Tàn Nhẫn Người Chồng Máu Lạnh
-
55: Đưa Ra Quyết Định
Đường Dịch không ngờ mình vừa gặp lại người đàn ông trước kia đẩy mình vào chỗ chết bây giờ lại xả thân cứu mình, cô cũng không tin được mình vẫn còn sống sau tai nạn ấy.
Đường Dịch ngơ ngác ngồi lên, cô nhìn mọi thứ trong phòng bệnh, cô run rẩy đưa hai tay lên, làm sao…làm sao mà cô có thể nhìn thấy chứ?
Cạch
Hứa Duật Phong đẩy cửa đi vào, thấy cô ngồi ngơ ngác ở đấy thì anh sững sờ, cuối cùng Đường Dịch cũng tỉnh lại rồi.
“Đường Dịch…” Anh run rẩy gọi cô.
Cô theo phản xạ quay lại nhìn anh, thấy cô nhìn thẳng về phía mình, Hứa Duật Phong đứng hình, anh hình như đã đoán ra cái gì đó.
“Dịch?”
“Phong…mắt em…có chuyện gì vậy?” Đường Dịch rưng rưng nhìn anh hỏi.
Hứa Duật Phong vội chạy đến ôm cô: “Mắt của em…có phải…có phải…”
“Phong…em nhìn thấy anh rồi…” Đường Dịch òa khóc bảo.
Hứa Duật Phong vui mừng, cuối cùng ông trời cũng cho cô nhìn thấy ánh sáng rồi, cuối cùng thì…
Năm đó chính Hứa Duật Sâm khiến cô bị mù, bây giờ cũng chính anh ấy cho cô lấy lại ánh sáng.
Hứa Duật Phong cũng không thể ngờ đến chuyện này nữa.
“Phong…xảy ra chuyện gì vậy?”
Hứa Duật Phong buông cô ra, anh đưa tay vuốt ve má Đường Dịch: “Em và anh hai…gặp tai nạn…”
Đường Dịch nghe xong thì ngớ ra, lúc đó cô chỉ nhớ Hứa Duật Sâm hét lớn rồi lao vào ôm mình, rồi cô nghe tiếng động lớn, sau đó không biết gì nữa.
“Anh ấy…đã dùng thân mình bảo vệ em.” Hứa Duật Phong nói nhỏ.
“Em đã hôn mê ba ngày rồi, bây giờ mới tỉnh lại, còn anh ấy vì bị thương nặng bác sĩ bảo chưa biết khi nào tỉnh lại, toàn bộ vết thương đều nằm trên người anh ấy.
Tiểu Long…cũng không qua khỏi.” Anh nói.
Đường Dịch chết lặng, chú chó nhỏ của cô…
“Phong…”
“Đừng nói gì hết, mặc dù anh ấy là anh hai anh, nhưng mà đây là cái giá anh ấy phải nhận.
Năm đó anh ấy gây ra tổn thương cho em, bây giờ ông trời chỉ trả lại những gì đáng nhận lấy thôi.” Hứa Duật Phong bình tĩnh nói.
Cũng may Hứa Duật Sâm còn biết hối lỗi, còn biết bảo vệ cô.
Có lẽ anh ấy biết sai thật rồi, nhưng cũng đến lúc ông trời trừng phạt Hứa Duật Sâm.
Đường Dịch khựng lại, cô…chuyện này cũng không biết nên làm sao cả.
…
Mặc dù Hứa Duật Sâm đã qua nguy hiểm, nhưng tình hình anh cũng không tốt được bao nhiêu.
Bác sĩ bảo do chấn thương nên không biết khi nào mới tỉnh lại được, Hứa Duật Phong và Đường Dịch chỉ đành ở lại chăm sóc anh mà thôi.
Nhưng ngày qua ngày, Hứa Duật Phong cứ chạy qua chạy lại, vừa lo cho anh trai vừa lo cho cô còn phải giải quyết công việc ở Hứa thị.
Nhìn thấy Hứa Duật Phong sắp kiệt sức như vậy Đường Dịch cũng rất lo cho anh.
Cô ngồi trong phòng nhìn Hứa Duật Sâm, anh đã được xuất viện và đưa về nhà chăm sóc, ngày ngày cô thay phiên Hứa Duật Phong chăm sóc cho người đàn ông này.
“Tôi không ngờ bây giờ mình lại ngồi đây chăm sóc anh từng ngày như vậy.” Đường Dịch mỉm cười nói, tay thì cầm khăn lau người cho Hứa Duật Sâm.
Người đàn ông này ngủ say quá, mau dậy đi chứ, nhìn anh nằm đó im lặng như vậy tôi có chút không quen đấy.
Đường Dịch bỏ khăn vào chậu nước, cô thở dài nhìn Hứa Duật Sâm.
“Có lẽ anh xuất hiện ở đây là định mệnh ông trời sắp xếp cho tôi rồi.” Đường Dịch đứng dậy nói, cô ra phía cửa sổ nhìn ra ngoài.
Vì tai nạn này mà cô đã lấy lại ánh sáng, cũng có thể tự do đi lại không cần để Hứa Duật Phong lo lắng nữa rồi.
Đường Dịch đưa tay lên, có lẽ…đến lúc nên quay về nơi đó rồi.
…
Buổi tối.
Hứa Duật Phong mệt mỏi về nhà, một tháng qua anh không có chút thảnh thơi nào, vì để giấu chuyện Hứa Duật Sâm gặp tai nạn, anh phải thay anh trai giải quyết quá nhiều công việc, cứ chạy đi chạy về hai thành phố như này khiến anh sắp gục ngã rồi.
Đường Dịch đã chuẩn bị bữa tối cho anh, mặc dù đã khuya lắm rồi nhưng cô vẫn chờ anh về.
“Sao em không ăn trước đi?” Hứa Duật Phong ngồi đó hỏi.
Đường Dịch quay người, cô đặt li nước xuống rồi nói: “Em đợi anh về.”
“Em cũng có chuyện muốn nói.”
Hứa Duật Phong nhìn cô, anh có linh cảm không tốt, cô định nói gì đây?
“Mình về đó đi, mang cả Hứa Duật Sâm về Hứa gia nữa.
Em không thể ngày ngày nhìn anh vừa chăm sóc cho anh hai mình, vừa chạy đi chạy về hai thành phố vì em như vậy, ở đây cũng không đủ tiện nghi, đưa anh ấy về Hứa gia, ở đó có người chăm sóc tốt cho Hứa Duật Sâm hơn.” Đường Dịch nghiêm túc nói.
“Nhưng…”
Anh không nỡ, cũng không dám đưa cô trở về ở gần Nam Gia Ngộ và Phó Hạc Hiên như vậy.
“Phong, em không muốn nhìn anh khổ sở.
Anh cũng không thể vì em mà bỏ rơi anh trai của mình được, anh ấy cần anh, Hứa thị cũng cần anh.
Em biết bảo vệ mình mà, anh đừng lo.” Đường Dịch mỉm cười nói.
Hứa Duật Phong biết cô nói đúng, nhưng…
“Sau khi về đó, chuyện em nhìn thấy lại anh đừng nói cho ai biết.” Đường Dịch nói thêm.
Hứa Duật Phong đứng dậy, anh đi đến chỗ cô rồi ôm lấy Đường Dịch: “Cảm ơn em, cảm ơn em đã nghĩ cho anh.”
Cô ôm lấy anh, người đàn ông này cứu cô một mạng, cô không thể nhìn anh chịu khổ như vậy được.
“Phong, đừng lo.”
Hứa Duật Phong gật đầu, đến lúc…cũng nên trở về đó rồi.
Mặc dù anh biết Nam Gia Ngộ sẽ tìm ra cô sớm mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook