Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
-
Chapter 8: Bồi Luyện
Hô!
Ha!
Còn chưa đi đến Diễn Võ Trường, Đỗ Cách đã nghe được rất nhiều tiếng ồn ào, sau đó, hắn bước nhanh hơn một ít.
Phùng Cửu không nói tỉ mỉ, chỉ nói cho Đỗ Cách biết nơi này là thế giới võ hiệp, lại không nói cho hắn biết cấp bậc và tiêu chuẩn võ công của thế giới này là cao võ hay là tiểu võ.
Ít nhất hiện tại Đỗ Cách cũng không cảm giác được nội lực di chuyển trong cơ thể gì đó.
Cũng có thể là có nội lực, mà hắn lại không biết xài.
Nói ngắn lại, cơ thể sau khi đoạt xá không có gì khác biệt với cơ thể ở trái đất.
Cho nên hắn rất muốn biết võ công của thế giới này là như thế nào, có giống với võ công được miêu tả trong tiểu thuyết võ hiệp ở trái đất không?
Đỗ Cách mặc quần áo bồi luyện, ven đường không có ai cản hắn, chỉ thỉnh thoảng quay đầu tò mò nhìn về phía này, giống như kinh ngạc vì sao hắn bị thương nặng như thế này rồi mà còn chui đầu vào Diễn Võ Trường nữa? Các đệ tử kia sắp sửa điên cuồng vì đại hội võ lâm rồi, cho dù không bị thương nặng thì cũng nên tìm cớ trốn vài tháng, không nên chạy ra đây tìm đánh mới đúng!
...
Đi vào cổng chính của Diễn Võ Trường, Đỗ Cách đã bị hai người trong luyện võ trường hấp dẫn lực chú ý.
Trong đó có một người cũng mặc quần áo bồi luyện giống như hắn, một người khác là thanh niên mặc áo luyện công màu trắng, hai người đang đánh nhau.
Động tác nhanh nhẹn, động tác hai người cực kỳ mạnh mẽ, né trái tránh phải, quyền cước bay lên bay xuống, kéo theo tiếng xé gió vù vù, làm người hoa cả mắt, còn đẹp hơn MMA ở trên trái đất rất nhiều.
Nhưng mà không có đặc hiệu gì xuất hiện, có lẽ là bối cảnh tiểu võ.
Đỗ Cách đưa ra phán đoán, sau đó vô cùng bi ai mà phát hiện, bồi luyện đúng là có võ công, nhưng hắn lại không có bất cứ ký ức gì về võ công, ký ức thân thể gì cả...
Đột nhiên.
Thanh niên mặc đồ luyện công màu trắng chừng hai mươi tuổi làm ra một động tác giả, một chưởng xuyên tim, đánh thẳng vào ngực của bồi luyện.
Răng rắc!
Bồi luyện kêu rên thảm thiết, bay ngược ra ngoài, đụng rầm vào kệ đựng binh khí, sau đó mới té ngã xuống đất, phun ra một búng máu tươi, giãy dụa vào cái rồi không nhúc nhích nữa, không biết còn sống hay đã chết.
Đỗ Cách nhìn phần ngực hơi lún xuống của tên bồi luyện, người kia vẫn nằm yên không nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm túc.
Giờ phút này, hắn đột nhiên biết được vì sao Phùng Cửu lại sốt ruột muốn rời khỏi Phùng gia đến thế, mấy tên này đúng là không coi người bồi luyện là người, xương ngực bị đánh lún xuống, tám chín mươi phần trăm là sống không nổi...
Tiếng trầm trồ khen ngợi làm Đỗ Cách giật mình tỉnh lại.
Đỗ Cách lại nhìn về phía Diễn Võ Trường, ngoại trừ những người bồi luyện thương thay cho tình cảnh của đối phương, những đệ tử đích truyền và gia phó Phùng gia đứng coi xung quanh đều lớn tiếng khen ngợi.
Thật sự coi rẻ mạng người đến mức này sao?
Đỗ Cách bĩu môi, gia tộc như rác rưởi!
Thanh niên trẻ tuổi mặc áo trắng rút một cây quạt xếp đeo bên hông, giả vờ giả vịt mà mở ra, dán sát vào cơ thể ưu nhã phe phẩy, vui vẻ hưởng thụ lời khen ngợi của những người khác.
Một người nam tử trung niên để râu dài tung người đi đến bên cạnh bồi luyện, cúi đầu kiểm tra vết thương của hắn ta, sau đó mới gọi hai người đến khiêng hắn ta xuống, nhìn về phía thanh niên, khen ngợi:
“Vân Kiệt, ngươi vận dụng chiêu Toái Tâm Thiết Ngọc này càng thêm thuần thục, làm người ta khó mà đề phòng.”
“Nhị thúc quá khen, chờ tiểu chất luyện thêm ba tháng nữa, luyện chiêu Đoạn Kim Toái Ngọc lên đến đại thành, nhất định sẽ kiếm được một vị trí cho Phùng gia chúng ta ở đại hội võ lâm.”
Tam công tử dường như rất hài lòng với chiêu thức lúc nãy, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, lại quay đầu gật đầu mỉm cười với người nam tử trung niên kia. Từ đầu đến cuối, hắn ta cũng không hề liếc nhìn đến tên bồi luyện bị hắn ta đánh trọng thương gần chết kia.
Đoạn Kim Toái Ngọc?
Tên võ công củ chuối thật, vừa nhìn là biết ngay không phải tên võ công của gia tộc lớn gì, Đỗ Cách chửi thầm trong lòng.
...
Tam công tử Phùng gia, Phùng Vân Kiệt và đệ đệ gia chủ của Phùng gia Phùng Thế Nhân là Phùng Thế Nghĩa, Đỗ Cách âm thầm gắn nhãn tên cho mấy người bọn họ.
Phùng Thế Nghĩa vươn tay vuốt bộ râu dài, nhìn Phùng Vân Kiệt cười sang sảng nói:
“Không hổ là tiểu hổ tử của Phùng gia ta, có chí khí. Vân Kiệt, mấy tháng nay ngươi không cần làm gì hết, chỉ cần lo luyện công, có yêu cầu gì có thể nói cho nhị thúc bất cứ lúc nào, lần này Phùng gia có thể nở mày nở mặt hay không, tất cả đều dựa vào ngươi.”
Cầu phú quý trong nguy hiểm.
Đỗ Cách suy nghĩ một lát, đột nhiên đứng thẳng người lên, lớn tiếng nói:
“Phùng nhị gia, tam công tử, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, chuyện có liên quan đến đại hội võ lâm lần này...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook