Tàn Độc Lương Duyên
Chương 8: Người Phụ Nữ Đó Thực Sự Đã Thay Đổi Rồi



Hạ Vũ Hào nhướng mắt nhìn người phụ nữ, cười như không cười: “Giám đốc Mộng Hàm của Club Mộng Hương từ khi nào đã học được lòng dạ Bồ Tát rồi, còn nói giúp một người không liên quan?”
Mộng Hàm nhíu đôi mày lá liễu quyến rũ, vừa muốn mở miệng.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta giật mình đặt chén trà trên tay xuống: “Lòng dạ Bồ tát còn chưa đến mức đấy.

Chỉ là cô gái đó vẫn xem như chịu khó, nếu như chết ở cửa của tôi, vậy thật đáng tiếc.”
Nói xong liền đứng dậy lắc eo đi ra mở cửa.
Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn bóng lưng cô ta, trong đầu lại hiện lên những lời trong lúc quỳ Hướng Thu Vân đã nói.

Người phụ nữ đó, thật sự đã thay đổi rồi.

Đưa tay cầm tách trà nhấp một ngụm, hơi đắng.

Mộng Hàm đứng ở cửa và nói hai câu với người gõ cửa, mới xoay người quay trở lại phòng làm việc.
Hạ Vũ Hào đang uống trà, động tác tao nhã cao quý, quý tộc trời sinh.
Cô ta sửng sốt, sau đó hoàn hồn trở lại, nhẹ giọng nói: “Người ngất rồi.”
Tay cầm tách trà hơi dừng lại: “Giang Minh Thắng đâu?”
“Nghe nói rất nóng nảy, đích thân đưa người đi bệnh viện.”
Hạ Vũ Hào nhấp môi, sắc mặt khó đoán.

Anh trầm mặc một lát rồi nói: “Phái hai người đi theo.”
Hướng Thu Vân dường như có một giấc mơ, trong giấc mơ cô quay trở lại nhà tù đó.

Đứa cầm đầu béo ú của nhà từ đó đánh đập cô, cô không chịu nổi đã phóng hỏa.
Tất cả những kẻ đã bắt nạt cô trong giấc mơ đều bị mắc kẹt trong ngọn lửa, bao gồm cả chính cô.
Nhưng khi đó cô cảm thấy được giải thoát, mở mắt ra, hiện thực lại phá nát tất cả.
Nhìn thấy bình truyền dịch trên đỉnh đầu, cô nhíu mày, có chút thất vọng.

Y tá thay băng cho cô nhìn thấy bộ dạng này của cô, không khỏi trêu chọc:

“Sao nào? Vẫn còn sống nên cảm thấy thất vọng sao?”
Hướng Thu Vân nhìn cây cối ảm đạm ngoài cửa sổ mà không nói tiếng nào, cô y tá lắc đầu, bước ra ngoài với bình thuốc đã hết.
Hướng Thu Vân là người duy nhất còn lại trong phòng bệnh, có lẽ cô đã thực sự mệt mỏi, một lúc sau cô lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen rối.
Cô chớp mắt, chỉ cảm thấy khắp người đau nhức.
“Tỉnh rồi sao?” Bên cạnh truyền đến một giọng nói trầm thấp, cô sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy Hạ Vũ Hào đang ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, hai chân dài tùy ý vắt chéo lên nhau.
Tường của bệnh viện sơn rất trắng, ánh sáng chói lọi chiếu lên gương mắt anh, phản chiếu biểu cảm trên mặt anh.

Dáng vẻ anh cười như không cười, khiến Hướng Thu Vân có chút nhìn không thấu được.
“Hướng Thu Vân, trong tù hai năm cái tốt khác không học, nhưng khổ nhục kế lại học rất giỏi...”
Anh nhướng mày, đôi mắt mang theo vẻ châm chọc.

Hướng Thu Vân há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng cũng không phản bác.

Dù sao trong mắt anh, sự ghê tởm của cô sớm đã ăn sâu bám rễ rồi.
Nhưng cô không trả lời khiến anh nổi lên tức giận: “Không nói sao?”
Hướng Thu Vân nhấp đôi môi khô khốc, quay đầu nhìn anh: “Ngài Hạ, trong lòng anh đã có câu trả lời của chính mình, tôi còn nói được gì?”
Hạ Vũ Hào nhíu mày, Hướng Thu Vân trông ngoan ngoãn như thế này, nhưng trong lòng lại nổi loạn, thậm chí khó có thể đang kiềm nén.
Anh đứng dậy đi về phía cô.

Hướng Thu Vân không phản ứng gì, thân hình cao lớn của anh đã bao phủ lấy cô.

Ngay sau đó, anh vươn tay nắm lấy cằm cô, lạnh lùng nói:
“Hướng Thu Vân, bộ dạng này của cô thật kinh tởm.”
Cô bị nắm đau đến mức không nói được lời nào, cả người cứng đờ: “Tổng giám đốc Hạ cảm thấy tôi không tốt chỗ nào, tôi có thể thay đổi.”
Hạ Vũ Hào mím đôi môi mỏng, khẽ nheo lại đôi mắt phượng.
Hướng Thu Vân trước mặt anh đã thay đổi rất nhiều so với hai năm trước, khuôn mặt vốn dĩ mũm mĩm mang theo nét trẻ con ấy lúc này đã không còn bao nhiêu thịt, đôi mắt ngây thơ không biết thế giới kia cũng đầy u ám và thăng trầm.
Tuy nhiên, dù ngoại hình có thay đổi lớn đến đâu, ít nhất vẫn có thể nhận ra cô là Hướng Thu Vân, nhưng tính cách lại không thể tìm được chút dấu vết nào của thiên kim nhà họ Hướng tự tin năm đó.
Anh nắm cằm cô, thật lâu không nói gì.
Không khí ngột ngạt, nhưng may mắn thay, có tiếng gõ cửa bỗng nhiên truyền đến.
Hạ Vũ Hào có chút không vui, sửa lại ống tay áo và ngồi trở lại sofa, lạnh lùng nói:
“Mời vào.”
Hướng Thu Vân nghĩ rằng đó là một y tá đến kiểm tra, kết quả người đẩy cửa vào lại là Giang Minh Thắng.
Cô sững sờ, vừa muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại sợ nói nhiều thì dễ lỡ lời, nên đành ngậm miệng lại.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương