Nơi bà cô dẫn tôi tới là nhà của Bạch Phong.

“Cháu thật sự tin lời nói của cái người được gọi là bà Vương kia sao?”

Trước khi vào cửa, bà cô hỏi tôi một câu. Tôi không lên tiếng. Thật sự là tôi không biết nên nói cái gì mới tốt. Có thể vẻ mặt của tôi đã thay thế cho câu trả lời.

Bà cô không hề ép tôi phải trả lời, bà hít sâu một hơi, đẩy cửa nhà Bạch Phong ra, cũng giống như bà Vương, không chút do dự mà đi vào. Thế nhưng bất đồng chính là, vừa mới bước một bước vào cửa, chợt nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ cùng với tiếng mọi người khuyên giải.

“Thím đừng quá đau lòng, người cũng đã chết rồi, cái thi thể này dù có ra sao thì cũng không quan trọng.”

“Chuyện này bà khóc cũng không có biện pháp... Ai.”

Vợ Bạch Phong ôm chặt lấy thi thể Bạch Phong, ngồi dưới đất gào khóc. Bà ấy gào khóc đến nỗi khàn cả giọng. Trông thấy chúng tôi tới, bà ấy liền im bặt tiếng khóc, vội vàng đứng dậy, nói: “Lý đạo trưởng, sao bà lại tới đây? Tôi muốn đi tìm bà nhưng lại sợ quấy rầy bà nghỉ ngơi.”

Cái chết của Bạch Phong vừa thê thảm vừa quái dị như vậy, mọi người cũng không dám chủ trì cái tang lễ này, là bà cô của tôi giúp nhà họ xử lý hậu sự. Vợ Bạch Phong đối với bà cô của tôi rất kính trọng.

Bà cô tùy tiện gật đầu: “Ta lo lắng nên sang đây xem xem.”

Vợ Bạch Phong chủ động nhường lại vị trí, bà cô ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét thi thể vẫn đang được đặt trên mặt đất.

Trên trán Bạch Phong bị lá bùa làm bỏng, hai con mắt vẫn mở to, tôi cảm thấy ông ấy đang nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo vô vàn oán hận làm tôi có cảm như tôi chính là người đã giết ông ấy vậy.

Bà cô khẽ nhíu mày, ngoảnh đầu lại hỏi vợ Bạch Phong: “Tối nay có xảy ra chuyện gì kỳ quái hay không?”

“Không có. Chúng tôi vẫn luôn ngồi ở đây, túc trực bên linh cữu.”

“Không rời một phút nào sao?”

“Không có!” Vợ Bạch Phong chắc chắn nói. Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.

“Không, nhất đinh là tối nay đã xảy ra chuyện gì đó.” Bà cô nghiêm túc nói: “Các người suy nghĩ kỹ lại đi.”

Vợ Bạch Phong đột nhiên vỗ đùi nói: “Tôi nhớ ra rồi, hôm nay có người nói là bạn của ông nhà tôi, nên muốn vào đây thắp cho ông ấy nén hương, tôi xoay người một cái thì đã không thấy người đâu nữa.”

Bà cô vội vàng nhìn qua mọi người, tiến đến bàn thờ, trông thấy mấy cây hương không cháy hết, liền cầm lên ngửi, sau đó nhíu mày nói: “Que hương này có vấn đề!”

Đột nhiên có người nói: “Đúng vậy, người dân chúng tôi ở đây không có thói quen thắp nhang cho người chết, tại sao ở đây lại có hương?”

Trong lúc nhất thời, mọi người liền bừng tỉnh đại ngộ, nhao nhao hỏi: “Lý đạo trưởng, rốt cuộc cái này là của ai?”

“Các người tận mắt nhìn thấy, sao còn hỏi ta?” Bà cô trừng mắt nói: “Các người trông thấy bộ dáng của người đó như thế nào?”

“Chúng tôi mặc dù biết có người đến, nhưng đó là nam hay nữ, cao thấp hay mập ốm gì đấy đều không có một chút ấn tượng nào.”

“Ai da, tôi cũng là nghĩ không ra, cũng chỉ biết là có người tới.”

Nói vài câu, mọi người liền im bặt, lẳng lặng nhìn nhau, sống lưng lạnh toát.

Người ta cũng lộ mặt, nhưng bọn họ lại không mảy may nhớ được hình dáng của người nọ, điều này thật sự là làm người ta sợ hãi mà. Nhưng mà người nọ cũng thật lớn mật, một người giống trống khua chiêng chạy đến nhà người ta, dùng mê hương làm tất cả mọi người túc trực bên linh cữu hôn mê, sau đó lại ra tay với thi thể, không thể không nói người đó thật sự là tâm tư kín đáo, làm việc lớn mật.

Bà cô không nói thêm gì nữa, lại kiểm tra thi thể Bạch Phong một lần nữa. Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh, muốn hỗ trợ nhưng lại bị bà cô ngăn cản.

“Cháu đứng bên cạnh nhìn là được rồi.”

Tôi cũng không quên tối nay khi giúp bà Vương, tôi ước mình có thể được đứng cạnh để nhìn. Tôi nhìn qua thi thể Bạch Phong, chợt thấy phía sau lưng ông ấy hình như có cái gì đó.

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn lưng của Bạch Phong. Trên lưng Bạch Phong quả thực có một lá bùa. Cái lá bùa này khác lá bùa mà tôi đã lấy ra giúp bà Vương. Lúc ấy ông ấy đột nhiên vùng dậy, tôi cũng chưa kịp kiểm tra tới phần lưng. Có điều tôi đã bị ăn một vố nên cũng không ngoan hơn được chút ít. Lần này tôi không tò mò bóc ra nữa mà nói cho bà cô. Bà cô lập tức lật thi thể lại, nhìn thấy lá bùa liền lấy nó xuống. Thấy thế, tôi hoảng sợ đứng phắt dậy, bất giác lùi về sau mấy bước, chuẩn bị sẵn sàng tư thế chạy trốn.

Bà cô cũng bị hành động của tôi làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu hỏi tôi: “Cháu làm sao vậy?”

Tôi thấy cái thi thể không vùng dậy nữa, cũng không có ý giải thích phản ứng vừa rồi của mình, ngượng ngùng cười nói: “Ngồi lâu quá nên cháu thấy hơi tê chân.”

Bà cô nghi ngờ liếc tôi một cái, rồi chăm chú nghiên cứu lá bùa trên tay. Nhìn vào tay bà cô, tôi thấy trên lá bùa kia có rất nhiều chữ như gá bới.

Bà cô tự mình vẽ lên lá bùa, trên đó có một vài chữ Hán, trên đó viết hai chữ “Sắc lệnh” gì đấy. Bên trên cùng của lá bùa có ghi bốn chữ “Âm Sơn lão tổ”.

“Âm Sơn phái?” Bà cô lẩm bẩm nói. Nhìn lá bùa trên tay, vẻ mặt bà cô tràn đầy khiếp sợ, hoang mang cùng khó hiểu.

“Làm sao vậy?”

Tôi luôn thấy bà cô rất bình thản, đây là lần đầu tiên tôi trông thấy vẻ mặt khiếp sợ của bà cô.

Bà cô không để ý đến tôi, chỉ yên lặng nhìn lá bùa, không biết qua bao lâu mới thở dài nói: “Chả trách ta không tìm thấy Lệ Quỷ, thì ra là có người cùng ngành.”

Nghe bà cô nói như vậy, trong lòng tôi cũng có chút sáng tỏ, xem ra người của môn phái khác cũng làm được.

“Cái bùa chú này là của người Âm Sơn phái dán lên sao?”

Bà cô khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy cái lá bùa khác trên người hắn là ai dán?”

Tôi vốn muốn trực tiếp hỏi có phải là bà cô dán hay không? Nhưng lời nói đến miệng lại trở nên khéo léo hơn. Dù sao bà cô cũng là bề trên của tôi, chính tôi cũng rất ghét cái cảm giác bị hiểu lầm, cho nên tôi cũng muốn cho bà cô một cơ hội để giải thích.

Nhưng bà cô rất thẳng thắn nói: “Cái lá bùa kia quả thực là do ta dán.”

Vừa mới dứt lời, lại cố ý bổ sung: “Nhưng cái này thì không phải.”

“Cái lá bùa này dùng để khống chế thi thể, làm thi thể hành động theo ý mình. Đây là sở trường của Âm Sơn phái.”

Chẳng lẽ những chuyện này đều có liên quan đến “phái Âm Sơn”? Sao tôi cảm thấy vấn đề càng ngày càng trở nên phức tạp rồi? Tôi khó hiểu hỏi: “Vậy lá bùa mà bà cô dán có tác dụng gì?”

“Lá bùa mà ta dán có tác dụng hạn chế hành động của thi thể.” Nói xong bà cô còn cố ý nhìn tôi.

Ta đỏ mặt, khó trách thi thể Bạch Phong không vùng dậy nữa, lúc nãy tôi lấy lá bùa trấp áp thi thể của bà cô ra, xác chết không vùng dậy mới là lạ.

“Người của Âm Sơn phái tới đây làm gì?”

Bà cô tức giận trừng mắt nhìn tôi: “Nếu ta mà biết thì còn ngồi ở đây làm gì?”

Tôi không biết bà cô lại không biết chuyện này. Sau khi nhìn thấy lá bùa, trong đầu tôi lại toát ra một câu hỏi nhưng tôi cũng không dám hỏi bà ấy.

Bà cô hỏi ngược lại tôi: “Có phải cháu gần đây hoặc là đã từng chọc phải người của Âm Sơn phái không?”

Tôi thật đúng là oan uổng nha. Vô duyên vô cớ bị người ta hãm hại coi như xong, bây giờ còn bị nghi ngờ là người gây ra mọi chuyện. Chẳng lẽ nhìn tôi giống người xấu vậy sao? Tôi lập tức nghiêm mặt nói ra rất nhiều lý do tôi là một người dân hiền lành an phận, còn cố ý khai báo rằng đây là lần đầu tiên tôi nghe qua ba chữ “Âm Sơn phái”.

Bà cô suy nghĩ trong chốc lát, cũng không nói gì tôi nữa. Sau đó liền cẩn thận sắp xếp lại thi thể của Bạch Phong để đến khi trời vừa sáng sẽ đưa đi hoả thiêu.

Trên đường trở về, bà cô lườm tôi: “Cháu còn có lời gì muốn nói thì nói thẳng ra đi, ta còn có thể ăn thịt cháu chắc?”

Tôi sờ sờ mặt, chẳng lẽ tôi biểu hiện rõ ràng như vậy sao

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương