Tàn Thứ Phẩm
-
Quyển 1 - Chương 15
White tỉnh táo lại đầu tiên, gã mơ màng bò dậy, trước hết sờ mình từ đầu đến chân, xác định trên người không thiếu linh kiện, não cũng chưa văng khắp nơi, bấy giờ mới thở phào, ngửa mặt nằm hướng bụng lên trên.
Cảm thấy mình đã nhặt lại một cái mạng chó.
Gia đình có vài đồng bạc, hồi nhỏ còn tham gia đoàn du lịch Thiên Hà Số 7 một lần, ngồi tàu vũ trụ nửa tháng, White liền tự cho là có thể lên vũ trụ rong chơi tùy ý, nhưng trong một tàu vũ trụ chở khách, 80% trọng lượng trở lên đều đến từ trang thiết bị phục vụ, người ở trong tàu vũ trụ cao cấp nhất cơ hồ không cảm thấy có gì khác biệt so với mặt đất, hoàn toàn khác hẳn cơ giáp hung khí chiến đấu.
Gã nằm ở đó, tứ đại giai không mà suy xét về mạng sống và cái chết, sắp sửa tu thành chính quả, bên cạnh mới có một chút động tĩnh, Bạc Hà và Hoàng Tĩnh Xu lần lượt tỉnh lại.
Hoàng Tĩnh Xu bò rạp dưới đất nôn khan năm phút, chỉ Bạc Hà nói: “Con đĩ ngứa tay này.”
Bạc Hà tự biết đuối lý, hiếm khi rộng lượng nhận tiếng chửi này, cô nhóc vất vả bò dậy, lảo đảo không đi thẳng được: “Đây là đâu?”
Hoàng Tĩnh Xu hung dữ: “Mày hỏi ai đó?”
“Có ghi lại hành trình,” White bây giờ không dám đụng vào bất cứ thứ gì trên cơ giáp, gã dán sát hai tay vào mối may của quần, kiễng chân trong tư thế nghiêm, ngẩng đầu nhìn đồng hồ đo, “Tao… chờ đã, bọn mày đứa nào biết xem tọa độ vũ trụ?”
Hai nữ sinh nhìn nhau.
White vô tâm vô tư toét miệng cười: “Ngay cả tọa độ vũ trụ cũng không biết xem, chúng ta cứ thế lái cơ giáp đi?”
“Trên cửa cabin có hai đèn chỉ thị xanh rồi,” Bạc Hà không để ý đến gã, loạng choạng đi tới cửa, nói, “Tao xem xem… sức chịu nén… không đúng, là áp khí bên ngoài, một đèn khác khả năng là chất lượng không khí. Hình như Lục tổng từng nói, cơ giáp cao cấp mới có trí tuệ hạch tâm của mình, loại tương đối sơ cấp này thì chỉ có tín hiệu trao đổi đơn giản như đèn chỉ thị… Bình thường ngoại trừ mũ, màu xanh đều có nghĩa là chuyện tốt nhỉ?”
White hỏi: “Liệu chúng ta có còn trên sao Bắc Kinh không? Bay một vòng lại đáp xuống tầng khí quyển?”
“Không biết, nghĩ cách xuống trước đã, bay thêm một lần chắc chết trong đây thật luôn,” Hoàng Tĩnh Xu đứng dậy, lúc này cô nhóc giống như nhớ tới điều gì, hồ nghi hỏi, “Chờ đã, chúng ta bị thiếu một người đúng không?”
Giây lát sau, cả bọn tìm được trò Gà Chọi trong một góc, Gà Chọi đã sùi bọt mép, bộ dạng thật là thê thảm, Hoàng Tĩnh Xu giơ chân đạp cẳng chân gã ta: “Tên này còn sống không?”
Thật ra trên cơ giáp có thiết bị y tế, nhưng ba đứa mở cuộc họp ngắn, cho rằng Gà Chọi dù tốt dù xấu cũng là một tính mạng, đừng dùng gã làm loại thí nghiệm tất chết này thì hơn. Bèn để White phụ trách cõng, ra ngoài tìm người cầu cứu.
Gà Chọi cao to vạm vỡ, nếu móc ruột ra, bộ da đủ nhét nguyên lành White vào, gã dở chết dở sống đè trên người White, đè kẻ chỉ biết chúi mũi vào kỹ thuật bậc nhất học viện Tinh Hải này như con lừa không kham nổi gánh nặng. White thở hồng hộc, túa mồ hôi nóng, mặt mày đỏ bừng nghe hai bạn học nữ phun cơ quan sinh dục cãi nhau một trận, trầy trật cãi ra một phương án – trực tiếp bẻ cửa cabin.
“Nó đã hôn mê, hẳn mạng tinh thần đã bị đứt kết nối với người lái, chúng ta chuyến này đi tuyến đường lái tự động, bây giờ đã đến đích, hẳn có thể xuống bất cứ lúc nào.” Bạc Hà vừa giải thích vừa thử giơ tay kéo cửa, “Nhưng tao không biết cửa cabin này nên làm sao để…”
Chữ “mở” chưa nói ra, cơ giáp lại phát ra một tiếng rền rĩ sởn gai ốc.
Cả ba tái mét mặt mày, tưởng quả pháo kép này lại sắp lên đường, đương khi White đã tính toán tự động té xỉu, cơn gió cuốn theo mùi đặc biệt thổi vào, cửa cabin trượt mở.
Không biết bao lâu sau, Bạc Hà mới khó khăn cựa cổ một chút: “… Đây là đâu?”
Hiện ra trước mặt cả bọn là một loạt cơ giáp thành hàng ánh lên sắc lạnh, dàn hàng đậu trong nhà kho khổng lồ. Trên mỗi một cơ giáp đều lắp vũ khí dữ tợn, một họng pháo đen ngòm vừa vặn chĩa vào cả bọn, sát ý lạnh lẽo.
Tiếng gió nhè nhẹ lùa vào từ một đầu khác của nhà kho không nhìn thấy cuối, tạo ra âm thanh như xì xào bàn tán.
White khẽ rùng mình.
Nơi này tuyệt đối không phải là sao Bắc Kinh β.
Đột nhiên, Hoàng Tĩnh Xu túm cánh tay Bạc Hà đẩy ra sau cửa, đồng thời bịt miệng bạn mình.
Ngay lập tức, tiếng bước chân vang lên, từ xa đến gần, ba thiếu niên không dám thở mạnh, chen chúc nhau nhìn trộm ra bên ngoài qua kẽ cửa cabin, chỉ thấy một chiếc xe chạy trên ray thong thả đi qua, hai người xăm độc trùng trên mặt xách súng đi cạnh xe, trên xe là một lũ trẻ con không hề nhúc nhích, không biết còn sống hay đã chết.
Một kẻ nói: “Bọn hải tặc kia miệng ngày càng rộng, bây giờ nhốt hết những người có tên tuổi trên cả Thiên Hà Số 8 ở đây, thật sự muốn phản sao?”
Một kẻ khác trả lời: “Mày không nghe nói sao thủ đô cũng đã đắc thủ rồi à? Người khác đã ăn thịt, còn không nhanh lên, chúng ta ngay cả nước luộc cũng chưa chắc húp được. Lại nói, chúng ta về liên minh cũng hơn một trăm năm rồi, nhưng liên minh có từng quan tâm chúng ta không? Nơi quỷ tha ma bắt này chẳng phải vẫn ghẻ lở như quá khứ? Phản thì phản.”
Kẻ đầu tiên im lặng chốc lát: “Nhưng liên minh tuy rằng chưa từng quan tâm chúng ta, cũng không coi người như…”
“Suỵt, đừng nói lung tung.”
Hai người im lặng, tiếng bước chân kiềm chế và xe chạy ray dần dần đi xa.
Một lúc lâu Hoàng Tĩnh Xu mới buông tay khỏi miệng Bạc Hà, nhỏ giọng nói: “Tao từng gặp họ.”
White và Bạc Hà cùng nhìn cô nhóc, Hoàng Tĩnh Xu dăm ba câu kể lại chuyện gặp phải hôm đến học viện Tinh Hải báo danh.
White kinh hãi: “Mày… mày là não… não…”
Hoàng Tĩnh Xu lạnh lùng liếc gã: “Chứng não rỗng, thì làm sao? Chiếm sổ gạo nhà mày à?”
White rụt cổ không dám hó hé gì nữa.
Bạc Hà nghĩ nghĩ: “Theo như vậy, tao hơi hiểu rồi, khả năng cơ giáp này chính là của kẻ mày gặp, Tứ Ca xử lý người, cơ giáp thì cho trường chúng ta. Có thể tao đã không cẩn thận mở tự động hồi trình, bây giờ nó đã đưa chúng ta đến hang ổ của đám người đó!”
White vác “gánh nặng” một con Gà Chọi, bắp chân hơi co quắp: “Thế chúng ta mau báo cảnh sát đi!”
Hoàng Tĩnh Xu và Bạc Hà nghe cao luận của gã, đồng thanh mắng: “Cút!”
White: “…”
Bạc Hà nhìn quét qua Gà Chọi bất tỉnh nhân sự, thẳng thắn nói: “Lái thứ này về là không khả thi, bây giờ chúng ta làm thế nào?”
Cả bốn như lữ nhân bị nhốt trên sa mạc, đi về hướng nào cũng là một con đường chết, bây giờ chỉ còn lại lựa chọn kiểu chết – bị nhốt tại chỗ chết đói, cố khởi động cơ giáp lần nữa tìm đường chết… hay bị phát hiện diệt khẩu mà chết.
Hoàng Tĩnh Xu nghĩ nghĩ: “Từ từ, bọn mày có nghe thấy những lời hai kẻ vừa rồi nói không?”
White: “Muốn lật đổ liên minh gì đó?”
“Đúng, có một kẻ nói ‘Những người có tên tuổi của Thiên Hà Số 8 đều bị nhốt ở đây’… Ý hắn là gì? Tứ Ca có tính là người có tên tuổi không’?”
“Không có Tứ Ca cũng có những người khác, đã là bị ‘nhốt’ ở đây, chắc chắn không phải tự nguyện.” Bạc Hà nói, “Vậy thì giống chúng ta, chúng ta đi tìm họ, có thể rời khỏi đây hay không khoan nói, dù sao cũng tốt hơn bị nhốt ở đây.”
Ba người tỉnh, hai người đạt ý kiến nhất trí, bất kể White tán thành hay phản đối, thiểu số đều phải phục tùng đa số, gã bèn sáng suốt ngậm miệng, khổ sở vác Gà Chọi lên. Nơi này chứa đầy cơ giáp đáng sợ, cả bọn không dám đi lung tung, đành phải theo đường ray của chiếc xe ban nãy, vừa đói vừa rét lần mò đi về phía trước.
Trên sao Bắc Kinh, Lục Tất Hành vừa được thả ra lập tức đi tìm Lâm Tĩnh Hằng. Không ngờ bị hụt, được Penny cho biết Tứ Ca đã rời khỏi sao Bắc Kinh!
Lâm người này hơi ru rú trong nhà, năm năm chưa rời khỏi tầng khí quyển nửa bước, kết quả là hôm nay lại đi xa.
Điều này không thể giải thích bằng hai chữ “xui xẻo”, một bên mí mắt Lục Tất Hành bắt đầu giật như điên.
“Chị Penny,” Lục Tất Hành nói, “Có thể cho em mượn một cơ giáp không?”
Penny như một người đàng hoàng, nghiêm túc nói: “Lục tiên sinh nói gì thế, cơ giáp là võ trang phi pháp mà.”
Lục Tất Hành: “…”
Hai mươi phút sau, người của Hắc Động kinh ngạc nhìn thấy, Tứ Ca vốn đã rời khỏi sao Bắc Kinh lại quay về!
Penny dụi mắt, còn tưởng mình hoa mắt, liền thấy “Tứ Ca” này mặt trầm như nước, nói chuyện ngắn gọn như bình thường: “Chuẩn bị, tôi phải ra ngoài một chuyến.”
Penny không hiểu gì hết, song nhìn thần sắc hắn cũng không dám hỏi, vội vàng đuổi theo: “Đi đâu? Anh cần tàu vũ trụ hay cơ giáp… Tứ Ca, anh đi đâu?”
“Cơ giáp.” “Tứ Ca” dừng bước, kế đó điềm nhiên rẽ một góc vuông, mở cửa vào nhà vệ sinh.
Bởi vì Lâm Tứ Ca bình thường cũng bộ dạng kênh kiệu như trúng độc đắc này, Penny tuy rằng lòng đầy nghi hoặc song cũng không dám hỏi, quay người đi chuẩn bị.
Trong nhà vệ sinh, Lục Tất Hành lợi dụng con chip thần bí ngụy trang thành Lâm hai tay chống bồn rửa tay, thở dài ra một hơi, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt màu xám đậm trong gương giây lát, nâng cằm lên xoay mặt từ trái qua phải một vòng, tự cười với chính mình.
Nụ cười của Lâm rất hiếm gặp, Lục Tất Hành tự mình ra tay cơm no áo ấm, thay đổi góc độ nhìn ngắm đủ, cuối cùng còn chưa đã nghiền, giơ hai ngón tay hôn gió trong gương một cái.
Hôn xong tự hù mình sợ hết hồn.
“Mày bị bệnh à?” Lục Tất Hành nghĩ, “Để anh ta nhìn thấy nhất định sẽ làm thịt mày.”
Cậu vội vàng một vừa hai phải, không dám giày vò mặt Lâm nữa, dựa vào khoa học kỹ thuật và diễn xuất lừa được cơ giáp sau đó lập tức khởi hành – trên cơ giáp bọn nhãi con kia lái đi có gắn camera dạy học của học viện, thật sự muốn lần theo dấu vết không hề khó.
Chỉ là…
Lục Tất Hành nhìn đích đến trên thiết bị theo dõi, nhíu mày, trầm giọng phát ra chỉ lệnh: “Kiểm tra hệ thống phòng ngự và vũ khí dự trữ của cơ giáp này.”
Lúc này, các vị khách đang ở trạm không gian Độc Sào bị dẫn đến “khu khách quý” của hải tặc vũ trụ, trong khu khách quý không có thí nghiệm cơ thể người khó bề tưởng tượng và nghiên cứu viên lạnh băng, ra vào đều là nhân viên phục vụ máy móc, một quán bar nhỏ làm khu hoạt động công cộng, bốn phía là một vòng các căn phòng xa hoa, đãi ngộ rất không tệ.
Nhưng không ai có tâm trạng hưởng thụ rượu ngon và bò bí-tết, quanh quầy bar vắng tanh, mỗi người đều ở trong phòng chú ý chặt chẽ tình hình chiến đấu của liên minh bảy đại thiên hà.
Bọn hải tặc có nguồn tin đặc thù, ở Thiên Hà Số 8, tin tức nhanh hơn phía chính phủ nhiều.
Khu ảnh hưởng nặng từ hải tặc vực ngoại xâm phạm quy mô lớn lần này nằm ở Thiên Hà Số 1, thông qua cứ điểm Bạch Ngân đánh thẳng một mạch, nghe nói các chính khách liên minh đều đã rút khỏi Votaw.
Lâm Tĩnh Hằng đi qua đi lại trong phòng, ngón cái nằm ngang lòng bàn tay, bốn ngón tay khác gõ trên đó theo quy luật, tuy rằng trên mặt không lộ ra vẻ nôn nóng, chân đã đi mấy chục vòng như kéo cối xay.
Rốt cuộc, Trạm Lư như thể tham thiền bên cạnh mở mắt ra: “Tiên sinh, tôi đã lấy được tin tức cụ thể của sao thủ đô.”
Lâm Tĩnh Hằng ngẩng đầu lên.
“Thư ký trưởng bị ám sát thiệt mạng trên đường đưa phu nhân về nhà sau khi vũ hội kết thúc.”
Hô hấp của Lâm Tĩnh Hằng không tự chủ được tạm dừng.
Cũng may sau đó Trạm Lư liền bổ sung: “Phu nhân Gurdon được vệ sĩ cứu, không bị thương, ba giờ sau Thiên Hà Số 1 báo động, các nhân vật quan trọng của sao thủ đô bắt đầu rút đến cứ điểm ‘Thành Thiên Sứ’, phu nhân thuộc nhóm đầu tiên được đưa đi.”
Lâm Tĩnh Hằng nghe thế trầm mặc một lúc, sau đó hắn nghiêng người dựa lên tủ ti vi bên cạnh, một chân chống đất, một chân khác đặt hờ bên trên, mũi chân tùy ý gõ gõ mặt đất: “Lạ thật, nhà Gurdon đối xử tốt với em ấy như vậy? Thế nào, quản ủy hội Vườn Địa Đàng định thay đổi hình tượng, biến thành hiệp hội bảo vệ quyền lợi quả phụ à?”
Sao thủ đô Votaw là bàn cờ chính trị của đại biểu bảy đại thiên hà, mà vượt lên trên hệ thống hành chính của bảy đại thiên hà là hội lập pháp và quản ủy hội Vườn Địa Đàng, song phương cản tay nhau, không phải gió đông thổi bạt gió tây thì là gió tây thổi bạt gió đông, mấy năm nay theo hệ thống Vườn Địa Đàng không ngừng lớn mạnh, quản ủy hội đã mơ hồ vượt lên hội lập pháp, thành cơ cấu quyền lực chung cực của nền văn minh nhân loại.
Thư ký trưởng người này bề ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa, sở dĩ có thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong quốc hội, chính bởi vì ông nội hắn là một trong bảy ủy viên cố định của “quản ủy hội”.
“Tin tức trước mắt tôi nhận được là thế này,” Trạm Lư nói, “Sau sự kiện ám sát, Lâm phu nhân bị yêu cầu mở Vườn Địa Đàng, mở trao quyền hệ thống y tế – từ sau khi ngài đi khỏi, phu nhân đã chặn Vườn Địa Đàng, đây là lần đầu tiên mở ra, kết quả phát hiện phu nhân không bị thương, nhưng đã mang thai, là ông ủy viên Gurdon đích thân đưa phu nhân đi.”
Mũi chân Lâm Tĩnh Hằng gõ mặt đất khựng lại, chớp mắt ấy hai gò má hắn hơi căng lên, vừa như hoang mang vừa như phẫn nộ, song hết thảy cảm xúc chưa lộ ra đầu mối đã lại ẩn đi toàn bộ, hắn cụp mắt xuống, ra vẻ thờ ơ “À” một tiếng, không nói nữa.
Lúc này, có người gõ cửa.
Trạm Lư còn chưa kịp kéo hẳn cửa ra thì Độc Nhãn Ưng đã ngang ngược xông vào.
Trạm Lư lịch sự chào hỏi: “Chào buổi tối Lục tiên sinh.”
“Chào cái đếch!” Lục tiên sinh mắt uyên ương thô lỗ trả lời, tiếp đó lão tựa hồ nhìn ra điều gì từ khuôn mặt nhợt nhạt khác thường của Trạm Lư, “Từ từ, mày… mày không phải là Trạm Lư chứ?”
“Phải thưa Lục tiên sinh.” Trí tuệ nhân tạo nhanh chóng phân tích vẻ mặt lão, sau đó nghiêm túc nói, “Biểu cảm nhỏ của ngài biểu hiện, ngài rất bất mãn đối với tôi, cho rằng tôi ‘nhận giặc làm cha’. Có thể ngài đã hiểu lầm, trong thân phận tôi hiện dùng không được cài đặt nhận ai làm cha.”
Độc Nhãn Ưng: “…”
Độc Nhãn Ưng không mặc áo khoác, để lộ thân hình thuộc về tay buôn lậu súng đạn – trên vai là giáp phòng hộ có thể kéo dài, hai bên hông trái phải đều giắt một khẩu súng, trong giày cắm một con dao laser, trên cổ tay lắp hai vòng máy bắn roi hạt, võ trang đầy đủ, đủ tư cách đi làm bom người, lão chẳng thèm để ý Trạm Lư, với tay chốt cửa: “Họ Lâm, sao mày còn chưa chết?!”
Lâm Tĩnh Hằng: “Nhờ phúc ông anh.”
“Mẹ mày bớt nói nhảm đi,” Độc Nhãn Ưng lom lom nhìn hắn, hạ giọng, “Mày đến Thiên Hà Số 8 làm gì?”
“Tị nạn chứ làm gì,” Lâm Tĩnh Hằng buông tay, “Người muốn lấy mạng tôi nhiều lắm.”
“Ha,” Độc Nhãn Ưng nhe hàm răng nhọn hoắt, “Mày cũng có ngày hôm nay?”
Lâm Tĩnh Hằng không chấp nhặt: “Ngồi đi, sao thế? Tôi khiến ông căng thẳng như vậy à?”
Lâm Tĩnh Hằng vậy mà còn sống, thế thì cũng đành, từ xưa tai họa để lại ngàn năm mà, Độc Nhãn Ưng kinh ngạc đề phòng một hồi là được. Nhưng sau đó lão lại nghe người ta kêu “Tứ Ca”, bấy giờ mới ý thức được Lâm Tĩnh Hằng chính là “Lâm Tứ Ca” thần bí trên sao Bắc Kinh β.
Năm năm trước, bởi nghe nói Lâm Tĩnh Hằng rốt cuộc chết rồi, Độc Nhãn Ưng mắt nhắm mắt mở thả Lục Tất Hành tự mình đi chơi, dù sao dưới gối lão chỉ có một đứa con trai như vậy, cho nên vẫn dùng vài thủ đoạn, không đến mức giám sát Lục Tất Hành mỗi ngày đang làm gì, chỉ là tùy thời biết tọa độ và tình hình sức khỏe của cậu.
Độc Nhãn Ưng vẫn biết, đứa con trai cưng ấy ở ngay trên sao Bắc Kinh β!
“Mười lăm năm trước tao đã nói với mày,” Độc Nhãn Ưng thấp giọng nói với tốc độ rất nhanh, “Bà ấy chết rồi, chết rồi! Mẹ kiếp lúc tao lôi bà ấy ra cửa cabin người đã tắt thở, kể cả đứa bé kia! Chip năm đó tao đã giao cho mày rồi, sao mày còn âm hồn bất tán?”
Lâm Tĩnh Hằng nhìn lão một cái: “Tôi không có ác ý.”
Độc Nhãn Ưng gằn từ kẽ răng ra một câu: “Tốt nhất là mày không có!”
“Lục Tín là thầy của tôi,” Lâm Tĩnh Hằng bình tĩnh nói, “Tôi muốn tìm đứa trẻ đó, cũng là để chăm sóc nó.”
Độc Nhãn Ưng cười cay nghiệt: “Mày chăm sóc nó? Thế tao phải nói một câu, may mà nó chưa sinh ra đã chết.”
Lâm Tĩnh Hằng không hé răng, quay người rót cho lão ly rượu, rượu lóng lánh và ly thủy tinh lóng lánh theo bàn nhẹ nhàng trượt đến trước mặt Độc Nhãn Ưng, động tác của hắn như một người pha chế rượu chuyên nghiệp, rượu không bắn ra một giọt nào.
“Ông nói cũng có lý,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Sao thủ đô quả thật không an toàn, bây giờ đã bị nổ bay rồi.”
Hắn vừa dứt lời, trên màn hình trong góc phòng liền hiện lên một hàng chữ to, như sợ người ta không nhìn thấy: “Quân đội bạn đã đánh vào đại sảnh quốc hội liên minh!”
Sau đó là một đoạn phim ngắn, công viên Sâm Lâm của Votaw bốc khói đặc cuồn cuộn, tòa nhà quốc hội một ngày trước còn ca múa thái bình cháy đen một nửa, rừng bia tan hoang, các ánh sáng văn minh làm bằng đá chết không có chỗ chôn, bị xe cơ giáp mặt đất rung “ù ù” nghiền qua, hóa thành bột mịn, bọn hải tặc vũ trụ quần áo xốc xếch từ trên xe cơ giáp bước xuống, cười sằng sặc tè vào xác rừng bia.
“… Đệch.” Độc Nhãn Ưng phun ra một tiếng cảm khái lời ít ý nhiều, mặc dù ghét Lâm Tĩnh Hằng và căm hận liên minh nhưng lão cũng không hề muốn để đám điên không biết là người hay súc vật này thống trị tám đại thiên hà, “Cứ điểm Bạch Ngân của mày làm bằng giấy à?”
“Cao tầng sao thủ đô có người làm phản,” Lâm Tĩnh Hằng thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bảy đại thiên hà không có quyền tự trị quân sự, Thiên Hà Số 1 bất ngờ bị tấn công, các nơi khác căn bản không kịp phản ứng, hải tặc vũ trụ im lặng trăm năm, một đòn tất trúng, ắt hẳn ủ mưu đã lâu – Trạm Lư, quét tình hình trạm không gian cho ta.”
Độc Nhãn Ưng: “Mày muốn làm gì?”
“Tìm hiểu rõ trước đã.” Lâm Tĩnh Hằng trầm giọng nói, “Trên tay bọn chúng hẳn không chỉ có một quân bài ‘kế hoạch gặp quỷ’ như vậy.”
Cảm thấy mình đã nhặt lại một cái mạng chó.
Gia đình có vài đồng bạc, hồi nhỏ còn tham gia đoàn du lịch Thiên Hà Số 7 một lần, ngồi tàu vũ trụ nửa tháng, White liền tự cho là có thể lên vũ trụ rong chơi tùy ý, nhưng trong một tàu vũ trụ chở khách, 80% trọng lượng trở lên đều đến từ trang thiết bị phục vụ, người ở trong tàu vũ trụ cao cấp nhất cơ hồ không cảm thấy có gì khác biệt so với mặt đất, hoàn toàn khác hẳn cơ giáp hung khí chiến đấu.
Gã nằm ở đó, tứ đại giai không mà suy xét về mạng sống và cái chết, sắp sửa tu thành chính quả, bên cạnh mới có một chút động tĩnh, Bạc Hà và Hoàng Tĩnh Xu lần lượt tỉnh lại.
Hoàng Tĩnh Xu bò rạp dưới đất nôn khan năm phút, chỉ Bạc Hà nói: “Con đĩ ngứa tay này.”
Bạc Hà tự biết đuối lý, hiếm khi rộng lượng nhận tiếng chửi này, cô nhóc vất vả bò dậy, lảo đảo không đi thẳng được: “Đây là đâu?”
Hoàng Tĩnh Xu hung dữ: “Mày hỏi ai đó?”
“Có ghi lại hành trình,” White bây giờ không dám đụng vào bất cứ thứ gì trên cơ giáp, gã dán sát hai tay vào mối may của quần, kiễng chân trong tư thế nghiêm, ngẩng đầu nhìn đồng hồ đo, “Tao… chờ đã, bọn mày đứa nào biết xem tọa độ vũ trụ?”
Hai nữ sinh nhìn nhau.
White vô tâm vô tư toét miệng cười: “Ngay cả tọa độ vũ trụ cũng không biết xem, chúng ta cứ thế lái cơ giáp đi?”
“Trên cửa cabin có hai đèn chỉ thị xanh rồi,” Bạc Hà không để ý đến gã, loạng choạng đi tới cửa, nói, “Tao xem xem… sức chịu nén… không đúng, là áp khí bên ngoài, một đèn khác khả năng là chất lượng không khí. Hình như Lục tổng từng nói, cơ giáp cao cấp mới có trí tuệ hạch tâm của mình, loại tương đối sơ cấp này thì chỉ có tín hiệu trao đổi đơn giản như đèn chỉ thị… Bình thường ngoại trừ mũ, màu xanh đều có nghĩa là chuyện tốt nhỉ?”
White hỏi: “Liệu chúng ta có còn trên sao Bắc Kinh không? Bay một vòng lại đáp xuống tầng khí quyển?”
“Không biết, nghĩ cách xuống trước đã, bay thêm một lần chắc chết trong đây thật luôn,” Hoàng Tĩnh Xu đứng dậy, lúc này cô nhóc giống như nhớ tới điều gì, hồ nghi hỏi, “Chờ đã, chúng ta bị thiếu một người đúng không?”
Giây lát sau, cả bọn tìm được trò Gà Chọi trong một góc, Gà Chọi đã sùi bọt mép, bộ dạng thật là thê thảm, Hoàng Tĩnh Xu giơ chân đạp cẳng chân gã ta: “Tên này còn sống không?”
Thật ra trên cơ giáp có thiết bị y tế, nhưng ba đứa mở cuộc họp ngắn, cho rằng Gà Chọi dù tốt dù xấu cũng là một tính mạng, đừng dùng gã làm loại thí nghiệm tất chết này thì hơn. Bèn để White phụ trách cõng, ra ngoài tìm người cầu cứu.
Gà Chọi cao to vạm vỡ, nếu móc ruột ra, bộ da đủ nhét nguyên lành White vào, gã dở chết dở sống đè trên người White, đè kẻ chỉ biết chúi mũi vào kỹ thuật bậc nhất học viện Tinh Hải này như con lừa không kham nổi gánh nặng. White thở hồng hộc, túa mồ hôi nóng, mặt mày đỏ bừng nghe hai bạn học nữ phun cơ quan sinh dục cãi nhau một trận, trầy trật cãi ra một phương án – trực tiếp bẻ cửa cabin.
“Nó đã hôn mê, hẳn mạng tinh thần đã bị đứt kết nối với người lái, chúng ta chuyến này đi tuyến đường lái tự động, bây giờ đã đến đích, hẳn có thể xuống bất cứ lúc nào.” Bạc Hà vừa giải thích vừa thử giơ tay kéo cửa, “Nhưng tao không biết cửa cabin này nên làm sao để…”
Chữ “mở” chưa nói ra, cơ giáp lại phát ra một tiếng rền rĩ sởn gai ốc.
Cả ba tái mét mặt mày, tưởng quả pháo kép này lại sắp lên đường, đương khi White đã tính toán tự động té xỉu, cơn gió cuốn theo mùi đặc biệt thổi vào, cửa cabin trượt mở.
Không biết bao lâu sau, Bạc Hà mới khó khăn cựa cổ một chút: “… Đây là đâu?”
Hiện ra trước mặt cả bọn là một loạt cơ giáp thành hàng ánh lên sắc lạnh, dàn hàng đậu trong nhà kho khổng lồ. Trên mỗi một cơ giáp đều lắp vũ khí dữ tợn, một họng pháo đen ngòm vừa vặn chĩa vào cả bọn, sát ý lạnh lẽo.
Tiếng gió nhè nhẹ lùa vào từ một đầu khác của nhà kho không nhìn thấy cuối, tạo ra âm thanh như xì xào bàn tán.
White khẽ rùng mình.
Nơi này tuyệt đối không phải là sao Bắc Kinh β.
Đột nhiên, Hoàng Tĩnh Xu túm cánh tay Bạc Hà đẩy ra sau cửa, đồng thời bịt miệng bạn mình.
Ngay lập tức, tiếng bước chân vang lên, từ xa đến gần, ba thiếu niên không dám thở mạnh, chen chúc nhau nhìn trộm ra bên ngoài qua kẽ cửa cabin, chỉ thấy một chiếc xe chạy trên ray thong thả đi qua, hai người xăm độc trùng trên mặt xách súng đi cạnh xe, trên xe là một lũ trẻ con không hề nhúc nhích, không biết còn sống hay đã chết.
Một kẻ nói: “Bọn hải tặc kia miệng ngày càng rộng, bây giờ nhốt hết những người có tên tuổi trên cả Thiên Hà Số 8 ở đây, thật sự muốn phản sao?”
Một kẻ khác trả lời: “Mày không nghe nói sao thủ đô cũng đã đắc thủ rồi à? Người khác đã ăn thịt, còn không nhanh lên, chúng ta ngay cả nước luộc cũng chưa chắc húp được. Lại nói, chúng ta về liên minh cũng hơn một trăm năm rồi, nhưng liên minh có từng quan tâm chúng ta không? Nơi quỷ tha ma bắt này chẳng phải vẫn ghẻ lở như quá khứ? Phản thì phản.”
Kẻ đầu tiên im lặng chốc lát: “Nhưng liên minh tuy rằng chưa từng quan tâm chúng ta, cũng không coi người như…”
“Suỵt, đừng nói lung tung.”
Hai người im lặng, tiếng bước chân kiềm chế và xe chạy ray dần dần đi xa.
Một lúc lâu Hoàng Tĩnh Xu mới buông tay khỏi miệng Bạc Hà, nhỏ giọng nói: “Tao từng gặp họ.”
White và Bạc Hà cùng nhìn cô nhóc, Hoàng Tĩnh Xu dăm ba câu kể lại chuyện gặp phải hôm đến học viện Tinh Hải báo danh.
White kinh hãi: “Mày… mày là não… não…”
Hoàng Tĩnh Xu lạnh lùng liếc gã: “Chứng não rỗng, thì làm sao? Chiếm sổ gạo nhà mày à?”
White rụt cổ không dám hó hé gì nữa.
Bạc Hà nghĩ nghĩ: “Theo như vậy, tao hơi hiểu rồi, khả năng cơ giáp này chính là của kẻ mày gặp, Tứ Ca xử lý người, cơ giáp thì cho trường chúng ta. Có thể tao đã không cẩn thận mở tự động hồi trình, bây giờ nó đã đưa chúng ta đến hang ổ của đám người đó!”
White vác “gánh nặng” một con Gà Chọi, bắp chân hơi co quắp: “Thế chúng ta mau báo cảnh sát đi!”
Hoàng Tĩnh Xu và Bạc Hà nghe cao luận của gã, đồng thanh mắng: “Cút!”
White: “…”
Bạc Hà nhìn quét qua Gà Chọi bất tỉnh nhân sự, thẳng thắn nói: “Lái thứ này về là không khả thi, bây giờ chúng ta làm thế nào?”
Cả bốn như lữ nhân bị nhốt trên sa mạc, đi về hướng nào cũng là một con đường chết, bây giờ chỉ còn lại lựa chọn kiểu chết – bị nhốt tại chỗ chết đói, cố khởi động cơ giáp lần nữa tìm đường chết… hay bị phát hiện diệt khẩu mà chết.
Hoàng Tĩnh Xu nghĩ nghĩ: “Từ từ, bọn mày có nghe thấy những lời hai kẻ vừa rồi nói không?”
White: “Muốn lật đổ liên minh gì đó?”
“Đúng, có một kẻ nói ‘Những người có tên tuổi của Thiên Hà Số 8 đều bị nhốt ở đây’… Ý hắn là gì? Tứ Ca có tính là người có tên tuổi không’?”
“Không có Tứ Ca cũng có những người khác, đã là bị ‘nhốt’ ở đây, chắc chắn không phải tự nguyện.” Bạc Hà nói, “Vậy thì giống chúng ta, chúng ta đi tìm họ, có thể rời khỏi đây hay không khoan nói, dù sao cũng tốt hơn bị nhốt ở đây.”
Ba người tỉnh, hai người đạt ý kiến nhất trí, bất kể White tán thành hay phản đối, thiểu số đều phải phục tùng đa số, gã bèn sáng suốt ngậm miệng, khổ sở vác Gà Chọi lên. Nơi này chứa đầy cơ giáp đáng sợ, cả bọn không dám đi lung tung, đành phải theo đường ray của chiếc xe ban nãy, vừa đói vừa rét lần mò đi về phía trước.
Trên sao Bắc Kinh, Lục Tất Hành vừa được thả ra lập tức đi tìm Lâm Tĩnh Hằng. Không ngờ bị hụt, được Penny cho biết Tứ Ca đã rời khỏi sao Bắc Kinh!
Lâm người này hơi ru rú trong nhà, năm năm chưa rời khỏi tầng khí quyển nửa bước, kết quả là hôm nay lại đi xa.
Điều này không thể giải thích bằng hai chữ “xui xẻo”, một bên mí mắt Lục Tất Hành bắt đầu giật như điên.
“Chị Penny,” Lục Tất Hành nói, “Có thể cho em mượn một cơ giáp không?”
Penny như một người đàng hoàng, nghiêm túc nói: “Lục tiên sinh nói gì thế, cơ giáp là võ trang phi pháp mà.”
Lục Tất Hành: “…”
Hai mươi phút sau, người của Hắc Động kinh ngạc nhìn thấy, Tứ Ca vốn đã rời khỏi sao Bắc Kinh lại quay về!
Penny dụi mắt, còn tưởng mình hoa mắt, liền thấy “Tứ Ca” này mặt trầm như nước, nói chuyện ngắn gọn như bình thường: “Chuẩn bị, tôi phải ra ngoài một chuyến.”
Penny không hiểu gì hết, song nhìn thần sắc hắn cũng không dám hỏi, vội vàng đuổi theo: “Đi đâu? Anh cần tàu vũ trụ hay cơ giáp… Tứ Ca, anh đi đâu?”
“Cơ giáp.” “Tứ Ca” dừng bước, kế đó điềm nhiên rẽ một góc vuông, mở cửa vào nhà vệ sinh.
Bởi vì Lâm Tứ Ca bình thường cũng bộ dạng kênh kiệu như trúng độc đắc này, Penny tuy rằng lòng đầy nghi hoặc song cũng không dám hỏi, quay người đi chuẩn bị.
Trong nhà vệ sinh, Lục Tất Hành lợi dụng con chip thần bí ngụy trang thành Lâm hai tay chống bồn rửa tay, thở dài ra một hơi, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt màu xám đậm trong gương giây lát, nâng cằm lên xoay mặt từ trái qua phải một vòng, tự cười với chính mình.
Nụ cười của Lâm rất hiếm gặp, Lục Tất Hành tự mình ra tay cơm no áo ấm, thay đổi góc độ nhìn ngắm đủ, cuối cùng còn chưa đã nghiền, giơ hai ngón tay hôn gió trong gương một cái.
Hôn xong tự hù mình sợ hết hồn.
“Mày bị bệnh à?” Lục Tất Hành nghĩ, “Để anh ta nhìn thấy nhất định sẽ làm thịt mày.”
Cậu vội vàng một vừa hai phải, không dám giày vò mặt Lâm nữa, dựa vào khoa học kỹ thuật và diễn xuất lừa được cơ giáp sau đó lập tức khởi hành – trên cơ giáp bọn nhãi con kia lái đi có gắn camera dạy học của học viện, thật sự muốn lần theo dấu vết không hề khó.
Chỉ là…
Lục Tất Hành nhìn đích đến trên thiết bị theo dõi, nhíu mày, trầm giọng phát ra chỉ lệnh: “Kiểm tra hệ thống phòng ngự và vũ khí dự trữ của cơ giáp này.”
Lúc này, các vị khách đang ở trạm không gian Độc Sào bị dẫn đến “khu khách quý” của hải tặc vũ trụ, trong khu khách quý không có thí nghiệm cơ thể người khó bề tưởng tượng và nghiên cứu viên lạnh băng, ra vào đều là nhân viên phục vụ máy móc, một quán bar nhỏ làm khu hoạt động công cộng, bốn phía là một vòng các căn phòng xa hoa, đãi ngộ rất không tệ.
Nhưng không ai có tâm trạng hưởng thụ rượu ngon và bò bí-tết, quanh quầy bar vắng tanh, mỗi người đều ở trong phòng chú ý chặt chẽ tình hình chiến đấu của liên minh bảy đại thiên hà.
Bọn hải tặc có nguồn tin đặc thù, ở Thiên Hà Số 8, tin tức nhanh hơn phía chính phủ nhiều.
Khu ảnh hưởng nặng từ hải tặc vực ngoại xâm phạm quy mô lớn lần này nằm ở Thiên Hà Số 1, thông qua cứ điểm Bạch Ngân đánh thẳng một mạch, nghe nói các chính khách liên minh đều đã rút khỏi Votaw.
Lâm Tĩnh Hằng đi qua đi lại trong phòng, ngón cái nằm ngang lòng bàn tay, bốn ngón tay khác gõ trên đó theo quy luật, tuy rằng trên mặt không lộ ra vẻ nôn nóng, chân đã đi mấy chục vòng như kéo cối xay.
Rốt cuộc, Trạm Lư như thể tham thiền bên cạnh mở mắt ra: “Tiên sinh, tôi đã lấy được tin tức cụ thể của sao thủ đô.”
Lâm Tĩnh Hằng ngẩng đầu lên.
“Thư ký trưởng bị ám sát thiệt mạng trên đường đưa phu nhân về nhà sau khi vũ hội kết thúc.”
Hô hấp của Lâm Tĩnh Hằng không tự chủ được tạm dừng.
Cũng may sau đó Trạm Lư liền bổ sung: “Phu nhân Gurdon được vệ sĩ cứu, không bị thương, ba giờ sau Thiên Hà Số 1 báo động, các nhân vật quan trọng của sao thủ đô bắt đầu rút đến cứ điểm ‘Thành Thiên Sứ’, phu nhân thuộc nhóm đầu tiên được đưa đi.”
Lâm Tĩnh Hằng nghe thế trầm mặc một lúc, sau đó hắn nghiêng người dựa lên tủ ti vi bên cạnh, một chân chống đất, một chân khác đặt hờ bên trên, mũi chân tùy ý gõ gõ mặt đất: “Lạ thật, nhà Gurdon đối xử tốt với em ấy như vậy? Thế nào, quản ủy hội Vườn Địa Đàng định thay đổi hình tượng, biến thành hiệp hội bảo vệ quyền lợi quả phụ à?”
Sao thủ đô Votaw là bàn cờ chính trị của đại biểu bảy đại thiên hà, mà vượt lên trên hệ thống hành chính của bảy đại thiên hà là hội lập pháp và quản ủy hội Vườn Địa Đàng, song phương cản tay nhau, không phải gió đông thổi bạt gió tây thì là gió tây thổi bạt gió đông, mấy năm nay theo hệ thống Vườn Địa Đàng không ngừng lớn mạnh, quản ủy hội đã mơ hồ vượt lên hội lập pháp, thành cơ cấu quyền lực chung cực của nền văn minh nhân loại.
Thư ký trưởng người này bề ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa, sở dĩ có thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong quốc hội, chính bởi vì ông nội hắn là một trong bảy ủy viên cố định của “quản ủy hội”.
“Tin tức trước mắt tôi nhận được là thế này,” Trạm Lư nói, “Sau sự kiện ám sát, Lâm phu nhân bị yêu cầu mở Vườn Địa Đàng, mở trao quyền hệ thống y tế – từ sau khi ngài đi khỏi, phu nhân đã chặn Vườn Địa Đàng, đây là lần đầu tiên mở ra, kết quả phát hiện phu nhân không bị thương, nhưng đã mang thai, là ông ủy viên Gurdon đích thân đưa phu nhân đi.”
Mũi chân Lâm Tĩnh Hằng gõ mặt đất khựng lại, chớp mắt ấy hai gò má hắn hơi căng lên, vừa như hoang mang vừa như phẫn nộ, song hết thảy cảm xúc chưa lộ ra đầu mối đã lại ẩn đi toàn bộ, hắn cụp mắt xuống, ra vẻ thờ ơ “À” một tiếng, không nói nữa.
Lúc này, có người gõ cửa.
Trạm Lư còn chưa kịp kéo hẳn cửa ra thì Độc Nhãn Ưng đã ngang ngược xông vào.
Trạm Lư lịch sự chào hỏi: “Chào buổi tối Lục tiên sinh.”
“Chào cái đếch!” Lục tiên sinh mắt uyên ương thô lỗ trả lời, tiếp đó lão tựa hồ nhìn ra điều gì từ khuôn mặt nhợt nhạt khác thường của Trạm Lư, “Từ từ, mày… mày không phải là Trạm Lư chứ?”
“Phải thưa Lục tiên sinh.” Trí tuệ nhân tạo nhanh chóng phân tích vẻ mặt lão, sau đó nghiêm túc nói, “Biểu cảm nhỏ của ngài biểu hiện, ngài rất bất mãn đối với tôi, cho rằng tôi ‘nhận giặc làm cha’. Có thể ngài đã hiểu lầm, trong thân phận tôi hiện dùng không được cài đặt nhận ai làm cha.”
Độc Nhãn Ưng: “…”
Độc Nhãn Ưng không mặc áo khoác, để lộ thân hình thuộc về tay buôn lậu súng đạn – trên vai là giáp phòng hộ có thể kéo dài, hai bên hông trái phải đều giắt một khẩu súng, trong giày cắm một con dao laser, trên cổ tay lắp hai vòng máy bắn roi hạt, võ trang đầy đủ, đủ tư cách đi làm bom người, lão chẳng thèm để ý Trạm Lư, với tay chốt cửa: “Họ Lâm, sao mày còn chưa chết?!”
Lâm Tĩnh Hằng: “Nhờ phúc ông anh.”
“Mẹ mày bớt nói nhảm đi,” Độc Nhãn Ưng lom lom nhìn hắn, hạ giọng, “Mày đến Thiên Hà Số 8 làm gì?”
“Tị nạn chứ làm gì,” Lâm Tĩnh Hằng buông tay, “Người muốn lấy mạng tôi nhiều lắm.”
“Ha,” Độc Nhãn Ưng nhe hàm răng nhọn hoắt, “Mày cũng có ngày hôm nay?”
Lâm Tĩnh Hằng không chấp nhặt: “Ngồi đi, sao thế? Tôi khiến ông căng thẳng như vậy à?”
Lâm Tĩnh Hằng vậy mà còn sống, thế thì cũng đành, từ xưa tai họa để lại ngàn năm mà, Độc Nhãn Ưng kinh ngạc đề phòng một hồi là được. Nhưng sau đó lão lại nghe người ta kêu “Tứ Ca”, bấy giờ mới ý thức được Lâm Tĩnh Hằng chính là “Lâm Tứ Ca” thần bí trên sao Bắc Kinh β.
Năm năm trước, bởi nghe nói Lâm Tĩnh Hằng rốt cuộc chết rồi, Độc Nhãn Ưng mắt nhắm mắt mở thả Lục Tất Hành tự mình đi chơi, dù sao dưới gối lão chỉ có một đứa con trai như vậy, cho nên vẫn dùng vài thủ đoạn, không đến mức giám sát Lục Tất Hành mỗi ngày đang làm gì, chỉ là tùy thời biết tọa độ và tình hình sức khỏe của cậu.
Độc Nhãn Ưng vẫn biết, đứa con trai cưng ấy ở ngay trên sao Bắc Kinh β!
“Mười lăm năm trước tao đã nói với mày,” Độc Nhãn Ưng thấp giọng nói với tốc độ rất nhanh, “Bà ấy chết rồi, chết rồi! Mẹ kiếp lúc tao lôi bà ấy ra cửa cabin người đã tắt thở, kể cả đứa bé kia! Chip năm đó tao đã giao cho mày rồi, sao mày còn âm hồn bất tán?”
Lâm Tĩnh Hằng nhìn lão một cái: “Tôi không có ác ý.”
Độc Nhãn Ưng gằn từ kẽ răng ra một câu: “Tốt nhất là mày không có!”
“Lục Tín là thầy của tôi,” Lâm Tĩnh Hằng bình tĩnh nói, “Tôi muốn tìm đứa trẻ đó, cũng là để chăm sóc nó.”
Độc Nhãn Ưng cười cay nghiệt: “Mày chăm sóc nó? Thế tao phải nói một câu, may mà nó chưa sinh ra đã chết.”
Lâm Tĩnh Hằng không hé răng, quay người rót cho lão ly rượu, rượu lóng lánh và ly thủy tinh lóng lánh theo bàn nhẹ nhàng trượt đến trước mặt Độc Nhãn Ưng, động tác của hắn như một người pha chế rượu chuyên nghiệp, rượu không bắn ra một giọt nào.
“Ông nói cũng có lý,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Sao thủ đô quả thật không an toàn, bây giờ đã bị nổ bay rồi.”
Hắn vừa dứt lời, trên màn hình trong góc phòng liền hiện lên một hàng chữ to, như sợ người ta không nhìn thấy: “Quân đội bạn đã đánh vào đại sảnh quốc hội liên minh!”
Sau đó là một đoạn phim ngắn, công viên Sâm Lâm của Votaw bốc khói đặc cuồn cuộn, tòa nhà quốc hội một ngày trước còn ca múa thái bình cháy đen một nửa, rừng bia tan hoang, các ánh sáng văn minh làm bằng đá chết không có chỗ chôn, bị xe cơ giáp mặt đất rung “ù ù” nghiền qua, hóa thành bột mịn, bọn hải tặc vũ trụ quần áo xốc xếch từ trên xe cơ giáp bước xuống, cười sằng sặc tè vào xác rừng bia.
“… Đệch.” Độc Nhãn Ưng phun ra một tiếng cảm khái lời ít ý nhiều, mặc dù ghét Lâm Tĩnh Hằng và căm hận liên minh nhưng lão cũng không hề muốn để đám điên không biết là người hay súc vật này thống trị tám đại thiên hà, “Cứ điểm Bạch Ngân của mày làm bằng giấy à?”
“Cao tầng sao thủ đô có người làm phản,” Lâm Tĩnh Hằng thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bảy đại thiên hà không có quyền tự trị quân sự, Thiên Hà Số 1 bất ngờ bị tấn công, các nơi khác căn bản không kịp phản ứng, hải tặc vũ trụ im lặng trăm năm, một đòn tất trúng, ắt hẳn ủ mưu đã lâu – Trạm Lư, quét tình hình trạm không gian cho ta.”
Độc Nhãn Ưng: “Mày muốn làm gì?”
“Tìm hiểu rõ trước đã.” Lâm Tĩnh Hằng trầm giọng nói, “Trên tay bọn chúng hẳn không chỉ có một quân bài ‘kế hoạch gặp quỷ’ như vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook