Tặng Quân Một Đời Bình An Bạc Đầu Chẳng Xa Rời
-
Chương 44:
Mẫn Ân Tín sao có thể không hiểu những điều đó đúng, cũng cảm thấy bãi sắc mặt cho những người thân nhìn là không đúng, lắc nhẹ đầu nói:
– Quỳnh nhi, nhị ca nói rất đúng, ta không có trách muội, cũng sẽ không trách cứ ai, chỉ là ta và Hứa thị, chung quy cũng là phu thê một thời gian, nếu như nàng gả cho người khác không phải ta, Hứa gia cũng không đến mức sẽ biến thành dạng này.
Lưu Vũ Quỳnh nghe vậy, hơi sững sờ, nàng nghĩ nàng chung quy không phải Lưu Vũ Quỳnh thiện lương trước kia, bởi vì trong đầu óc của nàng hoàn toàn không tồn tại nếu như, đúng nha, nếu như Hứa thị gả cho một người môn đăng hộ đối, có lẽ Hứa gia sẽ không rơi vào kết cục thảm hại như vậy.
– Cùng tam biểu ca có quan hệ gì, lúc trước trăm phương nghìn kế muốn gả nữ nhi đến Định Nam vương phủ là chính bọn họ, thiết kế tam biểu ca chính là tìm cho bản thân một cây đại thụ, cái này hết thảy tất cả đều là chính bọn họ tạo thành, rơi vào kết cục như vậy cũng là bọn hắn xứng đáng, cùng huynh có quan hệ gì? Hơn nữa, tính tình Hứa thị mạnh mẽ càn quấy không nói đạo lí, có mấy người chịu được, nàng lại không thể sinh con, bất hiếu có ba điều lớn, nàng sớm muộn gì cũng bị nhà chồng bỏ rơi, về phần Hứa Thiên, đồ háo sắc này có thể có kết quả tốt gì. Cũng chỉ có tam biểu ca huynh tâm thiện, còn muốn dàn xếp mẹ con Hứa thị các nàng, cái này đổi thành những người khác, ai sẽ quản các nàng chết sống, huynh đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Chuyện bây giờ đã thế, vì người như vậy phiền não, hơn nữa còn lo lắng hết lòng, không phải quá không đáng sao? Đối với những người làm cho chính mình thương tổn, bất luận là ai, số phận đã định phải học buông – Sống lại kiếp này Lưu Vũ Quỳnh đã tự nhắc nhở bản thân, nếu như trả giá chân tâm đổi lấy chỉ có thất vọng cùng đau lòng, nàng nhất định sẽ không chút do dự đem chân tâm thu hồi, sau đó cẩn thận bảo vệ bản thân thật tốt, bởi vì lần nữa tổn thương nàng thực sự không gượng dậy nổi – Rất nhiều chuyện, huynh muốn làm cũng tốt, không muốn làm cũng thế, đều nhất định phải đi hoàn thành, nếu như không muốn làm, vậy thì thuyết phục lòng của mình, tựa như chuyện Hứa gia lần này, tam biểu ca đã làm tới mức này, đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành tiếp tục làm, nghĩ nhiều một chút chuyện này có thể mang đến chỗ tốt gì, tam biểu ca huynh không nghĩ thủ hộ Định Nam vương phủ sao? Chuyện này sẽ đề cao danh dự của Định Nam vương phủ, làm cho những kẻ ngấp nghé định hãm hại Định Nam vương phủ phải thu liễm, Hoàng Thượng đối với chúng ta, đối với tam biểu ca khẳng định tán thưởng có thêm, đương nhiên có người sẽ nói tam biểu ca công chính liêm minh, quân pháp bất vị thân, cũng sẽ có người lợi ích bị tổn hại mắng to huynh vô tình vô nghĩa. Nhưng chuyện này đem đến chỗ lợi rõ rệt hơn chỗ xấu, vậy thì vì sao không làm chứ? Đối với sự tình không thể không làm, chúng ta chẳng những muốn làm còn muốn đem phần thắng mở rộng đến lớn nhất, tam biểu ca, huynh nói đi.
Mẫn Ân Tín nhìn về phía Lưu Vũ Quỳnh, chuyên chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng bàn tay, hắn cảm thấy mặt mày của nàng lưu chuyển đại trí tuệ thường nhân khó thể sánh bằng, thở dài nói:
– Là ta quá cổ hủ, nghe muội muội nói một đoạn, thắng mười năm đọc sách, muội liền chê cười ta đi – Nhị ca nói không sai, Quỳnh nhi làm những điều này đều là vì ai, còn không phải đều là vì hắn vì toàn bộ Mẫn gia, việc này vốn nên là hắn làm, thân là huynh trưởng hắn vốn nên cố gắng vì nàng khởi động một mảnh trời xanh, nhưng hiện tại, nàng lại xông tới phía trước mấy người bọn hắn vì bọn họ trảm yêu trừ ma trên con đường đầy bụi gai.
Lưu Vũ Quỳnh nghe Mẫn Ân Tín nói như vậy, biết hắn đã nghĩ thông, thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng nhắc nhở hắn:
– Bất quá người tất nhiên đều có hỉ nộ ái ố, cảm xúc của tam biểu ca cũng có thể lí giải, trong lòng huynh có bao nhiêu lửa, không cần để ở trong lòng, đối với ta phát tiết cũng không có quan hệ, hay tìm ngũ biểu ca nói hết, nhưng không cần để cho ngoại tổ mẫu cùng cữu mẫu các nàng lo lắng, đại cữu mẫu một lòng muốn ôm tôn tử, nhị ca, ngũ ca chưa cưới thê tử, tứ ca lại chết trận sa trường, trong mấy ca ca huynh là hiếu thuận nghe lời nhất, đại cữu mẫu tự nhiên đem hi vọng kí thác vào trên người huynh, chuyện lần này bà nếu là biết, nhất định sẽ thực thất vọng, tam biểu ca phải hảo hảo khuyên nhủ bà.
Mẫn Ân Tín gật gật đầu, sờ sờ mũi, có chút xấu hổ cười nói:
– Là ta hồ đồ, nhị ca và muội muội dạy phải – Mẫn Ân Tín đứng lên, thân mình khom bán cung, sau đó hướng hai người chắp tay, Lưu Vũ Quỳnh thấy đầu hắn sắp đụng đến xe ngựa, lôi kéo hắn ngồi xuống, Mẫn Ân Tín thành ý mười phần, tự mình cho Lưu Vũ Quỳnh cùng Mẫn Ân Hào hai người châm trà – Nhị ca, đệ đệ biết sai rồi, huynh đừng trách đệ nữa.
Lưu Vũ Quỳnh khẽ đẩy tay của Mẫn Ân Hào, hắn mở to mắt liếc nhìn Mẫn Ân Tín, tiếp nhận ly trà hắn vừa rót.
Mẫn lão phu nhân cùng Từ thị đều ở nhà đợi tin tức, bọn họ trở về trực tiếp liền đi sân của lão phu nhân.
– Hứa thị đâu? Nàng không cùng các ngươi cùng nhau trở về sao? – Từ thị nghe hạ nhân hồi báo nói Mẫn Ân Tín trở lại, lập tức đến trước cửa đợi người, nhìn thấy chỉ có Lưu Vũ Quỳnh cùng hai huynh đệ Ân Hào, Ân Tín, không nhịn được hỏi, bà hằng đêm mong mỏi vất vả lắm mới đợi được Hứa thị mang thai, mấy ngày nay bà đều mừng như điên, hưng phấn ngủ không được, thúc giục Mẫn Ân Tín đón người trở về, từ lúc sáng sớm Mẫn Ân Tín ra cửa, bà vẫn đợi tin tức, đối với bà mà nói tự nhiên hi vọng có thể sinh được một tiểu tử mập mạp, kế thừa hương khói, bất quá khuê nữ cũng không sai, nhìn lão phu nhân đối với Lưu Vũ Quỳnh liền biết, nếu là nữ nhi nhất định có thể tập hợp ngàn vạn sủng ái tại một thân.
Mẫn Ân Tín liếc mắt khổ sở nhìn Lưu Vũ Quỳnh, hắn vốn không am hiểu ngôn từ, chuyện này càng không biết nói từ đâu. Mẫn Ân Đình cùng Mẫn Ân Tín là huynh đệ cùng lớn lên, rất nhanh cảm giác được tâm tình khổ sở của huynh trưởng lại nghĩ đến những lời Quỳnh nhi nói trong vườn lần trước, trong lòng ít nhiều có thể đoán được, nói đỡ lời:
– Mẫu thân, người gấp như vậy làm gì, để cho tam ca uống một ngụm trà đã.
Mẫn lão phu nhân nhìn thấy Lưu Vũ Quỳnh vui mừng kêu:
– Quỳnh nhi cũng tới rồi, cho ngoại tổ mẫu nhìn xem – Trong lòng Mẫn lão phu nhân vốn rất vội, bất quá nhìn thấy Lưu Vũ Quỳnh, sự tình Hứa thị mang thai liền không trọng yếu nữa, đứa nhỏ trong bụng nàng, người ở Hứa phủ có thể chạy đi đâu, nàng chậm chạp không chịu trở về bất quá là đám người lòng tham không đáy muốn từ chỗ bọn họ vớt thêm vài chỗ tốt, ở trên chuyện này, Mẫn lão phu nhân cùng Lưu Vũ Quỳnh thái độ giống nhau, bà đối với Hứa thị quả thật không thích, nữ nhi thương hộ một thân tật xấu, tính toán chi li, còn không có giáo dưỡng, điều này cũng coi như xong, thế nhưng còn khắp nơi nhằm vào Quỳnh nhi. Ngoại tôn nữ này bà cùng lão gia tử đều yêu thương, Hứa thị thân tẩu tử không yêu thương nàng coi như xong, thế nhưng còn gây chuyện với nàng, vì cái này còn cùng Ân Tín nháo, Ân Tín không thuận theo ý tứ của nàng, nàng còn dám chuyển về nhà mẹ đẻ, trừ tịch cũng không trở về, muốn ở nhà mẹ đẻ thì ở luôn đi, tôn tử của bà tuấn tú lịch sự, văn thải xuất chúng, dạng nữ nhân gì mà không có? Cái thối tính tình của Hứa thị nếu không thu liễm, nàng ta muốn trở về bà cũng không bằng lòng.
– Ta đem nàng hưu – Mẫn Ân Tín không có giải thích nguyên do, nói thẳng kết quả sự tình, Mẫn lão phu nhân cùng Từ thị nghe lời này, đều giật mình, nhất là Từ thị hướng phía sau lui lại mấy bước, sắp ngất đi, nếu không phải Mẫn Ân Đình đỡ phỏng chừng đã ngã xuống đất.
Từ thị bộ dáng đau lòng, khó khăn hỏi:
– Ngươi làm sao lại đem nàng hưu? – Cái này nếu là trước kia, bỏ cứ bỏ, bà còn cầu không được đâu, nhưng hiện tại nàng đang mang thai, xem như muốn hưu thê cũng phải đợi đứa nhỏ sinh ra đã.
– Nàng căn bản không mang thai, nàng là gạt chúng ta – Mẫn Ân Tín có chút thống khổ lớn tiếng nói.
– Không mang thai? – Từ thị có chút ngốc, đi đến trước mặt Mẫn Ân Tín hỏi – Ngươi cùng ta nói, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lưu Vũ Quỳnh nhìn bộ dáng thống khổ của Mẫn Ân Tín, nàng vẫn khe khẽ không đành lòng nhưng nàng lại không thể mở miệng, bại lộ chuyện của bản thân, dùng ánh mắt ra hiệu cho Mẫn Ân Hào. Hiểu ý, Mẫn Ân Hào lên tiếng thay cho Mẫn Ân Tín:
– Hứa thị giả mang thai, muốn bức tam đệ chịu thua.
Mẫn Ân Tín là một người quân tử, cho dù hắn đối với Hứa thị hết sức thất vọng, cũng không muốn nói ra này đó. Mẫn Ân Hào muốn Mẫn Ân Tín ngồi xuống, sau đó thay thế hắn đem chuyện đã xảy ra đại khái nói một lần, Mẫn lão phu nhân và Từ thị nghe vậy, gương mặt tức giận đỏ rần.
– Quỳnh nhi, nhị ca nói rất đúng, ta không có trách muội, cũng sẽ không trách cứ ai, chỉ là ta và Hứa thị, chung quy cũng là phu thê một thời gian, nếu như nàng gả cho người khác không phải ta, Hứa gia cũng không đến mức sẽ biến thành dạng này.
Lưu Vũ Quỳnh nghe vậy, hơi sững sờ, nàng nghĩ nàng chung quy không phải Lưu Vũ Quỳnh thiện lương trước kia, bởi vì trong đầu óc của nàng hoàn toàn không tồn tại nếu như, đúng nha, nếu như Hứa thị gả cho một người môn đăng hộ đối, có lẽ Hứa gia sẽ không rơi vào kết cục thảm hại như vậy.
– Cùng tam biểu ca có quan hệ gì, lúc trước trăm phương nghìn kế muốn gả nữ nhi đến Định Nam vương phủ là chính bọn họ, thiết kế tam biểu ca chính là tìm cho bản thân một cây đại thụ, cái này hết thảy tất cả đều là chính bọn họ tạo thành, rơi vào kết cục như vậy cũng là bọn hắn xứng đáng, cùng huynh có quan hệ gì? Hơn nữa, tính tình Hứa thị mạnh mẽ càn quấy không nói đạo lí, có mấy người chịu được, nàng lại không thể sinh con, bất hiếu có ba điều lớn, nàng sớm muộn gì cũng bị nhà chồng bỏ rơi, về phần Hứa Thiên, đồ háo sắc này có thể có kết quả tốt gì. Cũng chỉ có tam biểu ca huynh tâm thiện, còn muốn dàn xếp mẹ con Hứa thị các nàng, cái này đổi thành những người khác, ai sẽ quản các nàng chết sống, huynh đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Chuyện bây giờ đã thế, vì người như vậy phiền não, hơn nữa còn lo lắng hết lòng, không phải quá không đáng sao? Đối với những người làm cho chính mình thương tổn, bất luận là ai, số phận đã định phải học buông – Sống lại kiếp này Lưu Vũ Quỳnh đã tự nhắc nhở bản thân, nếu như trả giá chân tâm đổi lấy chỉ có thất vọng cùng đau lòng, nàng nhất định sẽ không chút do dự đem chân tâm thu hồi, sau đó cẩn thận bảo vệ bản thân thật tốt, bởi vì lần nữa tổn thương nàng thực sự không gượng dậy nổi – Rất nhiều chuyện, huynh muốn làm cũng tốt, không muốn làm cũng thế, đều nhất định phải đi hoàn thành, nếu như không muốn làm, vậy thì thuyết phục lòng của mình, tựa như chuyện Hứa gia lần này, tam biểu ca đã làm tới mức này, đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành tiếp tục làm, nghĩ nhiều một chút chuyện này có thể mang đến chỗ tốt gì, tam biểu ca huynh không nghĩ thủ hộ Định Nam vương phủ sao? Chuyện này sẽ đề cao danh dự của Định Nam vương phủ, làm cho những kẻ ngấp nghé định hãm hại Định Nam vương phủ phải thu liễm, Hoàng Thượng đối với chúng ta, đối với tam biểu ca khẳng định tán thưởng có thêm, đương nhiên có người sẽ nói tam biểu ca công chính liêm minh, quân pháp bất vị thân, cũng sẽ có người lợi ích bị tổn hại mắng to huynh vô tình vô nghĩa. Nhưng chuyện này đem đến chỗ lợi rõ rệt hơn chỗ xấu, vậy thì vì sao không làm chứ? Đối với sự tình không thể không làm, chúng ta chẳng những muốn làm còn muốn đem phần thắng mở rộng đến lớn nhất, tam biểu ca, huynh nói đi.
Mẫn Ân Tín nhìn về phía Lưu Vũ Quỳnh, chuyên chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng bàn tay, hắn cảm thấy mặt mày của nàng lưu chuyển đại trí tuệ thường nhân khó thể sánh bằng, thở dài nói:
– Là ta quá cổ hủ, nghe muội muội nói một đoạn, thắng mười năm đọc sách, muội liền chê cười ta đi – Nhị ca nói không sai, Quỳnh nhi làm những điều này đều là vì ai, còn không phải đều là vì hắn vì toàn bộ Mẫn gia, việc này vốn nên là hắn làm, thân là huynh trưởng hắn vốn nên cố gắng vì nàng khởi động một mảnh trời xanh, nhưng hiện tại, nàng lại xông tới phía trước mấy người bọn hắn vì bọn họ trảm yêu trừ ma trên con đường đầy bụi gai.
Lưu Vũ Quỳnh nghe Mẫn Ân Tín nói như vậy, biết hắn đã nghĩ thông, thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng nhắc nhở hắn:
– Bất quá người tất nhiên đều có hỉ nộ ái ố, cảm xúc của tam biểu ca cũng có thể lí giải, trong lòng huynh có bao nhiêu lửa, không cần để ở trong lòng, đối với ta phát tiết cũng không có quan hệ, hay tìm ngũ biểu ca nói hết, nhưng không cần để cho ngoại tổ mẫu cùng cữu mẫu các nàng lo lắng, đại cữu mẫu một lòng muốn ôm tôn tử, nhị ca, ngũ ca chưa cưới thê tử, tứ ca lại chết trận sa trường, trong mấy ca ca huynh là hiếu thuận nghe lời nhất, đại cữu mẫu tự nhiên đem hi vọng kí thác vào trên người huynh, chuyện lần này bà nếu là biết, nhất định sẽ thực thất vọng, tam biểu ca phải hảo hảo khuyên nhủ bà.
Mẫn Ân Tín gật gật đầu, sờ sờ mũi, có chút xấu hổ cười nói:
– Là ta hồ đồ, nhị ca và muội muội dạy phải – Mẫn Ân Tín đứng lên, thân mình khom bán cung, sau đó hướng hai người chắp tay, Lưu Vũ Quỳnh thấy đầu hắn sắp đụng đến xe ngựa, lôi kéo hắn ngồi xuống, Mẫn Ân Tín thành ý mười phần, tự mình cho Lưu Vũ Quỳnh cùng Mẫn Ân Hào hai người châm trà – Nhị ca, đệ đệ biết sai rồi, huynh đừng trách đệ nữa.
Lưu Vũ Quỳnh khẽ đẩy tay của Mẫn Ân Hào, hắn mở to mắt liếc nhìn Mẫn Ân Tín, tiếp nhận ly trà hắn vừa rót.
Mẫn lão phu nhân cùng Từ thị đều ở nhà đợi tin tức, bọn họ trở về trực tiếp liền đi sân của lão phu nhân.
– Hứa thị đâu? Nàng không cùng các ngươi cùng nhau trở về sao? – Từ thị nghe hạ nhân hồi báo nói Mẫn Ân Tín trở lại, lập tức đến trước cửa đợi người, nhìn thấy chỉ có Lưu Vũ Quỳnh cùng hai huynh đệ Ân Hào, Ân Tín, không nhịn được hỏi, bà hằng đêm mong mỏi vất vả lắm mới đợi được Hứa thị mang thai, mấy ngày nay bà đều mừng như điên, hưng phấn ngủ không được, thúc giục Mẫn Ân Tín đón người trở về, từ lúc sáng sớm Mẫn Ân Tín ra cửa, bà vẫn đợi tin tức, đối với bà mà nói tự nhiên hi vọng có thể sinh được một tiểu tử mập mạp, kế thừa hương khói, bất quá khuê nữ cũng không sai, nhìn lão phu nhân đối với Lưu Vũ Quỳnh liền biết, nếu là nữ nhi nhất định có thể tập hợp ngàn vạn sủng ái tại một thân.
Mẫn Ân Tín liếc mắt khổ sở nhìn Lưu Vũ Quỳnh, hắn vốn không am hiểu ngôn từ, chuyện này càng không biết nói từ đâu. Mẫn Ân Đình cùng Mẫn Ân Tín là huynh đệ cùng lớn lên, rất nhanh cảm giác được tâm tình khổ sở của huynh trưởng lại nghĩ đến những lời Quỳnh nhi nói trong vườn lần trước, trong lòng ít nhiều có thể đoán được, nói đỡ lời:
– Mẫu thân, người gấp như vậy làm gì, để cho tam ca uống một ngụm trà đã.
Mẫn lão phu nhân nhìn thấy Lưu Vũ Quỳnh vui mừng kêu:
– Quỳnh nhi cũng tới rồi, cho ngoại tổ mẫu nhìn xem – Trong lòng Mẫn lão phu nhân vốn rất vội, bất quá nhìn thấy Lưu Vũ Quỳnh, sự tình Hứa thị mang thai liền không trọng yếu nữa, đứa nhỏ trong bụng nàng, người ở Hứa phủ có thể chạy đi đâu, nàng chậm chạp không chịu trở về bất quá là đám người lòng tham không đáy muốn từ chỗ bọn họ vớt thêm vài chỗ tốt, ở trên chuyện này, Mẫn lão phu nhân cùng Lưu Vũ Quỳnh thái độ giống nhau, bà đối với Hứa thị quả thật không thích, nữ nhi thương hộ một thân tật xấu, tính toán chi li, còn không có giáo dưỡng, điều này cũng coi như xong, thế nhưng còn khắp nơi nhằm vào Quỳnh nhi. Ngoại tôn nữ này bà cùng lão gia tử đều yêu thương, Hứa thị thân tẩu tử không yêu thương nàng coi như xong, thế nhưng còn gây chuyện với nàng, vì cái này còn cùng Ân Tín nháo, Ân Tín không thuận theo ý tứ của nàng, nàng còn dám chuyển về nhà mẹ đẻ, trừ tịch cũng không trở về, muốn ở nhà mẹ đẻ thì ở luôn đi, tôn tử của bà tuấn tú lịch sự, văn thải xuất chúng, dạng nữ nhân gì mà không có? Cái thối tính tình của Hứa thị nếu không thu liễm, nàng ta muốn trở về bà cũng không bằng lòng.
– Ta đem nàng hưu – Mẫn Ân Tín không có giải thích nguyên do, nói thẳng kết quả sự tình, Mẫn lão phu nhân cùng Từ thị nghe lời này, đều giật mình, nhất là Từ thị hướng phía sau lui lại mấy bước, sắp ngất đi, nếu không phải Mẫn Ân Đình đỡ phỏng chừng đã ngã xuống đất.
Từ thị bộ dáng đau lòng, khó khăn hỏi:
– Ngươi làm sao lại đem nàng hưu? – Cái này nếu là trước kia, bỏ cứ bỏ, bà còn cầu không được đâu, nhưng hiện tại nàng đang mang thai, xem như muốn hưu thê cũng phải đợi đứa nhỏ sinh ra đã.
– Nàng căn bản không mang thai, nàng là gạt chúng ta – Mẫn Ân Tín có chút thống khổ lớn tiếng nói.
– Không mang thai? – Từ thị có chút ngốc, đi đến trước mặt Mẫn Ân Tín hỏi – Ngươi cùng ta nói, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lưu Vũ Quỳnh nhìn bộ dáng thống khổ của Mẫn Ân Tín, nàng vẫn khe khẽ không đành lòng nhưng nàng lại không thể mở miệng, bại lộ chuyện của bản thân, dùng ánh mắt ra hiệu cho Mẫn Ân Hào. Hiểu ý, Mẫn Ân Hào lên tiếng thay cho Mẫn Ân Tín:
– Hứa thị giả mang thai, muốn bức tam đệ chịu thua.
Mẫn Ân Tín là một người quân tử, cho dù hắn đối với Hứa thị hết sức thất vọng, cũng không muốn nói ra này đó. Mẫn Ân Hào muốn Mẫn Ân Tín ngồi xuống, sau đó thay thế hắn đem chuyện đã xảy ra đại khái nói một lần, Mẫn lão phu nhân và Từ thị nghe vậy, gương mặt tức giận đỏ rần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook