Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký
-
Chương 33: Ác nhân tầm thù
Trần Gia Lân và Châu lão gia ngồi trước sân căn nhà nhỏ ngồi nói chuyện phiếm, bọn con cái và con dâu của Châu lão gia thì ngồi ở bên cạnh đang bận việc khâu vá, vài đứa trẻ đang chạy vòng vòng ở góc nhà chơi trò rượt bắt.
Châu lão gia dụi tắt ống điếu khẽ ho một tiếng, nói:
- Tiểu ca, thời gian trôi qua nhanh thật, mới đây mà tiểu nương tử đã tạ thế hơn hai năm rồi, xem như Ngọc Lân được tròn bốn tuổi, trong bụng ta có điều muốn nói với ngươi từ lâu...
Tức thì trên mặt Trần Gia Lân thoáng hiện nét đau khổ, buồn bã nói:
- Châu lão gia có điều chi cứ việc nói!
Châu lão gia cảm khái thở dài một tiếng, nói:
- Tiểu ca, ngươi chớ hiểu lầm, Ngọc Lân sống với bọn này hợp lắm, đồng thời mấy vị tẩu tẩu ngươi cưng nó như là con ruột, thế nhưng thằng bé này thông minh quá thể, ngày nào cũng la ó đòi mẹ, cho nên... ý của ta muốn khuyên ngươi lấy vợ kế, để có một gia đình hoàn hảo, ngươi mãi lo sinh nhai, thì chẳng được. Hài nhi, phụ tử cách ly trường kỳ như vậy cũng chẳng mấy tiện...
Trần Gia Lân đau khổ nói:
- Lão gia... ta... làm sao bây giờ? Châu lão gia nói tiếp:
- Ngươi còn nhớ di chúc của tiểu nương tử chứ, nàng mong rằng ngươi tái được hạnh phúc, đây là tâm nguyện của nàng.
Trần Gia Lân nghiến răng, nói:
- Lão gia, trái tim của ta đã chết khô, còn hạnh phúc gì nữa? Châu lão gia thở dài một tiếng nói:
- Thế nhưng ngươi phải lo nghĩ cho Ngọc Lân, nó chưa biết nó là cô nhi. Hai mắt Trần Gia Lân đỏ bừng lên, nói:
- Lão gia, nếu chẳng vì Ngọc Lân thì ta đã đi theo Ngọc Phương từ lâu rồi, đời người đối với ta đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa.
Cũng vào lúc này, một tiểu hài nhi mạnh khỏe chạy tới ngã vào lòng Trần Gia Lân, nói:
- Cha, rốt cuộc đến bao giờ thì mẹ mới trở về vậy?
Trong lòng Trần Gia Lân đau như cắt, gượng cười một tiếng nói:
- Tiểu Bửu, mẹ con sắp về rồi đấy?
Tiểu nhi Ngọc Lân trề môi, lấy tay đấm vào ngực Trần Gia Lân lia lịa nói:
- Cha cứ nói dối Tiểu Bửu mãi, Tiểu Bửu không tin lời nói của cha nữa đâu, hôm nay dẫn con đi tìm mẹ nào, cha, Tiểu Bửu khóc cho mà coi...
Trong lòng Trần Gia Lân co rút lia lịa, suýt nữa không kìm lòng được nước mắt phải chảy dài ra, hắn giơ tay vuốt ve đỉnh đầu thằng bé nói:
- Tiểu Bửu ngoan nào, chỗ mẹ đi xa lắm... Ngọc Lân cứ lắc cái thân nhỏ bé của nó, nói:
- Không chịu đâu, con cần mẹ! Cha, các dì nói rằng mẹ đẹp lắm, đẹp như nàng tiên ở trên trời, có phải vậy không hỡi cha?
Tức thì Trần Gia Lân đã cứng họng chẳng nói nên lời nào hết. Châu lão gia nói giọng ôn tồn:
- Này Tiểu Bửu, hãy đến chơi với các chị các anh nào?
Trần Ngọc Lân đảo con ngươi đen láy một vòng, sau đó nói giọng nũng nịu:
- Châu ông, ông cũng bênh vực cha đánh lừa Tiểu Bửu, coi chừng Tiểu Bửu nhổ hết râu của ông bây giờ.
Châu lão gia cười cay đắng một tiếng, nói:
- Nghịch nào, cháu nhổ hết râu của ông thì ông không còn làm ông được nữa, hãy nghe cho kỹ, cháu còn nhỏ tuổi chưa đi đường xa được, cháu cứ ở nhà để một mình cha đi tìm...
Ngọc Lân khẽ lắm đầu lia lịa nói:
- Không, cháu đi không nổi thì có cha cõng cháu, bằng không thì đi thuyền khỏi phải đi bộ.
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn đứa con ngây thơ hồn nhiên, quả thực muốn khóc òa lên hết sức, trong tiểu tâm linh ấu trĩ của nó vốn thì chẳng biết sự thê lương của đời người.
Ngọc Lân ngẩng mặt lên nói:
- Cha, con nói vậy có đúng không?
Trần Gia Lân lẳng lặng khẽ gật đầu một cái, hắn cũng chẳng biết nên trả lời thế nào với ái nhi đây.
Ngọc Lân không chịu bỏ qua lại nói tiếp:
- Cha, hôm nay con sẽ đi về với cha? Trần Gia Lân không làm gì hơn đành nói:
- Tiểu Bửu ngoan nào, hãy ngoan ngoãn ở với Châu ông, bây giờ cha sẽ đi tìm mẹ con ngay...
Ngọc Lân trợn to cặp mắt bé tý nói:
- Thật chứ, cha không nói dối Tiểu Bửu nữa? Trần Gia Lân nói giọng cứng rắn:
- Không, cha quyết không nói dối con đâu! Ngọc Lân hớn hở nói:
- Thưa cha, mẹ có nhận ra Tiểu Bửu không?
Trần Gia Lân nghe ái nhi nói thế, bất giác mủi lòng muốn ứa nước mắt nói:
- Đương nhiên phải nhận ra rồi, làm gì có chuyện mẹ mà không nhận ra con của mình. Ngọc Lân nói:
- Nhưng con thì chẳng còn nhớ mặt mày mẹ ra thế nào, thưa cha, tại sao mẹ phải rời khỏi nhà vậy?
Trần Gia Lân nghiến răng nói:
- Mẹ con cần phải đến một nơi rất xa để giải quyết công việc...
Ngọc Lân nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, đương nhiên nó không sao hiểu nổi việc này, rồi kế đó lại nói tiếp:
- Cha, chuyến này cha nhất định phải dẫn mẹ về nhà?
Cõi lòng Trần Gia Lân tan nát hết, hắn miễn cưỡng gật đầu nói:
- Tiểu Bửu, cha sẽ cố gắng tìm mẹ về không sai. Dứt lời, nước mắt đã chảy ròng ròng xuống. Ngọc Lân thất thanh nói:
- Cha, cha là người lớn rồi, tại sao còn khóc vậy? Trần Gia Lân lấy tay áo lau nước mắt nói:
- Cha đâu có khóc, có con vật nhỏ gì bay vào mắt cha mà thôi!
Ngọc Lân đưa mắt chăm chăm nhìn cha nó ngẩn người ra tại chỗ không nói gì hết. Châu lão gia thấy thế vội bắt chuyện nói:
- Tiểu Bửu, hãy sang chơi với các chị nào, để ông bàn chuyện với cha con một chút. Ngọc Lân cũng ngoan thật, nó đã vâng lời Châu lão gia đi ngay.
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn bóng lưng ái nhi, cảm khái thở dài một tiếng.
Châu lão gia lại đề cập đề tài cũ nói:
- Này tiểu ca, ngươi hãy suy nghĩ kỹ về điều lão phu vừa đề nghị. Trần Gia Lân vẫn lẳng lặng không nói gì hết.
Một hồi thật lâu, Châu lão gia lại lên tiếng nói:
- Theo ta thì ngươi mãi như vậy cũng bất tiện lắm.
Trần Gia Lân trầm mặc một hồi lâu, sau đó cất tiếng nói giọng não nề:
- Châu lão gia, người biết ta không thiết nghĩ gì hết... Châu lão gia lắc đầu nói:
- Ngươi nói thế không đúng, ngươi phải lo nghĩ cho Ngọc Lân chứ?
Trần Gia Lân lại đưa mắt liếc nhìn ái nhi Ngọc Lân đang đùa với các chị nó tức là mấy cháu của Châu lão gia.
Một hồi thật lâu, Trần Gia Lân cảm khái thở dài một tiếng rất não nùng, nói:
- Thưa lão gia, muốn tìm một kế thiếp tâm đầu ý hợp không phải là chuyện dễ, hơn nữa...
Châu lão giao ngắt lời hắn hỏi:
- Hơn nữa thế nào? Trần Gia Lân nói:
- Hơn nữa không thể một sớm một chiều tìm được một kế thiếp, như vậy phải làm phiền Châu lão gia trông coi Ngọc Lân.
Hắn nói chưa hết lời, Châu lão gia thất kinh kêu lên một tiếng. Trần Gia Lân giật mình hỏi:
- Việc gì đã xảy ra thế?
Châu lão giao chỉ tay ra giữa hồ nói:
- Ngươi có thấy chiếc thuyền buồm đang chạy ngoài kia chăng?
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn ra giữa hồ, tức thì trông thấy một chiếc thuyền khách cấu tạo một cách đặc biệt có nước sơn rực rỡ đang lướt trên mặt nước một cách thần tốc hết sức.
Hắn trố mắt nhìn kỹ lần nữa thấy có một trung niên nhân đứng trên mũi thuyền có một gương mặt rất là hung tợn, hắn bèn quay sang nói với Châu lão gia rằng:
- Đối phương là ai thế?
Châu lão gia trầm giọng nói:
- Y chính là thù gia năm xưa của ta đấy! Trần Gia Lân hớt hải nói:
- Đối phương là thù gia của Châu lão gia sao?
- Đúng thế!
- Đối phương xưng hô thế nào?
- Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên!
Dứt lời, lão nghiến răng ken két nói tiếp:
- Tiểu ca, sự việc cấp bách lắm rồi, xin ngươi lưu lại đây bảo vệ gia đình lão, để già này tìm cách dụ đối phương đến tiểu ốc của ngươi, để giải quyết xong hiềm khích năm xưa cho rồi. Nếu có phe của đối phương đến đây phải nhớ cho kỹ chớ nói đây là nhà họ Châu, ta đi thôi!
Trần Gia Lân luống cuống nói:
- Thưa lão gia, người có ứng phó nổi không? Châu lão gia nói:
- Quyết phải liễu kết món nợ này mới được, nếu ta có mệnh hệ gì, thì gia đình này, phải trọng thác nơi ngươi thôi.
Nói xong, lão phi thân chạy lên thuyền ngay. Trần Gia Lân lượn mình theo lão nói:
- Lão gia, ta đi cùng với lão?
Châu lão gia dùng sức đẩy hai mái chèo một cái thật mạnh, tức thì chiếc thuyền lao ra giữa hồ nhanh như gió.
Hai người con trai Châu lão gia vội vã chạy tới, đồng thanh hỏi:
- Việc gì đã xảy ra vậy?
Trần Gia Lân bàng hoàng nói:
- Thù gia năm xưa của Châu lão gia đã tìm tới đây, lão gia muốn dụ đối phương rời khỏi chốn này...
Trần Gia Lân vừa thoạt tới nơi đây, hai người con của Châu lão gia quay người chạy ngay...
Trần Gia Lân lượn mình lướt tới cản lối đi của họ nói:
- Hai vị định làm gì vậy? Đứa con lớn nói:
- Vào nhà lấy binh đao ra trợ giúp lão nhân gia người... Trần Gia Lân lớn tiếng nói:
- Không được, lúc lão gia sắp đi đã căn dặn không thể để đối phương biết lão nhân gia ở tại đây. Nếu có bất cứ ai đến đây, chớ nên động thủ cũng chớ nên nói là nhà họ Châu, để tiểu đệ ra đó xem sao...
Nói xong, hắn không đợi họ trả lời, lập tức chạy ra bờ hồ, nhảy lên chiếc thuyền của mình, nhổ neo rượt theo luôn.
Chiếc thuyền của Châu lão gia lướt chạy trên mặt nước nhanh như gió, chạy vượt qua chiếc thuyền đang chạy ngược chiều với chiếc thuyền của lão, bỗng có một tiếng sắc bén nhọn phá không vang lên. Trần Gia Lân thoạt nghe thấy tiếng sắc biết rằng Châu lão gia đã bắn ra tín hiệu của lão để dụ đối phương đuổi theo.
Quả nhiên hắn đoán chẳng sai chút nào, chiếc thuyền của đối phương lập tức quay đầu rượt theo.
Trần Gia Lân cậy mình có một thân võ công kinh người, đã sử dụng cách chèo độc đáo bay lượn trên mặt nước nhanh như chớp, hắn chuẩn bị vượt tới ngôi tiểu ốc của mình trước đối phương.
Từ nhà Châu lão gia đến tiểu ốc cách xa khoảng mười dặm ngoài, thuyền chạy nhanh hết tốc độ cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ.
Chiếc thuyền hắn lướt chạy chẳng bao lâu, bãi đá đã hiện lên trước mặt.
Thế rồi Trần Gia Lân cho thuyền chạy chậm lại, hắn đưa mắt chăm chăm nhìn vào bãi đá là nơi Đào Ngọc Phương đã nhảy xuống hồ tự tử cách đây hai năm.
Hai năm nay cứ vào đêm trăng tròn mỗi tháng, hắn đều đến đây một mình để phúng điếu ái thê.
Hắn từng lặn xuống hồ nhiều lần, thế nhưng không thể nào tìm gặp thi hài của ái thê Đào Ngọc Phương được hết, vì phía dưới đáy hồ nơi đây có cơn xoáy ngầm, chẳng biết thi hài đã bị xoáy đi đâu mất rồi, đương nhiên đã làm mồi cho loài cá từ lâu cũng nên. Đây là điều hắn mãi mãi lấy làm thương tâm hết sức.
Thình lình ngay lúc này...
Hắn trông thấy trên bãi đá có một bóng người, vì khoảng cách quá xa, nên hắn chẳng trông thấy rõ lắm, nhưng nhìn qua thân hình dường như đối phương là một nữ nhân.
Tức thì trống ngực Trần Gia Lân đập thình thịch không dừng, người nào thế, nơi chốn hoang vắng này ít khi nào có người lạ mặt đến đây bao giờ.
Thế rồi hắn cho thuyền tiến tới từ từ, khoảng cách càng lúc càng ngắn hơn, bây giờ hắn có thể trông thấy rõ ràng hơn, đối phương đúng là một nữ nhân, vị trí và tư thế đứng hoàn toàn giống y với lúc ái thê Đào Ngọc Phương nhảy hồ tự tử.
Chẳng lẽ lại có một nữ nhân nào muốn tự tử nữa?
Không thể được, bây giờ là ban ngày, làm gì có chuyện hồn ma bóng quỷ xuất hiện vào lúc này.
Vậy thì việc gì đã xảy ra?
Hắn vừa suy nghĩ vừa cố sức chèo thuyền chạy nhanh hơn nữa.
Khi chiếc thuyền đến gần bãi đá, trong lòng hắn đã lấy làm khẩn trương vô cùng, hắn ngước đầu lên nhìn, bất giác ngẩn người ra tại chỗ luôn, chẳng thấy bóng người nào ở trên bãi đá hết...
Hắn quả quyết rằng đây không phải là ảo giác, hoàn toàn là thực tại, hắn từng chăm chú nhìn thật lâu kia mà.
Con thuyền cập bến, hắn phi thân nhảy lên bờ, chạy tới bãi đá ngẩn người trong giây lát, sau đó mặt mày ảo não quay người định bỏ đi, bỗng nhiên hắn phát hiện trên bãi phù sa có một hàng dài dấu chân, trông dấu chân còn mới mẻ lắm.
Tức thì trong lòng hắn lại phấn khởi lên, quả thực có người vừa rời khỏi đây, có lẽ đối phương chưa đi đâu xa lắm. Thế rồi hắn đi từ dấu chân đến một chỗ bụi rậm thì dấu chân biến mất ngay, hắn đành lục soát về hướng trước. Đi được một khoảng đường chẳng phát hiện gì cả, bụi rậm này dày đặc rộng cả dặm, muốn tìm kiếm một người không phải chuyện dễ.
Bỗng nhiên hắn nói thầm một tiếng: "A! Chớ làm hỏng việc của Châu lão gia chứ".
Dứt lời hắn vội vàng chạy quay trở ra nhảy lên thuyền nhắm hướng tiểu ốc lướt tới nhanh như gió.
Bỗng thấy trước mặt có một luồng khói đen bốc cao lên hư không, hắn trố mắt nhìn kỹ đúng là hướng tiểu ốc của mình.
Trần Gia Lân luống cuống đánh liều bỏ cả thuyền, cầm kiếm nhảy lên bờ phi thân chạy như gió.
Hắn càng chạy đến gần càng trông thấy ngọn lửa cháy rõ hơn, đúng là căn nhà nhỏ của mình đã bốc cháy, suýt nữa trái tim của hắn đã nhảy vọt ra ngoài luôn, mồ hôi trên trán cứ toát ra lấm tấm.
Không cần phải nói, sự việc đã xảy ra rồi. Hắn lấy làm ân hận tại vì mình nhất thời động tính hiếu kỳ đã làm hỏng đại sự, nếu Châu lão gia có mệnh hệ gì mình sẽ ân hận suốt đời không sai.
Hắn chạy một hơi xông tới sau nhà, thì trông thấy căn nhà tranh đã biến thành một đống lửa lớn.
- Hỏng rồi, hỏng hết rồi!
Trần Gia Lân vừa gào thét vừa chạy vòng đống lửa, hắn đã trông thấy một xác chết nằm trước sân nhà, trên ngực có cắm một lá cờ tam giác, trong lá cờ có thêu một đầu sọ người âm u.
Hắn điên cuồng chạy tới trước, cố thật nhanh để đến nơi cho nhanh, thế nhưng hai chân hắn mềm nhũn té ngồi trên đất luôn.
- Lão gia ơi!
Hắn chỉ thốt ra một tiếng, nước mắt theo đó chảy dài xuống, mặt mày tối sầm lại, suýt nữa ngất xỉu luôn.
Chỉ chậm trễ một bước thì Châu lão gia đã thọ nạn.
Hắn lấy tay đấm vào ngực lia lịa, tỏ ra tự trách và bi phẫn.
Đây là điều hắn nằm chiêm bao cũng không ngờ rằng chỉ mới đây chưa tới một tiếng đồng hồ thì Châu lão gia đã trở thành người thiên cổ.
Nhìn xa xa ngoài mặt hồ không thấy mảy may bóng thuyền nào hết, trông tình hình họ đã đi xa rồi.
Trần Gia Lân ngồi ngẩn người trên đất, miệng cứ mấp máy lẩm bẩm nói:
- Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên, Bạch Cốt Ma...
Hai mắt Châu lão gia tròn xoe, hình như chết không chịu nhắm mắt.
Chẳng biết trải qua bao nhiêu thời gian, một chiếc thuyền cập bến, có một bóng người nhảy lên bờ, đối phương là Châu Toàn, con trai lớn của Châu lão gia.
- Cha!
Châu Toàn thất thanh kêu lên một tiếng nhảy vào hướng thi hài của phụ thân y, ngất xỉu tại chỗ luôn.
Trần Gia Lân bi thương đưa tay điểm vào Thiên Toàn huyệt của Châu Toàn, tức thì Châu Toàn tỉnh lại ngay, ôm xác cha khóc òa lên lập tức.
Trần Gia Lân đợi y khóc cho đã, sau đó mới lên tiếng nói:
- Châu đại ca, người chết rồi không thể nào sống lại được nữa, xin đại ca chớ thương tâm quá thế!
Châu Toàn vừa khóc vừa hỏi:
- Hung thủ là ai vậy?
Trần Gia Lân đỡ Châu Toàn ngồi dậy nói:
- Hung thủ là Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên, là kẻ thù năm xưa của lão gia. Châu Toàn điên cuồng gầm rống nói:
- Ta phải trả thù, ta phải trả thù... Trần Gia Lân nghiến răng nói:
- Đương nhiên phải trả thù rồi, Châu đại ca, hãy bình tĩnh một chút nào, chẳng là lão gia có nói cho ngươi nghe nguyên nhân mối thù năm xưa là thế nào không?
Châu Toàn khóc thút thít nói:
- Có, vì lão nhân gia người trông thấy bọn tiểu nhân hà hiếp lăng nhục phụ nữ nhà lành nên đã ra tay nghĩa hiệp cứu giúp bọn phụ nữ yếu hèn nọ, về sau mới biết người bị giết chính là truyền nhân của Bạch Cốt Ma, cho nên toàn thể gia đình mới rời khỏi chỗ trốn tránh gia thù...
Trần Gia Lân nói với giọng cương quyết:
- Châu đại ca, việc báo thù thì có tiểu đệ đây, đại ca ở lại lo hậu sự chôn cất và chăm sóc gia nhân...
Châu Toàn phùng mang trợn mắt nói:
- Thù cha không đội trời chung, ta quyết phải đích thân chém đầu kẻ thù mới được. Trần Gia Lân lấy tay áo lau nước mắt, trầm giọng nói:
- Châu đại ca, xin nghe tiểu đệ nói một lời. Châu lão gia đã ngộ nạn, bây giờ tất cả mọi người trong gia đình thảy đều trông cậy vào ngươi, đồng thời tiểu đệ xin cáo lỗi được nói thêm một điều. Châu đại ca đã xao lãng nghề võ từ lâu, e rằng khó đối địch với Bạch Ma...
Châu Toàn gật đầu nói:
- Ta vẫn biết luận về công lực ta còn kém ngươi nhiều, thế nhưng phận làm con há được ngồi yên như thế sao?
Trần Gia Lân nói:
- Này Châu đại ca, lão gia luôn luôn xem tiểu đệ như con cái trong nhà, coi như chúng ta cũng là người một nhà mà thôi, vợ chồng đại ca cứ chăm sóc Ngọc Lân, thế ta chẳng còn lo lắng gì cả, công việc trả thù không thể một sớm một chiều hoàn tất được, đồng thời cũng không thể cậy vào cơn dũng khí nhất thời, muôn một... có mệnh hệ gì, thì Châu lão gia ắt chết không nhắm mắt. Trong những chuỗi ngày tiểu đệ đã xuất giang hồ trước đây, từng quen biết một số nhân vật, vẫn có thể gặp họ thương lượng một phen, mong rằng đại cục có thể thuận biến, cứ ở lại đây chờ tin hay của tiểu đệ.
Châu Toàn bi thương gào thét:
- Cha! Quả thực con bất hiếu quá thể! Không có bản lãnh đích thân báo thù cho cha... Trần Gia Lân quỳ hai gối xuống, lấy tay khẽ rút lá cờ thêu hình đầu sọ người ra, nói giọng bi ai:
- Lão gia, ông cứ nghỉ đi! Tiểu điệt thề rằng quyết phải cắm lá cờ này vào Thiên Linh Cái của kẻ thù, nếu không thành công quyết không trở về.
Châu Toàn nói giọng xúc động:
- Trần huynh đệ, ngươi đã quyết chí như thế thì ta không còn gì để nói nữa, vong phụ tai thiên chí linh sẽ phù hộ cho ngươi không sai.
Trần Gia Lân quỳ gối lạy ba lạy, sau đó đứng lên nói:
- Châu đại ca, thù gia chưa đi xa đâu, ta phải lên đường ngay, còn di thể của lão gia cứ an táng ở đây cũng được, hãy cẩn thận đề phòng thù gia quay trở lại, tiểu nhi Ngọc Lân trọng thác cho Châu đại ca vậy, nói lại cho nó biết tiểu đệ... đi tìm mẹ nó.
Châu Toàn ngậm lệ gật đầu lia lịa.
Dứt lời, Trần Gia Lân quay người bước ra bờ hồ nhảy lên thuyền lướt chạy như gió.
Châu lão gia dụi tắt ống điếu khẽ ho một tiếng, nói:
- Tiểu ca, thời gian trôi qua nhanh thật, mới đây mà tiểu nương tử đã tạ thế hơn hai năm rồi, xem như Ngọc Lân được tròn bốn tuổi, trong bụng ta có điều muốn nói với ngươi từ lâu...
Tức thì trên mặt Trần Gia Lân thoáng hiện nét đau khổ, buồn bã nói:
- Châu lão gia có điều chi cứ việc nói!
Châu lão gia cảm khái thở dài một tiếng, nói:
- Tiểu ca, ngươi chớ hiểu lầm, Ngọc Lân sống với bọn này hợp lắm, đồng thời mấy vị tẩu tẩu ngươi cưng nó như là con ruột, thế nhưng thằng bé này thông minh quá thể, ngày nào cũng la ó đòi mẹ, cho nên... ý của ta muốn khuyên ngươi lấy vợ kế, để có một gia đình hoàn hảo, ngươi mãi lo sinh nhai, thì chẳng được. Hài nhi, phụ tử cách ly trường kỳ như vậy cũng chẳng mấy tiện...
Trần Gia Lân đau khổ nói:
- Lão gia... ta... làm sao bây giờ? Châu lão gia nói tiếp:
- Ngươi còn nhớ di chúc của tiểu nương tử chứ, nàng mong rằng ngươi tái được hạnh phúc, đây là tâm nguyện của nàng.
Trần Gia Lân nghiến răng, nói:
- Lão gia, trái tim của ta đã chết khô, còn hạnh phúc gì nữa? Châu lão gia thở dài một tiếng nói:
- Thế nhưng ngươi phải lo nghĩ cho Ngọc Lân, nó chưa biết nó là cô nhi. Hai mắt Trần Gia Lân đỏ bừng lên, nói:
- Lão gia, nếu chẳng vì Ngọc Lân thì ta đã đi theo Ngọc Phương từ lâu rồi, đời người đối với ta đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa.
Cũng vào lúc này, một tiểu hài nhi mạnh khỏe chạy tới ngã vào lòng Trần Gia Lân, nói:
- Cha, rốt cuộc đến bao giờ thì mẹ mới trở về vậy?
Trong lòng Trần Gia Lân đau như cắt, gượng cười một tiếng nói:
- Tiểu Bửu, mẹ con sắp về rồi đấy?
Tiểu nhi Ngọc Lân trề môi, lấy tay đấm vào ngực Trần Gia Lân lia lịa nói:
- Cha cứ nói dối Tiểu Bửu mãi, Tiểu Bửu không tin lời nói của cha nữa đâu, hôm nay dẫn con đi tìm mẹ nào, cha, Tiểu Bửu khóc cho mà coi...
Trong lòng Trần Gia Lân co rút lia lịa, suýt nữa không kìm lòng được nước mắt phải chảy dài ra, hắn giơ tay vuốt ve đỉnh đầu thằng bé nói:
- Tiểu Bửu ngoan nào, chỗ mẹ đi xa lắm... Ngọc Lân cứ lắc cái thân nhỏ bé của nó, nói:
- Không chịu đâu, con cần mẹ! Cha, các dì nói rằng mẹ đẹp lắm, đẹp như nàng tiên ở trên trời, có phải vậy không hỡi cha?
Tức thì Trần Gia Lân đã cứng họng chẳng nói nên lời nào hết. Châu lão gia nói giọng ôn tồn:
- Này Tiểu Bửu, hãy đến chơi với các chị các anh nào?
Trần Ngọc Lân đảo con ngươi đen láy một vòng, sau đó nói giọng nũng nịu:
- Châu ông, ông cũng bênh vực cha đánh lừa Tiểu Bửu, coi chừng Tiểu Bửu nhổ hết râu của ông bây giờ.
Châu lão gia cười cay đắng một tiếng, nói:
- Nghịch nào, cháu nhổ hết râu của ông thì ông không còn làm ông được nữa, hãy nghe cho kỹ, cháu còn nhỏ tuổi chưa đi đường xa được, cháu cứ ở nhà để một mình cha đi tìm...
Ngọc Lân khẽ lắm đầu lia lịa nói:
- Không, cháu đi không nổi thì có cha cõng cháu, bằng không thì đi thuyền khỏi phải đi bộ.
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn đứa con ngây thơ hồn nhiên, quả thực muốn khóc òa lên hết sức, trong tiểu tâm linh ấu trĩ của nó vốn thì chẳng biết sự thê lương của đời người.
Ngọc Lân ngẩng mặt lên nói:
- Cha, con nói vậy có đúng không?
Trần Gia Lân lẳng lặng khẽ gật đầu một cái, hắn cũng chẳng biết nên trả lời thế nào với ái nhi đây.
Ngọc Lân không chịu bỏ qua lại nói tiếp:
- Cha, hôm nay con sẽ đi về với cha? Trần Gia Lân không làm gì hơn đành nói:
- Tiểu Bửu ngoan nào, hãy ngoan ngoãn ở với Châu ông, bây giờ cha sẽ đi tìm mẹ con ngay...
Ngọc Lân trợn to cặp mắt bé tý nói:
- Thật chứ, cha không nói dối Tiểu Bửu nữa? Trần Gia Lân nói giọng cứng rắn:
- Không, cha quyết không nói dối con đâu! Ngọc Lân hớn hở nói:
- Thưa cha, mẹ có nhận ra Tiểu Bửu không?
Trần Gia Lân nghe ái nhi nói thế, bất giác mủi lòng muốn ứa nước mắt nói:
- Đương nhiên phải nhận ra rồi, làm gì có chuyện mẹ mà không nhận ra con của mình. Ngọc Lân nói:
- Nhưng con thì chẳng còn nhớ mặt mày mẹ ra thế nào, thưa cha, tại sao mẹ phải rời khỏi nhà vậy?
Trần Gia Lân nghiến răng nói:
- Mẹ con cần phải đến một nơi rất xa để giải quyết công việc...
Ngọc Lân nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, đương nhiên nó không sao hiểu nổi việc này, rồi kế đó lại nói tiếp:
- Cha, chuyến này cha nhất định phải dẫn mẹ về nhà?
Cõi lòng Trần Gia Lân tan nát hết, hắn miễn cưỡng gật đầu nói:
- Tiểu Bửu, cha sẽ cố gắng tìm mẹ về không sai. Dứt lời, nước mắt đã chảy ròng ròng xuống. Ngọc Lân thất thanh nói:
- Cha, cha là người lớn rồi, tại sao còn khóc vậy? Trần Gia Lân lấy tay áo lau nước mắt nói:
- Cha đâu có khóc, có con vật nhỏ gì bay vào mắt cha mà thôi!
Ngọc Lân đưa mắt chăm chăm nhìn cha nó ngẩn người ra tại chỗ không nói gì hết. Châu lão gia thấy thế vội bắt chuyện nói:
- Tiểu Bửu, hãy sang chơi với các chị nào, để ông bàn chuyện với cha con một chút. Ngọc Lân cũng ngoan thật, nó đã vâng lời Châu lão gia đi ngay.
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn bóng lưng ái nhi, cảm khái thở dài một tiếng.
Châu lão gia lại đề cập đề tài cũ nói:
- Này tiểu ca, ngươi hãy suy nghĩ kỹ về điều lão phu vừa đề nghị. Trần Gia Lân vẫn lẳng lặng không nói gì hết.
Một hồi thật lâu, Châu lão gia lại lên tiếng nói:
- Theo ta thì ngươi mãi như vậy cũng bất tiện lắm.
Trần Gia Lân trầm mặc một hồi lâu, sau đó cất tiếng nói giọng não nề:
- Châu lão gia, người biết ta không thiết nghĩ gì hết... Châu lão gia lắc đầu nói:
- Ngươi nói thế không đúng, ngươi phải lo nghĩ cho Ngọc Lân chứ?
Trần Gia Lân lại đưa mắt liếc nhìn ái nhi Ngọc Lân đang đùa với các chị nó tức là mấy cháu của Châu lão gia.
Một hồi thật lâu, Trần Gia Lân cảm khái thở dài một tiếng rất não nùng, nói:
- Thưa lão gia, muốn tìm một kế thiếp tâm đầu ý hợp không phải là chuyện dễ, hơn nữa...
Châu lão giao ngắt lời hắn hỏi:
- Hơn nữa thế nào? Trần Gia Lân nói:
- Hơn nữa không thể một sớm một chiều tìm được một kế thiếp, như vậy phải làm phiền Châu lão gia trông coi Ngọc Lân.
Hắn nói chưa hết lời, Châu lão gia thất kinh kêu lên một tiếng. Trần Gia Lân giật mình hỏi:
- Việc gì đã xảy ra thế?
Châu lão giao chỉ tay ra giữa hồ nói:
- Ngươi có thấy chiếc thuyền buồm đang chạy ngoài kia chăng?
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn ra giữa hồ, tức thì trông thấy một chiếc thuyền khách cấu tạo một cách đặc biệt có nước sơn rực rỡ đang lướt trên mặt nước một cách thần tốc hết sức.
Hắn trố mắt nhìn kỹ lần nữa thấy có một trung niên nhân đứng trên mũi thuyền có một gương mặt rất là hung tợn, hắn bèn quay sang nói với Châu lão gia rằng:
- Đối phương là ai thế?
Châu lão gia trầm giọng nói:
- Y chính là thù gia năm xưa của ta đấy! Trần Gia Lân hớt hải nói:
- Đối phương là thù gia của Châu lão gia sao?
- Đúng thế!
- Đối phương xưng hô thế nào?
- Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên!
Dứt lời, lão nghiến răng ken két nói tiếp:
- Tiểu ca, sự việc cấp bách lắm rồi, xin ngươi lưu lại đây bảo vệ gia đình lão, để già này tìm cách dụ đối phương đến tiểu ốc của ngươi, để giải quyết xong hiềm khích năm xưa cho rồi. Nếu có phe của đối phương đến đây phải nhớ cho kỹ chớ nói đây là nhà họ Châu, ta đi thôi!
Trần Gia Lân luống cuống nói:
- Thưa lão gia, người có ứng phó nổi không? Châu lão gia nói:
- Quyết phải liễu kết món nợ này mới được, nếu ta có mệnh hệ gì, thì gia đình này, phải trọng thác nơi ngươi thôi.
Nói xong, lão phi thân chạy lên thuyền ngay. Trần Gia Lân lượn mình theo lão nói:
- Lão gia, ta đi cùng với lão?
Châu lão gia dùng sức đẩy hai mái chèo một cái thật mạnh, tức thì chiếc thuyền lao ra giữa hồ nhanh như gió.
Hai người con trai Châu lão gia vội vã chạy tới, đồng thanh hỏi:
- Việc gì đã xảy ra vậy?
Trần Gia Lân bàng hoàng nói:
- Thù gia năm xưa của Châu lão gia đã tìm tới đây, lão gia muốn dụ đối phương rời khỏi chốn này...
Trần Gia Lân vừa thoạt tới nơi đây, hai người con của Châu lão gia quay người chạy ngay...
Trần Gia Lân lượn mình lướt tới cản lối đi của họ nói:
- Hai vị định làm gì vậy? Đứa con lớn nói:
- Vào nhà lấy binh đao ra trợ giúp lão nhân gia người... Trần Gia Lân lớn tiếng nói:
- Không được, lúc lão gia sắp đi đã căn dặn không thể để đối phương biết lão nhân gia ở tại đây. Nếu có bất cứ ai đến đây, chớ nên động thủ cũng chớ nên nói là nhà họ Châu, để tiểu đệ ra đó xem sao...
Nói xong, hắn không đợi họ trả lời, lập tức chạy ra bờ hồ, nhảy lên chiếc thuyền của mình, nhổ neo rượt theo luôn.
Chiếc thuyền của Châu lão gia lướt chạy trên mặt nước nhanh như gió, chạy vượt qua chiếc thuyền đang chạy ngược chiều với chiếc thuyền của lão, bỗng có một tiếng sắc bén nhọn phá không vang lên. Trần Gia Lân thoạt nghe thấy tiếng sắc biết rằng Châu lão gia đã bắn ra tín hiệu của lão để dụ đối phương đuổi theo.
Quả nhiên hắn đoán chẳng sai chút nào, chiếc thuyền của đối phương lập tức quay đầu rượt theo.
Trần Gia Lân cậy mình có một thân võ công kinh người, đã sử dụng cách chèo độc đáo bay lượn trên mặt nước nhanh như chớp, hắn chuẩn bị vượt tới ngôi tiểu ốc của mình trước đối phương.
Từ nhà Châu lão gia đến tiểu ốc cách xa khoảng mười dặm ngoài, thuyền chạy nhanh hết tốc độ cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ.
Chiếc thuyền hắn lướt chạy chẳng bao lâu, bãi đá đã hiện lên trước mặt.
Thế rồi Trần Gia Lân cho thuyền chạy chậm lại, hắn đưa mắt chăm chăm nhìn vào bãi đá là nơi Đào Ngọc Phương đã nhảy xuống hồ tự tử cách đây hai năm.
Hai năm nay cứ vào đêm trăng tròn mỗi tháng, hắn đều đến đây một mình để phúng điếu ái thê.
Hắn từng lặn xuống hồ nhiều lần, thế nhưng không thể nào tìm gặp thi hài của ái thê Đào Ngọc Phương được hết, vì phía dưới đáy hồ nơi đây có cơn xoáy ngầm, chẳng biết thi hài đã bị xoáy đi đâu mất rồi, đương nhiên đã làm mồi cho loài cá từ lâu cũng nên. Đây là điều hắn mãi mãi lấy làm thương tâm hết sức.
Thình lình ngay lúc này...
Hắn trông thấy trên bãi đá có một bóng người, vì khoảng cách quá xa, nên hắn chẳng trông thấy rõ lắm, nhưng nhìn qua thân hình dường như đối phương là một nữ nhân.
Tức thì trống ngực Trần Gia Lân đập thình thịch không dừng, người nào thế, nơi chốn hoang vắng này ít khi nào có người lạ mặt đến đây bao giờ.
Thế rồi hắn cho thuyền tiến tới từ từ, khoảng cách càng lúc càng ngắn hơn, bây giờ hắn có thể trông thấy rõ ràng hơn, đối phương đúng là một nữ nhân, vị trí và tư thế đứng hoàn toàn giống y với lúc ái thê Đào Ngọc Phương nhảy hồ tự tử.
Chẳng lẽ lại có một nữ nhân nào muốn tự tử nữa?
Không thể được, bây giờ là ban ngày, làm gì có chuyện hồn ma bóng quỷ xuất hiện vào lúc này.
Vậy thì việc gì đã xảy ra?
Hắn vừa suy nghĩ vừa cố sức chèo thuyền chạy nhanh hơn nữa.
Khi chiếc thuyền đến gần bãi đá, trong lòng hắn đã lấy làm khẩn trương vô cùng, hắn ngước đầu lên nhìn, bất giác ngẩn người ra tại chỗ luôn, chẳng thấy bóng người nào ở trên bãi đá hết...
Hắn quả quyết rằng đây không phải là ảo giác, hoàn toàn là thực tại, hắn từng chăm chú nhìn thật lâu kia mà.
Con thuyền cập bến, hắn phi thân nhảy lên bờ, chạy tới bãi đá ngẩn người trong giây lát, sau đó mặt mày ảo não quay người định bỏ đi, bỗng nhiên hắn phát hiện trên bãi phù sa có một hàng dài dấu chân, trông dấu chân còn mới mẻ lắm.
Tức thì trong lòng hắn lại phấn khởi lên, quả thực có người vừa rời khỏi đây, có lẽ đối phương chưa đi đâu xa lắm. Thế rồi hắn đi từ dấu chân đến một chỗ bụi rậm thì dấu chân biến mất ngay, hắn đành lục soát về hướng trước. Đi được một khoảng đường chẳng phát hiện gì cả, bụi rậm này dày đặc rộng cả dặm, muốn tìm kiếm một người không phải chuyện dễ.
Bỗng nhiên hắn nói thầm một tiếng: "A! Chớ làm hỏng việc của Châu lão gia chứ".
Dứt lời hắn vội vàng chạy quay trở ra nhảy lên thuyền nhắm hướng tiểu ốc lướt tới nhanh như gió.
Bỗng thấy trước mặt có một luồng khói đen bốc cao lên hư không, hắn trố mắt nhìn kỹ đúng là hướng tiểu ốc của mình.
Trần Gia Lân luống cuống đánh liều bỏ cả thuyền, cầm kiếm nhảy lên bờ phi thân chạy như gió.
Hắn càng chạy đến gần càng trông thấy ngọn lửa cháy rõ hơn, đúng là căn nhà nhỏ của mình đã bốc cháy, suýt nữa trái tim của hắn đã nhảy vọt ra ngoài luôn, mồ hôi trên trán cứ toát ra lấm tấm.
Không cần phải nói, sự việc đã xảy ra rồi. Hắn lấy làm ân hận tại vì mình nhất thời động tính hiếu kỳ đã làm hỏng đại sự, nếu Châu lão gia có mệnh hệ gì mình sẽ ân hận suốt đời không sai.
Hắn chạy một hơi xông tới sau nhà, thì trông thấy căn nhà tranh đã biến thành một đống lửa lớn.
- Hỏng rồi, hỏng hết rồi!
Trần Gia Lân vừa gào thét vừa chạy vòng đống lửa, hắn đã trông thấy một xác chết nằm trước sân nhà, trên ngực có cắm một lá cờ tam giác, trong lá cờ có thêu một đầu sọ người âm u.
Hắn điên cuồng chạy tới trước, cố thật nhanh để đến nơi cho nhanh, thế nhưng hai chân hắn mềm nhũn té ngồi trên đất luôn.
- Lão gia ơi!
Hắn chỉ thốt ra một tiếng, nước mắt theo đó chảy dài xuống, mặt mày tối sầm lại, suýt nữa ngất xỉu luôn.
Chỉ chậm trễ một bước thì Châu lão gia đã thọ nạn.
Hắn lấy tay đấm vào ngực lia lịa, tỏ ra tự trách và bi phẫn.
Đây là điều hắn nằm chiêm bao cũng không ngờ rằng chỉ mới đây chưa tới một tiếng đồng hồ thì Châu lão gia đã trở thành người thiên cổ.
Nhìn xa xa ngoài mặt hồ không thấy mảy may bóng thuyền nào hết, trông tình hình họ đã đi xa rồi.
Trần Gia Lân ngồi ngẩn người trên đất, miệng cứ mấp máy lẩm bẩm nói:
- Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên, Bạch Cốt Ma...
Hai mắt Châu lão gia tròn xoe, hình như chết không chịu nhắm mắt.
Chẳng biết trải qua bao nhiêu thời gian, một chiếc thuyền cập bến, có một bóng người nhảy lên bờ, đối phương là Châu Toàn, con trai lớn của Châu lão gia.
- Cha!
Châu Toàn thất thanh kêu lên một tiếng nhảy vào hướng thi hài của phụ thân y, ngất xỉu tại chỗ luôn.
Trần Gia Lân bi thương đưa tay điểm vào Thiên Toàn huyệt của Châu Toàn, tức thì Châu Toàn tỉnh lại ngay, ôm xác cha khóc òa lên lập tức.
Trần Gia Lân đợi y khóc cho đã, sau đó mới lên tiếng nói:
- Châu đại ca, người chết rồi không thể nào sống lại được nữa, xin đại ca chớ thương tâm quá thế!
Châu Toàn vừa khóc vừa hỏi:
- Hung thủ là ai vậy?
Trần Gia Lân đỡ Châu Toàn ngồi dậy nói:
- Hung thủ là Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên, là kẻ thù năm xưa của lão gia. Châu Toàn điên cuồng gầm rống nói:
- Ta phải trả thù, ta phải trả thù... Trần Gia Lân nghiến răng nói:
- Đương nhiên phải trả thù rồi, Châu đại ca, hãy bình tĩnh một chút nào, chẳng là lão gia có nói cho ngươi nghe nguyên nhân mối thù năm xưa là thế nào không?
Châu Toàn khóc thút thít nói:
- Có, vì lão nhân gia người trông thấy bọn tiểu nhân hà hiếp lăng nhục phụ nữ nhà lành nên đã ra tay nghĩa hiệp cứu giúp bọn phụ nữ yếu hèn nọ, về sau mới biết người bị giết chính là truyền nhân của Bạch Cốt Ma, cho nên toàn thể gia đình mới rời khỏi chỗ trốn tránh gia thù...
Trần Gia Lân nói với giọng cương quyết:
- Châu đại ca, việc báo thù thì có tiểu đệ đây, đại ca ở lại lo hậu sự chôn cất và chăm sóc gia nhân...
Châu Toàn phùng mang trợn mắt nói:
- Thù cha không đội trời chung, ta quyết phải đích thân chém đầu kẻ thù mới được. Trần Gia Lân lấy tay áo lau nước mắt, trầm giọng nói:
- Châu đại ca, xin nghe tiểu đệ nói một lời. Châu lão gia đã ngộ nạn, bây giờ tất cả mọi người trong gia đình thảy đều trông cậy vào ngươi, đồng thời tiểu đệ xin cáo lỗi được nói thêm một điều. Châu đại ca đã xao lãng nghề võ từ lâu, e rằng khó đối địch với Bạch Ma...
Châu Toàn gật đầu nói:
- Ta vẫn biết luận về công lực ta còn kém ngươi nhiều, thế nhưng phận làm con há được ngồi yên như thế sao?
Trần Gia Lân nói:
- Này Châu đại ca, lão gia luôn luôn xem tiểu đệ như con cái trong nhà, coi như chúng ta cũng là người một nhà mà thôi, vợ chồng đại ca cứ chăm sóc Ngọc Lân, thế ta chẳng còn lo lắng gì cả, công việc trả thù không thể một sớm một chiều hoàn tất được, đồng thời cũng không thể cậy vào cơn dũng khí nhất thời, muôn một... có mệnh hệ gì, thì Châu lão gia ắt chết không nhắm mắt. Trong những chuỗi ngày tiểu đệ đã xuất giang hồ trước đây, từng quen biết một số nhân vật, vẫn có thể gặp họ thương lượng một phen, mong rằng đại cục có thể thuận biến, cứ ở lại đây chờ tin hay của tiểu đệ.
Châu Toàn bi thương gào thét:
- Cha! Quả thực con bất hiếu quá thể! Không có bản lãnh đích thân báo thù cho cha... Trần Gia Lân quỳ hai gối xuống, lấy tay khẽ rút lá cờ thêu hình đầu sọ người ra, nói giọng bi ai:
- Lão gia, ông cứ nghỉ đi! Tiểu điệt thề rằng quyết phải cắm lá cờ này vào Thiên Linh Cái của kẻ thù, nếu không thành công quyết không trở về.
Châu Toàn nói giọng xúc động:
- Trần huynh đệ, ngươi đã quyết chí như thế thì ta không còn gì để nói nữa, vong phụ tai thiên chí linh sẽ phù hộ cho ngươi không sai.
Trần Gia Lân quỳ gối lạy ba lạy, sau đó đứng lên nói:
- Châu đại ca, thù gia chưa đi xa đâu, ta phải lên đường ngay, còn di thể của lão gia cứ an táng ở đây cũng được, hãy cẩn thận đề phòng thù gia quay trở lại, tiểu nhi Ngọc Lân trọng thác cho Châu đại ca vậy, nói lại cho nó biết tiểu đệ... đi tìm mẹ nó.
Châu Toàn ngậm lệ gật đầu lia lịa.
Dứt lời, Trần Gia Lân quay người bước ra bờ hồ nhảy lên thuyền lướt chạy như gió.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook