Trans: Linh
Beta: Lam
Sau khi bắt đầu làm việc lại được một tuần, phòng nghiệp vụ liên tục phân phát hạng mục mới.

Trần Y được một người dày dặn kinh nghiệm dẫn dắt tham gia một hạng mục tầm trung, phải đi công tác một tuần ở thành phố Lâm.
Buổi tối ngày thứ ba, sau khi soạn xong bản thảo, Trần Y trở về khách sạn và nhận được cuộc gọi từ một công ty tài chính trong đợt đánh giá hàng năm vào cuối năm ngoái, có một tài liệu mà bên kia không lưu nên hỏi Trần Y.
Laptop mà lần đi công tác này Trần Y mang theo là của công ty, còn phần tài liệu kia lại nằm trong laptop của cô.

Trần Y tắm xong, mặc váy ngủ ngồi trên ghế sofa nhìn đồng hồ, đã là 9 giờ tối.
Cô cầm điện thoại lên nhấn vào số điện thoại của Văn Trạch Tân.
Đi công tác ba ngày, cuộc gọi duy nhất mà hai người gọi cho nhau là một tiếng sau khi Trần Y xuống máy bay.

Sau đó, còn chẳng thèm nhắn tin Wechat cho nhau.

Thường thì thời gian này, chắc là anh đang nghỉ ngơi rồi, chắc là sẽ ở nhà nhỉ?
Trần Y gọi đi.
Mười mấy giây sau, đầu bên kia mới nghe máy.

Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì từ đầu dây bên kia đã có tiếng phụ nữ truyền tới: “Văn Trạch Tân, vợ anh gọi điện này.”
Sau đó, người phụ nữ đó nói vào micro: “Chờ lát nhé.”
Giọng nói này, cho dù Trần Y không muốn quen thì bây giờ cũng đã quen.

Cô yên lặng, không trả lời đối phương.

Mấy giây sau, điện thoại đã chuyển sang tay người khác, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền tới: “Ừ, có chuyện gì?”
Trần Y nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi: “Anh có ở nhà không?”
Dẫn người về nhà rồi sao?
Giọng nói của Văn Trạch Tân nhẹ nhàng, bình thản trả lời: “Không.”
“Có chuyện gì không?” Anh hỏi thêm một câu.

Trần Y nghe thấy tiếng ồn ào từ bên đầu dây kia thì cười cười rồi nói: “Không có gì, em muốn nhờ anh giúp em tìm một phần tài liệu.”
“Chị Lệ ở nhà.”
Trần Y gật đầu: “Được, để em gọi cho chị ấy.”
Người đàn ông đầu dây bên kia ừ một tiếng, sau đó liền tắt máy.

Trần Y đặt điện thoại xuống, lại nhìn đồng hồ treo tường một lần nữa, sắp 10 giờ đêm rồi.

Wechat đột nhiên có thông báo, là vị tài vụ lúc nãy gửi tin nhắn.

Trần Y gọi điện về nhà.

Một lúc sau, chị Lệ nghe máy.

Trần Y nhờ chị Lệ lên lầu vào phòng làm việc giúp cô lấy laptop, sau đó gửi tài liệu qua QQ cho mình.
Một tuần sau, công việc của Trần Y đã hoàn thành.

Về đến Kinh Đô, xe của công ty sẵn tiện đưa cô về tận nhà.

Đồng nghiệp SA1* cười và hỏi cô: “Cảm giác gả cho con cháu nhà giàu thế nào?”
(*SA1: Theo mình tra trên baidu thì là chỉ chức vụ staff account or staff assistant, dành cho những người mới ra trường.

Các bậc chức vụ được lần lượt phân cấp SA–Senior–Manager– Senior Manager–Partner như thế này.

Trần Y SA2 là Chỉ những người học năm 4 đại học đã làm việc được 1 năm.)

Trần Y bước xuống xe thương vụ* 7 chỗ ngồi, cười cười rồi nói: “ Sau này sẽ kể cho anh nghe.”
(*Xe do đơn vị tổ chức nào đó thuê vì một mục đích nào đó và chỉ sử dụng khi thực hiện mục đích đó.)
SA1 cười haha nói: “Chồng em nhiều tiền như vậy, giữ cho chắc vào đấy nhé.”
Trần Y cười, không trả lời, chỉ vẫy vẫy tay.

Hôm bắt đầu đi làm việc lại cô có phát kẹo cưới, những đồng nghiệp này mới biết chuyện cô đã kết hôn.

Vì không cùng thuộc một giới, họ chỉ nghe nói đại khái là cô đã gả cho một thiếu gia giàu có ở thủ đô, nhưng cũng chẳng biết thiếu gia đó là ai.
Trần Y kéo hành lý vào nhà, chị Lệ đang quét dọn.

Thấy Trần Y về, chị nhanh chóng chạy tới giúp cô xách hành lý.

Trần Y cởi khoác ra rồi treo lên, lại liếc nhìn căn nhà trống trải một vòng.
Chị Lệ cười nói: “Buổi sáng khi ra ngoài ông chủ hỏi có phải hôm nay phu nhân về hay không, tôi nói phải.

Ông chủ nói tối nay sẽ về nhà ăn cơm.”
Trần Y nhận lấy ly nước chanh, ừ một tiếng.

Chị Lệ nói tiếp: “Sáng nay đi chơi tôi có mua thịt sườn, tối nay phu nhân có muốn xuống bếp không?”
Trần Y đặt ly nước xuống, nhìn chị Lệ.
Chị Lệ mỉm cười.

Tuy chị ấy là người Văn Trạch Tân tuyển vào, nhưng mẹ Văn thường xuyên đến đây, thường xuyên nhắc nhở chị Lệ để chị ấy thỉnh thoảng có thể giúp đỡ cho đôi vợ chồng này.
Trần Y nhớ lại tối hôm đó, Văn Trạch Tân chê món thịt sườn chị Lệ nấu không ngon bằng mình nấu.

Cô đã đồng ý với anh, lần sau sẽ làm cho anh ăn.

Trần Y mím mím môi đáp: “Được.”
Mắt chị Lệ sáng lên, đi xuống bếp chuẩn bị.
Trần Y đi lên tầng đi tắm, lúc xuống nhà vừa đúng là 5 giờ chiều.
Cô đi vào nhà bếp, bắt đầu nấu ăn.

Chị Lệ đứng một bên giúp đỡ.

Tay nghề của Trần Y trước giờ đều rất tốt, mười mấy tuổi, vì muốn chia sẻ áp lực của mẹ nên cô thường xuyên xuống bếp.
6 giờ rưỡi tối, ba món mặn một món canh đã làm xong.

Trần Y nói với chị Lệ: “ Chị gọi điện cho ông chủ hỏi xem mấy giờ anh ấy về đến nhà.”
Chị Lệ đáp lại một tiếng rồi quay người đi ra ngoài gọi điện, nhưng gọi mấy cuộc chẳng có ai bắt máy.
Trần Y dùng nắp đậy bát canh lại, xắn tay áo lên đi ra ngoài hỏi: “Chị Lệ?”
Chị Lệ đứng bên cạnh tủ, nắm chặt ống nghe.

Chị ngẩng đầu lên, có chút do dự: “Phu nhân, ông chủ không về ăn tối nữa.”
Trần Y hơi sững sờ.

Sau đó, cô gật đầu: “Không sao, tối nay chị ăn tối cùng em nhé.”
“Vậy, được ạ.” chị Lệ đặt ống nghe xuống, nhìn Trần Y, vẻ mặt áy náy.
Trần Y không cảm xúc, chỉ cười rồi quay lại phòng bếp.
Ăn xong cơm tối, Trần Y lên lầu tắm lại một lần nữa, sau đó mặc váy ngủ ngồi trên ghế lười đọc sách.

Sau khi đọc được mười mấy trang, từ dưới lầu có giọng nói vang lên, điện thoại trong phòng cũng reo lên, Trần Y nhấc máy.
Chị Lệ ở đầu dây bên kia cười nói: “Ông chủ về rồi ạ.”
Trần Y có thể đoán ra được, tất cả sự nhiệt tình của chị Lệ hôm nay, có lẽ là do mẹ chồng cô dặn dò.


Trần Y trả lời: “Dạ, em biết rồi.”
Cô đặt sách xuống, đi ra ngoài.

Vừa đứng ở lan can cô đã thấy Văn Trạch Tân đang cởi cà vạt, đôi chân dài được bao bọc lại bằng chiếc quần tây đang bước lên lầu.
Anh ngước mắt lên nhìn cô.
Trần Y mím môi, tiến tới cầm lấy áo vest của Văn Trạch Tân.
Trong không khí thoang thoảng mùi rượu và một mùi nước hoa rất quen thuộc.

Trần Y nghiêng đầu, nhịn lại, mùi nước hoa này là mùi Dạ Tình.
Tay Văn Trạch Tân nắm lấy lan can, thấy cô như vậy thì nheo mắt hỏi: “Sao thế?”
Trần Y lập tức quay đầu lại nhìn anh, cười rồi nói: “Không có gì.”
Văn Trạch Tân nhìn cô chằm chằm vài giây rồi cất giọng trầm thấp, hỏi ngược lại: “Chê mùi rượu hay là chê mùi nước hoa?”
Trần Y bị anh nhìn tới mức các ngón tay nắm chặt lại vào nhau, Văn Trạch Tân rũ mắt, nhìn đầu ngón tay của cô, sau đó cười nói: “Cầm áo khoác đi giặt khô đi, ngày kia tôi cần mặc.”
Trần Y: “Được.”
Người đàn ông không nhìn cô nữa, dáng người cao lớn đi thẳng vào trong phòng ngủ.

Trần Y đưa áo khoác cho chị Lệ.

Sau khi chị Lệ cầm áo khoác thì nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Lại là mùi nước hoa này.”
Bước chân của Trần Y sững lại.
Bước vào phòng, trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, Trần Y nhìn phòng tắm rồi ngồi xuống ghế lười cầm quyển sách lên tiếp tục đọc.

Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, mang theo hơi nóng.

Trần Y ngước nhìn người đàn ông kia.

Ngón tay của Văn Trạch Tân đang thắt dây áo choàng tắm, ở giữa lồng ngực có mấy giọt nước đang chảy xuống.
Anh cũng ngước mắt nhìn cô.
Trần Y thu lại ánh mắt, tiếp tục đọc sách.
Trần Y mặc váy ngủ màu nhạt, đầu gối mềm mại cong cong, váy ngủ đã bị vén lên một chút, đôi chân vừa trắng vừa thon.

Văn Trạch Tân lấy khăn lau đầu, đi về phía ghế lười.
Trần Y nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, trước mắt là một màu đen, Văn Trạch Tân chống một tay xuống ghế, cúi người xuống cầm lấy quyển sách trên tay Trần Y.
Trần Y co người lại.
Văn Trạch Tân kéo chân cô về phía trước, thấp giọng nói: “Em đi công tác bao lâu rồi?”
Trần Y co rụt lại, có hơi tránh né bàn tay của anh: “Năm ngày.”
“Cũng khá lâu.” Văn Trạch Tân cười, sau đó bế cô dậy.

Anh nằm trên ghế lười, ôm lấy eo cô.
Chỉ trong chốc lát, trong căn phòng tràn đầy âm thanh phập phồng, Trần Y một tay nắm lấy một góc bàn.

“Bịch” một tiếng, một quyển sách trong tay cô rơi xuống.

Cô cụp mắt, dưới đáy mắt rơm rớm lệ.
Văn Trạch Tân nheo mắt, thưởng thức dáng vẻ lúc này của cô, đầu ngón tay bấu chặt xương bướm sau lưng cô.
Một lúc lâu sau.
Trần Y bị ôm vào phòng tắm, lại tắm thêm một lần nữa.

Văn Trạch Tân mặc áo sơ mi và quần tây, cầm áo khoác lên thấp giọng nói với cô: “Em ngủ trước đi.”
Trần Y đã rất buồn ngủ, cô nhìn anh một cái rồi trả lời: “ Vâng.”
Cô cũng không hỏi anh đi đâu.
Anh đây rõ ràng là chuẩn bị đi ra ngoài.

Văn Trạch Tân sửa soạn xong, bóng lưng cao to quay người đi ra khỏi cửa.

Trần Y lật người tắt đèn, sau đó dần thiếp đi.
*
Ngày thứ hai, Trần Y nghỉ ngơi, đã năm ngày rồi cô không học yoga tại nhà.

Hôm nay học Pilates, phải đến phòng tập.

Trần Y ăn xong cơm trưa thì ra ngoài.
Giáo viên Nghiêm đã đợi cô ở trước cửa phòng tập, nhìn thấy cô, cô ta có hơi ngượng ngùng cười cười: “Mấy hôm nay tôi bận nên đã nhờ giáo viên khác dạy thay tôi.”
Trần Y cười, gật gật đầu: “Được, làm phiền cô rồi.”
“Đừng khách sáo.” Giáo viên Nghiêm dẫn Trần Y đi vào trong, giới thiệu giáo viên khác cho cô.

Giáo viên đó họ Tiêu, cũng rất xinh đẹp.

Cô ấy vẫn Trần Y vào phòng tập.
Cô ấy nhìn Trần Y một cái, vị khách nữ này rất xinh đẹp, nhìn rất nữ tính nhưng cũng có chút dễ thương.

Hơn nữa chồng cô hình như còn là thiếu gia giàu có ở thủ đô nữa.
Sao đột nhiên cô Nghiêm lại chuyển vị khách này đến cho cô ấy chứ.
Nhưng mà đến cũng đã đến rồi, cứ nhận là được.
Cô giáo Tiêu nở nụ cười, dựa theo quy trình của những tiết trước đã làm lại giáo trình cho Trần Y.

Trần Y bước lên máy tập, bắt đầu tập thể dục, vận động ngoài việc giữ dáng, cũng có thể khiến tâm trạng trở nên vui vẻ.
Tập đến giữa chừng thì nghỉ, cả người Trần Y đều là mồ hôi.

Cô lấy khăn lau những giọt mồ hôi trên cổ, một vết hickey nhàn nhạt trên cổ lộ ra ngoài chiếc khăn.

Cô Tiêu đứng kế bên nhìn thấy, chỉ cười cười, nhìn sang nơi khác, cười nói: “Trần Y, có vị trí nào trên cơ thể mà em đặc biệt muốn tập không? Nếu có thì em phải nói với cô đấy nhé.”
Trần Y dừng việc lau mồ hôi lại trả lời: “Không có ạ.”
“Ừ, vậy tôi sẽ dựa theo sổ ghi chép của cô Nghiêm.”
“Vâng.” Trần Y treo khăn lên rồi đi lấy nước, cô đứng dậy, dựa vào máy tập.

Đúng lúc này, cửa phóng tập mở ra, một bóng người cao gầy bước vào, mỉm cười chào hỏi: “Cô Tiêu, cô ở đây à.”
Cô Tiêu sững sờ, ngẩng đầu nhìn sang, sau đó cười: “Cô Lâm.”
“Cô Nghiêm tìm chị có việc, chị qua đó một tí được không?” Cô Lâm cũng tức là Lâm Tiêu Sanh mỉm cười rồi nói.

Cô Tiêu sững sờ vài giây, ngay lập tức nói với Trần Y một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.
Trong phòng tập rộng lớn chỉ còn lại hai người, trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa Dạ Tình.

Ngón tay Trần Y vặn nắp chai, vẻ mặt bình thản.
Lâm Tiêu Sanh nhìn Trần Y, nở một nụ cười: “Văn phu nhân đã quên tôi rồi sao?”
Đầu ngón tay của Trần Y hơi trắng bệch.

Giọng nói này, gương mặt này, sao có thể quên được chứ.

Cô nhìn Lâm Tiêu Sanh: “Có chuyện gì sao? Cô Lâm?”
Lâm Tiêu Sanh đứng dựa vào tường, cười nói: “Không có gì, chỉ là chạy qua đây nhìn ngó xem người vợ anh ấy cưới thế nào thôi.”
Trần Y cười: “Sau đó thì sao?”
Lâm Tiêu Sanh vươn vai, cười một cái rồi, nói: “Tối hôm qua anh ấy uống không ít rượu đâu nhỉ? Tôi bảo anh ấy uống ít thôi, anh ấy cũng chẳng chịu nghe.

Về tới nhà anh ấy có làm phiền cô không?”
Bữa ăn tối hôm qua sao?
Trước mắt cô như hiện ra bàn ăn mà hôm qua mình vừa làm xong.

Cô đặt bình giữ nhiệt xuống, đi lên máy tập, phần eo nhẹ nhàng theo máy tập ép về phía sau, lạnh lùng nói: “Tôi không biết cô Lâm đến tìm tôi để nói về chuyện của chồng tôi là có ý gì, nhưng tôi thấy cô vẫn còn trẻ, vậy mà lúc nào cũng suy nghĩ mấy thứ chẳng tốt đẹp gì, như vậy không hay đâu, sẽ làm nhục đến danh dự của nhà họ Lâm các cô đấy.”
Thủ đô có hai nhà họ Lâm.

Trong đó có một nhà lụi tàn hơn nhà họ Trần rất nhiều, còn nhà còn lại cũng chỉ tốt hơn nhà họ Trần một tí.

Nhưng trước mắt vẫn đang tìm kiếm một cuộc liên hôn.
Một câu nói của Trần Y đã chọc đúng tim đen của Lâm Tiêu Sanh.
Sắc mặt Lâm Tiêu Sanh hơi biến sắc, cô ta đứng thẳng dậy nhìn người phụ nữ đang hạ eo một cách nhẹ nhàng.


Trong phòng tập toàn kính, làn da của cô càng trở nên trắng đến chói mắt, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy những vết đỏ mờ nhạt trên cổ cô.

Lâm Tiêu Sanh ngẩn người vài giây, đang định cất tiếng thì cô Tiêu đã quay lại.
Lâm Tiêu Sanh mỉm cười, quay người lại nhìn giáo viên Tiêu: “Cô Tiêu cô về rồi à, vậy tôi đi trước nhé.”
“Hở? Được, cô Lâm, lần sau nhớ đặt lớp nhé.” Cô Tiêu sững sờ, mỉm cười tiễn tận ra cửa.
“Được.”
Giọng nói nũng nịu của người phụ nữ biến mất sau cánh cửa, Trần Y thu hồi ánh mắt nhìn lên trần nhà, ánh đèn trên đầu trắng tới mức chói mắt, bàn ăn tối hôm qua đúng là uổng công làm.
Nửa giờ sau, Trần Y mặc áo khoác lên, dáng người thon thả bó chặt trong chiếc áo khoác dài, tóc tai hơi rối.

Điện thoại trong túi reo lên, cô lấy điện thoại ra nhìn, là Văn Trạch Tân gọi tới.
Cô có chút sững sở, nhấc máy: “Alo.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia cùng với vài tiếng bít bít: “Tập xong rồi à?”
Trần Y: “Ừ”
“Tập xong thì xuống đây.”
Trần Y sững sờ: “Anh đến đón em à?”
Cô hỏi rất nhẹ nhàng, Văn Trạch Tân ở phía đầu dây bên kia bật cười rồi trả lời: “Đúng rồi đấy, xuống đây đi.”
Nói xong, đầu dây bên kia đã tắt máy, Trần Y nắm chặt điện thoại, tâm trạng hơi phức tạp, nhưng cũng có chút khác thường.

Cô chào tạm biệt cô giáo Tiêu, sau đó quay người đi xuống lầu.
Gió bên ngoài khá là lớn, chiếc xe Porsche màu đen đậu ở ngoài cửa, Văn Trạch Tân dựa vào lưng ghế, bình tĩnh chờ đợi.

Trần Y đi vòng qua đầu xe, đèn xe chiếu lên người cô, đầu ngón tay thon dài của người đàn ông ngồi trong xe chạm lên vô lăng.
Trần Y ngồi vào xe, Văn Trạch Tân nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt của anh dừng lại trên chiếc cổ áo vẫn chưa được kéo kín của cô.

Anh đưa tay ra nắm lấy cổ áo chiếc áo khoác của cô.
Trần Y ngẩn người nhìn anh ta.
Ngón tay của Văn Trạch Tân vô tình đụng vào xương quai xanh của cô, anh vội vàng rút tay lại.
Lúc này Trần Y vô thức đưa tay lên sờ cổ áo, kéo nó lại: “Sao anh lại đến đây?”
Văn Trạch Tân ngẩng đầu, nhìn về phía trước lạnh lùng trả lời: “Đi ngang qua, tiện thể đón em luôn.”
Lúc này, một bóng người từ phía trước lao tới.

So với lúc trước, lúc này cô ta mặc một chiếc quần tây dài bó sát, phần trên là chiếc áo khoác nhung lông chồn màu tím, trên tay cầm cô ta một chiếc túi, khóe môi mỉm cười đưa chiếc túi qua.
Đồ ăn mới mua, hình như vẫn còn nóng.
Trong xe đột nhiên yên lặng.
Trần Y nghiêng đầu nhìn túi đồ ăn đó.
Văn Trạch Tân cũng nhìn túi đồ ăn, đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ lên vô lăng.

Lâm Tiêu Sanh không nhận được câu trả lời, chỉ đành cười nói: “Này, em vừa mới mua đó, nhìn thấy xe của anh nên đưa qua cho anh.”
“Xin chào chị dâu.” Cô ta nghiêng đầu, mỉm cười rồi gật đầu với Trần Y.
Trần Y yên lặng nhìn Lâm Tiêu Sanh, cũng nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình một cái.

Văn Trạch Tân tiện tay cầm lấy túi đồ ăn, đưa cho Trần Y.

Trần Y nhìn chiếc túi, do dự vài giây.
Một lúc sau, cô cười cười, nhận lấy chiếc túi rồi nói với Lâm Tiêu Sanh: “Cảm ơn.”
Ngược lại là Văn Trạch Tân cũng chẳng thèm nhìn Lâm Tiêu Sanh, anh cụp mắt liếc nhìn Trần Y một cái, sau đó thu hồi lại ánh mắt khởi động xe.

Lâm Tiêu Sanh lùi về sau một bước, cười tủm tìm rồi nói: “Sẵn tiện đưa em về luôn được không?”
Ngón tay Trần Y nắm chặt lại, nhìn về phía cô ta.
Văn Trạch Tân ngả người về phía sau, nhìn Lâm Tiêu Sanh, anh bình tĩnh cười một cái, cũng chẳng nói gì.

Lâm Tiêu Sanh vẫn giữ nụ cười tủm tỉm đó trên mặt, ánh mắt lấp lánh tia sáng.
Văn Trạch Tân lại cười, khởi động xe.
Chiếc xe Porsche màu đen chạy qua trước mắt Lâm Tiêu Sanh.

Trần Y đang cầm chiếc túi, chỉ cảm thấy như bị kim châm vậy, cô cũng không biết làm thế nào để giải quyết cái túi này.
Bên trong cái túi là bánh su kem, mùi matcha thoang thoảng lan ra.
Trong xe yên tĩnh tự như một thành phố chết, mãi đến khi điện thoại của Văn Trạch Tân lóe lên mấy cái.

Trần Y cúi xuống liếc mắt nhìn qua, là tin nhắn từ Wechat, cô chỉ thấy thông báo chứ không đọc được nội dung..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương