Tận Thế Đàn Thú
-
Chương 113: Ngoại truyện bảy: Hoffman (thượng) (3)
Mắt thấy hai người đàn ông thế nhưng trình diễn phim trạch đấu ngoài đường phố, Lâm Gia chỉ muốn đưa tay ôm trán than thở, đàn ông tranh giành người tình không có người hoàng nhiều khiến như phụ nữ, mà là thậm chí còn đáng sợ hơn.
Cô có chút tức giận nói: "Các anh đều ở nhà hết đi, một mình em đi là được rồi!"
Corey và Lannok đồng thời trợn mắt, như đinh chém sắt nói: "Không được! Phải có người bảo vệ em!"
Lâm Gia nói: "Chờ các anh cãi nhau xong thì trời đã tối rồi! Vẫn là để em đi một mình cho rồi."
Hoffman vốn đang im lặng đứng ở một bên xem cuộc vui, nhưng lúc này trong lòng chợt xông lên một loại tư vị không nói ra được.
Nghe Lâm Gia nói như vậy, anh không chút nghĩ ngợi thốt ra: "Quý cô Lâm Gia, xin cho phép tôi đưa cô đi?"
Lâm Gia sửng sốt, Lannok nhìn về phía Hoffman: "Không phải là cậu muốn về nhà tham gia họp mặt gia tộc sao?"
Hoffman cười một tiếng: "Không sao, thời gian vẫn còn sớm, tôi đưa quý cô Lâm Gia về rồi lại đi cũng không muộn."
Lâm Gia nghe vậy vội vàng đồng ý nói: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Được, vậy làm phiền anh, thượng tá Hoffman." Cô bước nhanh lên xe, tiện tay đóng cửa lại, không để ý tới hai người tranh thủ tình cảm nữa này.
Lannok ảo não nắm tóc, lại nghĩ dù sao những người khác cũng không thể chiếm được Lâm Gia, trong lòng thoải mái chút. Anh không cam lòng liếc mắt nhìn sườn mặt của Lâm Gia thông quxa cửa sổ xe, xoay người vỗ vỗ bả vai Hoffman, giọng cảnh cáo: "Một giờ sau phải trả Honey lại cho bọn này."
Hoffman gật đầu một chút, mỉm cười nói: "Xin yên tâm."
Trong lòng Corey cũng là rất hối tiếc, khi không ăn dấm lung tung làm gì, lần này tất cả mọi người đều bất lợi. Hai người lại không dám dài dòng, đưa mắt nhìn xe nhỏ đang lái rời đi.
Lâm Gia xuyên qua trong kính chiếu hậu liếc nhìn bóng dáng của hai người kia đang dần dần thu nhỏ đi, vẫn cố nén không quay đầu lại. Cô âm thầm báo cho mình ở trong lòng, lúc này không thể dễ dàng mềm lòng, tránh cho bọn họ được voi đòi tiên không biết dừng lại đúng lúc.
Trong quân đội, cấp trên thượng tá Mira cũng là phụ nữ, đã gần ba mươi tuổi, có chín người bạn đời. Là người từng trải, Mira không chút cất giấu lại mà mang những kinh nghiệm dỗ chồng của mình dạy cho Lâm Gia, ví dụ như làm sao mà không dấu vết khống chế cái tần số gì đó kia, làm sao giữ vững địa vị lãnh đạo ở trong nhà của mình tuyệt đối, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn rồi làm sao hòa giải mâu thuẫn giữa nhóm bạn đời, hoặc là làm sao để được tự mình lựa chọn khi nào thụ thai.v.v..... Mới đầu Lâm Gia còn có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn tin tưởng rồi, những kinh nghiệm mà Mira truyền thụ cho cô thật sự rất có ích.
Lâm Gia ngồi ở vị trí kế tài xế, từ lúc lên xe đến giờ cô vẫn duy trì im lặng. Cô cau mày, đôi môi mím chặt, ngón tay vô thức vuốt vuốt túi giấy bảo vệ môi trường, không yên lòng nhìn chăm chú vào phía trước.
"Phụ nữ đã có bạn đời nào cũng đều sẽ có loại phiền não này." Hoffman chủ động mở miệng đánh vỡ im lặng, giọng nói trong trẻo nghe không ra một chút ý giễu cợt.
Lâm Gia lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười cười, đưa tay vén mấy sợi tóc rũ xuống thái dương để che giấu lúng túng: "Ha ha, gần đây bọn họ làm loạn tương đối nhiều, để cho anh chê cười rồi."
Hoffman nhìn cô một cái: "Em muốn né tránh bọn họ?"
Lâm Gia gỡ phát tay dừng lại, bị một câu của Hoffman nói trúng tâm sự, không khỏi quay đầu nhìn anh. Vừa vặn Hoffman cũng đang nhìn cô, bất chợt tầm mắt hai người giao nhau.
Trong một giây Hoffman ngoái đầu nhìn lại kia, bóng sáng xẹt qua từ trong mắt anh, ánh mắt màu xanh đậm của anh trong nháy mắt giống như Phỉ Thúy tinh khiết nhất, xinh đẹp kinh người.
Lâm Gia mở trừng hai mắt, quỷ xui đất làm sao khiến cô nhớ lại miếng ngọc bội triều Minh mà tổ phụ để lại cho cô, nó cũng là trong suốt như vậy, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhưng đáng tiếc miếng ngọc bội kia đã vĩnh viễn thất lạc trên thảo nguyên Châu Phi mấy ngàn năm trước rồi.
Cô có chút tức giận nói: "Các anh đều ở nhà hết đi, một mình em đi là được rồi!"
Corey và Lannok đồng thời trợn mắt, như đinh chém sắt nói: "Không được! Phải có người bảo vệ em!"
Lâm Gia nói: "Chờ các anh cãi nhau xong thì trời đã tối rồi! Vẫn là để em đi một mình cho rồi."
Hoffman vốn đang im lặng đứng ở một bên xem cuộc vui, nhưng lúc này trong lòng chợt xông lên một loại tư vị không nói ra được.
Nghe Lâm Gia nói như vậy, anh không chút nghĩ ngợi thốt ra: "Quý cô Lâm Gia, xin cho phép tôi đưa cô đi?"
Lâm Gia sửng sốt, Lannok nhìn về phía Hoffman: "Không phải là cậu muốn về nhà tham gia họp mặt gia tộc sao?"
Hoffman cười một tiếng: "Không sao, thời gian vẫn còn sớm, tôi đưa quý cô Lâm Gia về rồi lại đi cũng không muộn."
Lâm Gia nghe vậy vội vàng đồng ý nói: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Được, vậy làm phiền anh, thượng tá Hoffman." Cô bước nhanh lên xe, tiện tay đóng cửa lại, không để ý tới hai người tranh thủ tình cảm nữa này.
Lannok ảo não nắm tóc, lại nghĩ dù sao những người khác cũng không thể chiếm được Lâm Gia, trong lòng thoải mái chút. Anh không cam lòng liếc mắt nhìn sườn mặt của Lâm Gia thông quxa cửa sổ xe, xoay người vỗ vỗ bả vai Hoffman, giọng cảnh cáo: "Một giờ sau phải trả Honey lại cho bọn này."
Hoffman gật đầu một chút, mỉm cười nói: "Xin yên tâm."
Trong lòng Corey cũng là rất hối tiếc, khi không ăn dấm lung tung làm gì, lần này tất cả mọi người đều bất lợi. Hai người lại không dám dài dòng, đưa mắt nhìn xe nhỏ đang lái rời đi.
Lâm Gia xuyên qua trong kính chiếu hậu liếc nhìn bóng dáng của hai người kia đang dần dần thu nhỏ đi, vẫn cố nén không quay đầu lại. Cô âm thầm báo cho mình ở trong lòng, lúc này không thể dễ dàng mềm lòng, tránh cho bọn họ được voi đòi tiên không biết dừng lại đúng lúc.
Trong quân đội, cấp trên thượng tá Mira cũng là phụ nữ, đã gần ba mươi tuổi, có chín người bạn đời. Là người từng trải, Mira không chút cất giấu lại mà mang những kinh nghiệm dỗ chồng của mình dạy cho Lâm Gia, ví dụ như làm sao mà không dấu vết khống chế cái tần số gì đó kia, làm sao giữ vững địa vị lãnh đạo ở trong nhà của mình tuyệt đối, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn rồi làm sao hòa giải mâu thuẫn giữa nhóm bạn đời, hoặc là làm sao để được tự mình lựa chọn khi nào thụ thai.v.v..... Mới đầu Lâm Gia còn có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn tin tưởng rồi, những kinh nghiệm mà Mira truyền thụ cho cô thật sự rất có ích.
Lâm Gia ngồi ở vị trí kế tài xế, từ lúc lên xe đến giờ cô vẫn duy trì im lặng. Cô cau mày, đôi môi mím chặt, ngón tay vô thức vuốt vuốt túi giấy bảo vệ môi trường, không yên lòng nhìn chăm chú vào phía trước.
"Phụ nữ đã có bạn đời nào cũng đều sẽ có loại phiền não này." Hoffman chủ động mở miệng đánh vỡ im lặng, giọng nói trong trẻo nghe không ra một chút ý giễu cợt.
Lâm Gia lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười cười, đưa tay vén mấy sợi tóc rũ xuống thái dương để che giấu lúng túng: "Ha ha, gần đây bọn họ làm loạn tương đối nhiều, để cho anh chê cười rồi."
Hoffman nhìn cô một cái: "Em muốn né tránh bọn họ?"
Lâm Gia gỡ phát tay dừng lại, bị một câu của Hoffman nói trúng tâm sự, không khỏi quay đầu nhìn anh. Vừa vặn Hoffman cũng đang nhìn cô, bất chợt tầm mắt hai người giao nhau.
Trong một giây Hoffman ngoái đầu nhìn lại kia, bóng sáng xẹt qua từ trong mắt anh, ánh mắt màu xanh đậm của anh trong nháy mắt giống như Phỉ Thúy tinh khiết nhất, xinh đẹp kinh người.
Lâm Gia mở trừng hai mắt, quỷ xui đất làm sao khiến cô nhớ lại miếng ngọc bội triều Minh mà tổ phụ để lại cho cô, nó cũng là trong suốt như vậy, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhưng đáng tiếc miếng ngọc bội kia đã vĩnh viễn thất lạc trên thảo nguyên Châu Phi mấy ngàn năm trước rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook