Mấy ngày ngắn ngủi trôi qua nàng cũng đã làm quen với tẩm điện này, trong và ngoài hành cung đều đã đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần.

Lương tri của nàng đều đã bị khống chế không biết vui buồn chỉ có nét mặt nhu thuận ngoan ngoãn vâng lời.

Cung nữ lượn lờ từng đoàn đi qua đều xì xầm to nhỏ

"Xinh đẹp như vậy mà sau đêm động phòng lại bị bỏ rơi một mình đến hôm nay"

"Ngươi nhìn đi đến một tỳ nữ còn không ban cho nàng ta, hữu danh vô thực mà thôi"

"Nàng ta như vậy là giả ngốc sao?"

Mặc dù không biết bản thân bị khinh thường nhưng nhìn điệu bộ của bọn họ nàng cũng hiểu bọn họ không thích nàng, tuy nhiên lại không thể không hành lễ với nàng sau khi xong cũng phớt lờ bỏ đi.

Bạch Noãn ăn mặc lộng lẫy là chủ tử cao quý nhưng suy cho cùng nàng cũng chỉ là một món đồ trang trí trong điện này.

Lục Giản đứng ở trên cao nhìn xuống đều thấy rõ sự tình, là hắn nhẫn tâm ư? Không, hắn chỉ muốn bảo toàn nàng.

Càng quý trọng thể hiện sự quan tâm ra bên ngoài chỉ để những kẻ có âm mưu sẽ gây hại cho nàng, nhìn đi nàng bị hắn lạnh nhạt mà bọn cung nhân nhỏ bé mà cũng dám ra điệu bộ khinh bạc như vậy.

Nếu sủng ái nàng phải chăng khiến người khác càng gai mắt làm ra chuyện gì khác.

Ngược lại cũng là bảo toàn nội tâm sâu thẳm của hắn, Tiểu Thuần và Bạch Noãn là hai người khác nhau hắn không thể vì gương mặt giống như thật này làm cho mê muội không tỉnh táo.

Không cẩn thận lại làm tổn thương nàng.

Trà nóng dâng lên đã một lúc lâu mà người phía sau vẫn chưa lui ra, ả cả gan lớn mật mà lên tiếng.

"Chủ nhân, nô tỳ có thể đánh một khúc cho người nghe được không?"

Lục Giản nâng mắt

Hương khói lững lờ

Tiếng đàn du dương được đánh ra từ đôi tay có kĩ nghệ là âm thanh hay đến say lòng người, hắn không nhìn dáng vẻ lả lướt của Tuyết Cầm cố tình bày ra.

Mà ở trong giai điệu nhớ về cố nhân.

Lục Giản lúc còn là phàm nhân sống rất vất vả gần như là một tên ăn mày đầu đường xó chợ, mẹ của hắn sinh hắn ra trong nghĩa trang đến khi lớn một chút mới biết là vì mất máu nhiều quá nên qua đời.

Cũng vì vậy mà người người cho rằng hắn là kẻ xui xẻo nên không để ý là còn thương hại, còn người khác độc ác mà giày vò ức hϊếp hắn.

Nhưng Lục Giản không giống những đứa trẻ khác, hắn không khóc cũng không náo dù có bị bầm dập cũng chẳng nói một lời.

Hắn nhớ hôm đó đứa trẻ đang lớn như hắn trong tầm mười ba tuổi bị người ta ức hϊếp một trận lại đói đến lả người ngất đi, vốn dĩ hắn cũng muốn chết từ lâu xem như được toại nguyện.

Lúc tỉnh lại đã thấy bản thân ở trong một gian phòng ấm áp trước mắt là vị tiểu cô nương nhỏ nhắn không ngừng quan tâm hỏi han hắn.

Người này là Tiểu Thuần, lòng dạ lương thiện một hai vì hoàn cảnh của Lục Giản quá đáng thương nên năn nỉ người nhà thu nhận hắn.

Dù chỉ là một chân chạy vặt nhưng Tiểu Thuần đối với hắn như người trong nhà, dạy hắn biết chữ biết lễ nghĩa biết yêu thương.

Chính sự dịu dàng ấm áp của nàng đã mang lại hi vọng sống cho Lục Giản, thời gian như con thoi hai người cùng nhau một chủ một tớ lớn lên.

Tiểu Thuần rạng rỡ xinh đẹp như ánh dương còn Lục Giản như hoá quý tộc công tử trong sách khiến không ít cô nương để mắt.

Một đôi tiên đồng ngọc nữ sớm tối bên nhau, cả trái tim của Lục Giản đều dành hết cho nàng mà nàng cũng chỉ một lòng một dạ với hắn.

Ban đầu lão gia phu nhân trong nhà đều phản đối dù Lục Giản lớn lên không tệ lại có tài năng nhưng mệnh hắn mang sát, sẽ hại con gái bọn họ.

Hắn đau khổ vì không thể thường xuyên gặp nàng, vẫn cứ lén lút qua lại đợi khi nào làm nên chuyện lớn sẽ đến nhà cầu thân.

Chỉ là tai ương của cả thành ập đến, trời giông mây đen gió lốc cuồng cuồn chính là Diêm Đế khi đó tàn sát chúng sinh muốn khiến tiên nhân bẽ mặt.

Rõ ràng là ân oán riêng của bọn họ vậy mà người chịu trận là toàn bộ người vô tội, giữa biển máu lớn như vậy vẫn còn thiếu niên giương hai mắt sống sót.

Diêm Đế lúc đó liền cảm thấy điềm gở, Lục Giản tuyệt đối không thể sống sót bằng không sẽ gây hại đến vị trí của gã.

Nhân lúc hắn vẫn còn là phàm nhân không có pháp thuật mà tiêu diệt cho nên gã dùng một chưởng bảy phần công lực đánh tới.

Tóc dài tung bay trong cuồng nộ, nàng bị đánh lui về sau thì Lục Giản đã nhanh chóng đỡ được, hoá ra nàng đã lao ra đỡ cho hắn.

Lục Giản sẽ không bao giờ quên được ngày đó, máu từ miệng của nàng trào ra không ngưng cả gương mặt nhỏ nhắn rung lên liên hồi, ánh mắt sợ hãi cùng lưu luyến nhìn hắn.

Tay hai người nắm chặt lấy nhau, hắn nói rất nhiều đến gần như nức nở nhưng không nhớ nổi chỉ nhớ Tiểu Thuần muốn nói gì đó nhưng lại nhanh chóng rời bỏ hắn mà tan vỡ thành nhiều mảnh nhỏ tan biến.

Lúc đó hắn mới tin cái gì là hồn phi phách tán, không tìm về được nữa.

Từ giây phút đó lệ quỷ trên người Lục Giản mới bộc phát ra làm trên trời dưới đất một trận rung chuyển như xoay hồi thế đạo.

Cuối cùng hắn biến mất trong làn khói.

Lần tiếp theo người ta thấy hắn xuất hiện chính là ngày hắn đến Tu La, gϊếŧ chết Diêm Đế bằng cách thức man rợ và tàn nhẫn nhất.

Người người cho rằng Lục Giản có tham vọng cai trị Tu La nhưng không mấy người biết được hắn là người có thù tất trả, đặc biệt là kẻ này đã cướp đi hi vọng và người hắn yêu nhất.

Trở thành Diêm Đế kế nhiệm chỉ là bất đắc dĩ, nhưng nghĩ lại lũ tiên nhân mà người phàm nhân như hắn lúc trước tin thờ vào lúc cần đến lại vô dụng như vậy cũng khiến hắn chán ghét.

Cho nên hắn cũng sẽ cho bọn họ nếm mùi vị cái gì gọi là đau đớn cùng cực.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương