Theo tầm mắt của nàng ta nhìn về phía bụng mình, mặt Ngọ Lăng Phong trong nháy mắt ửng hồng ! Ông trời ! Xin nói cho nàng đang có chuyện gì xảy ra a !!!

“Gì thế ?!” Mạc Kính Phong vừa mặt quần áo tử tế nhìn nàng cứ ngơ ngác đứng ở cửa, cũng chạy ra nhìn xem, trong tức khắc, đều hiểu ra mọi chuyện

“Mẹ? ! Đây là ~~!” Sách sách! Tin tức thật linh thông! Lúc này người nào đó muốn chối cãi cũng không xong !

“Đi đi ~ tiểu tử thúi nhà ngươi !” Mạc phu nhân làm bộ trợn mắt nhìn con một cái, trong mắt tràn đầy vui sướng, đây là chuyện tốt nhất hắn làm khi sinh ra a !!!

“Tiểu Ngọ ~ đến đây ~ cháo tổ yến ăn nóng mới có thể bổ khí nuôi máu, cường thân kiện thể!” Cục cưng sinh ra tất nhiên cũng sẽ cường tráng hơn người

Bổ khí nuôi máu? ! Nàng ta đang ám chỉ cái gì sao ? ! Ngọ Lăng Phong cảm thấy như không có đất dung thân, đồng thời hoả khí cũng đang sôi lên ! Nữ nhân xảo trá này ! Khẳng định là nàng cố ý

“Không công bằng ! Người ta cũng đói bụng!” Mạc Kính Phong khẩu khí bất bình! Hai tay vòng qua phía sau cái eo nhỏ nhắn

“Đi đi ~ đại nam nhân như ngươi nhịn một bữa sáng cũng không chết đói!” Nhưng con dâu tương lai thì không giống, nàng đói thì tôn tử cũng đói a ~~

Mạc phu nhân đẩy con mình ra.

“Tiểu Ngọ tới ~ đây ! Mẹ biết ngươi đói bụng lắm!” Gà mái đẻ trứng vàng là quan trọng nhất, trong lòng nàng hiện tại chỉ quan tâm đến tôn tử

Ngọ Lăng Phong oán hận nhìn nàng!

“Có thể giải tán bọn họ trước hay không ?!” Đáng chết ! Muốn bắt gian thì tự mình đến đi, còn kêu hết cả Mạc phủ đến, làm nàng mất mặt chết !

“Ha hả ~ tốt quá ~!” Mạc phu nhân quay xuống nháy mắt một cái, vừa vặn nàng cũng đang muốn nói chuyện riêng về hôn sự với con dâu a !!!

***

Ngọ Lăng Phong trở mình, chiếc giường nhập khẩu từ Itali cao cấp này làm nàng chưa thích ứng được ! Chậm rãi mở mắt, đập vào mi mắt là trần nhà màu trắng

Ba ngày ! Ngọ Lăng Phong không thể tin được mình đã trở về thế kỉ 21 trong ba ngày ! Nhìn lại đôi nam nữ trên đường, những chiếc xe cao cấp, … nàng thấy có chút không quen thuộc

Ngọ Lăng Phong lười biếng nhắm mắt lại lần nữa, ba ngày qua, nàng vẫn không có tinh thần nổi, rõ ràng biết thế nào cũng sẽ trở về thế giới của mình, nhưng nàng vẫn không cao hứng nổi ! Thậm chí có cảm giác như nơi đây là nơi xa lạ vậy !!!

Tại sao chứ ? ! Ngọ Lăng Phong vùi mặt vào trong chăn, hồi tưởng lại những ngày ở Đường triều ! Tâm lại cảm thấy như rất đau! Nàng không phủ nhận nàng yêu Mạc Kính Phong, nhưng không ngờ tình cảm lại sâu đậm đến thế ! Thậm chí thấy mặt người đàn ông nào, nàng cũng nhớ đến hắn !

Ai ~! Đột nhiên bị bắt trở về, hại nàng chưa chuẩn bị được gì

Ngày đó, sau khi bị bắt gian, Ngọ Lăng Phong cùng Mạc phu nhân nói chuyện thật lâu, Mạc phu nhân nói đơn giản chỉ là về hôn sự, mà nàng dĩ nhiên là trầm mặt cự tuyệt, đồng thời cũng nói hết tất cả với Mạc phu nhân, bao gồm cách nàng làm sao đến Đường triều ! Mạc phu nhân ban đầu còn không tinm sửng sốt thật lâu, nhưng sau đó nhìn thấy vẻ mặt chân thật của nàng, mới miễn cưỡng tiếp nhận. Nàng ta còn hy vọng nàng ở lại Đường triều nhưng nàng kiên quyết cự tuyệt, dù sao nơi này mới là thế giới thật của nàng a ! Mạc phu nhân thấy nàng đã quyết liền cũng không ép nàng nữa, cũng hứa không nói chuyện này cho Mạc Kính Phong nghe. Ngọ Lăng Phong cũng đáp ứng nếu có duyên ở lại đây, nhất định sẽ không phụ lòng nàng ta

Ngày đó đã là mười bốn, cách ngày về chỉ có một ngày, Ngọ Lăng Phong tâm tình dị thường trầm trọng . Thường ngẩn người nhìn Mạc Kính Phong, Mạc Kính Phong cũng phát hiện nàng có điểm kì lạ, nhưng nghĩ chỉ vì nàng còn chưa thích ứng được với chuyện làm vợ hắn thôi ! Ai ngờ ngày hôm sau, khi hắn nói chuyện về hôn lễ, thái độ của nàng vẫn như cũ

“Ta không thể gả cho ngươi!”

“Lý do!” Sắc mặt Mạc Kính Phong trong nháy mắt đông lại

“Đừng hỏi có được hay không!” Ngọ Lăng Phong chủ động ôm lấy hắn, nước mắt dường như sắp trào ra

Có lẽ qua hôm nay, nàng sẽ không được gặp hắn nữa ! Tâm… Đau quá!

“Chết tiệt! Nói cho ta biết!” Mạc Kính Phong như phát cuồng nắm vai của nàng. Tại sao không nói ? ! Hắn không muốn câu trả lời như thế !

“Ta không còn cách nào …”

“Thật xin lỗi…”

“Ngọ Nhi ~!” Mạc Kính Phong sắp phát điên ! Hắn không phải muốn nghe câu “thật xin lỗi” ! Mà là một câu có thể làm hắn chết tâm ~ không! Hắn sẽ không chết tâm! Không quản cái gì hết, hắn nhất định không để nàng đi ! Vĩnh viễn cũng không !

Nước măt Ngọ Lăng Phong trào chực trong lồng ngực hắn, đưa ra quyết định cuối cùng

“Đưa Đồng Hoa kính cho ta, có được không ?!” Nhìn ánh mắt nàng vô cùng chân thật, hôm nay là ngày cuối, Dạ đã bảo nàng nhất định phải trở về

“Đủ rồi!” Mạc Kính Phong phát hỏa!

“Tại sao cứ nói mãi đến Đồng Hoa kính ?! Nói cho ta biết ngươi rốt cuộc muốn nó làm gì!” Hắn không nhịn được nữa, không ngờ trong lòng nàng, hắn không bằng một cái gương !

Ngọ Lăng Phong bình tĩnh nhìn hắn, trầm mặc! Đúng vậy! Tại sao nàng không thể nói cho hắn biết ? Nàng đã nói cho Mạc phu nhân, không phải sao ? Nhưng Mạc phu nhân dù sao cũng khác hắn, nàng ta cũng không yêu say đắm nàng như hắn, cũng không thấy vạn phần thống khổ với chuyện nàng rời đi !

Nói cho hắn biết, nàng không phải sợ hắn sẽ dùng thủ đoạn gì bắt nàng ở lại, mà là sợ nàng không nỡ rời đi !!!

Nàng trầm mặc lại làm Mạc Kính Phong tức giận không ngừng

“Ta không đáng tin đến vậy đúng không ~ tốt ~ ngươi không phải muốn cái gương này lắm sao ?! Ta thành toàn ngươi!” Nói xong, Mạc Kính Phong ném cái gương từ trong tay xuống đất

Nhưng hắn không ngờ, lần bỏ đi đó, thật sự là vĩnh viễn xa lìa

Mạc Kính Phong vừa rời đi không lâu, sắc trời từ từ chuyển đỏ ! Ngọ Lăng Phong tâm tình động không dứt, phiền não cầm Đồng Hoa kính đi qua đi lại trong phòng, vì tinh thần đang cao độ khẩn trương cực kì nên nàng không phát hiện có một vật to đang rớt xuống, khi nàng giật mình thấy kì lạ thì xung quanh nàng chỉ còn ngọn lửa đang cháy cao hừng hực ! Ngọ Lăng Phong kinh hãi muốn chạy ra ngoài, nhưng chạy đến cửa mới phát hiện, cửa phòng đã bị người ta đóng kín ! Nàng không chút do dự chạy đến cửa sổ, nào ngờ còn chưa đến kịp, một thanh kiếm đã chỉa về phía nàng, nàng giật mình nhanh chóng tránh ra

“Ngươi là ai?” Người trước mắt cả người đều là 1 màu đen, che kín cả mặt, làm Ngọ Lăng Phong không đoán được là ai

“Ngươi đến địa phủ hỏi Diêm Vương đi !” Nói xong, người áo đen lại dùng kiếm đâm về phía nàng

Nữ nhân? !

“Sách sách! Nữ nhân cần gì làm khó nữ nhân ! Huống chi kiếp trước chúng ta cũng không oán không thù !” Ngọ Lăng Phong ứng phó vẫn còn thành thạo, nhưng màn khói dày đặc xung quanh làm nàng có chút khó chịu ! Phía ngoài truyền đến tiếng ầm ỹ, xem ra có người đang dập lửa ! Ngọ Lăng Phong không biết tình huống bên ngoài, trên thực tế, không chỉ nơi nàng ở bị cháy mà căn bản cả Kính Hiền đều bị lửa thiêu

“Chỉ trách ngươi chọc vào người không nên chọc !” Lửa càng lúc càng lớn, một thanh gỗ lớn từ trần nhà rớt xuống

Người áo đen vội vả rời đi, vì vậy chiêu thức càng ngày càng bén nhọn ác độc

Hô ~! Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa thì mất đầu rồi ! Ngọ Lăng Phong kinh hãi hạ xuống, bắt đầu nhận chân!

“Cứ tiếp tục như vậy, ngươi cũng hiến thân trong biển lửa , sao không thu tay lại, nhiều tiền mấy cũng kém hơn ~ khụ ~ tính mạng nha !” Ngọ Lăng Phong bị màn khói dày đặc làm cho sặc sụa. Đáng chết ! Nếu không nhanh rời đi, chắc chắn nàng cũng chết trong đây

“Vậy ngươi điều một chút chịu chết đi!” Người áo đen quyết định nhanh chóng, không đùa giỡn nữa mà đâm một nhát ngay lồng ngực nàng

Bởi vì Ngọ Lăng Phong không có vũ khí, trơ mắt nhìn mũi kiếm đến gần mình, cầm thứ trong tay đỡ lên

Xong ~ Đồng Hoa kính của nàng

Vốn tưởng rằng cả tấm gương sẽ bị đâm, nhưng làm hai người không ngờ là, thanh kiếm của người áo đen kia bị cắt làm 2 nửa !

Làm sao có thể? ! Người áo đen thoáng sửng sốt!

Ngọ Lăng Phong thừa dịp nhân cơ hội hung hăng đạp vào bụng nàng ta ! Người áo đen tránh không kịp, nặng nề té sang 1 bên, vừa vặn cây cột trụ trần nhà cũng gẫy rập, nàng ta hét lên một tiếng, sau đó, lửa dần thiêu đến chỗ nàng ta !!!

Chết chắc!

Đang lúc Ngọ Lăng Phong tuyệt vọng cho là mình khó thoát , Đồng Hoa kính trên tay đột nhiên có phản ứng, ngọn lửa rừng rực cộng thêm màn khói dày đặc làm Ngọ Lăng Phong không nhìn rõ nhưng nàng biết 1 điều, Đồng Hoa kính đang phát sáng !!!

Oanh!

Cả gian phòng sụp đổ, Ngọ Lăng Phong cũng mất đi tri giác

“Ngọ ~!” Diệp Tĩnh Tịch la một tiếng, ngay sau đó đẩy cửa đi vào.

“Tịch!” Bộ dáng Ngọ Lăng Phong vẫn như cũ, thoạt nhìn không có gì tức giậnn .

“Cảm giác thế nào? Còn đau sao?” Diệp Tĩnh Tịch ngồi xuống mép giường, ngày đó Dạ đột nhiên mang theo Ngọ bị đả thương cả người trở về, dọa mọi người nhảy dựng lên, nàng bị cháy đen nhiều chỗ không nói, còn bị nhiều vết thương, làm mọi người hốt hoảng không thôi

“Uh! Được rồi !” Ngọ Lăng Phong ngồi dậy, ngọn cháy kia thật sự quá lớn, tuy Đồng Hoa kính cứu nàng một mạng, nhưng cũng không khỏi bỏng

“Ngọ ~!” Diệp Tĩnh Tịch nhìn nàng.

“Uh ? !”

“Có thể nói kinh nghiệm ở Đường triều của ngươi không ?!” Tuy nàng làm bộ như không có gì nhưng người sáng suốt vừa nhìn đã biết, nàng đang rất nặng nề, lúc trước chỉ cần bỏng một chút, nàng đã tức như muốn giết người, nhưng nay đã đến ba ngày, nàng vẫn không chút để ý đến da thịt bị thương !!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương