anh hít mạnh một hơi, nhẹ tay đóng cửa kính lại.
Bây giờ không phải là thời điểm mở cửa, sự xuất hiện của anh mang lại không ít sự chú ý của mọi người trong tiệm, tất cả ánh mắt đều tập trung vào anh, âm thầm suy nghĩ là anh đã đến nhầm chỗ.
Chỉ có bà chủ là không hề chú ý đến mọi việc, cô đang chăm chú lau dọn tách cà phê không hề phát hiện là có người đang đến gần.
Cho đến khi một bóng đen che lấp đi ánh sáng trước mặt, cô mới hơi ngầng đầu lên, nhìn thẳng vào người đàn ông xa lạ.
“Muốn uống cà phê thì phải đợi 30 phút nữa —”
Tiếng nói của Cao Bảo Nhi trong trẻo mà lạnh cùng lúc phát ra với giọng nói trầm thấp của đàn ông, tạo thành một giai điệu tuyệt diệu.
“Em hãy gả cho anh, chúng ta kết hôn đi!”
Một viên kim cương lớn được đưa ra trước mắt Cao Bảo Nhi. Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong tiệm bao gồm cả người khiêng bao cà phê tới giao hàng đều im phăng phắc. Ánh mắt của mọi người kinh hãi nhìn người đàn ông vừa nói ra câu đó, không biết anh có bị bệnh thần kinh không.
Mỗi người đều có chỗ ngồi của mình, đứng dậy cũng không được mà ngồi đó cũng không xong, tt nht l khng nn ni cu no, ngời thng minh th nn tự bảo vệ bản thn mnh, ch dại g m đến gần khu vực nguy him.
Nhng lại c ngời khng sợ chết m đến gần đ.
Những khch hng thờng lui ti tiệm c ph biết rt rõ một chuyện, c chủ tiệm c ph c ti nghệ bậc nht ny c một chuyện rt cm kỵ, đ l những chuyện lin quan đến hn nhân, ai dám lấy cô ra làm đối tượng đùa giỡn thì sẽ lập tức bị đá bay ra khỏi quán…
Từ đó đến giờ là vậy.
Cho nên người theo đuổi bà chủ xinh đẹp thì nhiều nhưng ít có ai dám hành động trực tiếp mà đều dùng lời nói để ám chỉ thăm dò xem tình hình như thế nào rồi mới quyết định có nên hành động mạo hiểm hay không.
Nhưng cho đến bây giờ số người bỏ mạng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vì mọi người đều không muốn chạm vào quả bom này để rồi không được tới tiệm cà phê nữa.
“Xin lỗi, tôi không nghe rõ anh nói gì, phiền anh lặp lại lần nữa.” Mười ngón tay nhỏ và dài đem phần tóc vướng trên gò má kẹp lại sau tai.
Tiếng hít vào càng lớn hơn.
Mọi người đều biết đây là điềm báo Cao Bảo Nhi đang rất tức giận, giọng nói càng bình thản, thái độ bình tĩnh như hồ nước nơi rừng thẳm, chứng tỏ đây là một hồ nước rất sâu, người bình thường sẽ bị dìm chết.
Tất cả mọi người lập tức cầu nguyện, mong chờ người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai này biết xem sắc mặt người khác, sớm quên đi ý nghĩ trong đầu, đừng hướng về miệng núi lửa mà khiêu chiến.
Thậm chí Trác Hương Miêu nên bắt xe đến trường cũng đã đứng cạnh cửa, mở sẵn cửa chờ tiễn khách đế tránh có người gặp xui xẻo ngoài ý muốn.
Nhưng người không biết sống chết thì nhiều, nhất là trước mắt đang có một người. Người đàn ông đó lại kích động cười rạng rỡ, đôi mắt tỏa sáng như ánh mặt trời.
“Anh nói anh muốn cưới em, chúng ta cùng sinh một đứa trẻ, cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc.” Người đàn ông mở rộng hai tay, muốn ôm cô vào lòng.
Đáng tiếc cái anh nhận được chỉ là một ánh mắt lạnh lùng.
“Hữu Dân, thăm dò xem các bệnh viện gần đây có bệnh nhân trốn viện không?” Vẻ mặt Cao Bảo Nhi không thay đổi, giọng nói bình thản nói.
“Vâng”
Một nhân viên vừa làm vừa học khác đẩy gọng kính nặng trịch lên, khởi động laptop rồi mở internet, chuẩn bị lên mạng kiểm tra.
Nhưng hắn còn chưa kịp nhấn bàn phím thì một ngón tay thon dài nhẹ nhàng chặn lại, lướt trên bàn phím đánh ra một vài ký tự.
Những hành động này chỉ diễn ra trong nháy mắt, làm mọi người không kịp phản ứng.
“Yên tâm, cơ thể anh hoàn toàn khỏe mạnh không hề bệnh tật, về điểm này thì bác sĩ nhà anh có thể chứng minh, thể xác và tâm hồn anh đều khỏe mạnh, không có ham mê bất chính chỉ nhiệt tình với công việc nhà và thiên nhiên.” Anh chậm rãi nói không hề kiêng kỵ ánh mắt ngạc nhiên của người khác, thậm chí còn có phần vui vẻ.
Nhìn bề ngoài, người đàn ông này tuyệt đối là cực phẩm, mày rậm mắt sáng, mũi cao thẳng, có má lúm đồng tiền, da thịt rám nắng sáng bóng, cả người cứ như tỏa ra ánh sáng.
Hơn nữa người đàn ông tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tám này hình như rất thích cười, từ khi bước vào tiệm cà phê giống như là uống thuốc kích thích, khóe môi chưa bao giờ hạ xuống.
Từ người đàn ông này tỏa ra ánh sáng chói mắt như thần mặt trời Apollo, một nguồn năng lượng từ người anh phát ra không dứt, làm cho mọi người có cảm giác bị hòa tan vào ánh mặt trời này.
“Làm việc nhà?” Ánh mắt lạnh lùng của Cao Bảo Nhi sâu thẳm thêm một chút
“Cơ thể anh khỏe mạnh, không uống rượu không đi PUB, quán ăn đêm, mỗi ngày tập thể dục một tiếng, ba bữa đều ăn đúng giờ, uống nhiều nước, chảy nhiều mồ hôi, thân thể được bảo trì rất tốt.” Cơ thể anh quả thật rất cường tráng, đến cảm cúm cũng không đến tìm anh.
“Thói quen tốt, tiếp tục duy trì.” Sắc mặt cô không hề thay đổi, giọng nói bình thường không hề hứng thú với đề tài anh đang nói.
Ngón tay anh chỉnh sửa lại tóc, miệng nâng lên lộ ra hàm răng trắng không tỳ vết: “Đúng vậy! Thói quen tốt, anh cam đoan chất lượng t*ng trùng rất tốt, nhất định em sẽ nhanh chóng mang thai...”
“Tôi mang thai?” Hàng chân mày của cô bỗng chốc nhíu lại, một tia sáng khó lý giải thoáng qua trong con ngươi.
Mấy bóng người lặng lẽ lui về phía sau, nơm ớp lo sợ rụt cổ lại, cố gắng hết sức tìm nơi an toàn mà tị nạn.
Con người có bản năng tránh hiểm họa, nước đến thì chạy, ai lại không lo giữ mình chứ.
“Em thích lễ cưới theo kiểu phương Tây hây phương Đông, áo cưới thì muốn đặt làm hay mua sẵn, phòng tân hôn thì không cần em trang trí, em muốn phong cách hiện đại, Nhật Bản, truyền thống… Vách tường thì tùy em, dán giấy cũng được, anh có muôi một bể cá…”
Người đàn ông nói một cách hứng thú, bộ dáng như một người vợ mới cưới, vô tư không biết vẻ mặt của người khác kinh ngạc như thế nào, nhìn anh cứ như nhìn quỷ.
“Anh nói nhiều như vậy chắc khát nước rồi.” Cao Bảo Nhi rót một ly nước lọc bỏ vào vài viên đá.
“Cám ơn em, đúng là anh khát nước thật, hôm nay trời nóng quá…” Anh vươn tay tính nhận ly nước nhưng lại không bắt được cái gì hết chỉ trơ mắt nhìn dòng nước rơi từ trên cao xuống.
Một hồi mát mẻ ập tới.
Giọt nước rơi xuống, hai viên đá không ngừng xoay tròn, áo sơ mi trắng đã ướt đẫm nước.
Lời nói chợt ngừng lại, người đàn ông ngạc nhiên trố mắt ra nhìn, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên giống như không hiểu tại sao cô lại làm như thế
Kết quả không nên là như vậy. Tim anh đập mạnh, mắt nhìn loạn cho thấy anh rất hoang mang.
“Thoải mái không? Đầu anh chắc là hạ nhiệt rồi chứ?” Giọng nói của cô lạnh lẽo.
“Em... Em tại sao lại hắt nước vào anh... ” Anh rõ ràng là y như lời ước định mà đến, không có một tia do dự.
“Thời gian nghỉ ngơi đã hết, chúng tôi muốn bắt đầu buôn bán, anh muốn uống cà phê thì ngồi xuống trước còn không thì cửa ở phía sau anh, hai chân anh mạnh khỏe có thể tự đi ra ngoài.” Ánh mắt cô lạnh lùng giống như nói: không muốn tôi động thủ thì tự anh ra ngoài.
Anh rất kinh ngạc nói: “Trước kia em không phải là như vậy? Tại sao chỉ mới mấy năm mà đã thay đổi như vậy?”
“Tôi nghĩ anh nhận lầm người .” Cao Bảo Nhi buông chiếc ly chưa khô xuống, ngay đến mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên.
“Em là Bảo nhi, anh không nhận lầm người, ngay cả cánh tay trái của em có vết sẹo do bệnh thủy đậu anh còn nhớ rõ.” Gương mặt của cô không có thay đổi nhiều, chỉ là gương mặt mũm mĩm của trẻ con đã trở nên thon thả có đường cong hài hòa, ẩn chứa nét nữ tính.
Anh liếc mắt một cái liền nhận ra cô, cho dù xa nhau nhiều năm nhưng bộ dạng cô bĩu môi hờn dỗi vẫn in sâu trong tâm trí anh.
Cao Bảo Nhi nghe anh kêu chính xác tên cô thì ánh mắt chợt lóe ra một tia sắc bén: “Tôi không biết anh.”
Anh vừa nghe cô dùng ngữ điệu xa cách thì cũng không lo lắng gì mà nhìn ngắm chiếc kính râm, đôi mắt sáng ngời như nước mang theo vẻ vui mừng đã lâu không gặp: “Người xa lạ thì cũng tốt, chúng ta lại một lần nữa phát triển tình cảm, chờ sau khi kết hôn rồi bồi dưỡng tình cảm…”
Cao Bảo Nhi nghe nhắc tới hai chữ “Kết hôn” thì gương mặt vốn bình tĩnh chợt thay đổi, đôi mắt vẫn bình thản bỗng nhìn chằm chằm, hơi nóng của cà phê bao phủ hai tròng mắt.
“Mấy người còn chờ gì mà không đuổi hắn ra ngoài.” Môi mỏng của cô mở ra.
Để tránh tiệm cà phê trở thành án mạng hiện trường, một nhân viên chạy nhanh tới, không nói hai lời liền nhấc cánh tay của anh lên, mời anh ra ngoài.
Bọn họ không muốn thất nghiệp lại càng không muốn nhìn cô chủ xinh đẹp trở hung thủ giết người. Tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao nhưng cô chủ giống như là rất ghét hôn nhân, đến cả nói đến nó cũng không được.
Đây là bí mật công khai trong tiệm, không ai dám nhổ răng cọp, chạm đến đề tài đòi mạng này.
“Bảo Nhi, em thật sự quên anh rồi sao? Anh là Mạt Đề Á, anh Đề Á của em.” Người đàn ông ở ngoài cửa la to, vung hai tay lên.
Anh nghĩ là trong nhất thời cô không nhớ tới anh. Dù sao hai người cũng có đoạn tình cảm năm tháng, vẻ ngoài của anh và cô đều có ít thay đổi, không giống trước đây.
“Anh Đề Á?” Trong đầu cô giống như hiện lên cái gì đó nhưng lập tức biến đi.
Cao Bảo Nhi sờ vào vết sẹo trên cánh tay nhưng lập tức đã quay trở lại làm việc, không hề để những lời nói kia trong lòng vì trong trí nhớ của cô không hề có anh Đề Á.
Ngay cả hình dáng của ba mẹ mà cô còn không nhớ rõ, nếu có chỉ là những hình ảnh không vui vẻ.
“Bảo Nhi... Chị Tịch Na, người kia là bạn của chị sao?” Hữu Dân ôm laptop mang theo vẻ mặt tò mò đến gần.
“Không phải.” Cao Bảo Nhi như thường lệ bình thản như nước không hề nói năng rườm rà.
“Nhưng mà hình như anh ta biết chị! Hơn nữa anh ta rất lợi hại, chỉ với vài động tác mà anh ta đã đem cấu hình của em cài đặt lại.” Quả thực là pháp sư trong giới vi tính.
Hai hàng lông mi của Cao Bảo Nhi khẽ nâng lên, cô nhìn thoáng ra bên ngoài: “Xuống tầng hầm chuyển 10kg cà phê lên rồi rửa sạch mấy nguyên liệu làm bánh ngọt, để đó cho chị.”
“Chị Tịch Na...”
“Muốn chị lặp lại lần nữa sao?” Cao Bảo Nhi lạnh lùng liếc một cái.
“Không cần, em đi làm ngay.” Vương Hữu Dân chán nản xắn tay áo lên, chuẩn bị tiếp tục kiếp làm thêm cực khổ.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất làm hơi nước bốc lên, tán lá cây bên đường rũ xuống bả vai, lại có ngọn gió mùa hẹ thổi thoáng qua. Góc đường dương quang độc ác vô cùng, chiếu mặt nổi lên bốc hơi nhiệt khí, một mảnh hàng cây bên đường bay xuống màu vàng đóa hoa dừng ở dày rộng bả vai, lại ở nóng gió thổi phù hạ ngã xuống hình tròn câu cái.
Mạt Đề Á đeo chiếc kính râm không hề rẻ lên, che đi suy nghĩ trong đáy mắt, bên miệng lưu lại nụ cười vui vẻ.
Một bó hoa hồng tươi đẹp rực rỡ chói mắt như ngọn lửa đỏ, cánh hoa mềm mại như tơ lụa được đưa đến trước mặt một cô gái. Hành động này đã phá hỏng bầu không khí yên tĩnh của tiệm cà phê.
Yêu.
Người đàn ông kia có vẻ ngoài thật xuất sắc, cái mũi thẳng cao, mày rậm mắt to, môi dày vừa phải, đôi mắt đen như mực ánh lên sự tự tin cho thấy anh vô cùng quyết tâm nhất định phải đạt được mục đích.
Đây không phải là lần đầu tiên anh cầu hôn.
Nhưng anh lại giống như tiểu cường*, ngày qua ngày trình diện ở tiệm cà phê này, dùng những lời lẽ khác nhau để cầu hôn với đối phương. Đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc xõa ngang vai.
* Con gián.
Tên của tiệm cà phê là “Góc đường”, nó nằm ở góc ngã tư đường, bảng hiệu màu đỏ trông thật bắt mắt, trên đó còn có một con mèo nhỏ tham ngủ màu trắng như tượng trưng cho tiệm.
Những người chờ xem kịch vui đã sớm ngồi kín cả tiệm, chỉ chờ xem anh bị cự tuyệt một cách tàn khốc thì mới vui vẻ ra về.
“Bảo bối, những bông hoa này thật là nặng đó, em có muốn nhận lấy nó trước không? Tay của anh tê hết cả rồi.” Người đàn ông tuấn tú làm nũng nói, đôi con ngươi không hề e lệ một chút nào khi nói những câu đó mà còn toát ra vẻ hấp dẫn chết người.
“Thứ nhất, tôi không phải bảo bối của anh; thứ hai, tôi bị dị ứng phấn hoa.” Cánh môi phấn nộn của cô gái toát ra tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe có vẻ giống như cô không hề có chút vui mừng nào với hành động của người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông nghe vậy, mới ngửa đầu cười lớn, hai ngón tay búng vào nhau phát ra âm thanh, sau đó bày ra tư thế anh tuấn nhất: “Không cần mắc cỡ! Bảo bối, hai chúng ta quen nhau cũng không phải là mới ngày một, ngày hai. Tình cảm thanh mai trúc mã của chúng ta kéo dài đến ngày hôm nay, tất cả đều là duyên phận...”
Cô gái vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ khẽ nâng mí mắt lên nhìn anh một cái, sau đó thản nhiên nói: “Anh chiếm mất chỗ ngồi của người khác.”
“Bảo bối, lòng anh bị tổn thương rồi.” Vẻ mặt của người đàn ông rất thương tâm giống như đã bị đả kích thật lớn.
“Anh không yếu ớt như vậy.” Cô gái xinh đẹp vẫn trả lời một cách lạnh lùng.
Anh thở dài, khóe miệng rũ xuống: “Thực vô tình quá đó! Bảo bối, em cứ từ chối lời cầu hôn của anh, tình cảm của anh thắm thiết như thế, gả cho anh có gì không tốt chứ? Anh sẽ yêu thương em suốt đời suốt kiếp.”
“Không.”
Một chữ ngắn gọn mà có sức mạnh vô song vừa tuôn ra thì những trận cười liền tràn ngập trong tiệm, có người tiến lên vỗ vỗ vào vai người đàn ông, cổ vũ anh cố lên. Phụ nữ chính là phải mặt dày tấn công, tấn công được thì là của anh.
Cũng có người giễu cợt anh tự mình đa tình, khuyên anh nên sớm đổi mục tiêu, thế gian nơi nào không có cỏ thơm, chỉ cần bước ra ngoài là có ngay người đẹp thôi.
Nhưng cũng có người lợi dụng việc này để cá cược với nhau, bây giờ đang giơ một tay ra hướng về phía trước chờ thu tiền.
Đương sự thì như đã thành thói quen, anh giương môi lên, lơ đễnh buông chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ tươi xuống, rất phong độ xoay người lại đi ra.
Chuông cửa vang lên khi anh đẩy cửa ra, trông anh không hề tức giận chút nào mà đang nở nụ cười đi vào tiệm bán kim cương gần đó.
Đột nhiên, một trái bóng cao su bay qua trước mặt, anh dừng lại một chút, hai tròng mắt híp lại.
Anh chỉ thấy một đứa bé sáu tuổi chạy tới đuổi theo trái bóng bay, đèn báo hiệu ở ngã tư đường đang chuyển sang màu đỏ, mọi người đều dừng bước chân lại.
“A, cẩn thận ——”
Phịch một tiếng, cơ thể của người đàn ông đó bị đánh bay lên tạo thành một hình vòng cung, sau đó rơi xuống đường, một dòng máu đỏ tươi nhanh chóng tràn ra như màu đóa hoa hồng để lại trong tiệm cà phê…
“...Gia đình chúng ta thật hạnh phúc, cuộc sống ấm no lại khỏe mạnh, anh em trong nhà lại hòa thuận, cha mẹ đều hiền lành, mặc dù không có một vườn hoa rộng lớn, Xuân Lan thu quế bay theo chiều gió, tuy rằng không có một phòng khách lớn nhưng mùa đông ấm áp mùa hè lạnh, gia đình chúng ta là số một nha! Con không thể rời đi người, công ơn của người... ”
Một đám học sinh tiểu học đầu đội chiếc nón quả dưa màu vàng, mặc áo trắng, quần đùi hoặc váy dài màu xanh, trên tay cầm một cây cờ nhỏ hình tam giác, trên lưng đeo ba lô hình nhân vật hoạt hình vui nhộn, vừa đi theo giáo viên của mình vừa cất cao giọng hát vang một bài hát nào đó.
Bọn nhỏ được ra ngoại ô chơi thật là vui mừng biết nhường nào. Trường tổ chức cho chúng đến vườn cây ở ngoại ô cách đây 5 km để dã ngoại.
Bọn nhỏ cười thật vui vẻ! Khuôn mặt ngây thơ với nụ cười thuần khiết, không buồn không lo hát bài “Gia đình chúng ta”, trong mắt đều là cảnh vật xinh đẹp ở xung quanh.
Nhìn bọn trẻ cứ như thấy được mọi sự tốt đẹp trên thế giới này, không có dối trá, không có dơ bẩn, không có thất vọng. Bọn chúng một lòng thầm nghĩ mau lớn lên, lúc đó thì có thể đi được xa hơn, được xem nhiều cảnh đẹp hơn nữa.
Ở đây vui nhộn là thế nhưng ở một nơi khác lại hoàn toàn đối lập. Tiếng chuông cửa vang lên ở một góc đường tĩnh lặng, Cao Bảo Nhi đẩy cửa kính trong suốt ra bước vào trong sau đó đóng cửa lại ngăn cách mọi âm thanh vui vẻ ở bên ngoài.
Đây là một nơi vô cùng yên tĩnh hoặc có thể nói là lạnh lẽo, không hề có một chút không khí ấm áp nào như thế giới ngoài cửa kính kia.
Người mới bước vào hờ hững với mọi thứ, giọng nói thản nhiên mang theo một chút kiêu ngạo làm cho người nghe cứ như nhìn thấy một cây mai đứng sừng sững ngạo nghễ giữa cơn bão tuyết.
Nhưng trên thực tế, cô không phải là kiêu ngạo chỉ là lười nói chuyện. Cô im lặng cả ngày, không nói không cười, giống như không có chuyện gì đáng để nói đến, trời có sập xuống thì cũng không có quan hệ gì với cô.
“Chị Bảo Nhi, hôm nay chị tới sớm vậy, có phải là em làm việc không được tốt nên chị đến giám sát em không?” Một cô gái trẻ hé ra khuôn mặt tươi cười mang chút sợ hãi hỏi.
“Trời nóng nực.” Một sợi tóc dài đen nhánh như mực rơi xuống đất ngay sau đó.
“Dạ?” Cô gái ngẩn ra.
“Máy lạnh không có lạnh.” Cao Bảo Nhi bỏ thêm một viên đá vào trong ly nước chanh rồi uống một hơi.
Một cảnh đẹp hiện ra, tất cả cùng nhau lay động trong cơn gió, không cần quan tâm ánh mắt của người khác, chỉ riêng mình cô tự do tự tại.
Em gái vừa làm vừa học lộ ra ánh mắt đồng tình: “Lại hư nữa rồi sao? Chị có muốn kêu người lại sửa không? Người nhà của bạn học em mở tiệm điện đó.”
Cô nhẹ nhăn hai hàng chân mày lại, bỏ một viên nước đá vào miệng nhai: “Không cần, còn xài được.”
Gương mặt tuấn tú của bà chủ thật mê người, đôi mắt lạnh lùng chói lọi rực rỡ giống như viên trân châu đen nơi biển sâu. Có khả năng dụ dỗ mọi người trầm luân vào không còn biết đường mà về.
Cao Bảo Nhi không cao, nhưng lại có dáng người làm người khác phải hâm mộ, đôi chân thon dài cùng vòng eo quyến rũ, còn có làn da trắng như sữa cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Cô là một cô gái xinh đẹp hơn nữa còn có khí chất hơn người. Đây là điều được mọi người thừa nhận, không ai dám có bất cứ lời lẽ phản bác nào về điều đó.
Nhưng Cao Bảo Nhi lại không đồng ý với điều đó, cô cảm thấy ánh mắt mọi người có vấn đề, một cô gái ít nói thì có vẻ đẹp gì đáng để nói đến chứ, nhiều lắm thì hình dáng không khó coi thôi.
Cô đối với hình dáng của chính mình không có một chút vui mừng nào, thêm vào đó là tính cách lãnh đạm kia làm cho khách đến tiệm chỉ dám âm thầm thưởng thức vẻ đẹp của cô, không dám trực tiếp khen ngợi, vì vậy cô cũng tự nhận định là diện mạo của mình chỉ ở mức “còn có thể” chấp nhận được.
“Chị Bảo Nhi, chị có suy nghĩ đến việc đổi một cái máy lạnh mới không? Gần nhất có rất nhiều cửa hàng lớn đang đại hạ giá, chị nên mua một cái mới đi.” Cái máy lạnh kia thật sự đã quá cũ và lỗi thời rồi.
“Có thể xài thì vẫn xài, không cần phải lãng phí.” Vẻ mặt của Cao Bảo Nhi không thay đổi, cô đang đo tỉ lệ giữa bột mì và bột ca cao.
Cao Bảo Nhi không phải là tiếc đồ cũ, mà là cô không muốn vứt bỏ những thứ có liên quan đến ba mình. Trong lòng cô, ba cô vẫn còn sống mãi ở đây, nên cô không muốn rời khỏi nhà trọ này rời xa những kỉ niệm của hai người.
Thật ra thì cô có đủ khả năng về kinh tế để mua một căn nhà chung cư, có thang máy, có bảo vệ 24/24 giờ tuần tra xung quanh, không phải chịu cảnh mồ hôi đổ như mưa khi đi lên cầu thang nhỏ hẹp để lên tầng 5 càng không phải chịu đựng cảnh đông lạnh hạ nóng.
Thật may là nhà cô ở tầng cao nhất có sân thượng có thể phơi quần áo và ra ngoài hóng mát, nếu không đến mùa hè thì nhất định cô sẽ ở trong một cái lò nướng bánh.
Thậm chí gia cảnh của em gái làm thêm này còn tốt hơn cô, cô ấy từ miền nam tới đây thân thế hoàn toàn trong sạch, ban ngày đi làm đến tối thì đến lớp học. Tiệm này có hai phòng trống, một trong hai phòng dùng để cho nhân viên nghỉ ngơi. Cô ấy không có chỗ ở, ban đêm sẽ ngủ lại đây.
Tiệm cà phê ở góc đường là nơi gửi gắm tâm hồn của Cao Bảo Nhi, cô dồn hết sức lực để kinh doanh đem đến thành công như ngày hôm nay, nhận được lời khen gợi của mọi người.
Nhưng cô là người không uống cà phê.
Không phải là hoàn toàn không uống mà là hiếm khi cô uống. Đối với một người kinh doanh tiệm cà phê mà nói, đây đúng là chuyện hiếm thấy.
Dĩ nhiên trong đó có cả một câu chuyện xưa nhưng cô không muốn nói cho ai biết, mọi người chỉ biết bà chủ của tiệm cà phê này có một tính cách vô cùng lạnh lùng.
Điều quan trọng nhất là tay nghề pha chế cà phê của cô được mọi người khen ngợi không dứt lời. Khách hàng đến đây chỉ được ăn điểm tâm ngọt và uống cà phê, không cho mang về nhà cũng như không được nói chuyện lớn tiếng nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài.
“Chị Bảo Nhi, em thấy chị ở nhà nóng quá ngủ không được nên mới sáng sớm đã chạy đến đây rồi, nếu cứ kéo dài như thế, cơ thể của chị sẽ không chống đỡ nổi đâu.” Trác Hương Miêu bày ra một bộ dạng quan tâm nhưng trên thực tế cô rất vui mừng khi có người bầu bạn với mình.
Dù sao cô chỉ là một nữ sinh mười bảy, mười tám tuổi lại không có người thân bên cạnh, vừa đi học vừa đi làm quả thật cô không thể chịu nổi.
May mắn có chị Bảo Nhi giúp đỡ cô, không để cho cô vì chuyện mướn phòng trọ mà phiền lòng vừa tiết kiệm được một khoản chi vừa không sợ bị trễ giờ làm. Tiệm cà phê ở ngay lầu dưới nơi cô sống.
“Không cần lo lắng cho chị, hai ngày nữa là bảo tới rồi, nhiệt độ tự nhiên sẽ giảm xuống.” Cao Bảo Nhi nói rất thoải mái cứ như việc bão sắp tới đây cũng không nằm trong phạm vi liên quan đến cô.
“Bão... ” Trác Hương Miêu nghe vậy thì trên xuất hiện hắc tuyến, khóe miệng hơi run rẩy.
Rõ ràng chỉ là một cái máy lạnh cũ kỹ có vấn đề, đổi một cái máy mới là được rồi, thế mà chị ấy lại mong có bão đến để giảm không khí nóng xuống, quá thiên tài đi.
Quả nhiên là phong cách của chị Bảo Nhi, tàn khốc không ai bằng được.
“Lấy đường cát trắng và phấn hoa quế qua cho chị.” Trước tiên phải để lò nướng ở hai trăm độ.
“Chị Bảo Nhi, không phải hôm nay chị làm bánh táo sao?” Vừa nghĩ tới hương thơm của quả táo hòa quyện với lớp bánh giòn tan, nước miếng của Trác Hương Miêu đã chảy ra rồi.
“Ừ! Chị làm thêm mấy loại bánh trái cây, bánh ngọt phô mai, bánh chocolate…” Cao Bảo Nhi dừng lại một chút, liếc vị tiểu trợ lý bên cạnh: “Không được ăn vụng bánh nữa, mặt của em càng ngày càng tròn đó.”
Trác Hương Miêu đang len lén ăn vụng một ít bánh chocolate đột nhiên đứng hình, cô cười gượng bỏ miệng bánh xốp giòn tan xuống.
Tiệm cà phê ở góc đường mười một giờ sáng mới bắt đầu mở cửa, mãi cho đến chín giờ tối mới ngừng hoạt động. Hàng ngày có hai nhân viên phục vụ thay ca nhau tiếp đãi khách hàng.
Bình thường bà chủ xinh đẹp mười giờ mới đến tiệm, buổi tối hôm trước cô đã dặn Trác Hương Miêu chuẩn bị những nguyên liệu cần thiết khi cô đến chỉ cần bắt tay vào việc làm bánh, thế là cửa tiệm sẽ thuận lợi mở cửa.
Tay nghề của Cao Bảo Nhi quả thật rất khéo, tay cô cứ như là có ma thuật. Cô vừa có thể làm mười loại bánh khác nhau vừa trông chừng lò nướng. Khi có tiếng kêu vang lên cô lập tức lấy bánh ra lại tiếp tục bỏ vào một khay bánh mới, động tác rất là lưu loát.
Bởi vì hôm nay cô đến sớm hai tiếng nên có rất nhiều loại bánh ngọt như bánh cà rốt, bánh quả mâm xôi, bánh mì đều đã hoàn thành đủ dùng cho ba ngày.
Đúng mười một giờ, chuông cửa vang lên, vị khách đầu tiên đẩy cửa bước vào.
“Tịch Na, cho tôi một ly cà phê đá châu Âu.”
Tịch Na là tên Cao Bảo Nhi sử dụng trong cửa tiệm, đa số khách quen cũng không biết tên thật của cô.
“Vâng! Xin đợi một chút.” Mặt cô không hề tươi cười chỉ mở miệng nói.
Trong ly có đường trái cây, đá vụn chiếm ba phần, lại thêm một viên đá lớn; cô lấy cà phê đặc ra hâm nóng nhân dịp còn nóng cô quậy cho tan đều ra.
Mọi người chỉ thấy bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng rót vào ly đá rồi thêm rượu Whisky vào.
Trên cùng thêm một lớp kem sữa rồi trang trí bằng một trái anh đào, một ly cà phê châu Âu đã hoàn thành.
“Tịch Na, tôi muốn một ly cà phê Mocha.”
“Tịch Na, tôi muốn một ly cà phê với cam, thêm một phần bánh quy nữa.”
“Nóng quá đi! Tịch Na, mau cho tôi một ly cà phê đá... Oa! Bánh chocolate ngon quá, cho tôi một phần…”
Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, một người lại một người nối tiếp nhau vào trong tiệm cà phê, chào hỏi với bà chủ quen thuộc đứng sau quầy bar rồi tự tìm chỗ ngồi.
Chưa đến mười hai giờ, nhưng gần như không còn ghế trống nào trong tiệm, hương thơm của cà phê và bánh ngọt hòa quyện vào nhau, không ai nói lời nói, tiệm cà phê tràn ngập một không khí tĩnh lặng.
Nhưng cũng có vài vị khách quen cố tình tiếp cận bà chủ, thoạt nhìn như đang trêu ghẹo cô nhưng chẳng qua là hỏi thăm một số việc thường ngày.
“Tịch Na, suốt ngày cô ở quán cà phê này, không ra ngoài hẹn hò, không sợ bạn trai giận à?” Người đàn ông A vẫn luôn có tình cảm tốt với cô mở miệng lơ đãng đặt câu hỏi.
Cao Bảo Nhi nhẹ nhướn hàng lông mày lên, lạnh lùng nói: “Nếu như uống cà phê nhiều làm đầu óc anh mơ hồ thì tôi đề nghị anh nên ít đến đây.”
Cô vừa nói dứt lời cũng đã cắt xong một lát chanh, một ly cà phê đá khác lại được đưa đến cho khách hàng.
Cao Bảo Nhi có thể đồng thời làm rất nhiều việc, một tay xay cà phê một tay đánh kem, nháy mắt đã làm xong một ly cà phê kem.
“Trời ơi! Tịch Na, đừng nghĩ ý tốt của tôi là lòng lang dạ thú chứ, cô cũng đã trưởng thành cũng nên tìm một người bạn trai đi, nhìn cô luôn cô đơn một mình, chúng tôi cũng đau lòng.” Một người đàn ông trung niên ăn mặc như nhân viên chính phủ vừa uống cà phê vừa không quên tiến cử chính mình đi tiêu thụ.
Đầu năm nay, người làm mai quá nhiều, chỉ cần nhìn thấy người nào chưa có đôi có cặp liền nhiệt tình hỏi một câu, tự cho là mình đang làm việc tốt.
“Tôi không biết là uống cà phê cũng sẽ say.” Giọng nói của Cao Bảo Nhi lãnh đạm, cùng với không khí nóng bên ngoài hoàn toàn đối lập nhau.
Ánh sáng chói chang mãnh liệt chiếu xuống làm cho người ta cảm thấy càng thêm nóng bức.
Lúc này nếu như uống một ly cà phê đá để giải nhiệt đúng là quá đã, không ít người nghĩ như vậy, cho nên tiệm cà phê rất đông khách.
Cao Bảo Nhi vẫn một mực lạnh lùng trả lời câu hỏi của khách hàng nhưng vẫn không làm giảm nhịp điệu làm ra một ly cà phê nữa, đáp ứng nhu cầu của khách hàng.
Hai giờ trưa đột nhiên có tiếng sấm rền vang, một cơn mưa rào mang theo sấm chớp đã cướp đi không ít khách hàng của tiệm, đồng thời cũng làm cho nó quay về vẻ tĩnh lặng ban đầu.
Bình thường từ ba giờ đến năm giờ chiều tiệm cà phê sẽ treo bảng đóng cửa, trong khoảng thời gian này nhân viên sẽ tranh thủ nghỉ ngơi bổ sung năng lượng, có như thế thì mới có thể lực tiếp tục làm việc vào buổi tối.
Lúc này cũng còn sớm, Trác Hương Miêu đang chuẩn bị đến trạm xe buýt đón xe đi học, một nhân viên nam vừa làm vừa học khác đã tiếp nhận công việc của cô.
Ngay tại lúc mọi người đang nghĩ ngơi, một chiếc xe màu xanh ngọc cũ kỹ chạy nhanh qua ngã tư đường, sau đó chuyển đầu xe đậu tại nơi cấm đậu xe bên đường.
Cửa xe vừa mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống, anh mang một chiếc kính râm rộng thùng thình không hề hợp với khuôn mặt chút nào, dường như đang suy nghĩ điều gì đó anh đưa tay xoa xoa cằm, chăm chú nhìn tiệm cà phê ở góc đường.
Một lúc sau, anh lại lái xe đi, đậu ở một nơi khá xa, chiếc kính râm vẫn không gỡ cuống anh đi bộ trở lại góc đường.
Anh cúi đầu kiểm tra thông tin với tờ giấy trong tay rồi căng thẳng thử kéo cửa kính ra.
Cửa không có khóa, đương nhiên anh có thể mở nó ra.
Thành thật mà nói, anh bị tiếng chuông cửa làm cho giật mình, anh hít mạnh một hơi, nhẹ tay đóng cửa kính lại.
Bây giờ không phải là thời điểm mở cửa, sự xuất hiện của anh mang lại không ít sự chú ý của mọi người trong tiệm, tất cả ánh mắt đều tập trung vào anh, âm thầm suy nghĩ là anh đã đến nhầm chỗ.
Chỉ có bà chủ là không hề chú ý đến mọi việc, cô đang chăm chú lau dọn tách cà phê không hề phát hiện là có người đang đến gần.
Cho đến khi một bóng đen che lấp đi ánh sáng trước mặt, cô mới hơi ngầng đầu lên, nhìn thẳng vào người đàn ông xa lạ.
“Muốn uống cà phê thì phải đợi 30 phút nữa —”
Tiếng nói của Cao Bảo Nhi trong trẻo mà lạnh cùng lúc phát ra với giọng nói trầm thấp của đàn ông, tạo thành một giai điệu tuyệt diệu.
“Em hãy gả cho anh, chúng ta kết hôn đi!”
Một viên kim cương lớn được đưa ra trước mắt Cao Bảo Nhi. Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong tiệm bao gồm cả người khiêng bao cà phê tới giao hàng đều im phăng phắc. Ánh mắt của mọi người kinh hãi nhìn người đàn ông vừa nói ra câu đó, không biết anh có bị bệnh thần kinh không.
Mỗi người đều có chỗ ngồi của mình, đứng dậy cũng không được mà ngồi đó cũng không xong, tt nht l khng nn ni cu no, ngời thng minh th nn tự bảo vệ bản thn mnh, ch dại g m đến gần khu vực nguy him.
Nhng lại c ngời khng sợ chết m đến gần đ.
Những khch hng thờng lui ti tiệm c ph biết rt rõ một chuyện, c chủ tiệm c ph c ti nghệ bậc nht ny c một chuyện rt cm kỵ, đ l những chuyện lin quan đến hn nhân, ai dám lấy cô ra làm đối tượng đùa giỡn thì sẽ lập tức bị đá bay ra khỏi quán…
Từ đó đến giờ là vậy.
Cho nên người theo đuổi bà chủ xinh đẹp thì nhiều nhưng ít có ai dám hành động trực tiếp mà đều dùng lời nói để ám chỉ thăm dò xem tình hình như thế nào rồi mới quyết định có nên hành động mạo hiểm hay không.
Nhưng cho đến bây giờ số người bỏ mạng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vì mọi người đều không muốn chạm vào quả bom này để rồi không được tới tiệm cà phê nữa.
“Xin lỗi, tôi không nghe rõ anh nói gì, phiền anh lặp lại lần nữa.” Mười ngón tay nhỏ và dài đem phần tóc vướng trên gò má kẹp lại sau tai.
Tiếng hít vào càng lớn hơn.
Mọi người đều biết đây là điềm báo Cao Bảo Nhi đang rất tức giận, giọng nói càng bình thản, thái độ bình tĩnh như hồ nước nơi rừng thẳm, chứng tỏ đây là một hồ nước rất sâu, người bình thường sẽ bị dìm chết.
Tất cả mọi người lập tức cầu nguyện, mong chờ người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai này biết xem sắc mặt người khác, sớm quên đi ý nghĩ trong đầu, đừng hướng về miệng núi lửa mà khiêu chiến.
Thậm chí Trác Hương Miêu nên bắt xe đến trường cũng đã đứng cạnh cửa, mở sẵn cửa chờ tiễn khách đế tránh có người gặp xui xẻo ngoài ý muốn.
Nhưng người không biết sống chết thì nhiều, nhất là trước mắt đang có một người. Người đàn ông đó lại kích động cười rạng rỡ, đôi mắt tỏa sáng như ánh mặt trời.
“Anh nói anh muốn cưới em, chúng ta cùng sinh một đứa trẻ, cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc.” Người đàn ông mở rộng hai tay, muốn ôm cô vào lòng.
Đáng tiếc cái anh nhận được chỉ là một ánh mắt lạnh lùng.
“Hữu Dân, thăm dò xem các bệnh viện gần đây có bệnh nhân trốn viện không?” Vẻ mặt Cao Bảo Nhi không thay đổi, giọng nói bình thản nói.
“Vâng”
Một nhân viên vừa làm vừa học khác đẩy gọng kính nặng trịch lên, khởi động laptop rồi mở internet, chuẩn bị lên mạng kiểm tra.
Nhưng hắn còn chưa kịp nhấn bàn phím thì một ngón tay thon dài nhẹ nhàng chặn lại, lướt trên bàn phím đánh ra một vài ký tự.
Những hành động này chỉ diễn ra trong nháy mắt, làm mọi người không kịp phản ứng.
“Yên tâm, cơ thể anh hoàn toàn khỏe mạnh không hề bệnh tật, về điểm này thì bác sĩ nhà anh có thể chứng minh, thể xác và tâm hồn anh đều khỏe mạnh, không có ham mê bất chính chỉ nhiệt tình với công việc nhà và thiên nhiên.” Anh chậm rãi nói không hề kiêng kỵ ánh mắt ngạc nhiên của người khác, thậm chí còn có phần vui vẻ.
Nhìn bề ngoài, người đàn ông này tuyệt đối là cực phẩm, mày rậm mắt sáng, mũi cao thẳng, có má lúm đồng tiền, da thịt rám nắng sáng bóng, cả người cứ như tỏa ra ánh sáng.
Hơn nữa người đàn ông tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tám này hình như rất thích cười, từ khi bước vào tiệm cà phê giống như là uống thuốc kích thích, khóe môi chưa bao giờ hạ xuống.
Từ người đàn ông này tỏa ra ánh sáng chói mắt như thần mặt trời Apollo, một nguồn năng lượng từ người anh phát ra không dứt, làm cho mọi người có cảm giác bị hòa tan vào ánh mặt trời này.
“Làm việc nhà?” Ánh mắt lạnh lùng của Cao Bảo Nhi sâu thẳm thêm một chút
“Cơ thể anh khỏe mạnh, không uống rượu không đi PUB, quán ăn đêm, mỗi ngày tập thể dục một tiếng, ba bữa đều ăn đúng giờ, uống nhiều nước, chảy nhiều mồ hôi, thân thể được bảo trì rất tốt.” Cơ thể anh quả thật rất cường tráng, đến cảm cúm cũng không đến tìm anh.
“Thói quen tốt, tiếp tục duy trì.” Sắc mặt cô không hề thay đổi, giọng nói bình thường không hề hứng thú với đề tài anh đang nói.
Ngón tay anh chỉnh sửa lại tóc, miệng nâng lên lộ ra hàm răng trắng không tỳ vết: “Đúng vậy! Thói quen tốt, anh cam đoan chất lượng t*ng trùng rất tốt, nhất định em sẽ nhanh chóng mang thai...”
“Tôi mang thai?” Hàng chân mày của cô bỗng chốc nhíu lại, một tia sáng khó lý giải thoáng qua trong con ngươi.
Mấy bóng người lặng lẽ lui về phía sau, nơm ớp lo sợ rụt cổ lại, cố gắng hết sức tìm nơi an toàn mà tị nạn.
Con người có bản năng tránh hiểm họa, nước đến thì chạy, ai lại không lo giữ mình chứ.
“Em thích lễ cưới theo kiểu phương Tây hây phương Đông, áo cưới thì muốn đặt làm hay mua sẵn, phòng tân hôn thì không cần em trang trí, em muốn phong cách hiện đại, Nhật Bản, truyền thống… Vách tường thì tùy em, dán giấy cũng được, anh có muôi một bể cá…”
Người đàn ông nói một cách hứng thú, bộ dáng như một người vợ mới cưới, vô tư không biết vẻ mặt của người khác kinh ngạc như thế nào, nhìn anh cứ như nhìn quỷ.
“Anh nói nhiều như vậy chắc khát nước rồi.” Cao Bảo Nhi rót một ly nước lọc bỏ vào vài viên đá.
“Cám ơn em, đúng là anh khát nước thật, hôm nay trời nóng quá…” Anh vươn tay tính nhận ly nước nhưng lại không bắt được cái gì hết chỉ trơ mắt nhìn dòng nước rơi từ trên cao xuống.
Một hồi mát mẻ ập tới.
Giọt nước rơi xuống, hai viên đá không ngừng xoay tròn, áo sơ mi trắng đã ướt đẫm nước.
Lời nói chợt ngừng lại, người đàn ông ngạc nhiên trố mắt ra nhìn, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên giống như không hiểu tại sao cô lại làm như thế
Kết quả không nên là như vậy. Tim anh đập mạnh, mắt nhìn loạn cho thấy anh rất hoang mang.
“Thoải mái không? Đầu anh chắc là hạ nhiệt rồi chứ?” Giọng nói của cô lạnh lẽo.
“Em... Em tại sao lại hắt nước vào anh... ” Anh rõ ràng là y như lời ước định mà đến, không có một tia do dự.
“Thời gian nghỉ ngơi đã hết, chúng tôi muốn bắt đầu buôn bán, anh muốn uống cà phê thì ngồi xuống trước còn không thì cửa ở phía sau anh, hai chân anh mạnh khỏe có thể tự đi ra ngoài.” Ánh mắt cô lạnh lùng giống như nói: không muốn tôi động thủ thì tự anh ra ngoài.
Anh rất kinh ngạc nói: “Trước kia em không phải là như vậy? Tại sao chỉ mới mấy năm mà đã thay đổi như vậy?”
“Tôi nghĩ anh nhận lầm người .” Cao Bảo Nhi buông chiếc ly chưa khô xuống, ngay đến mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên.
“Em là Bảo nhi, anh không nhận lầm người, ngay cả cánh tay trái của em có vết sẹo do bệnh thủy đậu anh còn nhớ rõ.” Gương mặt của cô không có thay đổi nhiều, chỉ là gương mặt mũm mĩm của trẻ con đã trở nên thon thả có đường cong hài hòa, ẩn chứa nét nữ tính.
Anh liếc mắt một cái liền nhận ra cô, cho dù xa nhau nhiều năm nhưng bộ dạng cô bĩu môi hờn dỗi vẫn in sâu trong tâm trí anh.
Cao Bảo Nhi nghe anh kêu chính xác tên cô thì ánh mắt chợt lóe ra một tia sắc bén: “Tôi không biết anh.”
Anh vừa nghe cô dùng ngữ điệu xa cách thì cũng không lo lắng gì mà nhìn ngắm chiếc kính râm, đôi mắt sáng ngời như nước mang theo vẻ vui mừng đã lâu không gặp: “Người xa lạ thì cũng tốt, chúng ta lại một lần nữa phát triển tình cảm, chờ sau khi kết hôn rồi bồi dưỡng tình cảm…”
Cao Bảo Nhi nghe nhắc tới hai chữ “Kết hôn” thì gương mặt vốn bình tĩnh chợt thay đổi, đôi mắt vẫn bình thản bỗng nhìn chằm chằm, hơi nóng của cà phê bao phủ hai tròng mắt.
“Mấy người còn chờ gì mà không đuổi hắn ra ngoài.” Môi mỏng của cô mở ra.
Để tránh tiệm cà phê trở thành án mạng hiện trường, một nhân viên chạy nhanh tới, không nói hai lời liền nhấc cánh tay của anh lên, mời anh ra ngoài.
Bọn họ không muốn thất nghiệp lại càng không muốn nhìn cô chủ xinh đẹp trở hung thủ giết người. Tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao nhưng cô chủ giống như là rất ghét hôn nhân, đến cả nói đến nó cũng không được.
Đây là bí mật công khai trong tiệm, không ai dám nhổ răng cọp, chạm đến đề tài đòi mạng này.
“Bảo Nhi, em thật sự quên anh rồi sao? Anh là Mạt Đề Á, anh Đề Á của em.” Người đàn ông ở ngoài cửa la to, vung hai tay lên.
Anh nghĩ là trong nhất thời cô không nhớ tới anh. Dù sao hai người cũng có đoạn tình cảm năm tháng, vẻ ngoài của anh và cô đều có ít thay đổi, không giống trước đây.
“Anh Đề Á?” Trong đầu cô giống như hiện lên cái gì đó nhưng lập tức biến đi.
Cao Bảo Nhi sờ vào vết sẹo trên cánh tay nhưng lập tức đã quay trở lại làm việc, không hề để những lời nói kia trong lòng vì trong trí nhớ của cô không hề có anh Đề Á.
Ngay cả hình dáng của ba mẹ mà cô còn không nhớ rõ, nếu có chỉ là những hình ảnh không vui vẻ.
“Bảo Nhi... Chị Tịch Na, người kia là bạn của chị sao?” Hữu Dân ôm laptop mang theo vẻ mặt tò mò đến gần.
“Không phải.” Cao Bảo Nhi như thường lệ bình thản như nước không hề nói năng rườm rà.
“Nhưng mà hình như anh ta biết chị! Hơn nữa anh ta rất lợi hại, chỉ với vài động tác mà anh ta đã đem cấu hình của em cài đặt lại.” Quả thực là pháp sư trong giới vi tính.
Hai hàng lông mi của Cao Bảo Nhi khẽ nâng lên, cô nhìn thoáng ra bên ngoài: “Xuống tầng hầm chuyển 10kg cà phê lên rồi rửa sạch mấy nguyên liệu làm bánh ngọt, để đó cho chị.”
“Chị Tịch Na...”
“Muốn chị lặp lại lần nữa sao?” Cao Bảo Nhi lạnh lùng liếc một cái.
“Không cần, em đi làm ngay.” Vương Hữu Dân chán nản xắn tay áo lên, chuẩn bị tiếp tục kiếp làm thêm cực khổ.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất làm hơi nước bốc lên, tán lá cây bên đường rũ xuống bả vai, lại có ngọn gió mùa hẹ thổi thoáng qua. Góc đường dương quang độc ác vô cùng, chiếu mặt nổi lên bốc hơi nhiệt khí, một mảnh hàng cây bên đường bay xuống màu vàng đóa hoa dừng ở dày rộng bả vai, lại ở nóng gió thổi phù hạ ngã xuống hình tròn câu cái.
Mạt Đề Á đeo chiếc kính râm không hề rẻ lên, che đi suy nghĩ trong đáy mắt, bên miệng lưu lại nụ cười vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook