Tận Thế Trùng Sinh Ta Điên Cuồng Độn Vật Tư Nghịch Tập Đại Lão
-
1: Tận Thế Thật Sự Tới!
Hôm nay là ngày 26 tháng 4, trời nắng đẹp.
Tống Nhu đứng trên vỉa hè với chiếc cặp sách trên lưng đang chờ đèn đỏ phía đối diện chuyển sang xanh.
Sắc mặt cô có chút tái nhợt, ngước nhìn ánh nắng chói chang, chói mắt đến mức muốn khóc.
Đây mới là cuộc sống, chứ không phải địa ngục lạnh lẽo và tàn khốc kia.
Tống Nhu chăm chú nhìn vào siêu thị lớn ở phía đối diện cách đó không xa.
Trong ánh mắt cô ngoài những chiếc xe đang chạy, còn có nụ cười tươi của những người qua đường.
Nhưng có ích gì chứ? Tống Nhu nhìn vào từng khuôn mặt, tự hỏi năm ngày sau, ai sẽ là người đầu tiên biến thành zombie và cắn vào cổ người khác.
Nghĩ đến đó,Tống Nhu liền lạnh cả người.
Tính cả hôm nay chỉ còn năm ngày nữa là đến kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5 ngày Quốc tế Lao động.
Nhưng ai mà biết được, tận thế cũng sẽ đến vào ngày đó và thế giới tươi đẹp, ấm áp này sẽ trở thành địa ngục."
Mà cô - Tống Nhu, đã từng là một bộ cái xác không hồn trong Địa Ngục đau khổ.
Nhớ lại tất cả những gì đã trải qua trong kiếp trước, trong mắt Tống Nhu tràn đầy sự căm hận kìm nén.
Vào đêm trước khi ngày tận thế đến, cô đã bảo bảo mẫu mua rất nhiều thức ăn và đồ ăn vặt, vì kỳ nghỉ 1 tháng 5, anh trai cô - Tống Lâm sẽ trở về từ trường đại học.
Ngày hôm đó, cô đột nhiên muốn đến siêu thị đối diện khu chung cư để mua thêm một số thứ, nhưng khi đến cửa khu chung cư, cô thấy bên ngoài đã hỗn loạn.
Trên đường phố, mọi người hét lên điên cuồng, chạy tán loạn, thậm chí nhiều người còn bị thương.
Tống Nhu nghĩ rằng đã xảy ra một cuộc bạo loạn nào đó, thấy vậy liền quay người chạy trở lại.
Cô vừa chạy được hai bước thì nghe thấy ai đó gọi tên mình từ phía sau.
Cô quay đầu lại, thấy ba người bạn cùng lớp gồm hai nữ một nam đang trông rất hoảng sợ.
Có lẽ họ đang chơi ở gần đó và đã gặp phải chuyện này.
Thấy họ cầu xin cô với vẻ mặt sợ hãi, Tống Nhu đã đồng ý đưa họ về nhà cùng.
Cô nghĩ rằng, mặc dù bình thường mối quan hệ không thân thiết lắm, nhưng bây giờ bên ngoài rất hỗn loạn, để bạn cùng lớp đến nhà mình trú ẩn trước cũng chẳng sao.
Không kịp hỏi thêm, Tống Nhu liền vội vã dẫn ba người họ về nhà.
Đến khi về tới nhà, ngồi trên ghế sofa, Tống Nhu đưa cho mỗi người một lon cola, rồi mới tò mò hỏi: "Rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hai cô bạn học nữ là Lý Phán Phán cùng Trương Hiểu Y còn bạn học nam tên Ngụy Tử Hạo .
Lý Phán Phán và Trương Hiểu Y vẫn còn run rẩy, ôm chặt lấy nhau một cách sợ hãi, thậm chí tiếng răng đánh vào nhau cũng truyền đến tai của Tống Noãn một cách rõ ràng.
Ngụy Tử Hạo là nam sinh, dũng cảm hơn một chút,hắn uống một ngụm Coca Cola mới bình tĩnh lại một chút, mới lắp bắp trả lời: “Xó… xác sống, là, là tận thế! Tận thế thật sự đã đến, quái vật, rất nhiều rất nhiều! Cắn người… chết rồi, chết rồi lại sống lại!”
Tống Noãn nhíu mày, mặc dù lắp bắp nhưng thực ra Ngụy Tử Hạo đã nói rất rõ ràng.
Tống Noãn không phải chưa từng xem phim về xác sống và tiểu thuyết về tận thế, nhưng cảnh này lại thực sự xảy ra trong đời thực sao? Điều này nghe có vẻ quá hoang đường.
Nhưng Tống Noãn không thể không tin, Ngụy Tử Hạo vừa dứt lời thì Lý Phán Phán và Trương Hiểu Y liền hét lên thất thanh khiến tai Tống Noãn đau nhói.
Cô lấy điện thoại ra, lướt qua vòng tròn bạn bè và Weibo, phát hiện ra tràn lan các video về xác sống cắn người, trong video, những cảnh tượng đẫm máu khiến Tống Noãn muốn nôn mửa.
Nhưng cô không thể không quan tâm đến sự ghê tởm trong lòng mình, liền vội vàng gọi điện cho anh trai Tống Lâm, hôm nay anh vốn dĩ phải về nhà nhưng nếu bên ngoài thực sự tệ như những gì trên mạng nói, vậy thì anh ấy làm sao có thể về nhà được?
May mắn thay, Tống Lâm vẫn nghe máy.
Giọng nói dịu dàng của anh trấn an Tống Nhu: “Nhu Nhu đừng sợ, anh trai bây giờ rất an toàn.
Bên ngoài tình hình khá phức tạp, em ở nhà đừng đi đâu cả.
Có thể anh trai sẽ về nhà muộn vài ngày, nhưng anh nhất định sẽ quay lại đón Nhu Nhu, em nhớ tự bảo vệ mình nhé.”
Giọng nói mềm mại của Tống Nhu nghẹn ngào: “Dạ, em sẽ đợi anh về.
Em đã mua rất nhiều đồ ăn ở nhà rồi, anh trai đừng lo lắng cho em, em sẽ không đi đâu cả.”
Nếu có một chút khả năng, Tống Nhu biết anh trai sẽ không để cô ở nhà một mình chờ đợi, đặc biệt là không biết phải đợi đến khi nào, vậy nên tình hình bên ngoài thực sự tệ hại đến vậy.
Vậy bây giờ phải làm sao đây?
Tống Nhu ngẩng đầu nhìn về phía những người bạn cùng lớp đang ngồi trên ghế sofa bên kia.
Cô có chút bối rối, không biết phải làm sao
Anh trai không biết khi nào mới về, đồ ăn trong nhà tuy nhiều nhưng một mình cô có lẽ đủ để chờ đến khi anh trai về, nhưng bây giờ lại thêm ba người nữa…
Nhưng nếu để họ rời đi, bên ngoài bây giờ hỗn loạn như vậy, nếu họ gặp chuyện chẳng may, thì lương tâm của cô cũng khó chịu.
Nghe thấy anh trai Tống Nhu sẽ quay lại đón cô, Lý Phán Phán đã cảm thấy khá hơn một chút nhưng Trương Hiểu Y lại càng sụp đổ hơn, cô ấy khóc lóc đòi về nhà, đòi về tìm bố mẹ.
Lý Phán Phán thấy vậy liền bịt miệng Trương Hiểu Y lại, ánh mắt thăm dò nhìn về phía Tống Nhu.
Tống Nhu ở trường vốn là học sinh ưu tú, lại xinh đẹp và tính cách cũng rất tốt.
Bây giờ bên ngoài trở nên như vậy, đương nhiên Tống Nhu sẽ không đuổi họ đi, nhưng nếu Trương Hiểu Y cứ khóc lóc đòi đi như vậy, Tống Nhu chắc chắn cũng sẽ không giữ họ lại.
Họ đâu có biết bên ngoài bây giờ ra sao, có lẽ ngay cả khi chưa ra khỏi khu chung cư này, họ đã bị xác sống cắn xé sạch sẽ, hoặc trở thành một trong số chúng rồi.
Không được! Cô không muốn chết!
Cô thì thầm vào tai Trương Hiểu Y hai câu, tiếng khóc của Trương Hiểu Y khựng lại rồi dần dần nhỏ đi…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook