Biên giới vực Lam, chiến đấu kịch liệt duy trì liên tục mấy ngày.
Tinh hạm có đồ đằng tộc đàn, một thuyền tiếp một thuyền đi vào chiến trường.

Đa số lúc xuất hiện, đã bị đạn ánh sáng bao vây, trong ánh sáng trắng chói mắt, im lặng nổ tung bung ra hoa lửa khổng lồ.
Sau hai đợt oanh tạc dày đặc, một chiến hạm tuần tra của khủng điểu gãy thành hai đoạn.
Trong chớp mắt cuối cùng, quan chỉ huy cho nổ khoang động cơ, đài quan sát phát nổ theo, chiến hạm thành Rừng bốn phía đều bị cuốn vào ánh lửa, liên tiếp phát nổ, không một may mắn tránh khỏi.
Trung tâm chiến trường, hai chiếc kỳ hạm khổng lồ giằng co lẫn nhau.
Miệng pháo đồng thời mở, hơn trăm viên đạn đồng loạt bắn ra.
Tia laser bị lá chắn ngăn chặn, lực xung kích mạnh mẽ, làm cho thân hạm rung lên kịch liệt.
Trên đài chỉ huy, phi công và hoa tiêu hai bên đều nhíu chặt chân mày, nhìn chằm chằm đèn năng lượng không ngừng lấp lóe, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
“Báo cáo quan chỉ huy, năng lượng không đủ!”
“Lá chắn sắp hạ xuống.”
“Khoang động cơ trúng đạn!”
“Đài quan sát số mười ngừng hoạt động, đài quan sát số mười sáu ngừng hoạt động, đài quan sát số hai mươi mốt không có phản ứng tín hiệu.”
“Boong tàu tầng dưới cùng bị đánh xuyên.”
“Động cơ bên phải ngừng hoạt động!”
Giọng phi công và hoa tiêu luân phiên vang lên, không có một tin tức tốt.
Chiến đấu kéo dài đến bây giờ, hai bên đã tổn thất không đếm được.

Bất luận là Ô Đàn hay Ưng Kiền, đều đối mặt khó khăn giống nhau.
Quặng năng lượng là vấn đề lớn nhất.
Tinh hạm cánh bên truyền tin tức về, trừ thành Nham và thành Xanh, phát hiện có tinh hạm kền kền và điêu hào qua lại.
Người đến tuyệt đối không có ý tốt.
Khả năng lớn nhất, nhân lúc hắc ưng và khủng điểu lưỡng bại câu thương(1), chạy đến vớt “chiến lợi phẩm”, ngư ông đắc lợi.
Bắt được Ô Đàn và Ưng Kiền, hai tòa tinh thành chắc chắn rơi vào hỗn loạn.
Nơi này cách gần biên giới thành Đá, trải qua một lần nhảy không gian là có thể đến thành Rừng.

Tinh cầu nguyên thủy, hành tinh khai thác quặng, thậm chí thành vệ tinh nhân tạo ở biên giới, đều là mục tiêu ra tay cực tốt.
Mấy vạn năm nay, biên giới các tinh thành vẫn đang thay đổi.
Tộc đàn thực lực mạnh luôn có thể chiếm giữ nhiều tinh cầu hơn.

Quần thể tương đối yếu thế, hoặc nhiều hoặc ít, đều phải nhượng bộ.
Tộc lông vũ ở đây đều hiểu, cơ hội hiếm có.
Qua thôn này không có tiệm này.
Nếu cần thiết, bọn họ không ngại đốt thêm một đuốc cho chiến trường.

Cho Ô Đàn và hắc ưng đánh kịch liệt hơn nữa.
Có điều, ý nghĩ tuy tốt, chung quy không phải hiện thực.

Theo tinh hạm vòng ngoài tăng nhanh, cơ hội ra tay ngược lại càng ngày càng ít.
Đối thủ nhiều, biến số sẽ tăng nhanh.
Xem tình hình hiện tại, lơ là một chút, rất có thể sẽ gây ra một cuộc nội chiến.

Chỉ cần đầu không bị thiên thạch đập phải, vẫn còn có lý trí, không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.
Dù sao, thảm thiết vạn năm trước còn ở trước mắt, không ai muốn bản thân cuốn vào chiến tranh.
Cân nhắc vài lần, kền kền đổi ý đầu tiên, đánh trống rút lui.
Sau đó là bộ phận tộc chuẩn, sau nữa là tộc hào.
Chỉ có kim điêu và diều ưng, từ đầu đến cuối đều không thay đổi lập trường, ngược lại càng ngày càng gần, qua lại quanh vòng chiến, chờ hai bên giao chiến phân ra thắng bại.
Qua ba vòng bắn pháo, lá chắn của kỳ hạm thành Rừng hạ xuống trước một bước.
Khủng điểu nắm lấy cơ hội, gần trăm bó laser đồng thời bắn ra.
Ánh sáng gai mắt xuyên qua vũ trụ, tựa sao băng rơi.
Kỳ hạm thành Rừng thiệt hại nghiêm trọng, bốn tầng boong tàu bị bắn xuyên, phần lớn cầu thang lên xuống ngừng hoạt động.

Hơn mười thuyền viên bị nhốt ở giữa không trung, theo thân hạm lắc lư, cửa ánh sáng đột nhiên biến mất, người phản ứng không kịp, liên tiếp bị rung ra khỏi cầu thang.
Trên đài chỉ huy, đài khống chế hình cung bùng lên ngọn lửa.

Sợi kim loại đứt gãy bắn ra khỏi tấm kim loại, như rắn bạc bay múa, không ngừng quất vào trên màn hình, phát ra tiếng vang chói tai.
Vài thuyền viên không tránh kịp, lục tục bị thương.
“Khoang động cơ mất kết nối!”
Sĩ quan truyền tin cố sức túm ghế, không để ý tầm mắt bị máu tươi nhuộm đỏ, tiếp tục giữ vững cương vị.

Mười ngón tung bay trong hoa lửa, nhanh gần như biến thành tàn ảnh.
Ưng Kiền ấn xuống bảng điều khiển, lồng sáng trong suốt từ đỉnh đầu hạ xuống, cố định hắn trên ghế chỉ huy.
“Tộc trưởng?” Hoa tiêu mở to hai mắt, “Ngài đang làm gì?”
Chỉ có gặp phải nguy hiểm cực độ, quan chỉ huy mới có thể hạ lồng sáng!
“Truyền lệnh tất cả tinh hạm, đếm ngược mười lăm giây, khởi động thiết bị tự hủy.”
Dứt lời, người nghe đều cứng ngắc, thời gian dường như ngừng lại.
“Tất cả tinh hạm?” Phi công không thể tin nổi, quan chỉ huy lại ra một mệnh lệnh như vậy.
“Tất cả.” Ưng Kiền lặp lại một lần, nói, “Tổ tiên chúng ta từng phạm phải sai lầm không thể tha thứ, ta cũng như vậy.

Để chuộc tội, cũng để bảo vệ hậu duệ của chúng ta, nơi này sẽ là nơi chôn thân của tất cả nhân viên tham chiến.”
thiên nga chỉ cho hắn một cơ hội, bất luận thế nào cũng phải nắm chặt!
Hắn không cần triệt để hủy diệt thành Đá, duy nhất phải làm, chính là kéo Ô Đàn vào địa ngục.
Trên đài chỉ huy một mảnh tĩnh lặng.
Lời này của Ưng Kiền, không thể nghi ngờ là tuyên án tử hình toàn bộ hạm đội.
“Truyền lệnh.” Sĩ quan truyền tin cắn chặt răng, ngồi lại trước đài khống chế, xoay bảng điều khiển, truyền lệnh xuống tất cả tinh hạm thành Rừng, “Toàn thể tinh hạm, mở thiết bị tự hủy.”
Tin tức truyền ra, chiến trường ngưng lại hai giây.

Khủng điểu và tinh hạm xem cuộc chiến ở bên ngoài đồng thời phát hiện, chiến hạm thành Rừng còn lại đột nhiên ngừng bắn pháo.
“Xảy ra chuyện gì?”
Ô Đàn chợt đứng lên, bước đến trước đài khống chế, chăm chú nhìn tinh hạm trên màn hình.

Quét mắt nhìn đồ đằng hư hại trên thân hạm, phát hiện đối phương đang đến gần bên mình, nhất thời sinh ra dự cảm không ổn.
“Nhanh, điều động tất cả năng lượng, mở lá chắn!”
“Lá chắn đã mở đến cực hạn, năng lượng chỉ có thể duy trì năm phút đồng hồ.”
“Hạ lệnh tất cả hạm đội rút lui, tránh xa tinh hạm thành Rừng!” Ô Đàn lớn tiếng nói, “Nhanh, nhất định phải nhanh!”
Khủng điểu phản ứng không chậm, chẳng qua hắc ưng nhanh hơn.
Một tinh hạm tiếp một tinh hạm thành Rừng phát ra ánh sáng đỏ, trong chớp mắt, năng lượng tụ tập đạt đến mức độ kinh người, gần như vặn vẹo không gian.
Ý thức được hắc ưng định làm gì, các khủng điểu triệt để rơi vào hoảng loạn, thậm chí sinh ra tuyệt vọng.
Chiến hạm tuần tra đầu tiên của thành Rừng từ cánh bên bay đến, không để ý hỏa lực của thành Đá bao trùm, đâm mạnh vào giữa hai tinh hạm, trong ánh lửa gai mắt, cùng nhau đi vào chỗ chết.
Ngay sau đó là chiến hạm thứ hai, thứ ba, thứ bốn…
Khủng điểu nỗ lực chạy trốn, hắc ưng lại không quan tâm, thề phải kéo đối phương cùng chết.
Trong chớp mắt, hơn trăm chiến hạm liên tiếp phát nổ, tấm vách khoang vỡ nát tách rời khỏi thân hạm, tạo thành một đai kim loại vòng tròn, lơ lửng trong vũ trụ, trên nền ánh lửa chiến trường, có thể nói nhìn mà giật mình.
Kim điêu và diều ưng phải lui ra phía sau, từ bỏ ý tưởng lúc trước.
Theo tình thế này, hắc ưng là hạ quyết tâm muốn cùng chết với khủng điểu.

Còn không đi, chín mươi phần trăm sẽ bị lan đến.
“Rút về hành tinh biên giới.”
Diều ưng dẫn đầu ra lệnh, kim điêu theo sát phía sau.
Lúc này, tin tức khủng điểu giấu đạo long biến dị, trồng hồng mộc với diện tích lớn đã lan ra khắp toàn bộ vực Lam.
Sau trận chiến này, hắc ưng đủ để rửa sạch ô danh ngày xưa, thậm chí, có người gọi là “anh hùng”.
“Ưng Kiền.”
Kim điêu chủ thành ngồi trên ghế chỉ huy, nhìn ánh lửa thiêu đốt trên màn hình, thở dài một tiếng, cuối cùng lắc đầu.
“Đi thôi.”
Là số rất ít người biết chuyện, hắn ít nhiều hiểu được dụng ý trong cử động này của Ưng Kiền.
Bất luận trước đây hắc ưng đã làm chuyện gì, có thể quyết định dùng mạng sống đổi lấy hi vọng sống cho tộc đàn, đều đáng giá kính trọng.
Chỉ là, cảm thán thì cảm thán, mọi việc đều có nhân quả.
Hắc ưng và khủng điểu vì tham lam gây ra sai lầm lớn, dù sớm hay muộn, chung quy phải trả giá.
Cùng lúc đó, tinh hạm thành Vũ theo tuyến đường mới, đi đến tinh cầu nguyên thủy của thanh loan.
Sau khi núi lửa phun trào, bề mặt tinh cầu bao phủ một tầng tro núi lửa, không còn sức sống như ngày xưa.
Núi đá lởm chởm, hang sâu lõm xuống, lòng sông đứt gãy, cùng với xác chết vùi dưới đất, đều đang chứng minh cho thế nhân, mấy tháng trước, nơi này từng trải qua chuyện gì.
Toàn bộ tinh cầu, cho dù là bộ phận gần hai cực, cũng là một màu xám đen, không còn một chút dấu vết của băng tuyết.
Biển là một mảnh màu đỏ rực, theo số liệu máy thăm dò gửi về, trong nước có sự sống nguyên thủy, đang không ngừng tiến hóa.
Hai khối lục địa lớn nhất bị biển tách ra, một khối trải đầy cát đá, cách bờ mấy nghìn mét, núi đá sụp lở hàng loạt bao quanh miệng núi lửa to lớn, chính là cửa vào di tích thanh loan.
Một khối đại lục khác còn có rất ít dị thú, sinh ra chút ít thực vật, đa số là chủng loại Tần Ninh chưa từng thấy.


Theo Bạch Hử nói, những dị thú này một phần sinh ra biến dị, thực vật cũng tương đối thích ứng hoàn cảnh núi lửa, tốc độ sinh trưởng kinh người, đồng thời có thể ăn.
Tinh hạm xuyên qua tầng khí quyển, thả ra hơn trăm người máy thăm dò, các phượng hoàng nhỏ được gọi lên boong tàu tầng bốn.
Xích Hâm và Thanh Tịch dẫn đầu, mỗi người nhận máy ghi chép và máy giám sát, đeo trên vành tai và cổ tay.
“Giao nộp tất cả thiết bị chứa vật, chỉ được phép mang lượng nước và thức ăn nhất định.”
“Thời gian là mười lăm ngày, yêu cầu đi dọc theo bờ biển xuyên qua lục địa, tìm ra tất cả người máy thăm dò.

Sau đó từ người máy thăm dò dẫn dắt, vượt biển, đi vào di tích thanh loan.”
“Đây là một hồi thử thách, trong quá trình không hạn chế cách thức, có thể hành động một mình, cũng có thể chia tổ hợp tác.”
“Đi vào di tích trong thời gian hạn định sẽ nhận được phần thưởng.

Không hoàn thành thử thách, sau khi về thành Vũ phải lập tức đến trường học, tiến hành học tập khép kín trong thời gian bốn tháng.”
“Có thắc mắc gì không?”
Bạch Nham liếc qua đài chỉ huy, thấy các phượng hoàng nhỏ không lên tiếng, tay nắm lại buông, rốt cuộc không nhịn được, quay đầu nhìn về phía Bạch Hử.
Chỉ cho thời gian mười lăm ngày, có phải quá nghiêm khắc rồi không?
Lại nói, thời gian bắt buộc ở trường, tính toán đâu ra đấy mới có ba tháng.

Bạch chủ vung tay một cái, trực tiếp thành bốn tháng.

Mặc dù là phượng hoàng, vậy cũng hơi “quá” rồi?
“Làm sao?”
Bạch Hử nghiêng đầu, khóe môi hơi cong, cười đến có thể chói mù mắt người.
“Không sao.”
Bạch Nham thức thời quay đầu, không nói một lời.
So ra, các phượng hoàng nhỏ hoàn toàn không cảm thấy bị hố, đeo chắc máy giám sát, trực tiếp leo lên cầu thang lên xuống, chờ thử thách bắt đầu.
Tần Ninh đứng trên đài chỉ huy, vừa lo lắng lại nghi ngờ thêm tò mò, thẳng thắn nhấc chân thêm vào đội ngũ.
“Em cũng đi.”
“Không được.”
Bạch Hử trực tiếp duỗi tay, dễ dàng mò người về.
“Đây là thử thách cho chim non.”
“Em cũng là chim non.” Tần Ninh kiên trì.
Không đợi Bạch Hử lên tiếng, Xích Thần quay đầu, nghiêm túc nói: “Tần Ninh, bọn em có thể!”
“Đúng, không phải lo, bọn em nhất định có thể hoàn thành thử thách.” Thanh Không bổ sung.
“Cứ yên tâm, em sẽ là người đầu tiên đến di tích thanh loan!” Một con uyên sồ nhỏ vẫy vẫy cánh.
“Tôi mới là người đầu tiên!” Lại một uyên sồ nhỏ phồng mặt.
“Là tôi!” Càng nhiều uyên sồ nhỏ giơ tay, giọng nói gần như có thể phá vỡ nóc phòng.
“Đánh nhau đều thua, thử thách có thể thắng?” Xích Hâm bẻ tay răng rắc, đẩy uyên sồ cản đường qua một bên, lớn tiếng nói, “Thanh Tịch, hai ta so thử, xem ai là thứ nhất?”
“So thì so!” Thanh Tịch híp mắt.
Thành Vũ hiện có hai thiên nga cùng tuổi, thử thách lần này, cũng là khúc nhạc dạo của cuộc “tranh đoạt bạn đời”.
Các phượng hoàng nhỏ ý chí chiến đấu vang dội, cửa cabin vừa mở ra, lập tức nối đuôi nhau bay ra ngoài, căn bản không dùng khoang con thoi.
Phương vị tọa độ hạ cánh đều đã được quyết định, trước đó có người máy ống trụ thăm dò, mặc dù tồn tại nguy hiểm, cũng sẽ không đe dọa đến mạng sống của chim non.
Hơn một trăm con phượng hoàng nhỏ mở cánh ánh sáng, tạo thành một đai sáng giữa không trung, sau đó phân tán ra, tự tìm kiếm điểm rơi, ba đến năm người thành một đội, tự lập ra tuyến đường xuất phát.
Thời thái cổ, gặp phải loại thử thách này, phượng hoàng thích đơn đả độc đấu.


Hơn một trăm con được Tần Ninh ôm ra này, hiển nhiên thích hợp tác hơn.
Đi được một đoạn, phát hiện có đàn thú sống sót, hơn mười con uyên sồ lập tức tiến hành vây bắt.
Lương thực không chê nhiều, săn một hồi trước!
Cánh ánh sáng mở ra, mũi tên sắc bén hiện lên.
Tiếng phượng kêu chợt vang, ba con chim phượng hạ xuống.
Quá trình uyên sồ đuổi theo con mồi, giống như một điệu múa đặc sắc.

Chỉ là nửa đường có chút không hài hòa, ví dụ gậy nanh sói đột nhiên xuất hiện trong tay…
Trên đài chỉ huy, phần lớn thuyền viên tụ trước màn hình, hăng hái bừng bừng xem các chim non “biểu diễn”.
Tần Ninh nhìn một lúc, lo lắng giảm xuống.
Chuẩn bị thở ra một hơi, bước chân đột nhiên lảo đảo, hơi nóng như sóng biển cuốn qua, toàn thân như đang chìm trong dung nham.
“Bạch…”
Cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn không rõ.
Động tác nhanh hơn suy nghĩ, trước khi ngã xuống, Tần Ninh mạnh lao về phía trước, nắm lấy áo choàng của Bạch Hử.
Nghe thấy tiếng vang, Xích Quân và Kim Vân đồng thời quay đầu.

Thấy hình dạng của Tần Ninh, không khỏi mở to hai mắt.
Con nhạc trạc này sắp thành niên?
Không phải còn mấy ngày nữa, sao lại đột nhiên đến sớm?
“Anh đến chỉ huy.”
Giao quyền chỉ huy lại cho Xích Quân, Bạch Hử không nói thêm gì, trực tiếp cúi người ôm lấy Tần Ninh, bước vào cầu thang lên xuống.
Khi cầu thang lên xuống dừng ở boong tàu tầng hai, Tần Ninh nhắm chặt hai mắt, hai má đỏ bừng, trường bào đã ướt đẫm mồ hôi.
Đồ đằng màu đen hiện lên rõ ràng, đầy vai gáy Tần Ninh.
Hoa văn tinh xảo kéo lên dọc theo khuôn mặt, điểm xuyết ở khóe mắt, ánh lên một mảnh đỏ như son.
Bạch Hử không dám dừng lại, dùng tốc độ nhanh nhất đi vào phòng, ấn xuống bảng điều khiển, đặt Tần Ninh lên giường.
“Đừng sợ.”
Nâng đầu Tần Ninh lên, bóp nhẹ gáy cậu, giọng Bạch Hử càng thêm nhu hòa.
“Đây là dấu hiệu chuyển biến, đừng chống cự, huyết mạch sẽ dẫn dắt em.”
Tần Ninh cố sức gật đầu, dùng sức nắm lấy cổ tay Bạch Hử, ánh mắt trở nên càng mơ hồ.

Cảm giác nóng bỏng trải rộng toàn thân, máu dường như bắt đầu sôi trào.
Ngón tay xiết đến trắng bệch, rốt cuộc không khống chế được, phát ra một tiếng kêu dài.
Trong tiếng kêu réo rắt, ánh sáng đen cùng đỏ đan xen, thiếu niên tóc đen được bao bọc ở giữa.
Ánh sáng tràn ra, từ từ yếu đi, hơi nóng cũng theo tiêu tán.
Một luồng sáng đen cuối cùng biến mất, một con chim phượng màu đen mở hai cánh, ngẩng đầu kêu dài.
Biến hóa bắt đầu, bất luận chim phượng hay chim hoàng, đều sẽ nằm trong trạng thái hưng phấn.
Tần Ninh ngẩng cổ, đang định bày tỏ một chút vui mừng.

Kết quả không để ý thể tích thay đổi, rầm một tiếng, đầu đập vào trần phòng.
Nằm úp sấp trên giường, bạn nhạc trạc nào đó nâng cánh, im lặng che mặt.
Phải nói thế nào đây?
Cậu quả nhiên không có số cao đại thượng.
(1) Lưỡng bại câu thương: hai bên đều thua thiệt, ko được lợi ích gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương