Tân Hoan
Chương 20

CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI

Đầu xuân năm mới, các nhà hiển quý trong kinh tràn đầy những lời đồn đãi tam công tử nhà này đã ước định với tứ tiểu thư nhà nào, đại tiểu thư nhà kia đã cùng tiểu thế tử nhà nọ mai mối. Quốc hiếu Tiên đế còn chưa qua, tạm dừng hết thảy hôn, tang, gả, thú, lại khó ngăn được tâm phụ mẫu một lòng vì nữ nhi mà trù tính. Mắt thấy Nguyệt Lưu vương tử qua rằm tháng giêng còn chưa có ý khởi hành rời kinh, vừa qua đầu xuân, trăm nhà như một, khắp kinh thành phấp phới bay ra một đoàn quan gia tiểu thư “từ lúc tiên đế chưa băng hà đã đính thân, chỉ là vẫn chưa kịp thông tri bằng hữu.”

Trong triều đình, một đám văn võ quần thần, văn có thể đề bút an thiên hạ, võ có thể giục ngựa định càn khôn đóng cửa hết thương nghị lại là nghị thương, ra đến cửa mỗi người đều lắc đầu thở dài thần sắc uể oải. Nghe nói Thiên tử đăng cơ chưa đầy một năm hàng đêm đều không nghỉ ngơi, gương mặt tuấn tú ngây ngô khó giấu nổi tiều tụy. Nghe nói Lâm Giang vương không màng thể diện, cùng với chúng thần quỳ bái, khóc đến lão lệ tung hoành, tự trách thẹn với liệt tổ liệt tông. Nghe nói lại là nghe nói, nhao nhao hỗn loạn, ồn ào xôn xao.

Nửa đêm, Ôn tướng quân bị triệu tiến cung mật đàm thật lâu sau trở về phủ liền lập tức đi vấn an lão quận chúa. Quận chúa một đầu tóc bạc liếc nhìn nhi tử nhíu mày không nói, chợt cảm thấy lạnh lòng. Không lâu sau, trong cung truyền đến ý chỉ, tuyên lão quận chúa tức khắc vào cung.

Hôm sau, khắp kinh thành đều đồn đãi, thái hậu muốn thu Ôn gia nhị tiểu thư làm nghĩa nữ. Lúc đó, Ôn Nhã Thần đang ở trong khuê phòng thơm ngát của hoa khôi mơ màng tỉnh giấc. Không kịp coi lại mặt mày, túm vạt áo nhăn nhúm, từ Ỷ Thúy lâu một đường chạy như bay về nhà.

Tiết trời mùa xuân, có chút ấm áp nhưng vẫn còn se lạnh, hậu hoa viên Ôn phủ nở đầy hoa nghênh xuân vàng óng xen lẫn cùng sắc xanh lá cúc, Ôn Nhã Hâm thong dong đứng dưới hành lang, trong tay là chiết phiến tinh xảo, mấy đóa mặc mai ngạo nghễ nở rộ, đúng là chuôi phiến Diệp Thanh Vũ đề từ cùng Đường Vô Hoặc chấp bút. Ánh mắt nàng lấp lánh, ba đào bất kinh nhìn Ôn Nhã Thần cách hơn ba bước đang cong lưng hai tay chống gối.

Bởi vì một đường phong trần, Ôn thiếu mệt đến nỗi không thẳng nổi thắt lưng: “Nhị tỷ…” Kéo yết hầu khô rát khàn khàn nỗ lực mở miệng, chỉ gọi một tiếng đã ho khan không ngừng, đến nỗi mắt phủ đầy hơi nước.

“Tốt xấu thì cũng là vương phi, cũng không mệt.” Rõ ràng là cùng một gương mặt, bọn họ trời sinh lại là tính tình tương phản, Ôn Nhã Hâm vẫn là như vậy tựa tiếu phi tiếu mà châm biếm, một đôi mắt quang hoa rạng rỡ, tựa như không một người nào vật nào trong thiên địa có thể lọt vào trong đó, “Cho tới bây giờ triều đình chính là do nam nhân cầm quyền, nữ nhân chen miệng không lọt vào quốc gia đại sự. Cho dù là mệnh cách tôn quý, đầu đội mũ phượng làm hoàng hậu, thái hậu, mà hậu cung can dự vào chuyện triều chính, vẫn cứ là tội chết. Không nghĩ tới, thì ra khi nam nhân cùng đường, vẫn phải dựa vào nữ nhân đi chu toàn.”

“Tổ mẫu nói, nàng sẽ lại tiến cung đi cầu thái hậu…”

Khóe miệng khẽ nhếch thêm ba phần, Ôn Nhã Hâm liếc mắt, nhìn hắn hốc mắt phiếm hồng như nhìn ngốc tử. Cầu thì có tác dụng gì? Nếu mà có thể cầu được, trước cửa cung đã có một đống lớn thi nhau quỳ xuống rồi, làm sao còn đến lượt bọn họ?

“Nhị tỷ…” Bao lời muốn nói đều bị cái nhìn thoáng qua của nàng khiến cho ngạnh sinh sinh (miễn cưỡng) nuốt vào trong bụng, Ôn Nhã Thần tiến lên một bước muốn như lúc bé kéo ống tay áo của nàng.

Ngoài cửa viện, Ôn Vinh cả đầu đều là mồ hôi nóng mặt mày đỏ bừng chạy tới: “Thiếu, thiếu gia! Không phải nhị tiểu thư! Trong cung vừa mới hạ thánh chỉ, không, không phải nhị tiểu thư, là thế tử của Lâm Giang vương!”

Mùa xuân đầu tiên của thiên triều Đại Ninh, phương bắc có Nguyệt Lưu tộc rục rịch, lại nhớ phải lấy nhân ái hòa thuận làm trọng, không đành lòng vọng động can qua, khiến giang sơn nguy ngập sinh linh đồ thán. Vốn là hứa hôn công chúa, gả cho phương bắc, cốt để giáo hóa man dân, dẹp an bắc cảnh. Lúc này Lâm Giang vương phụ chính, lại ý rằng nữ tử mảnh mai, sợ rằng khó vượt qua khổ ải bão cát đá mài, nguyện lấy nhi tử độc nhất thay thế, đến Nguyệt Lưu làm chất tử, nguyện hai nước hòa hảo, vĩnh viễn không quấy nhiễu lẫn nhau. Bề trên cảm động tấm lòng thành, cầm tay khen ngợi, lệ rơi không ngừng.

Đoạn giai thoại quân thần cầm tay nhau hai mắt đẫm lệ trong cung vàng điện ngọc này chỉ chốc lát đã truyền khắp thiên hạ, phố lớn ngõ nhỏ già trẻ trai gái không ai không biết.

Sau khi tan triều, Đường Vô Hoặc đi bên cạnh Ôn Nhã Thần, nghiến răng hừ lạnh: “Xem đi, người ta thật đúng là phụ tử.”

Ôn Nhã Thần nắm lấy ống tay áo của gã, Đường Vô Hoặc quay mặt qua, khuôn mặt khôi ngô lúc này phát ra nộ khí bốn phương, nào có còn thấy một tia ôn lương đoan chính.

“Là Diệp Thanh Vũ.” Đã không còn là nghi vấn, Ôn Nhã Thần ngẩng đầu bình tĩnh nhìn đôi mắt ngưng trọng của gã, “Lâm Giang vương ép buộc y, hay là…”

“Y tự nguyện.”

Tay run lên, nhịn không được nắm càng chặt vải dệt trong tay, hắn vẫn đang ngửa đầu, đôi mắt một chút cũng không nháy nhìn chằm chằm gương mặt Đường Vô Hoặc, hao tổn tâm cơ muốn từ trên vẻ mặt kia nhìn ra chút dấu vết còn sót lại: “Vì cái gì?”

“…” Đường Vô Hoặc để mặc hắn lôi kéo, hai tay dưới ống tay áo cũng đang nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, khớp xương trở nên trắng bệch, “Đây là chí hướng của y.”

Đầu ngón tay ngừng lại, chất vải dày trơn nhẵn từ lòng bàn tay thoát xuống, tựa như sắp giữ không nổi. Ôn Nhã Thần gục đầu xuống kinh ngạc nhìn vạt áo quan bào màu xanh của chính mình, giang nhai hải thủy, nhật nguyệt tường vân, sinh động như thật, sinh động đến nỗi như muốn từ trên mảnh vải kia bay ra.

“Thân là nam tử cần phải lấy thiên hạ vi niệm, thực quân chi lộc ưu quân chi sự.” (nhận lộc của vua thì phải vì vua lo việc) Trong khoảnh khắc, lòng chợt sáng tỏ. Thì thào, thì thào, như là muốn nói cho Đường Vô Hoặc nghe, lại như đang thì thầm tự thoại. Suy nghĩ hỗn loạn, trong cơn gió nhẹ ấm áp cuối xuân lướt qua khuôn mặt, hết thảy từng phát sinh trong tiểu viện dào dạt sắc xanh nơi Chiếu Kính phường kia chợt hiện lên trước mắt, những lời này Diệp Thanh Vũ từng nói qua, khuyên nhủ hắn, động viên hắn, cùng với bất đắc dĩ cười khổ trong lúc vô tình đã bày tỏ nỗi lòng, trong nháy mắt chợt nảy lên trên đầu môi, “Một kiếp làm người, đầu rơi máu chảy, cúc cung tận tụy, tan xương nát thịt, chỉ cần thiên hạ một khắc thái bình, vạn dân một ngày ấm no, liền hàm tiếu cửu tuyền (ngậm cười nơi chín suối) cuộc đời này không uổng,  chung quy vẫn hơn là cả ngày nhàn tản tầm thường, lãng phí thời gian tuổi trẻ.”

Nhàn rỗi, tầm thường, lãng phí thời gian tuổi trẻ, chính là nói hắn đi?

Người bị giam hãm trong một góc đất trời nhỏ bé, mỗi ngày giương mắt chỉ có thể trông thấy vài tấc không trung vuông vắn, trừ bỏ một lão bộc theo bên người thì ngay cả kẻ nói chuyện cùng cũng không có. Không có ai lo lắng y có ăn no mặc ấm hay không, không có ai để ý học vấn của y ít nhiều tiến bộ, không có ai quan tâm hỉ nộ ái ố của y, không có, cái gì cũng đều không có. Ngay cả kẻ có thể cùng nhau trêu đùa trò chuyện cũng đều không có. Trừ bỏ vài người ít ỏi, trên đời này cơ hồ không người biết đến sự hiện hữu của y. Y đọc sách nhiều, lại không thể quang minh chính đại nhập tư thục bái lão sư, thứ gọi là tình nghĩa đồng môn, thứ gọi là thanh mai trúc mã, cả đời này đều cùng y vô duyên. Y viết chữ thực đẹp, văn chương thực tinh tế, lại không thể tham dự khảo thí, cho dù đầy bụng kinh luân, thế nhưng ngay cả cơ hội thi rớt cũng đều không có. Y chỉ có thể an an tĩnh tĩnh ở trong tiểu viện, ngày qua ngày, năm lại một năm, giữa đêm dài mỏi mệt, một mình lui vào trong góc đường u ám, yên lặng liếc mắt một cái nhìn nhân thế ồn ào náo động phồn hoa. Chính là người như thế, lại tâm tâm niệm niệm gia quốc thiên hạ lê dân thương sinh.

Thiên hạ cửu châu to lớn này, có từng dung được y? Bách tính chúng sinh đông nhường ấy, có người nào nhớ rõ tên y? Giang sơn rộng lớn, y toàn tâm toàn ý nghĩ về thiên hạ, vậy mà ngay cả thân sinh phụ thân cũng chưa từng thay y mưu tính giang sơn.

Y nói y thân là con cháu Ninh thị, coi như là vì Ninh thị tận trung. Nhưng y lại chỉ có thể mai danh ẩn tích, ngay cả họ Ninh này cũng không thể mang. Cố tình… Cố tình… Cố tình còn lo lắng, còn bận tâm, còn luôn miệng nói năng có khí phách, muốn đầu rơi máu chảy, muốn cúc cung tận tụy, tan xương nát thịt. Diệp Thanh Vũ, Diệp Thanh Vũ của hắn a… Đây chính là Diệp Thanh Vũ của hắn.

“Ha, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, các người mỗi người đều tâm niệm thiên hạ, các ngươi có dũng khí, các ngươi là đại trượng phu, tại hạ bội phục.” Hai tay ôm quyền, cuối cùng xoay người hướng về phía Đường Vô Hoặc vái chào thật sâu, Ôn Nhã Thần kéo khóe miệng gắng gượng mà cười, tứ chi bách hài lòng dạ phế phủ, suy sụp vô lực nói không nên lời, “Chỉ có ta… Chỉ có ta…” Là kẻ ngay cả tu thân cũng không làm nổi. Nhìn xem, chênh lệch quá lớn, kẻ hèn mọn này sao có thể hiểu hai chữ “dũng khí” kia?

Kéo ống tay áo rộng rủ chấm mặt đất lảo đa lảo đảo đi về phía trước, Ôn Nhã Thần đỡ cổ, nhíu mày suy tư danh xưng con gái rượu của trà trang ở ngoại ô mà Chu đại thiếu mới nhắc tới là gì nhỉ? Ngày mai hay là kỵ mã tới chỗ đó rồi gặp luôn? Còn có hồng bài ở Ỷ Thúy lâu kia nháo muốn vòng tay mã não, tiện thể đi qua hàng trang sức nhìn xem, có cái nào đẹp thì mua cho nàng đi, cái khuôn mặt khóc lóc kia muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi. Còn có, lúc trước Khánh thế tử đánh cuộc nợ hắn, nên hay không để Ôn Vinh đi giục gã một phen? Cho dù không lấy được bạc, mượn một tiểu nha hoàn mỹ mạo bên cạnh gã cũng được… Một việc lại một việc, một sự lại một sự, Ôn Nhã Thần buộc chính mình không ngừng suy nghĩ, nghĩ đến cái trán cũng to ra đầu óc mơ hồ, tựa như có thể vùi lấp ba chữ Diệp Thanh Vũ thật sâu dưới đáy lòng.

Đường Vô Hoặc cố ý đi theo phía sau hắn xa xa vài bước, không nhanh không chậm dừng chân, lát sau hắn cũng dừng lại: “Y nói, nếu Ôn nhị tiểu thư đi rồi, trong lòng ngươi sẽ thấy khổ sở.”

“Trời sinh có thể một đời vô lo cũng là một loại phúc khí. Nếu muốn hỏi tại sao lại là hắn, ta chính mình cũng không rõ. Chỉ là mỗi khi nhìn thấy hắn hoang đường hồ nháo, bộ dáng không chỗ nào cố kị phóng túng như thế, thật sự là… quang hoa chói mắt. Cho nên ta hy vọng hắn vẫn luôn luôn có thể không kiêng nể gì mà hồ nháo như vậy, an an phận phận thái thái thường thường làm gối thêu hoa của Ôn tướng gia. Bởi vì, ta thích hắn… Thích dáng vẻ hắn nhếch đuôi lông mày khinh cuồng điều tiếu (lông bông trêu đùa).” Thân ảnh người phía trước cứng ngắc đứng lặng, gió xuân ấm áp ẩm ướt chậm chạp không thấy trở lại. Đường Vô Hoặc nhìn bóng lưng của hắn, không thúc giục cũng không giận dữ, không nhanh không chậm, thản nhiên thuật lại, “Đó cũng là lời y nói.”

Thương sinh bách tính cố nhiên là đáng quý, chỉ là người cũng không phải cây cỏ, ngoài công nghĩa thiên hạ, con người làm việc thường không tránh khỏi có ba phần tư dục. Với Diệp Thanh Vũ thẳng thắn mà nói, tư dục của y chính là Ôn Nhã Thần. Về công, vì thiên hạ, về tư, vì Ôn Nhã Thần.

“Nếu không phải thái hậu lựa chọn tỷ tỷ của ngươi, có lẽ y không phải làm như vậy.” Ôn Nhã Thần thẳng tắp đứng ở đằng kia, tựa như đông lại thành pho tượng. Đường Vô Hoặc lại gần một bước, khẽ liếc khuôn mặt nghiêng nghiêng cứng ngắc của hắn, nhìn không chớp mắt, chậm rì rì từ bên cạnh hắn vọng qua, “Lâm Giang vương cho phép ta hộ tống y đi Nguyệt Lưu, rồi sau đó ở lại nơi ấy, trấn thủ biên quan.”

Lời còn chưa dứt, sau lưng nổi lên một trận gió to, chưa kịp xoay người, đã thấy ống tay áo thật dài của Ôn Nhã Thần phất qua. Phía trước là cửa cung đỏ rực như huyết nguy nga cao lớn, thân ảnh chạy gấp nhoáng qua, liền biến mất bên ngoài cửa cung.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương