Tận Thế Đàn Thú
-
Chương 69-3
Tuy rằng Lâm Gia đã tắm rất sạch sẽ nhưng nhóm thú thú vẫn có thể ngửi được trên người cô có mùi của Lannok. Cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của nhóm thú thú, Lâm Gia kéo kéo vạt áo, thẹn thùng gục mặt xuống.
Lâm Gia đi đến trước mặt Dick, sờ soạng khuôn mặt nóng hổi của mình một chút,
lắp bắp “Thẳng thắn” với anh: “Dick, em, em và Lannok đã… Em không biết anh ấy sẽ đến, em vốn không định nhanh như vậy liền… Nhưng em còn đồng ý thì…” Lâm Gia phát hiện mình càng giải thích thì càng bậy.
“Không, chuyện này rất bình thường.” Dick nhìn bộ dạng quẫn bách của Lâm Gia có hơi buồn cười, đưa tay ôm cô vào trong ngực, hít sâu một hơi, áp chế chua xót trong lòng nói: “Anh chỉ là cảm thấy hơi bất ngờ…”
Lâm Gia ôm lấy Dick, ngẩng đầu nhìn anh: “Dick, không bằng ngày mai chúng ta cử hành một cái hôn lễ đơn giản ở chiến địa đi, xác nhận các anh trở thành bạn đời của em. Có được không?”
Động tác Lannok mặc quần áo dừng một chút: “Chúng ta? Chúng ta là những ai?”
“A? Cái này…” Lâm Gia gãi gãi đầu, khó xử quét mắt xung quanh.
Timo hoàn toàn không quan tâm đề tài này, đi loạn trong phòng tìm đồ ăn. Tatu đi đến trước mặt Lâm Gia, đôi mắt đen sáng kinh người, vô cùng chờ mong nhìn cô. Healy đứng ở cửa, vẻ mặt rất là khẩn trương, tuy anh biết rõ Lâm Gia không xem mình là người sẽ chọn làm bạn đời nhưng trong lòng vẫn còn sót lại một tia mong chờ, hy vọng Lâm Gia có thể nhắc tới mình.
Trong đầu Lâm Gia nháy mắt liên tiếp xoẹt qua mấy cái tên, nhất thời cảm thấy rất đau đầu, lúc trước nghĩ đến rất đơn giản nhưng thật sự muốn tiếp nhận nhiều người như vậy vẫn thật là khó khăn.
Đang lúc Lâm Gia không biết nên trả lời như thế nào thì bộ đàm cô để trên bàn vang lên. Lâm Gia rời khỏi vòng ôm của Dick, cầm bộ đàm lên nhấn nút nghe, bên trong truyền đến tiếng Dương Kiện: “Tiểu Gia, có phải Lannok đang ở đó với em không?”
“Sao anh biết?” Lâm Gia kinh ngạc hỏi.
“Là Corey nói cậu ấy cũng đến đây. Corey nói Lannok tới trước quân đội hộ tống người bị thương một bước, đoán chắc cậu ấy sẽ đến chỗ của em. Cậu ta đến bao lâu rồi?”
Lâm Gia xấu hổ nhìn thoáng qua Lannok, chột dạ nói: “Khoảng, khoảng hơn một tiếng đồng hồ thôi.”
Dương Kiện im lặng vài giây sau mới nói: “Em dẫn cậu ta đến đây đi, có chút thủ tục cần làm.”
Đội chữa bệnh ở trong tòa cao ốc sở y tế sát đường, kiến trúc bốn tầng, là tòa nhà có diện tích lớn nhất kết cấu chắc chắn nhất trong thành phố, chưa từng bị phá hư quá lớn, đương nhiên thiết bị trong bệnh việc đều hư.
Sau khi đội chữa bệnh tiến vào trú thì nhanh chóng rửa sạch mười mấy căn phòng làm phòng bệnh tạm thời, cũng chuyển phần lớn dụng cụ y tế vào trong, nhóm bệnh nhân bị thương do đoàn hộ tống 1 đưa tới được sắp xếp nghỉ ngơi ở lầu hai.
Lâm Gia vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy Corey nghênh diện đi đến chỗ cô, cánh tay duỗi ra ôm cô vào lòng, nụ hôn mềm nhẹ đầu tiên là dừng ở trán cô, sau đó hôn sâu môi cô một phen trằn trọc hút.
Sau một hồi Corey mới buông cô ra, nhíu mày chuyên chú nhìn cô, trầm giọng nói: “Tiểu Gia, sao em lại chạy đến tiền tuyến? Rất nguy hiểm!” Giọng nói có chút run rẩy, trong tha thiết yêu thương còn mang theo một chút trách cứ.
Hốc mắt Lâm Gia đỏ ửng, cô đưa tay vòng quanh thắt lưng gầy khỏe mạnh của Corey, nhìn cặp mắt mỏi mệt phong trần kia của anh, kìm lòng không đậu nâng tay mơn mớn khuôn mặt anh.
Cô đã sớm phát hiện lúc Corey đi lại chân trái hơi khập khiễng, cơ thể cũng gầy đi rất nhiều, lúc trước quân phục rất vừa vặn nay lại có hơi rộng rãi, chắn chắn anh đã bị trọng thương rất nghiêm mới có thể biến thành như vậy.
“Em không phải là loại phụ nữ chỉ biết ngồi trong nhà an nhàn chờ các anh trở về. Các anh đi đâu, em liền đi đó.”
Corey nghe thấy được sự kiên trì không thể thay đổi trong lời nói của Lâm Gia, không biết làm sao thở dài, ánh mắt nhu hòa xuống, cúi đầu hôn khóe môi cô một cái: “Nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình, không thể bị thương, càng không thể chết.”
Lâm Gia cười nói: “Nhiều người bảo vệ em như vậy, muốn bị thương cũng khó.”
“Anh nói nghiêm túc!” Corey nghiêm mặt nói: “Tính mạng của em không phải chỉ của riêng em, mà còn là của bọn anh nữa.”
Lâm Gia kinh ngạc nhìn Corey, trong lòng hơi cảm động, Corey chưa bao giờ nghiêm túc nói chuyện nhiều với cô như thế, có thể thấy được chuyện cô theo quân đội ra tiền tuyến làm anh có bao nhiêu lo lắng. Chợt sau lưng truyền đến tiếng Lannok: “Sweetheart, Corey nói đúng đó, em là bạn đời duy nhất của bọn anh, nếu như em xảy ra chuyện gì thì bọn anh sẽ sống không bằng chết.”
Lâm Gia bị câu nói buồn nôn của Lannok làm cho nổi da gà, trợn trắng mắt: “Anh có thể nói chuyện bình thường chút không hả.”
Lannok đi đến cúi đầu hôn bả vai Lâm Gia một cái, thành công phát hiện cả người Lâm Gia run lên, đắc ý cười nói: “Gọi người yêu như vậy, anh cảm thấy rất bình thường.”
Trong đầu Lâm Gia lại hiện lên hình ảnh cô và Lannok quanh co khúc khuỷu, mặt nhất thời hồng lên.
Corey nghi hoặc liếc nhìn Lannok, lại nhìn Lâm Gia: “Hai người… đã có chuyện gì đúng không?”
Lâm Gia đi đến trước mặt Dick, sờ soạng khuôn mặt nóng hổi của mình một chút,
lắp bắp “Thẳng thắn” với anh: “Dick, em, em và Lannok đã… Em không biết anh ấy sẽ đến, em vốn không định nhanh như vậy liền… Nhưng em còn đồng ý thì…” Lâm Gia phát hiện mình càng giải thích thì càng bậy.
“Không, chuyện này rất bình thường.” Dick nhìn bộ dạng quẫn bách của Lâm Gia có hơi buồn cười, đưa tay ôm cô vào trong ngực, hít sâu một hơi, áp chế chua xót trong lòng nói: “Anh chỉ là cảm thấy hơi bất ngờ…”
Lâm Gia ôm lấy Dick, ngẩng đầu nhìn anh: “Dick, không bằng ngày mai chúng ta cử hành một cái hôn lễ đơn giản ở chiến địa đi, xác nhận các anh trở thành bạn đời của em. Có được không?”
Động tác Lannok mặc quần áo dừng một chút: “Chúng ta? Chúng ta là những ai?”
“A? Cái này…” Lâm Gia gãi gãi đầu, khó xử quét mắt xung quanh.
Timo hoàn toàn không quan tâm đề tài này, đi loạn trong phòng tìm đồ ăn. Tatu đi đến trước mặt Lâm Gia, đôi mắt đen sáng kinh người, vô cùng chờ mong nhìn cô. Healy đứng ở cửa, vẻ mặt rất là khẩn trương, tuy anh biết rõ Lâm Gia không xem mình là người sẽ chọn làm bạn đời nhưng trong lòng vẫn còn sót lại một tia mong chờ, hy vọng Lâm Gia có thể nhắc tới mình.
Trong đầu Lâm Gia nháy mắt liên tiếp xoẹt qua mấy cái tên, nhất thời cảm thấy rất đau đầu, lúc trước nghĩ đến rất đơn giản nhưng thật sự muốn tiếp nhận nhiều người như vậy vẫn thật là khó khăn.
Đang lúc Lâm Gia không biết nên trả lời như thế nào thì bộ đàm cô để trên bàn vang lên. Lâm Gia rời khỏi vòng ôm của Dick, cầm bộ đàm lên nhấn nút nghe, bên trong truyền đến tiếng Dương Kiện: “Tiểu Gia, có phải Lannok đang ở đó với em không?”
“Sao anh biết?” Lâm Gia kinh ngạc hỏi.
“Là Corey nói cậu ấy cũng đến đây. Corey nói Lannok tới trước quân đội hộ tống người bị thương một bước, đoán chắc cậu ấy sẽ đến chỗ của em. Cậu ta đến bao lâu rồi?”
Lâm Gia xấu hổ nhìn thoáng qua Lannok, chột dạ nói: “Khoảng, khoảng hơn một tiếng đồng hồ thôi.”
Dương Kiện im lặng vài giây sau mới nói: “Em dẫn cậu ta đến đây đi, có chút thủ tục cần làm.”
Đội chữa bệnh ở trong tòa cao ốc sở y tế sát đường, kiến trúc bốn tầng, là tòa nhà có diện tích lớn nhất kết cấu chắc chắn nhất trong thành phố, chưa từng bị phá hư quá lớn, đương nhiên thiết bị trong bệnh việc đều hư.
Sau khi đội chữa bệnh tiến vào trú thì nhanh chóng rửa sạch mười mấy căn phòng làm phòng bệnh tạm thời, cũng chuyển phần lớn dụng cụ y tế vào trong, nhóm bệnh nhân bị thương do đoàn hộ tống 1 đưa tới được sắp xếp nghỉ ngơi ở lầu hai.
Lâm Gia vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy Corey nghênh diện đi đến chỗ cô, cánh tay duỗi ra ôm cô vào lòng, nụ hôn mềm nhẹ đầu tiên là dừng ở trán cô, sau đó hôn sâu môi cô một phen trằn trọc hút.
Sau một hồi Corey mới buông cô ra, nhíu mày chuyên chú nhìn cô, trầm giọng nói: “Tiểu Gia, sao em lại chạy đến tiền tuyến? Rất nguy hiểm!” Giọng nói có chút run rẩy, trong tha thiết yêu thương còn mang theo một chút trách cứ.
Hốc mắt Lâm Gia đỏ ửng, cô đưa tay vòng quanh thắt lưng gầy khỏe mạnh của Corey, nhìn cặp mắt mỏi mệt phong trần kia của anh, kìm lòng không đậu nâng tay mơn mớn khuôn mặt anh.
Cô đã sớm phát hiện lúc Corey đi lại chân trái hơi khập khiễng, cơ thể cũng gầy đi rất nhiều, lúc trước quân phục rất vừa vặn nay lại có hơi rộng rãi, chắn chắn anh đã bị trọng thương rất nghiêm mới có thể biến thành như vậy.
“Em không phải là loại phụ nữ chỉ biết ngồi trong nhà an nhàn chờ các anh trở về. Các anh đi đâu, em liền đi đó.”
Corey nghe thấy được sự kiên trì không thể thay đổi trong lời nói của Lâm Gia, không biết làm sao thở dài, ánh mắt nhu hòa xuống, cúi đầu hôn khóe môi cô một cái: “Nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình, không thể bị thương, càng không thể chết.”
Lâm Gia cười nói: “Nhiều người bảo vệ em như vậy, muốn bị thương cũng khó.”
“Anh nói nghiêm túc!” Corey nghiêm mặt nói: “Tính mạng của em không phải chỉ của riêng em, mà còn là của bọn anh nữa.”
Lâm Gia kinh ngạc nhìn Corey, trong lòng hơi cảm động, Corey chưa bao giờ nghiêm túc nói chuyện nhiều với cô như thế, có thể thấy được chuyện cô theo quân đội ra tiền tuyến làm anh có bao nhiêu lo lắng. Chợt sau lưng truyền đến tiếng Lannok: “Sweetheart, Corey nói đúng đó, em là bạn đời duy nhất của bọn anh, nếu như em xảy ra chuyện gì thì bọn anh sẽ sống không bằng chết.”
Lâm Gia bị câu nói buồn nôn của Lannok làm cho nổi da gà, trợn trắng mắt: “Anh có thể nói chuyện bình thường chút không hả.”
Lannok đi đến cúi đầu hôn bả vai Lâm Gia một cái, thành công phát hiện cả người Lâm Gia run lên, đắc ý cười nói: “Gọi người yêu như vậy, anh cảm thấy rất bình thường.”
Trong đầu Lâm Gia lại hiện lên hình ảnh cô và Lannok quanh co khúc khuỷu, mặt nhất thời hồng lên.
Corey nghi hoặc liếc nhìn Lannok, lại nhìn Lâm Gia: “Hai người… đã có chuyện gì đúng không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook