Tần Ninh rơi xuống rất nhanh, cánh ánh sáng sau lưng mở ra, lại không có bất cứ tác dụng.

Máy giao dịch rơi vào ngủ đông, bạch tuộc nhỏ còn hoảng sợ hơn cậu, siết chặt xúc tua, không cần nhìn cũng biết, cánh tay nhất định để lại vết bầm tím.

Trên đường rơi xuống, gió thổi tóc bay loạn.

Tần Ninh thân bất do kỷ(1), lại không có nửa điểm hoảng sợ. Ngược lại có loại cảm giác… thân thiết đến kỳ quái.

Tất cả xung quanh, vách đá như mực, gió mang theo sức nóng, thậm chí là mùi bụi có chút gay mũi, đều làm cậu cảm thấy thân thiết.

Giống như cậu đã từng đến nơi này.

Sâu trong núi lửa, có ràng buộc sâu nhất đời này kiếp này của cậu.

Ý nghĩ chợt lóe qua đầu, cẳng tay đột nhiên bị siết chặt.

Sáu con bạch tuộc nhỏ xúc tua nối xúc tua, nháy mắt đến gần vách đá, ngắm đúng cơ hội, hai con bắn về phía trước, bám chặt vào hốc đá, bốn con còn lại ôm chặt cánh tay Tần Ninh, muốn giữ cậu treo giữa không trung.

Xúc tua khảm vào khe hở giữa nham thạch, như dây thép kéo.

Tốc độ rơi xuống lập tức chậm lại.

Có cơ hội tạm nghỉ, Tần Ninh vung cánh ánh sáng, phát hiện một hang đá lõm vào, vội vàng đưa tay ra phía trước, dùng sức bám vào bên rìa.

Đầu ngón tay lõm xuống, trong tiếng vang chói tai, bụi đá bắn ra.

Nham thạch màu xám đen, để lại vết cắt rõ ràng.

Hai tay nắm chặt, hai chân đạp lên gờ đá rộng hai ngón tay, Tần Ninh dùng hết toàn lực, mới miễn cưỡng ổn định bản thân.

Ngẩng đầu nhìn lên trên, ánh sao đã sớm không thấy, nơi rơi xuống giống như một đường dây đen.

Thử bay lên trên, lập tức có áp lực vô hình kéo tới.

Càng không xong là, lực hút kỳ quái lại xuất hiện, quấn quanh mắt cá chân như dây leo, muốn kéo cậu vào sâu trong lòng đất.

Tần Ninh không dám thử lại, chỉ có thể bám sát vào vách đá, trốn trong hang đá, nghĩ biện pháp khác.

Hang đá cũng không lớn.

Đỉnh cao không đến ba mét, sâu chỉ hai mét.

So với hang đá, càng giống bệ đá lâm thời đục ra.

Dán vách đá, Tần Ninh chậm rãi ngồi xuống.

Dùng sức lau qua mặt, cổ họng khô khốc, trái tim đập mạnh, mồ hôi lạnh toát ra tầng tầng, cả người có chút thoát lực.

Hơi tỉnh táo lại một chút, đang định nói lời cảm ơn với đám nhóc kia, lại phát hiện bên cạnh yên tĩnh khác thường.

Bốn viên cầu xúm lại với nhau, vây quanh đồng bạn ngã ở trước mặt, như đang than khóc.

Hai con bạch tuộc leo lên vách đá, toàn thân co quắp, vẫn không nhúc nhích.

Ba cái xúc tua bị đứt, mấy cái còn lại cũng bị mài mòn tương đối lợi hại. Chỗ mặt cắt, máu trong suốt chảy ra, mắt to màu đen khép hờ, đã là hấp hối.

Tần Ninh hoảng sợ, vội vàng lật người bò lại, muốn nâng viên cầu lên kiểm tra, lại sợ tăng thêm thương thế.

“Có cách nào không?”

Các bạch tuộc nhỏ đau thương lắc đầu.

“Thật không có cách?”

Nhìn đồng bạn bi thương, mũi Tần Ninh cũng cay cay.

Từ khi mở mắt tỉnh lại, mấy nhóc con này, là những người bạn duy nhất của cậu.

“Nhất định có thể nghĩ ra cách!”

Tần Ninh lấy vòng cổ hình thú một sừng ra, kéo thành sợi dài, cẩn thận quấn quanh cổ. Một tay phủ lên bạch tuộc bị thương, đồng thời nói: “Chúng mày đều đi vào.”

Bốn viên cầu lam lắc đầu, đong đưa xúc tua, tỏ vẻ chúng nó còn rất khỏe, không cần nghỉ ngơi, cũng có thể giúp đỡ.

“Nghe tao.”

Tần Ninh mất nghiêm túc.

Không nói hai lời, túm lấy mấy viên cầu còn lại, thu toàn bộ vào thiết bị chứa vật.

Cậu nhất định phải ra khỏi nơi này, nhất định có thể cứu chúng nó!

Hạ quyết tâm, Tần Ninh tụm ngón tay thành vuốt, hung hăng cào vào vách đá.

Chớp mắt đầu ngón tay đâm vào nham thạch, giống như cào vào trên một khối đậu hũ, không bị bất cứ cái gì cản trở. Vách đá có vẻ cứng rắn, dễ dàng bị cậu cào xuống một mảnh.

Nhìn nhìn ngón tay, lại thử cào, trừ vết cắt, trên móng tay không có lấy một mảnh vụn.

“Sao lại như vậy?”

Tần Ninh nhíu mày, nghĩ đến khả năng nào đó, vội vàng đứng dậy kiểm tra hang đá. Thử gõ gõ lên đá, phát hiện một chỗ gần đáy hang đặc biệt khác.

Thanh âm vang vọng trong hang, lại có chút thê lương.

Khoanh tròn phạm vi đại khái, Tần Ninh không chần chờ, một vuốt tiếp một vuốt, không ngừng đào móc vào bên trong.

Ngón tay đau mỏi, lấy ra trường đao công cụ, trong tiếng đinh đang, thật bị cậu đào được một cửa ra cao nửa mét.

Sau cửa hang, một mảnh tối như mực.

Cẩn thận nghe, có thể bắt được tiếng gió thổi rất nhỏ.

“Lối đi, nhất định là một lối đi!”

Có gió thổi tới, nhất định sẽ có đường ra.

Cửa hang thật sự quá nhỏ, Tần Ninh muốn đào rộng thêm một chút.

Đáng tiếc toàn bộ có thể đào đã đào hết, còn lại có độ cứng sánh ngang được với đá hoa cương. Lấy xẻng đục qua còn có thể nghe tiếng vang, trường đao trực tiếp gãy.

“Rõ ràng nhìn qua không khác bao nhiêu.”

Gõ gõ vách đá cứng rắn, Tần Ninh than thở một tiếng. Cố gắng tránh cạnh đá sắc bén, thử đi vào cửa hang.

Nghiêng người không được, khom lưng cũng không được, chỉ có tay chân chạm đất, trực tiếp bò vào trong.

Chạy trốn quan trọng, tư thế nhã hay không, không quan trọng như vậy.

Rời khỏi nơi này, đi tìm năng lượng sinh vật, mở giao diện giao dịch, mới có thể đổi được thuốc cứu mạng.

Vừa vì bản thân, cũng vì đồng bạn, nhất định phải rời nơi này!

Tâm niệm kiên định, động tác trên tay Tần Ninh càng nhanh.

Cửa hang rất hẹp, bốn phía không được đánh bóng, tương đối thô ráp.

Cạnh đá nhô ra sắc như dao.

Trong quá trình bò đi, khuỷu tay cùng đầu gối bị cào rách mấy lần, miệng vết thương khép lại lại bị xé ra, đau đến liên tục hút khí, cũng không làm cậu chậm lại tốc độ.

Phía trước mơ hồ có ánh sáng, Tần Ninh mừng rỡ.

Đang định đẩy nhanh tốc độ, mắt cá chân phải chợt căng thẳng.

Cảm giác lạnh băng, giống như vòng sắt, vững vàng chụp lên đùi.

Tần Ninh cứng đờ, không thể tiếp tục di chuyển nửa cm.

Không gian rất chật, không có cách nào xoay người, Tần Ninh nghiêng đầu, lướt qua bả vai nhìn về phía sau, giống như bị một chậu nước lạnh hất thẳng xuống đầu.

Là ba cuồng điêu kia.

Ba người Lật Nhan bị lực hút kéo xuống, trong quá trình rơi xuống, ném ra dây thừng hợp kim, leo lên vách đá thô ráp.

Lấy khả năng bay lượn của cuồng điêu, cách điểm rơi xuống không đến nghìn mét, bay lên không thành vấn đề.

Nhưng mà, mỗi lần bọn họ mở cánh ánh sáng, tính toán xông lên trên, lại có sức mạnh kỳ quái quấn lên, giam cầm bọn họ ở tại chỗ. Tiếp tục xuống phía dưới, áp lực lại biến mất.

Sau khi bàn bạc, ba người quyết định xuống dưới thăm dò, tìm kiếm đường ra.

“Con chim non kia sẽ rơi ở chỗ nào?”

“Sâu như vậy, khó mà nói.”

“Tinh cầu nguyên thủy có nơi như thế này, vì sao không ai phát hiện?”

“Nếu là di tích cổ, giấu ở chỗ sâu như vậy, không ai phát hiện cũng không lạ gì.”

“Thật sự là nhạc trạc?”

“Chính miệng quan chỉ huy nói, cậu còn không tin?”

Bảy tinh vực có lời đồn, tộc lông vũ loại nhỏ, bất kể loại tiến hóa hay loại nguyên thủy, đều tương đối ồn ào. Nhất là tộc tước, một đám tụ tập với nhau, có thể ồn đến làm người não nhảy ra ngoài.

Cuồng điêu thuộc về loài chim dữ, nhìn như lạnh lùng nghiêm túc, không dễ đến gần. Trên thực tế, thật sự nói lên, không hẳn thua kém tộc tước chỗ nào.

Hiện tại, Lật Nhan đã bị hai quan an toàn làm cho đau đầu.

Bị nhốt trong miệng núi lửa, đang tìm đường ra, có thể nghiêm túc một chút hay không?

Nếu Lật Minh ở đây, nhất định sẽ vỗ vỗ bả vai hai người, giơ ngón tay cái, làm rất tốt!

Đáng tiếc, hắn không ở.

Nhận được tin tức tinh cầu nguyên thủy gửi về, phó quan chỉ huy đang tốn nơron để liên lạc với Bạch Hử.

“Quan chỉ huy, nơi này không có tín hiệu.”

Một vị quan an toàn cầm máy truyền tin, cố gắng liên hệ chiến hạm vận tải.

Màn hình thủy chung là một mảnh đen nhánh, chậm chạp không có nửa điểm đáp lại.

Lật Nhan lắc đầu, nói: “Không cần uổng phí sức lực, nơi này có di tích cổ. Cho dù có thể kết nối, cũng không thể lập tức truyền tống.”

Càng xuống bên dưới, nhiệt độ càng cao.

Tham khảo tập tính của tộc đàn Bạch chủ, hắn khẳng định chín phần, nơi này cất giấu di tích cổ của tộc đàn nhạc trạc.

Một nơi như vậy, đừng nói truyền phát tín hiệu, có thể an toàn ra ngoài hay không cũng là vấn đề.

“Di tích cổ?” Quan an toàn sửng sốt.

“Đi thôi.” Lật Nhan mở cánh ánh sáng, không muốn giải thích nhiều, “Tiếp tục xuống bên dưới, hẳn là có thể gặp lại con chim non kia.”

“Quan chỉ huy, nó thật sự là nhạc trạc?”

Lật Nhan nhìn nhìn phương hướng, lại liếc nhìn quan an toàn, nói, “Không thì thế nào? Cậu nghĩ rằng tôi nhàn đến nhàm chán, mới rời đài quan sát, xin Bạch chủ tự mình đi một chuyến?”

Quan an toàn nhìn nhìn lẫn nhau, thông minh không tiếp tục đặt câu hỏi.

Không biết miệng núi lửa sâu bao nhiêu, vì tiết kiệm sức lực, ba người ném dây thừng, một đầu đâm vào khe đá, một buộc chặt trên thắt lưng, dùng sức đạp lên vách đá, thuận thế trượt xuống.

Làm chim dữ, phương pháp “xuống núi” như vậy, thực sự là lần đầu của đầu.

Trong quá trình xuống, chú ý quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhất là cửa hang khe nứt trên vách đá.

Không ngoài dự liệu, rất nhanh phát hiện Tần Ninh.

Ở bên trong hang, đá vụn lăn xuống, bụi bặm tứ tán.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả ba đều sững người.

Con chim non này đang làm cái gì?

Đào hang?

Thân là một con chim, có phải rất kỳ quái một chút hay không?

Trong lúc không biết nói gì, Tần Ninh đã biến mất ở cửa hang.

Lật Nhan quyết định thật nhanh, bay người tiến lên, duỗi tay không kịp, lại ném thừng sức hút(2), cuốn lấy mắt cá chân Tần Ninh, muốn kéo cậu ra ngoài.

Suy xét đến tuổi tác của đối phương, dây thừng có kèm thăm dò nhiệt độ, cũng không có buộc “rất chặt”.

Phát hiện không đúng, Tần Ninh không cứng rắn giãy giụa, mà nương theo dòng lực, từ trong hang lui ngược ra ngoài.

Thấy đối phương không phản kháng, Lật Nhan hơi thả lỏng.

Nhỏ như vậy, phỏng chừng vừa phá xác không bao lâu.

Chín phần là không có chim trưởng thành quản lý chỉ bảo, bằng không vì sao hành động lại kỳ quái như vậy.

Lại nói, mấy em gái trong tộc kia, đều là làm sao trấn an chim non ấy nhỉ?

Lật Nhan nghĩ thầm, đang định tỏ ra thân thiện, Tần Ninh lại không cho hắn cơ hội, không chào hỏi một tiếng, đột nhiên làm khó dễ.

Không cố chấp vùng ra, không có nghĩa là từ bỏ!

Chớp mắt rời cửa hang, cánh ánh sáng mở ra.

Tên ánh sáng đảo ngược, đồng loại đánh úp về phía cuồng điêu.

Khoảng cách gần như vậy, Lật Nhan không muốn bị thương, nhất định phải lui về phía sau, buông Tần Ninh ra.

“Quan chỉ huy!”

Thấy tình hình không ổn, hai cuồng điêu vội vàng ném dây thừng, cùng nhau bay lên, mở hai cánh bảo vệ Lật Nhan.

Nhân cơ hội này, Tần Ninh nhanh chóng quay đầu, kéo thừng sức hút, lại một lần bò về cửa hang.

Trên đường còn lấy loan đao ra, đập xuống một đống đá vụn, quăng đám “công nghệ cao” giao dịch với Link, chặn kín cửa hang.

Với hình thể của ba người Lật Nhan, muốn đi vào, trừ khi nổ đá mở núi.

Chờ bọn họ thành công, Tần Ninh đã sớm bò… khụ, chạy xa.

Nhìn thấy Tần Ninh biến mất, cửa hang bị lấp, ba con cuồng điêu đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là không nói gì.

Bọn họ đuổi là chim non, chim non rất có khả năng có huyết thống nhạc trạc, không sai chứ?

Nhưng hành động này, bất luận nhìn thế nào, đều giống đám thích đào hang ở vực Cam kia…

“Quan chỉ huy, còn đuổi nữa không?”

“Đuổi!”

Lật Nhan đột nhiên cười, thiết bị chứa vật trên cổ tay hơi sáng lên, một thanh trường đao như lửa cháy mạnh, bất chợt vào tay.

Trường đao vung lên, thân đao dày nặng mang theo từng đợt gió nóng.

Có một lão cha cố chấp, kiên trì truyền thống, thân là tộc trưởng đời tiếp theo của tộc cuồng điêu, thanh vũ khí lạnh đại biểu thân phận tổ tiên truyền thừa này, từ khi ra đời đã theo bên cạnh Lật Nhan.

Lưỡi đao lướt qua, đá vụn lăn xuống ào ào.

Đá vụn chặn ở cửa hang, chớp mắt hóa thành bột mịn.

Quan an toàn bản năng bay ngược, hai cánh bọc người.

Quan chỉ huy giận điên lên, nhất định là giận điên lên rồi

Trường đao chém qua lần hai, vách đá mở rộng.

Không đợi Lật Nhan đến gần cửa hang, đáy núi lửa đột nhiên nổ vang, gió lốc đánh úp lại.

Trong chớp mắt, ba con cuồng điêu bị cuốn vào mắt bão.

Không rút trường đao còn thôi, rút ra binh khí truyền thừa từ thời man hoang, là khiêu khích hay là khiêu khích?

Địa bàn của nhạc trạc, nào đến lượt cuồng điêu bừa bãi.

Đổi thành người thân cùng tộc, còn có thể châm chước một chút.

Những loại khác… trước tiên quay vài vòng trong gió, tỉnh táo đầu óc một chút.

“May mà chỉ là gió, không phải núi lửa phun trào.”

Một quan an toàn thu cánh ánh sáng, nghĩ lại mà sợ.

Lời còn chưa dứt, dưới đáy đen kịt đột nhiên phát ánh sáng đỏ.

Rất nhanh, hơi nước màu trắng, dung nham màu đỏ, kèm theo mùi lưu huỳnh gay mũi, trào ra như suối phun.

Lật Nhan: “…”

Quan an toàn: “…”

Quan an toàn nói chuyện: “…”

Bọn họ là cuồng điêu, thật sự không phải quạ đen!

(1) Thân bất do kỷ: việc làm lời nói hành động… không được theo ý mình

(2) Thừng/dây thừng sức hút: loại dây phụ thêm lực hút giúp bắt chặt vào các vật nó quấn lấy

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương