Tận Thế Đàn Thú
-
Chương 76-1
Enma cúi người xuống cười híp mắt hôn lên trán Lâm Gia: “Enma và Pelle thì có gì khác nhau chứ? Chỉ cần biết chị là người quan trọng nhất với em là được rồi.” An Đức còn chưa kịp chào hỏi Lâm Gia thì đã bị Enma kéo ra khỏi phòng.
Enma dặn dò mấy vệ sĩ đi phía sau cô, đưa An Đức vào căn phòng bên cạnh.
Enma đóng cửa phòng lại, kéo An Đức ép chặt anh lên tường, nâng mặt anh lên, nhanh chóng hôn một cái lên môi anh: “An Đức, anh thật đáng yêu, em rất thích anh. Nếu em có thể thuận lợi trốn khỏi đây thì em hy vọng anh sẽ đồng ý làm bạn đời với em.”
Cô mềm mại nằm trong ngực An Đức, mùi hương như có như không của Pelle chui vào mũi anh, thấm vào cơ thể anh, khơi mào bản chất nguyên thủy nhất trong người anh, khóa kéo trước quần nhanh chóng nhô cao lên.
Enma phát giác biến hóa từ cơ thể An Đức, cô khẽ cười, cố ý ngọ nguậy vòng eo ngay nơi đang ngẩng cao lên của anh.
An Đức thở hổn hển, gương mặt tuấn tú cũng đỏ bừng, vội vã cầm lấy cánh tay Enma đẩy cô ra, khàn giọng nói: “Nữ sĩ Enma, tôi không thể…”
“Tại sao lại không?” Enma dễ dàng tránh được An Đức, cánh tay ôm cổ anh càng thêm chặt, một cánh tay khác mập mờ khoác lên hông anh, ánh mắt màu vàng càng thêm rực rỡ, đôi môi dán lên yết hầu của anh.
An Đức không tự chủ được giữ chặt lấy eo Enma, lý trí nói rằng anh nên từ chối cô, nhưng hết lần này đến lần khác cơ thể lại thành thực tham luyến vuốt ve người cô. Anh đỏ mặt, thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào cô, ấp úng trong cổ họng: “Tôi…tôi là vệ sĩ dự bị của Lâm Gia, trước khi bị cô ấy từ chối thì không thể làm bạn đời với những phụ nữ khác.”
Pelle trừng lớn hai mắt, ngón trỏ xẹt qua gò má anh, khẽ cười nói: “Nếu như chị ấy từ chối anh?” Dáng người Pelle rất cao, nhưng so với An Đức thì vẫn thấp hơn một cái đầu, nhưng bình thường đi giày cao gót thì cũng không thấp hơn là mấy, hai người dựa sát vào nhau, gần như mặt đối mặt.
An Đức cau mày nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó không có ý tốt liếc nhìn Pelle một cái, thành thật nói: “Nếu như nữ sĩ Lâm Gia không muốn tôi thì tôi…tôi đồng ý.”
Pelle dùng sức hôn lên mặt anh một cái, ánh mắt màu vàng nhạt toát ra sự vui sướng. Cô níu lấy cổ áo An Đức kéo anh lại, cọ cọ chóp mũi rồi buông anh ra: “Em chính thức báo cho anh biết, từ giờ trở đi, anh là của em, chỉ thuộc về mình em.”
Dick đỡ lấy Lâm Gia dậy tựa vào gối đầu giường: “Có muốn uống chút nước không?”
Lâm Gia gật đầu một cái, một chén nước ấm áp được đưa đến bên tay cô.
Nhìn Lâm Gia uống nước xong, Dick nhận lấy cái ly bỏ lên bàn, ôm cô vào trong ngực hôn một cái rồi mới nhỏ giọng nói: “Camera giám sát trong phòng cũng được Enma lấy đi rồi, bây giờ Roddy Elias cũng không rảnh rỗi để ý đến em đâu.”
Enma giơ tay lòn vào tóc Dick, ngón tay chạy dọc theo thái dương khẽ vuốt hàng lông mày của anh: “Vốn dĩ màu mắt của anh rất đẹp.”
Enma dặn dò mấy vệ sĩ đi phía sau cô, đưa An Đức vào căn phòng bên cạnh.
Enma đóng cửa phòng lại, kéo An Đức ép chặt anh lên tường, nâng mặt anh lên, nhanh chóng hôn một cái lên môi anh: “An Đức, anh thật đáng yêu, em rất thích anh. Nếu em có thể thuận lợi trốn khỏi đây thì em hy vọng anh sẽ đồng ý làm bạn đời với em.”
Cô mềm mại nằm trong ngực An Đức, mùi hương như có như không của Pelle chui vào mũi anh, thấm vào cơ thể anh, khơi mào bản chất nguyên thủy nhất trong người anh, khóa kéo trước quần nhanh chóng nhô cao lên.
Enma phát giác biến hóa từ cơ thể An Đức, cô khẽ cười, cố ý ngọ nguậy vòng eo ngay nơi đang ngẩng cao lên của anh.
An Đức thở hổn hển, gương mặt tuấn tú cũng đỏ bừng, vội vã cầm lấy cánh tay Enma đẩy cô ra, khàn giọng nói: “Nữ sĩ Enma, tôi không thể…”
“Tại sao lại không?” Enma dễ dàng tránh được An Đức, cánh tay ôm cổ anh càng thêm chặt, một cánh tay khác mập mờ khoác lên hông anh, ánh mắt màu vàng càng thêm rực rỡ, đôi môi dán lên yết hầu của anh.
An Đức không tự chủ được giữ chặt lấy eo Enma, lý trí nói rằng anh nên từ chối cô, nhưng hết lần này đến lần khác cơ thể lại thành thực tham luyến vuốt ve người cô. Anh đỏ mặt, thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào cô, ấp úng trong cổ họng: “Tôi…tôi là vệ sĩ dự bị của Lâm Gia, trước khi bị cô ấy từ chối thì không thể làm bạn đời với những phụ nữ khác.”
Pelle trừng lớn hai mắt, ngón trỏ xẹt qua gò má anh, khẽ cười nói: “Nếu như chị ấy từ chối anh?” Dáng người Pelle rất cao, nhưng so với An Đức thì vẫn thấp hơn một cái đầu, nhưng bình thường đi giày cao gót thì cũng không thấp hơn là mấy, hai người dựa sát vào nhau, gần như mặt đối mặt.
An Đức cau mày nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó không có ý tốt liếc nhìn Pelle một cái, thành thật nói: “Nếu như nữ sĩ Lâm Gia không muốn tôi thì tôi…tôi đồng ý.”
Pelle dùng sức hôn lên mặt anh một cái, ánh mắt màu vàng nhạt toát ra sự vui sướng. Cô níu lấy cổ áo An Đức kéo anh lại, cọ cọ chóp mũi rồi buông anh ra: “Em chính thức báo cho anh biết, từ giờ trở đi, anh là của em, chỉ thuộc về mình em.”
Dick đỡ lấy Lâm Gia dậy tựa vào gối đầu giường: “Có muốn uống chút nước không?”
Lâm Gia gật đầu một cái, một chén nước ấm áp được đưa đến bên tay cô.
Nhìn Lâm Gia uống nước xong, Dick nhận lấy cái ly bỏ lên bàn, ôm cô vào trong ngực hôn một cái rồi mới nhỏ giọng nói: “Camera giám sát trong phòng cũng được Enma lấy đi rồi, bây giờ Roddy Elias cũng không rảnh rỗi để ý đến em đâu.”
Enma giơ tay lòn vào tóc Dick, ngón tay chạy dọc theo thái dương khẽ vuốt hàng lông mày của anh: “Vốn dĩ màu mắt của anh rất đẹp.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook