Tặng Quân Một Đời Bình An Bạc Đầu Chẳng Xa Rời
-
Chương 12:
Thẩm thị lại diễn vô cùng tốt, giả vờ kinh ngạc, mở miệng suy đoán:
– Lẽ nào là Vũ Quỳnh còn ghi hận chuyện rơi xuống nước lúc trước nên hại Nhạc nhi sao?… – Chưa hết lời, Mẫn thị đã nổi giận quát:
– Đại tẩu, xin người ăn nói cho cẩn thận. Quỳnh nhi cũng bị thương, con bé vốn là người bị hại.
– Đúng vậy, nếu nhị muội nói bình phong là của muội ấy thì ta cũng có thể nói nó là của Quỳnh nhi. Ai có thể chứng minh? – Lưu Gia Huy bình tĩnh hơn, rõ rõ ràng ràng phân tích tình hình thực tế.
Đã đoán trước là sẽ có người hỏi như vậy, Thẩm thị đã có sự chuẩn bị:
– Đệ muội, Gia Huy, hai người bình tĩnh đi, không chừng đây vốn là kế hoạch của Quỳnh nhi giả vờ bị thương để ám hại Nhạc nhi, trả thù vụ rơi xuống nước lần trước. Huống chi ta còn có nhân chứng chuyện lần này là do Vũ Quỳnh làm.
Nãy giờ đứng ngoài cửa, đáy lòng Lưu Vũ Quỳnh có dòng nước ấm chảy qua, đây mới là người nhà, bất cứ lúc nào dù xảy ra bất cứ chuyện gì đều chẳng chút do dự tin tưởng nàng, nghe vậy đã đủ rồi nên Lưu Vũ Quỳnh bước vào lên tiếng:
– Con muốn nghe nhân chứng của đại bá mẫu sẽ nói gì?
– Quỳnh nhi, sao muội lại tới đây? Muội bị thương phải nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện đã có ta – Lưu Gia Huy là người phản ứng trước tiên khi thấy nàng liền vội vàng xông tới lo lắng hỏi han.
Lưu Vũ Quỳnh nở nụ cười cho hắn an tâm rồi hành lễ vấn an với lão thái quân nói:
– Nếu chuyện này có liên quan tới con, xin tổ mẫu cho phép con ngồi nghe.
Được cho phép, Lưu Vũ Quỳnh liền ngồi xuống bên cạnh Mẫn thị, nắm lấy tay bà mỉm cười trấn an bà.
Thẩm thị dường như không chờ đợi được nữa, bảo mang nhân chứng vào. Người được đưa tới quả nhiên là tên phản đồ Thanh Trúc của Hàn Mai các, vừa vào đã quỳ rạp trên đất, cầu xin tha tội, Thẩm thị lên tiếng cắt ngang:
– Thanh Trúc, ngươi mau nói cho mọi người những gì mà ngươi đã kể cho ta.
– Dạ… dạ là …là đại tiểu thư sai nô tì đánh tráo hộp quà của nhị tiểu thư, đại tiểu thư nói nhị tiểu thư hại người rơi xuống nước mà lão thái quân chỉ phạt cấm túc, đại tiểu thư không cam lòng nên mới muốn hãm hại nhị tiểu thư. Bây giờ chuyện đã lớn, nô tì sợ hãi nên mới cung khai sự thật, xin lão thái quân khai ân tha cho nô tì – Thanh Trúc giả vờ run lẩy bẩy khai nhận, nàng biết rõ làm như vậy sẽ mất mạng nhưng chuyện tráo đổi hộp quà không thành ắt hẳn đại tiểu thư đã biết mình phản bội giờ giúp cho đại phu nhân biết đâu tìm được một đường sinh cơ, huống chi đại phu nhân còn đang giữ mạng người nhà của nàng.
Mọi người đều chấn động nhất thời không gian chìm trong im lặng vì lời nói của Thanh Trúc, Lưu Gia Huy liền nổi giận đứng phắt dậy, đá vào người của Thanh Trúc lớn tiếng mắng:
– Con tiện tì, ngươi đang nói bậy gì?
Thấy Lưu Gia Huy ngông cuồng vô lễ như vậy, lão thái quân thịnh nộ đập bàn quát:
– Lưu Gia Huy, ngươi dám vô lễ như vậy sao? Trong mắt ngươi có còn trưởng bối không?
Nhìn người thân của nàng dù thế nào cũng nguyện ý tin tưởng nàng, duy trì nàng, lòng Lưu Vũ Quỳnh sáng rực ấm áp như ánh mặt trời, bên ngoài lại biểu hiện như thường ngày, sợ hãi quỳ xuống, khóc nức nở biện minh:
– Tổ mẫu, người phải điều tra thật kĩ, con bị oan, thật sự là bị oan mà.
– Tổ mẫu, bình phong đó là do con thức ngày thức đêm tự tay thêu, một mặt là tiên hạc thọ đồ, một mặt là bách thọ đồ, tốn rất nhiều công sức. Tổ mẫu, người phải làm chủ cho con – Lưu Vũ Nhạc cũng vội vã giải thích cho bản thân.
Hai tiểu thư đều không nhận, một người trong hộp quà dâng tặng có rắn khó biện minh, một người có lời chỉ tội của nô tì thân cận, cả hai đều có hiềm nghi, mọi chuyện lâm vào bế tắc.
– Vũ Quỳnh, con đã làm sai, tốt nhất là nhận lỗi đi, ta tin chắc tổ mẫu thương yêu con như vậy sẽ không trách tội con – Thẩm thị giả vờ khuyên nhủ, thực tế là trực tiếp định tội cho Lưu Vũ Quỳnh.
Mẫn thị hiển nhiên nghe ra thâm ý trong lời nói của Thẩm thị, lập tức phản bác:
– Đại tẩu, có những lời không thể nói, tẩu nói bức bình phong là của Vũ Nhạc, ta cũng có thể nói là của Quỳnh nhi, lời của một con tiện tì phản bội chủ nhân không thể tin được, ngoài ra làm có bằng chứng nào khác nữa.
– Mẫu thân, con cũng nghĩ lời của Thanh Trúc không thể tin, phải tra xét mọi chuyện cẩn thận, chuyện này liên quan đến thanh danh của các tiểu thư phủ chúng ta – Người lên tiếng là tam phu nhân Hà thị, bà cũng xem như nhìn Lưu Vũ Quỳnh lớn lên, hiểu phần nào tính cách của con bé ngây thơ ngay thẳng, dù có tức giận sẽ phát tác ngay trước mặt chứ không biết dùng mấy loại thủ đoạn nham hiểm. Thân phận của bà trong phủ khó xử, lời nói không có mấy trọng lượng, nể mặt Lưu Vũ Quỳnh vừa rồi đã cứu Nguyệt nhi, bà phá lệ nói giúp vài câu.
Lưu Vũ Quỳnh cho Cầm Hương một ánh mắt, Cầm Hương liền quỳ xuống nói:
– Lão thái quân, người phải làm chủ cho đại tiểu thư, nô tì có cách để biết bức bình phong này do ai thêu.
– Cầm Hương, ngươi mau nói, ta sẽ làm chủ – Mẫn thị vội vàng muốn hỏi cho rõ.
– Nô tì không quên, dưới bức bình phong của đại tiểu thư có thêu một dòng chữ “Tôn nữ Lưu Vũ Quỳnh kính cẩn dâng tặng”, chỉ cần kiểm tra là biết thôi – Cầm Hương bẩm báo rõ ràng.
Mẫn thị liền phân phó người kiểm tra, quả nhiên phát hiện dòng chữ ở dưới bức bình phong, giờ không cần nói thì ai cũng hiểu rõ ràng mọi chuyện. Lão thái quân Tiêu thị đã sống đến 60 tuổi, là lão hồ ly nhìn một chút đã hiểu rõ, xem ra Thẩm thị và Lưu Vũ Nhạc hãm hại Lưu Vũ Quỳnh không thành lại dẫn lửa tự thiêu mình, tuy bà thiên vị chi trưởng nhưng vẫn phải nể mặt nhị nhi tử và hoàng hậu nương nương trong cung, phải diễn cho người ta coi, lão thái quân cắn răng ra lệnh:
– Người đâu, đem con tiện tì kia xuống đánh chết – Đầu tiên, bà phải xử lí con tiện tì Thanh Trúc này, tránh ả lại khai thêm điều gì bất lợi.
Thẩm thị và Lưu Vũ Nhạc giờ lo thân mình còn không xong mặc kệ sống chết của Thanh Trúc, Lưu Vũ Quỳnh lại càng không cầu xin cho kẻ phản bội, đời này nàng đã hiểu nhân từ với kẻ thù chính là ác độc với bản thân tất nhiên mắt lạnh nhìn Thanh Trúc khóc lóc thảm thương bị kéo đi.
Lão thái quân nhìn Lưu Vũ Nhạc quỳ bên dưới một lát, khó khăn mở miệng:
– Lưu Vũ Nhạc, ngươi hãm hại đích tỉ, làm loạn ngày thọ thần của ta, phạt cấm túc ba tháng. Thẩm thị, không biết dạy con, phạt cấm túc một tháng – Lại nhìn Lưu Vũ Quỳnh yên lành quỳ một bên, trong lòng của Tiêu thị lửa giận cuồn cuộn nhưng lại phải nuốt xuống, nở nụ cười hết sức miễn cưỡng trấn an Lưu Vũ Quỳnh – Quỳnh nhi, nào, nào, mau đứng lên. Mộc Cận, ngươi không mau đỡ đại tiểu thư, con bé vẫn bị thương đó. Quỳnh nhi, lần này uất ức cho con rồi, muội muội con nhất thời hồ đồ con đừng để trong lòng.
Lưu Vũ Quỳnh tất nhiên sắm vai tỉ tỉ tốt, nói mấy lời thay cho muội muội:
– Tổ mẫu, con làm sao lại trách muội muội chứ, hôm nay là ngày tốt của người, người đừng tức giận tổn hại sức khỏe.
Đầu giờ hợi, từ Vinh Thọ đường đi ra, một nhà Lưu Vũ Quỳnh tập trung ở Hàn Mai các, Mẫn thị thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve gương mặt của nữ nhi than:
– Hôm nay may mắn không xảy ra chuyện gì, cũng là con cẩn thận thêu dòng chữ kia, nếu không trăm miệng khó cãi.
– Thụy Cầm tỉ tỉ vừa dạy cho con thêu chữ, nhất thời hứng khởi luyện tập một phen, con vốn chẳng để ý. Cũng là Cầm Hương lanh lợi nhắc nhở, cứu con một phen – Lưu Vũ Quỳnh nói.
– Đúng, đúng, Cầm Hương thông minh, tháng này tiền lương tăng gấp ba lần, ngay cả Thi Hương, Y Hương cũng thưởng. Ngày mai ta sẽ đem một ít đồ tặng cho Cầm nhi – Nghe vậy, Mẫn thị liền nghĩ đến phải cảm tạ những người có công như thế nào.
Lưu Gia Huy vẫn còn bất bình thay cho muội muội, oán giận nói:
– Mẫu thân, chuyện này không quan trọng, cái quan trọng bây giờ chọn một nô tì tốt cho muội muội, đừng để kẻ tiểu nhân lợi dụng, lần sau không may mắn như vậy đâu, đại phòng luôn nhìn chằm chằm chúng ta đó – Bị Lưu Hoài Cẩn quát:
– Gia Huy, không cho nói bậy – Ông trước giờ luôn quan niệm gia hòa vạn sự hưng, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Lưu Gia Huy khuất phục dưới ánh nhìn của phụ thân, đành phải câm miệng nhưng nét mặt vẫn bất bình, rót trà uống cho bình tĩnh. Mẫn thị và Lưu Vũ Quỳnh ở bên cạnh che miệng cười khẽ.
– Lẽ nào là Vũ Quỳnh còn ghi hận chuyện rơi xuống nước lúc trước nên hại Nhạc nhi sao?… – Chưa hết lời, Mẫn thị đã nổi giận quát:
– Đại tẩu, xin người ăn nói cho cẩn thận. Quỳnh nhi cũng bị thương, con bé vốn là người bị hại.
– Đúng vậy, nếu nhị muội nói bình phong là của muội ấy thì ta cũng có thể nói nó là của Quỳnh nhi. Ai có thể chứng minh? – Lưu Gia Huy bình tĩnh hơn, rõ rõ ràng ràng phân tích tình hình thực tế.
Đã đoán trước là sẽ có người hỏi như vậy, Thẩm thị đã có sự chuẩn bị:
– Đệ muội, Gia Huy, hai người bình tĩnh đi, không chừng đây vốn là kế hoạch của Quỳnh nhi giả vờ bị thương để ám hại Nhạc nhi, trả thù vụ rơi xuống nước lần trước. Huống chi ta còn có nhân chứng chuyện lần này là do Vũ Quỳnh làm.
Nãy giờ đứng ngoài cửa, đáy lòng Lưu Vũ Quỳnh có dòng nước ấm chảy qua, đây mới là người nhà, bất cứ lúc nào dù xảy ra bất cứ chuyện gì đều chẳng chút do dự tin tưởng nàng, nghe vậy đã đủ rồi nên Lưu Vũ Quỳnh bước vào lên tiếng:
– Con muốn nghe nhân chứng của đại bá mẫu sẽ nói gì?
– Quỳnh nhi, sao muội lại tới đây? Muội bị thương phải nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện đã có ta – Lưu Gia Huy là người phản ứng trước tiên khi thấy nàng liền vội vàng xông tới lo lắng hỏi han.
Lưu Vũ Quỳnh nở nụ cười cho hắn an tâm rồi hành lễ vấn an với lão thái quân nói:
– Nếu chuyện này có liên quan tới con, xin tổ mẫu cho phép con ngồi nghe.
Được cho phép, Lưu Vũ Quỳnh liền ngồi xuống bên cạnh Mẫn thị, nắm lấy tay bà mỉm cười trấn an bà.
Thẩm thị dường như không chờ đợi được nữa, bảo mang nhân chứng vào. Người được đưa tới quả nhiên là tên phản đồ Thanh Trúc của Hàn Mai các, vừa vào đã quỳ rạp trên đất, cầu xin tha tội, Thẩm thị lên tiếng cắt ngang:
– Thanh Trúc, ngươi mau nói cho mọi người những gì mà ngươi đã kể cho ta.
– Dạ… dạ là …là đại tiểu thư sai nô tì đánh tráo hộp quà của nhị tiểu thư, đại tiểu thư nói nhị tiểu thư hại người rơi xuống nước mà lão thái quân chỉ phạt cấm túc, đại tiểu thư không cam lòng nên mới muốn hãm hại nhị tiểu thư. Bây giờ chuyện đã lớn, nô tì sợ hãi nên mới cung khai sự thật, xin lão thái quân khai ân tha cho nô tì – Thanh Trúc giả vờ run lẩy bẩy khai nhận, nàng biết rõ làm như vậy sẽ mất mạng nhưng chuyện tráo đổi hộp quà không thành ắt hẳn đại tiểu thư đã biết mình phản bội giờ giúp cho đại phu nhân biết đâu tìm được một đường sinh cơ, huống chi đại phu nhân còn đang giữ mạng người nhà của nàng.
Mọi người đều chấn động nhất thời không gian chìm trong im lặng vì lời nói của Thanh Trúc, Lưu Gia Huy liền nổi giận đứng phắt dậy, đá vào người của Thanh Trúc lớn tiếng mắng:
– Con tiện tì, ngươi đang nói bậy gì?
Thấy Lưu Gia Huy ngông cuồng vô lễ như vậy, lão thái quân thịnh nộ đập bàn quát:
– Lưu Gia Huy, ngươi dám vô lễ như vậy sao? Trong mắt ngươi có còn trưởng bối không?
Nhìn người thân của nàng dù thế nào cũng nguyện ý tin tưởng nàng, duy trì nàng, lòng Lưu Vũ Quỳnh sáng rực ấm áp như ánh mặt trời, bên ngoài lại biểu hiện như thường ngày, sợ hãi quỳ xuống, khóc nức nở biện minh:
– Tổ mẫu, người phải điều tra thật kĩ, con bị oan, thật sự là bị oan mà.
– Tổ mẫu, bình phong đó là do con thức ngày thức đêm tự tay thêu, một mặt là tiên hạc thọ đồ, một mặt là bách thọ đồ, tốn rất nhiều công sức. Tổ mẫu, người phải làm chủ cho con – Lưu Vũ Nhạc cũng vội vã giải thích cho bản thân.
Hai tiểu thư đều không nhận, một người trong hộp quà dâng tặng có rắn khó biện minh, một người có lời chỉ tội của nô tì thân cận, cả hai đều có hiềm nghi, mọi chuyện lâm vào bế tắc.
– Vũ Quỳnh, con đã làm sai, tốt nhất là nhận lỗi đi, ta tin chắc tổ mẫu thương yêu con như vậy sẽ không trách tội con – Thẩm thị giả vờ khuyên nhủ, thực tế là trực tiếp định tội cho Lưu Vũ Quỳnh.
Mẫn thị hiển nhiên nghe ra thâm ý trong lời nói của Thẩm thị, lập tức phản bác:
– Đại tẩu, có những lời không thể nói, tẩu nói bức bình phong là của Vũ Nhạc, ta cũng có thể nói là của Quỳnh nhi, lời của một con tiện tì phản bội chủ nhân không thể tin được, ngoài ra làm có bằng chứng nào khác nữa.
– Mẫu thân, con cũng nghĩ lời của Thanh Trúc không thể tin, phải tra xét mọi chuyện cẩn thận, chuyện này liên quan đến thanh danh của các tiểu thư phủ chúng ta – Người lên tiếng là tam phu nhân Hà thị, bà cũng xem như nhìn Lưu Vũ Quỳnh lớn lên, hiểu phần nào tính cách của con bé ngây thơ ngay thẳng, dù có tức giận sẽ phát tác ngay trước mặt chứ không biết dùng mấy loại thủ đoạn nham hiểm. Thân phận của bà trong phủ khó xử, lời nói không có mấy trọng lượng, nể mặt Lưu Vũ Quỳnh vừa rồi đã cứu Nguyệt nhi, bà phá lệ nói giúp vài câu.
Lưu Vũ Quỳnh cho Cầm Hương một ánh mắt, Cầm Hương liền quỳ xuống nói:
– Lão thái quân, người phải làm chủ cho đại tiểu thư, nô tì có cách để biết bức bình phong này do ai thêu.
– Cầm Hương, ngươi mau nói, ta sẽ làm chủ – Mẫn thị vội vàng muốn hỏi cho rõ.
– Nô tì không quên, dưới bức bình phong của đại tiểu thư có thêu một dòng chữ “Tôn nữ Lưu Vũ Quỳnh kính cẩn dâng tặng”, chỉ cần kiểm tra là biết thôi – Cầm Hương bẩm báo rõ ràng.
Mẫn thị liền phân phó người kiểm tra, quả nhiên phát hiện dòng chữ ở dưới bức bình phong, giờ không cần nói thì ai cũng hiểu rõ ràng mọi chuyện. Lão thái quân Tiêu thị đã sống đến 60 tuổi, là lão hồ ly nhìn một chút đã hiểu rõ, xem ra Thẩm thị và Lưu Vũ Nhạc hãm hại Lưu Vũ Quỳnh không thành lại dẫn lửa tự thiêu mình, tuy bà thiên vị chi trưởng nhưng vẫn phải nể mặt nhị nhi tử và hoàng hậu nương nương trong cung, phải diễn cho người ta coi, lão thái quân cắn răng ra lệnh:
– Người đâu, đem con tiện tì kia xuống đánh chết – Đầu tiên, bà phải xử lí con tiện tì Thanh Trúc này, tránh ả lại khai thêm điều gì bất lợi.
Thẩm thị và Lưu Vũ Nhạc giờ lo thân mình còn không xong mặc kệ sống chết của Thanh Trúc, Lưu Vũ Quỳnh lại càng không cầu xin cho kẻ phản bội, đời này nàng đã hiểu nhân từ với kẻ thù chính là ác độc với bản thân tất nhiên mắt lạnh nhìn Thanh Trúc khóc lóc thảm thương bị kéo đi.
Lão thái quân nhìn Lưu Vũ Nhạc quỳ bên dưới một lát, khó khăn mở miệng:
– Lưu Vũ Nhạc, ngươi hãm hại đích tỉ, làm loạn ngày thọ thần của ta, phạt cấm túc ba tháng. Thẩm thị, không biết dạy con, phạt cấm túc một tháng – Lại nhìn Lưu Vũ Quỳnh yên lành quỳ một bên, trong lòng của Tiêu thị lửa giận cuồn cuộn nhưng lại phải nuốt xuống, nở nụ cười hết sức miễn cưỡng trấn an Lưu Vũ Quỳnh – Quỳnh nhi, nào, nào, mau đứng lên. Mộc Cận, ngươi không mau đỡ đại tiểu thư, con bé vẫn bị thương đó. Quỳnh nhi, lần này uất ức cho con rồi, muội muội con nhất thời hồ đồ con đừng để trong lòng.
Lưu Vũ Quỳnh tất nhiên sắm vai tỉ tỉ tốt, nói mấy lời thay cho muội muội:
– Tổ mẫu, con làm sao lại trách muội muội chứ, hôm nay là ngày tốt của người, người đừng tức giận tổn hại sức khỏe.
Đầu giờ hợi, từ Vinh Thọ đường đi ra, một nhà Lưu Vũ Quỳnh tập trung ở Hàn Mai các, Mẫn thị thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve gương mặt của nữ nhi than:
– Hôm nay may mắn không xảy ra chuyện gì, cũng là con cẩn thận thêu dòng chữ kia, nếu không trăm miệng khó cãi.
– Thụy Cầm tỉ tỉ vừa dạy cho con thêu chữ, nhất thời hứng khởi luyện tập một phen, con vốn chẳng để ý. Cũng là Cầm Hương lanh lợi nhắc nhở, cứu con một phen – Lưu Vũ Quỳnh nói.
– Đúng, đúng, Cầm Hương thông minh, tháng này tiền lương tăng gấp ba lần, ngay cả Thi Hương, Y Hương cũng thưởng. Ngày mai ta sẽ đem một ít đồ tặng cho Cầm nhi – Nghe vậy, Mẫn thị liền nghĩ đến phải cảm tạ những người có công như thế nào.
Lưu Gia Huy vẫn còn bất bình thay cho muội muội, oán giận nói:
– Mẫu thân, chuyện này không quan trọng, cái quan trọng bây giờ chọn một nô tì tốt cho muội muội, đừng để kẻ tiểu nhân lợi dụng, lần sau không may mắn như vậy đâu, đại phòng luôn nhìn chằm chằm chúng ta đó – Bị Lưu Hoài Cẩn quát:
– Gia Huy, không cho nói bậy – Ông trước giờ luôn quan niệm gia hòa vạn sự hưng, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Lưu Gia Huy khuất phục dưới ánh nhìn của phụ thân, đành phải câm miệng nhưng nét mặt vẫn bất bình, rót trà uống cho bình tĩnh. Mẫn thị và Lưu Vũ Quỳnh ở bên cạnh che miệng cười khẽ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook