Tình cảm của Âu Dương Minh Tuấn không cần đến bây giờ mà kiếp trước Lưu Vũ Quỳnh đã cảm nhận được một cách sâu sắc rồi, ở đời trước nàng đã tự hứa với lòng nếu có thể sống lại nàng sẽ không bỏ lỡ hắn nữa. Giờ đây Âu Dương Minh Tuấn đã bày tỏ nỗi lòng, nàng không có lí do gì từ chối hắn nữa, nhón chân ở bên tai của hắn thì thầm:

– Được, ta tin chàng. “Mong lòng người chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau” – Lưu Vũ Quỳnh lặp lại lời của Âu Dương Minh Tuấn, khẳng định tình cảm của nàng dành cho hắn cũng giống như hắn vậy.

Hiểu được ý chấp thuận của Lưu Vũ Quỳnh, miệng của Âu Dương Minh Tuấn càng cong lên, siết chặt vòng tay ôm lấy nàng. Hai người họ cứ thế ôm nhau quên cả không gian, thời gian, bầu trời hoàng hôn rạng đỏ đẹp kì vĩ tôn lên hình ảnh đôi bích nhân, tràn đầy cảm giác ấm áp hạnh phúc.

Trước khi liên hoan buổi tối bắt đầu, hai người Âu Dương Minh Tuấn và Lưu Vũ Quỳnh thỏa ước quay về. Âu Dương Minh An không đợi được nữa, kéo huynh trưởng qua một bên, hấp tấp hỏi:

– Sao rồi, chuyện sao rồi? Huynh nói với Vũ Quỳnh chưa? Kết quả thế nào?

Không đợi Âu Dương Minh Tuấn trả lời, Lưu Gia Huy đã nói:

– Cần hỏi nữa sao, nhìn vẻ mặt vui mừng của hắn là biết hắn đã đạt được mục đích rồi – Đấm nhẹ vào vai của Âu Dương Minh Tuấn, trừng mắt cảnh cáo – Ta cảnh cáo huynh, nếu huynh làm việc gì có lỗi với muội muội, ta không tha cho huynh.

Âu Dương Minh Tuấn nhìn thẳng Lưu Gia Huy, nghiêm túc cam đoan:

– Ta Âu Dương Minh Tuấn lấy tính mạng ra thề nếu kiếp này và cả kiếp sau nữa ta có lỗi với Lưu Vũ Quỳnh, ta sẽ chết không toàn thây.

Lời cam đoan của Âu Dương Minh Tuấn thêm nữa nhìn rõ tình cảm của hắn đối với muội muội sâu sắc như thế nào, Lưu Gia Huy mỉm cười gật đầu xem như chấp thuận tình cảm của bọn họ.

Lúc này, Âu Dương Minh An lại lên tiếng:

– Tốt quá rồi, có tẩu tử rồi mẫu thân nhất định rất vui. Ca ca, ta đã nói với huynh sớm nói rõ ràng với Vũ Quỳnh rồi, ta đã sớm nhìn ra Vũ Quỳnh đang đợi huynh lên tiếng. Nếu không cũng không thường xuyên chạy đến nhà ta, còn tặng rất nhiều đồ cho mỗi người, rõ ràng là có ý gì đó. Kêu huynh đi nói rõ với Vũ Quỳnh, huynh cứ do dự mãi bây giờ không phải kết quả đều tốt đẹp sao.

– Ta biết đệ thông minh rồi – Âu Dương Minh Tuấn khen, thực chất không trách được hắn do dự, nếu thất bại thì ngay cả huynh muội cũng không làm được nữa, hắn không chần chừ sợ hãi sao được chứ. May là kết quả mọi thứ đều tốt đẹp, đến bây giờ hắn không ngăn được cảm giác lâng lâng vui mừng.

Ngày hôm sau là ngày cho phép thoải mái đi săn, các tiểu thư khuê các được tham gia đi săn. Nhưng vẫn có người không được đi, Hoàng Linh Nhi còn nhỏ Hoàng phu nhân không cho phép, đại công chúa Quân Lệ Hoa thiên chi kiêu tử, thân phận quý trọng tất nhiên cũng không được đi, còn Triệu Tịch Nguyệt thì phải cận kề bên cạnh Hoàng Hậu nương nương nên cũng không tham gia được. Lưu Vũ Quỳnh vốn cũng không được đi nhưng nàng năn nỉ rất lâu, Lưu Gia Huy lại liên tục cam đoan sẽ bảo hộ muội muội thật tốt, phu thê Lưu Hoài Cẩn mới bất đắc dĩ cho phép Lưu Vũ Quỳnh tham gia đi săn, Âu Dương Thụy Cầm tất nhiên bị nàng thuyết phục cùng đi.

Sáng hôm đó, Lưu Vũ Quỳnh thức dậy từ rất sớm, tâm trạng lại bất ổn không biết lí do. Y Hương hầu hạ tiểu thư mặc một bộ kỵ trang chu sa màu đỏ, sợi tơ kim sắc nơi ống tay áo thêu thành vân văn, may mấy viên bảo thạch màu sắc sặc sỡ đan xen, cổ áo lật ra bên ngoài, cả kiện y phục, đường may tinh mịn, vô cùng tinh xảo làm tôn lên khí chất của nàng. Trong khi được hầu hạ thay đổi trang phục, mí mắt giật liên tục, Lưu Vũ Quỳnh cảm thấy vô cùng bất an, nghĩ một lát vẫn không nhịn được dặn dò:

– Cầm Hương, ngươi phái một người âm thầm đi theo bọn ta. Y Hương, ngươi đi theo ta – Cẩn thận một chút thì không sai.



– Vâng – Cầm Hương, Y Hương đồng loạt đáp lời.

Khi Lưu Vũ Quỳnh tới nơi tập hợp thì đã có không ít người. Mẫn thị nắm tay nàng dặn dò:

– Quỳnh nhi, con phải cẩn thận đó, đi sát ca ca. Hay là con đừng đi nữa – Nghĩ đi nghĩ lại, Mẫn thị vẫn lo lắng muốn đổi ý.

Lưu Vũ Quỳnh vội vàng hứa hẹn:

– Mẫu thân, con nhất định không rời xa ca ca, người yên tâm đi – Đây là lần đầu tiên nàng được tham gia đi săn, nàng háo hức vô cùng làm sao chịu từ bỏ như vậy.

Quân Lệ Hoa đứng bên cạnh oán giận:

– Nói thế nào mẫu hậu cũng không chịu cho ta đi, chán chết đi được.

– Muội cũng muốn đi nhưng mẫu thân nhất định không cho – Hoàng Linh Nhi cũng uất ức không kém.

Lưu Vũ Quỳnh một tay nắm Quân Lệ Hoa, một tay kéo Hoàng Linh Nhi nói:

– Yên tâm đi, Linh Nhi ta sẽ săn một con thỏ cho muội nuôi, lại cố gắng tìm một con cáo cho tỉ làm găng tay được không Lệ Hoa tỉ tỉ?

– Được – Nghe vậy, Quân Lệ Hoa và Hoàng Linh Nhi đều mỉm cười đồng ý.

Nói xong, Lưu Vũ Quỳnh liền lên ngựa cùng đám người Quân Khuynh Vũ chạy vào rừng, không biết có những cặp mắt đầy âm mưu tính toán nhìn theo bóng lưng của bọn họ.

– Cữu cữu, mọi chuyện đã sắp xếp tốt rồi chứ – Quân Khuynh Nhân hỏi.

– Vâng, điện hạ cứ yên tâm, đã ổn thỏa rồi, nhất định lần này sẽ moi ra đám người đang giúp bọn họ là ai – Thẩm Lịch Quần đáp lời.

Quân Khuynh Nhân nhỏ giọng dặn dò:

– Ra tay đừng nghiêm trọng quá, tránh khiến Hoàng a mã nghi ngờ lên đầu chúng ta.



– Thần đã dặn kĩ bọn thuộc hạ rồi, điện hạ yên tâm, chúng ta cũng đi thôi – Thẩm Lịch Quần cam đoan lần nữa.

Trong rừng, đám người Lưu Vũ Quỳnh vừa cưỡi ngựa vừa trò chuyện vui vẻ, tiếng cười nói vang vọng cả khu rừng. Âu Dương Minh An hứng trí đề nghị:

– Vũ Quỳnh, chúng ta thi xem ai săn được con mồi đầu tiên.

– Được thôi, huynh thua chắc rồi – Lưu Vũ Quỳnh tự tin phóng ngựa, nhắm chuẩn con mồi, giơ cung bắn tên. Tài bắn cung của nàng là do Âu Dương Minh Tuấn tự tay chỉ dạy, tư thế vô cùng chuẩn đẹp lại thêm nàng luyện nội lực, tên bắn ra phá gió bay đến, con mồi tất nhiên không thể thoát khỏi.

Âu Dương Minh An chưa kịp phản ứng thì Lưu Vũ Quỳnh đã săn được con mồi đầu tiên, sững sờ ngạc nhiên. Lưu Vũ Quỳnh mỉm cười vui vẻ, khiêu khích:

– Minh An, huynh thua rồi, chịu phạt thế nào đây?

Âu Dương Minh An kinh ngạc chưa đáp thì Quân Khuynh Vũ đã cắt ngang lên tiếng khen ngợi:

– Tiễn pháp của Vũ Quỳnh muội muội ngày càng tài giỏi rồi.

– Khuynh Vũ ca ca, huynh thưởng gì cho muội đây? – Lưu Vũ Quỳnh hô lên, vui vẻ đòi hỏi, ngay lập tức bị Lưu Gia Huy tới gần, cốc một cái vào đầu, trách cứ:

– Ai lại đòi hỏi như muội chứ, muội xem bao nhiêu thứ tốt của Tĩnh vương phủ chuyển tới Hàn Mai các của muội rồi hả?

– Muội đòi Khuynh Vũ ca ca chứ đâu phải đòi huynh, huynh la cái gì chứ – Lưu Vũ Quỳnh chu mỏ giả vờ giận dỗi oán trách.

Trước khi Lưu Gia Huy lên tiếng cãi lại, Quân Khuynh Vũ đã mở miệng đáp ứng:

– Được rồi, trong phủ mới có một bộ trang sức lưu ly rất đẹp, quay về ta sẽ cho người đưa đến chỗ muội.

– Hai bộ chứ? – Lưu Vũ Quỳnh nháy nháy mắt, liếc nhìn Âu Dương Thụy Cầm bên cạnh, vẻ mặt vô cùng đáng yêu làm Quân Khuynh Vũ phì cười đồng ý:

– Được, ta cũng tặng một bộ cho Thụy Cầm muội muội.

– Đa tạ điện hạ – Âu Dương Thụy Cầm không ra vẻ từ chối gì đó, chuyện này vốn là chuyện thường ngày, Lưu Vũ Quỳnh đòi hỏi các ca ca thứ này thứ nọ, nàng hưởng ké không ít lần, giờ mới từ chối thì đã muộn rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương