Phùng Vân Kiệt đỏ mặt:

"Thất tiên sinh, tư chất tập võ của ta tương đối ưu tú. là người có hy vọng đạt được thứ hạng cao, đồng thời tiến vào Kiều gia thánh địa nhất của Phùng gia hiện tại."

"Vậy chính là không có!"

Đỗ Cách lắc đầu, cười nói.

"Tam công tử, có lẽ trước kia chỉ có ngươi có cơ hội, nhưng hiện tại không giống. Đừng quên, ta và Phùng Cửu cũng là người Phùng gia."

Ánh mắt của những người ở đây không hẹn mà cùng tập trung về phía Đỗ Cách.

"Còn nửa năm nữa là đến đại hội võ lâm, thiên ma giáng thế, ai có thể nói nửa năm sau sẽ xảy ra chuyện gì chứ?"

Đỗ Cách đi tới đi lui vài bước, cuối cùng đứng yên, ánh mắt dừng lại trên người gia chủ Phùng Thế Nhân, cười nói.

"Gia chủ, thế đạo thay đổi, chúng ta phải học cách nhìn vấn đề bằng một ánh nhìn phát triển hơn. Tâm lớn bao nhiêu thì sân khấu sẽ lớn mấy nhiêu, nói không chừng nửa năm sau, võ lâm thánh địa Kiều gia sẽ đổi thành họ Phùng."

Phùng Thế Nhân vừa bưng chén trà lên uống thì nghe Đỗ Cách nói lời này, nước trà bất thình lình sặc vào cổ họng, hắn ho khan vài tiếng để hoãn lại, sau đó bất đắc dĩ nói.

"Thất tiên sinh, việc này ngài nói ở Phùng gia thì được, nhưng sau khi ra ngoài thì đừng tuyên dương lung tung."

"Gia chủ yên tâm, ta tất có chừng mực. Bắt đầu từ giây phút ta đứng ở đây thì ta và Phùng gia đã được trói chung trên một chiếc thuyền, cùng chung vinh nhục. chuyện bất lợi cho Phùng gia, ta tất nhiên sẽ không làm."

Đỗ Cách gật gật đầu với Phùng Thế Nhân, sau đó lại nhìn Phùng Vân Kiệt.

"Tam công tử, chuyện cướp đoạt võ lâm thánh địa tạm thời gác sang một bên, chúng ta nói đến chuyện khác. nếu như giang hồ không bị Thiên Ma ảnh hưởng, vẫn phát triển dựa theo nguyên lý bình thường thì chúng ta cũng sẽ gặt được lợi ích, sớm một chút giết chết hạt giống tuyển thủ của nhà khác, một người chết, cơ hội Phùng gia tiến vào thánh địa sẽ nhiều thêm một phần."

"Ta cũng từng nghĩ thế, nhưng suy cho cùng muốn làm được thì cũng phải có năng lực tương đương."

Phùng Vân Kiệt ngượng ngùng nói.

"Tam công tử, dù ngươi có năng lực này thì cũng không thể để ngươi đi làm. Nếu không một khi bại lộ, nhất định sẽ dẫn tới tai họa cho Phùng gia."

Đỗ Cách chỉ chỉ mình và Phùng Cửu, cười nói.

"Vì sự an ổn của Phùng gia, mấy chuyện bẩn thỉu này cứ để chúng ta đi làm..."

Nhìn cách Đỗ Cách suy nghĩ, cam tâm hy sinh cho Phùng gia, tất cả mọi người ở đây đều quay mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, cũng không biết nên nói cái gì.

Nói cái gì đây?

Mọi thứ trước mắt luôn khiến cho bọn hắn cảm thấy không chân thật.

...

Phùng Thế Nhân không thích cách Đỗ Cách khoe khoang, nhíu mày nói:

"Thất tiên sinh, khi làm việc thì vẫn cần ổn trọng một chút."

"Gia chủ, thời gian không còn nhiều."

Đỗ Cách thở dài.

"Ngươi không hiểu Thiên Ma, bọn họ sẽ bất chấp mọi thứ để có thể lấy được chất dinh dưỡng trưởng thành. Tựa như ta, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ lợi ích của Phùng gia, bởi vì chỉ khi Phùng gia hưng thịnh, năng lực của ta mới có thể tăng lên."

"Ta biết gia chủ đang lo lắng chuyện gì. kế hoạch mà chúng ta thực hiện phải được chuẩn bị một cách tốt nhất, đồng thời cũng phải đề phòng tính huống xấu nhất sẽ xảy ra. Một khi chuyện ám sát tuyển thủ hạt giống bị bại lộ, gia chủ có thể đẩy ta ra để làm lá chắn, đẩy hết tất cả mọi chuyện lên đầu của Thiên Ma. Vào lúc ấy, những Thiên Ma có lẽ đã bắt đầu triển khai hành động, vì thế sẽ không khiến cho mọi người hoài nghi. Thậm chí Phùng gia có thể nhân cơ hội này nhấc lên một cuộc chiến trừ ma vệ đạo oanh oanh liệt liệt, nhân cơ hội dương danh thiên hạ..."

Phùng Cửu nghi ngờ nhìn về phía Đỗ Cách, sự hoài nghi trong lòng cũng buông lỏng vài phần. tận tâm tận lực suy nghĩ cho Phùng gia như thế, chẳng lẽ từ khoá của hắn thật sự là 'bảo vệ'?

Phùng Vân Kiệt nhìn Đỗ Cách, ánh mắt liên tục chớp động, hiển nhiên là đã động lòng.

Phùng Thế Nhân nhíu mày, ta còn chưa nói câu nào, nhưng sau khi qua miệng của ngươi thì việc này gióng như đã xác định, thậm chí ngay cả đường lui cũng đã nghĩ xong cho ta rồi...

Đỗ Cách ôm quyền, vái chào một cái.

"Gia chủ, phú quý hiểm trung cầu, do dự sẽ bại trận. Những lần đại hội võ lâm trước, Phùng gia ngay cả tư cách tiến vào Thánh Địa cũng không có, vậy còn có gì để sợ mất nữa chứ? Gia chủ, hạ quyết tâm đi! Vì Phùng gia, ta có thể hy sinh bất cứ thứ gì, xin đừng hoài nghi thành ý của ta."

Phùng Thế Nhân hít sâu một hơi, nói:

"Thất tiên sinh, chuyện này trọng đại, xin hãy để chúng ta thương nghị kỹ càng. Vân Minh, Vân Lộ, các ngươi hãy dẫn hai vị tiên sinh đến phòng khách nghỉ ngơi."

Phùng Vân Minh đi tới trước người Đỗ Cách, đưa tay ra hiệu.

"Hai vị tiên sinh, mời!"

Đỗ Cách lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, không cam lòng nhìn về phía Phùng Thế Nhân, giọng nói cũng cất cao ba phần:

"Gia chủ, tương lai của Phùng gia nằm trong một ý niệm của ngươi, cần phải sớm định đoạt, binh quý thần tốc, thời không đợi người!"

Ông!

Đầu Phùng Thế Nhân to một vòng, theo bản năng cầm nắm đấm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương