Edit: Âu Dương Lam

Beta: Cyane

Trợ lý Giang theo sát tiến đến, tay cầm áo khoác âu phục, có chút vội vàng, sau khi nhìn thấy Trần Y thì cung kính kêu một tiếng: “Phu nhân.”

Một tiếng phu nhân này càng làm cho những người khác cả người phát run, nhất là Lâm Tiêu Sanh. Cô ta quay đầu nhìn Trần Y, cơ thể căng thẳng của Trần Y thoáng thả lỏng.

Cô từ từ đặt ly xuống.

Đáy cốc đập vào bàn trà mịn màng, tạo ra một âm thanh rõ ràng. Lúc này Văn Trạch Tân mới đi tới, anh đi tới phía trước bàn trà, đôi mắt lạnh lùng quét qua bàn một vòng.

Mấy cái ly bày trước mặt Trần Y đã trống rỗng, trong không khí toàn mùi vị nồng nặc của Remy Martin.

Anh thấp giọng hỏi: “Uống bao nhiêu ly rồi?”

Là hỏi Trần Y. Cổ Trần Y đã đỏ lên, cô cố gắng chống đỡ ý chí, trả lời: “Ba ly.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp có ánh nước mơ hồ, đẹp và mềm mại, lại mang theo một cảm xúc khác không thể diễn ra.

Văn Trạch Tân nhìn cô.

Trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, ba năm trung học, trường đại học và sau khi tốt nghiệp như gần như xa kết nối lại, cuối cùng là khi làm đám hỏi. Hai gia đình ngồi nói chuyện với nhau, cô ngồi đối diện, bộ dáng mềm mại không nói một tiếng nào.

Anh rủ mắt xuống, bả vai trong nháy mắt hơi sụp xuống.

Đó là ý tứ đã thừa nhận.

Trợ lý Giang ở phía sau chứng kiến tất cả, nghĩ thầm bác sĩ Lương nói rất đúng, sếp vẫn luôn cố gắng chống đỡ. Anh không phải vì không thích tức giận nên cố gắng chống đỡ, mà là bởi vì yêu không muốn thừa nhận cho nên cố gắng chống đỡ.

May mắn là anh ta không tự tiện làm chủ, tự mình chạy tới đón phu nhân.

Văn Trạch Tân nhấc mắt lên, hơi nghiêng người, nói với trợ lý Giang: “Gọi người mở hầm rượu ra, tôi muốn mời mấy người Lâm tiểu thư uống rượu.”

Đám người Lâm Tiêu Sanh nghe được lời này, theo phản xạ muốn đứng lên, Lâm Tiểu Sanh kêu lên: “Trạch Tân!”

“Cô gọi tôi là gì?” Văn Trạch Tân nhìn lại, nhướng mày hỏi.

Lâm Tiêu Sanh hơi phát run, cô ta nhìn về phía Trần Y: “Em… em mời chị dâu uống rượu mà thôi, em cũng không làm gì cả. Lần trước chị ấy mời em ăn cơm, lần này em mời chị ấy uống rượu, không phải là việc nên làm à?”

Đầu lưỡi Văn Trạch Tân chạm xuống gò má, không trả lời cô ta, anh nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy điện thoại Trần Y rơi xuống đất.

Lâm Tiêu Sanh không nói được câu nào, bối rối muốn đứng dậy. Lúc này, mấy người đàn ông mặc đồng phục màu đen đi vào, một người trong đó đè bả vai Lâm Tiêu Sanh lại, ấn cô ta ngồi trở về.

Văn Trạch Tân xoay người lại, một tay để trong túi, khom lưng nhặt chiếc điện thoại màu đen kia lên. Anh đặt điện thoại di động ở chỗ áo sơ mi, lau chùi, lại quay trở về đưa cho Trần Y.

Trần Y đưa tay lấy chiếc điện thoại di động kia, đầu ngón tay chạm vào, hung hăng cầm lấy. Văn Trạch Tân cúi người hỏi: “Y Y, em muốn mời rượu sao?”

Dạ dày Trần Y lúc này không thoải mái lắm, nhưng lý trí của cô coi như vẫn tỉnh táo, cô biết ngày hôm nay phải trả thù, mặc kệ Lâm Tiêu Sanh và Văn Trạch Tân có quan hệ gì cũng được. Hôm nay Văn Trạch Tân đứng về phía cô, cũng có nghĩa là hiệu quả của cuộc hôn nhân này vẫn còn, khóe môi cô hơi nhếch lên, nói: “Đương nhiên là muốn, Tiêu Sanh quá khách sáo rồi, biết rõ em không thích uống còn tốn nhiều tiền gọi rượu ngon như vậy.”

Nghe nói như vậy, Văn Trạch Tân trong nháy mắt nhướng mày, có chút hứng thú nhìn vợ nhà mình.

Lâm Tiêu Sanh lại giãy dụa trong tay vệ sĩ: “Chị dâu… Trạch Tân…”

Những cô bạn thân còn lại của cô ta đã sớm sợ tới mức co rúm lại, vệ sĩ vây quanh sô pha bên này, một người cũng không đi ra được. Văn Trạch Tân một tay bưng chai rượu lên, chậm rãi rót một ly rượu, chỉ rót một ly của Lâm Tiêu Sanh. Bình rượu buông xuống, anh giơ tay ra hiệu cho Trần Y phát huy.

Trần Y nhìn đôi mắt mang ý trêu tức của người đàn ông, cô thu hồi tầm mắt, nâng ly rượu kia đứng dậy, sau đó kéo cổ chữ V của Lâm Tiêu Sanh ra, trực tiếp đổ vào ngực cô ta.

Rượu mạnh lạnh băng lập tức thấm ướt cổ áo, theo làn da trơn nhẵn chảy xuống.

Lâm Tiêu Sanh điên cuồng giãy dụa: “Á…”

Cô ta mặc rất mỏng, quần áo lập tức liền dán sát vào người, phía trước có nhiều đàn ông như vậy, bọn họ đều thấy rõ đường cong trên cơ thể cô ta. Lâm Tiêu Sanh hét lên: “Trạch Tân, Trạch Tân, cứu em.”

Trần Y thấp giọng nói: “Còn thiếu hai ly nữa.”

Một ly khác, Trần Y từ trên đỉnh đầu cô ta đổ xuống, kiểu tóc đã tạo hình lập tức dựng lên, phấn trên mặt trôi đi, lông mi giả cũng rơi xuống theo. Dáng vẻ tinh xảo xinh đẹp kia trong nháy mắt khiến người ta cảm thấy xấu xí, những người đàn ông vốn thưởng thức dáng người của cô ta đều sửng sốt. Tiếp theo, ly thứ ba, Trần Y từ sau lưng cô ta đổ xuống, lạnh lẽo thấm vào xương. Trần Y vừa uống loại rượu kia, mỗi một ly đều thêm đá, bản thân cô đêm nay tăng ca cũng không ăn bao nhiêu thức ăn, ba ly này khiến cho dạ dày cô phát đau.

Lâm Tiêu Sanh liên tục run rẩy.

Trần Y mời cô ta uống xong ba ly, cô vịn lấy sofa, cầm điện thoại trên mặt bàn lên muốn đi. Văn Trạch Tân cầm cổ tay cô, thấp giọng hỏi: “Không mời thêm mấy ly nữa à?”

Trần Y một tay chống sofa, nhấc mắt lên nhìn anh: “Anh bảo vệ cô ấy cho tốt đi, làn da trắng nõn thịt mềm mại kia sợ là bị đá làm lạnh sắp hỏng luôn rồi kìa.”

Văn Trạch Tân nhíu mày, vài giây sau, anh chặn ngang người rồi ôm cô lên.

“Đưa em trở về trước.”

Nhưng rốt cuộc cô có hơi nặng, vừa ôm cô lên, Văn Trạch Tân liền dùng sức ho khan. Cổ họng mang theo tơ máu, anh nghiêng đầu phun vào thùng rác bên cạnh.

Trần Y nhíu mày giãy dụa: “Anh buông em ra.”

Văn Trạch Tân ngẩng mặt lên, khóe môi còn mang theo tơ máu, anh liếc cô một cái, lập tức sải bước đi về phía thang máy. Lúc này, cửa thang máy cũng vừa mở, hơn mười thùng rượu được mang ra.

Trợ lý Giang nhìn thấy hai người bọn họ thì sửng sốt: “Sếp, phu nhân.”

Văn Trạch Tân thản nhiên nói: “Chiêu đãi các vị tiểu thư cho tốt.”

Trợ lý Giang: “Vâng.”

Sau đó, Văn Trạch Tân nghiêng người ôm Trần Y vào thang máy. Lúc này rượu Trần Y uống đã ngấm, dạ dày đau dữ dội hơn nữa. Cô vẫn ấn bụng, liều mạng chịu đựng, thần trí càng ngày càng mơ hồ.

Văn Trạch Tân nghe thấy tiếng kêu đau nhỏ của cô, anh nhíu mày: “Đau dạ dày à?”

Trần Y không trả lời, sắc mặt cô trắng bệch.

Thang máy đến tầng một, Văn Trạch Tân không để ý cơ thể mình cũng không khỏe, đi nhanh hai bước về phía cửa, anh hét lớn với nhân viên phục vụ: “Mở cửa xe.”

Nhân viên phục vụ hoảng sợ, vội vàng xuống bậc thang, giúp đưa Trần Y vào ghế sau xe.

“Nhị thiếu, tôi lái xe nhé?” Nhân viên phục vụ kia nhất thời giật mình. Văn Trạch Tân cởi áo khoác ngồi sau khoác lên người Trần Y, vòng qua bên kia lên xe, nói: “Lái đi.”

Người phục vụ thở ra, vội vàng chui vào trong xe.

Văn Trạch Tân đỡ Trần Y dậy, ôm vào trong ngực. Cổ họng anh lại có tơ máu, anh nhịn xuống, đưa tay cầm khăn giấy tùy ý lau đi, nhân viên phục vụ lái xe ra ngoài.

Văn Trạch Tân nói: “Đến bệnh viện tư nhân.”

“Vâng.”

*

Đến bệnh viện tư nhân, Trần Y đã hôn mê, dạ dày Văn Trạch Tân cũng đau dữ dội, nhưng anh không chịu đi, nhìn cô đi vào kiểm tra. Anh dựa vào vách tường, áo sơ mi màu đen có hơi lộn xộn, trượt ra ở bên hông. Chỉ chốc lát sau, Trần Y bị đẩy ra, Văn Trạch Tân đứng thẳng người, nhìn người phụ nữ sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh, anh nhìn về phía bác sĩ.

Bác sĩ trưởng khoa kéo khẩu trang xuống nói: “Cô ấy như vậy là do bữa tối không ăn nhiều, lại uống nhiều rượu như vậy, bệnh dạ dày tái phát.”

Văn Trạch Tân cầm tay Trần Y, gật đầu: “Ừ.”

Nói xong, cổ họng anh lại xuất hiện một trận tanh ngọt, máu ở khóe môi hơi tràn ra ngoài, trưởng khoa sửng sốt, lập tức đen mặt: “Cơ thể của cậu cũng không khỏe.”

“Kiểm tra đi.” Ông là bác của bác sĩ Lương, có quan hệ thân thiết với nhà họ Văn.

Văn Trạch Tân lau máu khóe môi, nói: “Không có chuyện gì lớn…”

Lời còn chưa dứt, anh liền có chút choáng váng. Anh cố gắng cắn răng chống đỡ, nhưng làm sao trưởng khoa không nhìn ra, lập tức mạnh mẽ đưa anh đi kiểm tra.

Văn Trạch Tân tỉnh lại, anh và Trần Y ở chung một phòng. Lâm Tiếu Nhi và Liêu Tịch đều ở bên giường Trần Y. Lâm Tiếu Nhi nhìn thấy anh tỉnh lại, vội vàng đi tới, nhìn anh nói: “Con bị bệnh nhiều ngày như vậy sao không nói với gia đình?”

Mặt mày Văn Trạch Tân thản nhiên: “Không có gì đáng nói, cô ấy tỉnh lại chưa?”

Anh lại nhìn về phía cái giường kia, Lâm Tiếu Nhi lại buông bên giường anh ra: “Chưa tỉnh, uống rượu vào, con bé còn say rượu. Lúc nhận được điện thoại của chú Lương, mẹ sợ muốn chết.”

Lâm Tiếu Nhi quay qua nhìn Trần Y.

Trần Y vẫn còn ngủ, đang truyền dịch. Liêu Tịch chần chờ rồi đi tới nhìn con rể trên giường bệnh: “Con khá hơn chút nào chưa?”

“Khá hơn rồi, mẹ vợ.” Khóe môi Văn Trạch Tân nhếch lên.

Đôi mắt hoa đào kia hàm chứa một chút ý cười, có hơi ấm áp. Nhưng Liêu Tịch vẫn sợ con rể này, bà luôn cảm thấy ý cười nơi đáy mắt anh là giả, lúc nào cũng có khí lạnh lan ra.

Bà hỏi: “Sao con bé lại đi uống rượu với người ta vậy?”

Văn Trạch Tân dừng lại, nói “Là lỗi của con.”

“Không trông nom tốt cô ấy.” Anh khéo léo nói.

Liêu Tịch: “… À.”

Liêu Tịch trở lại giường bệnh bên cạnh Trần Y, hai người mẹ đều vứt Văn Trạch Tân ở bên này, chỉ chú ý đến con gái và con dâu. Văn Trạch Tân nhấc mắt lên nhìn bình treo truyền nước, mắt thấy còn không nhiều lắm, anh đứng dậy rút kim tiêm xuống.

Lâm Tiếu Nhi hét lớn: “Con làm gì vậy?”

“Con còn có việc phải xử lý.” Văn Trạch Tân đứng lên, nhét áo sơ mi vào lưng quần, xắn tay áo lên, lộ ra đường cong cánh tay mạnh mẽ.

Anh đi tới bên giường Trần Y, cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cô.

Động tác này của anh đã dọa hai người mẹ bên cạnh, họ đều không ngờ anh sẽ làm như vậy. Vả lại làm sao có thể làm như vậy được, hai người bọn họ không phải là không có tình cảm sao?

Không phải là chiến tranh lạnh ly thân à?

Lâm Tiếu Nhi liếc mắt nhìn Liêu Tịch.

Liêu Tịch cũng liếc mắt nhìn Lâm Tiếu Nhi, đáy mắt đều có sự nghi hoặc. Văn Trạch Tân vươn ngón tay cái ra ma sát khóe môi Trần Y, sau đó đứng thẳng người, chậm rãi cài nút áo sơ mi: “Mẹ, hai người hãy chăm sóc cô ấy.”

“Con đi làm gì vậy?” Lâm Tiếu Nhi vội vàng hoàn hồn, bà hỏi.

Văn Trạch Tân không trả lời, mở cửa đi ra ngoài. Lúc này là hai giờ sáng, trên hành lang không có người, Văn Trạch Tân đi vào thang máy, sắc mặt vẫn có hơi tái nhợt, nhưng thần sắc lạnh lùng khiến người khác cũng lạnh đi.

Lái chiếc Aston Martin ở tầng trệt, nhanh chóng đến câu lạc bộ một lần nữa. Anh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó đi lên lầu, chỗ này vừa nãy đã náo loạn một hồi.

Toàn bộ câu lạc bộ đều nhận ra Văn Trạch Tân.

Sau khi biết được tiểu thư nhà họ Lâm ở tầng sáu đã xích mích với nhị thiếu phu nhân, bọn họ càng sợ tới mất hồn vía. Lúc ấy tại sao lại không cảnh giác chứ, tầng sáu nói muốn thuê là cho thuê ngay, cũng không đi tìm hiểu danh sách là ai tới. Lần này xong rồi, cả câu lạc bộ cũng run rẩy theo. Người phụ trách nghe thấy Văn nhị thiếu lại tới, vội vàng từ bên trong đi ra, hỏi: “Người đâu rồi?”

Người phục vụ chỉ lên trần nhà: “Tầng 6.”

Người phụ trách nhìn theo: “Anh ta đi dạy dỗ mấy người đó đúng không?”

Người phục vụ gật đầu.

Người phụ trách: “Được rồi, coi như chúng ta không biết, tối nay ở tầng sáu có những ai đều cho vào danh sách đen hết.”

“Lát nữa tôi báo lại anh.” Người quản lý cũng đi theo, anh ta nói.

“Được.”

Mấy người cùng nhau nhìn về phía thang máy, nhớ tới mấy thùng rượu kia, chỉ sợ mấy vị tiểu thư kia không xong rồi.

Cửa thang máy dừng lại trên tầng 6.

Người đàn ông cao lớn để tay trong túi, đi ra ngoài. Cửa phòng không đóng, bình phong đã hỏng, vừa nhìn đã thấy được tình hình trên sô pha.

Hai vệ sĩ một người ấn Lâm Tiêu Sanh, một người rót rượu cho cô ta, rượu đã mở ra hai thùng. Lâm Tiêu Sanh chật vật lắc đầu, không ngừng lắc đầu tránh những ly rượu kia.

Mà những cô bạn thân bên cạnh cô ta cũng nửa sống nửa chết, cả đám đều bị chuốc đến không đi được, nằm la liệt ở đó giống như cá chết vậy. Bọn họ đều thích các loại tiệc tùng, các loại uống rượu, khoa trương một chút có thể còn tham gia một số bữa tiệc lớn, tửu lượng có thể nói cũng không tệ, lúc này lại bị chuốc say đến mức này.

Ngày thường một đám thoạt nhìn đều tinh tế xinh đẹp, sau khi uống say dáng vẻ cũng vô cùng xấu xí. Lâm Tiêu Sanh vì bị đổ rượu ba lần nên càng khó coi hơn.

Nhưng có thể là do cô ta quá quật cường, vẫn lắc đầu, bị ép uống một ít nhưng rượu bắn ra cũng nhiều, cho nên cô ta vẫn không say.

Thấy Văn Trạch Tân tiến vào, cô ta còn đưa tay ra.

Văn Trạch Tân nhìn dáng vẻ của cô ta, đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn. Lúc hào nhoáng xinh đẹp, anh lười suy nghĩ bọn họ như thế nào, bề ngoài đẹp là được.

Anh đi lướt qua một vòng, đột nhiên phát hiện thiếu một người, anh hỏi trợ lý Giang: “Trần Ương đâu?”

Trợ lý Giang sửng sốt, quay đầu nhìn, quả nhiên là không thấy ai.

“Chuyện này… Tôi nhớ… Vừa rồi…”

Văn Trạch Tân không lên tiếng.

Trợ lý Giang lập tức xin lỗi: “Xin lỗi sếp, tôi sơ suất quá, lúc chúng tôi vào cô ấy xem ra là đã say, không ngờ cô ấy giả vờ, phỏng chừng thừa dịp chúng tôi không chú ý lén chạy mất rồi.”

Văn Trạch Tân hừ lạnh.

Lâm Tiêu Sanh bên kia còn đang gọi tên anh, Văn Trạch Tân vốn cất bước muốn đi, nghe thấy thế thì quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Lâm Tiêu Sanh.

“Cô lại gọi một câu thử xem?”

Lâm Tiêu Sanh lập tức câm miệng, vừa câm miệng thì toàn bộ rượu đã bị đổ vào trong cổ họng. Văn Trạch Tân tay đút vào túi, xoay người muốn đi. Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nữ khác, say đến mức oán giận nói: “Lâm Tiêu Sanh, đồ ngu xuẩn này, đều do cậu nghe Giang Diệu xúi giục… Là cậu hại bọn tớ.”

Tiếp theo chính là một trận thét chói tai, người phụ nữ kia đứng dậy, đi đến túm tóc Lâm Tiêu Sanh.

Văn Trạch Tân dừng bước, nghiêng đầu chăm chú lắng nghe.

Giang Diệu.

Khóe môi anh lạnh xuống, lập tức sải bước đi ra cửa phòng.

Trợ lý Giang ở lại đếm xem các cô uống bao nhiêu, sau đó bảo người của câu lạc bộ tính sổ, lại cho người chụp ảnh. Hóa đơn cuối cùng và ảnh chụp xong trực tiếp gửi cho nhà họ Lâm cùng với mấy gia tộc khác.

Giá đã tăng lên đến trăm triệu.

Khi nhà họ Lâm nhận được hóa đơn và ảnh chụp, bà Lâm ngất xỉu, ông Lâm mở cửa nhà ra thì nhìn thấy Lâm Tiêu Sanh tựa như một con cá chết với cơ thể lộ liễu.

Ông hận không thể tự tay giết chết đứa con này.

Quan trọng nhất là những bức ảnh đó nằm trong tay người khác.

“Nghiệp chướng, đồ nghiệp chướng.” Ông Lâm vọt xuống bậc thang, nắm lấy Lâm Tiêu Sanh say đến nỗi thành một đống bùn, nện xuống một cái tát, cứng rắn đánh thức Lâm Tiêu Sanh dậy.

“Bố…”

“Mày đừng gọi tao là bố, tao không có con gái như mày, mày cút đi…”

*

Văn Trạch Tân đi chưa được mười phút, Trần Y đã tỉnh lại, hai người mẹ đồng loạt cúi đầu nhìn cô. Cô nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của hai người, hốc mắt hơi đỏ lên, lập tức kiềm nước mắt lại. Cô chống người ngồi dậy, Liêu Tịch và Lâm Tiếu Nhi vội vàng đỡ cô dậy: “Con còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Trần Y ngồi dậy, lắc đầu: “Dạ không có, tốt hơn nhiều rồi.”

“Dạ dày không tốt sao lại uống nhiều rượu như vậy hả?” Lâm Tiếu Nhi đau lòng vuốt ve cô vài cái. Trần Y trầm mặc hai giây, trong lòng biết Văn Trạch Tân có thể là không nói thật.

Không nói thật là chuyện nên làm, tránh cho hai mẹ lo lắng. Trần Y cũng cảm thấy mất mặt, sống lâu như vậy, vẫn luôn làm người đàng hoàng, ai ngờ có một ngày sẽ gặp phải chuyện ghê tởm như vậy.

Trần Y cười cười nói: “Bữa tối con ăn không nhiều cơm, nhất thời không chú ý đã uống thêm hai ly.”

“Con đấy, tại sao Văn Trạch Tân cũng không chăm sóc cho con chứ.” Lâm Tiếu Nhi cảm thấy cạn lời với con trai, bản thân mình sinh bệnh còn dẫn Trần Y đi uống rượu, đúng thật là…

Trần Y lại cười, nhìn bình treo truyền nước, vừa vặn tầm mắt đụng phải đôi mắt Liêu Tịch. Trong mắt Liêu Tịch mang theo chút nghi hoặc, bà hiển nhiên là không tin lời Trần Y.

Bởi vì Trần Y không phải là người không có chừng mực như vậy, bà thậm chí còn hoài nghi là con rể ép Trần Y uống, nhưng vừa nghĩ đến nụ hôn vừa rồi của con rể.

Liêu Tịch mở bình giữ nhiệt, múc ra một bát cháo từ bên trong, nói: “Mẹ bón cho con ăn.”

“Cảm ơn mẹ.” Bây giờ cô cần phải ăn cho ấm bụng, uống một bát cháo, dịch dinh dưỡng được truyền hết. Y tá trực vào lấy kim tiêm, ngay lập tức nói: “Có thể xuất viện rồi.”

“Cám ơn.” Lâm Tiếu Nhi vội vàng nói.

Hai người mẹ đỡ Trần Y từ trên giường xuống, chân Trần Y còn có chút rã rời, nhưng cô cố gắng đứng vững, lại đón lấy áo khoác Liêu Tịch đưa cho.

Liêu Tịch nói: “Bố con lái xe tới đây đang ở dưới lầu.”

Sau đó bà nói với Lâm Tiếu Nhi: “Chị thông gia, chị đi cùng xe với chúng tôi đi, chúng tôi đưa chị về nhà, đêm nay thực sự vất vả cho chị rồi.”

Chủ nhiệm Lương gọi điện thoại thông báo cho nhà họ Văn, Lâm Tiếu Nhi trong nháy mắt bật dậy khỏi giường. Nhưng hai ngày nay thân thể Văn Tụng Tiên cũng không khỏe lắm, đang nghỉ ngơi. Bà không gọi Văn Tụng Tiên nữa, tự mình gọi điện thoại cho nhà họ Trần. Chú Lâm lái xe đưa hai người mẹ tới, nhìn thấy hai đứa nhỏ đều nằm trên giường bệnh.

Hai bà mẹ rất đau lòng, cũng may ông Lương nói cho hai người biết bệnh tình của hai đứa con, có sự bảo đảm của bác sĩ, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Liêu Tịch và Lâm Tiếu Nhi cũng mới biết được, Văn Trạch Tân mấy ngày nay lại đang bị bệnh.

Trần Khánh đưa Lâm Tiếu Nhi trở về, sau đó trở về nhà họ Trần. Tinh thần Trần Y cũng tốt hơn rất nhiều, vừa vào cửa cô liền gọi bảo mẫu cùng lên lầu. Chỉ chốc lát sau, trong tay bảo mẫu xách một cái vali, trong tay Trần Y cũng xách theo một túi lớn quần áo cùng đồ dùng. Trần Khánh và Liêu Tịch sửng sốt: “Trần Y, chuyện gì vậy?”

Họ nhận ra đó là vali của Trần Ương.

Thần sắc Trần Y lạnh nhạt, dẫn bảo mẫu đi tới cửa, nói: “Tối nay con bị Lâm Tiêu Sanh chuốc rượu, là bởi vì cuộc điện thoại của Trần Ương. Con hoài nghi em ấy còn nói không ít chuyện về cuộc hôn nhân của con và Văn Trạch Tân cho người khác biết.”

“Cái gì?” Trần Khánh chấn động.

Liêu Tịch cũng không dám tin: “Chúng ta giấu giếm lâu như vậy, nó lại chạy đi nói với người khác?”

Liêu Tịch phản ứng lại: “Khó trách… Khó trách tối nay con gọi điện thoại cho mẹ, hỏi mẹ có phải ở Sơn Thủy Thành không, nó đã lừa con đi đúng không?”

“Đúng ạ.”

Liêu Tịch choáng váng, bà nắm chặt cánh tay Trần Khánh: “Ông xem tôi nhẫn nhịn nó nhiều năm như vậy, đổi lại được cái gì? Cái gì hả? Sói mắt trắng!”

Trần Khánh nhắm mắt lại, sững sờ.

Ông nhìn Trần Y: “Con muốn…”

“Nhà này, có con không có nó, có nó không có con.” Trần Y chưa từng kiên định như vậy, cô chưa từng làm người xấu, cũng vẫn luôn nhẫn nhịn Trần Ương, chỉ vì cô ta là em gái mình. Ăn uống đều nhường nhịn, chỉ vì cô ta là con gái duy nhất của bác.

Nhưng Trần Ương vẫn không biết tốt xấu gì.

Trần Khánh há miệng, sau đó nói: “Y Y, con mới là con gái của ba mẹ…”

Đôi mắt Trần Y hơi đỏ lên: “Cảm ơn bố.”

Nói xong, cô đi tới cửa, bảo mẫu mở cửa, hai người cùng nhau ném vali và những thứ khác ra ngoài. Ầm một tiếng, quần áo rơi đầy đất.

Lúc này, một chiếc taxi đi tới bên này, dừng lại ở cửa.

Cửa xe mở ra, Trần Ương lảo đảo từ bên trong chạy ra, nhìn thấy hết thảy trước mắt, cô ta kinh ngạc: “Chị?”

Trần Y lạnh lùng nhìn cô ta rồi nói: “Cút.” 

Sau đó, cô quay lại nhìn bảo mẫu.

Rầm!

Cánh cửa sắt đóng lại.

Trần Ương nhào tới, nắm lấy cửa sắt: “Trần Y, thím, chú út! Mở cửa… mở cửa đi… Mấy người có tư cách gì đuổi tôi. Trần Y, chị không quản được chồng mình…”

Cô ta từ từ ngã xuống đất.

Trong cửa, ba người đứng trên bậc thềm, lạnh lùng nhìn cô ta.

Trần Ương nhớ tới ở trong phòng riêng, Văn Trạch Tân đối xử với Lâm Tiêu Sanh như vậy, đối xử với những cô bạn thân của cô ta, cả người Trần Ương bỗng phát run.

*

Aston Martin màu đen dừng lại ở cổng bệnh viện, cửa xe mở ra, chân dài của người đàn ông bước xuống. Văn Trạch Tân đi lên bậc thang, tiến vào đại sảnh, đi thang máy đến khoa nội trú.

Lúc này là 3:30 sáng.

Khu vực nội trú yên tĩnh, mùi nước khử trùng nồng nặc, anh đi về phía phòng bệnh vừa rồi, ấn cửa đẩy ra nhìn, bên trong trống rỗng. Văn Trạch Tân sửng sốt vài giây.

Ngay sau đó, anh gọi một y tá: “Người nằm phòng này đâu rồi?”

Y tá nhìn thấy anh, nhận ra anh là ai, ngay lập tức nói: “Đã xuất viện rồi.”

Văn Trạch Tân nhướng mày, lập tức gật đầu.

Anh buông tay, cửa chậm rãi mở trở lại, anh xoay người đi về phía thang máy. Đi thẳng xuống lầu, sau đó anh lên xe, khởi động xe, đi thẳng tới nhà họ Trần.

Xa xa đã nhìn thấy một bóng người ngồi xổm trên mặt đất nhặt những bộ quần áo kia.

Văn Trạch Tân thả chậm chân ga, chậm rãi dừng lại. Anh cầm vô lăng, nhìn về phía cửa chính của nhà họ Trần. Trần Ương ngồi xổm ở cửa ôm quần áo chật vật đứng dậy, đột nhiên bị đèn xe chiếu đến mức cánh tay buông lỏng, đồ đạc lại rơi xuống đất. Cô ta che mắt, híp mắt nhìn người đàn ông trong xe.

Nhận ra Văn Trạch Tân.

Sau lưng cô ta lạnh lẽo, lại không biết lấy dũng khí ở đâu, cẩn thận đi về phía trước, cô ta nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình từ cửa sổ xe, tuy rằng có chút chật vật nhưng vẫn rất đẹp, có vài phần điềm đạm đáng thương. Cô ta đi tới bên cạnh xe, đầu ngón tay gõ cửa sổ xe.

Gõ hồi lâu cửa sổ xe mới hạ xuống, đôi mắt người đàn ông trong xe lạnh lùng quét qua.

Trần Ương theo bản năng lùi lại, mắt thấy cửa sổ xe sắp đóng lại lần nữa, cô ta nhào tới, nắm lấy cửa sổ xe. Đầu gối của cô ta run rẩy, cô ta cắn môi dưới và nói: “Em có thể hỏi anh một câu không?”

Vấn đề này đã bị nghẹn trong trái tim cô ta trong một thời gian dài.

“Lúc trước sao anh lại chọn Trần Y?”

Văn Trạch Tân liếc mắt nhìn điện thoại di động vốn đang định gọi điện thoại cho Trần Y, đột nhiên nghe được vấn đề này, anh dừng lại. Vài giây sau, anh dường như nghĩ tới chuyện gì đó.

Anh nhấc đôi mắt lên, trong mắt đào hoa mang theo vài phần châm chọc: “Bởi vì thích cô ấy.”

Trần Ương không dám tin: “Anh nói gì?”

“Còn cô, chướng mắt.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương