Tàn Thứ Phẩm
-
Quyển 2 - Chương 40
Lục Tất Hành là một người bề ngoài sạch sẽ gọn gàng mà bên trong rất bê bối, phòng làm việc bị cậu làm rối tung lên, hai con robot làm việc bị tháo banh ra chất lẫn lộn dưới đất, bốn cái chân máy song song cắm trên bàn cậu, để dọn cho mình một chỗ nhoài ra ngủ, cậu xếp mớ chip lớn bé thành hai chồng, vốn đã lắc lư sắp đổ, lúc này run run ngồi bật dậy, hai núi chip đổ ầm xuống, suýt nữa chôn vùi cậu.
Chu Lục “Chậc” một tiếng, vẻ mặt không nỡ nhìn: “Thầy Lục, hình tượng này của thầy thật giống ông chú bị vợ bỏ một mình ngủ trong thư phòng.”
Lục Tất Hành còn chìm trong cơn ác mộng khiến tim đau thắt vừa nãy, cố xốc lại tinh thần, chùi mặt, lẩm bẩm một câu: “Vu khống, tôi là thanh niên độc thân phong nhã hào hoa – có chuyện gì?”
Chu Lục nghiêm túc lại: “Một thiết bị thăm dò chúng ta đặt ở bên ngoài truyền về tin tức, có một đợt sóng hạt năng lượng cao đang quét đến đây, khoảng năm mươi tiếng sau sẽ đến căn cứ. Thầy cũng biết từ trường và trọng lực của căn cứ đều là nhân tạo, rất yếu ớt, chúng ta không có từ trường ổn định như hành tinh, một khi bị quấy nhiễu xảy ra vấn đề, mấy ngàn vạn người trong căn cứ có thể sẽ trần trụi trong môi trường vũ trụ, mạng phòng hộ bây giờ chắc chắn không kịp xây dựng, ba thầy bảo tôi tới hỏi xem thầy định làm thế nào.”
Lục Tất Hành vừa mới dậy nên đầu óc còn hơi mơ màng, nghe thấy “sóng hạt năng lượng cao”, bản năng cho là bão từ của thái dương thứ tám, nghĩ thầm: “Mạng phòng hộ? Mạng phòng hộ cùi bắp lúc trước của căn cứ còn mỏng hơn tất chân, mấy phát pháo ion là đi tong, có thể có tác dụng gì? Trước kia làm sao chống được bão từ?”
Song ngay lập tức, cậu kịp phản ứng, giật mình ngẩng đầu lên.
“Đợt sóng hạt năng lượng cao này đến từ hành tinh ‘Bạch Lộ’ có thể sống ở gần nhất.” Khuôn mặt trẻ con của Chu Lục xuất hiện vẻ nghiêm trọng, “Kỳ thật sao Bạch Lộ không gần chúng ta lắm, nhưng bên ngoài sao Bạch Lộ, Thiên Hà Số 8 không còn hành tinh thích hợp cho loài người sinh tồn, trước kia khi chạy hàng tôi từng đặt chân lên Bạch Lộ, cảm giác chính là một địa phương nhỏ xa xôi, không biết lũ điên đó tại sao ngay cả nơi ấy cũng không buông tha.”
“Bởi vì năm 136, khi quân liên minh từ vực ngoại giết vào, Bạch Lộ là căn cứ địa đầu tiên của họ.” Độc Nhãn Ưng cởi trần ngậm cây tăm đi vào, “Cũng là đường đột phá năm đó quân liên minh giết vào Thiên Hà Số 8, xem như là một trong các nỗi đau của thân vương Cayley.”
“Đó là chuyện từ hơn một trăm bốn mươi năm trước rồi,” Chu Lục không nhịn được nói, “Thiên Hà Số 8 tuổi thọ trung bình được bao nhiêu, ngoại trừ đám già mà mãi không chịu chết của căn cứ, mấy ai có thể yên bình sống quá một trăm bốn mươi tuổi? Mẹ kiếp đã thay thế hệ khác từ lâu rồi, cái lão hải tặc vũ trụ tên Phùng gì đó bị khùng à?”
Độc Nhãn Ưng không cẩn thận sống qua tuổi thọ trung bình nằm im cũng trúng đạn, cả giận nói: “Ranh con, mày nói ai già mà mãi không chịu chết đấy?”
Chu Lục hoang mang ngẩng đầu lên: “Hả? Độc Nhãn Ưng đại ca… Á, chú, chẳng lẽ chú đã một trăm tư rồi?”
Cả Thiên Hà Số 8 đều biết uy danh hiển hách của tay buôn lậu súng đạn Độc Nhãn Ưng, nhãn hàng cá nhân lão chiếm con số không thể xem nhẹ trên thị trường súng đạn, thanh niên nhà quê kiến thức nông cạn Chu Lục này chẳng biết là ăn gì lớn lên, mèo Ba Tư trung niên gần hai trăm tuổi bị hắn chặn không nói nên lời, tức đến mức hận không thể bắt lại chú chim nhỏ thanh xuân bay đi của mình, nhổ lông lột da hầm một nồi.
Lão quay đầu, chẳng thèm nhìn Chu Lục, gõ bàn Lục Tất Hành: “Theo thiết kế kia của con, gom hết mọi người trong căn cứ, năm trăm giờ không ngủ không nghỉ cũng chẳng làm xong, bây giờ con định làm thế nào? Có phải là đơn giản hóa thiết kế mạng phòng hộ một chút, tốt xấu gì cũng đối phó trước, cầm cự qua từ trường quấy nhiễu rồi tính tiếp… Lại sao vậy?”
Lục Tất Hành đứng bật dậy: “Lâm còn ở bên ngoài.”
Độc Nhãn Ưng thoạt tiên sững sờ, sau khi ngộ ra hai hàng lông mày nhướng lên: “Ai? Lâm Tĩnh Hằng?”
Lục Tất Hành quay người muốn đến trung tâm liên lạc của trạm cơ giáp, cơ giáp Bắc Kinh từng đậu ở trạm cơ giáp, đang nối với mạng nội bộ của căn cứ, chỉ cần có một chút tín hiệu là cậu có thể thử liên lạc với Lâm.
“Ôi dào,” Độc Nhãn Ưng giơ tay muốn cản, “Hắn không chết được đâu, không chết được đâu! Ba nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng nói là một dúm sóng hạt cỏn con, cho dù thái dương thứ tám nổ cũng chẳng nổ được hắn, con cứ yên tâm đi!”
Lục Tất Hành nghiêng người né đi: “Hai người từ sáng đến tối, hễ gặp mặt là choảng nhau, lòng tin vô lý của ba đối với anh ấy rốt cuộc đều ở đâu ra vậy?”
Độc Nhãn Ưng nhún vai: “Cái tên Lâm Tĩnh Hằng này, nhân phẩm tệ như vậy, giá trị duy nhất chính là còn có chút bản lĩnh, nếu hắn ngay cả chút bản lĩnh này cũng không còn, thế không phải còn lại mỗi một vốc cặn bã thôi sao?”
Sắc mặt Lục Tất Hành sầm xuống: “Ba.”
Độc Nhãn Ưng nhìn sắc mặt cậu, cảm thấy nỗi lo của mình dường như sắp thành sự thật rồi. Lão không quen chơi trò nói bóng nói gió, phun cây tăm ra, hít sâu một hơi rồi nói thẳng: “Lục Tất Hành, nói thế này đi, ba không phải là người biết phải trái gì, nhưng luôn rất thả lỏng con, con lớn như thế, ba cũng chưa từng hạn chế gì con, đúng không? Hồi con mười mấy tuổi ba đã nói với con, Cayley nhiều con gái như vậy, con muốn chơi với ai muốn ngủ với ai đều tùy ý, chỉ cần đừng để ba còn trẻ tuổi đã lên chức ông nội, ba không quản con.”
Chu Lục ù ù cạc cạc nghe cuộc đối thoại riêng tư giữa hai cha con, không muốn nghe lắm, lại ngại mở miệng cắt ngang vào lúc này, đang xấu hổ, nghe ông già Độc Nhãn Ưng lại còn cảm thấy mình “trẻ tuổi”, không nhịn được nuốt nước bọt, rất đỗi khâm phục.
Lục Tất Hành hoang mang: “Ba nói gì thế?”
“Trước kia ba không nhận ra vấn đề con thích ăn rau không thích ăn thịt, ba cũng có sơ suất – nếu con muốn tìm nam, tuy rằng ba không thể tán thưởng khẩu vị này, nhưng ba cũng không can thiệp.” Độc Nhãn Ưng nói, còn nhìn Chu Lục một cái như ám chỉ.
Chu Lục giật nảy mình, mau chóng cài áo sơ mi đến móc gài trên cùng, giơ hai tay lên: “Tôi không thích đàn ông đâu!”
“Ai nói mày? Chỉ giỏi tưởng bở.” Độc Nhãn Ưng lườm hắn một cái, kế đó lại chĩa thẳng nòng pháo vào Lục Tất Hành, “Nhưng là Lâm Tĩnh Hằng – thì con nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Hả,” Chu Lục há hốc miệng nghĩ, “Hiện trường ông bô già đơn thân của hiệu trưởng chia uyên rẽ thúy.”
Lục Tất Hành cũng sững sờ trước những lời máu chó xối xả của cụ thân sinh gần hai trăm tuổi, mở miệng muốn biện giải, lại cảm thấy bản thân biện giải đã rất xấu hổ, nhất thời rất muốn xé đại não Độc Nhãn Ưng ra xem bên trong có mấy lỗ.
Cậu trợn mắt cứng lưỡi một lúc lâu, chỉ ra cửa, cố hết sức hòa nhã nói: “Ba đi tìm một phòng y tế, chữa chứng vọng tưởng thời mãn kinh được không?”
Lục Tất Hành nói xong, khuôn mặt đằng đằng sát khí mỉm cười, phong độ ngời ngời rảo bước đi.
Độc Nhãn Ưng lửa giận phừng phừng mà không chỗ trút, quay đầu phát hiện Chu Lục còn ở đây, đang định trợn mắt, Chu Lục vội vàng chuồn luôn cho lành: “Ơ, đại ca… a, chú, cháu còn có việc phải đi trước, chú cứ làm việc tiếp đi.”
Lục Tất Hành dằn cơn giận đi đến trung tâm liên lạc, cậu nóng nhanh nguôi cũng nhanh, còn chưa tới trung tâm liên lạc thì lửa giận trong lòng đã chạy hết, theo ngực ngược dòng lên, tập trung ở một đường từ cổ đến tai, dưới da râm ran nóng lên.
Cậu giống như vừa phát hiện một gốc cây non chưa gặp bao giờ, đang tràn đầy nghi ngờ và tò mò, không biết nó về sau lớn lên sẽ là cây quý hay cỏ dại, sợ người khác cảm thấy cậu chuyện bé xé ra to, cẩn thận che mưa chắn gió cho nó, thỉnh thoảng lén đi xem một cái, phỏng đoán khá nhiều, vẫn do dự chưa nghĩ ra có nên trồng nó hay không, đã bị con mèo nhà hung ác chạy tới, tung chân quật bay lên giữa ban ngày ban mặt.
Lửa giận tan đi, sự xấu hổ kỳ lạ lên đầu, mệnh lệnh liên lạc nhập sai hai lần.
Chu Lục không biết đuổi kịp từ khi nào, gợi chuyện: “Ôi, nhiều ngày như vậy rồi, Xú Đại Tỷ vẫn chưa khỏi trĩ à?”
Lục Tất Hành im lặng một lát, vốn có thể bịa ra một câu chuyện chặt chẽ kín kẽ hơn, nhưng tâm trí bị xấu hổ chiếm hết, nhất thời quá tải, không nghĩ ra từ ngữ gì. May mà Chu Lục giỏi hiểu ý người khác tự động nghĩ một hướng đi cho Xú Đại Tỷ, hắn nói: “Hay là hắn đi theo Lâm gì đó ra ngoài rồi? Tôi nghe nói là đo vẽ bản đồ hay là làm gì đó.”
Lục Tất Hành nghe thấy từ mấu chốt “Lâm” này, tim liền loạn hai nhịp, đáp một tiếng “Có thể vậy” lấy lệ, cậu vội vàng thu tâm thần lại, định vị cơ giáp Bắc Kinh, gửi tin nhắn: “Thân vương Cayley tấn công sao Bạch Lộ, sinh ra sóng hạt năng lượng cao, cẩn thận, về gấp!”
Mạng nội bộ cục bộ khác với mạng bên ngoài phạm vi vũ trụ, chỉ dùng sóng điện từ bình thường, khuyết điểm là phạm vi có hạn, ưu điểm cũng là phạm vi có hạn – sau khi mã hóa có thể che giấu bằng hạn độ lớn nhất, nhưng một khi vượt qua phạm vi phục vụ của mạng nội bộ, tín hiệu sẽ rất thiếu ổn định, thậm chí hoàn toàn biến mất.
Tin nhắn của Lục Tất Hành quay ba vòng liền, biểu hiện gửi thất bại.
Cậu nhíu mày, cài đặt chương trình cách mỗi ba phút tự động gửi tin nhắn, sau đó vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm thiết bị liên lạc.
“Chắc là đi quá xa rồi, thầy chờ ở đây cũng vô ích, chờ họ trở về phạm vi tín hiệu tự khắc sẽ nhìn thấy.” Chu Lục khoanh tay đứng kế bên, nhìn quét qua Lục Tất Hành, “Thầy thật sự thích… thích…”
Lâm Tĩnh Hằng rất ngạo mạn, chưa từng tiếp xúc nhiều với người của căn cứ, đám thất học của căn cứ không quan tâm tình hình chính trị đương thời của liên minh, cũng chưa từng nghe nói thượng tướng hạ tướng gì, Chu Lục nghe Độc Nhãn Ưng gào vài câu, không rõ lắm, bây giờ cũng không nhớ hắn tên Lâm gì, không biết nên hình dung như thế nào, ra dấu cả buổi, đành phải cố gắng đanh mặt, bắt chước dáng vẻ xa cách của Lâm Tĩnh Hằng, lạnh băng nhướng mày.
“Cút đi, đừng có nghe ông già nhà tôi nói bậy,” Lục Tất Hành không ngẩng đầu lên nói, “Mạng phòng hộ không thể đơn giản hóa, tuyệt đối không thể đơn giản hóa, thân vương Cayley đã nổ sao Bạch Lộ, có thể là để hả giận, nhưng khả năng lớn hơn là một hôm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, rất có thể chúng hoài nghi gần sao Bạch Lộ vẫn có tuyến đường ngầm, nếu lão không tiếc nhân lực vật lực tìm kiếm quy mô lớn, chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, mạng phòng hộ đơn giản hóa không có giá trị.”
Chu Lục hỏi: “Thế bão hạt năng lượng cao lần này phải làm thế nào?”
Tin nhắn trên thiết bị liên lạc gửi đi thất bại hết lần này đến lần khác, Lục Tất Hành lòng hơi rối bời, đành phải bắt buộc mình thu tầm nhìn về, trầm ngâm giây lát, đoạn nói: “Dùng cơ giáp.”
Chu Lục: “Hả?”
Lục Tất Hành hơi nhắm mắt, cấp tốc tính ra con số: “Tôi cần khoảng ba trăm cơ giáp và người lái, tản ra ngoài tầng khí quyển, nối lồng phòng hộ của cơ giáp lại, tương đương với thêm một tầng màng lọc ngoài tầng khí quyển nhân tạo, hiểu ý tôi chứ?”
“Hiểu,” Chu Lục thoạt tiên gật đầu, kế đó lại nói, “Vấn đề là, chúng ta không có ba trăm người lái cơ giáp.”
“Căn cứ các cậu cả ngàn vạn người, ngay cả ba trăm người lái cũng không gom đủ?”
“Đừng nói nữa, vốn chắp vá tạm, lôi cả dưa đèo táo nứt lên cũng xấp xỉ,” Chu Lục nói, “Nhưng lần trước rất nhiều người bị người của các thầy đánh rớt mạng tinh thần, mắc chứng sợ vũ trụ, bây giờ trời tối còn chẳng dám ngẩng đầu nhìn trời, cũng không nối được mạng tinh thần nữa.”
Lục Tất Hành giống như bị mẫn cảm Lâm Tĩnh Hằng, bất cứ một chữ nào liên quan đến Lâm Tĩnh Hằng đều có thể kích thích thần kinh mẫn cảm của cậu, trong lòng cậu có gian tình, thành thử bất kể người khác nói gì cậu đều có thể nghe ra gian tình. Câu trả lời bình thường này của Chu Lục bị đại não cậu tự động ngắt đầu bỏ đuôi, nghĩ đến chuyện Lâm Tĩnh Hằng đánh cả Đội Tự Vệ.
“Làm ơn đi,” Lục Tất Hành thở dài, thành khẩn nói với Chu Lục, “Người anh em, chúng ta đang thảo luận vấn đề phòng ngự của căn cứ, trường hợp nghiêm túc thế này, cậu đừng tận dụng triệt để cắt ngang, bát quái vấn đề tình cảm cá nhân của tôi được chứ?”
Chu Lục nhìn cậu, cũng thành khẩn nói: “Thầy Lục à, thầy hãy tự hỏi lương tâm mình mà nói cho tôi biết, tôi vừa rồi có chữ nào bát quái vấn đề tình cảm cá nhân của thầy? Hai ta rốt cuộc là ai cắt ngang đây?”
Thầy Lục tự hỏi lương tâm, cùng Chu Lục nhìn nhau giây lát, phát hiện lương tâm tốt của cậu hãy còn đây, chỉ là mất trí nhớ tạm thời, ngoại trừ bốn chữ “người của các thầy”, dù chết dù sống cũng không nhớ ra mình vừa nói những gì với Chu Lục.
Chu Lục đút tay vào túi, nói hết sức khẳng định: “Cho nên thầy thích anh ta rồi.”
Lục Tất Hành da mặt cực dày, làm bộ vừa rồi chưa có gì xảy ra, điềm nhiên như không tiếp tục bình tĩnh nói: “Các trưởng bối lớn tuổi trong căn cứ, không ai có thể lái được cơ giáp à? Loại trung và nhỏ ít nhất phải ba trăm chiếc mới có thể bao trùm, trừ phi các cậu có hạch cơ giáp như Trạm Lư, có thể khởi động trọng tam dưới tòa nhà hành chính.”
“Để tôi thử xem,” Chu Lục nói, “Gọi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy.”
“Trong vòng một ngày phải triệu tập đủ,” Lục Tất Hành nói, “Cái gọi là phối hợp của Đội Tự Vệ các cậu cơ bản chẳng khác nào cản trở nhau, tôi cần huấn luyện thời gian ngắn, đi nhanh đi.”
Chu Lục không đi, dùng bả vai huých cậu một cái.
“Được rồi,” Lục Tất Hành nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại, “Đầu óc cậu ngoại trừ bát quái cũng chẳng chứa được gì khác – tôi không có ý nghĩ gì, chỉ là quan hệ với anh ấy không tệ, cảm thấy anh ấy khả năng hơi có ý đối với tôi, bây giờ còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, được chưa, còn muốn hỏi gì nữa?”
Chu Lục rất dạn dày kinh nghiệm nói: “Đừng nói nhảm, một người đàn ông, gặp một người không có hứng thú thèm nhỏ dãi mình, căn bản sẽ không động não cân nhắc nên làm thế nào, đã sớm co chẳng chạy trước rồi.”
Lục Tất Hành: “…”
Cậu cảm thấy không tốt lắm, bởi vì Chu Lục nói hình như cũng có lý.
Chu Lục thở dài: “Người anh em à, nhân sinh khổ đoản, tôi đây có thể sống ở nơi quỷ tha ma bắt này đến một trăm tuổi đã rất thỏa mãn rồi, một trăm năm chớp mắt sẽ qua đi, không kịp giả dối. Nếu tôi thích ai, tôi sẽ nói thẳng – tôi thích học sinh của thầy.”
Lục Tất Hành nghe nửa câu đầu còn hơi cảm khái, nghe đến nửa câu sau, suýt nữa chết sặc nước bọt: “… Hả?”
“Cô bé học sinh tên Bạc Hà, người vừa cao vừa gầy vừa xinh đó.” Chu Lục ra dấu, “Sự hờ hững của cô ấy, đặc biệt giống cô bạn gái thanh mai trúc mã hồi nhỏ của tôi.”
Lục Tất Hành mừng khi nói sang chuyện khác, hòa nhã hỏi: “Có cần tôi phát cho cậu tờ giấy báo trúng tuyển không, cậu ký xong coi như chính thức nhập học học viện Tinh Hải. Tình nghĩa cùng trường, thanh mai trúc mã, rất dễ tạo thiện cảm – đúng rồi, cậu mười mấy tuổi?”
Chu Lục cười hơn hớn trả lời: “Mười sáu…”
Lục Tất Hành không hiểu gì cả, không biết con số “mười sáu” này buồn cười chỗ nào, lại nghe Chu Lục nói: “Thêm hai mươi nữa, ha ha ha, bất ngờ không? Tôi trước kia chạy hàng thường xuyên giả lao động trẻ em gạt người ta, thầy không phải là người đầu tiên bị lừa đâu.”
Lục Tất Hành: “…”
Đại lưu manh thối tha không biết xấu hổ cưa sừng, ý đồ dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên, thầy Lục nổi trận lôi đình: “Nghĩ cũng đừng hòng! Cút!”
Chập tối, Chu Lục tuyên bố hắn đã triệu tập đủ ba trăm người, Lục Tất Hành đi ra xem, suýt nữa ngã ngửa – đội viên tự vệ đến không đầy hai trăm người, ngoài số này ra, học sinh của chính cậu, Độc Nhãn Ưng… Thậm chí một đám thành viên “đoàn lão niên hai trăm rưỡi” cũng chui vào đó!
Chu Lục buông tay: “Tôi đã cố hết sức.”
Có một đội viên tự vệ giơ tay.
Lục Tất Hành cố mỉm cười gật đầu một cái với hắn.
Đội viên tự vệ nói: “Chúng tôi đều là đội tuần tra dự phòng, chỉ học cách khởi động, mỗi ngày tuần tra đi lên lái một vòng lại lái về. Lồng phòng hộ mở như thế nào?”
Một đội viên tự vệ khác nói: “Thầy Lục, trước khi lên trời thầy có thể nói luôn cách thực hiện cho chúng tôi không? Như là xếp hàng thế nào, lúc nối mạng tinh thần tôi không thể thất thần, vừa nói chuyện với người khác là rớt mạng tinh thần ngay.”
Ông lão què chân thuộc đoàn hai trăm rưỡi run rẩy xen vào: “Ông cũng không thể thất thần, cơ giáp ông chỉ chạm vào đúng một lần từ một trăm năm mươi năm trước, cho nên cũng không thể phân tâm, bàng quang người lão niên không nói đạo lý, nếu các cháu bảo ông ở trên trời hơn một tiếng, phải chuẩn bị bỉm cho ông.”
Lục Tất Hành: “…”
Đúng lúc này, trong trạm liên lạc đột nhiên vang một tiếng, Lục Tất Hành không kịp dặn một câu, trước mặt Độc Nhãn Ưng quay người lao ngay vào.
Trạm liên lạc nhận được hồi âm đến từ Bắc Kinh, Lâm Tĩnh Hằng lời ít mà ý nhiều: “Đã nhận.”
Hai chữ, là câu trả lời tiêu chuẩn khi chấp hành nhiệm vụ, hằng ngày ở căn cứ chỉ huy mọi người làm việc, Lục Tất Hành hạ một mệnh lệnh sẽ nhận được vô số “đã nhận”, cậu lần đầu tiên phát hiện, hai chữ này có chút cảm giác khiến người ta kinh tâm động phách, không nhịn được nghĩ: “Đều tại tên Chu Lục dưa leo quét sơn xanh.” (Ý đại khái là cưa sừng giả làm nghé)
Toàn thân Lâm Tĩnh Hằng đã ướt sũng mồ hôi lạnh, huyệt thái dương như bị đâm xuyên. Hắn mang theo ba bộ năng lượng dự phòng, lúc này đã thay bộ cuối cùng, lồng phòng ngự hồn quy thiên địa, vụn cũng không còn, van động lực gãy một bên, Bắc Kinh bán thân bất toại chỉ có thể đi như cua trong vũ trụ.
“Trạm Lư,” Hắn nói khẽ, “Cho ta một mũi thuốc thư giãn.”
Tay máy từ giữa không trung lướt qua, giơ lên một ống thuốc: “Nhảy khẩn cấp lần thứ mười sáu, tôi tin ngài đã có thể đăng ký kỷ lục Guinness, tiên sinh – ở phương diện tạp kỹ – tôi đề nghị ngài bật chế độ đi tự động, vào khoang hộ lý nằm một lúc.”
Song Lâm Tĩnh Hằng chỉ đưa một cánh tay cho hắn: “Không, trở về.”
Trạm Lư: “Theo thống kê, hành trình lần này, ngài đã nói với tôi một trăm hai mươi ba chữ ‘không’.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Câm miệng.”
Trạm Lư tiêm vào tĩnh mạch hắn: “Không.”
Chu Lục “Chậc” một tiếng, vẻ mặt không nỡ nhìn: “Thầy Lục, hình tượng này của thầy thật giống ông chú bị vợ bỏ một mình ngủ trong thư phòng.”
Lục Tất Hành còn chìm trong cơn ác mộng khiến tim đau thắt vừa nãy, cố xốc lại tinh thần, chùi mặt, lẩm bẩm một câu: “Vu khống, tôi là thanh niên độc thân phong nhã hào hoa – có chuyện gì?”
Chu Lục nghiêm túc lại: “Một thiết bị thăm dò chúng ta đặt ở bên ngoài truyền về tin tức, có một đợt sóng hạt năng lượng cao đang quét đến đây, khoảng năm mươi tiếng sau sẽ đến căn cứ. Thầy cũng biết từ trường và trọng lực của căn cứ đều là nhân tạo, rất yếu ớt, chúng ta không có từ trường ổn định như hành tinh, một khi bị quấy nhiễu xảy ra vấn đề, mấy ngàn vạn người trong căn cứ có thể sẽ trần trụi trong môi trường vũ trụ, mạng phòng hộ bây giờ chắc chắn không kịp xây dựng, ba thầy bảo tôi tới hỏi xem thầy định làm thế nào.”
Lục Tất Hành vừa mới dậy nên đầu óc còn hơi mơ màng, nghe thấy “sóng hạt năng lượng cao”, bản năng cho là bão từ của thái dương thứ tám, nghĩ thầm: “Mạng phòng hộ? Mạng phòng hộ cùi bắp lúc trước của căn cứ còn mỏng hơn tất chân, mấy phát pháo ion là đi tong, có thể có tác dụng gì? Trước kia làm sao chống được bão từ?”
Song ngay lập tức, cậu kịp phản ứng, giật mình ngẩng đầu lên.
“Đợt sóng hạt năng lượng cao này đến từ hành tinh ‘Bạch Lộ’ có thể sống ở gần nhất.” Khuôn mặt trẻ con của Chu Lục xuất hiện vẻ nghiêm trọng, “Kỳ thật sao Bạch Lộ không gần chúng ta lắm, nhưng bên ngoài sao Bạch Lộ, Thiên Hà Số 8 không còn hành tinh thích hợp cho loài người sinh tồn, trước kia khi chạy hàng tôi từng đặt chân lên Bạch Lộ, cảm giác chính là một địa phương nhỏ xa xôi, không biết lũ điên đó tại sao ngay cả nơi ấy cũng không buông tha.”
“Bởi vì năm 136, khi quân liên minh từ vực ngoại giết vào, Bạch Lộ là căn cứ địa đầu tiên của họ.” Độc Nhãn Ưng cởi trần ngậm cây tăm đi vào, “Cũng là đường đột phá năm đó quân liên minh giết vào Thiên Hà Số 8, xem như là một trong các nỗi đau của thân vương Cayley.”
“Đó là chuyện từ hơn một trăm bốn mươi năm trước rồi,” Chu Lục không nhịn được nói, “Thiên Hà Số 8 tuổi thọ trung bình được bao nhiêu, ngoại trừ đám già mà mãi không chịu chết của căn cứ, mấy ai có thể yên bình sống quá một trăm bốn mươi tuổi? Mẹ kiếp đã thay thế hệ khác từ lâu rồi, cái lão hải tặc vũ trụ tên Phùng gì đó bị khùng à?”
Độc Nhãn Ưng không cẩn thận sống qua tuổi thọ trung bình nằm im cũng trúng đạn, cả giận nói: “Ranh con, mày nói ai già mà mãi không chịu chết đấy?”
Chu Lục hoang mang ngẩng đầu lên: “Hả? Độc Nhãn Ưng đại ca… Á, chú, chẳng lẽ chú đã một trăm tư rồi?”
Cả Thiên Hà Số 8 đều biết uy danh hiển hách của tay buôn lậu súng đạn Độc Nhãn Ưng, nhãn hàng cá nhân lão chiếm con số không thể xem nhẹ trên thị trường súng đạn, thanh niên nhà quê kiến thức nông cạn Chu Lục này chẳng biết là ăn gì lớn lên, mèo Ba Tư trung niên gần hai trăm tuổi bị hắn chặn không nói nên lời, tức đến mức hận không thể bắt lại chú chim nhỏ thanh xuân bay đi của mình, nhổ lông lột da hầm một nồi.
Lão quay đầu, chẳng thèm nhìn Chu Lục, gõ bàn Lục Tất Hành: “Theo thiết kế kia của con, gom hết mọi người trong căn cứ, năm trăm giờ không ngủ không nghỉ cũng chẳng làm xong, bây giờ con định làm thế nào? Có phải là đơn giản hóa thiết kế mạng phòng hộ một chút, tốt xấu gì cũng đối phó trước, cầm cự qua từ trường quấy nhiễu rồi tính tiếp… Lại sao vậy?”
Lục Tất Hành đứng bật dậy: “Lâm còn ở bên ngoài.”
Độc Nhãn Ưng thoạt tiên sững sờ, sau khi ngộ ra hai hàng lông mày nhướng lên: “Ai? Lâm Tĩnh Hằng?”
Lục Tất Hành quay người muốn đến trung tâm liên lạc của trạm cơ giáp, cơ giáp Bắc Kinh từng đậu ở trạm cơ giáp, đang nối với mạng nội bộ của căn cứ, chỉ cần có một chút tín hiệu là cậu có thể thử liên lạc với Lâm.
“Ôi dào,” Độc Nhãn Ưng giơ tay muốn cản, “Hắn không chết được đâu, không chết được đâu! Ba nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng nói là một dúm sóng hạt cỏn con, cho dù thái dương thứ tám nổ cũng chẳng nổ được hắn, con cứ yên tâm đi!”
Lục Tất Hành nghiêng người né đi: “Hai người từ sáng đến tối, hễ gặp mặt là choảng nhau, lòng tin vô lý của ba đối với anh ấy rốt cuộc đều ở đâu ra vậy?”
Độc Nhãn Ưng nhún vai: “Cái tên Lâm Tĩnh Hằng này, nhân phẩm tệ như vậy, giá trị duy nhất chính là còn có chút bản lĩnh, nếu hắn ngay cả chút bản lĩnh này cũng không còn, thế không phải còn lại mỗi một vốc cặn bã thôi sao?”
Sắc mặt Lục Tất Hành sầm xuống: “Ba.”
Độc Nhãn Ưng nhìn sắc mặt cậu, cảm thấy nỗi lo của mình dường như sắp thành sự thật rồi. Lão không quen chơi trò nói bóng nói gió, phun cây tăm ra, hít sâu một hơi rồi nói thẳng: “Lục Tất Hành, nói thế này đi, ba không phải là người biết phải trái gì, nhưng luôn rất thả lỏng con, con lớn như thế, ba cũng chưa từng hạn chế gì con, đúng không? Hồi con mười mấy tuổi ba đã nói với con, Cayley nhiều con gái như vậy, con muốn chơi với ai muốn ngủ với ai đều tùy ý, chỉ cần đừng để ba còn trẻ tuổi đã lên chức ông nội, ba không quản con.”
Chu Lục ù ù cạc cạc nghe cuộc đối thoại riêng tư giữa hai cha con, không muốn nghe lắm, lại ngại mở miệng cắt ngang vào lúc này, đang xấu hổ, nghe ông già Độc Nhãn Ưng lại còn cảm thấy mình “trẻ tuổi”, không nhịn được nuốt nước bọt, rất đỗi khâm phục.
Lục Tất Hành hoang mang: “Ba nói gì thế?”
“Trước kia ba không nhận ra vấn đề con thích ăn rau không thích ăn thịt, ba cũng có sơ suất – nếu con muốn tìm nam, tuy rằng ba không thể tán thưởng khẩu vị này, nhưng ba cũng không can thiệp.” Độc Nhãn Ưng nói, còn nhìn Chu Lục một cái như ám chỉ.
Chu Lục giật nảy mình, mau chóng cài áo sơ mi đến móc gài trên cùng, giơ hai tay lên: “Tôi không thích đàn ông đâu!”
“Ai nói mày? Chỉ giỏi tưởng bở.” Độc Nhãn Ưng lườm hắn một cái, kế đó lại chĩa thẳng nòng pháo vào Lục Tất Hành, “Nhưng là Lâm Tĩnh Hằng – thì con nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Hả,” Chu Lục há hốc miệng nghĩ, “Hiện trường ông bô già đơn thân của hiệu trưởng chia uyên rẽ thúy.”
Lục Tất Hành cũng sững sờ trước những lời máu chó xối xả của cụ thân sinh gần hai trăm tuổi, mở miệng muốn biện giải, lại cảm thấy bản thân biện giải đã rất xấu hổ, nhất thời rất muốn xé đại não Độc Nhãn Ưng ra xem bên trong có mấy lỗ.
Cậu trợn mắt cứng lưỡi một lúc lâu, chỉ ra cửa, cố hết sức hòa nhã nói: “Ba đi tìm một phòng y tế, chữa chứng vọng tưởng thời mãn kinh được không?”
Lục Tất Hành nói xong, khuôn mặt đằng đằng sát khí mỉm cười, phong độ ngời ngời rảo bước đi.
Độc Nhãn Ưng lửa giận phừng phừng mà không chỗ trút, quay đầu phát hiện Chu Lục còn ở đây, đang định trợn mắt, Chu Lục vội vàng chuồn luôn cho lành: “Ơ, đại ca… a, chú, cháu còn có việc phải đi trước, chú cứ làm việc tiếp đi.”
Lục Tất Hành dằn cơn giận đi đến trung tâm liên lạc, cậu nóng nhanh nguôi cũng nhanh, còn chưa tới trung tâm liên lạc thì lửa giận trong lòng đã chạy hết, theo ngực ngược dòng lên, tập trung ở một đường từ cổ đến tai, dưới da râm ran nóng lên.
Cậu giống như vừa phát hiện một gốc cây non chưa gặp bao giờ, đang tràn đầy nghi ngờ và tò mò, không biết nó về sau lớn lên sẽ là cây quý hay cỏ dại, sợ người khác cảm thấy cậu chuyện bé xé ra to, cẩn thận che mưa chắn gió cho nó, thỉnh thoảng lén đi xem một cái, phỏng đoán khá nhiều, vẫn do dự chưa nghĩ ra có nên trồng nó hay không, đã bị con mèo nhà hung ác chạy tới, tung chân quật bay lên giữa ban ngày ban mặt.
Lửa giận tan đi, sự xấu hổ kỳ lạ lên đầu, mệnh lệnh liên lạc nhập sai hai lần.
Chu Lục không biết đuổi kịp từ khi nào, gợi chuyện: “Ôi, nhiều ngày như vậy rồi, Xú Đại Tỷ vẫn chưa khỏi trĩ à?”
Lục Tất Hành im lặng một lát, vốn có thể bịa ra một câu chuyện chặt chẽ kín kẽ hơn, nhưng tâm trí bị xấu hổ chiếm hết, nhất thời quá tải, không nghĩ ra từ ngữ gì. May mà Chu Lục giỏi hiểu ý người khác tự động nghĩ một hướng đi cho Xú Đại Tỷ, hắn nói: “Hay là hắn đi theo Lâm gì đó ra ngoài rồi? Tôi nghe nói là đo vẽ bản đồ hay là làm gì đó.”
Lục Tất Hành nghe thấy từ mấu chốt “Lâm” này, tim liền loạn hai nhịp, đáp một tiếng “Có thể vậy” lấy lệ, cậu vội vàng thu tâm thần lại, định vị cơ giáp Bắc Kinh, gửi tin nhắn: “Thân vương Cayley tấn công sao Bạch Lộ, sinh ra sóng hạt năng lượng cao, cẩn thận, về gấp!”
Mạng nội bộ cục bộ khác với mạng bên ngoài phạm vi vũ trụ, chỉ dùng sóng điện từ bình thường, khuyết điểm là phạm vi có hạn, ưu điểm cũng là phạm vi có hạn – sau khi mã hóa có thể che giấu bằng hạn độ lớn nhất, nhưng một khi vượt qua phạm vi phục vụ của mạng nội bộ, tín hiệu sẽ rất thiếu ổn định, thậm chí hoàn toàn biến mất.
Tin nhắn của Lục Tất Hành quay ba vòng liền, biểu hiện gửi thất bại.
Cậu nhíu mày, cài đặt chương trình cách mỗi ba phút tự động gửi tin nhắn, sau đó vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm thiết bị liên lạc.
“Chắc là đi quá xa rồi, thầy chờ ở đây cũng vô ích, chờ họ trở về phạm vi tín hiệu tự khắc sẽ nhìn thấy.” Chu Lục khoanh tay đứng kế bên, nhìn quét qua Lục Tất Hành, “Thầy thật sự thích… thích…”
Lâm Tĩnh Hằng rất ngạo mạn, chưa từng tiếp xúc nhiều với người của căn cứ, đám thất học của căn cứ không quan tâm tình hình chính trị đương thời của liên minh, cũng chưa từng nghe nói thượng tướng hạ tướng gì, Chu Lục nghe Độc Nhãn Ưng gào vài câu, không rõ lắm, bây giờ cũng không nhớ hắn tên Lâm gì, không biết nên hình dung như thế nào, ra dấu cả buổi, đành phải cố gắng đanh mặt, bắt chước dáng vẻ xa cách của Lâm Tĩnh Hằng, lạnh băng nhướng mày.
“Cút đi, đừng có nghe ông già nhà tôi nói bậy,” Lục Tất Hành không ngẩng đầu lên nói, “Mạng phòng hộ không thể đơn giản hóa, tuyệt đối không thể đơn giản hóa, thân vương Cayley đã nổ sao Bạch Lộ, có thể là để hả giận, nhưng khả năng lớn hơn là một hôm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, rất có thể chúng hoài nghi gần sao Bạch Lộ vẫn có tuyến đường ngầm, nếu lão không tiếc nhân lực vật lực tìm kiếm quy mô lớn, chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, mạng phòng hộ đơn giản hóa không có giá trị.”
Chu Lục hỏi: “Thế bão hạt năng lượng cao lần này phải làm thế nào?”
Tin nhắn trên thiết bị liên lạc gửi đi thất bại hết lần này đến lần khác, Lục Tất Hành lòng hơi rối bời, đành phải bắt buộc mình thu tầm nhìn về, trầm ngâm giây lát, đoạn nói: “Dùng cơ giáp.”
Chu Lục: “Hả?”
Lục Tất Hành hơi nhắm mắt, cấp tốc tính ra con số: “Tôi cần khoảng ba trăm cơ giáp và người lái, tản ra ngoài tầng khí quyển, nối lồng phòng hộ của cơ giáp lại, tương đương với thêm một tầng màng lọc ngoài tầng khí quyển nhân tạo, hiểu ý tôi chứ?”
“Hiểu,” Chu Lục thoạt tiên gật đầu, kế đó lại nói, “Vấn đề là, chúng ta không có ba trăm người lái cơ giáp.”
“Căn cứ các cậu cả ngàn vạn người, ngay cả ba trăm người lái cũng không gom đủ?”
“Đừng nói nữa, vốn chắp vá tạm, lôi cả dưa đèo táo nứt lên cũng xấp xỉ,” Chu Lục nói, “Nhưng lần trước rất nhiều người bị người của các thầy đánh rớt mạng tinh thần, mắc chứng sợ vũ trụ, bây giờ trời tối còn chẳng dám ngẩng đầu nhìn trời, cũng không nối được mạng tinh thần nữa.”
Lục Tất Hành giống như bị mẫn cảm Lâm Tĩnh Hằng, bất cứ một chữ nào liên quan đến Lâm Tĩnh Hằng đều có thể kích thích thần kinh mẫn cảm của cậu, trong lòng cậu có gian tình, thành thử bất kể người khác nói gì cậu đều có thể nghe ra gian tình. Câu trả lời bình thường này của Chu Lục bị đại não cậu tự động ngắt đầu bỏ đuôi, nghĩ đến chuyện Lâm Tĩnh Hằng đánh cả Đội Tự Vệ.
“Làm ơn đi,” Lục Tất Hành thở dài, thành khẩn nói với Chu Lục, “Người anh em, chúng ta đang thảo luận vấn đề phòng ngự của căn cứ, trường hợp nghiêm túc thế này, cậu đừng tận dụng triệt để cắt ngang, bát quái vấn đề tình cảm cá nhân của tôi được chứ?”
Chu Lục nhìn cậu, cũng thành khẩn nói: “Thầy Lục à, thầy hãy tự hỏi lương tâm mình mà nói cho tôi biết, tôi vừa rồi có chữ nào bát quái vấn đề tình cảm cá nhân của thầy? Hai ta rốt cuộc là ai cắt ngang đây?”
Thầy Lục tự hỏi lương tâm, cùng Chu Lục nhìn nhau giây lát, phát hiện lương tâm tốt của cậu hãy còn đây, chỉ là mất trí nhớ tạm thời, ngoại trừ bốn chữ “người của các thầy”, dù chết dù sống cũng không nhớ ra mình vừa nói những gì với Chu Lục.
Chu Lục đút tay vào túi, nói hết sức khẳng định: “Cho nên thầy thích anh ta rồi.”
Lục Tất Hành da mặt cực dày, làm bộ vừa rồi chưa có gì xảy ra, điềm nhiên như không tiếp tục bình tĩnh nói: “Các trưởng bối lớn tuổi trong căn cứ, không ai có thể lái được cơ giáp à? Loại trung và nhỏ ít nhất phải ba trăm chiếc mới có thể bao trùm, trừ phi các cậu có hạch cơ giáp như Trạm Lư, có thể khởi động trọng tam dưới tòa nhà hành chính.”
“Để tôi thử xem,” Chu Lục nói, “Gọi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy.”
“Trong vòng một ngày phải triệu tập đủ,” Lục Tất Hành nói, “Cái gọi là phối hợp của Đội Tự Vệ các cậu cơ bản chẳng khác nào cản trở nhau, tôi cần huấn luyện thời gian ngắn, đi nhanh đi.”
Chu Lục không đi, dùng bả vai huých cậu một cái.
“Được rồi,” Lục Tất Hành nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại, “Đầu óc cậu ngoại trừ bát quái cũng chẳng chứa được gì khác – tôi không có ý nghĩ gì, chỉ là quan hệ với anh ấy không tệ, cảm thấy anh ấy khả năng hơi có ý đối với tôi, bây giờ còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, được chưa, còn muốn hỏi gì nữa?”
Chu Lục rất dạn dày kinh nghiệm nói: “Đừng nói nhảm, một người đàn ông, gặp một người không có hứng thú thèm nhỏ dãi mình, căn bản sẽ không động não cân nhắc nên làm thế nào, đã sớm co chẳng chạy trước rồi.”
Lục Tất Hành: “…”
Cậu cảm thấy không tốt lắm, bởi vì Chu Lục nói hình như cũng có lý.
Chu Lục thở dài: “Người anh em à, nhân sinh khổ đoản, tôi đây có thể sống ở nơi quỷ tha ma bắt này đến một trăm tuổi đã rất thỏa mãn rồi, một trăm năm chớp mắt sẽ qua đi, không kịp giả dối. Nếu tôi thích ai, tôi sẽ nói thẳng – tôi thích học sinh của thầy.”
Lục Tất Hành nghe nửa câu đầu còn hơi cảm khái, nghe đến nửa câu sau, suýt nữa chết sặc nước bọt: “… Hả?”
“Cô bé học sinh tên Bạc Hà, người vừa cao vừa gầy vừa xinh đó.” Chu Lục ra dấu, “Sự hờ hững của cô ấy, đặc biệt giống cô bạn gái thanh mai trúc mã hồi nhỏ của tôi.”
Lục Tất Hành mừng khi nói sang chuyện khác, hòa nhã hỏi: “Có cần tôi phát cho cậu tờ giấy báo trúng tuyển không, cậu ký xong coi như chính thức nhập học học viện Tinh Hải. Tình nghĩa cùng trường, thanh mai trúc mã, rất dễ tạo thiện cảm – đúng rồi, cậu mười mấy tuổi?”
Chu Lục cười hơn hớn trả lời: “Mười sáu…”
Lục Tất Hành không hiểu gì cả, không biết con số “mười sáu” này buồn cười chỗ nào, lại nghe Chu Lục nói: “Thêm hai mươi nữa, ha ha ha, bất ngờ không? Tôi trước kia chạy hàng thường xuyên giả lao động trẻ em gạt người ta, thầy không phải là người đầu tiên bị lừa đâu.”
Lục Tất Hành: “…”
Đại lưu manh thối tha không biết xấu hổ cưa sừng, ý đồ dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên, thầy Lục nổi trận lôi đình: “Nghĩ cũng đừng hòng! Cút!”
Chập tối, Chu Lục tuyên bố hắn đã triệu tập đủ ba trăm người, Lục Tất Hành đi ra xem, suýt nữa ngã ngửa – đội viên tự vệ đến không đầy hai trăm người, ngoài số này ra, học sinh của chính cậu, Độc Nhãn Ưng… Thậm chí một đám thành viên “đoàn lão niên hai trăm rưỡi” cũng chui vào đó!
Chu Lục buông tay: “Tôi đã cố hết sức.”
Có một đội viên tự vệ giơ tay.
Lục Tất Hành cố mỉm cười gật đầu một cái với hắn.
Đội viên tự vệ nói: “Chúng tôi đều là đội tuần tra dự phòng, chỉ học cách khởi động, mỗi ngày tuần tra đi lên lái một vòng lại lái về. Lồng phòng hộ mở như thế nào?”
Một đội viên tự vệ khác nói: “Thầy Lục, trước khi lên trời thầy có thể nói luôn cách thực hiện cho chúng tôi không? Như là xếp hàng thế nào, lúc nối mạng tinh thần tôi không thể thất thần, vừa nói chuyện với người khác là rớt mạng tinh thần ngay.”
Ông lão què chân thuộc đoàn hai trăm rưỡi run rẩy xen vào: “Ông cũng không thể thất thần, cơ giáp ông chỉ chạm vào đúng một lần từ một trăm năm mươi năm trước, cho nên cũng không thể phân tâm, bàng quang người lão niên không nói đạo lý, nếu các cháu bảo ông ở trên trời hơn một tiếng, phải chuẩn bị bỉm cho ông.”
Lục Tất Hành: “…”
Đúng lúc này, trong trạm liên lạc đột nhiên vang một tiếng, Lục Tất Hành không kịp dặn một câu, trước mặt Độc Nhãn Ưng quay người lao ngay vào.
Trạm liên lạc nhận được hồi âm đến từ Bắc Kinh, Lâm Tĩnh Hằng lời ít mà ý nhiều: “Đã nhận.”
Hai chữ, là câu trả lời tiêu chuẩn khi chấp hành nhiệm vụ, hằng ngày ở căn cứ chỉ huy mọi người làm việc, Lục Tất Hành hạ một mệnh lệnh sẽ nhận được vô số “đã nhận”, cậu lần đầu tiên phát hiện, hai chữ này có chút cảm giác khiến người ta kinh tâm động phách, không nhịn được nghĩ: “Đều tại tên Chu Lục dưa leo quét sơn xanh.” (Ý đại khái là cưa sừng giả làm nghé)
Toàn thân Lâm Tĩnh Hằng đã ướt sũng mồ hôi lạnh, huyệt thái dương như bị đâm xuyên. Hắn mang theo ba bộ năng lượng dự phòng, lúc này đã thay bộ cuối cùng, lồng phòng ngự hồn quy thiên địa, vụn cũng không còn, van động lực gãy một bên, Bắc Kinh bán thân bất toại chỉ có thể đi như cua trong vũ trụ.
“Trạm Lư,” Hắn nói khẽ, “Cho ta một mũi thuốc thư giãn.”
Tay máy từ giữa không trung lướt qua, giơ lên một ống thuốc: “Nhảy khẩn cấp lần thứ mười sáu, tôi tin ngài đã có thể đăng ký kỷ lục Guinness, tiên sinh – ở phương diện tạp kỹ – tôi đề nghị ngài bật chế độ đi tự động, vào khoang hộ lý nằm một lúc.”
Song Lâm Tĩnh Hằng chỉ đưa một cánh tay cho hắn: “Không, trở về.”
Trạm Lư: “Theo thống kê, hành trình lần này, ngài đã nói với tôi một trăm hai mươi ba chữ ‘không’.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Câm miệng.”
Trạm Lư tiêm vào tĩnh mạch hắn: “Không.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook