Tần Tấn Chi Hảo
-
Chương 13
Editor: Planktonic.
Beta: Bánh Bao.
Đến mùa đông, cận Tết, chuyện bên trong hiệu buôn ngày càng nhiều.
Tần Tấn chăm chỉ làm việc giống như ngày xưa, không một chút qua loa. Chỉ là mấy ngày nay, cô cảm thấy ngày càng có nhiều ánh mắt rơi trên người mình. Bất đắc dĩ thở dài, chuyện này là nhờ vào Tào Hành mấy ngày nay không hiểu tại sao luôn đi theo cô, còn đem chuyện tửu lượng của cô rất tốt rêu rao khắp nơi.
Cầm sổ ghi chép hàng hóa, Tần Tấn đi tới kho hàng. Sắp tới cuối năm, số lượng hàng hóa xuất nhập tăng rất nhiều, lại sắp đến cuối tháng. Nhìn trong nhà kho hàng hóa chất chồng lung tung như núi, trong lòng A Tam, người cùng Tần Tấn kiểm kê, kêu rên một tiếng.
Nhíu nhíu mi, Tần Tấn không hề nói gì, nhanh chóng kiểm kê. Cũng may thường ngày cô chú tâm, hàng hóa gì, đặt ở đâu cô đều nhớ rõ. Hai người một ghi chép, một kiểm kê, phân công rõ ràng nên cũng coi như làm nhanh. Mặc dù là như vậy, chờ xử lý xong tất cả mọi việc thì đã qua buổi trưa rồi.
Thở phào nhẹ nhõm, A Tam một tay vuốt cái cổ, một tay chống hông, liếc mắt nhìn Tần Tấn còn làm phần kết công việc.
"A Tấn, không vội, lại đây nghỉ ngơi một chút đi."
Đề bút, hạ xuống một bút cuối trong danh sách, cuối cùng Tần Tấn cũng hoàn tất mọi chuyện. Cô đi tới một bên bàn nhỏ, rót hai chén nước.
A Tam lẫm lẫm liệt liệt ngồi ở trên ghế, cầm chén nước ở trước mặt uống một hơi cạn sạch, thở phào nhẹ nhõm thật dài.
"Cuối cùng cũng làm xong."
Tần Tấn cũng không nói cái gì, để sổ sách cùng bút sang một bên, cầm lấy chén nước còn lại, "ực" một tiếng. Kho hàng yên tĩnh nên một tiếng này phá lệ rõ ràng. Gương mặt trắng nõn của cô nhất thời đỏ lên.
Hít một hơi, A Tam nhìn Tần Tấn. Chẳng trách tiểu tử này có thể có phúc khí tốt như vậy, sớm như vậy đã cưới vợ, mặt mũi này thật sự là tuấn tú, cũng không kém ... một đại cô nương. Gã lập tức không đầu không đuôi cảm thán.
"A Tấn, tôi mà có được một nửa tuấn tú của cậu là tốt rồi."
Lời này vô tâm nhưng bay tới tai Tần Tấn lại là cảm nhận khác. Bận bịu chột dạ cuối đầu, cô nhìn trước ngực được bó chặt. Mùa đông, quần áo dày, hẳn là không nhìn ra được cái gì.
"Đang nói cái gì đấy?" Tào Hành chẳng biết chạy vào kho hàng lúc nào, cười híp mắt tiến đến trước mặt hai người, lấy ra mấy cái bánh bao: "Tôi biết thế nào hai người cũng bỏ lỡ canh giờ, nên cố ý mang đến cho hai người nè." Nói thì nói như thế, gã chỉ nhét hai cái bánh bao cho Tần Tấn.
Cắn một cái bánh bao, nhìn phân biệt đối xử rõ ràng, A Tam thở dài: "Lớn lên đẹp thật sướng."
Gật đầu, Tào Hành cười nịnh nọt: "Đó là tự nhiên. A Tấn, có đủ hay không? Không đủ, tôi lại đi lấy cho cậu."
"..." Tần Tấn thả ra bánh bao trong tay, cầm lấy sổ sách. "Tôi đi nộp sổ sách cho chưởng quỹ trước."
"Gấp cái gì, ăn trước hãy nộp. Nếu không tôi giúp cậu nộp." Tào Hành dường như không nhận ra Tần Tấn hết sức lãng tránh mình.
"Không được, tôi tự mình đi." Nói xong, Tần Tấn không tiếp tục để ý hai người trong phòng, bước nhanh ra ngoài.
Nhìn người rời đi, Tào Hành ngồi trên ghế bất mãn: "Cũng không phải việc gấp, tại sao phải chạy trối chết như vậy? Làm lãng phí bánh bao đã mua."
A Tam nhìn người bên cạnh một chút, không hiểu sao trên lưng chợt lạnh nên lôi kéo ghế nhỏ cách gã xa một chút.
Cử động quá mức rõ ràng làm kinh động đến Tào Hành. Hắn trừng một chút: "Tiểu tử thúi, mi trốn xa như vậy làm cái gì."
Khóe miệng giật giật, A Tam nhìn Tào Hành một chút, lại suy nghĩ bộ dạng ân cần của gã đối với Tần Tần mấy ngày nay liền cảm cảm thấy một trận phát tởm. Chẳng lẽ tên này thật là một ...!
Nhìn ra ánh mắt A Tam lộ ra quái lạ, Tào Hành nóng nảy nhưng không thể hỏi ra nguyên cớ, đứng dậy chạy đến bên cạnh gã, ôm lấy cổ gã, ghìm lại cuống họng: "Nói, muốn cái gì đây?"
Đánh không lại, A Tam vừa mới ăn cái bánh bao lại bị gã ta xiết kẹt ở trong cổ họng đến sắp ói ra, mặt đỏ lên dùng sức giãy dụa: "Đừng xiết, đừng xiết, tao nói...".
Buông lỏng lực trên tay, Tào Hành híp mắt, gương mặt uy hiếp: "Nói."
Con ngươi chuyển động, suy nghĩ một chút, chỉ lo nói thẳng quá sẽ chọc giận người này, A Tam cảm thấy vẫn nên nói uyển chuyển thì tốt hơn: "A Tấn đã cưới vợ rồi."
Nghe gã nói một câu không đầu không đuôi chẳng hiểu ra sao, Tào Hành một mặt nghi hoặc. Gã sớm biết A Tấn cưới vợ, làm sao đột nhiên nói tới cái này?
Nhìn gã tựa như có vẻ không rõ ràng, A Tam đành phải nói thêm chút: "A Tấn đẹp, có lúc tao cũng cảm thấy hắn ta có chút giống con gái....."
Chưa kịp dứt lời, Tào Hành liền cắt đứt: "Con gái? Đó là mi không thấy dáng vẻ hắn ta uống rượu đánh nhau." Nghĩ đến đêm đó, người này mặt không biến sắc, đem một bát rượu trắng (rượu đế) đổ vào trong miệng như nước làm kẻ phương Bắc vốn quen uống rượu như Tào Hành cũng không khỏi khâm phục. Khí thế kia, thật đúng là một nam tử hán.
"Không sai, không sai. Hắn ta là nam tử hán a. Là đàn ông giống như chúng ta a."
A Tam gấp rút tiếp lời của gã.
Liếc A Tam một chút, gã đương nhiên biết A Tấn là nam. Hả? Đột nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của tiểu tử này, Tào Hành vỗ một cái vào gáy tên này: "Hừ, tiểu tử thúi, mi suy nghĩ cái gì vậy? Tao yêu thích đại cô nương, đối với nam nhân không có hứng thú."
Bị đánh oan uổng, A Tam gãi đầu không phục: "Nếu mày không có ý định với hắn ta thì làm cái gì mà mấy ngày nay lại đối xử ân cần như thế?" Gã chỉ chỉ bánh bao trên bàn. "Biết mày lâu như vậy rồi, khi nào từng thấy qua mày mua đồ ăn cho người khác."
Buông A Tam ra, Tào Hành ngồi trở lại trên ghế, kinh bỉ nhìn A Tam một chút. "Tiểu tử, biết vì sao mi ở nơi này làm lâu như vậy mà chỉ có thể là một tạp công nhỏ không?"
"Vì sao?" Tuy đoán được gã sẽ không nói lời hay, A Tam vẫn mở miệng hỏi.
"Bởi vì mắt mi vụng về không đủ lanh lợi." Tào Hành nhìn chung quanh, nhích người tiến tới gần, hạ âm thanh thấp một chút: "Mi lẽ nào không nhìn ra chưởng quỹ có ý về về sau để A Tấn tiếp nhận vị trí của ông à?"
Nghe đến lời này, A Tam cũng là cả kinh, gã đúng là không nhìn ra.
Tào Hành cho gã một ánh mắt khinh thường: "Mi suy nghĩ một chút, mấy ngày nay chưởng quỹ ra ngoài bàn chuyện làm ăn đều mang theo A Tấn à? Mấy ngày trước thương lượng với mấy vị khách lớn là thương nhân phương Bắc, chưởng quỹ dẫn theo vài người chúng ta, chỉ có để A Tấn ngồi bên cạnh ông ấy. Đây không phải quá rõ ràng đi."
A Tam chưa từng đi theo tự nhiên không biết có việc này, vẫn có chút không tin: "Nhưng tao xem mấy ngày nay chưởng quỹ đưa cho A Tấn không ít việc vặt vãnh làm. Nếu như thật là đề bạt hắn ta, còn có thể đến hắn ta mỗi ngày tra hàng ở kho hàng sao?"
Lười mắng gã ngốc, Tào Hành lườm một cái: "Đó là cố ý để hắn ta quen thuộc tất cả mọi chuyện. Thế này cũng nhìn không thấy hả?"
Lần này A Tam xem như đã hiểu, gãi đầu một cái, thật không nghĩ tới A Tấn vào làm muộn hơn gã, lên chức lại là nhanh hơn. Có điều ngẫm lại, người này ngày thường đối xử với mọi người thành thật, chân thành, nên gã cũng cao hứng giùm. Cuối cùng gã cũng hiểu hành động của Tào Hành. Tiểu tử này cũng thật khôn khéo. Nghĩ lại, khôn khéo vẫn giống như gã, là một tạp công, có điều lần này là gã học được, tuyệt không thể làm cho Tào Hành nhìn ra gã nghĩ gì.
Tần Tấn đem sổ sách giao cho chưởng quỹ, an tĩnh đứng ở một bên.
Lật sổ sách trên tay, thời gian hàng ra vào được ghi chép rõ ràng trật tự. Chưởng quỹ tính toán thời gian một chút. Có thể đem chuyện vụn vặt lộn xộn như thế xử lý vừa nhanh lại tốt, chẳng trách lúc trước bác Trần cật lực đề cử. Ánh mắt đặc biệt của ông bạn già quả nhiên không có nhìn nhầm.
Đứa nhỏ này thành thật, học nhanh, chịu khổ, chỉ có thiếu mất một chuyện.
Nhìn Tần Tấn một chút, mấy ngày nay mang người này theo để xã giao, ông lần thứ hai xác nhận lo lắng bạn già không phải không có lý. Đứa nhỏ này quá mức yên tĩnh, thành thật, không giỏi về xã giao. Đây chính là kiêng kỵ nhất của người làm ăn.
Đây là một khối ngọc thô tốt chưa mài dũa, nhưng để điêu khắc thành tài như thế nào còn phải suy nghĩ thật kỹ.
"A Tấn, mấy ngày nữa, ta muốn đi Sóc Châu một lần, cậu cũng cùng theo đi." Cố gắng mang đứa nhỏ này cho lão gia nhìn.
Sóc Châu? Tần Tấn nhanh chóng tính toán trong đầu một lần. Lúc này nếu đi, phải đi hơn nửa tháng. Để Ân Huệ một người ở lại chỗ này, cô làm sao có thể yên tâm. Nhưng thời gian này cô cũng rõ chưởng quỹ là có tâm bồi dưỡng cô. Đây chính là cơ hội thật tốt. Cô nhíu nhíu mi, lưỡng lự lựa chọn.
Từ trong đôi mắt trong suốt của Tần Tấn nhìn thấy do dự, chưởng quỹ hảo tâm dò hỏi: "A Tấn, có gì khó xử sao?"
Suy nghĩ một chút, Tần Tấn vẫn là lựa chọn không đi. Bỏ lại Ân Huệ, cô không làm được, hơn nữa chỉ cần cô nỗ lực, cuộc sống tương lai đều sẽ khá giả hơn. Chưa nói chân Ân Huệ, cô chỉ nói thân thể không tốt, đem tình huống nói cho chưởng quỹ nghe, uyển chuyển biểu đạt quyết định cô không thể đồng hành.
Thì ra là như vậy. Việc làm ăn này, đi *đại giang nam bắc là chuyện thường. Bởi vậy, muốn bồi dưỡng đứa nhỏ này thế nào lại thêm một tầng lo lắng.
*Ý chỉ khắp nơi.
Tần Tấn nhìn dáng vẻ chưởng quỹ, tâm trạng sáng tỏ, cũng không nói nhiều cái gì.
Sau khi tan việc, Tần Tấn hứng thú bừng bừng đi đến tiệm thuốc. Hôm nay đối với cô mà nói thật sự là một ngày tốt đẹp. Chưởng quỹ chẳng những không trách cứ cô không đi được Sóc Châu, trái lại cho cô một phong thư, nói là chỉ cần đem thư này giao cho quản sự hiệu thuốc, sau này cô có thể lấy giá phải chăng mua dược liệu mà cô cần. Đây coi là thưởng cho cô vì trước đó vài ngày giúp đàm phán được vụ buôn bán dược liệu thuận lợi.
Tấn Tấn tự nhiên hiểu rõ ý tốt của chưởng quỹ, trong lòng vô cùng cảm kích. Phải biết rằng thuốc này có giá cao. Có thể dùng giá rẻ mua thuốc, đối với người mỗi ngày cần lượng lớn dược liệu như cô mà nói, đây chính là bớt đi một lượng lớn chi tiêu. Cái này so với tăng tiền lương còn tốt hơn. Cầm chặt lá thư trong tay, chỉ lo làm rơi mất, Tần Tấn vội vàng đi đến hiệu thuốc.
Tiến vào hiệu thuốc, A Tấn đem thư giao cho quản sự. Xem xong tín thư, quản sự mang theo cô đi tới phía trước để người giúp việc nhận thức cô, giúp cô thuận tiện mua thuốc. Đột nhiên, mới vừa phân phó xong, phía sau ông liền vang lên âm thanh: "Ta nói, lão già này, mấy năm không gặp, chuyện làm ăn vẫn tốt như vậy a."
Chợt nghe âm thanh này, Tần Tấn cảm thấy quen tai liền quay đầu lại, nhìn người đứng trước cửa hiệu thuốc. Cả người vận quần áo vải thô, mang theo cái hồ lô lớn, mặt mày hồng hào. Bất luận qua bao nhiêu năm, cô vẫn có thể nhận ra người này. "Sư phụ."
Không đợi được ông bạn trả lời, trái lại bị thiếu niên bên cạnh kêu sư phụ, trong ký ức ông dường như quả thật có một đứa nhỏ xưng hô như vậy với mình. Không hổ là làm thầy thuốc, chỉ cần một chút, bất luận đứa bé kia sau khi lớn lên biến hóa ra sao, ông chỉ cần một chút thì nhận ra, cười hì hì: "A Tấn, đồ đệ ngoan."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook