Tàn Độc Lương Duyên
-
Chương 87: Cô Chết Rồi Cũng Là Một Sự Giải Thoát
Triệu Phương Loan nhíu mày một chút rồi nhanh chóng dãn ra: “Quần áo của cô bị bẩn rồi, tôi không giữ cô ở lại nữa, cô quay về xử lý đi.
Dì Trương, tiễn khách.” “Cô Giang, vậy chúng ta đi thôi nhỉ?” Dì Trương đi vòng ra phía sau xe lăn, giữ được xe lăn.
Giang Hân Yên nhìn Triệu Phương Loan với vẻ mặt phức tạp, “vàng” một tiếng rồi dì Trương đẩy cô ta ra ngoài.
Trên bầu trời xanh thẳm bỗng nhiên có mây đen dày đặc, tiếng sấm nặng nề vang lên từ Nam đến Bắc, trận mưa lớn rơi xuống xối xả.
Thu Vân nằm trên giường, cuộn tròn người lại, hai tay ôm chặt lấy mình.
Cô nhìn hộp quà trên đầu giường, trong đầu chỉ có một suy nghĩ...!
Cô phải thành công!
Cho dù Hạ Vũ Hào ngủ cô cũng không thả lỏng, cô cũng có thể để lại một vài chứng cứ là hình ảnh khi hai người phát sinh quan hệ.
Rồi dùng những tấm ảnh hoặc là video này để uy hiếp để anh lộ ra.
Nếu như thất bại, Hạ Vũ Hào chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận mà trả thù cô.
Anh luôn tàn nhẫn độc ác, nói không chừng đến khi ấy sẽ muốn giết chết cô.
Cô chết rồi cũng là một cách để giải thoát...!
Lach cach
Vào giây phút tiếng cánh cửa vang lên, Thu Vân ngồi dậy ngay lập tức và nhìn về phía cánh cửa vô cùng cảnh giác.
Khi nhìn thấy người đến là Triệu Phương Loan, lông gà lông vịt đang dựng đứng lên của cô mới hạ xuống: “Bác gái.” “Ừm.” Tay trái Triệu Phương Loan để ở phía sau lưng, đi đến bên cạnh giường rồi mới cầm món quà giấu sau lưng ra: “Ngày mai giúp cháu tổ chức tiệc sinh nhật sẽ rất bận, vì vậy bác tặng quà cho cháu trước.
Chúc Thu Vân của chúng ta năm nào cũng là mười...!bảy tuổi, luôn luôn hạnh phúc, bình an và khỏe mạnh.” “Cháu cảm ơn bác gái.
Thu Vân nói.
Món quà không được gói đẹp mà chỉ được để trong chiếc hộp pha lê trong suốt, bên trong là một chiếc vương miện nhỏ với những viên pha lê vô cùng đẹp.
Chiếc vương miện này là món quà sinh nhật năm mười tám tuổi mà bác gái hứa sẽ tặng cho cô, nói rằng đợi cô kết hôn cùng với Hạ Vũ Hào thì có thể đeo chiếc vương miện này.
Nhưng sau này chuyện xảy ra quá đột ngột, cô còn không có cơ hội nhận quà sinh nhật của bác gái mà đã bị đánh gãy chân và tống vào trong tù rồi.
“Nhưng cháu không thể nhận được.
Thu Vân dùng hai tay đặt chiếc hộp vào trong lòng Triệu Phương Loan, thu ánh mắt lại nói: “Món đồ này thuộc về con dâu của nhà họ Hạ, mà cháu và tổng giám đốc Hạ chắc chắn là không có khả năng”
Trước kia cô ghét nhất là người khác nói cô và Hạ Vũ Hào không có khả năng, nhưng bây giờ người nói câu này hết lần này đến lần khác lại là bản thân cô
Đúng là nực cười.
Triệu Phương Loan không nhận lấy: “Ai bảo thế? Cháu là con dâu của nhà họ Hạ.
Đây là món đồ cho con dâu của nhà họ Hạ, chẳng phải cháu là con dâu của nhà họ Hạ sao? Món đồ này là cho cháu, cháu cầm lấy đi, nếu không bác sẽ tức giận đó.
Lach cach.
Lúc này cánh cửa bỗng nhiên mở ra, Hạ Vũ Hào đi vào trong.
Bộ vest được cắt may khéo léo phác hoạ lên chiếc eo thon và đôi chân dài của anh, vừa quyến rũ vừa nhuốm hơi thở cao quý.
Hộp quà trong suốt trong tay Thu Vân khẽ run rẩy, ánh sáng phản chiếu tấm kính hắt lên gương mặt cô khiến vẻ mặt cô càng tái nhợt hơn.
Cô liếm đôi môi khô khốc, đi xuống giường rồi đưa hộp quà đến trước mặt Hạ Vũ Hào bằng hai tay: “Bác gái nói đây là quà của anh.” “Tôi không đến nỗi tranh đồ chơi nhỏ với cô, cầm lấy đi.” Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn chiếc vương miện nhỏ ở bên trong hộp pha lê, ánh mắt trở nên u ám hơn.
Anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn lên mái tóc ngắn của cô.
Thu Vân chu môi, cầm hộp quà đi đến bên cạnh Triệu Phương Loan: "Bác gái, tổng giám đốc Hạ không cần thì bác vẫn nên cất nó trước đi.
Đợi đến khi cô Giang đính hôn với tổng giám đốc Hạ, bác có thể tận tay tặng vương miện này cho cô Giang
Nếu như cô cầm lấy chiếc vương miện nhỏ này trước mặt Hạ Vũ Hào, e rằng anh sẽ cho rằng cô vẫn còn mơ tưởng hão huyền với anh.
“Cũng được.” Triệu Phương Loan cầm lấy hộp quà, nói với Hạ Vũ Hào: “Vũ Hào, đã chuẩn bị lễ phục xong chưa?” Hạ Vũ Hào gật đầu, nhấc ba túi quà trong tay lên: “Theo như lời mẹ nói, con đã đặt ba bộ lễ phục bản giới hạn “Ừm.” Triệu Phương Loan mỉm cười, cầm lấy ba túi quà rồi để vào tay Thu Vân: “Bác cũng không biết cháu có thay đổi cách ăn mặc hay không nên bảo Vũ Hào đặt thêm vài bộ.
Cháu chọn lấy một bộ cho ngày mai mặc, hoặc ngày mai thay cả ba bộ cũng được." “Cháu cảm ơn bác gái.” Thu Vân cầm lấy túi quà, cũng không cất đi mà đặt trên đầu giường, sau đó đứng ở bên cạnh Triệu Phương Loan.
Triệu Phương Loan cầm chiếc hộp pha lê trong suốt trong tay, khoé môi cong lên rồi kéo Hạ Vũ Hào sang một bên: “Một thằng đàn ông như con ở đây, Thu Vân ngại thay đồ.
Chúng ta đi ra ngoài trước.”
Bà mở cửa ra, chờ con trai ra ngoài với mình rồi mới đóng cửa lại.
“Tối mai mẹ sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho Thu Vân ở khách sạn Châu Hoa, con cũng đến nhé.” Triệu Phương Loan đưa chiếc hộp pha lê trong suốt cho người giúp việc đứng ở bên cạnh, bảo người ở phía sau đặt đồ vào trong phòng bà.
Hạ Vũ Hào dừng bước chân lại, đi theo chiếc cầu thang xoắn ốc xuống dưới: “Con không có thời gian.
“Mẹ có thể không nhúng tay vào chuyện giữa con và Thu Vân, Hân Yên.
Nhưng con đến bữa tiệc sinh nhật ngày mai được không?” Triệu Phương Loan xoa ấn đường, đứng trên bậc thang nhìn anh.
Hạ Vũ Hào đi xuống bậc thang cuối cùng, quay người lại nhìn bà: “Khi nào thì kết thúc?” “Mười một giờ đêm.” Triệu Phương Loan nói.
Hạ Vũ Hào “vàng” một tiếng rồi quay người đi về phía cửa và nói: “Con sẽ qua đó trước khi bữa tiệc kết thúc.
“Đợi đã.” Triệu Phương Loan gọi anh lại rồi đi vòng lên trước mặt anh, hơi ngẩng đầu nhìn đứa con trai cao hơn mình một cái đầu: “Con có thể ngồi xuống nói chuyện một chút không?” “Nói chuyện gì vậy?” Hạ Vũ Hào quay người đi lên trước ghế sô pha rồi ngồi xuống, đôi chân dài vắt chéo lên nhau.
Hoa quả để trên bàn trà được một khoảng thời gian nên đã chuyển màu rồi.
Người giúp việc lại đổi vài hoa quả khác mang lên, sau đó đi lên phía trước đặt hai tách trà nóng và lùi về phía sau.
“Rõ ràng con biết năm đó Thanh Niên giở trò, tại sao còn đối xử với Thu Vân như vậy? Mẹ nghĩ hai năm qua con vẫn chưa nghĩ kỹ” Triệu Phương Loan nhấp ngụm trà và nói.
Hạ Vũ Hào cắn môi dưới, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn trà: “Từ khi nào mẹ lại thích nhúng tay vào chuyện của con cháu giống như dì Lâm vậy?” “Con không muốn nói thì mẹ cũng không ép con.
Nghe thấy hai chữ “dì Lâm”, Triệu Phương Loan hơi nhíu mày lại.
Bà uống mấy ngụm trà xong rồi mới nói tiếp: “Hôn nhân của con và Hận Yên đã liên luỵ quá nhiều, con theo ý định của ba và ông nội con cưới cô ấy, mẹ cũng có thể hiểu.
Đôi mắt Hạ Vũ Hào ảm đạm, tần suất gõ lên bàn trà càng nhanh hơn nhưng giọng nói vẫn bình thản như cũ: “Cảm ơn mẹ.” “Đừng nói cảm ơn vội.” Triệu Phương Loan khẽ cười, mơ hồ có ý giễu cợt: “Mẹ có thể hiểu nhưng không có nghĩa là mẹ có thể chấp nhận”
Khoé môi bà cong hơn, bỗng nhiên ném chén trà xuống dưới đất nhưng trên gương mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên: “Vũ Hào, con biết kết thông gia cùng với một người chen chân vào hôn nhân là cảm giác gì không? Giống như ăn ruồi bọ vậy.” “Nếu như mẹ không muốn, con sẽ không đính hôn với cô ấy nữa.
Hai chân đang vắt chéo của Hạ Vũ Hào đặt xuống đất, cơ thể hơi nghiêng về phía trước như tấn công mà khuỷu tay thì đặt lên trên đầu gối.
Triệu Phương Loan: “Con huỷ bỏ hôn ước sẽ chỉ khiến cho ba con, ông nội con và những người trong công ty không hài lòng.
Ông nội con vốn đã không thích con, nếu như con làm như vậy thì con nhà bác và chủ con sẽ lại quấy rầy một lần nữa.
E rằng ngay cả tám phần trăm cổ phần của công ty con cũng không lấy được.
“Hôm nay mẹ muốn nói với con rằng, mẹ sẽ không vì cảm xúc cá nhân mà ảnh hưởng đến tương lai của con, nhưng mẹ cũng sẽ không mở mắt nhìn mẹ con nhà họ Giang dựa vào con mà sống thuận lợi với ba con như vậy.
Ngày mai con nhất định phải đến bữa tiệc sinh nhật của Thu Vân vào lúc sáu giờ.”
Giúp việc đi đến thu dọn đồng hỗn độn dưới mặt đất, rồi lại để một chén trà mới trước mặt bà.
“Mẹ bảo con đến để cho Thu Vân thể diện?” Hạ Vũ Hào bưng trà lên, đặt ở trên môi nhưng không uống mà lại đặt về bàn: “Mẹ làm như vậy là thật sự quan tâm đến cô ta hay là đang lợi dụng cô ta?”
Triệu Phương Loan liếc nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, đứng lên nói: “Mẹ đi xem Thu Vân chọn bộ đồ nào”
Trước khi đi đến cầu thang xoắn ốc, bà dừng chân lại và quay đầu nhìn anh: “Sáu giờ ngày mai con nhớ đến khách sạn Châu Hoa.
Hạ Vũ Hào nhìn bóng lưng của bà, cầm một miếng hoa quả lên bỏ vào trong miệng.
Sau đó anh lấy khăn giấy lau khoé môi, đứng lên rời đi.
Tối ngày hai mươi bảy tháng chín và sáng ngày hai mươi tám tháng chín tổng cộng cũng là hai mươi tư tiếng, nhưng đối với Thu Vân từng giây từng phút trôi qua đều vô cùng dày vò.
Cô mơ thấy ác mộng cả đêm, hết giấc này đến giấc khác, tuần hoàn vô tận không hề dừng lại.
Cô sợ hãi đến mức tỉnh giấc ba lần, mỗi lần cả người toàn là mồ hội.
Sau khi nằm xuống ngủ tiếp, cô lại mơ thấy ác mộng liên miên.
Sáng sớm tỉnh dậy, đồ ngủ đã ướt sũng bởi mồ hội lạnh, cả người cô lạnh toát, trước mắt cô là bóng đêm thăm thẳm, vẻ mặt rất tồi tệ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook