Tận Thế Ca
Chương 24

Tiêu Diệu từ chỗ ẩn thân nhìn về đằng xa, tình huống phía trước so với rạng sáng còn tệ hơn, không đếm được có bao nhiêu chiếc xe bị chặn lại xung quanh trạm thu phí. Hàng rào bảo hộ đã bị đâm gãy, trên tuyết có rất nhiều vết bánh xe cùng dấu chân của tang thi, dưới mặt đất tùy ý là có thể thấy được những vệt máu phun tung tóe.

Đây đều do người sống sót muốn chạy thoát khỏi tỉnh sau tai nạn phát sinh lưu lại.

Muốn đi xuyên qua nơi này, trừ bỏ xông vào, Tiêu Diệu nghĩ không ra được biện pháp nào khác.

Nàng thân hình linh mẫn nhảy lên nóc một chiếc xe hơi ven đường, phóng qua hàng rào bảo hộ, đạp trên tuyết chạy về phía trước. Một con tang thi phát hiện nàng, khàn giọng gào thét lung lay hướng nàng đuổi theo; lại thêm một con tang thi nữa phát hiện tung tích của nàng đuổi theo, chậm rãi, tang thi đuổi theo nàng từ mấy con biến thành mấy chục con...

Càng chạy về phía trước diện tích lại càng hẹp, khi còn cách cửa vào đường cao tốc nội thành chưa đến hai km, phía trước dần dần xuất hiện những kiến trúc thấp bé. Theo kiến trúc xuất hiện, tang thi cũng nhiều lên. Những con tang thi du đãng không mục đích bị tiếng chạy của Tiêu Diệu hấp dẫn lại thành đống lớn. Đối mặt với nhiều tang thi như vậy, nội tâm Tiêu Diệu trừ bỏ sợ hãi còn có nghi hoặc. Nàng nhớ được kiếp trước đến tận tháng 8 năm 2003, tỉ lệ cảm nhiễm tại thành phố H cũng vẫn chưa đến 70%, hiện tại thành phố J này lại như bị nguyền rủa, phóng xạ mới ba ngày nhưng dường như tất cả mọi người đều đã biến thành tang thi.

"Rống ô..." Một tiếng hét truyền đến, phía trước lại xuất hiện một con tang thi lực lượng. Tiêu Diệu vòng qua con tang thi này, sau đó tiếp tục tăng tốc độ chạy.

Tang thi phía trước, phía sau ngày càng nhiều, chúng nó gào thét vươn móng vuốt, nhe ra răng nanh, bộ mặt dữ tợn, khủng bố. Tiêu Diệu rốt cục cũng vòng qua được đám xe cộ chặn trước trạm thu phí, bắt đầu chạy dọc theo đường biên. Bất quá mặt đường cũng không có chỗ cho nàng đặt chân, nàng chỉ có thể học theo Người Nhện nhảy qua nóc xe mà đi.

"Oành!" Bàn chân dẫm bẹp nóc xe phát ra một tiếng trầm đục, dưới chân dùng sức lại nhảy đến một chiếc xe khác. Một con tang thi vươn móng vuốt muốn chụp lấy chân Tiêu Diệu, bị nàng một cước đá văng ra, có tang thi định trèo lên xe, bị Tiêu Diệu dùng búa chém rớt...

Thời gian cùng với nguy hiểm từng giây từng phút trôi qua, mỗi khi Tiêu Diệu đem tang thi phía sau bỏ xa, sẽ lại tuyệt vọng phát hiện phía trước còn có nhiều tang thi hơn đang chờ nàng...

Buổi sáng, 8 giờ 50 phút, ngày 26 tháng 12 năm 2012 ...

Tiêu Diệu rốt cục cố gắng chạy được đến bên cạnh một siêu thị nhỏ, cửa siêu thị khóa chặt, Tiêu Diệu đập nát một cái cửa sổ thủy tinh, lắc mình nhảy vào. Sau khi vào nàng liền trực tiếp nắm lấy điện thoại bàn gọi cho Tiêu Cảnh Dương.

"Alô! Alô! Là Tiểu Diệu sao?" Điện thoại mới vang hai tiếng đã được Tiêu Cảnh Dương nhấc máy.

Tiêu Diệu thở dài nhẹ nhõm một hơi, tâm tình xao động rốt cục cũng bình tĩnh lại. "Cha, là con!"

Trong điện thoại truyền đến tạp âm tư tư tư, Tiêu Diệu khó khăn lắm mới nghe được rõ ràng Tiêu Cảnh Dương đang nói gì. Tiêu Cảnh Dương nói trong nhà hết thảy bình an, hắn mỗi ngày soi gương, không thấy màu sắc đồng tử của mình có biến hóa gì. Đây là phương pháp kiểm tra dị năng do Tiêu Diệu vào hôm phóng xạ qua điện thoại nói cho hắn biết, lúc đó Tiêu Diệu còn đem tương lai hai lần phóng xạ, cùng động vật biến dị và phương pháp cấp cứu thông qua truyền máu sau khi bị cảm nhiễm đều nói cho cha mẹ cùng Tiêu Dương biết. Bất quá khi đó Tiêu Cảnh Dương không trả lời, hắn thậm chí cho rằng Tiêu Diệu đang đùa.

Tiêu Diệu nói với cha mẹ bản thân rất an toàn, đường về thuận lợi.

Mới nói chuyện vài phút, bên ngoài siêu thị đã tụ tập đầy tang thi. Một con tang thi định trèo qua cái cửa kính mà lúc nãy Tiêu Diệu đập vỡ. Tiêu Diệu xông lên trước, mấy búa chém vỡ đầu nó, thi thể con tang thi này vừa vặn ngăn trở tang thi phía sau... Tang thi phía sau không vào được, dùng móng vuốt chụp đến thi thể đằng trước, một khối lại một khối thịt thối xanh xám bị chúng nó bứt rời, có con còn đem thịt nhét vào miệng con tang thi khác.

Không thể ra ngoài bằng cửa chính, Tiêu Diệu cúp điện thoại, theo quầy hàng hóa đi tới lầu hai.

Nàng vừa đi vừa cầm theo mấy hộp mì ăn liền trên giá hàng bên cạnh, vừa định bỏ vào không gian liền nghe thấy phía trước truyền đến tiếng nói rất nhỏ, hầu như không thể nghe được.

"Chuẩn bị tốt rồi, mau kêu lên!"

Thanh âm này rất nhẹ, nếu không phải sau khi thức tỉnh dị năng thính lực có điểm tăng cường, Tiêu Diệu nhất định nghe không được.

"Cứu mạng... Cứu ta với..." Tiếng cầu cứu của một nữ nhân rõ ràng truyền tới.

Tiêu Diệu khẩn trương, tay phải nắm chặt súng.

"Cứu mạng... Cứu mạng..."

Âm thanh cầu cứu lại truyền đến, ngay sau đó là vài tiếng trầm đục, là âm thanh đập vào tường...

Theo ý tứ của câu nói nàng vừa nghe trước đó, trong siêu thị nhỏ này có người may mắn sống sót, hơn nữa giống như đang lập kế hoạch đợi nàng mắc mưu... Tựa hồ định dùng một nữ nhân hấp dẫn nàng đi qua, mặt khác sẽ có người chuẩn bị đánh lén nàng.

Tiêu Diệu đem súng cất vào trong túi, quay đầu nhìn hàng hóa trong siêu thị, có thuốc lá, có đồ dùng hàng ngày còn có đồ ăn vặt cùng đồ uống. Tiêu Diệu đem đồ dùng hàng ngày cùng thuốc lá bỏ vào không gian. Nàng hai tay nắm chặt rìu chữa cháy hướng đến cầu thang lầu hai, âm thanh cầu cứu là từ một căn phòng nhỏ bên cạnh cầu thang truyền đến, Tiêu Diệu coi như không thấy căn phòng kia, trực tiếp xông lên lầu hai.

"Má nó! Nữ nhân kia lên lầu !" Bên trong căn phỏng nhỏ, một nam nhân trẻ tuổi trong tay cầm gậy gỗ quay đầu nói với một nam nhân cầm vũ khí khác. Nam nhân kia khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc trang phục nhân viên, trên mặt có một vết sẹo, phía sau hắn còn còn có hai thanh niên mặc quần áo lao động. Trước mặt mấy nam nhân này nằm sấp một nữ nhân trẻ tuổi quần áo lam lũ, nữ nhân sắc mặt trắng bệch, tóc rối tung, tại mùa đông rét lạnh chỉ mặc một chiếc áo khoác quân đội màu lục, phía dưới áo khoác không mặc gì cả. Nếu cẩn thận nhìn có thể thấy trên đùi, trên người nàng nơi nơi đều có vết bầm tím, trên đùi trắng nõn còn chảy một vệt máu đục ngầu.

"Kệ mẹ nó, chúng ta đi ra ngoài, trực tiếp đánh nàng!" Một thanh niên mắng, giơ gậy định lao ra thì bị trung niên mặt sẹo ngăn lại. "Không nhìn thấy nàng có súng sao? Ngươi muốn chết à?"

"Chỉ là một nữ nhân, nàng dám nổ súng sao? Thủ lĩnh, đã mấy ngày rồi không gặp người, chúng ta đi đem súng của nàng đoạt lấy, nếu cứ tiếp tục ở lại chỗ này thật có khả năng bị nhốt chết!"

Nam nhân trung niên nghĩ nghĩ, dùng chân đá đá nữ nhân trẻ tuổi nằm trên mặc đất: "Ngươi đi ra ngoài, tìm cơ hội đem nàng cuốn lấy! Xem có thể cướp súng của nàng hay không."

Nữ nhân trẻ tuổi sắc mặt thay đổi, nàng dùng sức cắn môi từ trên mặt đất đứng dậy. Vài ngày bị tra tấn khiến hai chân nàng run rẩy, muốn đứng dậy cũng có vẻ thập phần khó khăn. Nam nhân trung niên nhặt một cái quần trên mặt đất ném tới trước chân nàng.

"Mặc quần vào, nhớ kỹ đừng giở trò, ngươi cứ thử rồi sẽ biết!" Nam nhân trung niên sắc mặt dữ tợn, uy hiếp nói.

Nữ nhân cúi đầu ân một tiếng, trên mặt lại dần hiện ra một tia oán độc. Nàng mở cửa, dựa vào tường đi lên cầu thang, mấy tên nam nhân vụng trộm đi theo phía sau nàng.

Tiêu Diệu giờ phút này đang đứng ở lầu hai, dựa vào cửa sổ phía Bắc, ngoài cửa sổ cũng có tang thi, nhưng ít hơn nhiều so với phía nam. Nàng đem tầm mắt phóng ra xa, nhìn thấy lại chỉ có tuyệt vọng.

Cửa quốc lộ phía xa cũng bị xe nhồi vào, trừ bỏ xe còn có số lượng tang thi không đếm được, đông nghìn nghịt, giao thoa phân bố khắp mặt đường cùng các tòa nhà ven đường. Thoạt nhìn còn khủng bố hơn cả trạm thu phí.

Tiêu Diệu mở cửa sổ, vừa chuẩn bị nhảy ra ngoài, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng một nữ nhân la lên. "Chờ một chút! Ngươi cứu ta với! Cứu ta với!"

Tiêu Diệu lạnh mặt quay đầu lại, vừa rồi mấy nam nhân kia đối thoại nàng mơ hồ nghe được, vốn định không để ý tới, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nữ nhân đang cầu cứu này nàng không khỏi lộ ra một tia thương hại...

Nữ nhân này thoạt nhìn thật sự rất bi thảm, trên gương mặt tái nhợt còn lưu lại nước mắt cùng vết máu khô, vành mắt xanh đen, bị xích chân, hai chân còn đang không ngừng phát run, có thể thấy được mấy ngày nay nàng nhất định đã phải chịu rất nhiều tra tấn...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương