Tần Tấn Chi Hảo
-
Chương 18
Editor: Vương Bất Quy Hồi.
Beta: Bánh Bao.
Trung Thu đến, ngày đoàn viên rằm tháng tám, mùi hoa quế như ẩn như hiện phảng phất trong sân.
Trà bánh được để trên cái bàn nhỏ, Lâm Sương với cái bụng nhô ra ngồi ở một cái bàn nhỏ khác, rất nhẹ nhàng yên tĩnh vừa phơi nắng vừa thêu thùa. Ân Huệ cầm trong tay quyển sách, cả buổi vẫn không lật một tờ, đôi mắt to đẹp đẽ cứ lén lút nhìn ra ngoài cửa.
Làn gió nhẹ như một làn điệu quen thuộc rót vào tai, cái lỗ tai xinh xắn cử động nhẹ, khóe miệng hơi cong lên, thân thể bất động nhưng tâm đã bay ra ngoài cửa, đón người nào đó sắp về tới.
Nghiêng đầu, bé nhìn bóng người kia đang di chuyển ở ngoài hàng rào, càng lúc càng gần.
Ba bước, hai bước, một bước, trong lòng đếm từng bước chân. Chờ một lúc, ánh mắt bé liền sáng ngời. Cuối cùng dáng người cao gầy đã hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt bé.
Ánh mắt đầu tiên liền khóa chặt lẫn nhau, đồng thời nụ cười cũng mơ hồ xuất hiện trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn. Tần Tấn đang cõng cái giỏ trúc đầy ấp thảo dược, bước nhanh về phía hai người.
Có Tần Tấn làm bạn, cuối cùng Ân Huệ đã vượt qua những ngày tháng đau đớn. Năm tháng đã qua, xương đã gần liền lại, Lạc Trọng mỗi ngày đều châm cứu cho Ân Huệ, lại dùng thuốc ngâm chân. Bây giờ cô bé đã có thể đứng lên được nhưng vẫn phải cần dùng một lượng thuốc khá nhiều. May mắn thay, ngọn núi gần đây có những thảo dược đó. Lạc Trọng còn dạy Tần Tấn cách nhận biết các loại thảo dược. Mùa thu là thời điểm những loại thảo dược đó sinh trưởng tươi tốt nhất nên mỗi ngày Tần Tấn đều lên núi hái thuốc, chuẩn bị tốt cho mùa đông sắp đến.
"Chắc con cũng mệt lắm rồi, mau để giỏ trúc xuống đi." Nhìn đứa bé ngày nào cũng phải bận rộn, đầu đầy mồ hôi, Lâm Sương muốn đứng lên giúp Tần Tấn để giỏ trúc xuống.
"Mẹ đừng động. Con tự làm được." Nhìn thấy mẹ muốn đứng dậy, Tần Tấn vội vàng ngăn cản. Em trai trong bụng mẹ đã hơn sáu tháng nên phải cẩn thận. Đứa bé hiền lành này vẫn giống như ngày xưa, biết quan tâm và chu đáo.
Biết con quan tâm mình, Lâm Sương ngồi xuống: "Con đổ nhiều mồ hôi quá, chắc nóng lắm, uống chút nước đi."
Nghe thấy lời mẹ nói, Ân Huệ vội vàng bỏ quyển sách trên tay xuống, giơ tay rót một tách trà đưa đến.
Tần Tấn cong môi, nở nụ cười xán lạn, nhận lấy tách trà, há lớn miệng uống cạn. Do uống quá vội nên nước từ bên khóe miệng chảy xuống cổ áo.
"Chị uống từ từ thôi." Thấy Tần Tấn như vậy, biết chị ấy rất khát, Ân Huệ nhắc nhở. Bé sợ nếu chị ấy bị sặc trong lòng bé cũng có chút áy náy.
A Tấn uống nước xong đã thấy thoải mái hơn, nở nụ cười cảm ơn Ân Huệ. Nhớ tới còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, cô không được phép chậm trễ: "Chị đi cất thuốc, một chút sẽ trở lại. Em chờ nhé." Nói xong cô đặt tách trà xuống, nhanh chóng đi vào phòng chứa củi.
"Vâng." Ánh mắt dõi theo bóng người Tần Tấn đã rời đi, Ân Huệ cũng không còn tâm tình tiếp tục đọc sách.
Phòng chứa củi đã được sửa sang lại trở thành chỗ cất thảo dược. Tần Tấn đặt giỏ trúc xuống, đổ những thảo dược hôm nay hái được ra, xắn ống tay áo lên, ngồi xuống thành thục phân loại từng loại thảo dược. Chút nữa còn phải giúp Ân Huệ luyện tập nên cô phải nhanh tay một chút. Sau khi tập luyện xong, cô sẽ đem thảo dược rửa sạch, chờ sáng mai phơi khô, sau đó sẽ không phải lo lắng thiếu thảo dược để dùng. Nghĩ đến đây trên gương mặt nhỏ nhắn lại lần nữa xuất hiện nụ cười.
Bỏ ra chút thời gian, cuối cùng toàn bộ thảo dược đã được xử lý xong. Tần Tấn ngồi chồm hổm trong thời gian dài nên hai chân có chút tê. Dùng đôi tay nhỏ vỗ vỗ chân, cô đứng dậy đi ra tiểu viện. Vẫn có người còn đang chờ cô.
Đôi mắt Ân Huệ không hề chớp nhìn vào phòng chứa củi. Cho đến khi nhìn thấy hình bóng Tần Tấn xuất hiện, lúc này ánh mắt bé lại lần nữa sáng lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười, Tần Tấn từ từ đi đến trước mặt Ân Huệ. Không nói nhiều, cô cúi người xuống, duỗi hai tay ra. Đây là việc quan trọng mỗi ngày cần phải làm.
"Ân Huệ, đến đây đi."
Ân Huệ ngẩng đầu nhìn Tần Tấn, sắc mặt cô có chút đỏ lên, một bên mặt còn đang chảy mồ hôi. Khác với ngày thường, Ân Huệ vẫn ngồi bất động: "Một chút nữa hãy tập được không?"
Không hiểu được lòng tốt của Ân Huệ, Tần Tấn tưởng rằng em ấy muốn lười biếng: "Sư phụ đã nói mỗi ngày em đều phải tập luyện, không được bỏ ngang." Từ trước đến nay, bất kỳ việc liên quan đến Ân Huệ, Tần Tấn đều rất rất nghiêm túc và nghiêm khắc. "Nhanh nào." Ánh mặt lộ ra kiên trì.
Biết chị ấy không hiểu ý mình, Ân Huệ cũng không giận, trái lại trong lòng còn cảm thấy ấm áp. Bé phối hợp đưa tay đôi tay nhỏ, nắm lấy hai cánh tay A Tấn, mượn lực của chị ấy từ từ đứng lên.
Hai tay nâng đỡ Ân Huệ, Tần Tấn cúi xuống nhìn cô bé thấp hơn mình một cái đầu, nhỏ giọng hỏi: "Em chuẩn bị xong chưa?"
Lắc lắc đầu, Ân Huệ đứng vững, một tay nắm thật chặt cánh tay Tần Tấn, một tay khác buông ra, dùng ống tay áo lau vệt mồ hôi một bên tóc mai của Tần Tấn.
Hơi sững sờ, đáy mắt lóe lên một tia vui vẻ, Tần Tấn hơi cúi người xuống để Ân Huệ thuận tiện lau mồ hôi cho cô. Cô sợ em ấy đứng không vững nên hai tay vẫn đang cẩn thận đỡ lấy Ân Huệ.
Sau khi lau xong toàn bộ những giọt mồ hôi trên mặt Tần Tấn, lúc này Ân Huệ mới hài lòng cười: "Được rồi."
"Vậy chúng ta bắt đầu nhé." Gương mặt khắc sâu nụ cười, Tần Tấn muốn xác nhận Ân Huệ đã hoàn toàn chuẩn bị kỹ càng. Lúc này cô lùi về sau một bước nhỏ, dẫn Ân Huệ chậm rãi đi về phía trước.
Ân Huệ cúi đầu nhìn xuống đất, thân thể hơi lắc lư, tay trái mược sức, từ từ giơ chân phải lên bước đến trước một bước. Chờ Ân Huệ đứng vững sau bước thứ nhất, Tần Tấn lại lùi về sau hai bước, đôi mắt luôn chăm chú nhìn chằm chằm vào Ân Huệ, che chở cô bé chu toàn. Lại cố gắng dùng sức, thân thể bé theo từng bước lùi của cô, tiến lên từng bước một.
Tay đang vuốt ve bụng, nhìn hai đứa trẻ nâng đỡ lẫn nhau, trong mắt Lâm Sương tràn đầy sự yêu thương, nở nụ cười an nhàn.
"Lão huynh, đêm nay anh nhất định phải ăn nhiều một chút, nếm thử tay nghề của em." Ngoài sân, giọng nói hào sảng của Tần Mặc truyền đến. Nửa năm ở chung trôi qua thật nhanh, Lạc Trọng và Tần Mặc xem như có duyên với nhau, không tính đến tuổi tác cách biệt, đã thành bạn tâm giao.
"Chuyện đó là tất nhiên, có đồ ăn ngon lão đây chưa bao giờ biết khách sáo." Lạc Trọng cười cười, cùng Tần Mặc đi vào nhà. Vừa vào đã thấy hai cô bé đang tập luyện bước đi, nhìn thấy cô bé đã bước đi vững vàng, trong lòng ông đã an tâm.
Cầm theo thú săn được, Tần Mặc đi đến bên nương tử mình. Thấy Lâm Sương muốn đứng dậy, ông liền vội vàng ngăn cản, biểu hiện giống Tần Tấn như đúc. Ông nói rằng bà đang mang thai, sẽ nhờ Lạc đại phu xem mạch giúp bà: "Em ngồi đừng động, chút nữa để anh Lạc xem mạch cho em. Hôm nay là mười lăm, anh Lạc sẽ ở lại ăn cơm, ta đi chuẩn bị."
Nghe thấy thế, Lâm Sương càng ngồi không yên. Ân Huệ có thể đi lại được đều nhờ vào người anh y thuật thần kỳ, trong mắt bà đây chính là đại ân nhân của mẹ lẫn con. Mấy ngày ở chung, bà xem như đã được thỉnh giáo sự tham ăn dữ dội của ông. Lạc đại phu không chịu thu tiền trị bệnh, nhưng có thể trả cho cái bụng của ông, dù thế nào đi nữa Lâm Sương sẽ tận lực thỏa mãn Lạc Trọng. Hơi tức giận với Tần Mặc, bà nói: "Chỉ dựa vào tay nghề của người làm sao được."
Tần Mặc cười khà khà. Ông hiểu rõ tâm tư vợ mình, biết tay nghề của mình kém xa bà: "Vậy ta giúp em. Đừng làm quá sức."
Lạc Trọng không chú ý đến lời nói của hai người, vuốt râu, vội vàng đi đến chỗ hai cô bé đang tập luyện, ngầm đánh giá. Nhận ra Lạc Trọng đang đến gần, Tần Tấn dừng bước. Ân Huệ ngẩng đầu khuôn mặt hơi ửng đỏ, những giọt mồ hôi nhỏ cũng chầm chậm thấm ướt vầng trán.
"Không được dừng, hai đứa tiếp tục đi!" Lạc Trọng ra hiệu hai cô bé tiếp tục.
"Tiếp tục nào." Hiểu ý sư phụ, Tần Tấn tiếp tục lùi về sau, chậm rãi dẫn Ân Huệ đi.
Xương liền lại rất tốt, hơn một tháng điều trị, cơ bắp trên bắp chân Ân Huệ đã từ từ phục hồi trở lại. Nhìn cô bé bước từng bước chậm rãi, có thể tự đi lại cũng chỉ là vấn đề thời gian. Lạc Trọng rất vui mừng: "A Tấn, con buông tay để Ân Huệ tự đi một chút xem sao."
Nghe sư phụ nói như thế, Tần Tấn dừng bước, có thể không? Nét mặt cô hơi do dự.
"Cô bé ngốc, nếu con vẫn đỡ bé con thì cô bé sẽ không thể tự vào sức mình để đi." Lạc Trọng kiên trì giải thích.
Suy nghĩ một chút, A Tấn nhìn Ân Huệ, cẩn thận dò hỏi: "Thử một chút xem sao nhé?"
Nghe thấy Tần Tấn muốn buông tay, trong lòng Ân Huệ hơi sợ hãi nhưng bé cũng muốn dựa vào chính sức mình tự bước đi. Nhếch đôi môi, gật gật đầu, Ân Huệ nắm chặt lấy ống tay áo nho nhỏ của Tần Tấn, từ từ buông tay.
Hai tay Tần Tấn vẫn thẳng tắp đưa ra không thu lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ân Huệ. Nét mặt căng thẳng không kém gì Ân Huệ: "Từ từ đi, đừng sợ, có chị bảo vệ em. Nếu không được, chị sẽ lập tức đỡ lấy em."
"Vâng." Ân Huệ hoàn toàn tin tưởng vào Tần Tấn, sự bất an trong lòng cũng được dập tắt. Ân Huệ cố gắng ổn định trọng tâm, đôi mắt nhìn người trước mặt đang từ từ lùi ra xa, chậm rãi bước một bước đầu tiên.
Nhìn Ân Huệ vững vàng nhẹ nhàng bước ra bước đầu tiên, đôi mắt trong veo sáng lên không giấu được niềm vui sướng. Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt người đối diện cũng giống mình, cả hai nở nụ cười: "Lần nữa."
Đi được bước thứ nhất, bước thứ hai càng có lòng tin. Lần nữa điều chỉnh trọng tâm, Ân Huệ nỗ lực đi đến chỗ Tần Tấn.
Ban đêm, Tần Mặc dọn ra một bàn đồ ăn trong sân, năm người ngồi vây quanh bàn, vừa ngắm trăng, vừa thưởng thức mỹ vị.
"Lão huynh, hôm nay là Trung thu, anh nhất định phải uống thêm vài chén. A Tấn, con rót rượu cho sư phụ, con cũng rót một ly cho mình, cạn một ly với sư phụ." Tần Mặc nở nụ cười chân chất, hôm là Trung thu, chân của Ân Huệ cũng đang hồi phục, có thể tự đi, đây có thể xem là song hỷ. Mấy tháng nữa đứa bé cũng được sinh ra, Tần Mặc nhìn thê tử ngồi bên cạnh, mỉm cười. Tần Mặc cảm thấy kiếp này còn mong gì hơn. Lạc Trọng uống rượu, ăn thịt. Đêm Trung thu náo nhiệt như vậy đã lâu rồi ông chưa từng có.
Thấy ly rượu đã cạn, Tần Mặc rót đầy ly cho Lạc Trọng: "Lão huynh, Tần Mặc có một việc muốn nhờ."
Nhắm hai mắt, Lạc Trọng cố ý đẩy ra gương mặt già nua: "Có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng dùng hai chữ cầu xin. Lão già này chỉ thêm tổn thọ."
Tần Mặc cười hì hì, gãi đầu tỏ ý xin lỗi, nhìn Lâm Sương một chút: "Qua vài tháng nữa, Sương Nhi sẽ tới ngày sinh, em dù to đầu nhưng chả được bao nhiêu chữ nghĩa. Nhờ lão huynh đặt cho đứa bé sắp chào đời một cái tên."
"Thì ra là chuyện này." Lạc Trọng hiểu rõ tâm tư của Tần Mặc, cũng không từ chối, sờ sờ bộ râu: "Vì là thầy thuốc, chỉ hi vọng mọi người có thể khỏe mạnh, vậy thì dùng chữ Khang đặt tên cho đứa bé."
"Tần Khang, tên này rất hay, rất hay." Tần Mặc cười híp mắt, nghiêng đầu nhìn thê tử. Lâm Sương cũng nhìn ông, dịu dàng nở nụ cười.
"Có điều, lão cũng muốn nói một chuyện. Để một đứa bé uống rượu là không tốt." Lạc Trọng nhanh chóng nhắc nhở. Ông hiếu kì tại sao Tần Tấn còn nhỏ tuổi nhưng lại có tửu lượng cao như vậy. Hỏi đến thì mới biết, Tần Mặc nhặt được Tần Tấn vào một ngày đầu mùa đông, cô bé bị lạnh chịu không nổi, cứ khóc không ngừng. Ông liền cho cô bé uống nước cơm pha một chút rượu để chống rét. Cũng do Tần Tấn may mắn, không tạo ra chuyện rắc rối cho ông, lại còn từ lúc nhỏ đã luyện được tửu lượng tốt hẳn người thường.
"Vâng, vâng." Tần Mặc vội vàng gật đầu đồng ý.
Nâng ly rượu uống cạn, Lạc Trọng nhìn gia đình trước mặt. Trải qua mấy ngày, ông xem như có chút hiểu biết đối với hoàn cảnh của gia đình này. Không ngờ được Tần Mặc trông như một lão già hung dữ nhưng lại yêu quý một đứa trẻ hoàn toàn không có quan hệ máu mủ với mình, lại nhìn đến hai đứa trẻ tình nghĩa chị em thắm thiết. Lạc Trọng vào nam ra bắc, đã nhìn thấu đáo mọi chuyện nhưng vẫn bị tình cảm sâu sắc của bọn họ làm cảm động. Thiên hạ đang vui vẻ ăn Trung thu, ông tính toán ngày tháng, cũng đã đến lúc phải rời đi. Lạc Trọng ngẩng đầu nhìn đồ đệ nhỏ đã thu nhận trước đó vài ngày, dự định sẽ đem theo cô bé vân du tứ hải, dạy cô bé hết bản lĩnh của mình. Nhưng những ngày quan sát cuộc sống họ, đứa nhỏ này sẽ không thể rời xa nơi này. Xem ra, lão già này nhất định phải một thân một mình, tiếp tục *tiêu diêu tự tại rồi.
* ngao du, rong chơi không bị ràng buộc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook