Tận Xương
-
Chương 5: Hối hận
Ngày Nghiêm Túc tới, sáu giờ sáng Phương Châm đã rời giường.
Hôm nay vợ Anderson cũng không đi đâu, ở nhà giúp cô trông coi Tráng Tráng. Mà việc cô làm chính là mua các nguyên liệu nấu ăn cao cấp, làm một bàn thức ăn hình thức đại loại như chiêu đãi khách quý.
Vợ Anderson không biết Phương Châm biết Nghiêm Túc, cả ngày đều nói chuyện với Phương Châm về Nghiêm Túc. Nói từ lịch sử làm giàu của Nghiêm gia, nói đến ông nội của Nghiêm Túc. Lúc mới bắt đầu, Nghiêm gia khởi nghiệp từ bách hóa, sau khi cải cách buôn bán mạnh hơn. Những năm đó nhà có vạn đồng còn gây chú ý, gia sản Nghiêm gia đã vài trăm vạn.
Sau này truyền sản nghiệp lại cho cha Nghiêm Túc, gia sản Nghiêm gia lại càng đi lên như tốc độ của quả cầu tuyết. Nghiêm Túc là con trai duy nhất, trước mắt còn chưa nắm cả Xí nghiệp Nghiêm thị trong tay, nhưng một mình anh điều hành Quảng trường Thâm Lam đã làm anh hơn hẳn các tiền bối trong thương giới, trên bảng xếp hạng phú hào đoạt được vị trí hết sức quan trọng.
Vợ Anderson vừa nhắc đến Nghiêm Túc khuông mặt kiền mang theo tự hào: “Năm đó, chúng tôi cùng là du học sinh, Anderson rất yêu thích văn hóa Trung Quốc, cũng theo chúng tôi ở cùng một chỗ. Nghiêm Túc không có dáng vẻ thiếu gia kiêu căng, rất hiền hòa. Nhưng là đối phương phải có chừng mực, không nên vì người ta dễ nói chuyện mà cứ ba ba sáp vào. Tiểu Phương,cô rất trẻ cũng rất ngày thẳng, nhưng đàn ông như bọn họ không có chú ý đến một bảo mẫu. Đừng nói là Nghiêm Túc ngay cả Anderson nhà tôi cũng không thể coi trọng người như cô.”
Lời này nói thật khó nghe, là người khác thì đã sớm trở mặt, nhưng Phương Châm lại làm như không nghe thấy, chỉ cười cười với cô ấy rồi tiếp tục công việc trong tay.
Bữa tối toàn món ăn cao cấp. Chủ yếu là thức ăn đặt ở nhà hàng năm sao, việc Phương Châm làm chỉ là bày biện ra đĩa. Cô đoán là theo như lời nói của vợ Anderson, Nghiêm Túc căn bản là cũng không đụng đến món ăn cô làm. Dù sao anh ta cũng là một “Đại nhân vật”, nhớ đến tình bạn lúc du học người ta mới đến ngồi một chút, đùng hy vọng người ta hạ thấp yêu cầu của chính mình mới là.
Vợ Anderson hiển nhiên xem bữa tối hôm nay là quan trọng nhất, từ đầu đến cuối đều cẩn thận nhìn mỗi một động tác làm việc của Phương Châm, tuy nói lời chua ngoa nhưng cũng giúp cô chút ít việc. Hôn nhân của Anderson đã xuất hiện nguy cơ, lân này là cơ hội thật tốt để gia đình hội tụ làm hòa.
Nghiêm Túc không chỉ là bạn tốt của Anderson mà nay còn là cấp trên của anh, chỉ cần hôm nay cô hầu hạ Nghiêm Túc cho tốt, Anderson cũng không mặt nặng mày nhẹ với cô nữa.
Chẳng qua là Phương Châm này.....
Vợ Anderson nhìn Phương Châm bận rộn trong phòng bếp, trong lòng lo lắng bất ổn. Cô gài này thoạt nhìn an phận không giống như loại người biết câu dẫn người khác, nhưng càng như vậy càng làm cô bất an. Nếu như Phương Châm gióng trống khua chiêng câu dẫn Anderson thì cô bất cứ lúc nào cũng có thể lấy cớ mắng chửi cô ta. Nhưng cô ta thành thật như vậy, mỗi ngày ngoại trừ việc nhà thì chơi đùa với Tráng Tráng, một ngày cùng Anderson nói không hơn hai câu. (Cindy: cô này thật mâu thuẫn mất chồng chỉ là sớm muộn thôi, người ta an phận thì muốn người ta không an phận, hờ hờ.”
Vợ Anderson không tìm được cớ phát tác, không có biện pháp mắng Phương Châm. Nhưng cô ta ở dưới mí mắt cô lóe sáng, giống như cây kim nhọn ghim vào trong lòng cô.
Vợ Anderson nghĩ thầm, nhất định sẽ tìm được cơ hội đuổi Phương Châm đi.
Chỉ là hôm nay không phải trường hợp thích hợp, cho nên cô chỉ có thể nhẫn nại, trước tiên phải tiếp đãi khách cho tốt mới là. Ban ngày, Anderson đi làm, anh nói tan việc sẽ về cùng Nghiêm Túc. Cô có hỏi chồng, vì sao Nghiêm Túc muỗn đến nhà, Anderson nói chuyện tình mấy hôm trước Tráng Tráng bị kẹt tay ở Quảng trường Thâm Lam, Nghiêm Túc là chủ ở đó lại có giao tình cùng nhà họ nên đến ăn cơm, nhân tiện nhìn Tráng Tráng một chút.
Nghĩ đến đây, cô vuốt vuốt đầu Tráng Tráng, nhỏ giọng dặn dò cậu: “Tráng Tráng, một lát chú Nghiêm Túc đến, con phải biểu hiện thật tốt, phải nghe lời biết không?”
“mẹ, con không quen chú Nghiêm Túc.”
“Làm sao lại không quen, mấy hôm trước lúc con c=bị kẹt tay là chú ấy giúp đỡ con.”
Tráng Tráng vừa nghe vị đó chính là chú Nghiêm Túc lập tức hưng phấn chạy đến chạy đi trong phòng khách. Kết quả vui quá mà đụng phải Phương Châm đang đi đến, làm cô làm đổ một chén nước tương. Chỉ có thể cầm khăn lau sạch chỗ đó trong tiếng gào thét của vợ Anderson.
Chừng sáu giờ tối, các món ăn đặt ở nhà hàng được đưa đến. Phương Châm nhận lấy đem đặt lên bàn ăn, có một nồi vịt ngũ sắc là đem đi phòng bếp đặt lên bếp tiếp tục hầm. Nghe vợ Anderson nói, món này làm thật khó, bên trong vịt là ga, bên trong gà lại là chim bồ câu, bên trong chim bồ câu lại là chim cút, một tầng lại một tầng, mùi vị đều phải tỏa từ trong ra ngoài.
Hầm trên bếp được gần một giờ, đại khát là vừa bảy giờ Anderson về nhà cùng Nghiêm Túc. Đây là lần đầu Nghiêm Túc đến An gia, vừa vào cửa vợ Anderson liền đẫn Tráng Tráng đến chào hỏi, Phương Châm thì còn đang bận rộn hầm súp vịt ngũ sắc.
Nghiêm Túc vừa đi vào vừa nói chuyện với Tráng Tráng, hỏi thăm vết thương của cậu. Tráng Tráng thể hiện mình rất dũng cảm, kéo tay áo lên cho anh nhìn cánh tay: “Đã không còn đau nữa, chú Nghiêm, chú nói rất đúng, vừa kéo tay ra ngoài là hết đau.”
Đó là vì Tráng Tráng rát dũng cảm.” Nghiêm Túc sờ đầu Tráng Tráng, lại biểu đạt vẻ xin lỗi với vợ chồng Anderson.
Anderson cười vui vẻ: “Cậu khách khí gì a. Trung Quốc không phải là có câu châm ngôn à, vợ như quần áo, anh em như tay chân.”
ở đây ngoài Tráng Tráng những người khác đều làm vẻ mặt tha thứ. một người nước ngoài như Anderson nói chuyện cùng người khác không là vấn đề nhưng nói sai tục ngữ xác suất vô cùng cao.
Vẻ mặt vợ Anderson lúng túng mời Nghiêm Túc đến phòng khách ngồi, vừa lúc Phương Châm bưng các món ăn ra, vợ Anderson liền bảo cô chào Nghiêm Túc rồi pha trà.
Ánh mắt Phương Châm với Nghiêm Túc giao nhau trong không khí một cái, đồng thòi cùng dời đi. Nghiêm Túc làm bộ nói chuyện với Tráng Tráng, Phương Châm đi phong bếp pha trà. Anderson thì về phòng thày quần áo, vợ anh ở một bên trông coi con trai.
Kết quả Phương Châm pha trà xong đi ra, thầy Tráng Tráng bị đổ sữa đầy người, trên sàn nhà cũng có không ít, vợ Anderson luống cuống lau sữa trên người cho Tráng Tráng, thấy Phương Châm đên như gặp được cứu tinh, đem Tráng Tráng đi thay quần áo, để sữa tươi trên sàn cho Phương Châm xử lý.
Phương Châm đem trà đặt trước mặt Nghiêm Túc, quay lại phòng bếp cầm khăn lau, ngồi chồm hổm xuống lau sàn. Nghiêm Túc ngồi cách cô hai mét trên ghế salon, nhìn cô lau sàn sạch sẽ.
Vốn là Nghiêm Túc nghĩ Phương Châm thấy anh sẽ nhanh chóng lánh xa, mình cũng không muốn nói một câu với cô. Lúc nhìn Phương Châm lau sàn, trong lòng anh dâng lên cảm xúc phức tạp. Anh hiểu, cô gái này bởi vì đr thương anh nên mới ra nông nỗi này. Nếu không dựa vào học vấn của cô làm sao lại làm bảo mẫu cho người ta.
Phương Châm biết Nghiêm Túc đang nhìn cô, nhưng trong mắt cô đều là màu trắng của sữa trên sàn nhà. Cô cúi đầu lau chùi, vì sửa đổ khá nhiều nên cô phải đứng lwn ngồi xuống mấy lần đi giặt khăn lau.
Lần cuối cùng cô rốt cuộc không nhịn đượcnói: “phiền anh đứng lên một chút được không?”
Nghiêm Túc cúi đầu nhìn vài giot sữa màu trắng dưới chân. Nếu như là người khác sẽ chỉ nói anh dịch mông một chút. Nhưng Phương Châm thì không, cô không muốn cũng không thể đến gần anh. Huống chi, anh cũng không muốn cô dựa vào mình gần như vậy. Mặc dù khăn lau không giết người được. (=.=’’’)
Nghiêm Túc cũng không tỏ ý gì, chỉ là đứng lên cách xa ra hai mét. Phương Châm cũng không nói gì, ngồi chồm hổm xuống lau sàn nhà, bảo đảm trên sàn nhà không còn một giọt sữa.
Hai tay Nghiêm Túc để trong túi quần trầm mặc không nói nhìn Phương Châm lau xong rồi đứng dậy, rốt cuộc nhịn không được: “cô hối hận sao?”
Thắt lưng Phương Châm đau mỏi, nghe vậy sửng sốt một chút, chợt hiểu là anh đang nói gì. Cô nhìn Nghiêm Túc kéo kéo khóe miệng: “Không hối hận.”
“Thật là không hối hận?”
“Anh thấy tôi hối hận có cần thiết không?”
Nghiêm Túc cau mày: “Vậy cuộc sống như bây giờ cô thích sao, cô thật hưởng thụ nó sao?”
Dĩ nhiên không phải là hưởng thụ, nhưng là không có gì không thích. Phương Châm nhìn thẳng Nghiêm Túc: “Cuộc sống trong tù của tôi so với những thứ này còn cực khổ hơn nhiều, những thứ này thì có là gì.”
“Tại sao cô lại ngồi tù, không phải là vì muốn giết tôi sao. Cho nên tôi hỏi cô, cô có hối hận vì giết ta mà ngồi tù sao?”
“Không hối hận.”
“Cô hận tôi như vậy?”
“Chẳng lẽ, anh cho là tôi không nên hận anh?”
Sau khi thấy Phương Châm trên tòa vào năm năm trước, Nghiêm Túc vẫn chưa gặp lại Phương Châm. Những năm gần đây, anh cứ nghĩ đến, nếu có ngày gặp lại Phương Châm, hẳn là anh nên hỏi rõ ràng, tại sao cô gái này lại hận anh như vậy? Anh tự nhận là mình chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô.
“tôi không cho là tôi làm gì đáng để cô hận tôi. Thực tế là, năm năm trước, cô giết ta cũng là chuyện rất hoang đường. Cô phá hủy cuộc đời mình, không thấy tiếc nuối sao?”
“Theo ý anh, tôi làm tất cả đều là chuyện hoang đường. Người thu mua Cự Hoa, bức chết La Thế, trong lòng anh chỉ là một việc nhỏ. Nhưng đỗi với tôi là chuyện to lớn. Cuộc đời tôi không phải do chính tôi hủy, mà là anh hủy. Dĩ nhiên, anh như vậy khẳng định là cũng không phải chỉ làm chuyện này một lần. Bao nhiêu người vì anh mà nhà tan cửa nát, anh cũng không hiểu cũng không ý thức được việc này. Cho nên bây giờ tôi có chút hối hận giết anh, một dao kia đâm sâu hơn nữacùng không thể khiến anh hiểu được sự đau khổ của người khác.”
“Trong việc làm ăn, xí nghiệp bị mua là chuyện thường tình.”
“Nếu là thủ đoạn hợp pháp thì tôi không có lời nào để nói, nhưng lại là thủ đoạn phi pháp....”
“Tôi cũng không làm loại chuyện bỉ ổi như vậy.”
Phương Châm giương mắt liếc anh một cái, trong mắt đều là vẻ miệt thị. cô cắn răng phun ra một câu: “Tôi không tin.”
Nói xong cô quay người trở lại phòng bếp, kết quả nhìn thấy vợ Anderson dắt Tráng Tráng đứng trên cầu thang.
Sắc mặt cô xanh trắng, khó coi vô cùng, đôi môi kẽ run không thể che giấu cảm xúc tức giận trong lòng cô lúc này. Phương Châm biết, nhất định cô ấy nghe được chuyện cô mới vừa nói với Nghiêm Túc. Chuyện cô ngồi tù, cứ như vậy bị bại lộ toàn bộ.
Hôm nay vợ Anderson cũng không đi đâu, ở nhà giúp cô trông coi Tráng Tráng. Mà việc cô làm chính là mua các nguyên liệu nấu ăn cao cấp, làm một bàn thức ăn hình thức đại loại như chiêu đãi khách quý.
Vợ Anderson không biết Phương Châm biết Nghiêm Túc, cả ngày đều nói chuyện với Phương Châm về Nghiêm Túc. Nói từ lịch sử làm giàu của Nghiêm gia, nói đến ông nội của Nghiêm Túc. Lúc mới bắt đầu, Nghiêm gia khởi nghiệp từ bách hóa, sau khi cải cách buôn bán mạnh hơn. Những năm đó nhà có vạn đồng còn gây chú ý, gia sản Nghiêm gia đã vài trăm vạn.
Sau này truyền sản nghiệp lại cho cha Nghiêm Túc, gia sản Nghiêm gia lại càng đi lên như tốc độ của quả cầu tuyết. Nghiêm Túc là con trai duy nhất, trước mắt còn chưa nắm cả Xí nghiệp Nghiêm thị trong tay, nhưng một mình anh điều hành Quảng trường Thâm Lam đã làm anh hơn hẳn các tiền bối trong thương giới, trên bảng xếp hạng phú hào đoạt được vị trí hết sức quan trọng.
Vợ Anderson vừa nhắc đến Nghiêm Túc khuông mặt kiền mang theo tự hào: “Năm đó, chúng tôi cùng là du học sinh, Anderson rất yêu thích văn hóa Trung Quốc, cũng theo chúng tôi ở cùng một chỗ. Nghiêm Túc không có dáng vẻ thiếu gia kiêu căng, rất hiền hòa. Nhưng là đối phương phải có chừng mực, không nên vì người ta dễ nói chuyện mà cứ ba ba sáp vào. Tiểu Phương,cô rất trẻ cũng rất ngày thẳng, nhưng đàn ông như bọn họ không có chú ý đến một bảo mẫu. Đừng nói là Nghiêm Túc ngay cả Anderson nhà tôi cũng không thể coi trọng người như cô.”
Lời này nói thật khó nghe, là người khác thì đã sớm trở mặt, nhưng Phương Châm lại làm như không nghe thấy, chỉ cười cười với cô ấy rồi tiếp tục công việc trong tay.
Bữa tối toàn món ăn cao cấp. Chủ yếu là thức ăn đặt ở nhà hàng năm sao, việc Phương Châm làm chỉ là bày biện ra đĩa. Cô đoán là theo như lời nói của vợ Anderson, Nghiêm Túc căn bản là cũng không đụng đến món ăn cô làm. Dù sao anh ta cũng là một “Đại nhân vật”, nhớ đến tình bạn lúc du học người ta mới đến ngồi một chút, đùng hy vọng người ta hạ thấp yêu cầu của chính mình mới là.
Vợ Anderson hiển nhiên xem bữa tối hôm nay là quan trọng nhất, từ đầu đến cuối đều cẩn thận nhìn mỗi một động tác làm việc của Phương Châm, tuy nói lời chua ngoa nhưng cũng giúp cô chút ít việc. Hôn nhân của Anderson đã xuất hiện nguy cơ, lân này là cơ hội thật tốt để gia đình hội tụ làm hòa.
Nghiêm Túc không chỉ là bạn tốt của Anderson mà nay còn là cấp trên của anh, chỉ cần hôm nay cô hầu hạ Nghiêm Túc cho tốt, Anderson cũng không mặt nặng mày nhẹ với cô nữa.
Chẳng qua là Phương Châm này.....
Vợ Anderson nhìn Phương Châm bận rộn trong phòng bếp, trong lòng lo lắng bất ổn. Cô gài này thoạt nhìn an phận không giống như loại người biết câu dẫn người khác, nhưng càng như vậy càng làm cô bất an. Nếu như Phương Châm gióng trống khua chiêng câu dẫn Anderson thì cô bất cứ lúc nào cũng có thể lấy cớ mắng chửi cô ta. Nhưng cô ta thành thật như vậy, mỗi ngày ngoại trừ việc nhà thì chơi đùa với Tráng Tráng, một ngày cùng Anderson nói không hơn hai câu. (Cindy: cô này thật mâu thuẫn mất chồng chỉ là sớm muộn thôi, người ta an phận thì muốn người ta không an phận, hờ hờ.”
Vợ Anderson không tìm được cớ phát tác, không có biện pháp mắng Phương Châm. Nhưng cô ta ở dưới mí mắt cô lóe sáng, giống như cây kim nhọn ghim vào trong lòng cô.
Vợ Anderson nghĩ thầm, nhất định sẽ tìm được cơ hội đuổi Phương Châm đi.
Chỉ là hôm nay không phải trường hợp thích hợp, cho nên cô chỉ có thể nhẫn nại, trước tiên phải tiếp đãi khách cho tốt mới là. Ban ngày, Anderson đi làm, anh nói tan việc sẽ về cùng Nghiêm Túc. Cô có hỏi chồng, vì sao Nghiêm Túc muỗn đến nhà, Anderson nói chuyện tình mấy hôm trước Tráng Tráng bị kẹt tay ở Quảng trường Thâm Lam, Nghiêm Túc là chủ ở đó lại có giao tình cùng nhà họ nên đến ăn cơm, nhân tiện nhìn Tráng Tráng một chút.
Nghĩ đến đây, cô vuốt vuốt đầu Tráng Tráng, nhỏ giọng dặn dò cậu: “Tráng Tráng, một lát chú Nghiêm Túc đến, con phải biểu hiện thật tốt, phải nghe lời biết không?”
“mẹ, con không quen chú Nghiêm Túc.”
“Làm sao lại không quen, mấy hôm trước lúc con c=bị kẹt tay là chú ấy giúp đỡ con.”
Tráng Tráng vừa nghe vị đó chính là chú Nghiêm Túc lập tức hưng phấn chạy đến chạy đi trong phòng khách. Kết quả vui quá mà đụng phải Phương Châm đang đi đến, làm cô làm đổ một chén nước tương. Chỉ có thể cầm khăn lau sạch chỗ đó trong tiếng gào thét của vợ Anderson.
Chừng sáu giờ tối, các món ăn đặt ở nhà hàng được đưa đến. Phương Châm nhận lấy đem đặt lên bàn ăn, có một nồi vịt ngũ sắc là đem đi phòng bếp đặt lên bếp tiếp tục hầm. Nghe vợ Anderson nói, món này làm thật khó, bên trong vịt là ga, bên trong gà lại là chim bồ câu, bên trong chim bồ câu lại là chim cút, một tầng lại một tầng, mùi vị đều phải tỏa từ trong ra ngoài.
Hầm trên bếp được gần một giờ, đại khát là vừa bảy giờ Anderson về nhà cùng Nghiêm Túc. Đây là lần đầu Nghiêm Túc đến An gia, vừa vào cửa vợ Anderson liền đẫn Tráng Tráng đến chào hỏi, Phương Châm thì còn đang bận rộn hầm súp vịt ngũ sắc.
Nghiêm Túc vừa đi vào vừa nói chuyện với Tráng Tráng, hỏi thăm vết thương của cậu. Tráng Tráng thể hiện mình rất dũng cảm, kéo tay áo lên cho anh nhìn cánh tay: “Đã không còn đau nữa, chú Nghiêm, chú nói rất đúng, vừa kéo tay ra ngoài là hết đau.”
Đó là vì Tráng Tráng rát dũng cảm.” Nghiêm Túc sờ đầu Tráng Tráng, lại biểu đạt vẻ xin lỗi với vợ chồng Anderson.
Anderson cười vui vẻ: “Cậu khách khí gì a. Trung Quốc không phải là có câu châm ngôn à, vợ như quần áo, anh em như tay chân.”
ở đây ngoài Tráng Tráng những người khác đều làm vẻ mặt tha thứ. một người nước ngoài như Anderson nói chuyện cùng người khác không là vấn đề nhưng nói sai tục ngữ xác suất vô cùng cao.
Vẻ mặt vợ Anderson lúng túng mời Nghiêm Túc đến phòng khách ngồi, vừa lúc Phương Châm bưng các món ăn ra, vợ Anderson liền bảo cô chào Nghiêm Túc rồi pha trà.
Ánh mắt Phương Châm với Nghiêm Túc giao nhau trong không khí một cái, đồng thòi cùng dời đi. Nghiêm Túc làm bộ nói chuyện với Tráng Tráng, Phương Châm đi phong bếp pha trà. Anderson thì về phòng thày quần áo, vợ anh ở một bên trông coi con trai.
Kết quả Phương Châm pha trà xong đi ra, thầy Tráng Tráng bị đổ sữa đầy người, trên sàn nhà cũng có không ít, vợ Anderson luống cuống lau sữa trên người cho Tráng Tráng, thấy Phương Châm đên như gặp được cứu tinh, đem Tráng Tráng đi thay quần áo, để sữa tươi trên sàn cho Phương Châm xử lý.
Phương Châm đem trà đặt trước mặt Nghiêm Túc, quay lại phòng bếp cầm khăn lau, ngồi chồm hổm xuống lau sàn. Nghiêm Túc ngồi cách cô hai mét trên ghế salon, nhìn cô lau sàn sạch sẽ.
Vốn là Nghiêm Túc nghĩ Phương Châm thấy anh sẽ nhanh chóng lánh xa, mình cũng không muốn nói một câu với cô. Lúc nhìn Phương Châm lau sàn, trong lòng anh dâng lên cảm xúc phức tạp. Anh hiểu, cô gái này bởi vì đr thương anh nên mới ra nông nỗi này. Nếu không dựa vào học vấn của cô làm sao lại làm bảo mẫu cho người ta.
Phương Châm biết Nghiêm Túc đang nhìn cô, nhưng trong mắt cô đều là màu trắng của sữa trên sàn nhà. Cô cúi đầu lau chùi, vì sửa đổ khá nhiều nên cô phải đứng lwn ngồi xuống mấy lần đi giặt khăn lau.
Lần cuối cùng cô rốt cuộc không nhịn đượcnói: “phiền anh đứng lên một chút được không?”
Nghiêm Túc cúi đầu nhìn vài giot sữa màu trắng dưới chân. Nếu như là người khác sẽ chỉ nói anh dịch mông một chút. Nhưng Phương Châm thì không, cô không muốn cũng không thể đến gần anh. Huống chi, anh cũng không muốn cô dựa vào mình gần như vậy. Mặc dù khăn lau không giết người được. (=.=’’’)
Nghiêm Túc cũng không tỏ ý gì, chỉ là đứng lên cách xa ra hai mét. Phương Châm cũng không nói gì, ngồi chồm hổm xuống lau sàn nhà, bảo đảm trên sàn nhà không còn một giọt sữa.
Hai tay Nghiêm Túc để trong túi quần trầm mặc không nói nhìn Phương Châm lau xong rồi đứng dậy, rốt cuộc nhịn không được: “cô hối hận sao?”
Thắt lưng Phương Châm đau mỏi, nghe vậy sửng sốt một chút, chợt hiểu là anh đang nói gì. Cô nhìn Nghiêm Túc kéo kéo khóe miệng: “Không hối hận.”
“Thật là không hối hận?”
“Anh thấy tôi hối hận có cần thiết không?”
Nghiêm Túc cau mày: “Vậy cuộc sống như bây giờ cô thích sao, cô thật hưởng thụ nó sao?”
Dĩ nhiên không phải là hưởng thụ, nhưng là không có gì không thích. Phương Châm nhìn thẳng Nghiêm Túc: “Cuộc sống trong tù của tôi so với những thứ này còn cực khổ hơn nhiều, những thứ này thì có là gì.”
“Tại sao cô lại ngồi tù, không phải là vì muốn giết tôi sao. Cho nên tôi hỏi cô, cô có hối hận vì giết ta mà ngồi tù sao?”
“Không hối hận.”
“Cô hận tôi như vậy?”
“Chẳng lẽ, anh cho là tôi không nên hận anh?”
Sau khi thấy Phương Châm trên tòa vào năm năm trước, Nghiêm Túc vẫn chưa gặp lại Phương Châm. Những năm gần đây, anh cứ nghĩ đến, nếu có ngày gặp lại Phương Châm, hẳn là anh nên hỏi rõ ràng, tại sao cô gái này lại hận anh như vậy? Anh tự nhận là mình chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô.
“tôi không cho là tôi làm gì đáng để cô hận tôi. Thực tế là, năm năm trước, cô giết ta cũng là chuyện rất hoang đường. Cô phá hủy cuộc đời mình, không thấy tiếc nuối sao?”
“Theo ý anh, tôi làm tất cả đều là chuyện hoang đường. Người thu mua Cự Hoa, bức chết La Thế, trong lòng anh chỉ là một việc nhỏ. Nhưng đỗi với tôi là chuyện to lớn. Cuộc đời tôi không phải do chính tôi hủy, mà là anh hủy. Dĩ nhiên, anh như vậy khẳng định là cũng không phải chỉ làm chuyện này một lần. Bao nhiêu người vì anh mà nhà tan cửa nát, anh cũng không hiểu cũng không ý thức được việc này. Cho nên bây giờ tôi có chút hối hận giết anh, một dao kia đâm sâu hơn nữacùng không thể khiến anh hiểu được sự đau khổ của người khác.”
“Trong việc làm ăn, xí nghiệp bị mua là chuyện thường tình.”
“Nếu là thủ đoạn hợp pháp thì tôi không có lời nào để nói, nhưng lại là thủ đoạn phi pháp....”
“Tôi cũng không làm loại chuyện bỉ ổi như vậy.”
Phương Châm giương mắt liếc anh một cái, trong mắt đều là vẻ miệt thị. cô cắn răng phun ra một câu: “Tôi không tin.”
Nói xong cô quay người trở lại phòng bếp, kết quả nhìn thấy vợ Anderson dắt Tráng Tráng đứng trên cầu thang.
Sắc mặt cô xanh trắng, khó coi vô cùng, đôi môi kẽ run không thể che giấu cảm xúc tức giận trong lòng cô lúc này. Phương Châm biết, nhất định cô ấy nghe được chuyện cô mới vừa nói với Nghiêm Túc. Chuyện cô ngồi tù, cứ như vậy bị bại lộ toàn bộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook