Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi
-
Chương 80-6: Ôn nhu dẫn dắt (6)
“Tần vương đi ngang qua a….” Ôn Ca Ngâm uống một ngụm trà, tựa hồ đang có điều suy nghĩ, Cẩm Ngôn nhìn chỉ cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ chuyện ngày ấy nàng rơi xuống nước không phải là nàng gây nên? Nhưng mà, ngày đó là lần đầu vào cung, ngay cả vợ chồng Ôn thị cũng nói, nàng là lần đầu tiên vào cung, nếu là lần đầu vào cung, nàng làm sao có thể có địch nhân khác? Nếu nguyên nhân là do mục đích cung yến ngày đó là tuyển chọn, nàng là một nữ tử bị hủy dung, tương đối mà nói, phải có ý đồ hãm hại Ôn Ca Ngâm mới đúng chứ?
Nàng nghĩ mãi cũng không ra, bất quá Ôn Ca Ngâm cũng chỉ trầm ngâm một lúc, sau lại cùng nàng nói đùa vui vẻ. Hai người hàm huyên chút việc nhà bất tri bất giác liền đến thời gian bữa trưa, Ôn Ca Ngâm lưu nàng lại trong cung cùng dùng bữa, Cẩm Ngôn lại khéo léo từ chối ý tốt của nàng, chỉ nói bản thân muốn đi xem Tần vương có trở lại chưa. Ôn Ca Ngâm cũng không ngăn cản nàng, để cung nhân đưa nàng đi tới chỗ Tần vương.
Hoàng đế cùng Tần Phi Mặc vậy mà cũng ở trong Ngự hoa viên, chẳng qua, lúc này đến thời gian bữa trưa, hai người chơi cờ đến giờ, ngược lại hoàn toàn không để ý đến thời gian.
Cẩm Ngôn từ xa nhìn thấy, liền không có tiến đến, hướng về bên phải đi một chút, đi tới cách đó không xa, thoạt nhìn từ nơi đó không nhìn thấy đình hóng mát này mới ngồi xuống, đối với công công dẫn đường nói: “Công công đi xuống đi, ta ở nơi này chờ, vương gia tiến ra, ta có thể thấy được, lúc này mạo muội đi lên, chỉ sợ quấy rầy nhã hứng của hoàng thượng cùng vương gia, không bằng ta ngồi đây chờ một lúc.”
Vị công công kia tất nhiên không muốn phí công cùng nàng ngồi chờ ở đây, hơn nữa hôm nay trời lại lạnh, ở bên ngoài đứng lâu, chân hắn đều đã tê dại, cho nên liền cúi người nói: “Nếu vậy, nô tài xin được cáo lui trước.”
Hắn xoay người rời đi, Cẩm Ngôn liền ngồi trong đình hóng mát thưởng thức hoa trong Ngự hoa viên.
Bốn phía đình hóng mát, xung quanh đều là hoa, vô cùng rực rỡ, rất nhiều loài hoa Cẩm Ngôn cũng không biết tên, nhất thời nhìn đến mê mẩn, liền quên đi cái người đang nhìn chằm chằm vào cửa ra vào đình hóng mát, biết nàng chơi mệt mỏi, lúc này mới nhớ đến mục đích đến nơi này, vội nhìn về phía đầu đường bên kia, lại chỉ thấy xẹt qua một cước vạt áo, giống như y phục của nữ tử, lại không biết là ai.
Cẩm Ngôn cúi xuống nghĩ, cũng đã trôi qua một lúc lâu, hoàng đế cùng Tần Phi Li cũng nên chơi cờ xong rồi.
Nàng vội đứng dậy, hướng mục tiêu tiến vào.
Rất xa liền nhìn thấy bóng một người đang ngồi trong đình hóng mát, đúng là Tần Phi Li, Cẩm Ngôn liền nở nụ cười, bước nhanh đi đến, hắn đang thu thập lại cờ, nhìn thấy nàng tiến vào, mỉm cười nói: “Vừa mới đi nơi nào? Cung nhân nói nàng đã đến bên này rồi, ta đợi một hồi lâu cũng không thấy nàng tới.”
Cẩm Ngôn đi đến cũng đem quân cờ phân loại bỏ vào kỳ quán (lon đựng cờ), sau đó đẩy hắn ra ngoài nói: “Vừa mới nhìn hoa trong hoa viên, nhất thời liền quên đi thời gian, ngoài ra, trong Ngự hoa viên này thật đúng là có rất nhiều hoa, rất nhiều loài ta cũng không biết tên, bất quá thật sự đều rất diễm lệ, rất xinh đẹp.”
Tần Phi Li nghe nàng miêu tả sinh động, liền cười rộ lên nói: “Đó là tất nhiên, hoa trong hoàng cung, phần lớn đều được đưa từ các nơi đến, thậm chí có rất nhiều loài hiếm thấy, người bình thường, tất nhiên là chưa từng thấy.”
Cẩm Ngôn gật gật đầu, bỗng nhiên liền ngửi thấy trên người hắn xẹt qua một hương vị quen thuộc, lại nhớ không được ngửi qua ở nơi nào, kỳ quái nói: “A, hương khí trên người ngươi từ đâu mà có?”
Nàng nghĩ mãi cũng không ra, bất quá Ôn Ca Ngâm cũng chỉ trầm ngâm một lúc, sau lại cùng nàng nói đùa vui vẻ. Hai người hàm huyên chút việc nhà bất tri bất giác liền đến thời gian bữa trưa, Ôn Ca Ngâm lưu nàng lại trong cung cùng dùng bữa, Cẩm Ngôn lại khéo léo từ chối ý tốt của nàng, chỉ nói bản thân muốn đi xem Tần vương có trở lại chưa. Ôn Ca Ngâm cũng không ngăn cản nàng, để cung nhân đưa nàng đi tới chỗ Tần vương.
Hoàng đế cùng Tần Phi Mặc vậy mà cũng ở trong Ngự hoa viên, chẳng qua, lúc này đến thời gian bữa trưa, hai người chơi cờ đến giờ, ngược lại hoàn toàn không để ý đến thời gian.
Cẩm Ngôn từ xa nhìn thấy, liền không có tiến đến, hướng về bên phải đi một chút, đi tới cách đó không xa, thoạt nhìn từ nơi đó không nhìn thấy đình hóng mát này mới ngồi xuống, đối với công công dẫn đường nói: “Công công đi xuống đi, ta ở nơi này chờ, vương gia tiến ra, ta có thể thấy được, lúc này mạo muội đi lên, chỉ sợ quấy rầy nhã hứng của hoàng thượng cùng vương gia, không bằng ta ngồi đây chờ một lúc.”
Vị công công kia tất nhiên không muốn phí công cùng nàng ngồi chờ ở đây, hơn nữa hôm nay trời lại lạnh, ở bên ngoài đứng lâu, chân hắn đều đã tê dại, cho nên liền cúi người nói: “Nếu vậy, nô tài xin được cáo lui trước.”
Hắn xoay người rời đi, Cẩm Ngôn liền ngồi trong đình hóng mát thưởng thức hoa trong Ngự hoa viên.
Bốn phía đình hóng mát, xung quanh đều là hoa, vô cùng rực rỡ, rất nhiều loài hoa Cẩm Ngôn cũng không biết tên, nhất thời nhìn đến mê mẩn, liền quên đi cái người đang nhìn chằm chằm vào cửa ra vào đình hóng mát, biết nàng chơi mệt mỏi, lúc này mới nhớ đến mục đích đến nơi này, vội nhìn về phía đầu đường bên kia, lại chỉ thấy xẹt qua một cước vạt áo, giống như y phục của nữ tử, lại không biết là ai.
Cẩm Ngôn cúi xuống nghĩ, cũng đã trôi qua một lúc lâu, hoàng đế cùng Tần Phi Li cũng nên chơi cờ xong rồi.
Nàng vội đứng dậy, hướng mục tiêu tiến vào.
Rất xa liền nhìn thấy bóng một người đang ngồi trong đình hóng mát, đúng là Tần Phi Li, Cẩm Ngôn liền nở nụ cười, bước nhanh đi đến, hắn đang thu thập lại cờ, nhìn thấy nàng tiến vào, mỉm cười nói: “Vừa mới đi nơi nào? Cung nhân nói nàng đã đến bên này rồi, ta đợi một hồi lâu cũng không thấy nàng tới.”
Cẩm Ngôn đi đến cũng đem quân cờ phân loại bỏ vào kỳ quán (lon đựng cờ), sau đó đẩy hắn ra ngoài nói: “Vừa mới nhìn hoa trong hoa viên, nhất thời liền quên đi thời gian, ngoài ra, trong Ngự hoa viên này thật đúng là có rất nhiều hoa, rất nhiều loài ta cũng không biết tên, bất quá thật sự đều rất diễm lệ, rất xinh đẹp.”
Tần Phi Li nghe nàng miêu tả sinh động, liền cười rộ lên nói: “Đó là tất nhiên, hoa trong hoàng cung, phần lớn đều được đưa từ các nơi đến, thậm chí có rất nhiều loài hiếm thấy, người bình thường, tất nhiên là chưa từng thấy.”
Cẩm Ngôn gật gật đầu, bỗng nhiên liền ngửi thấy trên người hắn xẹt qua một hương vị quen thuộc, lại nhớ không được ngửi qua ở nơi nào, kỳ quái nói: “A, hương khí trên người ngươi từ đâu mà có?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook