Phùng Cửu lần thứ hai bị đâm sau lưng liếc Đỗ Cách một cái, sau đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhịn!

Hắn trái lại muốn xem Đỗ Cách rốt cuộc sẽ kết thúc câu chuyện này như thế nào.

"Lúc trước ta nghe Cửu tiên sinh nói các ngươi cũng có lão sư, Ma vực và nhân gian cũng giống nhau sao?"

Phùng Vân Kiệt tiếp tục hỏi Đỗ Cách.

“Đương nhiên, không có lão sư thì sao nói được đến chuyện truyền thừa?”

Đỗ Cách cười nói.

“Thế giới của chúng ta cũng hoạt động như một thế giới bình thường, Thiên Ma cũng không thể tự nhiên mà sinh ra được, chúng ta cũng cũng phải học cách sinh tồn ở thế giới khác..."

"Thất tiên sinh bán chi tiết của Thiên Ma cho chúng ta, không sợ Thiên Ma khác đến trả thù sao?”

Phùng Thế Nghĩa hỏi.

“Thuộc tính của mỗi Thiên Ma khác nhau, thậm chí còn có những thuộc tính tương khắc, việc ngươi tranh ta đấu ở ma vực là một chuyện hết sức bình thường. Vốn đã không hoà thuận, thì sao lại nói bán đứng hay không chứ.”

Đỗ Cách quay đầu lại nhìn Phùng Cửu, cười nói.

"Huống hồ thuộc tính của ta là bảo vệ, bảo vệ người khác mới có thể trưởng thành. So với việc trưởng thành thì tự do của Thiên Ma khác có liên quan gì đến ta? Giúp bọn họ tìm được một chốn yên vui thì cũng đã coi như là nể tình đồng loại rồi...”

Nói xong, hắn dành thời gian mở trang cá nhân ra rồi nhìn thoáng qua.

xếp hạng trong thời gian này lại thay đổi, trị số đã biến thành 108 \ 860.

Người chơi trong thế giới mô phỏng lại giảm hơn bảy mươi người, không biết mấy người này bị đào thải như nào, nhưng điều này cũng là Đỗ Cách bừng tỉnh, trò chơi này thật sự rất tàn khốc...

Đương nhiên cũng có một chuyện tốt, đó là thứ tự xếp hạng của hắn đã lên đến top 70, cũng không biết bảng xếp hạng cá nhân này dùng cách thức nào để tính. Tuy hiện tại khoảng cách giữa hắn và top 10 còn rất xa, nhưng tốc độ tăng hiện tại cũng đủ để cho Đỗ Cách thấy được một tia hy vọng.

“Gia chủ, mau quyết định đi!”

Đỗ Cách tiếp tục mê hoặc.

“Lúc này Thiên Ma mới nhập thế, phần lớn còn nhỏ yếu và luôn tìm cách che giấu bản thân. Nhưng một khi họ lớn mạnh rồi thì muốn mời chào lại là một chuyện rất khó khăn. Một khi những môn phái khác phát hiện ra chỗ tốt của Thiên Ma thì chúng ta xem như không còn cơ hội nào nữa.”

Khụ!

Phùng Thế Nhân ho khan một tiếng, lắc đầu nói:

"Thất tiên sinh, ta biết ngươi đang suy nghĩ cho Phùng gia. Nhưng trong giang hồ, thanh danh của Phùng gia cũng chẳng hiển hách gì, nếu như để người khác biết chuyện Phùng gia mời chào Thiên Ma thì rất có khả năng đem đến tai hoạ cho gia tộc. ta biết Thất tiên sinh có lòng, nhưng Phùng gia thật sự quá nhỏ bé, không bằng cứ tạm thời dời nó lại ngày sau bàn tiếp. Hai vị tiên sinh, hay là hai vị hãy trò chuyện với ta về chuyện ở ma vực, cũng giúp ta có một hiểu biết sơ bộ về Thiên Ma.”

Đỗ Cách nhìn Phùng Thế Nhân, trầm mặc một lát rồi nói:

"Gia chủ, có lẽ ngươi thấy hiện giờ chúng ta rất yếu ớt, chẳng thể đem lại lợi ích gì đến cho Phùng gia, cũng có thể đang sợ hãi khi Thiên Ma trưởng thành thì sẽ không khống chế được, sợ chúng ta cắn ngược lại Phùng gia. Nhưng từ xưa đến nay, cơ hội chỉ đển với những người có chuẩn bị trước. Gia chủ chỉ muốn Phùng gia an ổn, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ đến một khi Thiên Ma bị người khác lợi dụng thì Phùng gia liệu còn chỗ đứng nào trên giang hồ không? Ngoài ra, nếu người khác sai khiến Thiên Ma đến thôn tính Phùng gia thì Phùng gia dựa vào cái gì để chống cự? Dựa vào con cháu trong gia tộc hay sao?”

Phùng gia lão tứ Phùng Vân Lộ cười nhạo một tiếng, nói:

“Đúng là huênh hoang khoác lác, những kẻ nhỏ yếu như các ngươi thì có thể gây ra sóng gió gì? Một mình ta cũng đủ để đánh mười kẻ như các ngươi rồi.”

“Nhỏ yếu?”

Đỗ Cách sững sốt một chút rồi nói.

“Làm phiền gia chủ phong ấn nội lực của ta!”

“Không cần, ta đã sớm điều tra được đan điền của ngươi vỡ nát, nội lực cũng mất hết.”

Phùng Thế Nghĩa bỗng nhiên nói.

Vãi lờ!

Đỗ Cách sững sờ rồi thầm mắng, ta đã nói mà, người khác đều có võ công, nhưng đến lượt hắn thì lại chẳng cảm nhận được chút nội lực nào, thì ra nguyên nhân là do đây.

Đúng là đậu xanh rau má mà!

Xem ra hắn không có cơ hội để nếm thử hương vị của cao thủ võ lâm rồi. cũng không biết có thảo dược hay loại võ công gì đó có thể chữa trị đan điền không... mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện đan điền vỡ nát không phải thường là đãi ngộ của nhân vật chính hay sao...

ầm!

Đỗ Cách thuận tay vỗ một chưởng về cái bàn bên cạnh.

Cái bàn ngay lập tức bị đánh cho tan nát.

Phùng Thế Nhân nhìn mà sững sốt.

Khoé miệng Phùng Cửu giật giật, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, hay lắm, thằng nhóc này trưởng thành nhanh vãi!

Phùng Vân Lộ cũng điếng người.

Đỗ Cách cười nói:

"Tứ công tử, ta đoạt xá Phùng Thất còn chưa tới nửa canh giờ, chỉ dựa vào việc bảo vệ Phùng gia mà đã trưởng thành đến mức này. Nếu như ta thật sự có thể giúp Phùng gia thăng tiến thì ngay cả ta sợ rằng cũng không biết mình sẽ mạnh đến mức nào. Vậy ngươi còn cho rằng Thiên Ma là kẻ yếu ớt ư?”

Phùng Thế Nhân đứng dậy đi đến trước mặt Đỗ Cách ấy cổ tay hắn, ngón tay đặt lên mạch máu. Một lát sau, hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Đỗ Cách.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương