Tần Ninh Phấn Đấu FULL
-
17: Chương 16
Chiến hạm vận tải không lắp đặt vũ khí, tới gần tinh cầu nguyên thủy, sẽ không bị coi là uy hiếp, nhưng cũng vẫn không thể xuyên qua tầng khí quyển.
Lật Nhan muốn hạ cánh, nhất định phải dùng máy truyền tống.
“Quan an toàn.”
Đổi trang phục chỉ huy, chỉ mặc trường bào sát người, Lật Nhan đi vào trong phòng truyền tống.
Vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của tín thiên ông, nhớ tới cơn mưa kim loại kỳ quái kia, khuôn mặt yêu diễm lóe qua một chút hứng thú.
Cuối cùng cũng không tiếp tục nhàm chán.
Theo quy định, nếu tinh cầu nguyên thủy xảy ra tình huống khác thường, trạm không gian có thể phái quan trắc viên(1) đi.
Thân là quan chỉ huy của trạm không gian, Lật Nhan có quyền quyết định, loại tình huống nào mới tính là “khác thường”.
Mượn cơ hội này, tạm thời tránh vấn đề bắn pháo tinh hạm, coi như là một công đôi việc.
Ánh sáng hình vành khuyên chớp động, trong phòng truyền tống, bốn tộc lông vũ, sáu tín thiên ông đồng thời biến mất trong ánh sáng.
Trên hải đảo, Tần Ninh ngồi cạnh đống lửa, đang hưởng dụng canh cá ngon lành.
Cá nướng đặt bên cạnh đống lửa.
Thịt cá nướng đến vừa đúng, da ngoài cháy sém, rắc đồ gia vị bí chế(2) của bạch tuộc.
Thổi thổi hơi, trực tiếp hạ miệng cắn, xốp giòn tươi mới, ăn ngon đến làm người rơi lệ.
Uống xong cả nồi canh cá, sáu con cá nướng vào bụng, còn chỉ mới no bảy phần.
Tần Ninh càng thêm cảm thấy, khẩu vị của mình rất tốt, có tiềm lực phát triển thành động không đáy.
Sáu bạch tuộc nhỏ chia nhau xương cá, cũng ăn được vừa lòng.
Cá nướng còn lại cất vào trong dụng cụ chứa vật, nồi canh rửa sạch sẽ.
Hai con bạch tuộc nhỏ thêm củi vào đống lửa.
Viên cầu cỡ bàn tay, giơ dao nhỏ sắc bén, nhún nhảy trên cành khô.
Răng rắc vài tiếng, cành khô gần hai mét bị chém thành đoạn ngắn đều đặn, đặt vào đống lửa, dứt khoát lưu loát.
“Dụng cụ chứa vật của chúng mày, đồ ăn có thể giữ được bao lâu?”
Dụng cụ chứa vật giao dịch với Link, không gian chứa không nhỏ, cũng có thể gửi vật sống, nhưng có hạn chế thời gian.
Tỷ như cá nướng, năm ngày sau sẽ dần dần biến chất.
Đem so sánh, dụng cụ chứa vật của bạch tuộc càng tốt.
Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, gửi mười ngày nửa tháng hoàn toàn không thành vấn đề.
“Mười ngày, mười lăm ngày, ba mươi ngày cũng được? Rất tốt.”
Khoanh chân ngồi, hưởng thụ an nhàn ngắn ngủi.
Tần Ninh cầm một nhánh cây, tùy tiện vẽ bừa trên mặt đất.
“Rất khó đoán trước tình huống phía trước, dự trữ nhiều chút nguyên liệu nấu ăn, làm chuẩn bị bất cứ tình huống nào.”
Sáu viên cầu lam chen thành một đống, hai con một cái xương cá, một bên gặm răng rắc răng rắc, một bên gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
So với cuộc sống ở vực Đen, nhờ cậy Tần Ninh, nhất định là cử chỉ sáng suốt nhất trong đời này.
“Không thành vấn đề chứ?”
Chạm chạm mấy viên cầu, được đến câu trả lời khẳng định, Tần Ninh cong cong khóe môi.
Bóng đêm dần sâu, lều không gian mở ra lần hai.
Máy phi hành bị phân giải bắn bay, rơi xuống không ít quặng năng lượng, tính sơ sơ có mười mấy khối.
Cơm tối xong vào rừng tìm kiếm, lại thoải mái có thu vào.
Có dự trữ, tự nhiên không cần tiết kiệm mọi chỗ, càng không cần ủy khuất bản thân.
Tần Ninh đi vào trong lều, có bạch tuộc chỉ dẫn, rất nhanh tìm được điểm khảm vào bên cạnh cầu thang.
Cầu lam bắn lên ván kim loại, ấn nhẹ xúc tua, lại nhanh chóng bắn ra.
Giữa ván lõm xuống, chỗ lõm hình tròn lộ ra theo tiếng cọ sát.
Chỉ có một mảnh khoáng thạch lớn bằng móng tay, màu sắc trắng xám, hiển nhiên sắp hao hết năng lượng.
“Chính là chỗ này?”
Bạch tuộc gật đầu.
Tần Ninh lấy khoáng thạch ra, phát hiện thể tích quá lớn.
Gõ xuống một nửa, kích cỡ mới coi như thích hợp.
Khoáng thạch được khảm vào, khay tròn lại một lần nữa phát ra tiếng va chạm, tấm kim loại trên đỉnh nhanh chóng thu lại.
“Vậy là xong rồi?”
Bạch tuộc lúc lắc xúc tua, ý bảo Tần Ninh chờ một chút.
“Được rồi.”
Năm phút đồng hồ sau, trong lều không có bất cứ thay đổi.
Tần Ninh đang cảm thấy quái lạ, cầu thang lên xuống bỗng nhiên mở ra, trực tiếp mang cậu lên tầng hai.
Chớp mắt cửa kim loại mở ra, Tần Ninh ngạc nhiên kêu to thành tiếng.
“Trời ạ!”
Căn phòng vốn trống rỗng, đã hoàn toàn thay đổi một hình dạng.
Đỉnh đầu trạm lam, dưới chân là hoang mạc vô tận.
Nham thạch hình thù kỳ quái, giống như quái thu ngồi chồm hổm trong cát vàng.
Đặt mình ở trong này, giống như đi vào dị thứ nguyên.
“Đây là có chuyện gì?”
Mang theo sửng sốt, Tần Ninh cất bước đi về phía trước.
Tất cả đều quá mức chân thật, giống như có gió nóng sa mạc thổi thẳng vào mặt.
Không đi bao nhiêu xa, bên cạnh có tạp âm kỳ quái vang lên.
Quay đầu, hai cái mặt sâu cực lớn, đột nhiên xâm nhập tầm mắt.
Tần Ninh hoảng sợ, bản năng tránh sang một bên.
Dưới chân lảo đảo, ngoài ý muốn đụng phải đài khống chế bị giấu đi.
“Ss –”
Bị đập đến eo, tê đau lên tận đầu, Tần Ninh không khỏi nhe răng.
Cẩn thận lật người, hai mắt chống lại màn hình, cằm nháy mắt rụng xuống.
Tất cả trong phòng, lại hoàn toàn đồng bộ với hình ảnh trong màn hình!
“Trời!”
Trước màn hình vuông, những nút hình tròn hình vuông sắp xếp theo quy luật.
Ba ngọn đèn khống chế ở chính giữa, hai đang sáng lên, một lúc sáng lúc tắt.
Ngọn đèn lấp lóe càng nhanh, hình ảnh chung quanh cũng đung đưa vặn vẹo theo.
Nửa phút sau, trừ hoang mạc, toàn bộ đá ráp cùng sâu lớn đều biến mất.
“Đây là cái gì?”
Tần Ninh mở to hai mắt, sửng sốt thủy chung không thể tan đi.
Sáu bạch tuộc góp vài giọt nọc độc, rót vào máy phiên dịch, giải đáp từng điều cho Tần Ninh.
“Trò chơi?”
Tần Ninh đầy mặt biểu tình gặp quỷ.
“Trò chơi cho sâu con?”
Bạch tuộc múa may xúc tua, tiếp tục gõ gõ đánh đánh.
“Mô phỏng hoàn cảnh vực Đen, huấn luyện kỹ năng sinh tồn.”
Loại lều không gian này, không có trực tiếp bị quét vào đống rác, mà là phát huy tác dụng cuối cùng, trở thành đồ chơi trẻ em, không phải không có liên quan đến trò chơi cài đặt bên trong.
“Kỹ năng sinh tồn?”
Không chịu được tò mò, Tần Ninh nhấn cái nút màu đen bên dưới.
Màn hình chớp động, hai con bọ cạp lớn rất thật ngưng tụ ra thực thể, vung chân kìm, bày ra cái đuôi nhọn.
Trước mắt Tần Ninh bỗng tối đen, thị giác chuyển đổi, giống như hóa thành bọ cạp, tự mình tham gia đánh giết.
Cát vàng quay cuồng, máu thịt bay ngang, kia gọi là một k.ích tình sục sôi.
Một kìm, hai kìm, cái đuôi đâm qua!
Làm một con bọ cạp, đánh nhau quả nhiên là kỹ thuật sống.
Khi chiến đấu kết thúc, một con bọ cạp lớn bị kéo đứt chân kìm, một con khác mất đầu.
Tần Ninh rất may mắn, thuộc về người thắng.
Quét qua thi thể hai con bọ cạp, không khỏi co rút khóe miệng.
Trò chơi cho sâu con?
Thời đại tinh tế, quả nhiên không thể cân nhắc theo lẽ thường.
Mở trò chơi, năng lượng tiêu hao cực nhanh.
Sau hai lần, Tần Ninh quyết đoán nhấn nút dừng.
Bọ cạp biến mất, cát vàng bay ra, phòng khôi phục nguyên dạng.
Tần Ninh lắc lắc cổ tay.
Chân kìm bị bẻ gãy, đau đớn phản hồi trăm phần trăm, giống như cánh tay thật bị kéo đứt vậy.
Không thể nói không đã nghiền, chỉ là cảm giác không đúng, tương đối không đúng.
“Lần sau lại thử xem?”
Tính toán năng lượng, vẫn là bỏ đi.
Đi lên tầng ba, chỉnh đèn tối đi, Tần Ninh ngã vào trên giường, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Trên bầu trời của khu rừng, vài con tín thiên ông xoay quanh không đi.
“Tầng màn chắn này rất kỳ quái.” Ngồi ở trên lưng tín thiên ông, nhìn xuống hải đảo tối đen, Lật Nhan khó được biểu tình nghiêm túc.
Trực giác nói cho hắn, trong rừng có cái gì.
Tầng màn chắn này tồn tại, giống như ngăn cách toàn bộ khu rừng, đồng thời bảo vệ nó lại.
Nghĩ đến đây, Lật Nhan không khỏi trong lòng khẽ động.
“Không phải thành Vũ… Chẳng lẽ là di tích cổ?”
Thời kỳ man hoang, tinh thành chưa thành lập, nơi này thuộc về tộc đàn nhạc trạc.
Cho đến bây giờ, trong tinh cầu nguyên thủy hẳn là vẫn còn di tích của tộc, chỉ là ít có tộc lông vũ phát hiện.
Vạn năm trước, tộc lông vũ sinh loạn, nhạc trạc diệt tộc.
Đồn đãi có liên quan đến tộc lông vũ dưới đất.
Nếu màn chắn thật sự là di tích cổ, phá hủy khoang con thoi của tộc lông vũ dưới đất, nửa điểm cũng không lạ gì.
Huyết thù diệt tộc, không hủy ngươi hủy ai.
Chẳng qua, di tích che giấu vạn năm, vì sao lại xuất hiện vào lúc này? Lại là vì nguyên nhân gì, dẫn tới di tích xuất hiện?
Nghĩ đến khả năng nào đó, Lật Nhan không khỏi lắc đầu.
Thật sự có huyết mạch sót lại, Bạch Hử vừa mới tới đảo, không nên không có phát hiện.
Chung quy, về ý nghĩa nào đó mà nói, hai tộc có quan hệ thân duyên.
Lật Nhan chậm chạp không hạ lệnh, quan an toàn không thể không lên tiếng nói: “Quan chỉ huy, không thể hạ xuống, có tiếp tục đi về phía trước kiểm tra hay không?”
“Không cần.” Lật Nhan nói, “Về bãi biển hạ trại trước.”
Dựa theo kế hoạch, hắn sẽ dừng lại ở tinh cầu nguyên thủy một thời gian.
Thời gian đầy đủ, không cần quá mức vội vàng, có thể từ từ tìm.
Nói không chừng, còn có thể có kinh hỉ bất ngờ.
“Quan chỉ huy?”
“Không có việc gì.”
Thật không sao?
Lật Nhan cười đến quỷ dị, quan an toàn cùng đi đồng loạt run rẩy.
Tín thiên ông lại không thèm để ý, mệt mỏi một ngày, cần tìm một chỗ đàng hoàng chải vuốt lông vũ.
Lúc trước đi theo Bạch chủ, đã gặp việc lạ ở trên đảo một lần.
Hiện tại bị con cuồng điêu này trộm ra làm thay đi bộ, đợi đến khi trở về, nhất định phải tố cáo lên!
Bạn Tần nào đó đang ngủ say, hoàn toàn không hề nghĩ đến, mình bị một con cuồng điêu bốc đồng nhớ kỹ.
Vài ngày kế tiếp, Lật Nhan quanh quẩn trên không trên rừng, tìm kiếm biện pháp đột phá màn chắn.
Tần Ninh không hề phát hiện, bận rộn sớm tối, một lòng chuẩn bị đồ khô.
Máy giao dịch phát huy bản sắc, bất kể cá lớn cá bé, gặp mặt nhất định phải chia một nửa.
Kết quả là, Tần Ninh tăng ca, đàn cá trong đầm xui xẻo.
Đến ngày thứ tư, tất cả chuẩn bị xong xuôi, Tần Ninh xuất phát về phía thác nước.
Vách đá trơn ướt, trèo lên mỗi hai mét, lại tổn thất một đoạn dây mây.
Bạch tuộc không ngại dòng nước đánh vào, giác hút trên xúc tua đặc biệt có thể dính vào vách đá, giúp Tần Ninh việc lớn.
Hai giờ sau, Tần Ninh dừng lại nghỉ ngơi.
Ngồi ở trên nham thạch lồi ra, nắm chặt thời gian gặm con cá, bổ sung một chút thể lực.
Cá gặm được một nửa, bạch tuộc nhỏ đột nhiên vung xúc tua, sốt ruột chỉ phía trên.
Mang theo nghi hoặc, Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lên.
Mấy con tín thiên ông trắng như tuyết, đang bay lượn qua đỉnh đầu.
Chim lớn như vậy, cậu từng nhìn thấy một lần ở ngoài rừng, ấn tượng tương đối sâu sắc.
Là vài anh đẹp trai kia quay lại?
Hình như không quá giống.
Tín thiên ông hình thể khổng lồ, không thể linh hoạt như hải yến, mỗi một lần lao xuống, đều phải tiêu hao không ít sức lực.
Tần Ninh ngậm đuôi cá, nhìn con chim lớn lao xuống, bị đẩy lùi; lại lao xuống, lại bị bắn bay.
Quá trình thật sự quá nhanh, cổ ngửa đến ê ẩm, lại vẫn không thể xác định, trên lưng chim có người hay không.
Nhưng mà, kết quả như vậy, thật làm cậu nhẹ nhàng thở ra.
Không thăm dò chi tiết của đối phương, lý do cẩn thận, làm “người xa lạ” tương đối an toàn.
Qua vài lần nếm thử không có kết quả, tín thiên ông vỗ cánh bay xa về hướng đông.
Tần Ninh buộc chặt dây leo, tiếp tục trèo lên trên.
Bởi vì chuẩn bị đầy đủ, lại có bạch tuộc nhỏ giúp đỡ, chỉ dùng ba giờ, đã bò đến tầm giữa vách đá.
Duy trì tốc độ này, trước khi mặt trời lặn là có thể leo lên đỉnh núi.
Càng tới gần đỉnh, dòng nước càng chảy xiết, tiếng nước ngược lại yếu đi.
Tần Ninh bám chặt vách đá, móng tay sắc bén ghim vào khe hở giữa nham thạch, lập tức có mảnh vụn rơi xuống.
Cách mục đích càng ngày càng gần, bả vai Tần Ninh mỏi nhừ, cẳng tay cùng cẳng chân bị mài ra từng vết máu dài, lòng bàn tay càng là bị cắt qua vài lần, miệng vết thương một cái chồng lên một cái, khép lại có nhanh nữa, cũng là một mảnh đỏ rực.
Hơn mười mét cuối cùng, đi được mỗi một đoạn, đều sẽ để lại trên vách đá hai ba dấu tay máu.
Tần Ninh đau đến chết lặng, không tự cảm thấy.
Nhưng người ngoài nhìn vào, khẳng định sẽ bị dọa nhảy dựng.
Vết máu không bị nước xối đi, ngược lại chậm rãi thấm vào vách đá, giống như chất dinh dưỡng, chớp mắt đã bị hấp thu sạch sẽ.
(1) Quan trắc viên: nhân viên phụ trách quan sát kiểm tra đo lường
(2) Bí chế: chế biến theo công thức riêng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook