Tặng Quân Một Đời Bình An Bạc Đầu Chẳng Xa Rời
-
Chương 18:
Trong một ngày đông của kinh thành cũng là ngày tuyết rơi nặng nhất, Hiền vương Quân Khuynh Nhân đã về tới kinh thành, sau khi vào cung bái kiến, hồi phủ đã che giấu tung tích xuất hiện ở phủ Tả tướng, ngỡ là không người biết nhưng sao tránh được nhiều ánh mắt luôn dõi theo của Lưu Vũ Quỳnh. Chỉ tiếc bên ngoài thư phòng của Tả tướng tất nhiên canh gác nghiêm mật, ảnh vệ trùng trùng, người của nàng không thể dễ dàng tiếp cận. Lưu Vũ Quỳnh biết nếu để lấy được tin tức nàng còn cần phải tốn sức sắp xếp một phen nữa.
Ở thư phòng của phủ Tả tướng, Quân Khuynh Nhân đang nghe báo lại những việc xảy ra ở kinh thành gần đây, càng nghe mày càng nhíu chặt, mở miệng hỏi:
– Cữu cữu, tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là ai ở đằng sau thao túng? Khánh Quốc công, Hộ bộ và Binh bộ đều mất đi, gây trở ngại lớn cho kế hoạch sau này. Có phải Quân Khuynh Vũ không?
– Ta đã điều tra, đám người áo đen từng xuất hiện trong rừng ngày đó ta đã dùng nhiều cách vẫn không tra được thân phận của bọn chúng, bên Tĩnh vương cũng không có dấu vết liên hệ với chúng nên ta cũng không dám xác định. Đích xác thì những tổn thất gần đây của chúng ta đều có lợi cho Tĩnh vương – Thẩm Lịch Quần trả lời, ông cũng nghi hoặc là ai có thể hành động mà xóa sạch dấu vết như vậy, ông vận dụng nhiều lực lượng như vậy lại không điều tra được gì khiến đáy lòng ông bất an vô cùng.
Quân Khuynh Nhân hiểu rất rõ thế lực cữu cữu của mình bồi dưỡng nhưng ông cũng không tra ra, vậy thì rắc rối to, cảm giác bị nhìn chằm chằm mà lại không biết là ai thật tệ, hắn phải bắt chúng hiện thân thì mới có cách ứng phó, Quân Khuynh Nhân bảo:
– Cữu cữu, người phải tra xét từ từ lại, đặc biệt phái thêm người nhìn chằm chằm bên đó đi. Đừng để chúng ta mất thêm ai nữa.
Khi Quân Khuynh Nhân vừa bước chân ra khỏi phủ Tả tướng, đồng thời ở Hàn Mai các, Cầm Hương đang bẩm báo với Lưu Vũ Quỳnh:
– Tiểu thư, Hiền vương đã rời khỏi phủ Tả tướng, sắc mặt rất khó xem nhưng người chúng ta không tiếp cận được thư phòng, không nghe được gì.
– Đừng vội, chúng ta cứ từ từ, đừng để người ta nắm được sơ hở. Chuyện kia sắp xếp như thế nào rồi? – Lưu Vũ Quỳnh vẫn luyện chữ, chuyển chủ đề hỏi đến chuyện khác.
– Đã hẹn vào giờ hợi ở cánh rừng phía tây kinh thành – Cầm Hương đáp lại, Lưu Vũ Quỳnh gật đầu một cái coi như đã biết, rồi tiếp tục luyện chữ.
Màn đêm buông xuống, cả không gian tĩnh mịch, chỉ có ánh nến le lói ở khuê phòng của Lưu Vũ Quỳnh nhưng lúc này nàng không hề có trong phòng. Lưu Vũ Quỳnh đã thay trang phục dạ hành để lại Y Hương canh giữ Hàn Mai các, cùng Cầm Hương âm thầm rời khỏi phủ Trung Nghĩa công tới nơi hẹn. Ở cánh rừng ngoại ô, một tướng quân uy mãnh đang chờ đợi nàng, người đó là Lục Thiếu Hoa – phó tướng dưới trướng của Tề gia quân. Trong lúc nàng cho người hỗ trợ hai người Hoàng Kính và Âu Dương Minh An tại Kỉ thành đã vô tình cứu giúp một phụ nhân và một đứa trẻ, không ngờ đó là thê nhi của Lục Thiếu Hoa. Bọn họ là nạn nhân của Khánh Quốc công, khi người của Lưu Vũ Quỳnh đến thì song thân người đã mất chỉ cứu được thê nhi đưa về bên cạnh Lục Thiếu Hoa. Hôm nay Lục Thiếu Hoa hẹn gặp bọn họ ở cánh rừng ngoại ô kinh thành, vừa thấy họ đã khuỵu gối, bái một bái, trịnh trọng nói:
– Xin đa tạ ân nhân ra tay cứu giúp thê nhi.
Che mặt bằng một cái khăn đen mỏng che giấu thân phận, tự tay đỡ Lục Thiếu Hoa đứng dậy, Lưu Vũ Quỳnh nói:
– Lục tướng quân, người không cần phải lễ trọng như vậy, thứ cho ta không tiện để lộ thân phận.
Lục Thiếu Hoa đã từng nghe thê tử nói đám người này hành tung bí ẩn, thân phận kì bí nên tất nhiên hắn không để ý:
– Không sao, không sao.
– Lục tướng quân, chuyện lần này thật sự tình cờ, tuy may mắn cứu được thê nhi của người nhưng lệnh phụ và lệnh mẫu đã chẳng may qua đời, ta xin tạ lỗi cùng tướng quân – Lưu Vũ Quỳnh tiếp tục nói.
– Ân nhân đừng nói như vậy, thê tử đã nói cùng ta nếu không phải người ra tay giúp đỡ kịp thời thì thê tử của ta, nhi tử của ta đều đã mất mạng. Sau này ta có thể làm gì để đền ơn, dù núi đao biển lửa ta cũng quyết không từ nan –Thanh âm kiên định, Lục Thiếu Hoa hứa hẹn.
Lưu Vũ Quỳnh nhìn hắn trong chốc lát rồi mới lên tiếng lần nữa:
– Lục tướng quân, ngươi biết rõ Khánh Quốc công đã đền tội nhưng kẻ đứng sau thực sự là ai hẳn ngươi cũng biết. Với thân phận tướng quân lục phẩm bây giờ của ngươi, không thể chống lại người đó.
– Ý của người là ta chỉ có thể nhờ các người để chống lại người đó đúng không? Hay nói đúng hơn các người muốn lợi dụng ta để chống lại người đó – Lục Thiếu Hoa là người thông minh, tất nhiên hiểu được mục đích của người trước mặt.
Lưu Vũ Quỳnh cũng không vòng vo, đi thẳng vào chuyện chính:
– Nói lợi dụng là không đúng, hợp tác mới đúng, ta và ngươi đều có cùng mục đích, sao lại không hợp tác cùng nhau. Nhưng nếu người không muốn tiếp tục truy cứu những chuyện này, không muốn trả thù, ta sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, chúng ta chưa từng gặp nhau.
Lục Thiếu Hoa nghiêm mặt suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc hắn cũng đưa ra lựa chọn:
– Trước chưa nói đến ơn cứu mạng của các vị, chỉ nói đến thù giết phụ mẫu ta nhất định phải báo thù, từ nay Lục Thiếu Hoa xin nghe người phân phó, dù phía trước là núi đao biển lửa, quyết không chùn bước – Cuối cùng còn quỳ xuống thể hiện thành ý của bản thân.
Lưu Vũ Quỳnh lần nữa tự tay đỡ Lục Thiếu Hoa đứng dậy, nói:
– Lục tướng quân, bây giờ người đó quyền cao chức trọng, lực lượng trên triều rộng lớn, trực diện đối đầu với hắn sẽ như châu chấu đá xe, tốt nhất là tạm thời ẩn nhẫn một thời gian. Lục tướng quân, ngươi ở trong Tề gia quân có thể bí mật xây dựng lực lượng của bản thân, đến một lúc tất có thể dùng đến.
Lục Thiếu Hoa tất nhiên là đồng ý:
– Tại hạ tuân mệnh, xin nghe theo lời dặn dò của người.
Đạt thành hiệp nghị, bọn họ nhanh chóng rời khỏi, trước khi rời khỏi, Lưu Vũ Quỳnh không quên dặn dò:
– Từ hôm nay, ngươi phải cẩn thận làm việc, cẩn thận che giấu thân phận. Bình thường chúng ta đừng liên hệ gì, tránh để người ta bắt được sơ hở. Nếu ngươi có chuyện gì gấp gáp ngươi có thể cho người đến Vạn Bảo trai, nói với chưởng quầy muốn đặt một bộ trang sức hoa mai 6 cánh, ông ta tất nhiên giúp cho ngươi. Lục tướng quân, ngươi phải nhớ cho kĩ đó.
Lục Thiếu Hoa là một tướng quân dũng mãnh, tính tình cương trực, nhưng ông ta xuất thân bần hàn lại thiếu sự nâng đỡ nên chỉ là một phó tướng. Tuy nhiên chức vị nhỏ lại có thể phát huy tác dụng ở những lúc cần thiết. Hận giết phụ mẫu sẽ khiến hắn căm thù Quân Khuynh Nhân tận xương tủy, với lại hắn ở trong Tề gia quân nhiều năm, xây dựng lực lượng bản thân trong Tề gia quân cũng dễ hơn. Lưu Vũ Quỳnh dùng mọi cách ép Quân Khuynh Nhân hồi kinh sớm hơn dự định chính là để cho hắn không thể hoàn toàn thu phục Tề gia quân, thuận tiện cho hành động của Lục Thiếu Hoa.
Ở thư phòng của phủ Tả tướng, Quân Khuynh Nhân đang nghe báo lại những việc xảy ra ở kinh thành gần đây, càng nghe mày càng nhíu chặt, mở miệng hỏi:
– Cữu cữu, tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là ai ở đằng sau thao túng? Khánh Quốc công, Hộ bộ và Binh bộ đều mất đi, gây trở ngại lớn cho kế hoạch sau này. Có phải Quân Khuynh Vũ không?
– Ta đã điều tra, đám người áo đen từng xuất hiện trong rừng ngày đó ta đã dùng nhiều cách vẫn không tra được thân phận của bọn chúng, bên Tĩnh vương cũng không có dấu vết liên hệ với chúng nên ta cũng không dám xác định. Đích xác thì những tổn thất gần đây của chúng ta đều có lợi cho Tĩnh vương – Thẩm Lịch Quần trả lời, ông cũng nghi hoặc là ai có thể hành động mà xóa sạch dấu vết như vậy, ông vận dụng nhiều lực lượng như vậy lại không điều tra được gì khiến đáy lòng ông bất an vô cùng.
Quân Khuynh Nhân hiểu rất rõ thế lực cữu cữu của mình bồi dưỡng nhưng ông cũng không tra ra, vậy thì rắc rối to, cảm giác bị nhìn chằm chằm mà lại không biết là ai thật tệ, hắn phải bắt chúng hiện thân thì mới có cách ứng phó, Quân Khuynh Nhân bảo:
– Cữu cữu, người phải tra xét từ từ lại, đặc biệt phái thêm người nhìn chằm chằm bên đó đi. Đừng để chúng ta mất thêm ai nữa.
Khi Quân Khuynh Nhân vừa bước chân ra khỏi phủ Tả tướng, đồng thời ở Hàn Mai các, Cầm Hương đang bẩm báo với Lưu Vũ Quỳnh:
– Tiểu thư, Hiền vương đã rời khỏi phủ Tả tướng, sắc mặt rất khó xem nhưng người chúng ta không tiếp cận được thư phòng, không nghe được gì.
– Đừng vội, chúng ta cứ từ từ, đừng để người ta nắm được sơ hở. Chuyện kia sắp xếp như thế nào rồi? – Lưu Vũ Quỳnh vẫn luyện chữ, chuyển chủ đề hỏi đến chuyện khác.
– Đã hẹn vào giờ hợi ở cánh rừng phía tây kinh thành – Cầm Hương đáp lại, Lưu Vũ Quỳnh gật đầu một cái coi như đã biết, rồi tiếp tục luyện chữ.
Màn đêm buông xuống, cả không gian tĩnh mịch, chỉ có ánh nến le lói ở khuê phòng của Lưu Vũ Quỳnh nhưng lúc này nàng không hề có trong phòng. Lưu Vũ Quỳnh đã thay trang phục dạ hành để lại Y Hương canh giữ Hàn Mai các, cùng Cầm Hương âm thầm rời khỏi phủ Trung Nghĩa công tới nơi hẹn. Ở cánh rừng ngoại ô, một tướng quân uy mãnh đang chờ đợi nàng, người đó là Lục Thiếu Hoa – phó tướng dưới trướng của Tề gia quân. Trong lúc nàng cho người hỗ trợ hai người Hoàng Kính và Âu Dương Minh An tại Kỉ thành đã vô tình cứu giúp một phụ nhân và một đứa trẻ, không ngờ đó là thê nhi của Lục Thiếu Hoa. Bọn họ là nạn nhân của Khánh Quốc công, khi người của Lưu Vũ Quỳnh đến thì song thân người đã mất chỉ cứu được thê nhi đưa về bên cạnh Lục Thiếu Hoa. Hôm nay Lục Thiếu Hoa hẹn gặp bọn họ ở cánh rừng ngoại ô kinh thành, vừa thấy họ đã khuỵu gối, bái một bái, trịnh trọng nói:
– Xin đa tạ ân nhân ra tay cứu giúp thê nhi.
Che mặt bằng một cái khăn đen mỏng che giấu thân phận, tự tay đỡ Lục Thiếu Hoa đứng dậy, Lưu Vũ Quỳnh nói:
– Lục tướng quân, người không cần phải lễ trọng như vậy, thứ cho ta không tiện để lộ thân phận.
Lục Thiếu Hoa đã từng nghe thê tử nói đám người này hành tung bí ẩn, thân phận kì bí nên tất nhiên hắn không để ý:
– Không sao, không sao.
– Lục tướng quân, chuyện lần này thật sự tình cờ, tuy may mắn cứu được thê nhi của người nhưng lệnh phụ và lệnh mẫu đã chẳng may qua đời, ta xin tạ lỗi cùng tướng quân – Lưu Vũ Quỳnh tiếp tục nói.
– Ân nhân đừng nói như vậy, thê tử đã nói cùng ta nếu không phải người ra tay giúp đỡ kịp thời thì thê tử của ta, nhi tử của ta đều đã mất mạng. Sau này ta có thể làm gì để đền ơn, dù núi đao biển lửa ta cũng quyết không từ nan –Thanh âm kiên định, Lục Thiếu Hoa hứa hẹn.
Lưu Vũ Quỳnh nhìn hắn trong chốc lát rồi mới lên tiếng lần nữa:
– Lục tướng quân, ngươi biết rõ Khánh Quốc công đã đền tội nhưng kẻ đứng sau thực sự là ai hẳn ngươi cũng biết. Với thân phận tướng quân lục phẩm bây giờ của ngươi, không thể chống lại người đó.
– Ý của người là ta chỉ có thể nhờ các người để chống lại người đó đúng không? Hay nói đúng hơn các người muốn lợi dụng ta để chống lại người đó – Lục Thiếu Hoa là người thông minh, tất nhiên hiểu được mục đích của người trước mặt.
Lưu Vũ Quỳnh cũng không vòng vo, đi thẳng vào chuyện chính:
– Nói lợi dụng là không đúng, hợp tác mới đúng, ta và ngươi đều có cùng mục đích, sao lại không hợp tác cùng nhau. Nhưng nếu người không muốn tiếp tục truy cứu những chuyện này, không muốn trả thù, ta sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, chúng ta chưa từng gặp nhau.
Lục Thiếu Hoa nghiêm mặt suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc hắn cũng đưa ra lựa chọn:
– Trước chưa nói đến ơn cứu mạng của các vị, chỉ nói đến thù giết phụ mẫu ta nhất định phải báo thù, từ nay Lục Thiếu Hoa xin nghe người phân phó, dù phía trước là núi đao biển lửa, quyết không chùn bước – Cuối cùng còn quỳ xuống thể hiện thành ý của bản thân.
Lưu Vũ Quỳnh lần nữa tự tay đỡ Lục Thiếu Hoa đứng dậy, nói:
– Lục tướng quân, bây giờ người đó quyền cao chức trọng, lực lượng trên triều rộng lớn, trực diện đối đầu với hắn sẽ như châu chấu đá xe, tốt nhất là tạm thời ẩn nhẫn một thời gian. Lục tướng quân, ngươi ở trong Tề gia quân có thể bí mật xây dựng lực lượng của bản thân, đến một lúc tất có thể dùng đến.
Lục Thiếu Hoa tất nhiên là đồng ý:
– Tại hạ tuân mệnh, xin nghe theo lời dặn dò của người.
Đạt thành hiệp nghị, bọn họ nhanh chóng rời khỏi, trước khi rời khỏi, Lưu Vũ Quỳnh không quên dặn dò:
– Từ hôm nay, ngươi phải cẩn thận làm việc, cẩn thận che giấu thân phận. Bình thường chúng ta đừng liên hệ gì, tránh để người ta bắt được sơ hở. Nếu ngươi có chuyện gì gấp gáp ngươi có thể cho người đến Vạn Bảo trai, nói với chưởng quầy muốn đặt một bộ trang sức hoa mai 6 cánh, ông ta tất nhiên giúp cho ngươi. Lục tướng quân, ngươi phải nhớ cho kĩ đó.
Lục Thiếu Hoa là một tướng quân dũng mãnh, tính tình cương trực, nhưng ông ta xuất thân bần hàn lại thiếu sự nâng đỡ nên chỉ là một phó tướng. Tuy nhiên chức vị nhỏ lại có thể phát huy tác dụng ở những lúc cần thiết. Hận giết phụ mẫu sẽ khiến hắn căm thù Quân Khuynh Nhân tận xương tủy, với lại hắn ở trong Tề gia quân nhiều năm, xây dựng lực lượng bản thân trong Tề gia quân cũng dễ hơn. Lưu Vũ Quỳnh dùng mọi cách ép Quân Khuynh Nhân hồi kinh sớm hơn dự định chính là để cho hắn không thể hoàn toàn thu phục Tề gia quân, thuận tiện cho hành động của Lục Thiếu Hoa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook