"Vừa rồi ta ăn nhiều lắm, bây giờ thật sự ăn không nổi nữa."

Đỗ Cách đứng dậy, dưới ánh mắt hốt hoảng của Phùng Cửu đi quanh hắn vài vòng. sau đó hắn đột nhiên đứng lại, nhìn Phùng Cửu lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói.

"Cửu ca, ngươi đi sai đường rồi."

Phùng Vân Minh vốn định đi phân phó người hầu gọi thầy thuốc đến khám bệnh cho Phùng Cửu, nghe vậy thì lập tức ngừng lại.

"Sai rồi?"

Phùng Cửu sửng sốt, theo bản năng hỏi ngược lại.

"Đúng vậy, sai rồi. Lực khôi phục của từ khóa lợi hại như vậy, ngay cả đan điền vỡ vụn cũng có thể chữa trị, ngươi ăn nhiều thứ như vậy mà vẫn còn cảm thấy đau bụng, ngươi không cảm thấy có gì lạ sao?”

Đỗ Cách hỏi.

“Đúng là có chút không bình thường.”

Phùng Cửu nhíu mày.

"Cho nên Cửu ca, ngươi đã hiểu sai từ khoá Thao Thiết này rồi.”

Đỗ Cách nhìn Phùng Cửu.

“Ta hỏi ngươi, Thao Thiết có nghĩa là gì?”

“Mãnh thú hung ác, tham lam, tham ăn.”

Phùng Cửu suy nghĩ một chút, nói.

"Đúng vậy, Thao Thiết đầu tiên là hung thú, tiếp theo mới là tham lam, tham ăn."

Đỗ Cách nói.

“Nhưng còn ngươi thì sao? Nghĩ đến Thao Thiết lại chỉ nghĩ đến việc ăn, còn sự hung ác và thú tính của nó đâu? Hoàn toàn không thể hiểu ra được. Còn tham lam và tham ăn. Cái gọi là tham lam chính là sự thèm thuồng mãi mãi không được thoả mãn. Còn tham ăn thì chính là ăn không tiết chế. Ta hỏi ngươi, những đặc điểm này của Thao Thiết, ngươi đã thực hiện được cái nào rồi?”

"Ta..."

Phùng Cửu á khẩu không nói nên lời, trán hắn dần dần chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Thì ra cách lý giải của hắn đối với từ khóa lại lệch lạc nhiều như vậy. Nhìn vẻ mặt tự tin của Phùng Thất, chua xót trong lòng hắn càng sâu, đây chính là chênh lệch giữa hắn và đối phương sao?

“Cửu ca, cực hạn. Ngươi phải nhớ, tất cả mọi thứ, phải làm đến cực hạn thì mới có thể trưởng thành. Không điên thì không sống được.”

Đỗ Cách nhìn Phùng Cửu rồi nghiêm túc nói.

"Cực hạn?"

Phùng Cửu chớp mắt, nhíu mày lâm vào trầm tư.

Một lát sau, phảng phất như có một luồng sáng hiện lên trong đầu. Hắn mở to hai mắt, dường như đã hiểu được ý nghĩa chung cực của thế giới mô phỏng.

Hắn kích động nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt nhìn Phùng Thất cũng bắt đầu thay đổi. tuy Phùng Thất dày vò hắn không nhẹ, nhưng lại thật lòng chỉ dạy cho hắn!

"Đúng, cực hạn."

Đỗ Cách nắm chặt nắm đấm, trong ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt.

"Ví dụ như ta, dù biết rõ hai chúng ta là quan hệ cạnh tranh, nhưng vì để bảo vệ lợi ích của ngươi, ta vẫn nguyện ý nói cho ngươi biết bí quyết trưởng thành, hoàn toàn không lo lắng tương lai ngươi liệu có phản bội ta hay không. Vì lợi ích của ngươi, ta có thể đánh đổi tất cả, cho dù có là sinh mệnh của mình. Đây chính là duy trì cực hạn, ngươi đã hiểu chưa?”

“Ta hiểu rồi."

Phùng Cửu hít sâu một hơi rồi nhìn Đỗ Cách, vẻ mặt có chút phức tạp. Một lát sau, hắn dường như hạ quyết tâm, nói.

"Thất ca, ngươi yên tâm, ta sẽ không phản bội ngươi. Những thứ mà ngươi dạy ta đủ để ta hưởng thụ cả đời, ta là người biết phân rõ tốt xấu, lần này ta xin phục ngươi. Ngươi yên tâm, tiếp theo ta sẽ cố gắng hết sức để giúp ngươi trưởng thành.”

“Cửu ca, quan hệ của chúng ta là quan hệ hợp tác, không có chuyện ai sẽ phụ trợ cho ai. Nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành thì mới có thể đi xa hơn. Vẫn câu nói cũ, tương lai khi chúng ta kề vai chiến đấu, ta hy vọng ngươi có thể yên tâm giao lưng ngươi cho ta."

Đỗ Cách nhìn Phùng Cửu, ánh mắt mang theo ý cười.

“Bây giờ ngươi còn muốn uống thuốc không?”

“Không uống.”

Phùng Cửu cười, ánh mắt dần trở nên cuồng nhiệt.

“Ta muốn ăn thêm, ăn không được cũng phải ăn, cho dù dạ dày có vỡ căng thì cũng không ngăn cản được khát vọng ăn uống của ta.”

“Đúng vậy, thứ ta cần chính là sự tàn nhẫn này.”

Đỗ Cách tán thưởng nhìn Phùng Cửu.

“Nhưng thuốc thì vẫn phải uống.”

“Vẫn phải uống?”

Phùng Cửu lại hồ đồ rồi.

“Đúng, phải uống. vừa uống thuốc hỗ trợ tiêu hoá, vừa uống thuốc nhuận tràng.”

Đỗ Cách nói.

“Phải luôn khiến dạ dày ở trong trạng thái trống rỗng, khi đó mới có thể duy trì được sự thèm ăn mạnh mẽ.”

"Thuốc nhuận tràng?"

Phùng Cửu nuốt nước miếng, tưởng tượng hình ảnh mình vừa ngồi xổm trong hố xí vừa ăn uống, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Hắn cảm thấy Thao Thiết không phải sử dụng như vậy.

Nhưng giờ khắc này hắn đã bị Đỗ Cách dẫn theo tiết tấu, trong đầu đều là sự điên cuồng cực hạn, chẳng thể nào tìm được điểm sai lầm trong câu nói của hắn!

Nghĩ đến khoảng cách giữa mình với hắn, Phùng Cửu cắn răng nói.

“Được, ta làm.”

......

Cùng lúc đó.

Sau khi nghe xong bài phát biểu hùng hồn của Phùng Thất, hai huynh đệ Phùng Vân Minh đều chấn động đến tê cả da đầu, lông tơ dựng đứng.

Phùng Vân Minh dùng sức nuốt nước bọt, khiến cổ họng khô khốc trở nên ướt át một chút, đồng thời thầm nghĩ, đây có lẽ chính là thứ gọi là ma tính!

Quá độc ác!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương