Tặng Quân Một Đời Bình An Bạc Đầu Chẳng Xa Rời
-
Chương 26:
Bọn họ ngồi nói chuyện chưa bao lâu, thì Mẫn Ân Hào bước vào, hắn vừa từ bên ngoài trở về liền đến chỗ lão thái quân thỉnh an, Người nói Quỳnh nhi đã tới, cùng hắn nói mấy câu liền để hắn đi tìm người. Hắn vừa ra khỏi viện của bà thì có nha hoàn nói Lưu Vũ Quỳnh đang ở đây, liền chạy đến đây.
– Nhị ca / Nhị biểu ca – Mẫn Ân Tín, Mẫn Ân Đình và Lưu Gia Huy nhìn thấy Mẫn Ân Hào liền cung kính gọi một tiếng.
Đại biểu ca của Lưu Vũ Quỳnh – Mẫn Ân Lạc – đóng quân ở biên quan, quanh năm không có ở nhà, Mẫn Ân Tín giống với phụ thân đỗ Văn trạng nguyên nhậm chức ở Hộ bộ, Mẫn Ân Đình lại theo nghiệp lộng đao lộng thương, đang nhậm chức ở đại doanh Tây Sơn. Nhưng Mẫn Ân Hào lại khác biệt, hắn không chọn nghiệp văn hay nghiệp võ mà lại theo kinh thương, khiến cho Mẫn lão thái gia nổi trận lôi đình, còn dùng gia pháp với hắn nhưng hắn chẳng mảy may thay đổi. Cũng là Lưu Vũ Quỳnh vừa khóc vừa cầu, còn nằm sấp lên người của Mẫn Ân Hào ngăn cản mới khiến cho Mẫn lão thái gia dừng tay. Nàng còn giúp hắn cầu xin rất lâu, vì yêu thương nàng lão thái gia và lão phu nhân bất đắc dĩ thỏa hiệp đồng ý. Vì thế, Mẫn Ân Hào rất biết ơn và yêu thương muội muội duy nhất này. Vị nhị biểu ca này của nàng dù luôn mỉm cười ôn hòa nhưng thực chất là một con hồ ly, đắc tội với hắn sẽ không có kết quả tốt. Mẫn Ân Tín và Mẫn Ân Đình đối với hắn vừa sợ hãi vừa kính nể. Mẫn Ân Đình cho dù có hoạt bát như thế nào thì ở trước mặt lão nhị Mẫn Ân Hào cũng không dám làm càn.
– Lão tam, ngươi nên quản tức phụ của ngươi cho tốt vào. Tiểu muội khó có dịp trở về phủ một chuyến, nàng ta cư nhiên làm trò trước mặt tổ mẫu, nàng ta muốn tổ mẫu tức giận thành bệnh sao? – Mẫn Ân Hào đến liền chất vấn. Việc này Mẫn lão phu nhân không nói cho hắn nhưng chuyện lớn như vậy, hạ nhân trong phủ thì nhiều, hắn muốn biết cũng không có gì khó.
– Sinh ra không cao mà tính tình điệu bộ không nhỏ – Mẫn Ân Đình hừ lạnh một tiếng, khẩu khí cực kỳ bất mãn.
Từ trước đến nay, Mẫn Ân Đình đều không thích Hứa thị. Hắn là một người thẳng tính, cho dù ở trước mặt Mẫn Ân Tín hắn cũng không che giấu. Chỉ là vì không muốn Mẫn Ân Tín khó xử cho nên không muốn đề cập đến. Bây giờ nghe Hứa thị gây khó dễ cho Lưu Vũ Quỳnh rồi còn làm Mẫn lão phu nhân tức giận, nhất thời phát hỏa.
– Quỳnh nhi, muội nói cho ta biết đây là có chuyện gì xảy ra? – Mặt Mẫn Ân Tín trầm xuống, sắc mặt ngưng trọng.
Lưu Vũ Quỳnh liền đem chuyện hôm nay xảy ra ở viện của lão thái quân đầu đuôi ngọn góc nói ra rõ ràng. Nàng nói chuyện bình tĩnh, nghe không ra chút trách cứ nào càng không có thêm dầu thêm muối nhưng bọn họ vừa nghe xong, sắc mặt đều hết sức khó coi.
Nhắc tới Hứa thị, Mẫn Ân Đình liền nổi giận đùng đùng nói:
– Đây vốn là nhà của tiểu muội, tiểu muội muốn đến lúc nào thì đến, ở lại luôn thì có sao chứ. Nàng ta có bản lĩnh đem đồ của Định Nam vương phủ cho nhà mẹ đẻ của nàng ta, này chính là đồ ăn cây táo rào cây sung, còn tưởng tổ phụ tổ mẫu đều là người mù, lại còn muốn cùng tiểu muội tranh thủ tình cảm.
Mẫn Ân Đình hừ lạnh một tiếng, đem bất mãn lâu nay ra phát tiết:
– Nàng ta có tư cách gì mà muốn so với tiểu muội. Tiểu muội tốt xấu gì cũng mang dòng máu của Mẫn gia. Trước đây ngươi muốn thành thân với nàng ta, ta không đồng ý. Vào cửa đã một năm mà bụng một điểm cũng không có tin tức, còn muốn chúng ta cho nàng ta sắc mặt tốt. Nàng ta chế giễu, làm trò trước mặt tổ mẫu, làm cho tiểu muội nhăn mặt. Nếu tổ mẫu không có ở đó, nàng có phải cũng muốn thể hiện tính khí tẩu tử mà động thủ với Quỳnh nhi.
Mẫn Ân Đình vốn không thích Hứa thị, hắn thấy Lưu Vũ Quỳnh và hắn mới là người một nhà, còn nếu thê tử của hắn dám giống như Hứa thị dám cấp sắc mặt cho người nhà hắn, hắn nhất định sẽ không chút do dự hưu nàng.
– Quỳnh nhi, muội yên tâm, tương lai nếu ta thú thê tử, nhất định sẽ chọn một người đối với ngươi thật tốt, nếu không ta sẽ không thú, thú rồi ta cũng hưu – Mẫn Ân Đình hứa hẹn.
Mẫn Ân Đình tuy tính tình trẻ con nhưng vẻ mặt và khẩu khí lại cực kì nghiêm túc, Lưu Vũ Quỳnh cười ra tiếng:
– Cùng tẩu tử ở cả đời cũng không phải là muội, nàng ta thích muội tất nhiên là tốt nhưng nếu không thích muội cũng không ngại. Các ca ca muốn tìm thê, có thể tận tâm để ý đến cảm thụ của muội đương nhiên là tốt nhất nhưng chủ yếu vẫn là các huynh có thích người đó hay không. Quan trọng nhất là bọn họ không thể có hai lòng với Định Nam vương phủ, về phần khác, các nàng là thê tử của các huynh, là người sinh ra con cháu nối dõi tông đường của Định Nam vương phủ. Các huynh là trượng phu, cũng nên yêu thương các nàng, chỉ cần đúng mực là được.
Tiếp theo nàng nói lời tâm sự với Mẫn Ân Tín:
– Tam biểu ca, ngày thường huynh và tẩu tử nháo như thế nào cũng được, ta không có ý kiến nhưng không thể đến tai ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu được. Ngoại tổ mẫu tuổi tác đã lớn, nhất thời nhịn không được tức giận mà phát bệnh, đến lúc đó huynh đừng trách tiểu muội không nhìn mặt tam biểu ca mà hạ thủ vô tình – Đối với Mẫn lão thái gia và lão phu nhân, Lưu Vũ Quỳnh là nghịch lân của bọn họ, với Lưu Vũ Quỳnh mà nói, chẳng phải là không giống nhau – Chúng ta là người một nhà, các ca ca đau lòng muội, muội tất nhiên cũng hy vọng mình có thể cùng các tẩu tử ở chung thật tốt. Toàn gia hòa thuận vui vẻ cũng tiết kiệm sức lực cho các ca ca. Các nàng nhỏ mọn muội có thể hiểu nhưng không thể làm quá. Trong phủ thì coi như được nhưng nếu ra ngoài náo loạn, người khác sẽ nghĩ như thế nào, chuyện tình hôm nay may mà không truyền tới tai người ngoài sẽ nghĩ Định Nam vương phủ chúng ta ra sao? Muội và ngoại tổ mẫu có ý kiến, trước không làm lớn chuyện, tìm một ma ma đến dạy cho nàng ta một chút quy củ, để cho nàng ta thu thu liễm liễm tính tình kiêu căng của nàng ta. Ý của tam biểu ca thế nào? Nếu huynh không đồng ý, chuyện này liền thôi.
Mẫn Ân Tín có chút xấu hổ vô cùng, làm sao không biết xấu hổ không đồng ý:
– Ủy khuất Quỳnh nhi – Quỳnh nhi thuận lại hiểu chuyện như vậy nương tử tại sao lại không thích Quỳnh nhi a.
Lưu Gia Huy vò đầu của Lưu Vũ Quỳnh đùa giỡn:
– Từ lúc nào muội giống bà cụ non vậy hả?
Lưu Vũ Quỳnh né qua, vuốt lại tóc, chu miệng oán giận:
– Đại ca, rối hết tóc của muội rồi – Nàng thở dài tiếp tục nói – Mẫn gia chúng ta có địa vị như hôm nay cũng không dễ dàng gì. Tình cảm của chúng ta như bây giờ, trong lòng các ca ca cũng hiểu rõ. Chúng ta được hưởng thụ quang vinh cùng cưng chiều nhưng đồng thời cũng có nguy hiểm lớn, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn chằm chằm chúng ta. Vị trí mà các cữu cữu, các ca ca ngồi vào đều chính trực ngay thẳng nhưng rất nhiều chuyện không thể không đề phòng.
Lưu Vũ Quỳnh vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Mẫn Ân Tín:
– Tam biểu ca, từ lúc tẩu tử vào phủ đến giờ, người nhà của nàng ta đều lấy danh hào của Định Nam vương phủ ở bên ngoài mà tác oai tác quái. Đại ca của nàng ta ngang nhiên chiếm đoạt dân nữ còn đánh chết người mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Muội nghe nói Hứa lão gia gần đây ở Giang Thành chiếm đồn điền, bách tính oán thán đầy trời thế nhưng quan viên địa phương lại ngại bởi vì họ nghĩ Định Nam vương phủ của chúng ta cấu kết với bọn họ làm chuyện xấu, việc này tam biểu ca có biết không?
Lưu Vũ Quỳnh lo lắng nhấp một ngụm trà nói thẳng. Nàng chỉ mới sống lại mấy ngày, làm sao biết được những chuyện này. Nhưng đời trước, danh tiếng của Định Nam vương phủ bị hủy cũng do vị tẩu tử này làm thúi. Mẫn Ân Tín kinh ngạc nhìn về phía Lưu Vũ Quỳnh, một thân chính khí bởi vì việc này mà tức giận quăng ngã cái chén:
– Những điều Quỳnh nhi nói đều là sự thật?
Việc này hắn không hề biết nhưng trực giác của hắn cho hắn biết Lưu Vũ Quỳnh không nói láo.
– Tam biểu ca nếu không tin có thể trực tiếp về hỏi thẳng tẩu tử không phải là rõ ràng sao? Nếu nàng ta không thừa nhận, huynh chỉ cần cho người lén đi thăm dò là biết.
Mẫn Ân Tín nho nhã trong khoảnh khắc thay đổi thành vẻ nghiêm túc:
– Muội nói sao ta có thể không tin? Chờ ta nắm được chứng cứ rõ ràng nhất định sẽ đem chuyện này giải quyết sạch sẽ.
Lưu Vũ Quỳnh cười, hài lòng gật đầu:
– Tam biểu ca nếu có thể tự mình giải quyết là tốt nhất. Nếu có cái gì bất tiện có thể giao cho tứ biểu ca làm, tốt nhất là người của Định Nam vương phủ chúng ta đứng ra, đừng vẫn thêm nước đục là tốt rồi – Chỉ có quân pháp bất vị thân mới có thể triệt để thanh lọc thanh danh của Định Nam vương phủ, tiêu trừ tất cả lời đồn bất lợi, còn có thể tranh thủ lấy danh tiếng tốt hơn – Có Định Nam vương phủ, chúng ta mới có ngày bình an. Nếu Định Nam vương phủ mất, chúng ta cách cái chết cũng không xa.
– Nhị ca / Nhị biểu ca – Mẫn Ân Tín, Mẫn Ân Đình và Lưu Gia Huy nhìn thấy Mẫn Ân Hào liền cung kính gọi một tiếng.
Đại biểu ca của Lưu Vũ Quỳnh – Mẫn Ân Lạc – đóng quân ở biên quan, quanh năm không có ở nhà, Mẫn Ân Tín giống với phụ thân đỗ Văn trạng nguyên nhậm chức ở Hộ bộ, Mẫn Ân Đình lại theo nghiệp lộng đao lộng thương, đang nhậm chức ở đại doanh Tây Sơn. Nhưng Mẫn Ân Hào lại khác biệt, hắn không chọn nghiệp văn hay nghiệp võ mà lại theo kinh thương, khiến cho Mẫn lão thái gia nổi trận lôi đình, còn dùng gia pháp với hắn nhưng hắn chẳng mảy may thay đổi. Cũng là Lưu Vũ Quỳnh vừa khóc vừa cầu, còn nằm sấp lên người của Mẫn Ân Hào ngăn cản mới khiến cho Mẫn lão thái gia dừng tay. Nàng còn giúp hắn cầu xin rất lâu, vì yêu thương nàng lão thái gia và lão phu nhân bất đắc dĩ thỏa hiệp đồng ý. Vì thế, Mẫn Ân Hào rất biết ơn và yêu thương muội muội duy nhất này. Vị nhị biểu ca này của nàng dù luôn mỉm cười ôn hòa nhưng thực chất là một con hồ ly, đắc tội với hắn sẽ không có kết quả tốt. Mẫn Ân Tín và Mẫn Ân Đình đối với hắn vừa sợ hãi vừa kính nể. Mẫn Ân Đình cho dù có hoạt bát như thế nào thì ở trước mặt lão nhị Mẫn Ân Hào cũng không dám làm càn.
– Lão tam, ngươi nên quản tức phụ của ngươi cho tốt vào. Tiểu muội khó có dịp trở về phủ một chuyến, nàng ta cư nhiên làm trò trước mặt tổ mẫu, nàng ta muốn tổ mẫu tức giận thành bệnh sao? – Mẫn Ân Hào đến liền chất vấn. Việc này Mẫn lão phu nhân không nói cho hắn nhưng chuyện lớn như vậy, hạ nhân trong phủ thì nhiều, hắn muốn biết cũng không có gì khó.
– Sinh ra không cao mà tính tình điệu bộ không nhỏ – Mẫn Ân Đình hừ lạnh một tiếng, khẩu khí cực kỳ bất mãn.
Từ trước đến nay, Mẫn Ân Đình đều không thích Hứa thị. Hắn là một người thẳng tính, cho dù ở trước mặt Mẫn Ân Tín hắn cũng không che giấu. Chỉ là vì không muốn Mẫn Ân Tín khó xử cho nên không muốn đề cập đến. Bây giờ nghe Hứa thị gây khó dễ cho Lưu Vũ Quỳnh rồi còn làm Mẫn lão phu nhân tức giận, nhất thời phát hỏa.
– Quỳnh nhi, muội nói cho ta biết đây là có chuyện gì xảy ra? – Mặt Mẫn Ân Tín trầm xuống, sắc mặt ngưng trọng.
Lưu Vũ Quỳnh liền đem chuyện hôm nay xảy ra ở viện của lão thái quân đầu đuôi ngọn góc nói ra rõ ràng. Nàng nói chuyện bình tĩnh, nghe không ra chút trách cứ nào càng không có thêm dầu thêm muối nhưng bọn họ vừa nghe xong, sắc mặt đều hết sức khó coi.
Nhắc tới Hứa thị, Mẫn Ân Đình liền nổi giận đùng đùng nói:
– Đây vốn là nhà của tiểu muội, tiểu muội muốn đến lúc nào thì đến, ở lại luôn thì có sao chứ. Nàng ta có bản lĩnh đem đồ của Định Nam vương phủ cho nhà mẹ đẻ của nàng ta, này chính là đồ ăn cây táo rào cây sung, còn tưởng tổ phụ tổ mẫu đều là người mù, lại còn muốn cùng tiểu muội tranh thủ tình cảm.
Mẫn Ân Đình hừ lạnh một tiếng, đem bất mãn lâu nay ra phát tiết:
– Nàng ta có tư cách gì mà muốn so với tiểu muội. Tiểu muội tốt xấu gì cũng mang dòng máu của Mẫn gia. Trước đây ngươi muốn thành thân với nàng ta, ta không đồng ý. Vào cửa đã một năm mà bụng một điểm cũng không có tin tức, còn muốn chúng ta cho nàng ta sắc mặt tốt. Nàng ta chế giễu, làm trò trước mặt tổ mẫu, làm cho tiểu muội nhăn mặt. Nếu tổ mẫu không có ở đó, nàng có phải cũng muốn thể hiện tính khí tẩu tử mà động thủ với Quỳnh nhi.
Mẫn Ân Đình vốn không thích Hứa thị, hắn thấy Lưu Vũ Quỳnh và hắn mới là người một nhà, còn nếu thê tử của hắn dám giống như Hứa thị dám cấp sắc mặt cho người nhà hắn, hắn nhất định sẽ không chút do dự hưu nàng.
– Quỳnh nhi, muội yên tâm, tương lai nếu ta thú thê tử, nhất định sẽ chọn một người đối với ngươi thật tốt, nếu không ta sẽ không thú, thú rồi ta cũng hưu – Mẫn Ân Đình hứa hẹn.
Mẫn Ân Đình tuy tính tình trẻ con nhưng vẻ mặt và khẩu khí lại cực kì nghiêm túc, Lưu Vũ Quỳnh cười ra tiếng:
– Cùng tẩu tử ở cả đời cũng không phải là muội, nàng ta thích muội tất nhiên là tốt nhưng nếu không thích muội cũng không ngại. Các ca ca muốn tìm thê, có thể tận tâm để ý đến cảm thụ của muội đương nhiên là tốt nhất nhưng chủ yếu vẫn là các huynh có thích người đó hay không. Quan trọng nhất là bọn họ không thể có hai lòng với Định Nam vương phủ, về phần khác, các nàng là thê tử của các huynh, là người sinh ra con cháu nối dõi tông đường của Định Nam vương phủ. Các huynh là trượng phu, cũng nên yêu thương các nàng, chỉ cần đúng mực là được.
Tiếp theo nàng nói lời tâm sự với Mẫn Ân Tín:
– Tam biểu ca, ngày thường huynh và tẩu tử nháo như thế nào cũng được, ta không có ý kiến nhưng không thể đến tai ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu được. Ngoại tổ mẫu tuổi tác đã lớn, nhất thời nhịn không được tức giận mà phát bệnh, đến lúc đó huynh đừng trách tiểu muội không nhìn mặt tam biểu ca mà hạ thủ vô tình – Đối với Mẫn lão thái gia và lão phu nhân, Lưu Vũ Quỳnh là nghịch lân của bọn họ, với Lưu Vũ Quỳnh mà nói, chẳng phải là không giống nhau – Chúng ta là người một nhà, các ca ca đau lòng muội, muội tất nhiên cũng hy vọng mình có thể cùng các tẩu tử ở chung thật tốt. Toàn gia hòa thuận vui vẻ cũng tiết kiệm sức lực cho các ca ca. Các nàng nhỏ mọn muội có thể hiểu nhưng không thể làm quá. Trong phủ thì coi như được nhưng nếu ra ngoài náo loạn, người khác sẽ nghĩ như thế nào, chuyện tình hôm nay may mà không truyền tới tai người ngoài sẽ nghĩ Định Nam vương phủ chúng ta ra sao? Muội và ngoại tổ mẫu có ý kiến, trước không làm lớn chuyện, tìm một ma ma đến dạy cho nàng ta một chút quy củ, để cho nàng ta thu thu liễm liễm tính tình kiêu căng của nàng ta. Ý của tam biểu ca thế nào? Nếu huynh không đồng ý, chuyện này liền thôi.
Mẫn Ân Tín có chút xấu hổ vô cùng, làm sao không biết xấu hổ không đồng ý:
– Ủy khuất Quỳnh nhi – Quỳnh nhi thuận lại hiểu chuyện như vậy nương tử tại sao lại không thích Quỳnh nhi a.
Lưu Gia Huy vò đầu của Lưu Vũ Quỳnh đùa giỡn:
– Từ lúc nào muội giống bà cụ non vậy hả?
Lưu Vũ Quỳnh né qua, vuốt lại tóc, chu miệng oán giận:
– Đại ca, rối hết tóc của muội rồi – Nàng thở dài tiếp tục nói – Mẫn gia chúng ta có địa vị như hôm nay cũng không dễ dàng gì. Tình cảm của chúng ta như bây giờ, trong lòng các ca ca cũng hiểu rõ. Chúng ta được hưởng thụ quang vinh cùng cưng chiều nhưng đồng thời cũng có nguy hiểm lớn, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn chằm chằm chúng ta. Vị trí mà các cữu cữu, các ca ca ngồi vào đều chính trực ngay thẳng nhưng rất nhiều chuyện không thể không đề phòng.
Lưu Vũ Quỳnh vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Mẫn Ân Tín:
– Tam biểu ca, từ lúc tẩu tử vào phủ đến giờ, người nhà của nàng ta đều lấy danh hào của Định Nam vương phủ ở bên ngoài mà tác oai tác quái. Đại ca của nàng ta ngang nhiên chiếm đoạt dân nữ còn đánh chết người mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Muội nghe nói Hứa lão gia gần đây ở Giang Thành chiếm đồn điền, bách tính oán thán đầy trời thế nhưng quan viên địa phương lại ngại bởi vì họ nghĩ Định Nam vương phủ của chúng ta cấu kết với bọn họ làm chuyện xấu, việc này tam biểu ca có biết không?
Lưu Vũ Quỳnh lo lắng nhấp một ngụm trà nói thẳng. Nàng chỉ mới sống lại mấy ngày, làm sao biết được những chuyện này. Nhưng đời trước, danh tiếng của Định Nam vương phủ bị hủy cũng do vị tẩu tử này làm thúi. Mẫn Ân Tín kinh ngạc nhìn về phía Lưu Vũ Quỳnh, một thân chính khí bởi vì việc này mà tức giận quăng ngã cái chén:
– Những điều Quỳnh nhi nói đều là sự thật?
Việc này hắn không hề biết nhưng trực giác của hắn cho hắn biết Lưu Vũ Quỳnh không nói láo.
– Tam biểu ca nếu không tin có thể trực tiếp về hỏi thẳng tẩu tử không phải là rõ ràng sao? Nếu nàng ta không thừa nhận, huynh chỉ cần cho người lén đi thăm dò là biết.
Mẫn Ân Tín nho nhã trong khoảnh khắc thay đổi thành vẻ nghiêm túc:
– Muội nói sao ta có thể không tin? Chờ ta nắm được chứng cứ rõ ràng nhất định sẽ đem chuyện này giải quyết sạch sẽ.
Lưu Vũ Quỳnh cười, hài lòng gật đầu:
– Tam biểu ca nếu có thể tự mình giải quyết là tốt nhất. Nếu có cái gì bất tiện có thể giao cho tứ biểu ca làm, tốt nhất là người của Định Nam vương phủ chúng ta đứng ra, đừng vẫn thêm nước đục là tốt rồi – Chỉ có quân pháp bất vị thân mới có thể triệt để thanh lọc thanh danh của Định Nam vương phủ, tiêu trừ tất cả lời đồn bất lợi, còn có thể tranh thủ lấy danh tiếng tốt hơn – Có Định Nam vương phủ, chúng ta mới có ngày bình an. Nếu Định Nam vương phủ mất, chúng ta cách cái chết cũng không xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook