Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký
-
Chương 128: Điệp vũ xuân phòng
Thiếu phụ này không ai xa lạ chính là Thượng Quan Tiểu Phụng đã hóa danh là Cổ Hồng Liên từng gởi thân ở chốn thanh lâu hôm trước kia mà.
Thượng Quan Tiểu Phụng thoát ngẩn người trong giây lát, kế đó khẽ cười một tiếng như xuân hoa đua nở nói:
- Trần thiếu hiệp, Ngô thiếu hiệp, ngọn gió nào đã thổi hai vị đến đây vậy, mời vào nhà!
Cả hai song song chắp tay xá dài, Trần Gia Lân sực như vỡ lẽ nói:
- Chẳng hay tại hạ có nên gọi cô là Thượng Quan cô nương nữa chăng? Hai má phấn Thượng Quan Tiểu Phụng đỏ bừng lên, nói:
- Tùy thiếu hiệp!
Ngô Hoàng Văn nói:
- Nhị ca, đệ quên nói cho ngươi hay, nên gọi là Phan đại tẩu vậy! Trần Gia Lân kêu ồ một tiếng nói:
- Phan đại tẩu, chúc mừng nha!
Miệng tuy nói thế, trong lòng lấy làm cảm xúc sâu xa, không ngờ Thượng Quan Tiểu Phụng đã gả cho Huyết Thủ Thiếu Đông Phan Văn, thực ra cùng xứng đôi vừa lứa, tức thì những dĩ vãng hiện ra trước mắt, hắn còn nhớ nàng từng có tình ý với mình, kết quả bị tỷ tỷ của sư đệ lấy cái chết làm uy hiếp, buộc nàng bỏ tình ý này, bây giờ nàng đã trở thành nàng dâu nhà họ Phan, nhưng tất cả đã trở thành quá khứ, thế rồi hắn vừa cười vừa nói:
- Phan huynh có ở nhà chăng?
- Gia ô và phu quân thiếp chưa về, có điều chi mời vào trong nhà hãy nói... Trần Gia Lân nói:
- Hai chúng tôi đặc biệt đến đây thăm viếng Nhị Lăng ca tẩu vậy.
Thượng Quan Tiểu Phụng chau mày nói:
- Chẳng may hết sức, hai phu phụ Nhị Lăng mới đi khỏi hồi sáng này! Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Đi rồi ư? Họ đi về đâu thế!
Thượng Quan Tiểu Phụng lắc đầu nói:
- Không biết, họ chỉ nói rằng cựu chủ nhân của Nhị Lăng tẩu bảo hai phu phụ y đón về ở chung với bà ta.
Trần Gia Lân lập tức vỡ lẽ, Nhị Lăng tẩu là người của Hoa Nguyệt Biệt Trang, cựu chủ nhân mà Thượng Quan Tiểu Phụng vừa nói chính là hai mẫu nữ Bà Dương phu nhân, thế thì không cần thiết hỏi nữa, hắn bèn chắp tay xá một xá nói:
- Vậy thì chúng tôi xin cáo từ! Thượng Quan Tiểu Phụng nói:
- Hai vị không cho tiểu nữ tận chút tình địa chủ đó ư?
Trần Gia Lân:
- Tại ha còn một ước hẹn trong thành, hẹn hôm khác đến thăm viếng vậy.
Về tới Nam Xương thì đã qua giờ ngọ, Trần Gia Lân và Ngô Hoàng Văn vào một tửu điếm nghỉ ngơi ăn uống, trong lúc đang lo nghĩ chẳng biết tìm cách nào liên lạc với Thất Tâm Nhân, bỗng nghe thấy một giọng nói sang sảng vang tới:
- Cha chả! Hai vị huynh đệ đó ư, suýt nữa ta hoài niệm hai ngươi đến phát điên lên! Ngô Hoàng Văn hớn hở nói:
- Y đây rồi!
Trần Gia Lân ngước đầu lên nhìn, thấy Lâm Nhị Lăng nắm tay Nhị Lăng tẩu đã bước tới cạnh bàn.
Trần Gia Lân vội vàng ngồi dậy, xúc động đến nỗi nói chẳng nên lời. Lâm Nhị Lăng vẫn với dáng bộ ngốc nghếch như mọi khi, có điều bây giờ trông y ăn mặc hơi chỉnh tề một chút.
- Hai vị huynh đệ, trong những ngày gần đây buồn chết người đi, nếu không có tiểu nương tử, ta quyết phải phát điên từ lâu.
Giọng nói y lớn tiếng gớm, đã làm kinh động tửu khách tại tọa, tất cả mọi người thảy đều đưa mắt nhìn về phía họ.
Bấy giờ Trần Gia Lân mới lên tiếng nói:
- Đại ca, đại tẩu, mời ngồi nào!
Lâm Nhị Lăng há miệng nói lớn tiếng:
- Tiểu nương tử, hôm nay ta phải uống rượu cơ! Nhị Lăng tẩu đưa mắt liếc nhìn y một cái, nói:
- Hãy nói khẽ lại một chút nào, ai cấm ngươi uống rượu bao giờ! Dứt lời, quay qua Trần Gia Lân cúi đầu vái chào, nói:
- Ta cũng cậy vào Nhị Lăng, đành gọi hai vị là huynh đệ, tính tình của đại ca ngươi chớ hòng thay đổi trong kiếp này.
Lâm Nhị Lăng cười hí hí một tiếng nói:
- Tiểu nương tử, nếu đổi tính thì không còn là Hai Ngốc nữa. Mặc dù lời nói y rất buồn cười, nhưng cũng rất có lý.
Tiểu nhị mang thêm hai phần ly đưa ra, Lâm Nhị Lăng trợn ngược hai mắt nói:
- Hãy mang bát ra đây, cái ly này chẳng thú vị chút nào, còn rượu thì dùng bằng bình lớn. luôn.
Tiểu nhị vừa cười vừa đi đổi cho y một cái bát to, và mang thêm hai bình rượu to ra Thế rồi ba huynh đệ kết nghĩa động đũa nâng ly một cách vui vẻ.
Sau khi uống ba bát rượu, giọng nói Lâm Nhị Lăng càng lớn tiếng hơn nữa:
- Này nhị huynh đệ, ta xin nói một câu... Trần Gia Lân vừa cười vừa nói:
- Đại ca cứ việc nói!
Lâm Nhị Lăng khẽ vỗ vào đầu một cái trước, sau đó mới nói:
- Nếu ngươi không cưới nhị tiểu thư, chúng ta giải thể tình huynh đệ luôn! Nhị Lăng tẩu lấy khủy tay thúc y một cái, nói:
- Nếu ngươi lớn tiếng làm ồn nữa, ta phải bỏ đi, chẳng sợ người ta cười chăng? Lâm Nhị Lăng vừa há to mồm, vội lấy tay bụm miệng lại nói:
- Được, tiểu nương tử, ta sẽ nói khẽ lại, ngươi chớ bỏ đi! Dứt lời, quả nhiên y đã hạ thấp giọng nói:
- Nhị huynh đệ, ngươi bằng lòng không?
Trần Gia Lân xếch ngược đôi lông mày kiếm lên nói:
- Đại ca, ai bảo ngươi nói thế? Lâm Nhị Lăng ấp úng nói:
- Là... Là... Ta cũng chẳng biết nói sao, y bịt mặt, nói chuyện giống nữ nhân... Ta... Hí hí, quên hỏi y là ai rồi.
Nghe nói thế, Trần Gia Lân biết ngay y là sư đệ Thất Tâm Nhân, hắn khẽ gật đầu mỉm cười nói:
- Điều đó từ từ hãy tính, bây giờ cứ uống rượu trước đã! Lâm Nhị Lăng lắc đầu nói:
- Không được, ngươi phải trả lời ngay bây giờ mới được!
Trần Gia Lân nói:
- Đại ca, đây là đại sự, phải để ta suy nghĩ kỹ lại mới được. Lâm Nhị Lăng nghiên đầu nhìn hắn nói:
- Cưới vợ là việc thú vị, còn suy nghĩ gì nữa? Nhị Lăng tẩu cau mày nói:
- Về trang hãy nói có được không?
Lâm Nhị Lăng vừa nâng bát uống được nữa hớp rượu, vội nhổ vào bát trở lại, nói:
- Được! Được! Về trang hãy nói đi!
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn Nhị Lăng tẩu, nói:
- Chúng ta phải đến đâu nữa? Nhị Lăng tẩu nói:
- Hoa Nguyệt Biệt Trang!
Trần Gia Lân ngẩn người trong giây lát, sau đó lập lại lời nói:
- Hoa Nguyệt Biệt Trang ư?
Nhị Lăng tẩu khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, phu nhân và tiểu thư đã về đó trước rồi, ta và Nhị Lăng ở lại đây đón ngươi đấy.
Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Thế còn Tiểu Bửu ở đâu? Nhị Lăng tẩu nói:
- Đương nhiên cũng mang theo cả rồi, Thiên Hương môn đã rã ngũ, dĩ nhiên biệt trang vẫn thuộc về phu nhân nhà ta.
Trần Gia Lân quay sang nói với Ngô Hoàng Văn:
- Này tam đệ, chúng ta cứ đi chung một tuyến đường, từ biệt trang đến Phú Trì khẩu chỉ là một con đường thẳng, chúng ta hội thêm vài ngày nữa, được chứ?
Ngô Hoàng Văn khẽ gật đầu nói:
- Thế cũng được! Lâm Nhị Lăng nói:
- Đến Phú Trì khẩu để làm gì vậy? Trần Gia Lân nói:
- Cầu hôn!
Lâm Nhị Lăng vỗ tay reo lên nói:
- Diệu a! Vậy thì bọn ta ai cũng có bà xã cả, bằng không có thì chẳng công bằng chút nào?
Trần Gia Lân và Ngô Hoàng Văn không nhịn được phải bật cười. Nhị Lăng tẩu thở mạnh một cái nói:
- Tốt nhất ngươi chớ nói gì nữa! Lâm Nhị Lăng gật đầu nói:
- Ta chỉ nói bấy nhiêu đó thôi, không còn nói gì nữa!
Trần Gia Lân nóng lòng muốn trông thấy Tiểu Bửu, đặt đũa trên bàn nói:
- Chúng ta đi ngay bây giờ được chứ?
Lâm Nhị Lăng lập tức uống hết bát rượu cuối cùng, lấy tay áo lau khô hai bên mép, nói:
- Vậy thì lên đường ngay.
Một chiếc thuyền buồm cập bến, trống ngực Trần Gia Lân cứ đập thình thịch không dừng, phần thì gặp lại ái nhi Ngọc Lâm mà hắn đã tưởng nhớ ngày đêm, phần thì hắn phải có một sự quyết định sau cùng về việc Đào Ngọc Phân.
Dưới ánh sáng đèn đuốc, có mười mấy bóng người xuất hiện nơi thủy các hậu viện Hoa Nguyệt Biệt Trang. Số người này gồm có Thất Tâm Nhân, Đào Ngọc Phân, Tiểu Ngân Tử kế đó có cả một nhóm đệ tử trung thành với Bà Dương phu nhân như Phong đại nương, Vi Hàm Tiếu...
Cũng ngay lúc này có một bóng người nho nhỏ từ trong thủy các chạy vụt một cái ra thật nhanh.
- Cha!
Đối với Trần Gia Lân tiếng kêu gọi này chẳng khác gì ngọc chi tiên âm, hắn nhảy vọt tới ôm Tiểu Bửu vào lòng, tức thì nước mắt chảy ròng ròng xuống, đây là nước mắt vui mừng cực độ.
Tiểu Bửu dùng ngón tay bé nhỏ khều trên mặt Trần Gia Lân nói:
- Không biết mắc cỡ, người lớn mà còn khóc! Trần Gia Lân nói giọng uất nghẹn:
- Tiểu Bửu! Con nhìn nào! Chẳng phải cha đang cười đó sao?
Quả nhiên hắn đang cười, thế nhưng nước mắt cứ tiếp tục nhỏ xuống.
Giây phút này hắn quên tất cả, hình như trên thế gian chỉ còn hai phụ tử hắn mà thôi. Tiểu Bửu cười hí hí nói:
- Cha, con vui mừng hết sức!
Trần Gia Lân hôn trên má nhỏ bé ái nhi một cái, nói:
- Con vui mừng cái gì nào?
Tiểu Bửu chỉ ngón tay ra trước nói:
- Con có hai người mẹ, hí hí, có tới hai người cơ!
Nó sợ cha nó nghe chẳng được rõ, đã la lớn tiếng lập lại lần nữa.
Trần Gia Lân nghe nói thế, bất giác ngước đầu lên nhìn, chỉ thấy Thất Tâm Nhân và Đào Ngọc Phân sánh vai đứng gần nhau, bây giờ hắn đã khẳng định sự suy đoán của mình là đúng, quả thực Thất Tâm Nhân là nữ nhân.
Ngô Hoàng Văn đứng ở đằng sau nhắc nhở hắn nói:
- Nhị ca hãy bước tới nào!
Nhờ vậy mà Trần Gia Lân mới phát giác rằng mình dừng lại như thế đã cản lại những người ở phía sau hết, thế rồi hắn vội vàng bước vào thủy các.
Vi Hàm Tiếu bước tới nói:
- Này Tiểu Bửu, sang đây, a di ẵm nào! Tiểu Bửu lắc đầu lia lịa nói:
- Cha về rồi, không cần ngươi ẵm nữa! Vi Hàm Tiếu giơ hai tay nói:
- Tiểu Bửu ngoan nào, cha của con còn việc cần làm, xong việc lại ẵm con tiếp!
Tiểu Bửu quay ngươi nói:
- Thưa cha, cha không rời khỏi Tiểu Bửu nữa rồi chứ? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Không, cha không rời khỏi con nữa đâu! Thằng bé trợn to hai mắt nói:
- Cha nói thật, không nói dối con chứ?
- Cha không nói dối con dấu!
- Được, vậy thì cha bỏ con xuống, con đi một mình không cần ai ẵm cả!
Trần Gia Lân đặt Tiểu Bửu xuống, bất giác đảo mắt quét hướng Đào Ngọc Phân, chỉ thấy ngọc dung nàng tái mét, và có chút hốc hác, hai mắt đỏ hoe, hình như mới khóc thì phải, mặc dù mặt lộ vẻ cười, những nàng chỉ mỉm cười mà thôi, thần sắc khác hẳn với mọi khi, hắn bất giác thắc mắc lấy làm khó hiểu.
Tại sao vậy?
Nàng từng tỏ tình muốn gã cho mình, chẳng lẽ lại xảy ra ngang trái gì nữa sao? Phong đại nương bước tới nói:
- Thưa đại thiếu gia, hãy đi vào trong trang nào, phu nhân và lão gia đang đợi đấy.
Trần Gia Lân khẽ gật đầu nghĩ bụng: "Hay lắm, mặc dù hai mắt của nhạc phụ bị mù lòa, thế nhưng vợ chồng già được gương vỡ lại lành cũng là quý lắm rồi!"
Đoàn người bước vào trong trang, chẳng mấy chốc vô tới đại sảnh, quả nhiên thấy Bà Dương phu nhân và Thiên Địa Khách Đào Nhất Vi ngồi đợi tại sảnh đường, hai ông bà thoạt trông thấy Trần Gia Lân vào tới, cả hai ngươi song song đứng lên hết.
Tiểu Bửu đã chạy tới trước, níu tay áo của Thiên Địa Khách nói:
- Ngoại tổ phụ, cha đã về rồi, cha nói sẽ không rời khỏi nữa!
Trần Gia Lân vội bước tới khấu kiến, sau hắn giới thiệu Lâm Nhị Lăng và Ngô Hoàng Văn cho mọi ngươi.
Nhị Lăng tẩu vốn là tỳ nữ trong biệt phòng, sau khi khấu kiến hai vị chủ nhân, trong lòng lấy làm áy náy chẳng yên.
Ánh đèn leo lét, đêm khuya canh vắng.
Trần Gia Lân và Đào Ngọc Phân đang ngồi đâu mặt với nhau trong một căn phòng vô cùng hoa lệ.
Họ từng cùng nhau lạy hoa đường, và cùng vào động phòng, thế nhưng chưa từng xảy ra trường hợp sượng sùng như thế bao giờ, bầu không khí trong phòng trở nên rất vi diệu, rốt cuộc hai người được xem như là có mối quan hệ thế nào vậy?
Đào Ngọc Phân ngước đầu lên, lén nhìn Trần Gia Lân một cái, sau đó lại cúi đầu xuống khẽ thở dài một tiếng.
Tiếng than thở này đã làm cho Trần Gia Lân mạnh dạn lên, hắn bèn ngẩn mặt nhìn Đào Ngọc Phân, nói:
- Phân muội, nàng có tâm sự gì cứ việc nói đi?
Đào Ngọc Phân khẽ ngẩn mặt lên, miệng mấp máy muốn nói lại thôi. Trần Gia Lân đưa mắt chằm chằm nhìn nàng một cái, nói:
- Phân muội, khi nàng khéo dụng kế cứu ta thoát khỏi địa lao, nàng nhớ nàng đã nói những gì với ta trong miếu không?
Đào Ngọc Phân cau mày nói:
- Ta... Nói những gì ư?
- Phân muội, ngươi đến đây rốt cuộc muốn nói việc gì với ta vậy? Nàng chớ ngại ngùng gì cả, cứ việc tỏ rõ tâm ý nàng đi, bây giờ ta xem như ta chỉ là một khách nhân tại đây, ta vẫn có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào kia mà.
Hai mắt Đào Ngọc Phân đỏ hoe, nói:
- Tỷ phu, ta... Không phải chẳng yêu chàng, nhưng ta không thể làm như thế, vì... có ngươi buộc ta phải ưng thuận...
Trần Gia Lân trợn to hai mắt, ngạc nhiên hỏi:
- Ta chẳng hiểu nàng muốn nói gì hết, ai đã bắt buộc nàng vậy? Một âm thanh vang tới nói:
- Chính là ta đây!
Trần Gia Lân giật bắn người lên lập tức ngoái cổ nhìn ra sau, mới hay Thất Tâm Nhân đã đứng ở bên của phòng từ lúc nào mà hắn chẳng hay biết gì cả.
Hắn đưa mắt nhìn Đào Ngọc Phân giây lát, sau đó lại quay sang nhìn Thất Tâm Nhân, luống cuống chẳng biết nói sao hết.
Thất Tâm Nhân từ từ gỡ chiếc khăn bịt mặt ra.
Trần Gia Lân như vừa gặp phải ma quỷ thất kinh kêu lên một tiếng, hai mắt tròn xoe. Trước mắt hắn lại xuất hiện thêm một Võ Lâm Tiên Cơ.
- Ngươi... Ngươi... a, có phải là chiêm bao chăng?
Hình như toàn thân hắn mềm nhủn, đây là một sự việc hoàn toàn không thể xảy ra.
- Ngư Lang ca!
Nước mắt của nàng theo đó nhỏ ròng ròng xuống.
Tiếng kêu gọi thân thuộc động lòng người làm sao, hắn lại tưởng kiếp này không bao giờ nghe thấy được nữa.
Nàng là Đào Ngọc Phương, nàng chưa chết, đây không phải là chiêm bao chứ?
Toàn thân Trần Gia Lân cứ run lẩy bẩy, đầu óc choáng váng, hắn há mồm ra cả nữa buổi mới thốt ra được một tiếng:
- Phương muội!
Hắn đứng phắt dậy, nhảy vọt tới ôm chặt nàng vào lòng, ôm một cách thật chặt, hắn ngại rằng nàng sẽ bay mất.
Nếu như đây là mộng, thì hắn phải nắm chặt giấc mộng này.
Một hồi thật lâu, Đào Ngọc Phương mới vùng khỏi hai vòng tay hắn, nghiêm sắc mặt khóc lóc nói:
- Ngư Lang ca, hãy nghe thiếp kể, năm xưa thiếp nhảy xuống hồ để tự tử, nhưng không chết, chính cha đã cứu thiếp, thiếp ở tại bí cùng dưới đáy hồ một khoảng thời gian, cha đã dốc hết toàn bộ tâm lực, cuối cùng đã cứu thiếp khỏi chết, nhưng... Bệnh nan y vẫn còn, không thể thực hành nghĩa vụ của một người vợ nữa, cho nên thiếp đã hối thúc tác thành hôn sự giữa chàng và Ngọc Phân là thế...
Trần Gia Lân lùi ra sau vài bước liền, tay chân mềm nhủn ngồi trên ghế trở lại, đang muốn mở miệng...
Đào Ngọc Phương khoát tay ngăn cản hắn, sau đó lại nói tiếp:
- Ngư Lang ca, nghe rõ nào, chàng không được từ chối, Ngọc Phân mãi không bằng lòng, chẳng phải nàng không yêu chàng, chính vì thiếp đấy, chàng không cần phải nói gì nữa, nếu như chàng không bằng lòng thì chàng sẽ mãi mãi không còn trông thấy thiếp thực sự nữa, đây chẳng phải là uy hiếp chàng đâu, thiếp nói lời chân thật, chàng cứ bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại đi!
Trần Gia Lân không nói gì được nữa, bên tai lại văng vẳng vang tới tiếng nói Tiểu Bửu: "Con có hai người mẹ".
Ngày xuân đánh mất bấy lâu đã kỳ tích đến với Trần Gia Lân lần nữa.
Thượng Quan Tiểu Phụng thoát ngẩn người trong giây lát, kế đó khẽ cười một tiếng như xuân hoa đua nở nói:
- Trần thiếu hiệp, Ngô thiếu hiệp, ngọn gió nào đã thổi hai vị đến đây vậy, mời vào nhà!
Cả hai song song chắp tay xá dài, Trần Gia Lân sực như vỡ lẽ nói:
- Chẳng hay tại hạ có nên gọi cô là Thượng Quan cô nương nữa chăng? Hai má phấn Thượng Quan Tiểu Phụng đỏ bừng lên, nói:
- Tùy thiếu hiệp!
Ngô Hoàng Văn nói:
- Nhị ca, đệ quên nói cho ngươi hay, nên gọi là Phan đại tẩu vậy! Trần Gia Lân kêu ồ một tiếng nói:
- Phan đại tẩu, chúc mừng nha!
Miệng tuy nói thế, trong lòng lấy làm cảm xúc sâu xa, không ngờ Thượng Quan Tiểu Phụng đã gả cho Huyết Thủ Thiếu Đông Phan Văn, thực ra cùng xứng đôi vừa lứa, tức thì những dĩ vãng hiện ra trước mắt, hắn còn nhớ nàng từng có tình ý với mình, kết quả bị tỷ tỷ của sư đệ lấy cái chết làm uy hiếp, buộc nàng bỏ tình ý này, bây giờ nàng đã trở thành nàng dâu nhà họ Phan, nhưng tất cả đã trở thành quá khứ, thế rồi hắn vừa cười vừa nói:
- Phan huynh có ở nhà chăng?
- Gia ô và phu quân thiếp chưa về, có điều chi mời vào trong nhà hãy nói... Trần Gia Lân nói:
- Hai chúng tôi đặc biệt đến đây thăm viếng Nhị Lăng ca tẩu vậy.
Thượng Quan Tiểu Phụng chau mày nói:
- Chẳng may hết sức, hai phu phụ Nhị Lăng mới đi khỏi hồi sáng này! Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
- Đi rồi ư? Họ đi về đâu thế!
Thượng Quan Tiểu Phụng lắc đầu nói:
- Không biết, họ chỉ nói rằng cựu chủ nhân của Nhị Lăng tẩu bảo hai phu phụ y đón về ở chung với bà ta.
Trần Gia Lân lập tức vỡ lẽ, Nhị Lăng tẩu là người của Hoa Nguyệt Biệt Trang, cựu chủ nhân mà Thượng Quan Tiểu Phụng vừa nói chính là hai mẫu nữ Bà Dương phu nhân, thế thì không cần thiết hỏi nữa, hắn bèn chắp tay xá một xá nói:
- Vậy thì chúng tôi xin cáo từ! Thượng Quan Tiểu Phụng nói:
- Hai vị không cho tiểu nữ tận chút tình địa chủ đó ư?
Trần Gia Lân:
- Tại ha còn một ước hẹn trong thành, hẹn hôm khác đến thăm viếng vậy.
Về tới Nam Xương thì đã qua giờ ngọ, Trần Gia Lân và Ngô Hoàng Văn vào một tửu điếm nghỉ ngơi ăn uống, trong lúc đang lo nghĩ chẳng biết tìm cách nào liên lạc với Thất Tâm Nhân, bỗng nghe thấy một giọng nói sang sảng vang tới:
- Cha chả! Hai vị huynh đệ đó ư, suýt nữa ta hoài niệm hai ngươi đến phát điên lên! Ngô Hoàng Văn hớn hở nói:
- Y đây rồi!
Trần Gia Lân ngước đầu lên nhìn, thấy Lâm Nhị Lăng nắm tay Nhị Lăng tẩu đã bước tới cạnh bàn.
Trần Gia Lân vội vàng ngồi dậy, xúc động đến nỗi nói chẳng nên lời. Lâm Nhị Lăng vẫn với dáng bộ ngốc nghếch như mọi khi, có điều bây giờ trông y ăn mặc hơi chỉnh tề một chút.
- Hai vị huynh đệ, trong những ngày gần đây buồn chết người đi, nếu không có tiểu nương tử, ta quyết phải phát điên từ lâu.
Giọng nói y lớn tiếng gớm, đã làm kinh động tửu khách tại tọa, tất cả mọi người thảy đều đưa mắt nhìn về phía họ.
Bấy giờ Trần Gia Lân mới lên tiếng nói:
- Đại ca, đại tẩu, mời ngồi nào!
Lâm Nhị Lăng há miệng nói lớn tiếng:
- Tiểu nương tử, hôm nay ta phải uống rượu cơ! Nhị Lăng tẩu đưa mắt liếc nhìn y một cái, nói:
- Hãy nói khẽ lại một chút nào, ai cấm ngươi uống rượu bao giờ! Dứt lời, quay qua Trần Gia Lân cúi đầu vái chào, nói:
- Ta cũng cậy vào Nhị Lăng, đành gọi hai vị là huynh đệ, tính tình của đại ca ngươi chớ hòng thay đổi trong kiếp này.
Lâm Nhị Lăng cười hí hí một tiếng nói:
- Tiểu nương tử, nếu đổi tính thì không còn là Hai Ngốc nữa. Mặc dù lời nói y rất buồn cười, nhưng cũng rất có lý.
Tiểu nhị mang thêm hai phần ly đưa ra, Lâm Nhị Lăng trợn ngược hai mắt nói:
- Hãy mang bát ra đây, cái ly này chẳng thú vị chút nào, còn rượu thì dùng bằng bình lớn. luôn.
Tiểu nhị vừa cười vừa đi đổi cho y một cái bát to, và mang thêm hai bình rượu to ra Thế rồi ba huynh đệ kết nghĩa động đũa nâng ly một cách vui vẻ.
Sau khi uống ba bát rượu, giọng nói Lâm Nhị Lăng càng lớn tiếng hơn nữa:
- Này nhị huynh đệ, ta xin nói một câu... Trần Gia Lân vừa cười vừa nói:
- Đại ca cứ việc nói!
Lâm Nhị Lăng khẽ vỗ vào đầu một cái trước, sau đó mới nói:
- Nếu ngươi không cưới nhị tiểu thư, chúng ta giải thể tình huynh đệ luôn! Nhị Lăng tẩu lấy khủy tay thúc y một cái, nói:
- Nếu ngươi lớn tiếng làm ồn nữa, ta phải bỏ đi, chẳng sợ người ta cười chăng? Lâm Nhị Lăng vừa há to mồm, vội lấy tay bụm miệng lại nói:
- Được, tiểu nương tử, ta sẽ nói khẽ lại, ngươi chớ bỏ đi! Dứt lời, quả nhiên y đã hạ thấp giọng nói:
- Nhị huynh đệ, ngươi bằng lòng không?
Trần Gia Lân xếch ngược đôi lông mày kiếm lên nói:
- Đại ca, ai bảo ngươi nói thế? Lâm Nhị Lăng ấp úng nói:
- Là... Là... Ta cũng chẳng biết nói sao, y bịt mặt, nói chuyện giống nữ nhân... Ta... Hí hí, quên hỏi y là ai rồi.
Nghe nói thế, Trần Gia Lân biết ngay y là sư đệ Thất Tâm Nhân, hắn khẽ gật đầu mỉm cười nói:
- Điều đó từ từ hãy tính, bây giờ cứ uống rượu trước đã! Lâm Nhị Lăng lắc đầu nói:
- Không được, ngươi phải trả lời ngay bây giờ mới được!
Trần Gia Lân nói:
- Đại ca, đây là đại sự, phải để ta suy nghĩ kỹ lại mới được. Lâm Nhị Lăng nghiên đầu nhìn hắn nói:
- Cưới vợ là việc thú vị, còn suy nghĩ gì nữa? Nhị Lăng tẩu cau mày nói:
- Về trang hãy nói có được không?
Lâm Nhị Lăng vừa nâng bát uống được nữa hớp rượu, vội nhổ vào bát trở lại, nói:
- Được! Được! Về trang hãy nói đi!
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn Nhị Lăng tẩu, nói:
- Chúng ta phải đến đâu nữa? Nhị Lăng tẩu nói:
- Hoa Nguyệt Biệt Trang!
Trần Gia Lân ngẩn người trong giây lát, sau đó lập lại lời nói:
- Hoa Nguyệt Biệt Trang ư?
Nhị Lăng tẩu khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, phu nhân và tiểu thư đã về đó trước rồi, ta và Nhị Lăng ở lại đây đón ngươi đấy.
Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:
- Thế còn Tiểu Bửu ở đâu? Nhị Lăng tẩu nói:
- Đương nhiên cũng mang theo cả rồi, Thiên Hương môn đã rã ngũ, dĩ nhiên biệt trang vẫn thuộc về phu nhân nhà ta.
Trần Gia Lân quay sang nói với Ngô Hoàng Văn:
- Này tam đệ, chúng ta cứ đi chung một tuyến đường, từ biệt trang đến Phú Trì khẩu chỉ là một con đường thẳng, chúng ta hội thêm vài ngày nữa, được chứ?
Ngô Hoàng Văn khẽ gật đầu nói:
- Thế cũng được! Lâm Nhị Lăng nói:
- Đến Phú Trì khẩu để làm gì vậy? Trần Gia Lân nói:
- Cầu hôn!
Lâm Nhị Lăng vỗ tay reo lên nói:
- Diệu a! Vậy thì bọn ta ai cũng có bà xã cả, bằng không có thì chẳng công bằng chút nào?
Trần Gia Lân và Ngô Hoàng Văn không nhịn được phải bật cười. Nhị Lăng tẩu thở mạnh một cái nói:
- Tốt nhất ngươi chớ nói gì nữa! Lâm Nhị Lăng gật đầu nói:
- Ta chỉ nói bấy nhiêu đó thôi, không còn nói gì nữa!
Trần Gia Lân nóng lòng muốn trông thấy Tiểu Bửu, đặt đũa trên bàn nói:
- Chúng ta đi ngay bây giờ được chứ?
Lâm Nhị Lăng lập tức uống hết bát rượu cuối cùng, lấy tay áo lau khô hai bên mép, nói:
- Vậy thì lên đường ngay.
Một chiếc thuyền buồm cập bến, trống ngực Trần Gia Lân cứ đập thình thịch không dừng, phần thì gặp lại ái nhi Ngọc Lâm mà hắn đã tưởng nhớ ngày đêm, phần thì hắn phải có một sự quyết định sau cùng về việc Đào Ngọc Phân.
Dưới ánh sáng đèn đuốc, có mười mấy bóng người xuất hiện nơi thủy các hậu viện Hoa Nguyệt Biệt Trang. Số người này gồm có Thất Tâm Nhân, Đào Ngọc Phân, Tiểu Ngân Tử kế đó có cả một nhóm đệ tử trung thành với Bà Dương phu nhân như Phong đại nương, Vi Hàm Tiếu...
Cũng ngay lúc này có một bóng người nho nhỏ từ trong thủy các chạy vụt một cái ra thật nhanh.
- Cha!
Đối với Trần Gia Lân tiếng kêu gọi này chẳng khác gì ngọc chi tiên âm, hắn nhảy vọt tới ôm Tiểu Bửu vào lòng, tức thì nước mắt chảy ròng ròng xuống, đây là nước mắt vui mừng cực độ.
Tiểu Bửu dùng ngón tay bé nhỏ khều trên mặt Trần Gia Lân nói:
- Không biết mắc cỡ, người lớn mà còn khóc! Trần Gia Lân nói giọng uất nghẹn:
- Tiểu Bửu! Con nhìn nào! Chẳng phải cha đang cười đó sao?
Quả nhiên hắn đang cười, thế nhưng nước mắt cứ tiếp tục nhỏ xuống.
Giây phút này hắn quên tất cả, hình như trên thế gian chỉ còn hai phụ tử hắn mà thôi. Tiểu Bửu cười hí hí nói:
- Cha, con vui mừng hết sức!
Trần Gia Lân hôn trên má nhỏ bé ái nhi một cái, nói:
- Con vui mừng cái gì nào?
Tiểu Bửu chỉ ngón tay ra trước nói:
- Con có hai người mẹ, hí hí, có tới hai người cơ!
Nó sợ cha nó nghe chẳng được rõ, đã la lớn tiếng lập lại lần nữa.
Trần Gia Lân nghe nói thế, bất giác ngước đầu lên nhìn, chỉ thấy Thất Tâm Nhân và Đào Ngọc Phân sánh vai đứng gần nhau, bây giờ hắn đã khẳng định sự suy đoán của mình là đúng, quả thực Thất Tâm Nhân là nữ nhân.
Ngô Hoàng Văn đứng ở đằng sau nhắc nhở hắn nói:
- Nhị ca hãy bước tới nào!
Nhờ vậy mà Trần Gia Lân mới phát giác rằng mình dừng lại như thế đã cản lại những người ở phía sau hết, thế rồi hắn vội vàng bước vào thủy các.
Vi Hàm Tiếu bước tới nói:
- Này Tiểu Bửu, sang đây, a di ẵm nào! Tiểu Bửu lắc đầu lia lịa nói:
- Cha về rồi, không cần ngươi ẵm nữa! Vi Hàm Tiếu giơ hai tay nói:
- Tiểu Bửu ngoan nào, cha của con còn việc cần làm, xong việc lại ẵm con tiếp!
Tiểu Bửu quay ngươi nói:
- Thưa cha, cha không rời khỏi Tiểu Bửu nữa rồi chứ? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Không, cha không rời khỏi con nữa đâu! Thằng bé trợn to hai mắt nói:
- Cha nói thật, không nói dối con chứ?
- Cha không nói dối con dấu!
- Được, vậy thì cha bỏ con xuống, con đi một mình không cần ai ẵm cả!
Trần Gia Lân đặt Tiểu Bửu xuống, bất giác đảo mắt quét hướng Đào Ngọc Phân, chỉ thấy ngọc dung nàng tái mét, và có chút hốc hác, hai mắt đỏ hoe, hình như mới khóc thì phải, mặc dù mặt lộ vẻ cười, những nàng chỉ mỉm cười mà thôi, thần sắc khác hẳn với mọi khi, hắn bất giác thắc mắc lấy làm khó hiểu.
Tại sao vậy?
Nàng từng tỏ tình muốn gã cho mình, chẳng lẽ lại xảy ra ngang trái gì nữa sao? Phong đại nương bước tới nói:
- Thưa đại thiếu gia, hãy đi vào trong trang nào, phu nhân và lão gia đang đợi đấy.
Trần Gia Lân khẽ gật đầu nghĩ bụng: "Hay lắm, mặc dù hai mắt của nhạc phụ bị mù lòa, thế nhưng vợ chồng già được gương vỡ lại lành cũng là quý lắm rồi!"
Đoàn người bước vào trong trang, chẳng mấy chốc vô tới đại sảnh, quả nhiên thấy Bà Dương phu nhân và Thiên Địa Khách Đào Nhất Vi ngồi đợi tại sảnh đường, hai ông bà thoạt trông thấy Trần Gia Lân vào tới, cả hai ngươi song song đứng lên hết.
Tiểu Bửu đã chạy tới trước, níu tay áo của Thiên Địa Khách nói:
- Ngoại tổ phụ, cha đã về rồi, cha nói sẽ không rời khỏi nữa!
Trần Gia Lân vội bước tới khấu kiến, sau hắn giới thiệu Lâm Nhị Lăng và Ngô Hoàng Văn cho mọi ngươi.
Nhị Lăng tẩu vốn là tỳ nữ trong biệt phòng, sau khi khấu kiến hai vị chủ nhân, trong lòng lấy làm áy náy chẳng yên.
Ánh đèn leo lét, đêm khuya canh vắng.
Trần Gia Lân và Đào Ngọc Phân đang ngồi đâu mặt với nhau trong một căn phòng vô cùng hoa lệ.
Họ từng cùng nhau lạy hoa đường, và cùng vào động phòng, thế nhưng chưa từng xảy ra trường hợp sượng sùng như thế bao giờ, bầu không khí trong phòng trở nên rất vi diệu, rốt cuộc hai người được xem như là có mối quan hệ thế nào vậy?
Đào Ngọc Phân ngước đầu lên, lén nhìn Trần Gia Lân một cái, sau đó lại cúi đầu xuống khẽ thở dài một tiếng.
Tiếng than thở này đã làm cho Trần Gia Lân mạnh dạn lên, hắn bèn ngẩn mặt nhìn Đào Ngọc Phân, nói:
- Phân muội, nàng có tâm sự gì cứ việc nói đi?
Đào Ngọc Phân khẽ ngẩn mặt lên, miệng mấp máy muốn nói lại thôi. Trần Gia Lân đưa mắt chằm chằm nhìn nàng một cái, nói:
- Phân muội, khi nàng khéo dụng kế cứu ta thoát khỏi địa lao, nàng nhớ nàng đã nói những gì với ta trong miếu không?
Đào Ngọc Phân cau mày nói:
- Ta... Nói những gì ư?
- Phân muội, ngươi đến đây rốt cuộc muốn nói việc gì với ta vậy? Nàng chớ ngại ngùng gì cả, cứ việc tỏ rõ tâm ý nàng đi, bây giờ ta xem như ta chỉ là một khách nhân tại đây, ta vẫn có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào kia mà.
Hai mắt Đào Ngọc Phân đỏ hoe, nói:
- Tỷ phu, ta... Không phải chẳng yêu chàng, nhưng ta không thể làm như thế, vì... có ngươi buộc ta phải ưng thuận...
Trần Gia Lân trợn to hai mắt, ngạc nhiên hỏi:
- Ta chẳng hiểu nàng muốn nói gì hết, ai đã bắt buộc nàng vậy? Một âm thanh vang tới nói:
- Chính là ta đây!
Trần Gia Lân giật bắn người lên lập tức ngoái cổ nhìn ra sau, mới hay Thất Tâm Nhân đã đứng ở bên của phòng từ lúc nào mà hắn chẳng hay biết gì cả.
Hắn đưa mắt nhìn Đào Ngọc Phân giây lát, sau đó lại quay sang nhìn Thất Tâm Nhân, luống cuống chẳng biết nói sao hết.
Thất Tâm Nhân từ từ gỡ chiếc khăn bịt mặt ra.
Trần Gia Lân như vừa gặp phải ma quỷ thất kinh kêu lên một tiếng, hai mắt tròn xoe. Trước mắt hắn lại xuất hiện thêm một Võ Lâm Tiên Cơ.
- Ngươi... Ngươi... a, có phải là chiêm bao chăng?
Hình như toàn thân hắn mềm nhủn, đây là một sự việc hoàn toàn không thể xảy ra.
- Ngư Lang ca!
Nước mắt của nàng theo đó nhỏ ròng ròng xuống.
Tiếng kêu gọi thân thuộc động lòng người làm sao, hắn lại tưởng kiếp này không bao giờ nghe thấy được nữa.
Nàng là Đào Ngọc Phương, nàng chưa chết, đây không phải là chiêm bao chứ?
Toàn thân Trần Gia Lân cứ run lẩy bẩy, đầu óc choáng váng, hắn há mồm ra cả nữa buổi mới thốt ra được một tiếng:
- Phương muội!
Hắn đứng phắt dậy, nhảy vọt tới ôm chặt nàng vào lòng, ôm một cách thật chặt, hắn ngại rằng nàng sẽ bay mất.
Nếu như đây là mộng, thì hắn phải nắm chặt giấc mộng này.
Một hồi thật lâu, Đào Ngọc Phương mới vùng khỏi hai vòng tay hắn, nghiêm sắc mặt khóc lóc nói:
- Ngư Lang ca, hãy nghe thiếp kể, năm xưa thiếp nhảy xuống hồ để tự tử, nhưng không chết, chính cha đã cứu thiếp, thiếp ở tại bí cùng dưới đáy hồ một khoảng thời gian, cha đã dốc hết toàn bộ tâm lực, cuối cùng đã cứu thiếp khỏi chết, nhưng... Bệnh nan y vẫn còn, không thể thực hành nghĩa vụ của một người vợ nữa, cho nên thiếp đã hối thúc tác thành hôn sự giữa chàng và Ngọc Phân là thế...
Trần Gia Lân lùi ra sau vài bước liền, tay chân mềm nhủn ngồi trên ghế trở lại, đang muốn mở miệng...
Đào Ngọc Phương khoát tay ngăn cản hắn, sau đó lại nói tiếp:
- Ngư Lang ca, nghe rõ nào, chàng không được từ chối, Ngọc Phân mãi không bằng lòng, chẳng phải nàng không yêu chàng, chính vì thiếp đấy, chàng không cần phải nói gì nữa, nếu như chàng không bằng lòng thì chàng sẽ mãi mãi không còn trông thấy thiếp thực sự nữa, đây chẳng phải là uy hiếp chàng đâu, thiếp nói lời chân thật, chàng cứ bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại đi!
Trần Gia Lân không nói gì được nữa, bên tai lại văng vẳng vang tới tiếng nói Tiểu Bửu: "Con có hai người mẹ".
Ngày xuân đánh mất bấy lâu đã kỳ tích đến với Trần Gia Lân lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook