Vũ Tiệp không có thời gian suy tính, tất cảmọi chuyện đều xảy ra với tốc độ nhanh như chớp.

"Mạc Vũ Tiệp! Là Mạc Vũ Tiệp ——" Một tiếng thét thảm thiết truyền đến.

"Là ả ta đã phóng hỏa đốt chùa miếu, là ả ta phóng hỏa, ả ta phóng ——"

"Chúng tôi đã tìm được ả ta, chúng tôi đã tìm được thủ phạm, chúng tôi đã tìm được tên đầu sỏ phóng hỏa rồi!"

"Bắt lấy ả ta! Bắt lấy ả ta! Không thể để cho ả ta chạy trốn, chúng ta phải xử phạt ả, trừng phạt kẻ đã ác ý phóng hỏa này, ác có ác báo, ả ta phải bị báo ứng ——"

"Ả ta đã phóng hỏa đốt chùa miếu, chúng tôi cũng muốn để cho ả phải bị thiêu chết ——"

"Đúng! Thiêu chết ả, thiêu chết ả......"

Tiếng rống giận rung trời bắt đầu vang lên.

"Ả ta phải bị hỏa thiêu!"

"Chúng tôi muốn ả bị thiêu chết!"

"Thiêu —— chết —— ả ta——"

Giữa lúc hỗn loạn, Vũ Tiệp bị trói trên một cọc gỗ, tay chân của cô bị trói chặt trên cọc, hoàn toàn không có sức lực để giãy dụa!

Lập tức, không chần chừ, không do dự, các cư dân đốt lửa lên cọc gỗ, ngọn lửa lập tức bùng lên trên.

Vũ Tiệp nhìn về phương xa, chùa miếu đã nhanh chóng bị cháy thành hoang tàn đổ nát, một vùng hoang tàn rồi. Cư dân cứu hỏa quá chậm, tốc độ chạy đến giếng gánh nước lại càng không sánh kịp với tốc độ bùng cháy của ngọn lửa, dưới tình huống không kịp dập tắt lửa, ngọn lửa đã đốt sạch toàn bộ.

Cứu hỏa không có hiệu quả, mỗi người chỉ có thể trơ mắt nhìn ngôi chùa miếu—— chùa Ngọc Phật cổ xưa kia, từ từ biến thành một đống tro tàn.

Vũ Tiệp ngắm nhìn một vùng biển lửa, không khỏi chảy xuống những giọt nước mắt hối hận......

Trong nháy mắt trước khi chết, cuối cùng cô cũng hoàn toàn hiểu ra một sự thật —— cô yêu Thiên Uy.

Trong lòng của Vũ Tiệp xoay chuyển trăm ngàn lần—— mình thật sự rất thương anh! Chẳng qua là bị chính sự ngu ngốc của mình che đậy, lại còn đơn phương cho rằng người mà mình yêu là Trí Bình, mình ngốc đến mức không thấy rõ sự thật thật sự.

Tất cả đều đã quá muộn. Chẳng lẽ đây là báo ứng mà mình phải gánh chịu sao?

Là vì sai lầm của chính bản thân mình nên đã khiến cho mình trở lại thời không này.

Mà mình lại bị trói trên cọc gỗ, sắp bị lửa thiêu chết để chuộc lại tất cả những tội nghiệt mà mình đã gây ra.

Giờ phút này Vũ Tiệp đã hiểu được không có một người đàn ông nào có thể sánh bằng Thiên Uy, ở trong cảm nhận của cô Thiên Uy là trên vạn người, là có một không hai.

Đúng vậy! Mình thật sự là một đứa rất ngốc...... Nếu như không phải mình vẫn luôn chống lại Thiên Uy, thì đã sớm phát hiện ra mình yêu anh ấy, sớm thừa nhận mình yêu anh ấy, như vậy, mình cũng sẽ không cần phải chịu đựng cảm giác đau xót khắc cốt ghi tâm trước khi chết như thế này!

Nếu như sớm tỉnh ngộ một chút, thì chúng ta cũng sẽ không vì một chiếc vòng ngọc nhỏ bé không đáng kể mà tranh cãi như bây giờ, khiến cho mình rời khỏi năm 1997, trở lại thời đại của mình.

Mình lại không có cách nào để gặp được Thiên Uy.

Anh ấy không thể đi đến thời đại cổ xưa này để tìm mình, anh ấy không có khả năng vượt qua không gian và thời gian được......

Thiên Uy!

Em yêu anh!

Em thật sự rất yêu anh!

Trong lúc vô tình, em đã yêu anh sâu đậm. Nếu không, em cũng sẽ không cảm thấy ghen tỵ và suy sụp khi biết được anh muốn đi xem mắt "Khải Đinh Nữ”,vào lúc anh không để ý tới em, không ôm em, đau thấu tim phổi.

Em lại càng không thể vứt bỏ tất cả tự tôn mà nói với anh: em cam tâm tình nguyện làm nữ hầu của anh cả đời.

Nhớ lại đêm trước khi rời đi, loại tâm linh hòa hợp trước nay chưa từng có ấy, chúng ta dựa vào tình yêu sâu đậm, hoàn toàn kết hợp với nhau, cả thân thể và trái tim đều vui vẻ đến tột cùng!

Những chuyện này đều đã chứng tỏ em yêu anh, không phải sao?

Anh cũng biết, điều làm cho em hối hận không thôi là gì rồi phải không? Là em đã không còn kịp nói với anh “Em yêu anh” nữa rồi. Thiên Uy ạ!

Chúng ta là có duyên nhưng không có phận!

Em vốn không thuộc về thời đại của anh!

Dưới sự trêu cợt của vận mệnh, ở giữa sự đan xen của thời gian —— chúng ta được gặp nhau.

Em mãi mãi không thể quên được những vui sướng mà anh đã mang đến cho em, nhưng mà, vì sao ngay vào lúc em cuối cùng cũng nhận ra là mình yêu anh, thì vận mệnh lại tàn nhẫn mang em đi từ bên cạnh anh chứ?

Nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi ở cạnh anh, hình như luôn luôn là đối nghịch, cãi vả, chạy trốn, chán ghét —— em một lòng một dạ muốn trở về thời đại của mình, lại quên mất phải quý trọng đoạn tình cảm này, quý trọng sự hòa hợp của hiện tại và tình yêu ngắn ngủi đã qua của chúng ta, hôm nay, chúng ta bị chia cắt bởi hai thời không khác nhau, em không thể nào ở gần anh, ôm eo của anh, khẽ dụivàotrong ngực của anh được nữa.....

Ở trong bối cảnh khác biệt của thời đại này, ở giữa sự đan xen của hai thời không, làm sao chúng ta có thể mãi mãi gắn bó được, xem ra chúng ta không có cách nàochống lại được số mệnh do thần linh sắp đặt sẵn. Thiên Uy! Thiên Uy! Hãy tha lỗi cho em!

Ngọn lửa đã bắt đầu cháy đến dưới chân Vũ Tiệp,nhiệt độ cao của ngọn lửa làm cô bị thương, quần áo đã bắt đầu bốc cháy, ý thức của cô đã mơ hồ, từ từ mất đi tri giác.

Trước lúc cô nhắm mắt, trong lòng của cô toàn nghĩ đến nụ cười tràn đầy khí phách và ham muốn chiễm hữu của Thiên Uy. Nếu như, hôm nay trước khi anh thức dậy, mình lấy vòng ngọc xuống, thì liệu anh ấy sẽ mừng như điên mà “bày tỏ” hay không?

Vũ Tiệp ảo tưởng: chúng ta sẽ có một khởi đầu hoàn toàn mới, cùng yêu nhau và hiểu nhau, xây một tòa thành tình yêu trong sa mạc, mãi mãi nắm tay nhau. Đúng! Còn có "Abraham", Thiên Uy sẽ ôm mình cùng cưỡi trên lưng "Abraham", rong ruổi giữa sa mạc mênh mông......

Vũ Tiệp chìm vào trong mộng đẹp, thỏa mãn vừa khóc vừa cười, cô tự nhủ: Thiên Uy! Em mong có thể gặp lại anh lần cuối, cho dù là ở trong biển lửa này, chỉ cần có thể cùng anh ôm chặt lấy nhau, dù em có chết cũng không nuối tiếc.

Thiên Uy! Cho dù anh cách em xa đến mấy, cho dù là mãi mãi ở niên đại của anh, em chỉ hi vọng anh có thể mãi mãi nhớ đến Vũ Tiệp này —— cả đời đều là nữ hầu của anh.

Toàn bộ cọc gỗ bị đốt cháy......

Đột nhiên, một luồng gió lốc thổi đến ——"A!"

Không biết ai đang thét chói tai, là người hầu của anh sao? Hay là tiếng kêu hoảng sợ khan cả cổ của chính anh? Ngoài ngọn lửa đang cháy rực ra, anh không cảm thấy có sự tồn tại của một vật thể nào cả.

Tất cả đều cách anh thật là xa! Sa mạc, dầu mỏ, tòa thành, người hầu...... Anh không tự chủ được đưa tay lên không trung nắm một cái, lại phát hiện không bắt được cái gì cả, giống như ảo ảnh. Giờ phút này ở trong lòng của anh, tất cả đều không còn quan trọng, trừ —— Vũ Tiệp, cô mới là “mãi mãi” của anh.

Vũ Tiệp, em đang ở đâu?

Ở trong biển lửa cực nóng này, anh có thể tìm được em sao? Anh có thể bắt được em sao?

Vũ Tiệp —— mờ mịt giữa mênh mông, anh lại rơi vào trong một thảo nguyên rộng lớn.

Chào đón Thiên Uy, là một thế giới hoàn toàn khác với sa mạc.

Rơi xuống thất điên bát đảo! Anhmơ mơ màng màngnhìn chăm chú vào mọi thứ ở nơi đây, quang cảnh xa lạ này, trời và đất xa lạ này. Ôi —— trời ạ! Là một thế giới khác trong ngọn lửa lớn sao?

Anh lảo đảo đứng lên, ngắm nhìn bốn phía, không biết mình đang ở chỗ xa lạ nào nên anh cảm thấy có chút hoảng loạn và lúng túng.

Lúc này, anh nhớ tới ngựa yêu của anh."‘Abraham, mày đang ở đâu?"

Kỳ quái, "Abraham" chạy đi nơi nào rồi?

Đột nhiên —— một đám người quấn mũ xà, mũ sơn xà-rông, hoặc là khăn củ ấu, mặc áo có tay áo rộng rãi đi qua, bọn họ không ngừng ồn ào, nói với một đám người khác vừa đi qua: "Chúng ta đã bắt được kẻ châm lửa đốt chùa Ngọc Phật rồi, là Mạc Vũ Tiệp! Bây giờ ả ta đang bị hỏa thiêu, ả ta sẽ bị thiêu chết ở trên cọc gỗ, chúng ta mau đi xem số phận cuối cùng của kẻ ác gặp ác báo đi——"

Vừa đi vừa nói bọn họ nhanh chóng tụ lại đi về một hướng.

Thoáng chốc, trái tim của Thiên Uy lạnh đi một nửa.

Chùa Ngọc Phật? Kẻ phóng hỏa? Vũ Tiệp? Lịch sử đang tái diễn lại sao? Nếu không, tại sao cô lại bị trói trên cọc gỗ thiêu chết?

Chỉ là, lúc trước không phải là do đường ống dẫn dầu bị nổ mà gây ra cháy lớn sao? Làm sao bây giờ lại biến thành châm lửa đốt chùa miếu rồi?

Cuối cùng anh đang ở đâu đây?

Nơi này là nơi nào?

Thiên Uy không có thời gian đi tìm kiếm sự thật, bây giờ chuyện quan trọng nhất là—— tìm được Vũ Tiệp, cứu cô từ trên cọc gỗ xuống.

Nhưng anh không tìm được "Abraham", chỉ có thểđuổi theo đám người kia. Chốc lát, anh nhìn thấy một vùng trời đỏ rực ở phương xa, anh suy đoánđó hẳn là đám cháy, có lẽnơi này cũng giống như sa mạc, có một trận hỏa hoạn kinh thiên động địa, tàn nhẫn cắn nuốt tất cả......

Thiên Uy cố gắng hết sức chạy về phía trước, ánh lửa hồng hồng ở phương xa là kim chỉ nam dẫn đường cho anh, anh vừa chạy vừa quan sát cái thế giới này —— một địa phương làm anh cảm thấy hết sức lạc hậu, không có xe, không có đèn, không có kiến trúc hiện đại. Trong phút chốc, anh bị mê hoặc, càng nắm chặt khẩu súng rifle trong tay.

Cách ăn mặc của Thiên Uy và người ở đây không giống nhau, cách ăn mặc kì dị của Thiên Uy tất nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của mọi người. Chỉ là, nhìn vẻ mặt cực kì hung ác và dáng người dũng mãnh của anh, tự nhiên sẽ không có ai dám trắng trợn "khiêu chiến" với anh. Huống chi, hiện tại tất cả hứng thú của mọi người đều đặt trên “kịch hay” của người sắp bị thiêu sống. Thiên Uy chạy đến thở hổn hển, mà đám cháy cũng gần ngay trước mắt, Thiên Uy chú ý tới đó là một ngôi chùa miếu bị thiêu đốt, chùa miếu đã bị cháy sạch đến tối đen như mực, hỏng be hỏng bét, khói đen nồng nặc bốc thẳng lên trời, dường như ngọn lửa không đốt sạch tất cả thì không bỏ qua, cho nên ngọn lửa còn đang tàn sát bừa bãi.

Thiên Uy nhìn thấy một tấm biển được treo cao ở dưới mái hiên, bị cháy đến thay đổi hoàn toàn, tấm biển xiêu vẹo sắp sụp đổ—— có thể lờ mờ thấy được ba chữ "Chùa Ngọc Phật".

Tại sao? Vì sao nơi này vẫn tồn tại miếu thờ cổ xưa như vậy?

Thật là kì lạ, anh vẫn còn ở trong sa mạc sao? Vẫn còn ở thế giới Ả Rập sao? Tại sao lại xuất hiện một ngôi miếu thờ được xây dựng theo kiến trúc của Trung Quốc? Anh chỉ nhảy vào trong ngọn lửa thôi, vì sao tất cả đều đã thay đổi?

Địa điểm xác định không đúng, còn thời gian thì sao?

Ánh mắt Thiên Uy đột nhiên chợt lóe.

Ả Rập —— anh cẩn thận nhớ lại đám người vừa nhìn thấy, chuyện, vật, nhất thời sắc mặt trắng bệch, tâm trạng nặng nề, anh không dám nghĩ tiếp nữa.

Có phải trận lửa lớn kia đã nối liền hai thế giới khácnhau lại hay không?

Bởi vì mình nhảy vào đó mà tiến vào một thế giới khác, cho nên mình mới không có bị thiêu chết? Nếu không, tại sao mình có thể từ trong ngọn lửa tìm được đường sống trong chỗ chết?

Cuộc đời không thiếu những điều kì lạ. Ví dụ như: biển chết ở vùng Trung Đông của Jordan, tháp Babel và di tích trên không trung của vườn hoa Babylonở Iraq, hoặc là Tháp Nghiêng Pisa của Italy ở Châu Âu...... Rất nhiều kỳ tích mà các nhà khảo cổ học ở hiện đại cũng không thể giải thích được.

Nhưng mà, có thời không khác đang tồn tại sao? Chuyện này không khỏi quá kinh hãi thế tục đi!

Đột nhiên, một loạt tiếng gào thét đã quấy rầy anh, anh chợt ngẩng đầu lên nhìn nơi phát ra âm thanh.

"‘Abraham ——" Thiên Uy vui mừng giang hai cánh tay ra, "Abraham" cũng lao về phía anh. "Mày đã chạy đi nơi nào hả? Tao thật lo lắng cho mày, thật may là chúng ta đã gặp lại. Mày ổn chứ! Có bị bỏng chỗ nào hay không?" Nhìn thấy con ngựa quen thuộc của mình, cuối cùng tâm tư lo lắng cũng hơi ổn định lại.

"Abraham" hí dài một tiếng, vẫn là dáng vẻ khí huyết dồi dào. Thiên Uy lập tức nhảy lên lưng ngựa, nói với con ngựa: ‘Tao không biết đang ở đâu, tao cũng không biết bây giờ đã tới niên đại nào, xem ra chúng ta đã đến một thời không khác rồi, nơi này, thật xa lạ! Chẳng qua chuyện không ổn nhất là, mạng sống của Vũ Tiệp vẫn còn đang nguy hiểm. Tao tuyệt đối không cho phép cô ấy bị lửa thiêu chết, tao —— muốn —— cứu —— cô ấy."

Anh ôm quyết tâm quyết đánh đến cùng nói: "Abraham, chúng ta cùng đi cứu Vũ Tiệp đi!" Anh nghiêm nghị ra lệnh, ngay sau đó cưỡi ngựa,xông vào đám người đứng đông như nước chảy ở bên kia......

Thật sự là Vũ Tiệp cô ấy sao?

Mặc dù khói đen lượn lờ, ánh lửa khắp bốn phía, nhưng cô gái thoi thóp trên cọc gỗ kia, thật sự là Vũ Tiệp thân thuộc của Thiên Uy.

Thật không thể tưởng tượng nổi.

Tại sao cô lại bị trói trên cọc gỗ? Tình huống này giống như lúc ban đầu khi anh mới gặp gỡ cô, nhưng sự vật đều đã khác, vì tất cả mọi người ở đây đều ăn mặc như cổ đại,nói tiếng Trung, hơn nữa Thiên Uy lại không biết bất kỳ ai. Anh nên làm cái gì mới tốt đây?

Mắt thấy tính mạng của Vũ Tiệp đã gần như ngàn cân treo sợi tóc, anh cũng mặc kệ đây là địa phương nào, lúc nào, ai cũng đừng nghĩ tổn thương người anh yêu. Bất chấp tất cả, anh giơ thẳng súng lục lên, cưỡi ngựa xông vào trong đám người: 

"Tránh ra! Đừng tới đây! Chớ cản đường. Nếu không, có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì cũng sẽ không chịu trách nhiệm——"Anh vừa gầm thét, vừa giơ súng bắn lên bầu trời.

"Đùng!Đùng! Đùng!......" Giống như là pháo.

Quần chúng nghe tiếng bắt đầu hô hào thét chói tai, rối rít chạy trốn né tránh, cũng có vài tráng nam không biết sống chết cưỡi ngựa tiến lên muốn ngăn cản Thiên Uy, Thiên Uy hoàn toàn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là giục ngựa xông về phía trước, dựa vào thuật cởi ngựa điêu luyện, những con ngựa khác cũng kinh hoàng luống cuống, bị dọa sợ đến mức khiến từng người trên ngựa ngã xuống.

Hết sức hỗn loạn, anh lập tức vọt tới trước cái cọc gỗ —— Vũ Tiệp không thể tin được nhìn bóng dáng lay động xuất hiện như Naruto —— cô nháy nháy mắt, nhất định là mơ rồi, nhất định là cô đã chết, cô mới có thể nhìn thấy cảnh tượng không thể xảy ra như vậy. Nhưng, vì sao mộng lại rõ ràng như thế? Cô không dám chớp mắt nhìn bóng dáng khôi ngô liều mạng xông tới —— Thiên Uy, là anh sao?

Thật sự là Thiên Uy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương