Tần Tấn Chi Hảo
-
Chương 15
Editor: Planktonic.
Beta: Bánh Bao.
Nhà bếp không lớn, Tần Tấn vội vàng bày túi thức ăn ra. Người kia vừa mới bước vào phòng, Ân Huệ liền nhận ra ngay, quay đầu lại nở nụ cười với cô: "Sao người lại vào đây? Không cùng sư phụ tán gẫu à?"
Kéo lên ống tay áo, Tần Tấn rửa tay tại một chậu nước bên cạnh. "Sư phụ đang chờ mang món ăn lên, hai người cùng làm sẽ nhanh hơn." Nói xong cô tiêu sái đến bên Ân Huệ giúp đỡ.
Người này tỉ mỉ săn sóc nàng, làm sao nàng không hiểu được chứ. Nàng không nói ra, nghiêng người nhường khoảng trống lại cho người ấy, giao lại toàn bộ mọi thứ, còn bản thân lại chuyên tâm vào nồi canh gà mà nàng đã phí hết tâm tư. Cẩn thận mở nắp nồi ra, hương thơm theo khói xông vào mũi. Lấy muỗng nhỏ nhẹ nhàng múc canh gà ra, thổi nguội, đưa đến bên miệng Tần Tấn, Ân Huệ nói: "Nào, nếm thử vị xem."
Mở miệng, uống xong canh gà mà thê tử đưa, mùi thơm nồng thuần túy mỹ vị từ cổ cô nhanh chóng lan tỏa đến toàn thân, từ đáy lòng dâng lên sự ấm áp. Tần Tấn chỉ cảm thấy thứ cô vừa uống không phải canh gà mà là một mảnh thâm tình của thê tử đối với cô.
"Thế nào?" Sớm đã có được đáp án từ vẻ mặt cô nhưng Ân Huệ vẫn là nhịn không được hỏi, muốn chính tai nghe cô nói ra.
Gật đầu, nhìn thật sâu vào người yêu, Tần Tấn nói: "Uống rất ngon, uống rất ngon." Miệng vụng về muốn biểu đạt cảm thụ của mình lúc này, nhưng cô chỉ có thể nói ra ba chữ đơn giản này.
Ở sâu thẳm trong lòng nở ra một nụ cười xán lạn, không cần Tần Tấn nói gì nhiều, Ân Huệ hiểu. Nàng hiểu rõ, dĩ nhiên cũng thỏa mãn.
Ánh mắt giao nhau, không hề có một tiếng động, nhưng có thể hoàn toàn hiểu lẫn nhau.
Tần Tấn nhìn hạnh phúc tràn ngập trên khuôn mặt người phụ nữ này, không khỏi lại một lần nữa cảm tạ trời xanh có thể làm cho các nàng gặp gỡ ông lão y thuật cao siêu kia. Ai sẽ nghĩ tới một con cá nướng có thể đổi lấy cơ hội để Ân Huệ đứng lên lần nữa.
***
Ngày qua ngày, bên trong tiểu viện cũng như bình thường, Tần Mặc vì nuôi sống một nhà mà phải bôn ba ở bên ngoài, Lâm Sương thì lo liệu việc nhà, Ân Huệ lại yên tĩnh ngồi ở bên cửa sổ, tầm mắt nhìn theo Tần Tấn đang ở trong viện bận rộn tới tới lui lui.
Nhìn được một hồi, mãi đến khi Tần Tấn chạy vào phòng chứa củi, lúc này Ân Huệ mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu, bắt đầu chuyên tâm thêu khăn tay. Trước đó vài ngày mẹ đã bắt đầu dạy bé một chút thêu thùa đơn giản. Điều này làm cho bé hết sức cao hứng. Tuy rằng những năm này người nhà chăm sóc tỉ mỉ, bé đã từ từ thoát khỏi bóng ma, nhưng là mỗi khi bé thấy người nhà bận rộn thì vẫn có chút mất mát nổi lên trong lòng. Không muốn trở thành phế nhân bị mọi người chăm sóc, trở thành gánh nặng, bé cũng muốn vì cái nhà này, vì quan tâm bảo vệ người nhà mình mà làm chút chuyện.
Một kim rồi lại một kim cẩn thận thêu, khăn này có thể làm xong rất nhanh. Đây là sản phẩm thêu đầu tiên bé tự tay hoàn thành. Nghĩ đến đây, bé lại giương mắt nhìn ngoài cửa số, một nụ cười nhẹ nở ra ở trên khuôn mặt nhỏ.
Tần Tấn để toàn bộ củi đã chẻ xong vào phòng chứa củi. Hôm nay cô đã làm xong toàn bộ công việc. Rửa tay một cái, cô vội vàng nhanh chóng chạy về phòng. Vào nhà, A Tấn liền thấy được người ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, cúi đầu, thêu khăn nhỏ. Sợ mình làm phiền bé, rón rén ngồi xuống một bên, lẳng lặng nhìn Ân Huệ, Tần Tấn cảm thấy lúc này bé và mẹ hết sức giống nhau. Lại không tự chủ được bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ khi Ân Huệ lớn lên, liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà lại chăm chú, trực giác nói cho cô rằng, tương lai Ân Huệ nhất định xinh đẹp hơn hẳn mẹ.
Ân Huệ đã nhận ra tầm mắt Tần Tấn nhưng không để ý tới cô, bé chuyên tâm thu lại một kim cuối cùng, kiểm tra cẩn thận một hồi thì gỡ khăn xuống từ khung thêu. Cuối cùng cũng coi như hoàn thành.
"Thêu xong rồi?" Thấy bé ngừng công việc, lúc này Tần Tấn mới dám lên tiếng.
"Ừm." Ân Huệ giơ khăn trong tay, nở một nụ cười xán lạn với Tần Tấn, đưa khăn đưa cho cô.
Tay nhỏ lau lau ở trên y phục xong mới tiếp nhận khăn, một đóa hoa sen đẹp đẽ tỏa ra ở trên khăn. Tần Tấn cẩn thận dùng ngón tay vuốt vuốt, không khỏi hết sức khâm phục Ân Huệ. Mẹ đã từng dạy cho cô, chỉ là tay bị kim đâm đầy lỗ nhỏ, cuối cùng cô đành buông tha cho việc có chút khó khăn này. Quả nhiên chỉ có Ân Huệ thông minh mới có thể thêu ra hoa văn sống động này. Ngẩng đầu, từ tận đáy lòng, cô than thở: "Thật là đẹp mắt, tay em thật khéo."
Nhận được lời khen ngợi, khóe môi Ân Huệ giương lên. "Chị thích không?" Thâm tâm bé mang theo chờ mong.
Tần Tấn vội vã gật đầu. "Ừ, thích."
"Tặng chị." Khi nghe Tần Tấn nói thích, chờ mong trong bé biến thành vui sướng. Từ lúc bé bắt đầu thêu, bé đã nghĩ phải tặng khăn này cho Tần Tấn.
Con mắt trợn lớn lên, vẻ mặt Tần Tấn đầy ngạc nhiên và mừng rỡ. Thật sự là tặng cho chính mình sao? Nhìn Ân Huệ một chút, lại nhìn khăn một chút, đây chính là quà Ân Huệ tặng cô, là tự tay bé thêu. Nghĩ đến đây, Tần Tấn không khỏi càng thêm cao hứng, cẩn thận xếp lại khăn cất vào trong lòng. Cô phải cố gắng giữ gìn nó.
Thấy cô cất quà tặng của mình như cất bảo bối, lần đầu tiên Ân Huệ có loại vui sướng chưa bao giờ trải qua. Cuối cùng, bé cũng xem như có năng lực làm chút chuyện vì người bên cạnh.
Làm xong tất cả chuyện nhà, Lâm Sương trở lại trong phòng. Mấy ngày nay thân thể bà có chút mệt mỏi. Bà đang định nghỉ ngơi chốc lát lại không nghĩ rằng phu quân, người mỗi ngày đều giờ mùi mới về, lại đột nhiên trở về, phía sau còn mang theo một vị lớn tuổi thần thái sáng lạng.
Không chờ nương tử mở miệng, Tần Mặc đã chủ động giới thiệu: "Sương nhi, vị này chính là Lạc Trọng, Lạc đại phu. Mấy ngày nay thân thể em không thoải mái, ta mời ông ấy tới xem em một chút."
Lâm Sương nghe nói như thế, không khỏi cảm động trong lòng. Tuy nhìn người đàn ông này giống như một người lỗ mãng nhưng ông lại rất tỉ mỉ.
Vì chờ cây thuốc trưởng thành, Lạc Trọng phải dừng chân lại đây một lúc. Dựa vào tâm thầy thuốc, ông thuê một gian nhà nhỏ, mở hiệu thuốc làm đại phu tạm thời trong thôn.
"Làm phiền Lạc đại phu." Tuy rằng cảm thấy Tần Mặc cố ý yên lặng mời đại phu về xem bệnh cho mình là có chút chuyện bé xé ra to, nhưng làm sao bà có thể từ chối ý tốt của ông. Lâm Sương mời Lạc Trọng ngồi xuống, chính bà thì lại ngồi xuống một bên, đưa tay ra.
Lạc Trọng đánh giá Lâm Sương một hồi, đưa tay đặt lên cổ tay bà, đầu ngón tay chạm đến mạch, chỉ là một lát, trong lòng ông đã rõ ràng.
"Thế nào ạ?" Tần Mặc đứng ở một bên có chút lo lắng.
Thu tay lại, Lạc Trọng vuốt vuốt râu, rung đùi đắc ý, cũng không nói ngay.
Đến lúc này, Tần Mặc càng lo lắng: "Lạc đại phu, không phải Sương nhi bị bệnh nặng gì chứ?"
Nhìn thấy người đàn ông cao lớn, thô kệch có bộ dạng gấp gáp, Lạc Trọng không nhịn được, đùa ông: "Bệnh này không có thuốc chữa." Ý xấu dừng một chút, quả nhiên ông thấy sắc mặt người kia trở nên trắng bệch, ông không nhanh không chậm tiếp tục: "Sau chín tháng, dưa chín tự rơi, không chữa tự lành."
Lời này vừa ra, Tần Mặc vui mừng như điên, đầu óc ông tuy chậm chạp, nhưng dưa chín tự rơi, ông nghe là hiểu. Nhìn nương tử, trong mắt ông không giấu được vui mừng, ngây ngô cười đến không ngậm miệng lại được
Trong lòng Lâm Sương nửa mừng nửa lo. Người này có cốt nhục chính mình, còn có thể quan tâm Ân Huệ như vậy sao? Nhưng khi nghĩ đến Tần Tấn, ông có thể tỉ mỉ nuôi lớn đứa bé hoàn toàn không có quan hệ máu mủ, làm sao có thể một bên trọng một bên khinh được. Tâm bà cũng buông xuống.
"Đứa nhỏ, thì ra con ở nơi này a, làm ông già này tìm rất lâu nha." Phu thê đang chìm đắm bên trong vui sướng nên không có chú ý tới Tần Tấn đứng ở cửa, tới khi Lạc Trọng phát hiện bóng người nho nhỏ kia.
Bị phát hiện, khuôn mặt nhỏ của Tần Tấn đỏ lên, đi vào. Từ lúc Tần Mặc mang theo Lạc Trọng tiến vào sân, hai đứa trẻ đang nằm nhoài phía trước cửa sổ liền nhận ra ông lão này. Trong nhà ít có người bên ngoài đến, huống hồ ông lão làm này cho hai người khắc sâu ấn tượng. Hai đứa trẻ bàn bạc xong, quyết định cử Tần Tấn đi ra tìm hiểu.
Nghe Lạc Trọng nói, Tần Mặc lên tiếng: "Lạc đại phu nhận thức A Tấn?"
Vuốt vuốt râu, Lạc Trọng cười gật đầu: "Nhận thức qua, cô bé còn mời ta ăn cá." Sau khi ông ở lại trong thôn, liền lưu tâm đứa bé ngày ấy gặp gỡ trong núi, nhưng vẫn không gặp lại hai người. Đối với chân của đứa bé kia, ông vẫn để trong lòng: "Làm sao không thấy đứa bé kia?"
Tần Mặc nghe nói như thế, hơi suy nghĩ: "Lạc đại phu, ngài có thể xem giúp con gái của tôi một chút hay không?" Mỗi khi đến mùa đông, nhìn đứa nhỏ này đau đớn, tuy ông từng trải qua sống chết, nhưng đều cảm thấy đau lòng.
Lâm Sương nghe được Tần Mặc nói, một tia sầu lo cuối cùng biến mất. Nhìn vị thầy thuốc trước mắt tóc bạc, mặt hồng hào, tuy rằng đã từng có vô số lần thất vọng, nhưng trong lòng bà vẫn luôn chờ đợi kì tích có thể xuất hiện, không khỏi cũng động tâm tư.
"Đưa ta nhìn cô bé một chút đi." Vốn có sẵn ý định, nghe Tần Mặc nói, Lạc Trọng tự nhiên là đáp ứng một tiếng
Ân Huệ đang ngồi ở trên ghế chờ Tần Tấn trở về nói cho bé biết tin tức, lại không liệu được, tất cả mọi người đều đi vào phòng. Hai mắt bé nhìn ông lão kia, chuyện cá nướng, bé còn nhớ đây.
"Cô bé thật thù dai." Lạc Trọng nhìn ra tâm tư Ân Huệ, không nhịn được đùa.
Tâm tư bị người xem thấy, mặt Ân Huệ đỏ lên.
"Ân Huệ, đây là Lạc đại phu" Lâm Sương đi tới trước con gái, giới thiệu cho bé. Nghe được đối phương là đại phu, trong lòng Ân Huệ đã hiểu bảy tám phần, chuyện cũ thật lâu trước đây lại nổi lên trong lòng.
"Ân Huệ, để đại phu nhìn được không?" Lâm Sương hiểu rõ tâm tư con gái, nhẹ giọng dò hỏi. Ngẩng đầu nhìn mẹ một chút, rồi liếc nhìn Tần Tấn, Ân Huệ gật đâu.
Được Tần Mặc ôm lên trên giường, cởi giày, ống quần cuốn đến đầu gối, một đôi bàn chân nhỏ vặn vẹo dị dạng bại lộ trước mắt mọi người, Ân Huệ có chút không dễ chịu, mím môi nhỏ.
Lạc Trọng đi tới trước giường, thay đổi dáng vẻ vui cười, biểu hiện trở nên chăm chú, tay nhẹ nhành ấn ấn cẳng chân. Trường kỳ thiếu vận động, cơ bắp đã bị teo lại, tỉ mỉ vuốt xương, trong mắt ông hiện lên một chút khó hiểu: "Chân đứa nhỏ biến thành như vậy khi nào?"
"Bốn tuổi." Trong mắt Lâm Sương khó nén áy náy.
Nhìn thấu tự trách trong mắt Lâm Sương, Lạc Trọng không có hỏi nhiều nữa, từ trong ngực lấy kim châm, châm xuống ở mắt cá chân. Chân Ân Huệ hơi co lại. Trong mắt Lạc Trọng xẹt qua một tia hi vọng, lại châm thêm mấy chỗ khác.
"Cô bé, con có cảm giác gì không?"
"Đau ạ." Ân Huệ thành thật trả lời.
Nghe được Ân Huệ nói đau, Tần Tấn đứng ở một bên, không tự chủ lo lắng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm, không dám thở mạnh.
Lại tốn một ít công phu, thu kim, trong lòng Lạc Trọng đã có suy nghĩ.
"Lạc đại phu, như thế nào ạ?" Tần Mặc dò hỏi trước Lâm Sương một bước.
Tần Tấn đi đến bên giường, đỡ Ân Huệ ngồi dậy, hai tay nhỏ nắm chặt một chỗ.
"Đứa nhỏ này bỏ lỡ thời cơ tốt, cũng may kinh mạch không tổn hại, ta nắm chắc có thể làm cho bé đứng lên đi được, nhưng chỉ sợ không thể nào chạy nhảy như người bình thường." Nói tới chỗ này, Lạc Trọng có chút đáng tiếc, nếu có thể gặp gỡ đứa nhỏ này sớm chút, ông nhất định có thể làm cho bé trở lại bình thường.
Lời này vừa ra, đây là tin tốt không thể nghi ngờ gì đối với cả bốn người.
"Đại phu, đây là thật sao? Có thể đi lại thật?" Lâm Sương đã không khống chế được nỗi lòng từ lâu. Đứa nhỏ này có thể đi lại, đối với bà mà nói đã là đại ân huệ. Thời khắc này, bà thậm chí có chút không thể tin lời bà nghe được. Vỗ vỗ vai nương tử, Tần Mặc an ủi bà.
"Chỉ là biện pháp trị liệu có chút đau. Xương cốt lệch đã lâu, nếu muốn có thể đứng lên được, nhất định phải làm gãy xương rồi tái tạo. Cô bé, con có thể chịu được không?" Lạc Trọng đi tới trước mặt Ân Huệ, nhìn đứa bé này.
Hai tay nhỏ không tự chủ tăng thêm lực, Ân Huệ nghiêng đầu, đối diện với cặp mắt tràn đầy lo lắng của Tần Tấn.
Chỉ là trong một chớp mắt, bé đã ra quyết định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook