Tiễn Âu Dương Minh Tuấn rời đi, Lưu Vũ Quỳnh đi một chuyến đến chính phòng của phu thê Trung Nghĩa công, quả nhiên chưa bước vào cửa đã nghe thanh âm vui vẻ của Mẫn thị, nàng vội vàng bước vào cửa lên tiếng hỏi:

– Mẫu thân, có chuyện gì mà ngươi vui vậy ạ?

– Quỳnh nhi, con tới rồi sao? Mau tới đây – Vẫy vẫy tay đợi Lưu Vũ Quỳnh đến gần, Mẫn thị mới tiếp tục nói – Gần đây đại cữu cữu của con được điều về kinh, người bên ngoại của con đã gửi thư đang lên đường rồi – Tính ra nhà mẹ của bà đã rời kinh ba năm, bà cũng đã rất lâu không gặp được bọn họ, bây giờ sắp sửa được đoàn tụ bà thật sự vui mừng.

Lây nhiễm niềm vui của mẫu thân, Lưu Vũ Quỳnh cũng mỉm cười, hỏi:

– Vậy bên ngoại khi nào sẽ về đến? Con với đại ca sẽ tự mình đi đón.

– Đúng, ta cũng muốn đi, chắc còn khoảng nửa tháng nữa sẽ vào kinh Định Nam vương phủ cũng cần phải sửa sang một phen, mua thêm ít đồ, thật sự rất bận – Mẫn thị liền nghĩ đến có nhiều việc phải sắp xếp một phen.

– Mẫu thân, người hãy liệt kê những việc cần làm, con sẽ giúp người – Lưu Vũ Quỳnh đề nghị, trong lòng thầm nghĩ dù chỉ vì mẫu thân nàng nhất định phải bảo vệ Định Nam vương phủ chu toàn, huống chi Mẫn lão phu nhân, tới đại cữu mẫu, nhị cữu mẫu đến đại tẩu Trương thị toàn sinh nam tử, khiến cho nữ nhi duy nhất Lưu Vũ Quỳnh quý giá như ngọc ngà châu báu, họ đều yêu thương cưng chiều nàng hết mực. Vì thế dù nàng hi sinh cả tánh mạng cũng phải bảo hộ người của Định Nam vương phủ bình an yên ổn.

Mặc kệ Lưu Vũ Quỳnh đang toan tính sâu xa gì thì người của Mẫn gia cũng vào đến kinh thành vào ngày cuối cùng của mùa đông. Tất nhiên cả nhà Lưu Vũ Quỳnh đã đợi đón người ở cổng thành từ sớm, đi cùng còn có phu thê Mẫn Ân Tín. Khi xe ngựa của Mẫn gia đến, chưa kịp đợi nó dừng hẳn Mẫn thị đã vội vàng xuống xe ngựa của nhà mình chờ đón, đợi khi dừng rồi, có một bàn tay cằn cỗi nhẹ nhàng vén rèm lên, Lưu Vũ Quỳnh nhìn thấy một phụ nhân lớn tuổi, khuôn mặt già nua toát lên vẻ hiền từ phúc hậu, đôi mắt xúc động ánh lên hàng lệ, miệng thì thào gọi:

– Du nhi…Du nhi của ta.

Không chờ đợi nữa, Mẫn thị nhảy ngay lên xe ngựa, ôm lấy bà òa khóc nức nở gọi:

– Mẫu thân – Bà khóc như lúc nhỏ vẫn còn ở trong vòng tay che chở của mẫu thân, khóc hết mọi nhớ nhung của nhiều năm qua.

Hiểu được nỗi lòng của bọn họ nên chẳng ai lên tiếng, lẳng lặng đứng nhìn, cứ thế cho đến khi Lưu Vũ Quỳnh đoán được tâm trạng của họ chắc đã khá lên mở miệng gọi cắt ngang:

– Ngoại tổ mẫu, người đi đường xa chắc hẳn đã mệt rồi, hay là chúng ta quay về phủ rồi từ từ nói được không ạ?



Lúc này, Mẫn lão phu nhân mới nhìn thấy nữ tử nãy giờ vẫn đứng bên cạnh xe ngựa luôn nở nụ cười thân thiện, trên gương mặt lại mang nét quen thuộc, nghe tiếng ngoại tổ mẫu nàng gọi, bà tất nhiên đoán được thân phận của nàng, thân thiết vẫy tay kêu:

– Cháu hẳn là Quỳnh nhi rồi, mau lên đây, ngồi chung với ngoại tổ mẫu. Chúng ta về phủ từ từ nói.

Lưu Gia Huy lập tức bước đến cẩn thận đỡ muội muội lên xe ngựa rồi mới tự lên ngựa của mình dẫn đầu đoàn người trở về Định Nam vương phủ.

Sảnh chính của Định Nam vương phủ phủ, tất cả mọi người tề tựu đông đủ, các tiểu bối lần lượt hành lễ với các trưởng bối, nhận lễ gặp mặt, nam tử thì văn phòng tứ bảo, chỉ duy nhất nữ hài như Lưu Vũ Quỳnh nhận được rất nhiều thứ đẹp đẽ. Hôm nay, người của Mẫn gia vừa đi đường xa mệt nhọc, nên gia đình Lưu Hoài Cẩn không tiện ở lâu, vội vàng cáo biệt. Tuy Mẫn lão phu nhân có chút không nỡ nhưng biết rõ còn nhiều thời gian, không vội lúc này, ngậm ngùi tiễn chân bọn họ.

Mấy ngày sau, phủ Trung Nghĩa Công bất ngờ đón tiếp một vị khách không được chào đón cho lắm, Hiền vương Quân Khuynh Nhân. Bởi vì hắn viện cớ xưa nay ít thân thiết lại rời kinh gần một năm, mời hết mọi người trong phủ đến Vinh Thọ đường gặp mặt. Lưu Vũ Quỳnh thật sự không muốn nhưng vẫn phải đến một chuyến. Nói thêm vài câu, Quân Khuynh Nhân lại nói muốn trò chuyện với các tiểu bối bọn họ để thân thiết hơn, lão thái quân Tiêu thị liền niềm nở ra lệnh người làm chuẩn bị trà bánh cho bọn họ đặt ở Xuân Huy đình. Lưu Vũ Quỳnh không còn cách nào phải theo mọi người đến Xuân Huy đình nhưng lại không muốn lên tiếng. Tuy nhiên, Quân Khuynh Nhân nào chịu buông tha cho nàng.

– Vũ Quỳnh, ngày thường muội thích làm gì?

Thấy mọi ánh mắt kinh ngạc đều đặt trên người nàng, còn có cái nhìn ghen tức của Lưu Vũ Nhạc, Lưu Vũ Quỳnh trong lòng thầm mắng Quân Khuynh Nhân một tiếng, bên ngoài lại mỉm cười nhợt nhạt đáp lại:

– Hiền vương điện hạ, thần nữ thường ngày đều ra ngoài cùng mẫu thân, nếu ở trong phủ thì làm chút nữ công, đọc sách thôi.

– Vũ Quỳnh, muội đừng gọi điện hạ xa lạ như vậy, cứ như Vũ Nhạc biểu muội gọi biểu ca là được rồi. Chúng ta chỉ trò chuyện chơi, không cần quá nghiêm túc – Quân Khuynh Nhân rất thân thiết nói với Lưu Vũ Quỳnh.

Nhưng Lưu Vũ Quỳnh chẳng muốn lĩnh tình của hắn, nhàn nhạt trả lời:

– Dạo này mẫu thân thường trách thần nữ không quy củ, cứ xưng hô như vậy đi tránh người khác nghe được mẫu thân sẽ không vui.

Lời này làm cho nụ cười trên môi của Quân Khuynh Nhân cứng đờ, nhất thời không biết làm sao phản ứng, nổi giận cũng không được, mục đích hắn đến đây hôm nay không cho phép điều đó.

Lưu Gia Huy tất nhiên nhận ra không khí không đúng, chuyển chủ đề:

– Mọi người mau ăn điểm tâm đi, rồi mới tiếp tục nói.



Được người cho bậc thềm, Quân Khuynh Nhân dại gì không đi xuống, cầm một miếng điểm tâm lên cắn nhỏ rồi tấm tắc khen:

– Thật sự rất ngon, ta thấy có thể sánh bằng với Nguyệt Các Lầu rồi. Nhắc đến Nguyệt Các Lầu, hôm nào rảnh rỗi ta đưa mọi người đến đó thử điểm tâm.

– Điểm tâm ở Nguyệt Các Lầu, muội chỉ thử có một lần thôi, trái lại đại tỉ đến đó thường xuyên lắm, còn mua đem về nữa – Lưu Vũ Nhạc giả vờ kể lại, thực chất là tố cáo Lưu Vũ Quỳnh không giống tiểu thư khuê các, thích chạy ra ngoài còn thuê phòng bao ở Nguyệt Các Lầu.

– Ta thích điểm tâm ở Nguyệt Các Lầu là chuyện ai cũng biết, mấy vị huynh trưởng ra ngoài thường thích mua cho ta đâu cần ta tự chạy tới đó – Lưu Vũ Quỳnh nhìn thấu suy nghĩ của Lưu Vũ Nhạc, nói vài lời đã phá vỡ tính toán của nàng ta, thuận tiện khoe khoang, cho Lưu Vũ Nhạc ghen tức.

Sắc mặt Lưu Vũ Nhạc càng thêm biến đổi, khi Quân Khuynh Nhân lần nữa lên tiếng hỏi Lưu Vũ Quỳnh:

– Vũ Quỳnh, mấy vị huynh trưởng trong lời của muội là nói ai thế?

– Tất nhiên là đại ca, Minh Tuấn ca ca, Minh An, ngay cả Khuynh Vũ ca ca và Hoàng đại ca cũng có mua vài lần – Lưu Vũ Quỳnh không giấu giếm trả lời.

– Ai biểu muội thích làm chi, gặp ai cũng nói, nên khi đi ngang qua đó liền nhớ đến muội, theo thói quen mua cho muội – Lưu Gia Huy còn giải thích.

Lưu Vũ Quỳnh giả vờ tức giận, trừng mắt hỏi:

– Huynh uất ức lắm sao?

Lưu Gia Huy yêu chiều muội muội đã quen, cảnh này thường xuyên xảy ra giữa hai huynh muội nên vẫn như cũ đáp lại:

– Không có, sao lại uất ức chứ, ta cam tâm tình nguyện.

Lúc này, Lưu Vũ Quỳnh lại nhoẻn miệng cười ngọt ngào với huynh trưởng, đây là nụ cười thật lòng duy nhất của nàng từ lúc ngồi vào chỗ này, đúng lúc ánh mặt trời chiếu vào làm sáng lên gương mặt của nàng càng thêm sắc sảo đẹp mắt. Trong giây phút đó, Quân Khuynh Nhân bất chợt có suy nghĩ nụ cười đó dành cho mình thì tốt biết mấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương