Không chỉ Quân Khuynh Vũ mà tất cả người ngồi đây đều thù ghét điều đó, một đất nước muốn trường tồn thì phải lấy dân làm gốc, những điều làm hại dân chúng như vậy họ không thể chấp nhận, không khí trong phòng trở nên trầm trọng.
Âu Dương Minh An lên tiếng, trêu đùa phá vỡ sự cứng nhắc:– Xem ra lần này phải đa tạ Vũ Quỳnh rồi, Vũ Quỳnh đã gián tiếp cứu bọn ta rồi.Nếu bỏ qua ánh mắt giảo hoạt của Âu Dương Minh An thì họ sẽ thực tin tưởng hắn muốn cảm ơn Lưu Vũ Quỳnh nhưng ai chẳng biết từ nhỏ tới giờ bọn họ hễ gặp nhau là tranh cãi, hồi nhỏ là vì giành Âu Dương Minh Tuấn và Thụy Cầm, đến lớn thì cãi nhau đã quen, cứ gặp là cãi thôi nhưng lại không mang ác ý, họ càng cãi tình cảm càng tốt nên không ai nói gì nữa, cứ mặc kệ họ.
Nghe vậy, họ đều phì cười, hòa tan chút khó chịu trên gương mặt họ.
Lưu Gia Huy còn trêu cợt một phen:– Đừng nói cảm tạ gì đó, đệ và Quỳnh nhi gặp nhau không cãi nhau thì chúng ta đã thập phần may mắn rồi.
Quỳnh nhi còn đang đợi đệ trở về thi thả diều nữa đó.– Tối qua ta trở về, liền nghe mẫu thân và Linh nhi luôn miệng nhắc tới Vũ Quỳnh muội muội.
Lần này Vũ Quỳnh muội muội lại xem như giúp ta một lần.
An nhi, đệ mà dám làm gì Vũ Quỳnh muội muội, đừng trách biểu ca ta không nể tình – Hoàng Kính giả vờ hung ác hăm dọa.Âu Dương Minh An cũng giả vờ sợ hãi, bất mãn kêu lên:– Biểu ca, sao huynh cũng như vậy chứ, mấy người các người sao lúc nào cũng bảo vệ Vũ Quỳnh chứ.Quân Khuynh Vũ mỉm cười, đi tới vỗ vai của Âu Dương Minh An coi như an ủi, miệng lại cười nói:– Đệ là nam tử hán đại trượng phu nhường nhịn một nữ nhi yếu đuối cũng đâu mất miếng da.
Huống chi Vũ Quỳnh muội muội dễ thương trong sáng, thật là đáng yêu mà – Trong lòng hắn, Lưu Vũ Quỳnh chẳng khác gì thân muội muội, hắn cũng có nhiều muội muội cùng cha khác mẹ nhưng quan hệ trong chốn hoàng cung lạnh lẽo này đều có liên quan đến lợi ích, không giống như Lưu Vũ Quỳnh và Quân Lệ Hoa, hắn chẳng cần nghĩ nhiều chỉ muốn sủng các nàng, yêu chiều các nàng.
Cho nên Quân Khuynh Vũ hết lời khen tặng.Đến lúc này, Âu Dương Minh An coi như hiểu rõ mấy người này đều bất chấp lí lẽ một mực yêu chiều Lưu Vũ Quỳnh, hắn có nói gì cũng vô dụng, không hề lên tiếng nữa bất bình ngồi xuống uống lấy uống để trà trong chén.
Mấy người ở đây thấy vậy đều mỉm cười, họ đều biết Âu Dương Minh An tuy luôn biểu hiện bất bình nhưng tình cảm của hắn và Lưu Vũ Quỳnh tốt không kém bất kì ai.– Nói đến nữ nhi, ta lại nghĩ đến nữ tử tối hôm qua, cái người đã cứu nhị đệ mà bị thương đó, cảm giác rất quen thuộc, không biết là ai nữa – Âu Dương Minh Tuấn nghe nhắc đến hai chữ “nữ nhi”, hắn liền nhớ đến điều thắc mắc này.– Đại ca, huynh cũng cảm thấy quen thuộc sao, nhất là lúc cứu đệ đó, đệ cảm nhận được người đó rất quan tâm đệ, lẽ nào là người nào đó âm thầm ngưỡng mộ đệ – Âu Dương Minh An cũng có nghi hoặc giống như vậy, nhưng vẫn có tâm trạng đùa giỡn, tâng bốc chính mình – Thuốc họ đưa đúng là tốt, chỉ một đêm những vết thương của đệ đã khỏi được ba phần rồi.Lưu Gia Huy cũng đồng ý kiến:– Hai người cũng cảm thấy như vậy sao? Ta nghĩ chỉ có ta cảm thấy như vậy chứ, thật kì lạ mà.Một người mà nhiều người đều cảm thấy quen thuộc thì Quân Khuynh Vũ cũng hứng thú, huống chi người đã cứu mạng huynh đệ của hắn, nhất định phải tìm ra người đó, hắn quyết tâm, đề ra chút lưu ý:– Xem ra chúng ta quen biết người đó, mọi người hãy thử nghĩ xem đó có thể là ai.Bọn họ liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đều nghi hoặc, nhíu nhíu mày sau đó đồng loạt lắc đầu, nữ tử bọn họ biết đều là tiểu thư khuê các, không ai lại có võ nghệ cao cường như vậy cả, chuyện này vẫn là bí ẩn cần điều tra một phen.Lưu Gia Huy chuyển qua một chủ đề tươi vui hơn:– Quỳnh nhi nói dạo này quá nhàm chán, muốn đến thôn trang thả diều, hay là chúng ta cùng đi.– Được, ta sẽ vào cung xin mẫu hậu để cho Lệ Hoa cùng đi – Quân Khuynh Vũ là người hưởng ứng đầu tiên.Mấy người Âu Dương Minh Tuấn tất nhiên là gật đầu đồng ý.Bọn họ nhanh chóng sắp xếp thời gian, có Lưu Gia Huy, Lưu Vũ Quỳnh của phủ Trung Nghĩa công, có Âu Dương Minh Tuấn, Minh An và Thụy Cầm của Kính Dương Hầu phủ, có Hoàng Kính và Hoàng Linh Nhi của Hoàng phủ, còn có Quân Khuynh Vũ Và Quân Lệ Hoa khó khăn lắm mới xin phép Hoàng hậu nương nương ra ngoài một chút, nàng tất nhiên còn kéo theo Triệu Tịch Nguyệt.
Nơi bọn họ chọn là thôn trang ngoại thành của Lưu gia, non xanh nước biếc, thế ngoại đào nguyên.
Tới nơi, vừa bước xuống xe, Lưu Vũ Quỳnh đã ngửi được một bầu không khí thoải mái, đầy ngát hương hoa, khiến cho đầu óc nàng bỗng chốc được thư giãn.
Từ khi sống lại đến nay, Lưu Vũ Quỳnh luôn nghĩ làm thế nào để giúp cho mọi người, thay đổi mọi chuyện là trách nhiệm, là áp lực luôn đè nặng trên vai nàng.
Hôm nay, nàng phải mặc sức chơi đùa, không cần suy nghĩ những chuyện phức tạp kia nữa.
Lưu Vũ Quỳnh liền làm theo tâm ý của mình, chạy tới một tay kéo Hoàng Linh Nhi, một tay kéo Quân Lệ Hoa, vui vẻ đề nghị:– Lệ Hoa tỉ tỉ, Linh Nhi, chúng ta cùng đi thả diều đi – Còn không quên quay người nói – Tịch Nguyệt tỉ tỉ, Thụy Cầm tỉ tỉ, chúng ta cùng đi.Chưa ai đáp lại, Lưu Gia Huy đã lên tiếng trước nhắc nhở nàng:– Quỳnh nhi, muội vội gì chứ, chúng ta nghỉ ngơi một lát đã.Lưu Vũ Quỳnh đành tạm thời kìm nén sự ham chơi của mình, bước vào Mộ Thương trai đã chuẩn bị sẵn, rửa mặt ăn điểm tâm uống trà.
Nhưng rốt cuộc nàng vẫn không nhịn được, kéo Hoàng Linh Nhi và Quân Lệ Hoa chạy đông chạy tây, Âu Dương Minh Tuấn và Hoàng Kính bất đắc dĩ phải đi theo sau bảo hộ bọn họ.
Lưu Vũ Quỳnh còn mải mê đến nỗi một mình chạy vào rừng hoa mai.
Nàng thích nhất chính là vẻ tuyệt sắc của hàn mai, cứ nhìn thấy nó là mải mê quên hết tất cả, nàng còn cẩn thận gọi một ít cánh hoa mai trong cánh tay, trên môi nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt sáng rỡ.
Âu Dương Minh Tuấn đi theo Lưu Vũ Quỳnh vào rừng mai, chứng kiến hình ảnh này đáy lòng mềm mại, cũng nhếch miệng cười, bước tới nhẹ giọng hỏi:– Quỳnh nhi, muội lấy mấy cánh hoa này làm gì vậy?– Muội muốn đem về làm túi thơm – Lưu Vũ Quỳnh tự nhiên đáp lại.– Mai ở Hàn Mai các và Tinh Vũ hiên đều có, sao muội lại mất công lấy ở đây chứ? – Âu Dương Minh Tuấn thắc mắc.Lưu Vũ Quỳnh cho hắn một ánh mắt xem thường trả lời:– Mai ở đây đều là từ Phúc Châu vận chuyển đến, số lượng rất ít chỉ được trồng ở đây, so với mai trong phủ thơm hơn một chút, làm túi hương là thích hợp nhất.
Huynh mau giúp muội đem thêm một ít về, muội sẽ làm cho mỗi người một cái.Nhìn Lưu Vũ Quỳnh đang bận rộn trong chốc lát, Âu Dương Minh Tuấn từ trong ngực lấy ra một cây trâm hoa mai đưa cho nàng nói:– Quỳnh nhi, lần trước nghe đại muội nói muội đã chọn cho ta bạch trâm và ngọc bội, đây là quà ta tặng cho muội đáp lễ.Chiếc trâm cài hoa mai tinh xảo trên tay của Âu Dương Minh Tuấn, Lưu Vũ Quỳnh nhận ra là món trang sức nàng vừa thiết kế gần đây được đưa tới Vạn Bảo trai, giá đưa ra khá cao, xem ra hắn khá là dụng tâm, có mắt lựa chọn, nhưng nàng vẫn phải giả vờ ngượng ngùng quay lưng đi từ chối:– Muội chỉ giúp chọn thôi, chứ có làm gì đâu, sao huynh phải tặng quà đáp lễ gì đó cho muội chứ? Hay là huynh đưa cho Thụy Cầm tỉ tỉ đi.Nghe vậy, Âu Dương Minh Tuấn liền nôn nóng giải thích:– Là ta, ta đã nói sai, không phải đáp lễ gì đó mà thực sự muốn tặng quà cho muội, vừa nhìn thấy nó ta đã nghĩ đến muội.Trong lòng của Lưu Vũ Quỳnh âm thầm đắc ý, nụ cười nở trên môi không thể ngăn được, rốt cuộc đồng ý:– Được, huynh giúp ta cài đi – Lời đề nghị của Lưu Vũ Quỳnh khiến cho Âu Dương Minh Tuấn rất kinh ngạc, nhất thời ngây người ra, nàng bất mãn chu mỏ làm nũng – Minh Tuấn ca ca, huynh không giúp ta sao? Vậy thì ta không nhận nó nữa.– Ta cài, ta cài chứ – Âu Dương Minh Tuấn vội vàng cài trâm lên trên tóc của Lưu Vũ Quỳnh.Lưu Vũ Quỳnh đáy lòng ngọt như mật, nụ cười trên môi càng thêm tươi tắn, sờ sờ chiếc trâm trên tóc, tự hào hỏi:– Minh Tuấn ca ca, có đẹp không?– Đẹp, muội lúc nào cũng xinh đẹp cả – Âu Dương Minh Tuấn không tiếc lời khen ngợi, trong ánh mắt sáng chói tình yêu thương, in đậm bóng hình người con gái trước mắt.Nhận được một lời khen thẳng thừng như vậy, Lưu Vũ Quỳnh như tiểu nữ nhi bẽn lẽn ngượng ngùng, gương mặt đỏ ửng lên.Bỗng nhiên Hoàng Linh Nhi không có ánh mắt chạy vào, phá vỡ bầu không khí tình cảm đó, kéo Lưu Vũ Quỳnh nói:– Vũ Quỳnh tỉ tỉ, chúng ta quay về đi, kéo mấy người kia đi thả diều.
Muội chờ không kịp nữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook