Lâm Phong vội vàng kéo khoá cửa, lại phát hiện khe cửa đã bị đóng băng, gã sửng sốt.
"Sao lại thế này?"
"Huhu......"
Sở Du Ninh bất lực khóc hai tiếng: "Tôi cũng không biết!"
Cô kinh hoảng nói: "Tôi không mở được cửa, có phải cửa hỏng rồi không?"
"Cô....!Trước tiên cô biến thành hạt cát trốn vào góc tường, tôi sẽ đá văng cái cửa."
"Được."
Sở Du Ninh giống như gặp cứu tinh vừa khóc thút thít vừa nói, nhưng trong lòng cô căn bản không nhúc nhích chút nào, cũng không biết Lâm Phong là ngu thật hay là do tác dụng của thuốc đã ảnh hưởng đến khả năng quan sát của gã, cái cửa này rõ ràng đã bị băng bao trùm, còn không cả mở được khe cửa thì sao có thể đạp tung cái cửa?

Quả nhiên "Ruỳnh!" Một tiếng vang lớn, cửa......!Không chút sứt mẻ.
Trên thực tế băng hệ dị năng ở trên cánh cửa này là lỗ hổng lớn nhất trong tổng thể, mục tiêu của Triệu Tiêm Tiêm là Lục Dĩ Minh, cho nên ả tin tưởng Lục Dĩ Minh sẽ thẳng đến chỗ của ả, cũng sẽ không để ý tới Sở Du Ninh ở trong WC, cho dù cô ấy có kêu cứu cũng vô dụng.
Nhưng người trúng thuốc lại là Lâm Phong thì không giống nhau, người gã tìm là Sở Du Ninh.
Triệu Tiêm Tiêm chính là chết cũng sẽ không nghĩ đến chuyện ả hạ thuốc lại bị Lục Dĩ Minh phát hiện, không chỉ như thế Lục Dĩ Minh còn đổi cho Lâm Phong ăn.
Lâm Phong nhìn cửa giận đỏ hai mắt, một quyền đánh vào trên cửa dọa Sở Du Ninh nhảy dựng, tiếng khóc bên trong cánh cửa ngừng lại, tiếng thở dốc nặng nề của Lâm Phong ngoài cửa lại càng thêm rõ ràng.
"Lâm Phong.....!Anh.....!Làm sao vậy?"
Âm thanh của Sở Du Ninh run rẩy hỏi, giống như sợ hãi không dám đối mặt với những gì Lâm Phong sắp nói.
Lâm Phong hung hăng nghiến răng vừa muốn mắng chửi người thì lại ngửi thấy một cỗ hương vị dâm mĩ, theo kia cổ hơi thở nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Triệu Tiêm Tiêm đang nằm ở giường tầng trên.
Lúc này Triệu Tiêm Tiêm đã bị tìиɦ ɖu͙ƈ chi phối, khó nhịn đưa bàn tay vào trong quần, tự mình vạch tiểu huyệt ra.

Cỗ hương vị này chính là hương vị dâʍ ŧɦủy̠ của ả.
Lâm Phong đã bao giờ ngửi thấy cái hương vị này, thấy một màn như vậy ánh mắt thẳng tắp.
Sở Du Ninh thấy Lâm Phong nửa ngày không nói chuyện vội vàng mạnh mẽ đập cửa WC: "Lâm Phong! Lâm Phong!"
Trên mặt Lâm Phong thoáng hiện một tia giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn bại bởi du͙ƈ vọиɠ của thân thể, hắn bỏ qua Sở Du Ninh đang chờ được cứu đi nhanh lên giường tầng hai, không đợi đi đến mép giường đã sốt ruột bổ nhào vào trên người Triệu Tiêm Tiêm.

Triệu Tiêm Tiêm đã dục cầu bất mãn thật lâu, Lâm Phong cả ngày đi theo bên người Sở Du Ninh cũng suy nghĩ thật lâu, củi khô lửa bốc đụng nhau, không cần nghĩ cũng biết là tình cảnh gì.
Có thể là trong tiềm thức gã biết người phụ nữ dưới thân là người khác, Lâm Phong vừa lên đã lột hai người quần thọc thẳng vào, sau đó cũng không chịu làm màn dạo đầu đã trực tiếp làm.
Trên thực tế cũng không cần màn dạo đầu, Triệu Tiêm Tiêm đã sớm đói khát từ lâu.
Sở Du Ninh nghe thấy âm thanh liền nhướng mày, tiếp tục nỗ lực làm việc mà mình nên làm.
Cô vừa khóc vừa gõ cửa:
"Lâm Phong, không cần, không cần như vậy được không...!Lâm Phong!"
Âm thanh của cô bất lực lộ ra tuyệt vọng, như thể cô vừa nhìn thấy một ngọn lửa ấm áp, và ánh sáng kia chỉ xuất hiện được hai giây liền dập tắt.

"Không muốn!"
Cô khóc trong tuyệt vọng, từ mạnh mẽ gõ cửa đến vô lực nằm liệt ngồi xuống trên mặt đất.


Giọng nói đều xen lẫn tiếng khóc không ngừng: "Không cần.....!Đối xử với tôi như vậy......"
Băng của Triệu Tiêm Tiêm không bao lâu liền tan, có lẽ là do ả đã tính kỹ thời gian, nếu người trúng chiêu là Lục Dĩ Minh, Sở Du Ninh tám phần sẽ tránh không khỏi lần hãm hại này.
"Cành cạch!" Cửa WC bị mở ra, Sở Du Ninh ngước đôi mắt sưng đỏ ngẩng lên đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Lục Dĩ Minh.
Nhìn người đến là Lục Dĩ Minh, trong mắt Sở Du Ninh hiện lên hối hận, sớm biết......!Cô đã dừng lại.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương