Trans: Mỹ Linh

Beta: Cyane

“Đúng vậy.” Giọng nói của Trần Y rất bình tĩnh.

Văn Trạch Tân đè gáy cô, rủ mắt xuống nhìn, hơi nheo lại, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô. Vài giây sau, anh buông Trần Y ra.

Trần Y ngồi lại vị trí, chỉnh lại tóc tai.

Văn Trạch Tân quay đầu nhìn cô, sau đó cũng thu hồi lại ánh nhìn. Vì nghiến răng nên hai bên quai hàm anh rất cứng, khiến cả người lạnh đến mức u ám. Trong xe yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại một ít khí lạnh do mưa bao phủ xung quanh. 

Bởi vì lý do thời tiết nên trong xe bật điều hoà, nhưng ống tay áo không khô, dính dính rất khó chịu hơn nữa còn có tí lạnh. 

Một chiếc áo vest được ném lên vai cô.

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Văn Trạch Tân vang lên: “Mặc vào đi.”

Những bộ vest của anh trước giờ luôn được làm bằng chất liệu tốt nhất, hoạ tiết vô cùng tinh tế. Sắp tới còn có rất nhiều công việc, Trần Y không hy vọng bản thân mình bị cảm.

Huống hồ cô thảm hại như vậy cũng là vì anh mà ra.

Trần Y choàng áo vest lên nói: “Cảm ơn.”

Người đàn ông không đáp. Xe chạy qua vũng nước, những giọt nước bắn tung tóe lên, chẳng mấy chốc rẽ qua hai con đường, xe đã đến khách sạn nơi Trần Y ở.

Khách sạn này là tốt nhất ở đây, trong hoàn cảnh có những ngôi nhà hơi cũ này thì trang trí của khách sạn trông nổi bật nhất ở đây.

Mưa vẫn rơi tí tách.

Xe chạy đến cửa khách sạn, có mái che nên không cần cầm ô. Trợ lý Giang xuống xe, mở cửa xe cho Trần Y. Trần Y choàng áo khoác đi xuống, cười nói: “Cảm ơn.”

Trợ lý Giang không dám cười với Trần Y, chỉ cung kính đứng sang một bên.

Văn Trạch Tân đẩy một bên cửa còn lại, dáng người cao to bước ra, nắm lấy cánh tay Trần Y. Trần Y mang giày cao gót, bất đắc dĩ bị anh kéo đi nhanh hai bước.

Bàn tay khác của Văn Trạch Tân kéo áo khoác trên vai Trần Y xuống, sau đó ném nó vào thùng rác bên cạnh, chiếc áo khoác may rất tinh tế “Bịch” một tiếng đã nằm trong thùng rác ngoài khách sạn.

Trần Y nhíu mày liếc nhìn mấy lần. Lúc này cửa thang máy vừa hay mở ra, Văn Trạch Tân đẩy Trần Y đi vào. Trần Y không lên tiếng, yên lặng đứng đó.

Văn Trạch Tân nắm lấy tay cô, bấm điện thoại.

Thang máy lên tới lầu 6.

Đến trước cửa phòng Trần Y, cô lấy thẻ quẹt nói: “Em ở cùng với đồng nghiệp.” 

Văn Trạch Tân bỏ tay vào túi, nhìn cô mở cửa, giọng điệu lạnh nhạt: “Vậy thì sao? Hai người còn ngủ cùng nhau hả?”

Trần Y nghiến răng, xem ra anh đã điều tra rõ ràng về lịch trình của cô.

Bíp.

Cửa phòng mở ra, một luồng hơi ấm trong phòng tỏa ra. Thời tiết mưa gió này rất lạnh lẽo, trong phỏng còn thoang thoảng mùi hương nước hoa mà Trần Y thường dùng.

Sắc mặt của Văn Trạch Tân lúc này đã đỡ hơn. Sau khi vào nhà, Trần Y bỏ túi xuống, giây tiếp theo cô đã bị kéo vô phòng tắm trong phòng cô. Văn Trạch Tân một tay mở cửa phòng tắm, đưa cô vào trong.

“Em tắm đi, tắm sạch mùi nước hoa đàn ông trên người em.”

Văn Trạch Tân lấy áo choàng tắm bên giường đưa cho cô. Áo choàng tắm màu trắng, là Trần Y tự mua, bên trong áo choàng còn nhét một chiếc đầm dây.

Ánh mắt của Văn Trạch Tân dừng lại trên chiếc đầm dây màu đen vài giây. 

Trần Y ném áo choàng và đầm dây vào thùng đựng đồ nói: “Trên người anh có mùi nước hoa của phụ nữ, em cũng đâu có phản ứng quá như anh.”

Văn Trạch Tân giương mắt lên, ánh mắt đào hoa trầm lắng. Anh dựa vào cửa phòng tắm, sau đó cười nhạo: “Không có hả? Em phản ứng cũng quá mà, hận không thể cách xa tôi 10 mét.”

Trần Y nhìn chằm chằm anh, giọng điệu lạnh nhạt: “Đó là vì em không hiểu chuyện. Bây giờ em không quan tâm trên người anh có mùi nước hoa của phụ nữ hay không, nhưng cũng mong anh đừng quản em cái này đến cái kia. Bởi vì mùi nước hoa trên người anh là do ăn chơi đàng điếm bên ngoài, còn em không phải, em là bởi vì công việc. Xét về mặt này, em tốt hơn anh nhiều.”

“Công việc gì trên người cần phải có mùi nước hoa của đàn ông?” Văn Trạch Tân hỏi một cách giận dữ, vài giây sau, dường như anh nghĩ ra điều gì đó: “Nước hoa Nhã Thấm, mùi nước hoa trên người em là của Triệu Luyện, mùi nước hoa “Làm ra vẻ” mà các công tử hay dùng.”

Nghĩ đến lúc nãy Triệu Luyện bị Văn Trạch Tân đối xử như vậy, tim Trần Y nhảy dựng lên vì sợ làm hại Triệu Luyện. Cô cúi người lấy áo choàng tắm và đầm dây, nói: “Chuyện này là ngoài ý muốn.”

Nói xong, cô khoá cửa lại.

Rầm.

Văn Trạch Tân tay đút vào túi, người đứng thẳng, nhìn chằm chằm cửa phòng tắm không nói một lời.

Suy nghĩ cuồn cuộn, khó chịu trong lòng

Ngoài ý muốn à?

Cô sợ anh kiếm chuyện với Triệu Luyện đến vậy sao?

Cô đang bảo vệ cậu ta à?

*

Sau khi đóng cửa phòng tắm, Trần Y cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện cho chị Thâm, kết quả chị Thâm đã gọi tới cho Trần Y, cô nhấc máy: “Chị Thâm.”

“Trần Y, lấy được tài liệu chưa?”

Trần Y nhìn áo choàng trong lòng ngực, có chút nản chí, cô chỉ đành cứng đầu nói: “Vẫn chưa, chị đợi tí.”

Cô ôm áo khoác gõ cửa kêu: “Văn Trạch Tân.”

Vài giây sau.

Giọng nói trầm lặng của người đàn ông truyền tới: “Hử?”

Quả nhiên anh vẫn chưa đi, Trần Y che micro nói: “Anh xem giùm em có bộ tài liệu rủi ro gian lận trên tủ ngoài cửa ra vào không.”

Bên ngoài cửa, người đàn ông không đáp, Trần Y nắm chặt điện thoại. Vài giây sau, giọng nói của Văn Trạch Tân lại truyền tới: “Có, đựng trong túi hồ sơ, gồm 25 trang.”

Trần Y thở phào, bỏ tay ra khỏi micro nói: “Chị Thâm, em tìm thấy rồi, em vừa mới bị ướt, em thay quần áo rồi đi…”

“Tìm thấy là được rồi, không cần đâu. Ở đây đang mưa và chuẩn bị cúp điện. Chị mang máy tính về, em mang tài liệu vào phòng chị, nhân tiện chụp ảnh cho chị.”

Trần Y: “Dạ.”

Sau đó đầu bên kia cúp máy, Trần Y hít một hơi, không làm lỡ công việc là được. Cô đặt điện thoại xuống, bật vòi sen lên, bắt đầu tắm rửa sạch sẽ toàn thân bằng sữa tắm rồi gội đầu, sau đó mặc quần áo và mở cửa ra. Văn Trạch Tân đã không còn ở bên ngoài, anh đang đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại và ngắm cảnh đêm.

Nghe thấy tiếng động, anh giương mắt lên nhìn: “Có cần tới Thịnh Lâm nữa không?”

Trần Y mím môi: “Không cần.”

Sau đó, cô bước tới, mở tập tài liệu trên bàn ra lấy điện thoại bắt đầu chụp hình. Tài liệu bị Tiêu Tiểu Nhàn dùng qua, nhưng khi trả lại thì nó vẫn nguyên vẹn.

Trần Y nhất thời cũng không hiểu được đột nhiên Tiêu Tiểu Nhàn lại cần tài liệu làm gì, cô cũng không ý kiến gì, nhưng cùng một nhóm nên việc cần làm có lẽ cũng như nhau.

Cô liền không nghĩ nhiều.

Ánh sáng trong phòng mờ ảo, chiếc đầm dây màu đen của cô ở trong áo choàng tắm, vạt áo lộ ra mờ ảo. Văn Trạch Tân đang nói chuyện điện thoại, nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về cô.

Nhìn từ trên xuống dưới, trong mắt anh hiện lên dục vọng không che giấu được.

Chụp hình xong, Trần Y cất tài liệu vào túi hồ sơ. Sau đó cô cầm túi hồ sơ đi tìm phục vụ để xin chìa khoá phòng của chị Thâm, mang cho chị ấy. Đặt tài liệu lên tủ đầu giường của Chị Thâm, Trần Y chụp một tấm hình lưu lại, quay người rời đi, may là chị Thâm ở phòng riêng.

Sau khi về phòng, Trần Y nhìn phòng của mình.

Trong phòng có thêm một vali màu đen, cửa phòng tắm đóng, bên trong sáng đèn, anh đang tắm trong đó. Trần Y buộc chặt dây áo choàng, ngồi trên ghế sofa, trong đầu suy nghĩ quay cuồng. 

Cô tự nhận bản thân mình vẫn chưa hoàn toàn tách tình dục và tình yêu ra. Văn Trạch Tân khi ở trên giường rất mạnh mẽ, nhưng có lúc cũng rất ấm áp. Thời gian này cô cảm thấy vô cùng tỉnh táo, cô không hy vọng việc sắp thành lại hỏng.

Nghĩ một hồi, bụng có chút khó chịu.

Lúc này cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông cao to mặc áo choàng tắm màu đen bước ra. Đầu hơi ướt, anh gãi hai lần, ánh mắt nhìn cô: “Về rồi hả?”

Trần Y nhìn anh: “Ừm.”

Văn Trạch Tân bước tới, anh cao nên đã che không ít ánh sáng, những giọt nước lăn dài trên ngực, không lăn vào cổ áo, cơ bắp lộ rõ.

Anh bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì nhưng lại trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, ngồi rất gần. Trần Y mím môi, cúi đầu xuống. Mùi hương sữa tắm của hai người trong phòng khách hoà quyện với mùi dầu gội. Văn Trạch Tân dựa vào tay vịn, rủ mắt xuống nhìn cô, trong ánh mắt đào hoa có sự xâm lược.

Lúc này, Trần Y cảm thấy bụng đau nhói, cô vươn tay ra che lại, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô nhìn về hướng Văn Trạch Tân: “Em…”

Văn Trạch Tân nhìn tay của cô, nheo mắt, sau đó lấy điện thoại xem ngày tháng. Xem xong, anh cầm lấy ống nghe bên cạnh.

“Đưa băng vệ sinh, nước đường đỏ và miếng dán giữ nhiệt lên đây.”

Trần Y nhìn anh sững sờ, sau đó dời ánh mắt sang một bên.

Cô nói: “Sao anh biết những thứ này?”

Cạch.

Đặt ống nghe xuống, Văn Trạch Tân nắm lấy đầu ngón tay cô bóp vài cái, rất lạnh, giọng nói anh trầm thấp: “Vào phòng mặc thêm một bộ quần áo đi. Bình thường không phải em đều dùng những món này sao?”

Trần Y gật đầu, thu tay về, đứng dậy đi vào phòng lấy đồ rồi vào phòng tắm. Trần Y đi vệ sinh, sau đó phát hiện đến thật rồi.

Trần Y thở phào nhẹ nhõm, ngồi đợi trong nhà vệ sinh.

Phòng khách.

Văn Trạch Tân gãi đầu, đôi chân dài bắt chéo, dựa vào đằng sau. Một lúc sau, chuông cửa reo lên, Văn Trạch Tân đứng dậy lấy điếu thuốc trên bàn hút một điếu, một tay mở cửa.

Bên ngoài cửa là phục vụ của khách sạn, ngước đầu lên thấy trai đẹp mở cửa thì sững sờ vài giây, đỏ mặt đưa đồ cho anh.

Văn Trạch Tân nhận lấy: “Cảm ơn.”

Sau đó đưa tay đóng cửa.

Người phục vụ ngoài cửa từ khe hở có thể thấy được người đàn ông lông mày nhuộm khói thuốc, thờ ơ và có phần ngang bướng, có chút nguy hiểm. Văn Trạch Tân xách túi đồ để lên bàn trà, từ trong túi tìm một miếng băng vệ sinh rồi đi đến trước cửa phòng tắm gõ cửa: “Đồ bỏ trên tủ rồi.”

Trần Y lại tắm thêm lần nữa, nhân tiện thay váy ngủ và đồ lót, cô nghe thấy tiếng động thì trả lời: “Vâng.”

Mặc chiếc váy bông, Trần Y mở cửa lấy băng vệ sinh vào rồi dán lên. Sau đó cô ôm bụng đi ra ngoài, đi đến phòng khách. Văn Trạch Tân đứng bên cạnh tủ đựng trà, thong thả khuấy nước đường đỏ.

Trần Y đi đến nói: “Để em.”

Văn Trạch Tân để thìa xuống, bưng ly nước đưa cho cô rồi nhìn xuống bụng cô: “Đỡ hơn chưa?”

Trần Y nhận lấy ly nước và nói: “Chưa.”

Sau đó cô bước đến ghế sofa ngồi xuống, vừa uống nước đường đỏ vừa cân nhắc đắn đo. Cô liếc nhìn thời gian, đã gần mười giờ, cô nói: “Căn phòng này là em thuê cùng với đồng nghiệp.”

Văn Trạch Tân dựa vào tủ đựng trà, cắn điếu thuốc, ôm lấy cánh tay: “Rồi sao?”

Trần Y nhìn anh nói: “Anh có cần đi thuê thêm một căn khác không?”

Văn Trạch Tân cười nhạo, không đáp lại cô, xoay người dập điếu thuốc trong ly dùng một lần. Anh cầm chiếc ly ném vào thùng rác, sau đó bước tới, cúi người xuống mở túi, lấy miếng dán giữ nhiệt từ bên trong đưa cho cô và nói: “Vợ chồng với nhau sao phải chia phòng?”

“Vốn dĩ tối nay anh không đi công tác, cũng phải về nhà mà.”

Anh đưa tay định kéo váy cô lên, Trần Y kinh ngạc vội vàng khép chân lại: “Đây là phòng khách, đồng nghiệp của em có thể về bất cứ lúc nào.”

Văn Trạch Tân dừng lại, giương mắt nhìn cô. Vài giây sau, anh cầm lấy ly cô đã uống xong nhưng vẫn đang cắn mép ly, anh nghiêng người ôm cô đứng lên.

“Vậy thì vào phòng.”

Trần Y ngẩn người, dựa vào ngực của anh, liếc nhìn anh một cái rồi dời ánh mắt đi.

Có lẽ vì lần thứ hai tắm quá lâu, cho nên hai mắt Trần Y đỏ hoe, dịu dàng và cũng có chút yếu ớt. Văn Trạch Tân đóng cửa phòng ngủ, cúi đầu nhìn cô một lúc, sau đó với tư thế này, anh chặn môi cô lại.

Kiểu chặn môi chặt chẽ.

Điều này khiến Trần Y giật mình, cô hơi giãy giụa. Đầu lưỡi ấm áp của người đàn ông đưa vào miệng cô, cảm giác ấm áp bao bọc này khiến đôi mắt Văn Trạch Tân hơi nheo lại.

Động tác của Trần Y cũng bắt đầu cởi mở hơn. Văn Trạch Tân không hay hôn cô lắm, nhất là kiểu hôn hai lưỡi đá chéo nhau. Kết hôn đã lâu, lần duy nhất là hôm anh đút cô ăn bong bóng cá.

Đưa bong bóng cá xong thì lùi ra.

Trước giờ chưa bao giờ như vậy.

Thậm chí cô từng nghi ngờ, người đàn ông này ưa sạch sẽ, anh không thích hôn người khác. Cô còn vì vậy mà nghĩ rằng có lẽ anh chỉ thích hôn người phụ nữ khác, nhưng không thích hôn cô.

Anh đối với cô chỉ có chuyện lên giường mà thôi, vì vậy lúc này cô rất hoảng loạn, vung tay lên đánh anh.

Văn Trạch Tân cắn rách môi dưới của cô, bóp lấy tay cô, anh giương mắt lên: “Ngủ đi.”

Anh ném bàn tay mềm yếu của cô ra.Sức lực trong lòng bàn tay của Trần Y đột nhiên bị lộ ra, cô cũng bị anh ôm ở trên giường, nhìn anh chằm chằm.

Văn Trạch Tân kéo chăn lên đắp cho cô, xoa xoa khóe môi rách của cô. Thấy cô run lên vì đau, anh cười nhạo: “Đối xử tốt với chồng em một tí.”

“Em nói người phụ nữ khác đối xử với tôi tốt một chút, chính mình cũng phải làm gương, nếu không thì đâu đủ tư cách để dạy dỗ người phụ nữ khác.”

Trần Y liếc mắt: “Anh thật không biết xấu hổ.”

Văn Trạch Tân quay qua giường bên kia, tắt đèn đầu giường, mở chăn bông nằm vào, anh nói nhỏ: “Lại đây.”

Trần Y không quan tâm.

Văn Trạch Tân nhìn bóng lưng cô một lát, sau đó anh đến gần ôm eo cô từ phía sau: “Thôi vậy, đêm nay tôi nhường em, tới kỳ tính tình em nóng nảy tôi có thể hiểu.”

“Cái tát này cũng bỏ qua.”

Trần Y nghiến răng nhìn ngọn đèn đầu giường mờ nhạt. Giây sau, người đàn ông giành lấy miếng dán giữ nhiệt trên tay cô, anh xé miếng dán ra từ bên dưới dán lên người cô.

Trần Y nhắm mắt.

Lúc này điện thoại trên đầu giường vang lên, Trần Y mở mắt ra nhìn về phía điện thoại, là điện thoại của Văn Trạch Tân, hình như là tin nhắn Wechat.

Nhưng người đàn ông phía sau không quan tâm.

Trần Y cảm thấy bản thân bối rối không biết đang nghĩ gì, dần dần cô cũng ngủ thiếp đi.

Nhưng ý nghĩ duy nhất là không được đi vào con đường cũ.

*

Nửa đêm mưa to hơn, khiến cho cửa sổ kêu lên “Ầm ầm”, căn nhà này môi trường tốt, đều có cửa kính trong suốt từ trần đến sàn sát đất. Trần Y đã thức dậy nhiều lần và đẩy cánh tay của người đàn ông, nhưng không đẩy ra được. 

Anh ngủ rất say, cho dù nửa đêm điện thoại vang lên hai lần, anh vẫn không tỉnh giấc.

Nhưng Trần Y lại bị đánh thức, nhìn điện thoại của anh, trong đầu Trần Y lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, bụng thỉnh thoảng lại đau, khiến cả đêm nước sôi lửa bỏng.

Ngày hôm sau, báo thức của Trần Y vang lên, cô lập tức tỉnh dậy. Cô vừa định xuống giường, Văn Trạch Tân vẫn đang ngủ say, thậm chí vì động tác của cô, cánh tay của người đàn ông dùng lực kéo cô trở lại. 

Trần Y ngã trở lại trên giường, có chút không kiên nhẫn, chống cơ thể dậy rồi đẩy anh ra: “Buông em ra, Văn Trạch Tân.”

Văn Trạch Tân mở nửa mắt, cũng có chút không kiên nhẫn: “Mấy giờ rồi.”

Giọng anh khàn khàn.

Trần Y: “Tám giờ rồi, em phải đi làm.”

Văn Trạch Tân nhìn cô một lúc, sau đó buông tay ra, Trần Y lập tức ngồi dậy. Văn Trạch Tân đặt tay lên trán, vài sợi tóc rũ xuống. Vì ngủ một đêm, áo choàng tắm hơi rộng ra, cơ ngực lộ rõ, anh mím chặt môi mỏng.

“Mới 8 giờ.” Anh nói.

Sau đó anh lại mơ hồ như muốn ngủ tiếp.

Trần Y không quan tâm đến anh, cô nhanh chóng xuống giường, thu dọn đồ đạc xong vệ sinh cá nhân thay quần áo, nhân tiện xé miếng dán trên bụng ra, dán cả đêm da có hơi đỏ. Cô vứt miếng dán vào thùng rác, sau đó phát hiện trong thùng rác có bộ quần áo, là sơ mi trắng và chân váy chữ A màu đen.

Trần Y ngẩn người vài giây, cúi người xuống lục.

Mặt cô tối sầm lại, la lên: “Văn Trạch Tân, anh vứt đồng phục của em hả?”

Văn Trạch Tân vừa dậy, ngồi bên mép giường thắt dây áo choàng, lười biếng nói: “Đúng rồi.”

Trần Y: “Anh vứt nó làm gì, giặt qua là mặc được rồi mà.”

Văn Trạch Tân xoa mặt, tối hôm qua ngủ quá ngon, lúc này còn có chút buồn ngủ, giọng nói của anh từ khe hở những ngón tay phát ra: “Vứt thì đã vứt rồi, phí lời nhiều làm gì.”

Trần Y: “…”

Ngực cô phập phồng vì tức giận, nhưng trong nhóm công ty đã gửi tin nhắn, liên tục ting ting không ngừng. Trần Y chỉ đành liếc nhìn đồng phục trong thùng rác, đi lấy áo khoác mặc.

Sau đó đi về phía cửa phòng, vừa hay Văn Trạch Tân đứng lên. Hai người chạm mặt trong gang tấc, Trần Y liếc mắt nhìn anh nói: “Sau này trên người em không chừng còn có nhiều mùi nước hoa khác, anh có thể vứt bao nhiêu?”

“Em còn phải làm việc ở đây tám chín ngày nữa. Anh cứ ở đây vứt quần áo của em à?” Trần Y nghiến răng nghiến lợi tức giận nói.

Văn Trạch Tân buông đôi tay đặt trên thắt lưng áo choàng tắm xuống, đôi mắt rủ xuống nhìn cô, ánh mắt giận dữ. Mấy giây sau anh nói: “Đừng khiêu khích tôi, coi chừng chút nữa em sẽ mất việc luôn đó.”

Trần Y nhìn anh, lạnh lùng nói: “Nhị thiếu lợi hại.”

Nói xong, cô mở cửa đi ra ngoài.

Văn Trạch Tân đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng. Vài giây sau, anh giương mắt nhìn người phụ nữ bên ngoài cửa, cô đang nhấc chân lên để mang đôi giày cao gót vào.

Đôi chân trắng trẻo và thon thả, chiếc lắc chân mà mẹ anh tặng lúc kết hôn ép cô phải đeo nó, bây giờ chiếc lắc chân bằng vàng hồng đang lửng lơ trên chân cô.

Văn Trạch Tân nhướng mày, cảm thấy khá hơn, mở cửa nói với Trần Y: “Nhớ mang theo băng vệ sinh, nước đường đỏ và miếng dán giữ nhiệt.”

Trần Y không quan tâm anh, mang giày xong, cửa đối diện vừa hay mở ra. Tiêu Tiểu Nhàn cầm túi cùng với tài liệu từ trong đó bước ra, nhìn thấy Trần Y nói: “Chào.”

Trần Y: “Chào.”

Giây tiếp theo, ánh nhìn của Tiêu Tiểu Nhàn nhìn về phía sau. Cô ta nhìn cánh cửa đang mở, người đàn ông cao to lướt qua, một ánh nhìn vội vàng có thể thấy được góc nghiêng sắc sảo của người đàn ông.

Tiêu Tiểu Nhàn sững sờ vài giây, sau đó thu hồi ánh mắt, sắc mặt phức tạp nhìn Trần Y: “Chồng cô hả?”

Trần Y cầm tài liệu trên bàn lên, dừng lại nói: “Ừm.”

Tiêu Tiểu Nhàn: “Ồ, anh chàng con cháu thế gia đó hả?”

Trần Y trả lời qua loa, sau đó đi về phía cửa, đẩy cửa ra. Tiêu Tiểu Nhàn đi theo phía sau cô, giọng điệu nhàn nhạt: “Nếu đã gả đi rồi thì nên an phận một chút.”

An phận?

Trần Y giương mắt lên nhìn Tiêu Tiểu Nhàn: “Cô nhìn ở đâu nói tôi không an phận? Tối qua trong phòng tôi là người đàn ông khác à?”

Tiêu Tiêu Nhàn bị oán trách đến ngẩn người.

Cánh cửa đối diện lúc này cũng được mở ra, Chu Yến và một đồng nghiệp khác đi ra, mỉm cười khoác tay Trần Y: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Khuôn mặt Trần Y nhuộm lên nụ cười.

Những cánh cửa khác lần lượt mở ra, chị Thâm cầm tài liệu đi ra, Lương Chấn Phong ngáp một cái nói: “Tối qua sau khi Trần Y rời đi, chúng tôi lo lắng cô sẽ bị dính mưa. Chu Yến còn đưa ô xuống cho cô nữa đó.”

“Không ngờ sếp Triệu lại tốt như vậy, còn đưa cô đến khách sạn.” Chu Yến  nheo mắt cười huých vào cánh tay Trần Y, Trần Y bất lực liếc nhìn cô ấy.

Một nhóm người đi vào thang máy.

Lương Chấn Phong nghiêng đầu cười nói với Trần Y: “Chắc cô ấy lại đang suy nghĩ về tình tiết tiểu thuyết rồi.”

Chị Thâm cười: “Ừ, cô ấy vẫn đang nghĩ bọn em thoải mái nói về cuộc sống dưới cơn mưa.”

Trần Y nhìn chị Thâm hỏi: “Em và ai ạ?”

Chu Yến: “Cô với sếp Triệu.”

Trần Y bất lực, đẩy Chu Yến: “Tôi là phụ nữ đã có chồng.”

“Phụ nữ đã có chồng bây giờ rất quyến rũ, có một vài người theo đuổi là chuyện bình thường” Chu Yến cười, một vài người cười trêu chọc Trần Y. Họ càng trêu chọc Trần Y thì sắc mặt Tiêu Tiểu Nhàn đằng sau càng tối sầm lại.

Lời nói của họ như cái tát vào mặt cô ta.

Cả nhóm dùng bữa trong nhà hàng của khách sạn, chiều hôm qua đoàn kiểm toán cũng đã đến, nhưng họ vẫn chưa tham gia công việc nên hôm nay cùng nhau đến Thịnh Lâm.

Trong xe, lúc này Trần Y nghĩ đến một số chuyện, cô liếc nhìn Tiêu Tiểu Nhàn ngồi trước mặt, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Văn Trạch Tân.

Vì cô đã xoá Wechat của anh.

Trần Y: Anh về thủ đô sớm đi, em ở chung với đồng nghiệp, anh ở lại không tiện.

Người đàn ông đầu dây bên kia không trả lời.

Trần Y cũng không xem điện thoại thêm lần nào nữa. Rất nhanh xe đã đến Thịnh Lâm, hai nhóm xuống xe và đi lên lầu. Đi qua văn phòng của Triệu Luyện, Trần Y nhìn vào đó theo bản năng.

Bên trong không có ai, Trần Y thu hồi ánh mắt, trong lòng nghĩ tìm thời gian mời Triệu Luyện ăn cơm.

Ngay khi cô quay người lại, cô bắt gặp ánh mắt của Tiêu Tiểu Nhàn. Tiêu Tiểu Nhàn dường như cũng đang nhìn vào văn phòng của Triệu Luyện, cô quay người lại vừa hay bắt gặp ánh mắt của cô ta. Trần Y dừng lại và nhìn Tiêu Tiểu Nhàn có chút thăm dò. 

Tiêu Tiểu Nhàn lạnh lùng thu hồi ánh mắt, sau đó đi vào văn phòng. Trần Y định thần lại đi vào theo, mọi người cùng ngồi xuống và bắt đầu một ngày làm việc mới.

*

Trong khách sạn.

Văn Trạch Tân từ phòng tắm đi ra. Trợ Lý Giang gọi điện thoại cho Văn Trạch Tân đến mức điện thoại muốn nổ tung ra, anh thong thả mặc áo sơ mi và quần tây, thấy điện thoại có một tin nhắn. 

Vốn dĩ định lơ đi, nhưng nhìn thấy biệt danh “Cô ấy”, Văn Trạch Tân nhướng mày, mở xem nội dung tin nhắn.

Cô ấy: [Anh về thủ đô sớm đi, em ở chung với đồng nghiệp, anh ở lại không tiện.]

Đây là đang đuổi anh đi à.

Văn Trạch Tân không trả lời, trợ lý Giang lại gọi đến, anh nhấc máy, giọng trầm thấp nói: “Tôi biết rồi, buổi sáng có cuộc họp, không cần hối.”

Trợ lý Giang tức không nói nên lời, anh ta nhìn đồng hồ: “Nhị thiếu, đã trễ rồi ạ.”

“Ừ.” Văn Trạch Tân đeo thắt lưng, cầm áo vest lên kéo vali ra ngoài. Trợ lý Giang đợi trước cửa, vừa thấy anh liền chạy đến. 

Văn Trạch Tân đưa vali cho trợ lý Giang.

Trợ lý Giang nhận lấy, anh ta nói: “Tôi đã sắp xếp thay đổi thời gian rồi ạ.”

Văn Trạch Tân bỏ điện thoại xuống, thờ ơ nhìn anh ta, tay đút vào túi bước vào thang máy. Trợ lý Giang hít một hơi rồi theo vào thang máy.

Vài giây sau, Trợ lý Giang nghiêng đầu nhìn Văn Trạch Tân: “ Nhị thiếu, tối qua ngài ngủ ngon lắm hả?”

Đầu ngón tay Văn Trạch Tân gãi đỉnh lông mày: “Ừ.”

Trợ lý Giang nhướng mày. Không tệ, cuối cùng cũng có một ngày ngủ ngon, xem ra tâm trạng cũng tốt hơn rồi, anh ta gọi điện hối mà nhị thiếu vẫn có thể kiên nhẫn như vậy. 

Xuống đến lầu một.

Hai người ra khỏi cửa, ánh nhìn của Văn Trạch Tân đột nhiên nghiêm nghị nhìn về bên cạnh. Triệu Luyện đang nói chuyện điện thoại quay lưng về phía cửa, giọng dịu dàng cười nói: “Được, buổi trưa anh đặt nhà hàng. Em không quen bên này đúng không?”

“Trần Y, em khách sáo quá rồi.”

Văn Trạch Tân: “…”

Trần Y?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương