Tặng Em Phần Đời Không Cô Độc
-
Chương 14: Chocolate
Chocolate
Edit: Qing Yun
Dạy thêm cho Chu Bạch Diễm hai ngày một lần, ở chung lâu rồi, Ôn Đông và Chu Bạch Diễm rất nhanh đã quen thuộc tính tình của nhau.
Ôn Đông không thích nói chuyện, mỗi lần tới đều chỉ nghiêm túc giảng bài cho cậu. Kỳ thật Chu Bạch Diễm cũng không phải người có tính cách đặc biệt hoạt bát, con người của cậu, nếu gặp phải người hay nói cậu liền thành cái hũ nút. Nếu như đối phương ít nói —— thí dụ như Ôn Đông, cậu liền cảm thấy người này thật thú vị, cậu sẽ kể chuyện cười cho người đó nghe cả ngày.
Cảm giác của Ôn Đông đối với cậu chính là, học sinh cấp ba này hình như hơi ngu đần......
Đề đơn giản như vậy cũng không biết làm.
Hôm nay lúc đi đến dưới lầu nhà Bạch Diễm, Ôn Đông nhìn thấy Chu Bạch Diễm mặc một bộ đồng phục màu lam đang đứng dưới lầu, có một nữ sinh cũng mặc đồng phục đứng bên cạnh cậu, cô bé đẩy xe đạp, không biết đang nói với cậu cái gì mà có vẻ rất vui.
Cô gái kia có thân hình cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa, bộ ngực no đủ, dáng vẻ tràn ngập thanh xuân, nhìn qua như vậy, hai người còn rất xứng đôi.
Hai người cũng không chú ý tới cô, Ôn Đông thấy như vậy thì rất tự giác lùi lại, đi đến một mái đình nhỏ gần đó tránh nắng.
Cô nhìn thấy Chu Bạch Diễm lười biếng nói cười với cô gái kia, cảm giác rất vui vẻ. Nói một lúc, cô gái kia lấy một hộp màu hồng từ ba lô đưa cho Chu Bạch Diễm.
Dáng vẻ vốn cực kỳ tùy ý của Chu Bạch Diễm thay đổi ngay tức khắc, từ xuân về hoa nở trở nên trời đông giá rét lạnh thấu xương —— cô gái kia nhìn thấy sắc mặt của cậu như vậy thì hoảng sợ, run run nói gì đó với cậu.
Cậu cau mày, sau đó trực tiếp xoay người đi vào nhà. Không thèm để ý đến cô gái kia, để cô gái xấu hổ đứng đó một mình.
Cô gái kia chờ cậu đi không còn bóng dáng thì buông xe đạp ra, cánh tay che mặt, bả vai hơi run, như là đang khóc. Ôn Đông đợi cô ấy trong chốc lát, nhìn cô đẩy xe đạp chậm rãi đi rồi, lúc đi còn nép hộp nhỏ sang bên đường.
Cô nhìn thấy một màn xuất sắc như thế.
Nghĩ thế nào vẫn bước lên nhặt hộp nhỏ kia lên. Cô kêu cô gái kia lại ——
"Này ——"
Cô gái kia không quay đầu lại.
Cô nhíu mày, lại gọi: "Mỹ nữ ——"
Quay đầu lại. Ôn Đông giơ giơ cái hộp trong tay lên: "Cô rơi đồ này."
Đôi mắt cô gái hồng hồng nhìn cái hộp trong tay cô: "Tôi vứt đi."
Nói xong liền đẩy xe đạp bước đi.
Ôn Đông lại sững sờ ở tại chỗ, cầm cái hộp màu hồng phấn, cũng không biết như thế nào cho phải.
Gói rất đẹp. Cô mở ra xem, là một hộp chocolate nhiều màu sắc, vỏ hộp còn có chữ tiếng Anh, chắc hẳn rất đắt tiền.
Cô nhớ lại dáng vẻ che mặt khóc lóc của cô gái vừa nãy, suy nghĩ nửa ngày vẫn cảm thấy có chút không đành lòng. Bèn mở cặp ra nhét hộp chocolate vào cặp mình rồi vứt cái giấy gói đi.
Thời điểm tới nhà cậu, là cậu mở cửa. Chu Bạch Diễm đã đổi bộ đồng phục trên người, cậu mặc một bộ đồ ở nhà, có lẽ khi còn đi học, chỉ cần có thể cởi bỏ bộ đồng phục thì không ai muốn mặc nó thêm một giây.
Cậu bưng chén nước, nhìn thấy là cô thì nghiêng đầu ý bảo cô vào nhà, còn mình thì đến trước dương cầm ngồi xuống, "Mẹ tôi đi mua đồ, vẫn chưa đến giờ, cô giáo nhỏ cứ ngồi chơi trước đi."
Tuy rằng biết cậu không nhìn thấy như cô vẫn gật gật đầu, ôm cặp sách ngồi xuống sô pha.
Cậu tùy tiện lật mấy bản nhạc, vẫn là dáng vẻ lười biếng kia, sau đó tùy tay ném cầm phổ sang một bên, bắt đầu đánh đàn.
Ôn Đông chưa từng nghe bản nhạc này, nhưng có thể cảm giác được cậu đàn rất khá, rất quen thuộc.
Kỳ thật cô thậm chí còn ngượng ngùng quay đầu nhìn cậu đàn. Cho nên cô vẫn luôn nghĩ trong đầu, khi cậu đánh đàn liệu có nghiêm túc hơn bình thường hay không? Tóc mái có rũ xuống trán không? Đôi mắt mơ màng nửa gục xuống liệu có nâng lên một ít?
Nghĩ như vậy, cô liền không tự chủ được mà lén lút quay đầu.
Chu Bạch Diễm lại lập tức thu hồi cánh tay đang đặt trên bàn phím, âm nhạc đột nhiên im bặt —— Ôn Đông bị khiếp sợ, lập tức quay đầu lại.
Chu Bạch Diễm giống như căn bản không chú ý tới cô, cậu duỗi cái eo lười, nhìn cô nói: "Đã đến giờ rồi cô giáo nhỏ." Nói xong thì đứng lên đi vào phòng của mình.
Bộ đồng phục bị cậu ném trên giường, hẳn là vừa mới thay ra.
Ôn Đông đi đến bên cạnh bàn học, nhìn thấy ghế thì không khỏi sửng sốt.
Cái ghế cao cao không có lưng dựa lúc trước đã đổi sang vị trí của Chu Bạch Diễm. Chỗ ngồi của cô lại là ghế da mềm có lưng dựa.
Mấy lần dạy thêm bữa trước, Ôn Đông cảm giác Chu Bạch Diễm dường như rất thích cái ghế dựa này, cũng là ghế của cậu. Cô giảng đề cho cậu, có đôi khi cậu sẽ chán nản nằm dài thành hình chữ X trên ghế rồi than thở, "A, khó quá!"
Ôn Đông nhìn cái ghế dựa kia thì có hơi không dám ngồi, là cậu quên chưa đổi lại sao?
Trong lúc cô còn do dự, Chu Bạch Diễm đã ngồi xuống cái ghế không có lưng dựa kia.
"Cô cứ ngồi cái ghế kia đi cô giáo nhỏ." Cậu nâng cằm, dùng cằm chỉ vào cái ghế dựa ka, "Khoảng thời gian này tôi không thể ngồi ghế mềm được, cảm giác như muốn bay."
Ôn Đông trầm mặc một lát mới cẩn thận ngồi xuống.
Cô nhẹ nhàng hít vào một hơi, lấy sách vở từ đống chocolate ra.
Chu Bạch Diễm ghé vào trên bàn, nhìn cô lấy bài tập ra thì thở một tiếng thật dài: "Ai ————"
Cô để sách tới trước mặt cậu: "Bắt đầu được chưa?"
"Nghỉ ngơi thêm một lát đi, buồn ngủ quá." Cậu lại lười biếng mà ngáp một cái, "Cô giáo nhỏ, cô không buồn ngủ à?"
Cô lắc lắc đầu.
"Bởi vì cô không học cấp ba." Cậu oán giận, rất trẻ con mà nhăn mặt lại, "Cô học đại học rất nhàn đúng không."
"Tôi học y, cũng có rất nhiều môn."
"Đại học không phải có thể trốn học sao?" Cậu dùng vẻ mặt khờ dại nhìn cô, ánh mắt sạch sẽ.
Ôn Đông cảm thấy kỳ quái, sao lại có học sinh cấp ba như trẻ con thế này?
Cô cười cười trong lòng. Cô chưa từng trốn học nên không thể hiểu được suy nghĩ của cậu "Trốn học không tốt, sau này tốt nhất cậu cũng không cần trốn học."
Chu Bạch Diễm nhìn cô chằm chằm, như là đang nghe được chuyện gì khó có thể tưởng tượng: "Cô giáo nhỏ, cô học y sao?"
"Đúng vậy." Cô nhíu nhíu mày, "Có vấn đề gì sao?"
"Cô nên làm giáo viên thì hợp hơn." Cậu bĩu môi, học dáng vẻ nói chuyện vừa rồi của Ôn Đông "Xụ mặt giống y như giáo viên chủ nhiệm của tôi, cũng là giáo viên dạy toán."
Ôn Đông trầm mặc vài giây rồi mở vở ra: "Hôm nay chúng ta làm bài toán chứng minh."
Chu Bạch Diễm ngồi ngay ngắn, bắt đầu thở ngắn than dài mà nghe giảng bài.
Giảng được một nửa, Chu Bạch Diễm thật sự ngủ rồi.
Ban đầu Ôn Đông cho rằng cậu chỉ là cáu kỉnh, nằm bò không muốn nghe. Sau đó cô giảng xong một đề rồi vẫn không thấy cậu phản ứng chút nào, quay mặt ra hướng khác không nhúc nhích.
Cô nhẹ nhàng chọc chọc bờ vai của cậu.
Không có động tĩnh.
Qua vài giây, Chu Bạch Diễm mới cảm thấy không thoải mái mà động động thân, lại thay đổi tư thế thoải mái hơn. Hình như cổ cậu hơi khó chịu, cậu bèn quay đầu đối diện với Ôn Đông.
Cô không gọi cậu mà chỉ nhìn chằm chằm cậu ngủ, cảm thấy khá xinh đẹp.
Ngũ quan rất đẹp.
Một bên bị đè lâu nên bị tạo thành vệt đỏ, bởi vì làn da trắng nõn, một mảnh hồng hồng rất rõ ràng. Tư thế ngủ không được tốt lắm, còn có chút ngốc nghếch.
Vẫn là trẻ con. Không phải đàn ông, chỉ là một đứa trẻ —— giơ tay nhấc chân, cả dáng vẻ khi ngủ cũng đầy hương vị thanh xuân.
Có lẽ trước đây cũng thế này, ngồi làm bài tập một lát liền không nén được buồn ngủ mà ngủ rồi. Chỉ là trước kia ngủ trên ghế sẽ càng dễ chịu hơn. Hiện tại cậu ngồi cái ghế không chỗ tựa lưng, Ôn Đông nhìn cậu càng ngủ càng dịch ra phía sau, giống như dịch chút nữa là sẽ rơi xuống đất.
Ôn Đông hơi suy nghĩ, tay chân nhẹ nhàng móc một viên chocolate ra.
Thời tiết khá nóng, chocolate hơi tan ra. Cô mở giấy gói, mùi chocolate nồng đậm tản ra không khí.
Ôn Đông nhét viên chocolate vào trong miệng, chỉ ngậm chứ không vội nhai nuốt, như là đang chờ gì đó.
Quả nhiên không đến vài giây ——
Chu Bạch Diễm giật giật cái mũi, như là ngửi được hương vị gì, sau đó lông mi run lên run lên, như là dãy dụa trong nội tâm, chậm rãi, chậm rãi mở.
Ban đầu ánh mắt cậu có chút tan rã, xoay chuyển, mới định ở trên mặt Ôn Đông.
Ôn Đông cũng nhìn cậu, trên mặt không có biểu tình, chính là nhìn cậu và nhìn sách đều không khác gì nhau. Cô cũng chỉ ngó cậu một cái rồi quay đi ngay.
Chu Bạch Diễm ngồi thẳng thân thể.
"Cô ăn gì thế?" Cậu ngẩng đầu, xoa xoa đôi mắt. Trên mặt ép ra hai mảng đỏ hồng, một trái một phải, Ôn Đông thấy vậy thì không khỏi buồn cười.
"Chocolate." Cô nhai đồ vật trong miệng.
Chu Bạch Diễm nhìn qua như là thanh tỉnh đôi chút, lúc này Ôn Đông lại cầm một viên chocolate ra, thong thả ung dung mở giấy gói rồi ném kẹo vào miệng.
Chu Bạch Diễm nhìn chằm chằm cô, vẫn có chút còn buồn ngủ, cứ nhìn chằm chằm cô...... Ăn chocolate.
Ôn Đông cũng không nói lời nào, chỉ nhìn giấy gói kẹo trong tay.
Chờ Ôn Đông ăn xong ba viên chocolate, Chu Bạch Diễm nhìn chằm chằm cô, hai người cứ nhìn nhau mà không nói lời nào.
Lúc này Ôn Đông lại lấy một viên chocolate từ ba lô ra.
Chu Bạch Diễm mê mê hoặc hoặc, nhìn ——
Chocolate trong tay cô.
Đôi mắt không chớp mắt.
Ôn Đông có chút do dự, sau một lúc lâu mới mở ra bàn tay, "Muốn ăn sao? Còn có rất nhiều."
Ôn Đông cầm một viên chocolate tròn tròn trong tay, giấy gói màu lam cũng mang theo hương chocolate.
Chu Bạch Diễm nhìn nhìn biểu cảm trên mặt cô, nửa ngày mới chậm rì rì giơ tay ra, như là rất miễn cưỡng mà nói, "Thôi được rồi" ——
"Là cô một hai phải cho tôi." Cậu tỏ vẻ tùy ý.
Nói xong liền hai ba bước lột giấy gói, ném vào trong miệng.
Nhìn Chu Bạch Diễm lột vỏ kẹo, Ôn Đông nhẹ nhàng cười một cái.
Cũng coi như là giúp cô gái kia một tâm nguyện.
"Ừ, là tôi một hai phải cho cậu." Cô lại mò trong ba lô lấy ra một đống, đặt ở trước mặt Chu Bạch Diễm, "Đúng là tôi một hai phải cho cậu, nhưng phải làm xong đề mới được ăn."
Chu Bạch Diễm ăn một viên chocolate, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên thỏa mãn, nghe thấy Ôn Đông nói như vậy thì có chút không vui.
"Vì sao không thể ăn ngay bây giờ?" Cậu cau mày hỏi cô.
"Bởi vì cậu vừa mới ngủ nửa giờ." Ôn Đông đồng hồ, "Hôm nay không thể làm xong đề được rồi."
"Kia không được." Chu Bạch Diễm cong khóe môi, "Ăn xong rồi nói tiếp. Là cô ép tôi ăn, tôi đương nhiên phải ăn hết mới có thể yên tâm, cô cũng không chịu khen thưởng tôi."
Khen thưởng?
Ôn Đông bật cười trong lòng —— lại không phải thiếu cậu, vậy mà còn muốn dỗ cậu để cậu nghe giảng?
Nhưng hiển nhiên Chu Bạch Diễm cảm thấy yêu cầu như vậy là rất bình thường. Đứa bé lớn lên trong yêu thương từ nhỏ mới có thể cảm thấy như vậy là đương nhiên.
Nhưng nhìn vẻ mặt của cậu, đột nhiên Ôn Đông không muốn cự tuyệt.
Cậu nhóc học sinh cấp ba này, thật sự chỉ như một đứa trẻ.
Kỳ thật cô không quá thích trẻ con, anh em thân thích mang trẻ nhỏ đến nhà chơi cô cũng tránh xa, chạm vào cũng không dám chạm vào dù chỉ một chút. Sợ khiến nó khóc, cô không biết ôm, càng không biết dỗ, nhưng đứa trẻ này......
"Cũng được, chúng ta thế này đi." Ôn Đông lấy chocolate lại, để một cái ở trước mặt cậu, "Làm đúng một bài, ăn một cái, thế nào?"
—— Cảm giác dỗ cậu còn khá thú vị.
Mắt Chu Bạch Diễm sáng lên, biểu cảm trên mặt trở nên mười phần hứng thú, có lẽ cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Nhưng nghĩ nghĩ, có thể là ngượng ngùng, cũng có thể là vì lý do khác, cậu cò kè mặc cả, "Vì sao nhất định phải làm đúng?"
Ôn Đông chỉ chỉ bài tập trước mặt cậu: "Vì muốn cậu học tập cho tốt."
Có lẽ là bởi vì chocolate thật sự đặc biệt có lực hấp dẫn, có lẽ là bởi vì Chu Bạch Diễm thật sự cảm thấy trò chơi ấu trĩ này chơi vui, cho nên thời gian kế tiếp Chu Bạch Diễm nghiêm túc đến khó tin, cậu chuyên chú nghe giảng môn học mà cậu cảm thấy nhàm chán nhất trên đời.
Đối với Ôn Đông, toán học lớp 12 khá đơn giản. Nhưng đối với Chu Bạch Diễm thì dù là đề bài đơn giản cũng phải giảng tới hai ba lần cậu mới hiểu được.
Nếu để Ôn Đông nói thật, cô thật không thể hiểu nổi tại sao đề đơn giản như vậy mà cậu cũng không thể hiểu. Ở trong thế giới của cô, đề kiểu này chính là nhìn một cái là có ngay đáp áo, nhưng Chu Bạch Diễm thật sự nghe không hiểu, mỗi lần đều giống như bây giờ, cau mày nhìn cô, "Tại sao chỗ này cần vẽ thêm một đường nữa?"
"Nếu chứng hình tam giác PNM là tam cân thì không dễ, lúc này chúng ta sẽ nghĩ đến cách chứng minh nó có hai góc bằng nhau. Cái này cần có bước trung gian, cậu muốn làm được thì phải nghĩ đến việc vẽ thêm một đường nữa......"
Ôn Đông vẽ thêm một đường vào hình vẽ phức tạp kia. Than bút chì hơi nhạt, lại giống như nó vốn có trên hình vẽ kia, hoàn toàn không thì ra đây là tay không vẽ lên.
Chu Bạch Diễm nhìn chằm chằm đoạn thẳng kia.
Ôn Đông còn cầm bút chì, giọng điệu của cô rất ôn nhu, lại nói đến rõ ràng nghiêm túc.
Cậu nhìn từ bút chì lên gương mặt cô, cô nhìn sách, không chú ý đến cậu.
Chu Bạch Diễm không thể nói rõ khí chất* trên người cô, tuy rằng ăn mặc quê mùa, khuôn mặt cũng khó coi, nhưng khi cô cầm bút giảng bài, lại khiến cậu cảm thấy đây là một người rất có nội hàm.
*Khí chất: Phong thái, thái độ, bao gồm sự thể hiện bên ngoài lẫn bên trong của một con người. Từ này không có trong từ điển tiếng Việt.
Lúc ấy, cậu chỉ cảm thấy Ôn Đông cho cậu cảm giác rất kỳ quái.
"Cậu xem hình, AC và BD cắt nhau, kéo dài BI sao cho AC // BI và AC = BI, khi đó tam gác BDI cân, kéo dài EF cắt BI tại H...... Chu Bạch Diễm, cậu có nghe không?"
Cô dừng lại.
Nhẹ nhàng gõ lên vở.
Chu Bạch Diễm gối lên cánh tay, mang theo ý cười nói: "Cô giáo nhỏ, đề này cô giảng thật hay."
Cho dù đây là một khuôn mặt xinh đẹp ôn nhu, cô cũng không dao động, chỉ chỉ bài tập trước mặt, "Nghe có hiểu không?"
Cậu cười tủm tỉm lắc lắc đầu: "Không, hoàn toàn nghe không hiểu."
Cũng là căn bản không nghe.
Đổi thành người khác Ôn Đông đã sớm quăng bút mặc kệ, nhưng mà nhìn gương mặt này, kỳ lạ là cô không thể bộc phát tính tình được.
Cô thanh thanh giọng nói, thanh âm thực nhẹ: "Tôi nói thêm lần nữa?"
Cậu gật gật đầu, lúc này mới ngoan ngoãn nhìn vào bài tập, nhưng vẫn nằm bò.
Một đề bài mà nói đến hai ba lần, là ai cũng sẽ thấy phiền chán, nhưng cô lại không nóng nảy, ngữ tốc vẫn thật thong thả chậm rãi. Cách giải đã sớm ghi tạc trong lòng, cô vừa giảng bài vừa liếc nhìn cậu.
Cô cảm thấy thiếu niên này rất kỳ quái.
Có đôi khi Ôn Đông cảm thấy rất khó tin tưởng, làm cách nào mà có thể nuôi dạy được một chàng trai sạch sẽ như vậy. Không phải ấu trĩ, mà lần chân thành thiên chân. Giống như một bức họa, làm người không nhịn được chiều theo cậu, dỗ dành cậu, muốn cậu vui vẻ.
Lúc ấy cô vẫn chưa hiểu đó là cái gì.
Edit: Qing Yun
Dạy thêm cho Chu Bạch Diễm hai ngày một lần, ở chung lâu rồi, Ôn Đông và Chu Bạch Diễm rất nhanh đã quen thuộc tính tình của nhau.
Ôn Đông không thích nói chuyện, mỗi lần tới đều chỉ nghiêm túc giảng bài cho cậu. Kỳ thật Chu Bạch Diễm cũng không phải người có tính cách đặc biệt hoạt bát, con người của cậu, nếu gặp phải người hay nói cậu liền thành cái hũ nút. Nếu như đối phương ít nói —— thí dụ như Ôn Đông, cậu liền cảm thấy người này thật thú vị, cậu sẽ kể chuyện cười cho người đó nghe cả ngày.
Cảm giác của Ôn Đông đối với cậu chính là, học sinh cấp ba này hình như hơi ngu đần......
Đề đơn giản như vậy cũng không biết làm.
Hôm nay lúc đi đến dưới lầu nhà Bạch Diễm, Ôn Đông nhìn thấy Chu Bạch Diễm mặc một bộ đồng phục màu lam đang đứng dưới lầu, có một nữ sinh cũng mặc đồng phục đứng bên cạnh cậu, cô bé đẩy xe đạp, không biết đang nói với cậu cái gì mà có vẻ rất vui.
Cô gái kia có thân hình cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa, bộ ngực no đủ, dáng vẻ tràn ngập thanh xuân, nhìn qua như vậy, hai người còn rất xứng đôi.
Hai người cũng không chú ý tới cô, Ôn Đông thấy như vậy thì rất tự giác lùi lại, đi đến một mái đình nhỏ gần đó tránh nắng.
Cô nhìn thấy Chu Bạch Diễm lười biếng nói cười với cô gái kia, cảm giác rất vui vẻ. Nói một lúc, cô gái kia lấy một hộp màu hồng từ ba lô đưa cho Chu Bạch Diễm.
Dáng vẻ vốn cực kỳ tùy ý của Chu Bạch Diễm thay đổi ngay tức khắc, từ xuân về hoa nở trở nên trời đông giá rét lạnh thấu xương —— cô gái kia nhìn thấy sắc mặt của cậu như vậy thì hoảng sợ, run run nói gì đó với cậu.
Cậu cau mày, sau đó trực tiếp xoay người đi vào nhà. Không thèm để ý đến cô gái kia, để cô gái xấu hổ đứng đó một mình.
Cô gái kia chờ cậu đi không còn bóng dáng thì buông xe đạp ra, cánh tay che mặt, bả vai hơi run, như là đang khóc. Ôn Đông đợi cô ấy trong chốc lát, nhìn cô đẩy xe đạp chậm rãi đi rồi, lúc đi còn nép hộp nhỏ sang bên đường.
Cô nhìn thấy một màn xuất sắc như thế.
Nghĩ thế nào vẫn bước lên nhặt hộp nhỏ kia lên. Cô kêu cô gái kia lại ——
"Này ——"
Cô gái kia không quay đầu lại.
Cô nhíu mày, lại gọi: "Mỹ nữ ——"
Quay đầu lại. Ôn Đông giơ giơ cái hộp trong tay lên: "Cô rơi đồ này."
Đôi mắt cô gái hồng hồng nhìn cái hộp trong tay cô: "Tôi vứt đi."
Nói xong liền đẩy xe đạp bước đi.
Ôn Đông lại sững sờ ở tại chỗ, cầm cái hộp màu hồng phấn, cũng không biết như thế nào cho phải.
Gói rất đẹp. Cô mở ra xem, là một hộp chocolate nhiều màu sắc, vỏ hộp còn có chữ tiếng Anh, chắc hẳn rất đắt tiền.
Cô nhớ lại dáng vẻ che mặt khóc lóc của cô gái vừa nãy, suy nghĩ nửa ngày vẫn cảm thấy có chút không đành lòng. Bèn mở cặp ra nhét hộp chocolate vào cặp mình rồi vứt cái giấy gói đi.
Thời điểm tới nhà cậu, là cậu mở cửa. Chu Bạch Diễm đã đổi bộ đồng phục trên người, cậu mặc một bộ đồ ở nhà, có lẽ khi còn đi học, chỉ cần có thể cởi bỏ bộ đồng phục thì không ai muốn mặc nó thêm một giây.
Cậu bưng chén nước, nhìn thấy là cô thì nghiêng đầu ý bảo cô vào nhà, còn mình thì đến trước dương cầm ngồi xuống, "Mẹ tôi đi mua đồ, vẫn chưa đến giờ, cô giáo nhỏ cứ ngồi chơi trước đi."
Tuy rằng biết cậu không nhìn thấy như cô vẫn gật gật đầu, ôm cặp sách ngồi xuống sô pha.
Cậu tùy tiện lật mấy bản nhạc, vẫn là dáng vẻ lười biếng kia, sau đó tùy tay ném cầm phổ sang một bên, bắt đầu đánh đàn.
Ôn Đông chưa từng nghe bản nhạc này, nhưng có thể cảm giác được cậu đàn rất khá, rất quen thuộc.
Kỳ thật cô thậm chí còn ngượng ngùng quay đầu nhìn cậu đàn. Cho nên cô vẫn luôn nghĩ trong đầu, khi cậu đánh đàn liệu có nghiêm túc hơn bình thường hay không? Tóc mái có rũ xuống trán không? Đôi mắt mơ màng nửa gục xuống liệu có nâng lên một ít?
Nghĩ như vậy, cô liền không tự chủ được mà lén lút quay đầu.
Chu Bạch Diễm lại lập tức thu hồi cánh tay đang đặt trên bàn phím, âm nhạc đột nhiên im bặt —— Ôn Đông bị khiếp sợ, lập tức quay đầu lại.
Chu Bạch Diễm giống như căn bản không chú ý tới cô, cậu duỗi cái eo lười, nhìn cô nói: "Đã đến giờ rồi cô giáo nhỏ." Nói xong thì đứng lên đi vào phòng của mình.
Bộ đồng phục bị cậu ném trên giường, hẳn là vừa mới thay ra.
Ôn Đông đi đến bên cạnh bàn học, nhìn thấy ghế thì không khỏi sửng sốt.
Cái ghế cao cao không có lưng dựa lúc trước đã đổi sang vị trí của Chu Bạch Diễm. Chỗ ngồi của cô lại là ghế da mềm có lưng dựa.
Mấy lần dạy thêm bữa trước, Ôn Đông cảm giác Chu Bạch Diễm dường như rất thích cái ghế dựa này, cũng là ghế của cậu. Cô giảng đề cho cậu, có đôi khi cậu sẽ chán nản nằm dài thành hình chữ X trên ghế rồi than thở, "A, khó quá!"
Ôn Đông nhìn cái ghế dựa kia thì có hơi không dám ngồi, là cậu quên chưa đổi lại sao?
Trong lúc cô còn do dự, Chu Bạch Diễm đã ngồi xuống cái ghế không có lưng dựa kia.
"Cô cứ ngồi cái ghế kia đi cô giáo nhỏ." Cậu nâng cằm, dùng cằm chỉ vào cái ghế dựa ka, "Khoảng thời gian này tôi không thể ngồi ghế mềm được, cảm giác như muốn bay."
Ôn Đông trầm mặc một lát mới cẩn thận ngồi xuống.
Cô nhẹ nhàng hít vào một hơi, lấy sách vở từ đống chocolate ra.
Chu Bạch Diễm ghé vào trên bàn, nhìn cô lấy bài tập ra thì thở một tiếng thật dài: "Ai ————"
Cô để sách tới trước mặt cậu: "Bắt đầu được chưa?"
"Nghỉ ngơi thêm một lát đi, buồn ngủ quá." Cậu lại lười biếng mà ngáp một cái, "Cô giáo nhỏ, cô không buồn ngủ à?"
Cô lắc lắc đầu.
"Bởi vì cô không học cấp ba." Cậu oán giận, rất trẻ con mà nhăn mặt lại, "Cô học đại học rất nhàn đúng không."
"Tôi học y, cũng có rất nhiều môn."
"Đại học không phải có thể trốn học sao?" Cậu dùng vẻ mặt khờ dại nhìn cô, ánh mắt sạch sẽ.
Ôn Đông cảm thấy kỳ quái, sao lại có học sinh cấp ba như trẻ con thế này?
Cô cười cười trong lòng. Cô chưa từng trốn học nên không thể hiểu được suy nghĩ của cậu "Trốn học không tốt, sau này tốt nhất cậu cũng không cần trốn học."
Chu Bạch Diễm nhìn cô chằm chằm, như là đang nghe được chuyện gì khó có thể tưởng tượng: "Cô giáo nhỏ, cô học y sao?"
"Đúng vậy." Cô nhíu nhíu mày, "Có vấn đề gì sao?"
"Cô nên làm giáo viên thì hợp hơn." Cậu bĩu môi, học dáng vẻ nói chuyện vừa rồi của Ôn Đông "Xụ mặt giống y như giáo viên chủ nhiệm của tôi, cũng là giáo viên dạy toán."
Ôn Đông trầm mặc vài giây rồi mở vở ra: "Hôm nay chúng ta làm bài toán chứng minh."
Chu Bạch Diễm ngồi ngay ngắn, bắt đầu thở ngắn than dài mà nghe giảng bài.
Giảng được một nửa, Chu Bạch Diễm thật sự ngủ rồi.
Ban đầu Ôn Đông cho rằng cậu chỉ là cáu kỉnh, nằm bò không muốn nghe. Sau đó cô giảng xong một đề rồi vẫn không thấy cậu phản ứng chút nào, quay mặt ra hướng khác không nhúc nhích.
Cô nhẹ nhàng chọc chọc bờ vai của cậu.
Không có động tĩnh.
Qua vài giây, Chu Bạch Diễm mới cảm thấy không thoải mái mà động động thân, lại thay đổi tư thế thoải mái hơn. Hình như cổ cậu hơi khó chịu, cậu bèn quay đầu đối diện với Ôn Đông.
Cô không gọi cậu mà chỉ nhìn chằm chằm cậu ngủ, cảm thấy khá xinh đẹp.
Ngũ quan rất đẹp.
Một bên bị đè lâu nên bị tạo thành vệt đỏ, bởi vì làn da trắng nõn, một mảnh hồng hồng rất rõ ràng. Tư thế ngủ không được tốt lắm, còn có chút ngốc nghếch.
Vẫn là trẻ con. Không phải đàn ông, chỉ là một đứa trẻ —— giơ tay nhấc chân, cả dáng vẻ khi ngủ cũng đầy hương vị thanh xuân.
Có lẽ trước đây cũng thế này, ngồi làm bài tập một lát liền không nén được buồn ngủ mà ngủ rồi. Chỉ là trước kia ngủ trên ghế sẽ càng dễ chịu hơn. Hiện tại cậu ngồi cái ghế không chỗ tựa lưng, Ôn Đông nhìn cậu càng ngủ càng dịch ra phía sau, giống như dịch chút nữa là sẽ rơi xuống đất.
Ôn Đông hơi suy nghĩ, tay chân nhẹ nhàng móc một viên chocolate ra.
Thời tiết khá nóng, chocolate hơi tan ra. Cô mở giấy gói, mùi chocolate nồng đậm tản ra không khí.
Ôn Đông nhét viên chocolate vào trong miệng, chỉ ngậm chứ không vội nhai nuốt, như là đang chờ gì đó.
Quả nhiên không đến vài giây ——
Chu Bạch Diễm giật giật cái mũi, như là ngửi được hương vị gì, sau đó lông mi run lên run lên, như là dãy dụa trong nội tâm, chậm rãi, chậm rãi mở.
Ban đầu ánh mắt cậu có chút tan rã, xoay chuyển, mới định ở trên mặt Ôn Đông.
Ôn Đông cũng nhìn cậu, trên mặt không có biểu tình, chính là nhìn cậu và nhìn sách đều không khác gì nhau. Cô cũng chỉ ngó cậu một cái rồi quay đi ngay.
Chu Bạch Diễm ngồi thẳng thân thể.
"Cô ăn gì thế?" Cậu ngẩng đầu, xoa xoa đôi mắt. Trên mặt ép ra hai mảng đỏ hồng, một trái một phải, Ôn Đông thấy vậy thì không khỏi buồn cười.
"Chocolate." Cô nhai đồ vật trong miệng.
Chu Bạch Diễm nhìn qua như là thanh tỉnh đôi chút, lúc này Ôn Đông lại cầm một viên chocolate ra, thong thả ung dung mở giấy gói rồi ném kẹo vào miệng.
Chu Bạch Diễm nhìn chằm chằm cô, vẫn có chút còn buồn ngủ, cứ nhìn chằm chằm cô...... Ăn chocolate.
Ôn Đông cũng không nói lời nào, chỉ nhìn giấy gói kẹo trong tay.
Chờ Ôn Đông ăn xong ba viên chocolate, Chu Bạch Diễm nhìn chằm chằm cô, hai người cứ nhìn nhau mà không nói lời nào.
Lúc này Ôn Đông lại lấy một viên chocolate từ ba lô ra.
Chu Bạch Diễm mê mê hoặc hoặc, nhìn ——
Chocolate trong tay cô.
Đôi mắt không chớp mắt.
Ôn Đông có chút do dự, sau một lúc lâu mới mở ra bàn tay, "Muốn ăn sao? Còn có rất nhiều."
Ôn Đông cầm một viên chocolate tròn tròn trong tay, giấy gói màu lam cũng mang theo hương chocolate.
Chu Bạch Diễm nhìn nhìn biểu cảm trên mặt cô, nửa ngày mới chậm rì rì giơ tay ra, như là rất miễn cưỡng mà nói, "Thôi được rồi" ——
"Là cô một hai phải cho tôi." Cậu tỏ vẻ tùy ý.
Nói xong liền hai ba bước lột giấy gói, ném vào trong miệng.
Nhìn Chu Bạch Diễm lột vỏ kẹo, Ôn Đông nhẹ nhàng cười một cái.
Cũng coi như là giúp cô gái kia một tâm nguyện.
"Ừ, là tôi một hai phải cho cậu." Cô lại mò trong ba lô lấy ra một đống, đặt ở trước mặt Chu Bạch Diễm, "Đúng là tôi một hai phải cho cậu, nhưng phải làm xong đề mới được ăn."
Chu Bạch Diễm ăn một viên chocolate, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên thỏa mãn, nghe thấy Ôn Đông nói như vậy thì có chút không vui.
"Vì sao không thể ăn ngay bây giờ?" Cậu cau mày hỏi cô.
"Bởi vì cậu vừa mới ngủ nửa giờ." Ôn Đông đồng hồ, "Hôm nay không thể làm xong đề được rồi."
"Kia không được." Chu Bạch Diễm cong khóe môi, "Ăn xong rồi nói tiếp. Là cô ép tôi ăn, tôi đương nhiên phải ăn hết mới có thể yên tâm, cô cũng không chịu khen thưởng tôi."
Khen thưởng?
Ôn Đông bật cười trong lòng —— lại không phải thiếu cậu, vậy mà còn muốn dỗ cậu để cậu nghe giảng?
Nhưng hiển nhiên Chu Bạch Diễm cảm thấy yêu cầu như vậy là rất bình thường. Đứa bé lớn lên trong yêu thương từ nhỏ mới có thể cảm thấy như vậy là đương nhiên.
Nhưng nhìn vẻ mặt của cậu, đột nhiên Ôn Đông không muốn cự tuyệt.
Cậu nhóc học sinh cấp ba này, thật sự chỉ như một đứa trẻ.
Kỳ thật cô không quá thích trẻ con, anh em thân thích mang trẻ nhỏ đến nhà chơi cô cũng tránh xa, chạm vào cũng không dám chạm vào dù chỉ một chút. Sợ khiến nó khóc, cô không biết ôm, càng không biết dỗ, nhưng đứa trẻ này......
"Cũng được, chúng ta thế này đi." Ôn Đông lấy chocolate lại, để một cái ở trước mặt cậu, "Làm đúng một bài, ăn một cái, thế nào?"
—— Cảm giác dỗ cậu còn khá thú vị.
Mắt Chu Bạch Diễm sáng lên, biểu cảm trên mặt trở nên mười phần hứng thú, có lẽ cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Nhưng nghĩ nghĩ, có thể là ngượng ngùng, cũng có thể là vì lý do khác, cậu cò kè mặc cả, "Vì sao nhất định phải làm đúng?"
Ôn Đông chỉ chỉ bài tập trước mặt cậu: "Vì muốn cậu học tập cho tốt."
Có lẽ là bởi vì chocolate thật sự đặc biệt có lực hấp dẫn, có lẽ là bởi vì Chu Bạch Diễm thật sự cảm thấy trò chơi ấu trĩ này chơi vui, cho nên thời gian kế tiếp Chu Bạch Diễm nghiêm túc đến khó tin, cậu chuyên chú nghe giảng môn học mà cậu cảm thấy nhàm chán nhất trên đời.
Đối với Ôn Đông, toán học lớp 12 khá đơn giản. Nhưng đối với Chu Bạch Diễm thì dù là đề bài đơn giản cũng phải giảng tới hai ba lần cậu mới hiểu được.
Nếu để Ôn Đông nói thật, cô thật không thể hiểu nổi tại sao đề đơn giản như vậy mà cậu cũng không thể hiểu. Ở trong thế giới của cô, đề kiểu này chính là nhìn một cái là có ngay đáp áo, nhưng Chu Bạch Diễm thật sự nghe không hiểu, mỗi lần đều giống như bây giờ, cau mày nhìn cô, "Tại sao chỗ này cần vẽ thêm một đường nữa?"
"Nếu chứng hình tam giác PNM là tam cân thì không dễ, lúc này chúng ta sẽ nghĩ đến cách chứng minh nó có hai góc bằng nhau. Cái này cần có bước trung gian, cậu muốn làm được thì phải nghĩ đến việc vẽ thêm một đường nữa......"
Ôn Đông vẽ thêm một đường vào hình vẽ phức tạp kia. Than bút chì hơi nhạt, lại giống như nó vốn có trên hình vẽ kia, hoàn toàn không thì ra đây là tay không vẽ lên.
Chu Bạch Diễm nhìn chằm chằm đoạn thẳng kia.
Ôn Đông còn cầm bút chì, giọng điệu của cô rất ôn nhu, lại nói đến rõ ràng nghiêm túc.
Cậu nhìn từ bút chì lên gương mặt cô, cô nhìn sách, không chú ý đến cậu.
Chu Bạch Diễm không thể nói rõ khí chất* trên người cô, tuy rằng ăn mặc quê mùa, khuôn mặt cũng khó coi, nhưng khi cô cầm bút giảng bài, lại khiến cậu cảm thấy đây là một người rất có nội hàm.
*Khí chất: Phong thái, thái độ, bao gồm sự thể hiện bên ngoài lẫn bên trong của một con người. Từ này không có trong từ điển tiếng Việt.
Lúc ấy, cậu chỉ cảm thấy Ôn Đông cho cậu cảm giác rất kỳ quái.
"Cậu xem hình, AC và BD cắt nhau, kéo dài BI sao cho AC // BI và AC = BI, khi đó tam gác BDI cân, kéo dài EF cắt BI tại H...... Chu Bạch Diễm, cậu có nghe không?"
Cô dừng lại.
Nhẹ nhàng gõ lên vở.
Chu Bạch Diễm gối lên cánh tay, mang theo ý cười nói: "Cô giáo nhỏ, đề này cô giảng thật hay."
Cho dù đây là một khuôn mặt xinh đẹp ôn nhu, cô cũng không dao động, chỉ chỉ bài tập trước mặt, "Nghe có hiểu không?"
Cậu cười tủm tỉm lắc lắc đầu: "Không, hoàn toàn nghe không hiểu."
Cũng là căn bản không nghe.
Đổi thành người khác Ôn Đông đã sớm quăng bút mặc kệ, nhưng mà nhìn gương mặt này, kỳ lạ là cô không thể bộc phát tính tình được.
Cô thanh thanh giọng nói, thanh âm thực nhẹ: "Tôi nói thêm lần nữa?"
Cậu gật gật đầu, lúc này mới ngoan ngoãn nhìn vào bài tập, nhưng vẫn nằm bò.
Một đề bài mà nói đến hai ba lần, là ai cũng sẽ thấy phiền chán, nhưng cô lại không nóng nảy, ngữ tốc vẫn thật thong thả chậm rãi. Cách giải đã sớm ghi tạc trong lòng, cô vừa giảng bài vừa liếc nhìn cậu.
Cô cảm thấy thiếu niên này rất kỳ quái.
Có đôi khi Ôn Đông cảm thấy rất khó tin tưởng, làm cách nào mà có thể nuôi dạy được một chàng trai sạch sẽ như vậy. Không phải ấu trĩ, mà lần chân thành thiên chân. Giống như một bức họa, làm người không nhịn được chiều theo cậu, dỗ dành cậu, muốn cậu vui vẻ.
Lúc ấy cô vẫn chưa hiểu đó là cái gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook