Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt
Chương 186: Chương 186

Chuyện này còn có thể nói như vậy sao!

- Đến lúc đó ngươi có thể bán dược phấn cho quốc chủ, giá chính ngươi định, hơn nữa tặng hàng tới cửa! Không phải ngươi phái người đưa đi, ai cũng không thể thu! Để ngừa có người giả mạo.

Lý Quý Dương liên tục gật đầu: Có Cam Lỗi, thật sự là không cần động não!

Nhìn xem người ta, nháy mắt an bài luôn hậu hoạn cho mình xong xuôi!

Doanh Chính càng là như vậy, cha của hắn hắn biết, không phải là người biết thông cảm!

Quốc chủ phụ thân bởi vì năng lực có hạn, cho nên mới đa nghi.

Sợ có người năng lực cao hơn hắn, làm cho vương vị của hắn không xong, bằng không cũng không dựng lên Lữ Bất Vi tranh giành quyền lợi với các lão thần.

Đừng nói là tiểu Dương là nghĩa tử, dù là con ruột như hắn, nếu không biết kiêng nể gì, chỉ sợ cũng chưa chắc có kết cục tốt.

Nhìn xem Thành Giao hiện giờ?

Nguyên bản ăn trên ngồi trước, kết quả đây?

Bởi vì nhà ông ngoại vươn tay rất dài, hiện tại ngày tháng trôi qua thập phần không trôi chảy, ăn uống mặc cũng không được như xưa, cả người càng thêm tối tăm.

Thật giống như chính hắn lúc mới từ Triệu quốc trở về, bị người xem thường!

- Được rồi, cứ an bài như vậy di, tiểu Dương mời sư huynh của ngươi ngàn vạn lần phải chú ý, không nên để cho quốc chủ bắt được nhược điểm.

Cam Lỗi gặp qua 001, là một tồn tại làm cho người xem mà không hiểu, nhưng loại thế ngoại cao nhân đa số đều có chút không thông tục vật.


Năm đó cháu trai ở chỗ Quỷ Cốc tử học nghệ trở về, vừa xuống núi đã bị sư huynh Bàng Quyên đón đi rồi, cuối cùng còn bị hại chịu nỗi khổ tẫn hình!

Có thể thấy được cho dù là đồng môn cũng không cách nào ngăn cản danh lợi hấp dẫn, Ngụy Vương năm đó chẳng phải không biết tài hoa của cháu trai vượt xa Bàng Quyên sao?

Cam Lỗi chỉ sợ vị sư huynh của Lý Quý Dương cũng giống như cháu trai, bị người lừa gạt còn giúp người kiếm tiền!

Vì thế hắn nói thẳng ngay trước mặt Doanh Chính, Lý Quý Dương dở khóc dở cười:

- Tiên sinh quá lo lắng, sư huynh của ta.. dán lông lên còn tinh ranh hơn cả con khỉ!

001 nhất định sẽ không bị người lừa đảo, trình tự trung tâm của hắn cũng làm cho hắn không thể nhận thức người khác là chủ tử.

Hai người cùng Cam Lỗi nói xong, Cam Lỗi lại cho họ đi hỏi Dương Phi Anh.

- Một mình ta suy nghĩ khó tránh sẽ có điều sơ hở, hai ngươi tiếp tục đi thỉnh giáo Dương tiên sinh, mặc dù trong đại cục hắn không được, nhưng việc nhỏ hắn rất quen thuộc. Vả lại hắn là phụ tá của ngươi, ngàn vạn lần chớ quên.

Phụ tá, phụ tá, loại vị trí tham dự việc trong quân, vẫn phải theo hắn cả đời, hơn nữa tạm thời sau lưng của hắn vẫn còn là Lữ Bất Vi!

- Dạ!

Hai người rời khỏi sân, đi sân của Dương Phi Anh.

Hiện giờ Dương Phi Anh như cá gặp nước, chuyện trong nội bộ Lý gia có Lý Phúc quản gia nhìn thấy, mà một ít việc vặt bên ngoài đều do Dương Phi Anh xử lý, hắn ở bên Lữ tướng bang nói dễ nghe là nhàn rỗi, nói khó nghe chính là không ai xem hắn ra gì!

Đi tới Lý gia hoàn toàn khác hẳn, Lý Quý Dương chuyện gì đều giao cho hắn, hoặc là các quản gia có chuyện gì không tự xử lý được thì tìm hắn, nếu hắn có sự tình gì cũng không quyết định được thì lại đi tìm Cam Lỗi.


Nhưng hiện tại Cam Lỗi chỉ nhìn đại cục, việc nhỏ đều giao cho Dương Phi Anh làm chủ, làm chủ vài lần hắn phát hiện Lý Quý Dương bọn họ hoàn toàn không hề hỏi qua, toàn bộ đều dựa theo quyết đoán của hắn, lập tức cảm thấy được đây là coi trọng hắn, càng thêm để bụng xử lý công việc.

Hiện giờ nghe tính toán của bọn họ, nghĩ nghĩ:

- Việc này Cam tiên sinh an bài rất tốt, chẳng qua không thể gấp gáp như vậy, phải tìm một cơ hội nói trước mặt quốc chủ, cần tự nhiên một chút.

Dù sao cũng phải có một lý do đi? Hoặc là nhất thời nghe được chiến báo? Hoặc là vừa vặn nghe được tổn thất cuộc chiến?

- Vậy làm sao tìm được cơ hội?

Lý Quý Dương ngẩn ra, loại chuyện này là trùng hợp a?

- Giao cho ta, đừng quên, chủ công của ta vẫn là Lữ tướng bang đâu!

Dương Phi Anh cười nói:

- Nói vậy hắn cũng sẽ thích chuyện này, dù sao có chút hiềm nghi thu thập lòng quân.

Người nào không biết Lữ Bất Vi muốn binh quyền đều nhanh điên rồi?

Lữ Bất Vi năm đó lúc Trang Tương Vương đăng cơ, dẫn qua mười vạn binh lực cùng những đại tướng quân khác vừa mới tấn công tiêu diệt Đông Chu thất ấp, dời Đông Chu Công đến Dương Nhân tụ.

Chu Vương triều cuối cùng bị diệt trừ, Lữ Bất Vi cũng bởi vậy được phong Văn Tín hầu.


Nhưng theo sau binh quyền đã bị thu hồi, lúc đó hắn thật hăng hái, căn bản không nghĩ tới chuyện binh quyền, hiện tại hắn hối hận thì đã muộn!

- Được!

Lý Quý Dương vừa nghe liền hiểu, nếu một mình làm chuyện này chỉ sợ sau khi Lữ Bất Vi biết được trong lòng cũng sẽ không thoải mái.

Dương Phi Anh thu thập một phen, cầm theo rổ hoa quả đi Văn Tín hầu phủ, hắn xem như là về nhà.

Mãi tới chạng vạng Lữ Bất Vi mới trở về, biết hắn chờ mình cả buổi trưa, lập tức phái người gọi hắn tới.

Dương Phi Anh mỉm cười chắp tay hành lễ, hết thảy làm xong cấp bậc lễ nghĩa mới chúc mừng.

- Chúc mừng gì vậy?

Lữ Bất Vi nghi hoặc.

Dương Phi Anh đem sự tình nói với hắn, điểm tựa là nếu Lữ Bất Vi nhúng một tay, thì có thể chà thanh danh trong quân!

Mặc dù không có chỗ tốt lớn như thực quyền, nhưng có thanh danh trong quân cũng là đột phá không nhỏ, lúc trước Lữ Bất Vi nói là lĩnh quân mười vạn, đó là nói cho dễ nghe, trên thực tế chỉ là đặc biệt quét tước chiến trường, trước mặt đều là các đại tướng quân định đoạt.

Thứ tốt đều là người ta nhặt xong lưu lại, Lữ Bất Vi dẫn binh ột lần thanh danh cùng lợi ích thực tế đều không có, làm người nôn chết.

Hiện giờ có cơ hội lây dính chiến sự, vô cùng cao hứng, hơn nữa đây là Dương Phi Anh đặc biệt tới báo tin cho hắn.

- Chỉ cần tướng bang đại nhân không cần hiển lộ, đợi tới ngày nào gặp âm thầm giúp đỡ một phần, mặc dù Lý Quý Dương còn nhỏ không hiểu những việc này, Cam tiên sinh còn nhìn thấy đâu, đi qua nhất định sẽ cảm nhận được ý giúp đỡ của tướng bang đại nhân.

Dương Phi Anh cũng đủ phá hư, hắn làm cho Lữ Bất Vi âm thầm hỗ trợ, mà không làm rõ rệt, dù có công lao thì phần lớn vẫn là quốc chủ, nhỏ hơn tự nhiên là đại công tử cùng Tần An quân, ngay cả hắn cùng Cam tiên sinh cũng không có phần, huống chi là âm thầm hỗ trợ như Lữ Bất Vi!

Nhưng loại chuyện này chỉ là hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, Lữ Bất Vi suy nghĩ cẩn thận, ít nhất là vài năm sau.


Khi đó đại công tử đã sớm trưởng thàn, Tần An quân cũng sớm lịch lãm đi ra, Dương Phi Anh phỏng chừng không còn chuyện gì của Lữ Bất Vi.

- Không sai!

Lữ Bất Vi quả nhiên không suy nghĩ cẩn thận liền đáp ứng:

- Rõ rệt đương nhiên không tốt trực tiếp hỗ trợ, nhưng bản hầu nói vài câu, quốc chủ vẫn sẽ nghe theo.

Hắn còn cho rằng quốc chủ là quốc công tử thất bại năm xưa ở Triệu quốc, còn nghĩ mình là đại ân nhân từng cứu quốc chủ trở về Tần.

- Đương nhiên, ngài chính là người từng có qua mạng giao tình với quốc chủ!

Dương Phi Anh nhân cơ hội nịnh hót:

- Trong Tần quốc, quốc chủ tín nhiệm ngài nhất, những cựu thần đã là ngày tháng tây sơn, không lâu dài được nữa.

Lữ Bất Vi thích nghe nhất là lời này, hiện giờ hắn đối nghịch với các lão thần, trong ngày công kích nhau không ngớt, vì một sự kiện cãi nhau tới trước mặt quốc chủ yêu cầu phân xử cũng không ít phát sinh, quốc chủ tám phần đều hướng về hắn, một phần là hướng cựu thần, còn có một phần là tự quốc chủ quyết định.

Bất công thật rõ ràng, ai cũng có thể nhìn ra!

Dương Phi Anh lưu lại ăn cơm tối xong, uống chút rượu mới trở về Tần An quân phủ, phái người báo cho Lý Quý Dương cùng Cao Lỗi, nói sự tình làm thỏa đáng.

Ban đêm Lý Quý Dương tiến vào không gian, hắn có không ít túi trữ vật, hiện giờ đều dùng, đưa cho 001 máu tươi của mình, cần mở túi trữ vật chỉ cần một giọt máu là được.

Mỗi túi đều chứa một xe cút kít, trên xe có hai thùng, một thùng là thuốc bột cầm máu, thùng kia là viên thuốc cầm máu.

Suốt ba trăm túi trữ vật!

Còn có túi chứa nhân sâm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương