Edit: Hồng Ngọc

Beta: Lam

Hạng mục mới tiếp nhận lại phải đi công tác, đêm đó Trần Y lập tức thu thập hành lý. Chị Lệ biết nơi Trần Y đi công tác chính là thành phố mà con trai chị học đại học, bèn cầm một chút rau muối tự mình làm, nhờ Trần Y mang đến cho con trai. Trần Y đặt vào một chỗ trống trong vali, chị Lệ vô cùng cảm kích, đứng ở ngoài cửa phòng ngủ chính nói: “Phu nhân vất vả rồi, nếu cô thực sự không rảnh thì thôi vậy.”

“Không sao, khách sạn rất gần trường đại học thành phố.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Cái gì mà rảnh hay không rảnh?” Giọng nói của người đàn ông truyền tới, chị Lệ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Văn Trạch Tân. Trong cặp mắt đào hoa của người đàn ông kia mang theo một chút xa cách.

Đây cũng chính là lý do vì sao lúc này chị Lệ không dám vào phòng ngủ chính. Từ khi phòng tân hôn được sửa sang xong, bình thường chị Lệ quét dọn vệ sinh khu vực chung còn tự tại một chút. Một khi đến lầu hai, loại cảm giác mang tính lãnh thổ kia rất mạnh, nhất là khi Văn nhị thiếu ở nhà, chị Lệ không dám đặt chân đến lầu hai.

Trực giác từ bốn phương tám hướng xông tới, chị vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt loại trực giác này, bởi vậy Văn Trạch Tân đối xử với chị vẫn còn tính là khách khí. Chị Lệ cười cười, nhanh chóng lui lại hai bước, cách phòng ngủ chính xa một chút, cười nói: “Tôi nhờ phu nhân giúp tôi mang một ít đồ cho con trai, bình thường nó thích ăn cái này.”

Văn Trạch Tân nhàn nhạt nhìn chị ta một cái, sau đó đi vào phòng ngủ chính, hỏi: “Con của chị bao nhiêu tuổi rồi?”

Chị Lệ sững sờ vài giây, sau đó nói: “Hai mươi mốt tuổi.”

Văn Trạch Tân sửa lại cổ áo, cụp mắt nhìn vali của Trần Y. Thấy bình rau muối kia, anh nói: “Bây giờ chuyển phát nhanh thuận tiện như vậy, phu nhân đi công tác chứ không phải đi chơi, chị đừng làm phiền cô ấy.”

Chị Lệ dừng một chút “À” một tiếng, gượng cười: “Vậy…”

Sau khi bỏ túi trang điểm vào vali, Trần Y nói: “Không sao, tiện đường mà, ở ngay gần trường đại học thôi.”

Chị Lệ chần chừ một lúc.

Văn Trạch Tân cúi người, đầu ngón tay anh đẩy túi trang điểm ra, cầm lấy bình rau muối, sau đó đặt lên trên kệ tủ, nói với chị Lệ: “Cầm đi.”

Chị Lệ ngượng ngùng, xấu hổ cười một tiếng, nhanh chóng cầm đi rồi nói: “Tiên sinh, thật ngại quá, ban đêm hai người có ăn khuya không?”

Văn Trạch Tân nhìn Trần Y: “Không ăn.”

Chị Lệ “Haizz” một tiếng, quay người xuống lầu. Trần Y nghe tiếng bước chân kia, đặt túi trang điểm lại, cô đóng vali lại, kéo chặt rồi nói: “Anh như vậy chẳng có tí tình người gì cả.”

Văn Trạch Tân nhận lấy vali của cô rồi đẩy sang một bên, hai tay đan chéo cởi áo len, lộ ra áo lót trong, nói: “Em giúp chị ta một lần, lần sau lại giúp một lần. Hết lần này đến lần khác, chị ta chỉ là một người bảo mẫu, em đừng để người khác ức hiếp dễ dàng như vậy.”

Trần Y đứng ở cuối giường, nhìn anh cởi áo trong, phần bụng săn chắc lộ ra. Trần Y hơi nghiêng đầu, nhớ đến những lời anh nói trước kia.

Cô cười cười: “Em dễ ức hiếp mà.”

Văn Trạch Tân xoay người, anh nhìn cô, tay mò lên kệ lấy áo choàng tắm, híp híp mắt: “Cũng đúng, em đúng là rất dễ bị ức hiếp.”

Anh nói: “Nhưng mà tôi rất thích.”

Dứt lời liền đi vào phòng tắm.

Trần Y nhìn cửa phòng tắm một lúc, quay người trở về chiếc ghế sô pha lười, tiếp tục đọc sách. Chỉ chốc lát sau, Văn Trạch Tân tắm xong đi ra, anh đi đến bên này, kéo cô lên ôm vào trong ngực. Anh cũng cầm lấy một quyển sách lên đọc, hai người an tĩnh đọc sách một lúc, đến khoảng mười một giờ thì đi nghỉ ngơi.

Nằm xuống mơ mơ màng màng ngủ được nửa tiếng, điện thoại của Văn Trạch Tân vang lên, còn vang lên một cách dồn dập. Trần Y cũng bị đánh thức, cô chống người ngồi dậy. Văn Trạch Tân xoay người, ấn mở đèn, cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, ngay lập tức thanh tỉnh một chút.

Anh nhận điện thoại: “Chuyện gì?”

Đầu kia là giọng của một trợ lý nam: “Mảnh đất kia đã được bán.”

Sắc mặt Văn Trạch Tân lạnh xuống, anh xỏ dép lê vào: “Được, tôi biết rồi.”

“Văn tiên sinh vừa mới đến sân bay.”

“Tôi đi đón ông ấy.” Văn Trạch Tân nói xong, anh quay lại nhìn Trần Y một chút, tóc tai cô bù xù, dáng vẻ có chút ngốc.

Khóe môi Văn Trạch Tân nhếch lên: “Đêm nay tôi không về ngủ, sáng mai để chú Lâm đưa em đến sân bay đi.”

Trần Y phản ứng lại, cô gật gật đầu: “Được.”

Văn Trạch Tân đến phòng để quần áo, Trần Y ngây người mấy giây, lại nằm xuống. Lúc này lại không ngủ được, cô nghiêng mình. Chỉ chốc lát sau, Văn Trạch Tân kéo áo len màu đen xuống, lấy áo khoác trên kệ mặc vào rồi đi tới cầm điện thoại, cúi người nhìn cô mấy giây: “Ngủ đi.”

Trần Y cười một cái, nhắm mắt lại.

Văn Trạch Tân cười nhạo một tiếng: “Tôi đi rồi là không ngủ được à? Nếu không thì đi cùng tôi nhé?”

Trần Y có chút 囧, nhanh chóng lắc đầu. Văn Trạch Tân đứng lên tắt đèn ngủ, đi đến cửa. Đêm muộn, bên ngoài có hơi lạnh, Văn Trạch Tân trực tiếp xuống hầm tầng một lái xe. Xe chạy đi, điện thoại di động đặt ở tay lái phụ vang lên, anh nhìn đường, thuận tay lấy điện thoại.

Đầu bên kia, một giọng nữ mang theo tiếng khóc vang lên: “Cuối cùng anh cũng chịu nhận điện thoại.”

Văn Trạch Tân nhíu mày: “Cô đủ rồi đấy.”

*

Sáng sớm hôm sau, dưới mắt Trần Y xuất hiện quầng thâm. Tối hôm qua sau khi Văn Trạch Tân đi, chẳng biết tại sao cô vẫn luôn ngủ không ngon, thường xuyên tỉnh.

Cô dùng phấn lót che đi một chút quầng thâm, sau đó thay quần áo xuống lầu. Lúc ăn bữa sáng, Trần Y nói với chị Lệ: “Bình rau muối kia để tôi giúp chị mang đi vậy.”

Chị Lệ rót sữa bò cho Trần Y, sau khi nghe xong xấu hổ cười một tiếng: “Không được không được, nói thật, tôi cũng không dám chọc giận tiên sinh.”

“Không phải là cậu ấy nói không có lý.”

Chị Lệ cười một cái, nhưng vẫn kiên quyết không cho Trần Y giúp. Nói có lý hay không thì không biết, nhưng chị Lệ làm giúp việc đã nhiều năm, có thể cảm nhận được, sự cường thế và bá đạo trong tính cách của anh, anh tuyệt đối không phải là người tốt, chị vẫn không nên mạo hiểm như vậy.

Thấy chị Lệ kiên trì như vậy, Trần Y cũng không còn cách nào, chỉ nói: “Phí chuyển phát nhanh để tôi trả, thay cái bình khác tốt hơn, kín một chút rồi gửi chuyển phát nhanh đi.”

Chị Lệ cười cười, gật đầu: “Được ạ, cảm ơn phu nhân.”

Chỉ chốc lát sau, Trần Y ăn xong bữa sáng, chị Lệ giúp cô mang hành lý đi ra ngoài. Chú Lâm đã đến, chiếc xe màu đen dừng ở bên ngoài. Chị Lệ cất hành lý sau cốp xe, sau đó mở cửa xe cho Trần Y, Trần Y mỉm cười nói: “Chị Lệ, trong nhà mấy ngày nay nhờ chị, chị cũng để ý một chút đến ba bữa mỗi ngày của anh ấy.”

Chị Lệ nghe xong thì cười, chỉ cảm thấy tình cảm của đôi vợ chồng này đúng là càng ngày càng tốt, chị cũng sẽ báo cáo kết quả cho phu nhân, gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi, tiên sinh chỉ là kén ăn chút, nhưng vẫn có thể chấp nhận được tay nghề của tôi. Đương nhiên, đồ cô làm thì cậu ấy càng thích.”

Khuôn mặt Trần Y đỏ lên, cười nói: “Chị Lệ đừng trêu chọc tôi nữa.”

Chị Lệ lại cười, sau đó giúp cô đóng cửa xe. Cửa sổ xe mở ra, chị Lệ đột nhiên nhớ đến điều gì đó, chị thấp giọng nói: “Phu nhân, sắp đến sinh nhật tiên sinh rồi đó.”

Trần Y hơi sững sờ, cô nhìn màn hình điện thoại, thấy một cột trong app ghi chú, cô nói: “Tôi nhớ rõ.”

“Ôi, vậy là tốt rồi.”

Chú Lâm khởi động xe, nói tạm biệt với chị Lệ, sau đó xe chạy đi. Đến sân bay, đồng nghiệp của Trần Y đều đã đến, có người còn nhìn về phía sau, sau đó giữ chặt Trần Y hỏi: “Chồng cô không đưa cô đến à?”

Trần Y đi ký gửi hành lý, liếc nhìn đối phương một cái: “Anh ấy bận mà.”

“Cũng đúng, nhìn chồng cô như vậy, cũng không giống loại công tử bột con ông cháu cha.”

Trần Y cười cười đuổi theo mọi người, một đoàn người đến phòng chờ máy bay, trong lòng cô có hơi kiêu ngạo. Văn Trạch Tân thực sự không phải là loại thiếu gia ăn chơi, sản nghiệp trong tay anh rất nhiều, mà sản nghiệp của nhà họ Trần ở trong tay anh trở mình từ bốn lạng thành ngàn cân thì có thể thấy được thủ đoạn của anh rất mạnh.

Nhưng anh vẫn luôn khiêm tốn.

Anh không kiêu ngạo, không cuồng vọng bằng anh trai Văn Trạch Lệ của anh. Anh không hoàn toàn bộc lộ tài năng của mình, thoạt nhìn trong gia đình anh là thiếu gia đào hoa và trác táng.

Đây cũng là nhận thức ngoài mặt của Trần Y khi chưa thảo luận chuyện kết hôn với anh. 

Trước khi máy bay cất cánh, Trần Y nhắn một tin Wechat cho Văn Trạch Tân.

Trần Y: [Em lên máy bay rồi.]

Ba giờ sau đến thành phố Diêm, Trần Y xuống máy bay, ngồi xe cùng với đồng nghiệp. Sau khi mở máy nhìn, Văn Trạch Tân còn chưa trả lời tin nhắn, chắc là vẫn đang bận. 

Mãi đến khi cô đến khách sạn, Trần Y vào cửa. Cô cất vali xong, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm với đồng nghiệp, điện thoại mới vang lên, là Văn Trạch Tân gọi đến.

Trần Y nhận điện thoại: “Alo.”

Giọng nói của Văn Trạch Tân hơi trầm: “Đến rồi à?”

“Ừm.”

“Ừ, ăn cơm chưa?”

Trần Y vào thang máy, trả lời: “Chuẩn bị xuống lầu ăn.”

“Ở khách sạn nào?”

“Quân Lệ.” Trần Y đi vào thang máy, những đồng nghiệp khác người nào cũng mỉm cười nhìn cô. Bảo sao các cô hiếu kỳ như vậy, chủ yếu là một đoàn người này, nam nữ đều quen với việc kết hôn muộn. Bởi vì càng về sau càng bận bịu, nhất là sau khi thi CPA thăng lên SA2, đến bài kiểm tra cấp cao lại bắt đầu dẫn đoàn đội, thời gian sẽ càng ngày càng ít, đâu còn thời gian yêu đương kết hôn.

Trần Y liếc mắt thấy các cô đang cười, bên tai ửng đỏ, cảm thấy điện thoại có chút nóng.

“Quân Lệ, cũng được.” Văn Trạch Tân hơi mất tập trung, lễ khánh thành bên kia vừa kết thúc, anh sửa sang cổ áo nói: “Đi công tác bao lâu? Một tuần?”

“Khoảng một tuần, công ty này mấy năm nay vẫn là do bọn em đánh giá hàng năm, có vài tư liệu không cần chuẩn bị ngay lập tức.” Trần Y nghe thấy giọng anh, khóe môi nhếch lên.

Thật ra loại cảm giác này rất tốt, anh và cô sẽ cùng nhau trò chuyện về chuyện công tác, tựa như đang kéo gần khoảng cách ở giữa hai người lại.

“Được, về nhớ gửi tin nhắn cho tôi.”

Trần Y buột miệng nói ra: “Anh đến đón máy bay à?”

Đầu bên kia, người đàn ông trầm mặc mấy giây, sau đó lập tức bật cười: “Được, đi đón máy bay.”

Sau khi hỏi xong thì Trần Y có hơi hối hận. Chờ anh trả lời, cô lại có chút xấu hổ, nhưng trái tim cũng tựa như đang chìm trong vị ngọt nhàn nhạt, Trần Y đáp: “Được, em xuống lầu rồi.”

Văn Trạch Tân: “Ừ, nhớ nhắn tin.”

Sau đó anh lập tức cúp điện thoại. Trần Y để điện thoại di động xuống, quay đầu nhìn những đồng nghiệp khác. Các cô nhao nhao cười lên, SA1 ôm lấy cánh tay Trần Y: “Chồng cô thật tốt.”

Trần Y mím môi, cười cười: “Tốt bình thường.”

“Không thành thật, rõ ràng là rất tốt, còn đưa đón cô đi làm, còn muốn đến sân bay đón cô, cô hạnh phúc quá đi, cơ mà giọng nói của chồng cô dễ nghe thật đấy.”

“Đúng, trầm trầm thấp thấp, lỗ tai tôi sắp mang thai luôn rồi đây này.” Một đồng nghiệp nữ khác cười híp mắt trêu chọc.

Lỗ tai Trần Y đỏ ửng nghe các cô ở đó trêu chọc, thiện ý có, chúc phúc có, khiến chút đề phòng trong lòng Trần Y dần dần buông lỏng. Có lẽ Văn Trạch Tân ở bên ngoài, cùng lắm cũng chỉ trêu chọc Lâm Tiêu Sanh mà thôi.

Bây giờ Lâm Tiêu Sanh đã chẳng còn cửa, về sau, đều sẽ tốt cả thôi.

Cả nhóm nhỏ đi vào nhà hàng buffet của khách sạn, các cô cũng không có thời gian ăn cơm ở bên ngoài, buổi chiều qua công ty đối phương thì lại phải làm việc ngay lập tức.

*

Ban đêm làm xong trở về khách sạn đã là mười giờ rưỡi, Trần Y tắm rửa xong liền chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên mẹ cô gọi đến, nói qua điện thoại: “Hôm nay mẹ gặp bà thông gia trong một buổi trà chiều.”

Trần Y dựa vào đầu giường, cười cười: “Trùng hợp như vậy ạ.”

“Đúng vậy, bà ấy đưa mẹ đi làm quen với không ít người. Con còn nhớ năm năm trước, lúc tài chính của sản nghiệp đồ uống mật đào nhà chúng ta bị đứt đoạn, bố con phải đi cầu xin ngân hàng tư nhân kia không?”

“Đương nhiên con nhớ, bố con đi cầu vị chủ tịch ngân hàng kia, còn đứng ở cửa nhà ông ta hai ngày, cuối cùng nhà bọn họ sai người giúp việc mời bố đi.”

“Không sai, hôm nay vợ của ông ta đưa cho mẹ danh thiếp, nói muốn tham gia vào câu lạc bộ đầu tư nhà chúng ta.” Liêu Tịch cười, giọng nói có hơi ảm đạm.

“Đúng là phong thủy luân chuyển.”

Trần Y cười cười.

Lần tài chính bị đứt đoạn năm năm trước cũng đã chèn ép một cọng cỏ Trần Khánh, sau khi trở về ông đã sầu não uất ức, trong vòng một năm bán mất ba mươi phần trăm cổ phần sản nghiệp Trần thị.

Liêu Tịch nghe thấy tiếng cười của con gái, hỏi: “Mấy ngày nay con và Trạch Tân vẫn tốt chứ?”

“Vẫn ổn ạ.”

Liêu Tịch gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Liêu Tịch nói chuyện tự tin hơn so với trước đó, Trần Y có thể nghe ra từ giọng nói của bà. Liêu Tịch suy nghĩ một chút, nói: “Sắp đến sinh nhật nó rồi, đến lúc ấy con có muốn dẫn nó về nhà ăn bữa cơm không? Hay hai đứa bọn con vẫn muốn trải qua thế giới hai người?”

Trần Y sững sờ, cô ngược lại không nghĩ nhiều đến thế

Liêu Tịch ở bên kia lại đề nghị: “Thế giới riêng của hai người cũng rất tốt, con thành tâm một chút, làm mấy món mà thằng bé thích ăn đi.”

Trần Y suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Được.”

Cô có thể làm bánh su kem, vị trà xanh, hoặc là chuẩn bị mấy tiết mục khác. Trần Y tính toán, sau đó lại nói chuyện với mẹ một lúc rồi mới cúp điện thoại.

Cô đặt di động ở đầu giường, nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà. Nghĩ một lúc, cuối cùng cô lại cầm điện thoại di động lên tìm Wechat của Văn Trạch Tân.

Hai người bình thường không nói chuyện phiếm với nhau, tin nhắn bên trên không phải anh ăn chưa thì cũng chỉ là bận xong chưa, nhớ gọi điện loại kiểu kiểu vậy. 

Giống như hai người mới quen.

Anh vẫn để ảnh đại diện từ cấp 2, là một bức tranh trừu tượng, một người đàn ông đang ngậm điếu thuốc lá, ngửa đầu, nghiêng mình thở ra một ngụm khói. Màu nền là màu đen, nhân vật và khói là màu trắng.

Trần Y: “Sinh nhật anh có dự định gì không?”

Mười phút sau, Văn Trạch Tân trả lời bằng voice chat, giọng anh có hơi khàn.

Văn Trạch Tân: “Có một buổi party sinh nhật.”

Văn Trạch Tân: “Em cũng tham gia.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương